Tru Tiên – Chương 192: Kinh Hiện – Botruyen

Tru Tiên - Chương 192: Kinh Hiện

Ba người Chu Nhất Tiên ở đó nghỉ ngơi và chữa trị cho Dã Cẩu. Dã Cẩu sau khi
biết sinh mạng của mình được cứu lại càng cảm thấy may mắn, cũng có lúc thầm
khó hiểu cho sự dũng cảm của mình khi đó.

Sau khi trải qua kinh biến ấy, quan hệ giữa Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu
đã trở nên gắn bó hơn, bởi dù sao cả ba người cũng đã từng cùng nhau vượt qua
một phen sinh tử. Chu Nhất Tiên không còn lạnh nhạt với Dã Cẩu như trước, có
điều vẫn không khỏi luôn miệng than vãn. Dã Cẩu thân mang trọng thương, việc
phục dịch phần lớn là vào tay Chu Nhất Tiên, bảo sao lão không phàn nàn cho
được.

Tiểu Hoàn đối với Dã Cẩu vẫn như ngày trước, nhưng giờ đây trước mặt nàng, Dã
Cẩu dường như có đôi chút sợ sệt, nói chuyện với nàng cũng ít đi. Tiểu Hoàn
tuy ngạc nhiên nhưng cũng không thực sự để ý, bởi thời gian này, tinh thần của
nàng đã tập trung cả vào cuốn sách bìa da màu đen nhìn không có vẻ gì là khác
thường ấy.

Dã Cẩu chưa từng thấy Tiểu Hoàn đọc cuốn sách này trước kia, không khỏi cảm
thấy lạ kỳ. Tiểu Hoàn không bao giờ kể về lại lịch cuốn sách, Chu Nhất Tiên
cũng chỉ nói vài câu hàm hồ. Sự lạ lùng của Dã Cẩu lâu dần cũng trở thành
quen, hắn chỉ cảm thấy tinh thần của Tiểu Hoàn dường như đang thay đổi, nhưng
thay đổi ấy là gì hắn không cắt nghĩa rõ ràng.


Đại nạn Thú Thần bắt đầu từ Nam Cương Thập Van Đại Sơn. Một dải Nam Cương cũng
chính là nơi đầu tiên chịu sự tai ách của Thần Thú.

Những tàn phá mà bách tính các tộc người ở đây phải ghánh chịu còn nặng nề hơn
ở Trung Thổ rất nhiều. Mười nhà đến chín nhà tan nát, các thị trấn, thôn làng,
sơn trại, tận các ngỏ ngách đều hầu như không còn ai sống sót.

Sau khi đại nạn qua đi, những loài tiểu yêu sót lại ở Nam Cương còn nhiều hơn
so với ở Trung Thổ. Những người may mắn thoát khỏi kiếp nạn vẫn thường phải
chịu sự quấy rối bạo ngược của lũ tiểu yêu này. Cuộc sống của bách tính nơi
đây đúng là như trong đêm trường tối đen, không có lấy một chút hy vọng.

Quỷ Lệ lại một lần nữa đặt chân lên vùng đất Nam Cương trong tình cảnh hỗn
loạn thê lương đó.

Hắn không phát hiện ra dấu vết nào của bọn tiểu yêu, mà chỉ thấy vô số những
người chính đạo đang ùn ùn kéo đến, trong đó có cả các nhân vật danh môn đại
phái như Thanh Vân, Phần Hương. Những người này lũ luợt truy tìm tung tích của
Thần Thú khắp nơi, nhưng có cố gắng bao nhiêu cũng chỉ uổng công vô ích, không
ai tìm ra một chút tung tích nào.

Sau trận chiến bại ở Thanh Vân sơn, Thần thú trọng thương bỏ chạy, hình tích
dường như đã tan biến vào hư không. Chỉ còn dãy Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương
này, nơi vốn là cố cư của Thần Thú, có thể nó đã trở về chăng?.

Quỷ Lệ quay trở lại Nam Cương là bởi ý nghĩ đó. Đồng hành với hắn còn có vô số
đệ tử chính đạo, trong đó Phần Hương cốc được xem như trở lại cố hương, bởi
Phần Hương cốc chính là toạ lạc tại Nam Cương, nhưng mục đích đến đây của
chính đạo các phái không chỉ là giúp đỡ bách tính Nam Cương diệt trừ những
tiểu yêu còn sót lại.

Dù thế nào thì vì có những người này đến mà những tiểu yêu vốn hoành hành bạo
ngược cũng tạm thời ẩn thân, bởi khi những đệ tử chính đạo bắt gặp, họ đều ra
tay tiêu diệt chúng. Cứ như vậy cái vùng đất Nam Cương này cũng sẽ tránh được
trận hoạ kiếp thứ hai.

Nhưng ngày nọ nối tiếp ngày kia, bất luận là ai cũng không hề tìm thấy bóng
dáng Thần Thú trên địa phận Nam Cương này, khả năng duy nhất giờ đây chỉ còn
trong dãy Thập Vạn Đại Sơn, nơi sơn cùng thuỷ tận đầy thần bí ấy.

Thập Vạn Đại Sơn điệp điệp trùng trùng, núi non tầng lớp đan xen, không biết
còn ẩn chứa biết bao nhiêu điều bí ẩn!

Trước khi vào núi, Quỷ Lệ muốn tới Thất Lý Đồng của miêu tộc Nam Cương, không
vì cái gì khác mà chỉ là viếng tế tưởng nhớ những gì mà Đại Vu sư đã làm cho
Bích Dao ngày trước.

Thất Lý Đồng, Thiên Thuỷ Trại với những cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt khi xưa
đều đã không còn. Đập vào mắt Quỷ lệ chỉ là những khung cảnh hoang tàn, hoang
tàn đến mức tâm can sắt đá mà hắn đã mang trong lòng hơn mười năm nay cũng
không khỏi một phen lay động.

Rốt cuộc là vì điều gì mà lại xảy ra một đại nạn độc hại chúng sinh như vậy?

Hắn liên tiếp gặp kỳ duyên, đạo hành cũng ít nhiều thành tựu, có thể vô sự mà
trải qua nạn kiếp như ác triều cuồn cuộn này, nhưng vô số bách tính trong
thiên hạ bị đau thương vùi dập thì sao? Họ đã phạm phải lỗi lầm gì, vì sao lại
phải ghánh chịu hoạ tai như vậy?

Thiên Âm Tự được coi là uy lẫm linh thiêng đó, ngày đêm đều có vô số người đến
bái thần lễ phật, cầu nguyện thần phật để mắt trông coi thiên hạ, có rất nhiều
những bách tính khác hàng ngày đều thành kính vái lạy thượng thiên. Thế nhưng
lúc đại nạn giáng xuống đầu, thần phật cao xanh đã có ai hiện ra giúp họ?

Những việc quỳ bái ấy rốt cuộc là có ích gì?

Phải chăng câu nói thần bí nhắc đi nhắc lại trong Thiên Thư cuối cùng đã
nghiệm linh “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật sô cẩu”.

Đặt chân đến Thất Lí Động, Quỷ Lệ không khỏi cảm thấy một chút lạnh trong
lòng. Nơi nước non thuỷ tú trong ký ức hắn đã bị tàn phá đến hoang phế tiêu
điều. Những ngôi nhà chập chờn mây lượn giờ chỉ còn mấy mảnh tường xác xơ,
đường đi hoang vắng cỏ mọc um tùm che lối người đi, lại càng không còn tiếng
trẻ thơ vui đùa chạy nhảy.

Bách tính may mắn sống sót xem chừng cũng chỉ còn được một hai phần mười , số
đông giờ đây đều đang đi lại cố gắng tìm kiếm ngôi nhà khi trước của mình, hy
vọng có thể tìm thấy vài thứ còn dùng được trong đống đổ nát ấy, nhưng dường
như mọi vật dụng đã bị tàn phá tan hoang, những gì mà những con người đáng
thương kia nhặt nhạnh được chỉ là di cốt của người thân đã chết.

Khắp nơi trong Lý Thất Đồng đều thấm đẫm một không khí bi thương, thỉnh thoảng
có một vài đứa trẻ đứng, ánh mắt chứa đầy những sợ hãi hoảng hốt. Cũng chỉ
giây lát chúng bị người lớn kéo tuột vào trong.

Quỷ Lệ chầm chậm bước đi, chẳng bao lâu cũng đã gây sự chú ý của người Miêu,
những ánh mắt nhìn hắn lúc nào cũng canh cánh một sự cảm giác dè chừng. Trong
cái không khí lạ thường ấy, ngay cả Tiểu Hôi trên vai Quỷ Lệ cũng trầm lặng,
mặc dù vẫn không ngừng đưa mắt quan sát khắp xung quanh.

Quỷ Lệ thở dài, không muốn nhìn thêm khung cảnh tang thương ấy nữa, hắn cất
nhanh hơn, tiến thẳng Tế Đàn trên vùng núi tận cùng Thất Lý Đồng. Càng vào
trong cảnh đổ nát hoang tàn lại càng thảm khốc. Quỷ Lệ lặng im bước đi, trong
đầu thấp thoáng hình dung lúc đại nạn đổ xuống, những chiến binh Miêu tộc vì
bảo vệ Thánh địa của mình mà quyết đấu sinh tử với lũ yêu thú hung ác nơi đây.

Bao ngày đã qua, trong không trung vẫn còn phảng phất mùi tanh của máu!

Hai chiến binh Miêu tộc ngăn hắn lại dưới núi. Quỷ Lệ dừng bước, nhìn về phía
họ. Hai người tay cầm trường mâu, thân khoác khôi giáp, nhìn kỹ hoá ra chỉ là
hai thiếu niên tuổi chừng mười sáu, mười bảy, bộ giáp trên người còn to hơn
thân hình, không biết có phải là những chiến binh còn sống sót sau bằng ấy tàn
khốc giao tranh.

“Cơ lỗ cơ cơ hô?”Một người trong số hỏi to bằng tiếng Miêu.

Quỷ Lệ không hiểu, song ít nhiều cúng đoán được ý nghĩa câu hỏi, hắn không đáp
lại chỉ ngẩng đâu nhìn lên lưng chừng núi để biểu đạt ý muốn. Quỷ Lệ không
dùng tay chỉ, bởi hắn còn nhớ người Miêu coi đó là điều đại bất kính.

Hai thiếu niên ngẩn người ra một lúc nhìn nhau, rồi người có vẻ lớn hơn lắc
lắc đầu, rốt cuộc vẫn đứng yên không tránh. Quỷ Lệ bắt đầu cảm thấy sốt ruột,
nhưng không thể động thủ với người Đại Vu Sư, hơn nữa nhìn thấy những thảm
cảnh ở Thất Lý Đồng này, hắn cũng không thể nào dùng đến vũ lực.

Quỷ Lệ trầm ngâm một hồi, rồi thở dài quay nguời bước đi.

Vừa được mấy bước bộng trên núi có tiếng chân người. Quỷ Lệ quay người nhìn
lên, thấy một người hộc tốc chạy từ lưng chừng núi xuống, dùng miêu ngữ nói
với hai thiếu niên kia, hai người đó gật đầu lia lịa, dẹp qua một bên. Người
vừa đến đó có vẻ như một vu sư, chắp tay bặp bẹ nói với Quỷ Lệ bằng tiếng
Trung Thổ: “Chào… ngài, Đại Vu sư mời ngài lên”.

Quỷ Lệ kinh ngạc cau mày: “Đại Vu sư?”.

Người đó gật đầu, Quỷ Lệ cố định thần gật đầu, rồi theo lên núi.

Sơn động vẫn còn ở đó, nhưng quang cảnh đã hoàn toàn khác trước, khắp nơi đá
vỡ ngổn ngang. Trong đống loạn thạch ấy, một thanh niên người Miêu chỉ chừng
ba mươi tuổi, trên người khoác y phục Vu sư, mỉm cười nhìn Quỷ Lệ đi tới.

Ánh mắt của người ấy thấp thoáng phát sáng, tựa như một ngọn lửa nhiệt tình
đang nung nấu trong tâm, hoàn toàn khác với ánh mắt những người Miêu mà Quỷ Lệ
bắt gặp trên đường.

Quỷ Lệ đến trước mặt, người ấy khẽ mỉm cười rồi đột nhiên nói bằng một giọng
Trung Thổ lưu loát: “Kính chào Quỷ Lệ tiên sinh, tôi là Đại Vu sư thế hệ mới
của Miêu tộc Nam Cương, từ lâu tôi đã ngưỡng mộ đại danh của ngài”.

Quỷ Lệ lặng người một hồi mới gật đầu đáp lễ, vẫn chưa kịp nói gì thì vị Đại
Vu sư trẻ tuổi ấy lại mỉm cười: “Mời vào, tôi dẫn ngài đi Đại Vu sư đời
trước”.

Nói đoạn quay người bước vào một sơn động âm u, Quỷ Lệ theo sát phía sau, dần
dần cũng lẫn vào trong bóng tối.

Sơn động tối đen như mực, bóng vị Đại Vu sư trẻ tuổi phía khẽ lắc lư. Không
hiểu vì sao hắn cảm giác đã gặp con người này, nghĩ một lúc mới nhớ, lần trước
đến đây Đại Vu sư đời trước đã từng gọi thanh niên này ra, không ngờ chỉ sau
một thời gian ngắn ngủi, anh ta đã tiếp nhận đại chức vị của Miêu tộc.

Giống như lần trước, hai người cũng đến thạch động thờ Khuyển thần tận cùng
trong Tế Đàn. Một đống lửa lớn rừng rực cháy phát ra những tiếng nổ lách tách,
chỉ bóng dáng gầy gò, già nua trước kia đã mãi mãi không còn.

Người thanh niên ấy bước lên trước, nghiêm trang hành lễ với bức tượng Khuyển
thần, rồi lấy ra một tượng điêu khắc từ miệng bức tượng, cung kính đặt trên
mặt đất, đoạn quay sang quỷ lệ: “Theo tập tục người Miêu, các vị Đại Vu sư qua
đời đều phải cung phụng một năm dưới tượng Khuyển thần, đây chính là tro cốt
của Người”.

Quỷ Lệ lặng im nhìn về phía chiếc hộp gỗ. Chiếc hộp mộc mạc không có gì cầu
kì, ngay cả đến loại gỗ làm hộp cũng là loại thường thấy ở Nam Cương. Đại Vu
sư cũng như vô vàn bách tính Miêu tộc khác, đang ngủ giấc cuối cùng của đời
mình trong đó.

Hắn khom người hành lễ.

Con khỉ Tiểu Hôi rít lên một tiếng, từ trên người Quỷ Lệ nhảy xuống, chạy sang
một bên.

Vị Đại Vu sư trẻ tuổi theo tập tục của người Trung Thổ, cũng khom người đáp
lễ, rồi thành kính đặt chiếc hộp gỗ trở lại trong miệng bức tượng Khuyển Thần.

Hai người ngồi bên đống lửa, ánh lửa phản chiếu vào trong mắt, bốn mắt sáng
rực lên trong bóng tối.

Không đợi Quỷ Lệ hỏi, Đại Vu sư đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi là đệ tử hầu hạ
Người lúc Người còn tại thế. Sau khi đại kiếp nạn đáng sợ ấy qua đi, tất cả
các truởng bối tế tự ở đâu đều đã chết, vì thế tôi được thừa kế chức vị Đại Vu
sư”.

Quỷ Lệ lẳng lặng gật đầu, ánh mắt hướng về phái bước tượng Khuyển thần, chậm
rãi: “Đại Vu sư có thể nói đã vì tôi mà chết,mỗi khi nhớ đến điều này, trong
lòng thật không khỏi cảm thấy bất an”.

Vị Đại Vu sư trẻ tuổi thoáng rùng mình: “Ngài nói sai rồi, sư phụ từng nói với
tôi lúc ấy, thọ hạn của người đã đến, cho dù không đi trung thổ, tất cũng sẽ
qua đời sau đó không lâu. Quý phái có thể đưa tro cốt của sư phụ trở về đã là
niềm đại hạnh của toàn thể bách tính Miêu tộc chúng tôi rồi”.

Quỷ Lệ thở dài, khẽ nói: “Chuyện này là do những người hữu tâm khác tiến hành,
không liên quan đến tôi”.

Vị Đại Vu sư trẻ tuổi cười, hẳn là không để ý đến lời nói của Quỷ Lệ: “Lần này
ngài đến Thất Lý Đồng, không biết là vì chuyện gì?”.

Quỷ Lệ trầm ngâm: “Thật ra cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, chỉ muốn đến
tế viếng Đại Vu sư tiền bối mà thôi. Ngoài ra, đại nạn vừa rồi thảm khốc như
vậy đều là do Thần thú cầm đầu gây ra đại nghiệt, tôi vào Nam Cương có ý truy
đuổi Thần thú, không biết ngài có manh mối nào không?”.

Sắc mặt vị Đại Vu sư thoắt biến đổi, hiển nhiên đối với người này, hai chữ
“Thần thú” vẫn là một cái tên vô cùng đáng sợ, chỉ nhắc đến đã phải lặng đi
một hồi.

Một lúc yên lặng, Quỷ Lệ khẽ thở dài: “Ngài không cần phải bận tâm, vô số
người trong thiên hạ muốn tìm hắn cũng chưa tìm đuợc, ngài không biết cũng là
điều dễ hiểu. Tôi đã làm phiền rồi, cũng xin cáo từ ở đây thôi”.

Nói rồi đứng dậy định đi, trên mặt Vu sư thoáng chút lưỡng lự, bỗng nhiên lên
tiếng: “Có thật ngài muốn đuổi theo Thần thú đó?”.

Quỷ Lệ đáp: “Đúng vậy”.

Đại Vu sư chằm chằm nhìn Quỷ Lệ: “Ngài sẽ giết được nó chứ?”.

Im lặng một hồi lâu, Quỷ Lệ khẽ thở dài: “Tôi không chắc”.

Đại Vu sư trầm ngâm một hồi mới nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ nói những gì tôi
biết cho ngài. Làm thế nào để tìm được Thần thú tôi quả không biết. Trong
truyền thuyết xa xưa của bộ tộc tôi, Thú thần này giống như ác ma không thể
giết chết, chỉ có người như Vu Nữ Nương Nương vạn năm trước mới có thể trấn áp
được hắn. Muốn trấn áp Thần thú, cần phải đoạt được năm thứ thần khí của các
tộc người Nam Cương trên người hắn. Năm thứ thần khí ấy là cội nguồn sinh mệnh
của Thần thú ấy, nếu như mất đi, Thần thú sẽ chìm vào giấc ngủ say. Ngoài ra
còn có một điểu quan trọng nữa, khi Thần thú hoành hành bạo ngược, yêu lực cực
mạnh phát tán khắp nơi, Vu Nữ Nương Nương lúc đó đã dùng kì trận truyền lại
của Vu tộc là “Bát Hung Huyền Hoả Trận Pháp” mà giam hắn lại, nếu như ngài có
thể tìm lại trận pháp này…”.

Quỷ Lệ lẳng lặng gật đầu.

Đại Vu sư suy nghĩ một lúc, nói tiếp: “Làm thế nào để tìm được Thần Thú, tôi
quả thực không nghĩ ra, nhưng trong truyền thuyết của Miêu tộc có nói, Vu Nữ
Nương Nương khi xưa đã trấn áp Thần thú ở một nơi gọi là Trấn Ma Cổ Động, ở
sâu tận trong dãy Thập Van Đại Sơn. Truyền Thuyết còn kể chính Nương Nương
cũng đã hoá thành tượng đá, mặt quay về cổ động để canh giữ yêu hồn không cho
chúng thoát ra, ngài nếu như tìm thấy một nơi như vậy, có khi lại dò ra tung
tích của Thần thú cũng nên…”.

Quỷ Lệ ghi nhớ từng câu từng chữ, gật đầu với vị Đại Vu sư trẻ tuổi:

“Đa tạ”.

Đại Vu sư im lặng mỉm cười.

Hai người cùng bước ra khỏi sơn động, Quỷ Lệ nén không được hỏi Đại Vu sư một
câu, vì sao trong mắt người ấy lại không có chút vẻ bi thương.

Đại Vu sư lặng đi một lúc mới nói: “Nếu như tôi còn bi thương ủ dột thì những
người trong Thất Lý Đồng này sẽ nhụt chí đến độ nào? Không phải tôi không đau
lòng, mà là tôi không thể đau lòng!”.

Quỷ Lệ nhẹ gật đầu, lặng yên một hồi lâu rồi mới cáo từ ra đi.

Rời khỏi Thất Lý Đồng, Quỷ Lệ không hề vội vã lên đường. Hắn bước đi chậm rãi,
nghĩ đi nghĩ lại những lời Đại Vu sư đã nói, cái gọi là “Bát Hung Huyền Hoả
Pháp Trận” kỳ lạ ấy bất giác đã khiến hắn nghĩ đến một người khác- Tiểu Bạch.

Ngày ấy nàng giận dữ bỏ đi, từ đó không còn tin tức gì, tuy với pháp lực đạo
hành của nàng thì không có gì phải lo lắng, thế nhưng nghĩ đến mục đích mà
Tiểu Bạch chia tay hắn, phần lớn là vì đi tìm “Bát Hung Huyền hoả Pháp Trận”,
ít nhiều trong lòng Quỷ Lệ cũng thấy không yên.

Yêu lực của Phệ Huyết Châu dày vò hắn bao năm, thế nhưng khoảng thời gian
trước, dưới bức Vô Tự ngọc bích ở Thiên Sơn tự trên Húc Di sơn, hắn đã ngộ
thông bốn cuốn Thiên Thư, đã hoà nhập cả yêu lực của Phệ Huyết Châu, ba chân
pháp của Đạo, Phật, Ma, thậm chí cả pháp lực của Huyền Hoả Giám thuần dương
vào làm một, đã ngầm thấy được cánh của của Vạn Pháp quy tông. Cùng với việc
đạo hành ngày tiến bộ, với Quỷ Lệ bây giờ Phệ huyết Châu không còn là một trở
ngại lớn nữa.

Nhưng đồng thời những thuần ngộ dưới bức Vô Tự ngọc bích ấy, dần dần hắn cũng
đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện thế thái nhân sinh, những chuyện mà ngày
trước không thể nghĩ đến, hắn cũng đã nhìn ra được từ trong hồi ức của mình.

Tiểu Bạch đối với hắn như thế, không phải bởi mối quan hệ giữa Bích Giao và
hắn hay sao?

Vào đúng cái ngày kiếp nạn Thú thần hoành hành dữ dội, nàng đã một mình quay
trở lại Nam Cương để tìm trận Pháp đó. Trời đất bao, một mảy may tin tức của
Tiểu Bạch từ bao lâu rồi không có. Nghĩ đến đây Quỷ Lệ không khỏi cảm thấy con
tim nhói đau, có điều thiên hạ rộng lớn như vậy, quả thực không biết làm sao
để tìm được nàng.

Quỷ Lệ trầm tư một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến Phần Hương cốc, cũng
không vì điều gì khác, mà chính bởi trước đây Tiểu Bạch đã bị giam hãm trong
Huyền Hoả Đàn bởi “Bát hung Huyền Hoả Trận”này, Tiểu Bạch muốn đi tìm trận
pháp, chắc chắn sẽ đến nơi đó, mà cho dù nàng không co ở đó thì hắn đi thăm dò
một chuyến cũng có thể được một vài thu hoạch.

Quyết định như vậy Quỷ Lệ lập tức lên đường.

Phần Hương cốc chính là một trong ba đại phái chính đạo trong thiên hạ. Trong
trận đại nạn này, Phần Hương cốc ở vừa đúng vào cửa ngõ Nam Cương, nơi đầu
tiên Thú thần hoành hành bạo ngược, kết cục thế nào không nói cũng có thể ngẫm
ra. May mắn ngày đó cốc chủ Dịch Vân Lam đã dẫn các đệ tử vào trung thổ liên
kết với các môn phái chính đạo khác đối phó với Thú thần, vì thế tuy Phần
Hương cốc bị tàn phá tiêu điều, song các môn hạ đệ tử lại không bị tàn sát.

Có điều một đại phái chính đạo mà lại chịu tình cảnh tàn phá thê thảm như vậy,
khó tránh khỏi miệng thế gian chê cười, hơn nữa sau trận đại nạn, rất nhiều
lời đồn thổi châm biếm đã truyền đi, nói rằng Phần Hương cốc nhát gan sợ chết,
thân là chính đạo đại phái mà lại không dám một mình đối mặt với kiếp nạn Thú
thần mà phải chạy tới trung thổ nấp sau lưng Thanh Vân môn mới tránh khỏi đại
nạn diệt môn.

Lúc này, Thanh Vân môn và Đạo Huyền Chân Nhân đã ở trung tâm chính tâm chính
đạo thiên hạ, chí cao vô thượng, tiếng tăm lẫy lừng. So với Thanh Vân môn,
Phần Hương cốc đúng là thua kém hơn nhiều. Môn nhân chính đạo lũ lượt kéo đến
nam Cương truy tìm tông tích Thú thần, đệ tử Phần Hương cốc đương nhiên cũng
không thể thua người. Tuy nhiên so với những dịp trướcđây, môn hạ Phần Hương
cốc đã bớt vẻ hùng hồn huyênh hoang của ngày trước rất nhiều.

Có điều dù là cười chê như vậy, xong Phần Hương cốc vẫn là danh môn đại phái,
tổng đường bị phá nát nhưng thực lực vẫn còn, những lời ong tiếng ve vì thế
tuy nhiều, song cũng không có ai dám phỉ báng họ ngay trước mặt. Còn về phần
sơn cốc nơi Phần Hương toạ lạc, thì quả đã biến thành một bãi xơ xác tiêu
điểu, chí ít lúc Quỷ Lệ ngầm lẻn vào, những gì hắn trông thấy đúng là như vậy.

Một sơn cốc vốn thanh tú mỹ miều như thế, lúc này lại tràn đầy một mùi hôi
tanh khó ngửi, rất nhiều đệ tử của Phần Hương cốc đang chuyển đi những u rác
đã mục nát và cả xác chết, trong đó có cả người, nhưng phần lớn là xác động
vật.

Quỷ Lệ ngấm ngầm quan sát, sau một hồi suy nghĩ hắn đã hiểu ra. Ngày trước khi
đột nhập vào Phần Hương cốc, mặc dù đã là đêm tối nhưng hắn vẫn mau chóng bị
phát hiện, không phải vì tất cả các đệ tử đều đạo hành cao thâm, mà bởi họ rất
giỏi nuôi dạy các động vật kỳ lạ, khiến người ta không thể đề phòng.

Đại nạn Thú thần xảy ra, Vân Dịch Lam đưa đựơc phần lớn để tử vào trung thổ,
nhưng lại không thể đưa cả số động vật này theo và khi lũ thú yêu hung tàn
tràn qua vùng đất này, những động vật ấy khó tránh khỏi kiếp nạn. Thời gian
lâu dần, các xác chết thúi rữa, mùi hôi thúi bốc lên thật vô cùng khó chịu.

Tuy vậy, những con vật kỳ lạ ấy không còn nữa lại là tin tức tốt lành cho Quỷ
Lệ. Hắn có thể ung dung do thám khắp nơi mà không sợ một con vật kỳ quái nào
đó từ một ngóc ngách nào đó đột nhiên xông ra làm lộ hình tích.

Phần Hương cốc có rất nhiều đệ tử, tuy nhiên phân nửa trong số đó đã được phái
đi truy tìm tông tích Thú thần. Chuyện mà các môn phái chính đạo khác muốn
làm, Phần Hương cốc sao lại có thể đứng ngoài! Một nửa số để tử còn lại trong
cốc thì có đến quá nửa lại không hề muốn làm những công việc thu dọn bẩn thỉu
như thế, cho dù có một số trưởng lão tiền bối đi lại đôn đốc, nhưng những nhân
vật như Dịch Vân Lam hay Thượng Quan Sách đương nhiên không phải lúc nào cũng
kè kè giám sát tuần tra khắp nơi được. Vì thế khi đột nhập vào trong cốc Quỷ
Lệ gần như không gặp một khó khăn nào.

Khi ấy mới là chập tối, trời còn sáng hơn rất nhiều so với lần trước đến đây,
nhưng khi đã đột nhập vào cốc rồi, không biết có dễ dàng hơn hay không?

Quỷ Lệ không suy nghĩ nhiều, đi thẳng tới Huyền Hoả đàn, trọng địa của Phần
Hương cốc. Tiểu Bạch ngày trước bị giam trong đó “Bát Hung Huyền Hoả trận
pháp” cũng được bày bố nơi đây, Tiểu Bạch có vì hắn mà đi tìm trận pháp chắc
chắn phải đến nơi này. Có điều Huyền Hoả đàn suy cho cùng vẫn là cấm địa của
Phần Hương cốc, trong tình trạng rối loạn tơi bời ấy, việc canh phòng dường
như không còn nghiêm ngặt hơn vài phần so với lần trước, không biết có phải
chính vì hắn đã đột nhập và Tiểu Bạch có thể đào thoát ra ngoài?

Quỷ Lệ hiện giờ đạo hạnh đã khác xa ngày trước, Huyền Hoả đàn tuy canh phòng
cẩn mật cũng không ngăn được hắn chỉ chốc lát đã vào đến nơi. Dường như Huyền
Hoả đàn không khác là mấy so với trước đây, trên mặt đất vẫn khắc một trận thế
cổ quái màu đỏ thậm, Quỷ Lệ hiểu rằng đó chính là cái gọi là “Bát Hung Huyền
Hoả trận phá” thần bí kỳ lạ trong truyền thuyết.

Ngày đó, khi Quỷ Lệ và Tiểu Bạch đào thoát đã gây ra một vụ phun trào nham
thạch, những dấu vết của nó vẫn còn để lại đến ngày hôm nay. Trên các vách đá
xung quanh, bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy những vùng bị nham thạch thiêu
cháy đen thui, đá đổ vỡ khắp nơi và cả Bát Hung Huyền Hoả trận pháp trên mặt
đất một số chỗ cũng đã bị ngọn lửa rừng rực ngày trước thiêu đến độ biến dạng.

Nếu là một nơi tầm thường, trong trận đại nạn khủng khiếp như thế e rằng đã bị
huỷ hoại tan hoang, xong Huyền Hoả đàn cơ bản vẫn đừng vững, có lẽ trận pháp
đã phát huy khả năng kỳ lạ của nó, bảo tồn được nơi này khỏi cơn cuồng nộ của
Hoả thần.

Quỷ Lệ ngẩng đầu nhìn lên, hệ thống gông cùm nhiều tầng giam giữ Tiểu Bạch
trước đây đã không còn tác dụng, đang treo lơ lửng trên không, há toác cái
miệng gông đen kịt. Trong Huyền Hoả đàn rộng lớn, dưới ánh đèn leo loét chiếu
rọi, chỉ có bóng của Quỷ Lệ, khẽ lay đi lay lại.

Quỷ Lệ trầm ngâm một hồi lâu, đoạn lắc đầu bước đến trước Bát Hung Huyền Hoả
trận pháp. Hắn quan sát kĩ, chỉ thấy trong trận đồ khổng lồ ấy, các bức hình
hung thần hệt như trong ký ức của hắn đều được khắc hoạ một cách vô cùng rõ
nét, sinh động như thật, giữa các hung thần còn vô vàn những nét vẽ kỳ dị phức
tạp. Quỷ Lệ hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng tròn trước trận đồ.

Đúng vào lúc hắn đang bắt đầu tịnh tâm tham ngộ trận pháp ký dị trong truyền
thuyết của Vu tộc thì đột nhiên, trong Huyền Hoả tế đàn tĩnh mịch mà thâm sâu
ấy, từ trong bóng tối phía trên đầu hắn truyền tới tiếng cười giòn tan của một
nữ nhân.

Quỷ Lệ biến sắc mặt, đứng phắt dậy, ngẩng đầu nhìn lên, nói: “Là cô sao…Tiểu
Bạch?”.

Quỷ Lệ chưa dứt lời, một bóng người từ trên lao xuống , bộ y phục vàng anh
quen thuộc, ánh mắt dịu dàng long lanh, một vẻ đẹp vừa nhìn đã có thể ngây
ngât… đó lại là người mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, cô gái nghe nói đã
chết trong trận đại nạn đó- Kim Bình Nhi!

Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, Quỷ Lệ dần bình tĩnh trở lại, Kim Bình Nhi vẫn
đứng ở đó, xem ra không có gì thay đổi, từ y phục cho đến dung nhan vẫn mang
cái thần thái ấy, thậm chí khoé miệng của nàng vẫn luôn nở một nụ cười nhẹ
nhàng mà quyến rũ vô cùng.

Kim Bình Nhi nhìn Quỷ Lệ cười: “Huynh khoẻ chứ?”.

Quỷ Lệ lẳng lặng nhìn nàng, một lúc sau mới lên tiếng: “Sao cô lại ở đây?”.

Kim Bình Nhi khẽ vuốt tóc, chỉ một động tác nhỏ song lại chứa chất vẻ phong
tình vô hạn, nhẹ nhàng: “Muội ở đây chờ huynh!”.

Quỷ Lệ chau mày: “Chờ ta! Để làm gì? Cô làm sao biết ta sẽ đến đây?”.

Kim Bình Nhi mỉm cười: “Lẽ nào huynh đã quên rồi, lần trước huynh đã đến đây
đi cùng với muội, nghe nói lần này huynh muốn truy tìm Thú thần. Theo truyền
thuyết Nam Cương thì muốn trấn áp Thú thần đương nhiên không tránh khỏi phải
dùng Bát Hung Huyền Hoả trận. Huynh không đến đây thì có thể đi đâu được?”.

Đôi mắt mỉm cười của nàng dường như có chút gì đó đắc ý, và một vẻ ướt át khó
có thể diễn tả thành lời. Kim Bình Nhi mỉm cười:

“Huynh thấy muội thông minh đấy chứ?”.

Quỷ Lệ khẽ chau mày, đạo hạnh của hắn đã có tiến bộ lớn, trước vẻ quyến rũ của
Kim Bình Nhi vẫn không khỏi bị ý loạn tâm mê, bất giác rùng mình kinh hãi.

Sau trận đại nạn người con gái nghe nói đã chết đó đột nhiên lại xuất hiện nơi
đây, không những thế dường như công lực đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Nàng còn sống vậy những người khác thì sao? Những cao thủ Ma Giáo trong trận
đại nạn đó, lẽ nào họ cũng vẫn chưa chết?

Quỷ Lệ giật mình, song sắc mặt vẫn lạnh lùng: “Cô vẫn chưa trả lời ta, cô chờ
ta làm gì?”.

Kim Bình Nhi nhíu mày cười, nhẹ nhàng nói: “Muội biết vị trí mà Trấn Ma cổ
động mà Thú thần bị giam giữ. Quỷ Vương Tông Chủ nghe nói thế đã để muội đến
giúp huynh”.

Quỷ Lệ rùng mình, ngẩng mạnh đầu lên, nhìn sang Kim Bình Nhi chỉ thấy ánh mắt
vẫn xanh biếc như nước, tươi cười như hoa, không có gì khác lạ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.