Quỷ Lệ ngưng thị nhìn Kim Bình Nhi hồi lâu, tịnh không nói một lời, đầu mày
khe khẽ nhíu lại. Dưới ánh nhìn lăng lệ của hắn, Kim Bình Nhi dường như vẫn
thản nhiên vô sự, nàng bất giác hiểu rằng trong thời khắc này nói gì cũng
không ổn, chỉ cười yêu kiều nhìn hắn.
Bên trong Huyền Hỏa Đàm nhất thời an tĩnh. Trên vai Quỷ Lệ hầu tử Tiểu Hôi
dường như tỏ ra khó chịu với khung cảnh yên ả, động thân kêu lên hai tiếng ”
chi chi ” rồi tụt xuống đất, ngó nghiêng tứ phía. Nó tự tiện chạy qua một bên,
thong thả Tiểu Hôi hướng tới trung tâm Huyền Hỏa Đàm, nơi có khắc vô số hung
thần đồ án màu sắc đỏ rực.
Quỷ Lệ từ tốn thu hồi mục quang, nhìn với vẻ đầy hứng thú với những hung thần
đồ án khắc trên mặt đất mà Tiểu Hôi vừa nhìn ngó, từ từ nói:” Như vậy mà nói
cô nương hình như biết khá rõ về những đồ hình này?”.
Kim Bình Nhi cười nhẹ, nụ cười như ngọn gió xuân dìu dịu thổi qua không khí
băng lạnh trong điện đường, thốt: “Thiếp chỉ là một nữ tử yếu đuối, làm sao
biết được. Thiếp chỉ bất quá may mắn ghé qua chỗ này. Công tử ngài được Quỷ
Vương Tông Chủ coi trọng, hà tất cần ai tương trợ”.
Trên môi nàng lại hé nở nụ cười: “Công tử bất tất phải cả nghi”.
Quỷ Lệ chay mày không nói. Hắn không để tâm lắm đến những lời nói hàm ý nhiễu
động nhân tâm Kim Bình Nhi. Suy tư giây lát, hắn tựa hồ không quan tâm đến lý
do vì sao Kim Bình Nhi đột nhiên xuất hiện tại nơi này cũng như không muốn che
giấu những điều thần bí quỷ dị của Quỷ Vương, từ tốn nói: “Đã như vậy, tại hạ
có điều cần thỉnh giáo cô nương”.
Kim Bình Nhi trong mắt lóe lên tinh quang nhưng sắc mặt vẫn giữ nguyên vẻ mặt
tươi cười mê hồn thốt: “Công tử xin cứ nói”.
Quỷ Lệ nói: “Xem ra cô nương đến đây trước tại hạ. Theo truyến thuyết muốn
phong ấn cho thú thần không thể không có Bát Hung Huyền Hỏa Trận Pháp, chỉ là
tại hạ tài trí ngu độn không tham thấu được. Không tham thấu được. Không biết
Kim cô nương có lĩnh ngộ chăng?”.
Kim Bình Nhi lắc đầu, trên mặt xuất lộ một nụ cười khổ: “Không giấu gì công
tử, kỳ thực thiếp đã tới Huyền Hỏa Đàm 3 ngày rồi nhưng không thu thập được
gì. Ngoại trừ thấy trên mặt đất có khắc bảy tám đồ tượng thiếp không phát hiện
thêm chút nào”.
Quỷ Lệ hướng mục quang xuống những dấu chân phía trước những hung trhần đồ án
màu đỏ. So với dấu chân Kim Bình Nhi có chỗ bất đồng, kể cả dấu chân Tiểu Hôi
cũng không giống. Ngày đó, hầu tử này đã từng kinh qua uy lực đích thực của
pháp trận quỷ dị trong Huyền Hỏa Đàm. Uy thế bài sơn đảo hải của pháp trận
cùng Xích Diễm Ma Thú đáng sợ đều là những ký ức không dễ quên đi. Có thể
nguyên nhân chủ yếu là vừa rồi Tiểu Hôi có hứng thú nhảy nhót trên mặt đất,
khua khoắng lung lung tựa hồ tìm kiếm điều gì đó?
Hoặc giả sau khi xảy ra dị biến kinh thiên động địa, dung nham hỏa sơn phún
trào đã vô tình gây tổn hại cho pháp trận?
Những ý niệm đó lướt qua tâm trí Quỷ Lệ nhưng hắn không biểu lộ ra bên ngoài.
Trầm ngâm giây lát, hắn nhìn sang Kim Bình Nhi cất lời: “Kim cô nương, bất kể
thế nào thì đây là nơi duy nhất mà tại hạ biết có hiện hữu Bát Hung Huyền Hỏa
Trận Pháp. Mà để phong ấn cho thú thần thì không thể không có nó. Chúng ta nên
ở lại đây một vài ngày, có khi lại tìm ra được điều gì đó chăng?”.
Kim Bình Nhi lại nở nụ cười phong tình vô hạn nói: “Được thôi”.
Quỷ Lệ đưa mắt nhìn Kim Bình Nhi đoạn thu hồi mục quang, tùy tiện ngồi ngay
xuống phía trước trận đồ. Thỉnh thoảng một làn u hương phảng phất đưa lại, dải
áo phất phơ, đích thị Kim Bình Nhi an tọa cách hắn không xa. Giữa hai người
tuy có khoảng cách nhưng tựa hồ vô cùng thân cận.
Quỷ Lệ nhíu mày, toan nói lại thôi. Hắn không màng đến thiên hạ mỹ sắc bên
mình, chỉ ngưng thần nhìn những đồ hình trên mặt đất. Không biết tại sao trong
lòng hắn đột nhiên trỗi dậy một ý nghĩ: “Ngày đó Tiểu Bạch nói rằng nàng tới
Nam Cương để tìm hiểu pháp quyết của Bát Hung Huyền Hỏa Pháp Trận, đã lâu rồi
hắn không phong thanh tin tức gì về nàng, không biết hiện giờ nàng ra sao?
Khắp thiên hạ chỉ có một nơi có Bát Hung Huyền Hỏa Pháp Trận nhưng hiển nhiên
nàng không ở đây, vậy nàng đang ở đâu?”.
“Nàng có được bình an không?”.
Những ý niệm mơ hồ này suốt mấy ngày nay thỉnh thoảng lại lướt qua đầu óc Quỷ
Lệ.
Xem ra, việc nham tương phun trào mãnh liệt tạo thành sự phá hại khủng khiếp
ngày hôm đó hoàn toàn nằm ngoài sở liệu của Quỷ Lệ. Tuy rằng những hình đồ
hình hung thần khắc trên mặt đất vẫn còn nguyên vẹn nhưng đã mất đi cỗ linh
khí nên đến hôm nay chỉ còn là những đồ tượng bằng đá bình thường mà thôi.
Quỷ Lệ cùng Kim Bình Nhi đã ở trong Huyền Hỏa Đàm bảy ngày âm thầm tham ngộ
pháp trận tuy nhiên không thu hoạch được gì. Thỉnh thoảng cũng có đệ tử Phần
Hương Cốc tiến vào coi xét, thậm chí đôi lúc Thượng Quan Sách tự nhiên tuần
tra, nhưng lúc này đạo hạnh Quỷ Lệ và cả Kim Bình Nhi tăng tiến nhiều nên chỉ
cần ẩn thân trong vùng tối phía trên Huyền Hỏa Đàm cũng dễ dàng qua mặt tất cả
các đợt tuần tra.
Chỉ có điều khiến hai người đau đầu là thủy chung không hề lĩnh hội được yếu
lĩnh của pháp trận.
Một hôm, hai người cùng đối diện nhìn vào phiến đá thường dùng làm nơi an tọa.
Bỗng nhiên Kim Bình Nhi ngã mình trên mặt đất, vòng tiểu yêu của nàng giống
như xà thân yêu mị, bẩm sinh đã mang tư vị câu hồn nhiếp phách. Nhưng trong
giờ phút đó, người nam tử bên cạnh nàng vẫn hướng mục quang vào những đồ hình
khắc trên mặt đất, lao tâm khổ tứ suy tư, không mảy may chú ý đến tư thế khiêu
gợi của nàng.
Kim Bình Nhi lẩm bẩm phật ý, trừng mắt nhìn Quỷ Lệ, trong mắt phảng phất một
tia tình tự phức tạp nhưng lướt qua rất nhanh, rất nhanh. Lát sau, chỉ nghe
thấy tiếng nàng thở dài: “Công tử có nhìn ra điều gì không?”.
Quỷ Lệ chấn động thân mình, từ từ phục hồi thần thức, quay đầu nhìn Kim Bình
Nhi lắc đầu nói: “Còn cô?”.
Kim Bình Nhi cười khổ một tiếng, không đáp nhưng Quỷ Lệ hoàn toàn minh bạch ý
tứ của nàng.
Kim Bình Nhi cau mày: “Thiếp và công tử ở đây đã được bảy ngày, trong thời
gian đó chúng ta đã tận hết sở năng nhưng không tìm được yếu quyết kích hoạt
pháp trận, ngay cả làm cho những đồ hình này chuyển động cũng không thể”.
Quỷ Lệ trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu nhìn lên vùng tối phía trên Huyền Hỏa Đàm,
đoạn nói: “Hôm trước sau khi tại hạ tới đây cứu người, vô tình động vào cơ
quan ở giữa điện đường khiến cho Bát Hung Huyền Hỏa Pháp Trận tức thì phát
động. Nhưng…”. Hắn chăm chú nhìn vào điện đường, ngữ điệu hàm ý kỳ quái:
“…nhưng hiện tại đã không còn thấy cơ quan đó”.
Kim Bình Nhi liền đưa mắt nhìn theo, quả nhiên thấy giữa trung ương điện đường
đột ngột mọc lên một tòa tiểu thạch đài nhưng chất liệu đã đã ngả màu đen kịt,
ngưng tụ thành một khối nan phân hình dạng, chẳng lẽ đó lại có thể là cơ quan
xảo đoạt thiên công?
Thật ra Quỷ Lệ đã đến đây một lần, đã thấy khung cảnh này nên hắn tỏ ra kinh
ngạc trước việc cơ quan bằng đá bị phá hủy. Lần trước, khi hắn nhìn vào những
đồ hình hung thần khắc trên mặt đất, trong tâm bỗng trối lên một luồng bạo khí
hung mãnh nhưng lần này hắn không thấy lại dù chỉ một chút cảm giác đó.
Thạch bản đáng sợ đó nay đã trở thành một phiến đá ngập đầy tử khí, không có
chút sinh khí nào.
Hai người thời sao vào trầm mặc, không biết nên nói gì!
Cả nữa ngày sau, Kim Bình Nhi tựa hồ đã quyết định, ngẩng đầu toan xuất ngôn,
đột nhiên sắc mặt biến đổi. Quỷ Lệ nhíu mày lại, lẹ làng chuyển thân đưa mắt
liếc Tiểu Hôi ở bên cạnh. Hầu tử này nhảy lên vai hắn, tức thì thân ảnh phiêu
khởi giây lát sau đã lẫn vào vùng tối phía trên Huyền Hỏa Đàm.
Kim Bình Nhi cười dịu dàng, ánh mắt vi diệu nhìn theo bóng khuất vào vùng tối.
Liền đó nàng cũng nhẹ nhàng bay lên, biến mất vào nơi hắn ẩn nấp.
Lát sau, âm thanh “kèn kẹt” đùng đục vọng lại từ điện đường trong Huyền Hỏa
Đàm.
Hình như cửa đã được mở ra.
Từ cửa vang lên tiếng bước chân, nghe ra có không ít người, trong đó loáng
thoáng âm thanh uy nghiêm của một người rồi tất cả chìm vào im lặng trong chốc
lát. Tức thì hai cánh cửa mở hẳn ra, ba bóng người tiến vào.
Đi đầu chính là Phần Hương Cốc cốc chủ đại danh đỉnh đỉnh Vân Dịch Lam, theo
sát phía sau là sư đệ của ông ta Thượng Quan Sách. Người đi cuối cùng luôn giữ
khoảng cách vài bước đi với hai người đi trước chính là đệ tử đắc ý của Vân
Dịch Lam: Lý Tuân.
Sau khi ba người tiến vào Huyền Hỏa Đàm, Lý Tuân tiện tay đóng cửa lại. Tức
thì ánh sáng bị ngăn lại, chỉ còn một làn sáng lợt lạt, le lói trong điện
đường.
Băng hàn nguyên thủy trên tầng ba Huyền Hỏa Đàm, sau khi không còn linh lực
của pháp trận hỗ trợ, đã mất đi tư vị cắt da cắt thịt, chỉ còn chút hơi lạnh
lưu lại. Bất quá tại khối đá nham thạch to lớn hơi lạnh vẫn giữ nguyên tư vị.
Trong bóng tối, Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi nín thở yên lặng thông qua động khẩu
hắc ám nhìn xuống bên dưới.
Dường như bầu không khí yên tĩnh hơn hẳn lúc trước, ngay cả Tiểu Hôi cũng giữ
yên lặng, im im lặng lặng ngồi trên vai chủ nhân.
Vân Dịch Lam cùng Thượng Quan Sách chầm chậm đi vào trung tâm Huyền Hỏa Đàm,
đứng ngay bên trên Bát Hung Huyền Hỏa Pháp Trận. Từ xa trông lại, sắc mặt ông
ta phảng phất như bao phủ một làn khí âm ảnh.
Ba người đứng đó, trầm mặc rất lâu không nói câu nào khiến cho bầu không khí
đượm vẻ quái dị. phía trên đầu họ, Quỷ Lệ bỗng mơ hồ có cảm giác, hắn đưa mắt
nhìn Kim Bình Nhi thì thấy nàng cũng đang nhìn hắn. Hai người đều thấy được
một tia bối rói ẩn ước trong mắt đối phương.
Vẻ mặt Vân Dịch Lam tựa hồ âm trầm giống như tâm tình của ông ta. Đổi lại
người khác, sau ngần ấy năm trông coi cơ nghiệp lớn lao như Phần Hương Cốc tất
cũng biến thành bộ dạng như vậy, chỉ e tâm tình còn tệ hại hơn. Thoạt trông
sắc mặt ông ta dường như không có chút biểu tình nào, nhìn lâu một chút sẽ
khiến người ta có cảm giác thiên biến vạn hóa. Nếu nhìn kỹ lại thấy không có
biến hóa, nếu ai cho rằng có thì chỉ là ý riêng của người đó mà thôi.
Chí ít, ngày đó tại Thanh Vân Sơn, người trong thiên hạ không ai nhìn được
biểu tình thật sự của ông ta.
Mục quang Vân Dịch Lam phiêu di bất dịch một lúc lâu nhưng thủy chung chỉ xoay
quanh những đồ hình quỷ dị đỏ choét khắc trên mặt đất Huyền Hỏa Đàm, quan sát
rất kỹ càng từ đầu đến chân từng đồ hình. Sau đó, ông ta từ từ đi tới chỗ tiểu
thạch đài nhô lên từ khối đá đen xì bên trên đồ tượng trung ương, nhẹ nhàng
đưa tay vuốt ve khối đá.
“Đã lâu rồi nhỉ?”, Vân Dịch Lam đột nhiên mở lời, thanh âm trầm ngâm nghe như
một câu hỏi.
Thượng Quan Sách đứng cạnh Vân Dịch Lam, biểu tình xem ra không lấy làm kinh
ngạc trước vấn đề sư huynh đột ngột hỏi, dường như ông ta đã có dự liệu chỉ là
không biết phải đáp sao cho hợp lý. Ông ta lộ vẻ kì quái, quay đầu nhìn Lý
Tuân đứng cách hai người khoảng ba bước.
Lý Tuân đầu cúi thấp, hai mắt nhắm hờ, thần tình cung kính giữ lặng yên.
Vân Dịch Lam không nghe thấy lời đáp, tựa hồ đã hiểu sự tình ở sau lưng, chầm
chậm nói: “Tuân nhi không phải là ngoại nhân, tương lai sẽ tiếp chưởng Phần
Hương Cốc, đệ không cần phải giấu nó”.
Thượng Quan Sách thân mình rung động nhè nhẹ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trầm mặc giây lát, ông ta cất lời: “Từ lúc chuẩn bị triệu hoán đến nay đã được
chẵn ba mươi ngày nhưng Xích Diễm Minh Tôn một mực chưa chịu hồi ứng”.
Sắc mặt Vân Dịch Lam vẫn lạnh lùng nhưng nhãn quang liên tục chuyển động khiến
cho mọi người có cảm giác âm trầm. Phía trên Huyền Hỏa Đàm,Quỷ Lệ cảm thấy
trong tâm máy động, không phải vì kinh ngạc trước việc Phần Hương Cốc không
cách nào phục hồi pháp trận quỷ dị mà vì Xích Diễm Minh Tôn do Thượng Quan
Sách vừa đề cập khiến cho hắn mường tượng đến một nơi. Hắn cảm giác được ông
ta đang đề cập đến loài vật nào, một loài cự thú cuồng liệt toàn thân bao phủ
hỏa diễm. Phải chăng theo truyền thuyết xa xưa, lai lịch của Bát Hung Huyền
Hỏa Pháp Trận ủy dị này có liên quan đến nó?
Bầu không khí trong Huyền Hỏa Đàm lúc này mang nặng vẻ quái dị, Vân Dịch Lam
thần sắc ưu tư, tựa hồ đang âm thầm cân nhắc sự tình. Trong điện đường chỉ có
tiếng bước chân của ông ta vang lên dõng dạc. Thượng Quan Sách không nói gì,
chỉ lẳng lặng nhìn theo thân ảnh sư huynh. Lý Tuân đứng nguyên tại góc điện,
giữ tư thế nghiêm cẩn, nhất nhất yên lặng.
Thời gian vùn vụt trôi, Vân Dịch Lam khe khẽ cau đôi mày, trong mắt ẩn hiện lệ
mang hình như trong lòng đang có điều gì đó tranh đấu kịch liệt. Rốt cuộc ông
ta cũng dừng bước, hít vào một hơi dài đoạn quay đầu nhìn Thượng Quan Sách
cùng Lý Tuân.
Thượng Quan Sách hướng dang Vân Dịch Lam thấp giọng gọi: “Sư huynh!”.
Vân Dịch Lam có vẻ tâm ý đã quyết, không hề do dự, lãnh đạm thốt: “Thượng Quan
sư đệ, trận pháp trong Huyền Hỏa Đàm quan hệ trọng yếu, ta bất tất phải nói
nhiều. Vô luận thế nào cũng nhất định phải khôi phục, nhược bằng chúng ta
chẳng có biện pháp gì để đối phó với hắn”.
Thượng Quan Sách lặng lẽ gật đầu. Tại vùng tối phía trên, cách khá xa chỗ ba
người đứng, Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi đồng thời khẽ chấn động.
Ai?
Là ai?
Kẻ nào mà khiến cho Phấn Hương Cốc phải dùng đến trận pháp quái dị này để đối
phó?
Trong Huyền Hỏa Đàm một bầu tịch mịch. Từng giây từng phút trôi qua, phảng
phất hơi thở vô hình cùng với lời nói hàm ý mập mờ của Vân Dịch Lam khiến cho
không khí trở nên băng lạnh khốc liệt.
“Hôm đó dung nham phun trào đã gây tổn hại nặng nề cho pháp trận. Phần Hương
Cốc chúng ta trải qua mấy trăm năm dĩ nhiên linh khí ngày càng hao tận, hơn
nữa đã thất lạc mất Huyền Hỏa Giám, chìa khóa của trận pháp, vì thế không có
cách nào triệu hoán Xích Diễm Minh Tôn trấn thủ pháp trận. chúng ta quyết theo
đuổi việc này nhưng thực ra nếu kẻ đó không xuất hiện thì việc khôi phục pháp
trận không khẩn cấp đến vậy. trước mắt, việc cần kíp là nhanh chóng tìm ra
cách khôi phục dụng trận pháp”. Vân Dịch Lam lạnh lẽo nói, giữa hai chân mày
hiện lên ba đường sâu thẳm, có thể thấy được ẩn ý sát phạt của ông ta nhưng
thanh âm vẫn lãnh mạc tuôn ra.
Thượng Quan Sách cũng nhíu chặt chân mày, trên mặt thoáng hiện tia vui mừng,
kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Có phải sư huynh đã cách nào khả dĩ?”.
Vân Dịch Lam tròng mắt từ từ thu hẹp lại, tiếp lời: “Huyền Hỏa Đàm pháp trận
chính do tổ sư bản môn căn cứ vào những điều ghi lại trong phần thượng Phần
Hương Ngọc Sách mà tạo lập. Trong phần hạ của Ngọc Sách, một vị tổ sư cũng có
ghi chú lại. Chiếu theo tình cảnh hiện giờ, Huyền Hỏa Giám đã mất nên không
thể phát động pháp trận, nếu dùng biện pháp mạo hiểm may ra cũng có thể thành
công!”.
Thượng Quan Sách và Lý Tuân ở phía sau mặt đều lộ vẻ hớn hở. Phần Hương Ngọc
Sách chính là vô thượng chí bảo của Phần Hương Cốc , đến nay chỉ có cốc chủ
được quyền bảo quản và tham ngộ. Vân Dịch Lam nói như vậy ắt một vị tổ sư tài
hoa tuyệt thế có lưu lại diệu pháp.
Thượng Quan Sách hoan hỉ nói: “Sư huynh, theo lời tổ sư thì diệu pháp như thế
nào?”.
Vân Dịch Lam mắt thấy niềm hưng phấn của hai người Lý Tuân, Thượng Quan Sách
nhưng sắc mặt ông ta tinh không lộ vẻ vui mừng mà ngược lại hiện rõ nét âm
trầm. Trầm mặc một chút, ông ta chậm rãi nói: “Trong phần cuối Phần Hương Ngọc
Sách, tổ sư có dạy rằng: Huyền Hỏa Trận dựa vào lệ khí thiên địa mà thành,
Xích Diễm Thú hung tàn, bạo lệ, đồ hình khắc trong trận chính là Bát Hoang
Hung Thần. Tham khảo Nam Cương Cổ Tịch có nói nếu dùng người sống tiến hành
huyết tế tất lệ khí sẽ mạnh lên khiến cho chư thần quy vị, hung thú xuất hiện
tạo thành hỏa trận”.
Thượng Quan Sách cùng Lý Tuân sắc mặt đại biến, quay mặt nhìn nhau, nhất thời
không biết nói gì.
Một hồi lâu sau, Thượng Quan Sách dường như mới miễn cưỡng bình phục sau một
hồi kinh nghi, ngập ngừng hỏi: “Đó… đó… phải chăng chính là lời tổ sư bổn
môn?”
Vân Dịch Lam khẽ hừ một tiếng: “Thượng Quan sư đệ, đệ hoài nghi bản tọa giả
danh lời tổ sư để hành ác?”
Sắc mặt Thượng Quan Sách biến chuyển, vội vàng phân bua: “Không phải, chỉ
là… chỉ là… việc dùng người sống huyết tế tựa như ma đạo dị thuật. Như
vậy… như vậy, sao có thể xuất hiện trong Ngọc Sách bản phái?”.
Vân Dịch Lam thẳng thừng cắt ngang lời Thượng Quan Sách, lạnh nhạt nói: “Đệ
nói không sai, tổ sư đúng là có dạy như thế nhưng cho đến nay chưa từng có ai
thử qua”.
Thượng Quan Sách chạm vào ánh mắt Vân Dịch Lam nhìn mình chợt cảm thấy toàn
thân lạnh buốt, bất giác lùi lại một bước. Trong mắt ông ta hiện lên hình ảnh
Lý Tuân đứng sau lưng, hốt nhiên phát hiện sắc mặt y xám ngoét, khó coi vô
cùng.
“Sư huynh, huynh định…”, Thượng Quan Sách tựa hồ nói một câu cũng quá gian
nan “… huynh định dùng cách đó thật sao?”.
Vân Dịch Lam nhướng mày, không giận mà oai, cười lạnh thốt: “Không dùng cách
đó được sao? Những chỗ trọng yếu của pháp trận đã bị hủy, suốt trăm năm qua
bản môn phải đổ bao nhiêu cay đắng tận khổ trù liệu, mắt thấy đại sự sắp thành
lại có nguy cơ bị xóa sạch. Đệ bảo ta làm sao trơ mặt nhìn bao nhiêu tâm huyết
bay theo gió đông?”.
Thượng Quan Sách tựa hồ có ý do dự, tranh biện yếu ớt: “Sư huynh, đại sự tự
nhiên khẩn yếu nhưng dùng cách đó hơi thái quá!”.
Vân Dịch Lam lạnh lùng cắt lời đồng môn: “Thượng Quan sư đệ, chỉ cần đệ kiên
tâm, trong lòng luôn giữ ý niệm vì chính đạo. Một mai đại nghiệp cáo thành thì
ai bảo việc này không phải vì chính đạo?”.
Thượng Quan Sách nhất thời nghẹn họng.
Vân Dịch Lam mục quag sắc bén, thấu suốt nhân tâm, nhìn sang Thượng Quan Sách
tiếp lời: “Thượng Quan sư đệ, hơn nữa Huyền Hỏa Đàm là trọng địa bản môn, vốn
do đệ trông coi. Không ngờ chính vào phiên đệ trấn thủ đã tạo thành cục diện
như thế này, đệ nói sao đây?”.
Thượng Quan Sách chấn động mãnh liệt, ngước nhìn lên chỉ thấy mục quang băng
lãnh của Vân Dịch Lam như lưỡi dao bén hướng vào ông ta. Thần tình trên mặt
Thượng Quan Sách lộ vẻ kích động, thân mình khe khẽ run lên, dường như có điều
muốn nói nhưng không hiểu sao khi gặp ánh mắt của Vân Dịch Lam, ông ta rốt
cuộc đành nén lại. Hồi lâu, ông ta sắc mặt thiểu não, chùng giọng thốt: “Đệ
hiểu rồi”.
Vân Dịch Lam gật gật đầu: “Đương nhiên phải thế, việc này giao cho đệ chủ trì”
đoạn quay ra gọi: “Tuân nhi”.
Lúc đó, sắc mặt Lý Tuân có chút dị dạng, đột nhiên nghe sư tôn gọi thân ảnh
liền chuyển động, hấp tấp đáp: “Có đệ tử”.
Vân Dịch Lam liếc mắt nhìn y nói:” Con và Thượng Quan sư thúc cùng xem xét
việc này, thuận tiện thì giúp sư thúc một tay”.
Sắc mặt Lý Tuân chuyển màu trắng nhợt, không biết vì sao thanh âm trở nên khản
đặc, thấp giọng đáp:” Vâng”.
Vân Dịch Lam nhìn lại đồ tượng vẽ trên mặt đất một lần nữa, mày chau lại rồi
không hề ngoảnh đầu, chuyển thân đi ra khỏi điện đường. Lát sau ngoài cửa vọng
lại âm thanh kèn kẹt, trong điện còn lại Thượng Quan Sách và Lý Tuân đối diện
với nhau.
Một lúc lâu, không ai nói với ai câu nào, hai người khoan thai đi khỏi Huyền
Hỏa Đàm.
Bên trong Huyền Hỏa Đàm, bầu không khí lại chìm vào tịch mịch
Giữa thinh không, vọng tới âm thanh nhè nhẹ, hai đạo nhân ảnh phiêu phiêu
phưởng phưởng hạ xuống. Tiểu Hôi kêu hai tiếng :” chi, chi”, túm lấy áo chủ
nhân nhảy xuống đất, chạy quanh nghịch ngợm. Trong mấy ngày đầu ở đây, hầu tử
này đối với những đồ hình khắc trên mặt đất tỏ ra rất hào hứng nhưng sau đó đã
cạn mất niềm hứng thú.
Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi trầm ổn hạ thân xuống đất, nhất thời cả hai người không
nói gì. Không gian ẩn ước khí lạnh lẽo, phảng phất giống như lãnh khí xuất
phát từ thân hình Vân Dịch Lam lúc trước nhưng đã từ từ tiêu biến
Chừng nửa ngày sau, Kim Bình Nhi hốt nhiên nói:” Công tử có biết kẻ mà bọn họ
vừa nói tới là kẻ nào không?”
Quỷ Lệ nhìn nàng, không đáp mà hỏi lại:” Cô biết?”
Kim Bình Nhi cười nụ:” Thiếp đã suy xét kĩ càng, kẻ đó là Thú Thần. Nhưng chỉ
nghe lời bọn họ nói lúc trước, thiếp không tỏ tường nơi Thú Thần hạ lạc”.
Quỷ Lệ mặc nhiên gật đầu:” Còn một điểm nữa. Bát Hung Huyền Hỏa Trận Pháp lập
tại Huyền Hỏa Đàm, ta nghe họ nói sẽ dùng pháp trận đối phó với Thú Thần, như
vậy họ dự liệu được Thú Thần sẽ tới Huyền Hỏa Đàm này hay pháp trận này có thể
di động được?”.
Kim Bình Nhi mày ngài cau nhẹ, hiển nhiên đang suy tư những điều chưa minh
bạch, nhất thời trầm tư.
Quỷ Lệ mục quang từ từ chuyển động,nhìn tới những thạch khắc hung thần trên
mặt đất, đột nhiên cười lạnh một tiếng:” Cái gọi là chính đạo đây sao? Dùng
người sống huyết tế ác thần, so với Ma giáo, ta nào có thấy khác gì?”
Hắn cứ nói một cau lại tự trả lời một câu. Chợt thấy tiếng cười trong vắt của
Kim Bình Nhi vang lên bên cạnh. Thanh âm phảng phất ý lạ lùng, vừa lạnh lẽo
vừa như tự trào phúng, mơ hồ ẩn ước cả một chút úy kị:” Công tử, ngài lẽ nào
không biết ngay trong Thánh giáo chúng ta việc huyết tế này cũng đã mai một?”
Quỷ Lệ thân mình chấn động, quay đầu nhìn Kim Bình Nhi , chỉ thấy nàng cũng
đang đứng nhìn sang hắn với nụ cười cố hữu trên môi. Quỷ Lệ cau đôi mày, lạnh
lẽo nói:” Lời cô vừa nói có ý gì?”
Âm cuối của từ “ý” chưa thoát ra khỏi miệng, âm thanh Quỷ Lệ đột nhiên ngừng
bặt. Chỉ trong khoảng một sát na, không hiểu tại sao hắn lại nhớ đến hôm Đại
Vu Sư thi triển phép thuật cứu Bích Dao, cũng đòi Quỷ Vương phải có máu tươi
để vẽ trận đồ
Nhưng Quỷ Vương chỉ trong chớp mắt đã lấy đủ lượng máu tươi theo yêu cầu.
Chậu máu đó chắc chắn là máu tươi, ông ta lấy từ đâu?
Quỷ Lệ đúng chết trân tại đó, chỉ cảm thấy toàn thân băng lãnh, không tìm được
lời nào để nói.