Tiếng chuông lại một lần nữa ngân nga vang vọng trên đỉnh Tu Di Sơn, báo hiệu
một ngày mới bắt đầu.
Mặt trời ban mai, vẽ lên một vầng sáng nho nhỏ ở phía đằng đông, rắc những tia
nắng đầu tiên xuống nhân gian. Trên con đường núi buổi sớm, đã có khá nhiều
bách tính đang men theo con đường tiến về phía ngôi chùa hùng vĩ ấy, bọn họ đa
phần đều mang theo hương hoa, vẻ mặt đầy thành kính.
Trong đó có một số người còn mang theo con trẻ cùng đi lễ bái. Bọn trẻ đúng là
hiếu động, đi trên đường núi chẳng hế cảm thấy mệt nhọc, trái lại khá nhiều
thiếu niên còn chạy lên chạy xuống tưng bừng, có vẻ rất lấy làm thích thú.
Sương sớm vẫn chưa tan hết, vẫn còn quẩn quanh bên ngoài Thiên Âm Tự, trong
không khí cảm thấy có hơi chút ẩm ướt. Những tăng nhân dậy sớm đã làm xong
việc tụng kinh buổi sáng bắt buộc cho một ngày, lúc này đều đang quét dọn sân
chùa, nhẹ nhàng quét những chiếc lá rụng đêm qua sang một bên.
Toàn bộ Thiên Âm Tự lúc này dường như có vẻ thanh bình trang nghiêm, chìm
trong những cơn gió núi mơn man, mang theo trong nó mùi thơm thoang thoảng của
lá cây.
Tiếng chuông ngân nga ấy, dẫn đường cho đám người ở dưới núi, cũng âm vang
khắp trong chùa, đánh thức những người còn đang say ngủ.
Hắn từ từ thức giấc.
Đã lâu rồi, chưa có được một giấc ngủ thoải mái như vậy, yên lặng tỉnh giấc,
trong giấc ngủ hắn cũng thấy yên bình vô cùng, ngay cả mộng mị cũng không có,
chỉ là ngủ say, yên lặng ngủ say.
Điều này quả nhiên khiến con người cảm thấy hạnh phúc.
Hắn lặng lẽ nghe hồi chuông ngân nga, dường như nơi âm thanh ấy vang vọng
không phải là không gian rộng lớn bên ngoài căn phòng, mà là trong tim hắn.
Thậm chí hắn còn có một thứ cảm giác rằng, tiếng chuông ấy, vốn vang lên dành
cho một mình hắn.
Cho đến khi tiếng chuông nhỏ dần, hắn cuối cùng mới từ từ đứng dậy, mở cửa
phòng đi ra bên ngoài, ngửa đầu, vươn vai, hít thật sâu.
Mùi không khí ẩm ướt trên núi vừa chui vào ngực hắn, trên khuôn mặt hắn từ từ
hiện lên vẻ hài lòng ít thấy, chỉ muốn đứng mãi như vậy, nhưng lúc này một âm
thanh từ phía cửa đình viện truyền tới.
“Trương thí chủ dậy rồi sao”.
Quỷ Lệ quay đầu nhìn, chỉ thấy Pháp tướng nét mặt tươi cười, đứng ngay ở cổng
cách đấy không xa nhìn hắn, liền gật đầu nói: “Sớm quá”.
Pháp Tướng nhìn hắn dò xét hai lượt rồi mỉm cười nói: “Thí chủ đã trải qua mấy
bữa tĩnh dưỡng, thương thế trên thân thể phần lớn đã lành lặn, nhưng người ta
nói rằng bệnh nặng vừa khỏi, thí chủ vẫn phải chú ý bản thân một chút. Tu Di
Sơn địa thế rất cao, sớm tối không như địa giới trần tục, hàn khí rất nặng,
thí chủ bản thân nên giữ gìn”.
Quỷ Lệ gật đầu đáp: “Đa tạ đã quan tâm, ta đã ghi nhớ rồi. À này, không biết
hôm nay phương trượng Phổ Hòang Thượng Nhân có rảnh không. Ta hy vọng có thể
gặp đại sư, quấy quả một chút”.
Pháp Tướng cười nói: “Thực là tốt quá, ta đang phụng mệnh sư phụ, đặc biệt đến
đây mời Trương thí chủ sau khi ăn xong bữa sáng thì sang gặp gỡ”.
Quỷ Lệ ngạc nhiên giây lát, hỏi: “Tại sao? Phương trượng đại sư tìm ta có
chuyện gì à?”.
Pháp Tướng đáp: “Chuyện này tiểu tăng không biết, có lẽ cũng chỉ muốn hỏi thăm
xem thương thế thí chủ thế nào rồi”.
Quỷ Lệ trầm ngâm giây lát, nói: “Nếu vậy, một lát nữa ta có thể qua bái kiến
phương trượng đại sư”.
Pháp Tướng chắp tay nói: ⬘Thí chủ không cần phải vội, lúc nãy phương trượng
đặc biệt chỉ thị, không được thúc giục thí chủ. Ân sư lão nhân gia vẫn ở trong
thiền thất Tiểu Thiên Âm Tự trên đỉnh núi, lát nữa thí chủ có thời gian thì cứ
tự đi trước cũng được”.
Pháp Tướng cười nhạt một tiếng rồi nói: “Trong Thiên Âm Tự, chỉ cần thí chủ
muốn, mọi chỗ thí chủ đều có thể tiến vào, chẳng có gì phải cố kỵ cả”.
Quỷ Lệ trong lòng rung động, nhìn về phía Pháp Tướng. Pháp Tướng nói câu này
ra ẩn chứa một thâm ý to lớn, tựa như đã xem hắn là người của Thiên Âm Tự, có
lẽ, trong mấy tăng nhân Thiên Âm Tự này, hắn là người đã từng bái lạy Phổ Trí,
chung qui cũng đã coi là một người của Thiên Âm Tự chăng?
Pháp Tướng quay mặt bước đi. Quỷ Lệ nhìn theo bóng dáng của hắn, im lặng giây
lát rồi lập tức quay trở về gian thiền phòng của bản thân.
Lúc đến đỉnh núi, Quỷ Lệ vẫn không tránh được khe khẽ rùng mình, đối với hắn
mà nói, nơi này đúng là nơi khiến hàng trăm thứ cảm xúc của hắn đan xen vào
nhau.
Dưới ánh nắng mặt trời, Tiểu Thiên Âm Tự đơn sơ không lòe loẹt tọa lạc ngay
phía trước mặt, tường thấp lè tè, khoảng sân nho nhỏ, lẽ nào còn có dấu vết
của cái đêm kinh tâm động phách ấy?
Quay đầu, nhìn xuống, xa xa từ bên trong Thiên Âm Tự lại loáng thoáng truyền
đến tiếng người, hương khói nghi ngút, đúng là một quang cảnh náo nhiệt. Lẽ
nào đám người sống bình yên ấy, trái lại lại hạnh phúc vui vẻ hơn?
Hắn lặng lẽ quay mình lại, bước rất nhanh về phía Tiểu Thiên Âm Tự, nơi này
bao trùm bởi sự yên lặng đặc biệt, trong cả khoảng sân to lớn như vậy, dường
như chỉ có mỗi tiếng bước chân của hắn vang vọng.
Khi đi đền trước cửa gian điện thất ấy, Quỷ Lệ dừng bước, vô tình đưa mắt nhìn
ra phía đằng sau cái sân đó, ở đó có một lối đi nhỏ bị chắn bởi bức tường,
nhưng vẫn có thể nhìn thấy tận đến phía đằng sau, chỉ là lúc này, nơi tiểu
viện phía sau cùng ấy, trống huyếch trống hoác.
Hệt như, người ta trần trụi đến đó, rồi lại bỏ trống nơi đó mà đi.
Hắn gõ vào cánh cửa thiền thất, lập tức, từ bên trong vọng ra âm thanh hòa nhã
của Phổ Hoằng Thượng Nhân: “Trương thí chủ, xin mời mau vào!”
Quỷ Lệ lãnh đạm đáp lời, đẩy cửa phòng tiến vào. Bên trong phòng lúc này, chỉ
có một mình Phổ Hoằng Thượng Nhân đang ngồi trên thiền sàng, mắt lộ vẻ tươi
cười nhìn Quỷ Lệ đang tiến vào.
Quỷ Lệ gật đầu nói với Phổ Hoằng Thượng Nhân: “Đại sư, ta nghe Pháp Tướng sư
huynh nói, ngài có chuyện muốn tìm ta?”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân đáp: “Đúng vậy, nhưng nghe nói thí chủ cũng có chuyện
muốn thương nghị với ta?”.
Quỷ Lệ trầm ngâm giây lát, gật đầu nói: “Đúng, kỳ thật cũng không có chuyện gì
to tát, chủ yếu là tại hạ ở đây cũng đã nhiều ngày, hiện nay thương thế cũng
đã khỏi nhiều, thực không dám tiếp tục quấy quả”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân mim cười nói: “Tiểu thí chủ lẽ nào nói vậy”.
Quỷ Lệ lắc lắc đầu, nói: “Hôm đó dưới Thanh Vân Sơn, đại sư đã cứu mạng ta,
sau đó tại nơi này, đại sư lại giúp ta khai thông gút thắt trong lòng, thật
lấy làm cảm kích vô cùng. Nhưng tại hạ chung qui là người trong ma giáo, ở lâu
nơi này, phần nào sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của quí tự”.
Phổ Hoằng đạo nhân nghiêm sắc mặt nói: “Tiểu thí chủ, có một câu, lão nạp
không biết có nên nói ra hay không?”.
Quỷ Lệ đáp: “Xin đại sư cứ nói”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân gật gật đầu, nói: ⬘Nếu đã vậy, thứ cho lão nạp nói
thẳng. Xem tướng khí sắc mặt tiểu thí chủ, tuyệt đối không phải là một kẻ cùng
hung cực ác, thân chìm trong ma đạo, chẳng qua chỉ là số mệnh tạo ra như vậy,
không phải là do tiểu thí chủ. Hơn nữa tiểu thí chủ và Phổ Trí sư đệ có một
đoạn túc duyên như vậy, thì cũng là có duyên với Phật. Chỉ cần thí chủ nguyện
ý quay đầu là bờ, Thiên Âm Tự đương nhiên sẽ hết sức bảo vệ, không nói là
Thanh Vân Môn, mà cả chính đạo thiên hạ cùng nhau kéo đến, tệ tự cũng không hề
sợ hãi. Phật nói, cứu người một lần là công đức vô thượng, tiểu thí chủ là
người có duyên, sao không thể vứt bỏ vướng bận trần thế, để đạt đến cái thanh
tịnh tự tại, há chẳng tốt lắm sao?”.
Nói xong, ông ta mặt đầy tự tin, nhìn Quỷ Lệ.
Bản thân Quỷ Lệ không nghĩ rằng Phổ Hoằng Thượng Nhân có thể nói ra những lời
đó, nhất thời đứng ngây ra. Mấy ngày vừa qua hắn ở tại Thiên Âm Tự, tâm trạng
hoàn toàn khác hẳn hồi trước, rất là nhẹ nhàng thanh thản, trong thâm tâm hắn
vô cùng hoan hỉ, chỉ là hắn là một thân nam tử, chung quy vẫn còn có những
chuyện không thể gạt qua một bên được.
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng từ từ ngẩng đầu lên, hướng về Phổ Hoằng Thượng
Nhân vái dài một cái, nói: “Tại hạ biết, đại sư thật lòng đối với ta, muốn
điểm hóa sự ngu dốt ngoan cố của ta, nhưng ta vốn là tục thế nam nhân, chìm
nổi theo sự đời, trong thế giới trần tục ấy, vẫn còn có vô số mối bận tâm,
thành thử chẳng thể bỏ được. Ý tốt của đại sư, thứ cho tại hạ vô pháp không
nhận lãnh”.
Nói rồi, hắn thở dài một tiếng, toan xoay người bước ra, thì Phổ Hoằng Thượng
Nhân cất lời: “Thí chủ khoan đi”.
Quỷ Lệ nói: “Đại sư còn chuyện gì nữa sao?”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân trên mặt thóang hiện vẻ suy tư, chậm rãi nói: “Thí chủ
tâm như bàn thạch, lão nạp cũng không dám miễn cưỡng, tuy nhiên nếu thí chủ
nguyện ý nói vậy, tệ tự cũng có một thỉnh cầu, dám mong thí chủ hoàn thành
cho”.
Quỷ Lệ cảm thấy ngạc nhiên, nói: “Chuyện gì vậy, phương trượng đại sư cứ nói
ra đừng ngại”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân nhìn hắn, nói: “Năm đó Phổ Trí sư đệ rơi vào kết cục như
vậy, mặc dù là tội nghiệt của bản thân, tội không thể nào dung tha, nhưng căn
nguyên của nó, không thể tránh khỏi can hệ đến vật đại hung “Phệ Huyết Châu”
này. Ngày nay Phổ Trí sư đệ cũng đã qua đời, nhưng thứ hung vật ấy vẫn còn ở
bên mình thí chủ, làm hại tiểu thí chủ”.
Quỷ Lệ lặng yên giây lát rồi nói: “Ý của đại sư là…”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân chắp tay đáp: “Tiểu thí chủ bất tất phải nghi ngờ, lão
nạp tình không có ác ý gì khác. Nhưng phệ huyết châu này bên trong ần chứa lệ
khí hung liệt, hại người hại mình. Năm đó khi Phổ Trí sư đệ qua đời, suốt mười
năm lão nạp lao tâm khổ tứ có dư, chưa lúc nào ngừng nghĩ ngợi về điểm này,
may nhờ ơn trời, cuối cùng cũng đã nghĩ ra một biện pháp, hoặc giả có thể khắc
chế được hung vật lệ khí như Phệ Huyết Châu. Không biết có muốn thử một lần
không?”.
Quỷ Lệ biến sắc, Phệ Huyết Châu tuy uy lực vô cùng, nhưng thứ lệ khí ấy trong
mười năm nay, không biết đã khiến hắn đau đớn bao nhiêu lần, thậm chí tính
cách của hắn, dường như cũng bị nó dần dần cải biến, có lúc hắn cũng từng nghĩ
đến tình cảnh của Phổ Trí năm đó, nghĩ đến cục diện vạn nhất bản thân mình
cũng bị thứ lệ khí này khống chế, không nén được mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Nhưng việc này tự nhiên không thể cho người ngoài biết, hắn mặc dù lo âu,
nhưng cũng không có giải pháp nào tốt cả, không ngờ hôm nay đột nhiên nghe
thấy Phổ Hoằng Thượng Nhân nói ra một câu như vậy, nhất thời đánh trúng chỗ lo
lắng nhất trong lòng hắn.
Quỷ Lệ đắn đo hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: Phương trượng đại sư có biện
pháp tôt như vậy, không biết xử trí thế nào?”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân nét mặt trang trọng, nói: “Biện pháp này kỳ thực rất đơn
giản, nói thẳng ra, là lấy ngã phật thần thông phật lực, từ bi vô biên, đem
hóa giải các lệ khí trên thế gian này. Tại hậu sơn của Thiên Âm Tự, có một nơi
gọi là “Vô Tự Ngọc Bích”, cao hơn bảy trượng, nhẵn như ngọc, truyền rằng năm
xưa tổ sư của Thiên Âm Tự ngộ thông phật lý nơi Vô Tự Ngọc Bích đó, từ đó khai
lập ra Thiên Âm Tự chúng ta”.
Quỷ Lệ nhíu mày, không hiểu điều này có quan hệ gì với lệ khí của Phệ Huyết
Châu, chỉ nghe thấy Phổ Hoằng Thượng Nhân nói tiếp: “Là vì nơi địa giới đó,
chính là nơi phật khí tốt lành nhất trong dẫy Tu Di Sơn này, chỉ cần tiểu thí
chủ tĩnh tọa ở đó một thời gian, lão nạp lại xuất lĩnh toàn thể tăng nhân kết
thành pháp trận “Kim Cương Hoàn” bao quanh bức tường ngọc, như vậy khí lành sẽ
đại thịnh, hặc giả có thể trấn áp được lệ khí của Phệ Huyết Châu đã ngấm sâu
vào trong người tiểu thí chủ, cũng không biết chừng”.
Quỷ Lệ rúng động toàn thân, đúng là không thể ngờ được mục quang của Phổ Hoằng
Thượng Nhân lại độc đáo như vậy, chẳng biết từ khi nào đã nhìn thấu tình cảnh
hỗn loạn của khí mạch bên trong người mình. Hắn nghĩ ngợi giây lát, dứt khoát
nói: “Ý tốt của đại sư, tại hạ đã biết. Đã như vậy, tại hạ sẽ ngồi dưới Vô Tự
Ngọc Bích đó mấy hôm. Nhưng sau đó, tại hạ xin cáo biệt”.
Phổ Hoằng đại sư chắp tay gật đầu, mỉm cười nói: “Thí chủ yên tâm, tệ tự tuyệt
không dám cản trở thí chủ”.
Quỷ Lệ gật gật đầu, xoay mình bước ra bên ngoài. Phổ Hoằng Thượng Nhân nhìn
theo cho đến khi hắn đi khuất, thở dài một tiếng, lẩm bẩm một mình: “Sư đệ, sư
đệ ở trên trời cao có linh thiêng, phải bảo vệ cho hài tử này…”.
Theo Phổ Hoằng Thượng Nhân nói Vô Tự Ngọc Bích ở hậu sơn của núi Tu Di, Quỷ Lệ
vốn cũng nghĩ sẽ rất dễ dàng tìm thấy, không ngờ hôm đó chuẩn bị xong đâu đấy,
theo chân hai vị huynh đệ Pháp Tướng và Pháp Thiện dẫn đường ở phía trước đi
về phía hậu sơn, ai ngờ đã hơn nửa canh giờ cũng vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu
cả.
Quỷ Lệ trong lòng có chút hoài nghi, nhưng cũng không nói ra, nào ngờ Pháp
Tướng cẩn thận chu đáo, nhìn thấy nét mặt Quỷ Lệ có nét hoài nghi, một hai
trông ngóng, liền cười nói: “Trương thí chủ, người đang nghĩ Vô Tự Ngọc Bích
tại sao lại xa như vậy phài không?”.
Quỷ Lệ bị hắn hỏi vậy cũng chẳng dấu diếm nữa, đáp: “Dám hỏi sư huynh, Vô Tự
Ngọc Bích ấy cuối cùng là ở nơi nào, làm thế nào mà tới được?”.
Pháp Tướng vừa đi vừa cười nói: “Cái này nói ra thì dài lắm. Vô Tự Ngọc Bích
xuất hiện khi nào, tự nhiên không ai biết rõ, chỉ biết một nghìn năm trước,
khi sáng lập ra Thiên Âm Tự vẫn còn là một tăng nhân hành hương, vân du tứ
phương, có một ngày không biết tại sao, trong lúc ngộ nhập đỉnh Tu Di Sơn, rồi
bị lạc đường, lại cũng không có cách nào thoát được. Không chịu nổi, tổ sư
liền chạy loạn lên trong khu rừng này, cũng là phật duyên trời sinh, cuối cùng
ngài nhìn thấy một bức tường đá bóng nhoáng như ngọc. Lúc đó, tổ sư đã đói
khát không chịu nổi, buồn ngủ rũ ra, liền nằm ngủ bên dưới tấm tường ngọc ấy”.
Pháp Tướng nói đến đó, dừng lại giây lát, Quỷ Lệ không nhịn được bèn hỏi:
“Này, sau đó thế nào?”.
Trên con đường núi trước mặt Pháp Tướng xuất hiện một lối rẽ, Pháp Tướng đi
sang hướng bên trái, trong khi dẫn Quỷ Lệ đi xuống đọan đường dốc, đồng thời
miệng kể: “Truyền rằng vị tổ sư đó ngồi dưới Vô Tự Ngọc Bích ba ngày ba đêm,
không rõ làm thế nào, cuối cùng từ cơn đói khát không thể chịu nổi ban đầu đã
dần dần nhập định, tâm an thần định, tiến nhập vào cảnh giới đại viên mãn
trong phật môn chúng ta, ba ngày sau, người cuối cùng đã ngộ được phật pháp
dưới Vô Tự Ngọc Bích này. Ngoài ra, thậm chí còn truyền rằng…”.
Pháp Tướng quay đầu lại nhìn Quỷ Lệ cười thần bí, nói: “Lại truyền rằng, vị tổ
sư ấy cũng chính tại dưới Vô Tự Ngọc Bích đó, cuối cùng đã ngộ ra được Đại
Phạm Bát Nhã chân pháp vô thượng truyền qua các thời đại của Thiên Âm Tự chúng
ta, từ đó lập lên vị trí của Thiên Âm Tự trong giới tu đạo thiên hạ”.
Quỷ Lệ ngẩn ra một lát, lắc lắc đầu, hơi cảm thấy truyền thuyết về Thiên Âm Tự
tổ sư quả thực có đôi chút hoạt kê, nghe ra có rất nhiều điểm không thật. Vốn
dĩ hắn đối với biện pháp này của Phổ Hoằng Thượng Nhân, cũng ngầm có chút kỳ
vọng, nhưng bây giờ nghe Pháp Tướng giảng giải sự cố như vậy, trái lại khiến
cho hắn có phần tiu nghỉu, không nén được kín đáo thở dài.
Pháp Tướng rất tinh ý, trông ngay thấy sự biến hóa trên sắc mặt Quỷ Lệ, nhưng
mỉm cười dẫn đường, cũng không nói gì cả, phần hòa thượng to cao Pháp Thiện đi
đằng sau bọn họ, dáng vẻ lúc nào cũng im lặng, chẳng hế nói chuyện câu nào.
Ba người bước đi theo sơn lộ gần thêm nửa canh giờ nữa, ngoằn ngoèo xuyên qua
các đỉnh núi cao, bất giác đã bỏ lại Thiên Âm Tự tận mãi phía sau lưng, chẳng
nhìn thấy đâu nữa.
Quỷ Lệ không hề nghĩ rằng dãy núi đằng sau Thiên Âm Tự nào ngờ lại quá rộng
lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, chỉ thấy núi non trùng điệp, gió núi vi vu, hai
bên đường hoặc có kỳ nham chót vót, thiên kỳ bách quái, hoặc có thác nước dựng
đứng, từ trên trời cao ầm ầm đổ xuống giống như chiếc dây lưng bằng ngọc.
Đi trên con đường này, chỉ cảm thấy tâm hồn nhất thời rộng mở, nhìn ngắm cảnh
đẹp gần xa chung quanh mình, cảm thấy trong lòng chẳng còn chút phiền muộn nào
cả.
Bỗng nhiên nghe thấy Pháp Tướng ở phía đằng trước nói: “Nó ở ngay đằng trước
mặt”.
Quỷ Lệ giật mình, nhìn về phía trước, nhưng chỉ thấy phía trước vẫn là đường
núi quanh co một bên đường là rừng cây rậm rạp, phía bên kia thì toàn bụi cây
cỏ dại, ngoài ba trượng là một vách đá, ở đâu mà có cái thứ Vô Tự Ngọc Bích
cao hơn bảy trượng mà bọn họ từng nói?
“Dám hỏi sư huynh, Vô Tự Ngọc Bích ở nơi nào?”.
Pháp Tướng mỉm cười, tiến lên phía trước mấy bước, đi đến vách đá đó, quay đầu
lại nói: “Chính là nơi này”.
Quỷ Lệ đi đến bên cạnh hắn ta, đứng ở bên trên vách đá đưa mắt nhìn xuống, chỉ
thấy bên dưới vách đá ấy tràn đầy vụ khí, cuồn cuộn như ba đào, trào lên thụt
xuống không ngừng, có lẽ là một sơn cốc. Đằng xa lờ mờ nhìn thấy bóng núi mờ
mờ, nhưng đều ở tận mãi đằng xa.
Quỷ Lệ ngưng thần suy nghĩ, quay đầu nhìn Pháp Tướng hỏi: “Phải chăng là ở
trong sơn cốc này?”.
Pháp Tướng cười đáp: “Nó ở dưới chân của ta và ngươi”.
Quỷ Lệ ngạc nhiên, Pháp Tướng vẫn cười: “Chúng ta xuống thôi!”.
Nói rồi, Pháp Tướng tung mình nhảy xuống, Pháp Thiện cũng lập tức bám theo.
Quỷ Lệ đứng trên vách đá, trầm ngâm giây lát rồi cũng nhảy xuống dưới.
Trong làn vụ khí, Phệ Hồn phát ra ánh sáng màu xanh đen lập lòe, chầm chậm bao
lấy bảo vệ Quỷ Lệ, rồi từ từ hạ xuống.
Vụ khí nơi này dường như có đôi chút kỳ quái, đậm đặc mà không phải đậm đặc,
nhưng như một đám tơ rối xoắn xít lấy nhau, kệ cho gió núi khuấy đảo cũng
không hề thấy tan ra nửa phân. Trong khi hạ xuống, Quỷ Lệ chú ý nhìn vách núi
phía trước, nhưng chỉ thấy trước mắt toàn là bạch vụ, quả thực chẳng thể trông
thấy gì cả.
Hắn trong lòng lấy làm lạ, bèn thúc Phệ Hồn, tiến gần về phía vách núi một
chút, đúng lúc hắn ngưng thần, đột nhiên, hắn nhìn thấy phía trước mặt vọt ra
một bóng người.
Quỷ Lệ giật mình, vội vàng dừng lại, ngưng thần quan sát, sự kinh ngạc ấy
không hề nhỏ, chỉ thấy đột ngột đứng trước mặt bản thân là một tên Quỷ Lệ hình
dáng giống hệt mình, nét mặt ngạc nhiên đang nhìn mình.
Ánh mắt người đó thăm thẳm, trên khuôn mặt có nét phong trần, trên tay cũng
cầm một thanh phệ hồn ma bổng. Đúng lúc Quỷ Lệ đang chấn động, bỗng một tiếng
phạm xướng như từ trên trời truyền xuống, giống như một tiếng chuông lớn trầm
trầm vang vọng bên tai hắn.
Cùng với tiếng phạm xướng ấy, một thứ sức mạnh trang nghiêm trong giây lát từ
nơi chưa biết tên bên dưới chân xông thẳng lên trời cao, như sóng lớn xuyên
qua bầu trời, vụ khí xung quanh tức thì bị quét tung đi, khiến cho bóng nhân
ảnh ấy tan biến mất không còn nhìn thấy nữa. Nhưng Quỷ Lệ cảm thấy trong lòng
đau đớn, luồng khí băng lạnh trong cơ thể bất ngờ không thôi mà động, giống
như nó cực kỳ căm ghét thứ phật khí đó, tự vùng lên kháng cự.
Quỷ Lệ kinh ngạc, lại cảm thầy bên trong cơ thể, ngoại trừ yêu lực của Phệ
Huyết Châu bồn chồn dục động, tự hồ chịu ảnh hưởng bởi phật khí tại nơi này,
Đại Phạm Bát Nhã bản thân tu hành cũng không cam chịu lép về, sôi lên sùng
sục, có ý muôn quyết một trận thư hùng cùng với yêu lực của Phệ Huyết Châu.
Chưa bắt đầu, nhưng bên trong cơ thể quả thật đã có sự biến hóa rất to lớn.
Địa khí nơi đất này đúng là không thể hình dung ra được. Quỷ Lệ trong lòng hết
sức kinh ngạc, nhất thời quên khuấy mất nhân ảnh quái dị ban nãy trông thấy
trong đám vụ khí, chỉ là thôi thúc tu vị của bản thân, bảo hộ tâm mạch, từ từ
hạ xuống.
Chẳng bao lâu sau, vụ khí dần mỏng dần, cảnh sắc dưới chân nhanh chóng hiện
rõ, đó là một thạch đài nho nhỏ, bóng loáng, xung quanh trong phạm vi ba
trượng, cây cối thưa thớt, có mấy chục vị tăng nhân của Thiên Âm Tự đang ngồi
vây quanh. Xem ra mấy vị tăng nhân này người ngồi gần kẻ ngồi xa, chẳng hề có
qui củ tuần tự gì, nhưng trong đó kín đáo hàm chứa lý lẽ bí mật, phật lực mờ
mờ lưu chuyển bên trong, đúng là ngấm ngầm tạo nên một trận thế.
Quỷ Lệ lại nhìn kỹ vài lần, chợt thấy có chút quen thuộc, nghĩ đi nghĩ lại,
liền nhớ ra đó là một thể chữ cổ chuyết, hình chân ngôn của phật môn.
Quỷ Lệ nhanh chóng hạ xuống mặt đất, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy hai người
Pháp Tướng, Pháp Thiện lúc này đều đã ngồi trong đám tăng nhân, lặng im chắp
tay, nhắm mắt, không nhìn đến hắn một lần nào nữa. Dẫn đầu đám tăng nhân chính
là Thiên Âm Tự phương trượng Phổ Hoằng Thượng Nhân. Người ngồi phía bên trái
ông ta, Quỷ Lệ cũng đã từng gặp qua, đó là Phổ Phương Thần Tăng, người từng
đại triển thần uy trên Thanh Vân Sơn năm đó.
Còn tăng nhân ngồi phía bên phải Phổ Hoằng Thượng Nhân, trông rất lạ. Quỷ Lệ
trước đây chưa từng gặp qua. Khuôn mặt ông ta quắt queo, sắc mặt vàng ủng,
giống hệt như sắc mặt người chết, nhưng dáng vẻ già nua còn vượt xa Phổ Hoằng
Thượng Nhân, hiển nhiên cũng là một nhân vật lạ lùng trong Thiên Âm Tự.
Quỷ Lệ cũng chẳng nhiều lời, hướng về Phổ Hoằng Thượng Nhân cúi đầu hành lễ,
Phổ Hoằng Thượng Nhân chắp tay đáp lễ, mỉm cười nói: “Tiểu thí chủ đã đến
rồi”.
Quỷ Lệ gật đầu đáp: “Đúng, nhưng không biết phương trượng đại sư muốn tại hạ
làm gì?”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân chỉ ra chỗ bình đài nói: ” Không gì khác, Tiểu thí chủ
chỉ cần an tọa trên bình đài đó, điều khí tĩnh tâm, ngồi đó vài ngày là được”.
Quỷ Lệ gật gật đầu, quay đầu nhìn thạch đài có một cái, lập tức lại ngẩng đầu
lên nhìn bốn xung quanh, chỉ thấy trên đầu vụ khí đậm đặc bao phủ khắp nơi,
nơi nào mà có cái thứ Vô Tự Ngọc Bích trong truyền thuyết? Không nén được hỏi:
“Xin hỏi phương trượng đại sư, Vô Tự Ngọc Bích ở đâu vậy?”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân mỉm cười đáp: ” Lát nữa tiểu thí chủ sẽ nhìn thấy”.
Quỷ Lệ ngạc nhiên, gật gật đầu, xoay mình đi lên toan ngồi lên thạch đài đó,
bỗng nhiên trên trời loáng thóang có một âm thanh chói tai, là tiếng gió, là
tiếng thú gầm rống, xuyên vân thấu vụ truyền tới, ngay sau đó một quầng sáng
chói mặt xé toang mây mù dày đặc, rọi xuống, chiếu đúng lên người Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong sơn cốc kỳ thanh
vang lừng, tựa như sấm dậy, nơi biển mây mù dày đặc ấy chớp nổi ba đào, từ thế
vốn dĩ khe khẽ dập dềnh chuyển thành những con sóng lớn, bốn bề sóng to nổi
lên, tức thì chỗ hở xuất hiện mỗi lúc một nhiều, mây mù dày đặc mỗi lúc một
mỏng, làm ló ra một đạo lại một đạo, một chùm lại một chùm hào quang.
Đối diện với hiện tượng kỳ dị của trời đất này, Quỷ Lệ chú ý rất lâu, chỉ thấy
mây mù dày đặc cuối cùng đã tan hết, hào quang rót xuống, giây lát trời đất
tràn ngập ánh sáng chói mắt, khiến cho tất cả mọi người có mặt đều không thể
mở mắt nhìn. Qua một lát sau, mới từ từ hòa hoãn trở lại.
Khi Quỷ Lệ mở mắt trở lại, toàn thân rung động, đột ngột nhìn thấy tấm Vô Tự
Ngọc Bích trong truyền thuyết ấy.
Trước mặt hắn, đằng sau cái thạch đài nho nhỏ đó, bên dưới vách đá, một tấm
tuyệt bích như gương, thẳng đứng, cao hơn bảy trượng, rộng hơn bốn trượng,
chất đá trông như ngọc nhưng không phải là ngọc, vô cùng sáng loáng, phản
chiếu mỹ cảnh của trời đất, các dãy núi gần xa tất cả đều trong ngọc bích này.
Và Quỷ Lệ cùng chúng tăng nhân Thiên Âm Tự đúng chỉ như những con kiến bé nhỏ
bên dưới tuyệt bích này.
So với thiên địa tạo hóa, con người là hoàn toàn bé nhỏ!
Quỷ Lệ im lặng, lúc lâu sau thở dài một tiếng, chẳng nói câu nào, đi đến bên
trên bình đài đó khoanh chân ngồi xuống, cũng không nhìn đến mọi người xung
quanh nữa, hít một hơi dài, lập tức nhắm mắt, ngồi yên như vậy không hề động
đậy.
Phổ Hoằng Thượng Nhân ngắm nhìn Quỷ Lệ hồi lâu, rồi quay đầu lại nhìn đám tăng
nhân phía sau lưng mình, gật gật đầu.
Mấy chục tăng nhân Thiên Âm Tự, bao gồm cả Phổ Hoằng Thượng Nhân, cộng thêm
Pháp Tướng, Pháp Thiện, đều nhất tề chắp tay niệm phật.
Hàng chục đạo kim quang mờ mờ, từ từ bừng lên, tiếng tụng kinh lầm rầm, như từ
trên trời truyền xuống.
Đột nhiên, kim quang đại thịnh, chỉ thấy bên trong pháp trận kỳ dị chúng tăng
nhân đang ngồi, ánh sáng vàng lưu chuyển, phật khí trang nghiêm, kim quang do
chúng tăng nhân phát ra mỗi lúc một rực rỡ chói mắt, giây lát sau, chỉ nghe
thấy một âm thanh to lớn vang lên chấn động màng nhĩ, một chữ “Phật” màu vàng
rực rỡ huy hoàng xuất hiện phía bên trên trận pháp, rồi từ từ bay lên cao.
Tiếng tụng kinh mỗi lúc một lớn, trời đất trang nghiêm, chỉ thấy chữ Phật màu
vàng ấy càng lúc càng bay lên cao, từ từ chạm đến trời cao, rồi dừng lại. Dưới
ánh mặt trời chói lọi, nó càng tỏa sáng rực rỡ không thể nhìn thẳng vào được.
Dường như bị phật gia chân ngôn chích phát, trên mảng tuyệt bích ấy, trên ngọc
bích vốn sáng loáng ấy dần dần xuất hiện hình ảnh phản chiếu của chữ Phật.
Nhưng không giống như các mặt gương tầm thường khác, từ một điệm nhỏ từ từ
biến thành to, rồi dần dần phát ra kim quang, chầm chầm hiện ra hình một chữ
“Phật”, và trong khi hình ảnh trên Vô Tự Ngọc Bích lớn dần lên, thì phật gia
chân ngôn trên bầu trời lại hình như có mờ đi đôi chút.
Thoáng chốc, chữ Phật trên Vô Tự Ngọc Bích đã gần như to hơn chữ Phật gốc trên
bầu trời, chỉ lúc này, toàn bộ Vô Tự Ngọc Bích kim quang rực rỡ, ngùn ngụt tỏa
sáng theo từng hồi tụng kinh. Đột nhiên, một luồng phật quang màu vàng nhật
phóng ra từ bức tường ngọc, từ từ chiếu xuống, bao trùm lấy thân thể Quỷ Lệ
đang ngồi an tọa.
Quỷ Lệ thân hình chấn động, vẻ mặt loáng thoáng lộ vẻ đau đớn, nhưng chẳng hế
mở mắt, cứ thế nhẫn nại chịu đựng. Ngay sau đó, nét mặt thống khổ trên khuôn
mặt biến mất, hắn tiếp tục an tọa bất động.
Phật quang mờ mờ phát ra từ Vô Tự Ngọc Bích, chẳng hế có chút biến hóa gì, chỉ
thấy ánh sáng chầm chậm chớp sáng, tỏa ra một vẻ trang nghiêm không diễn tả
bằng lời.
Tăng nhân Thiên Âm Tự ngồi xung quanh nét mặt cũng đều không thay đổi, khẽ khẽ
niệm phật, ánh sáng trên trận pháp của bọn họ cũng từ từ lưu chuyển, duy trì
chân ngôn phật gia phía trên trời đó.
Thời gian lưu chuyển, cứ lặng lẽ như vậy mà trôi qua.
Ba ngày sau, chân ngôn chữ “Phật” trên Vô Tự Ngọc Bích vẫn chẳng hế có xu thế
yếu đi, trái lại phật quang mờ mờ do nó phát ra, cũng vẫn bao trùm lấy thân
mình Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ vẻ mặt lặng lẽ, dường như ba ngày này đối với hắn mà nói, hoàn toàn
chẳng có gì cải biến, vẫn hệt như ba ngày trước đó, trái lại xung quanh Phổ
Hoằng Thượng Nhân, đám tăng nhân Thiên Âm Tự đang duy trì pháp trận mặc dù
không có gì biến hóa, nhưng trên mặt ai nấy đều lờ mờ có nét mệt mỏi.
Phổ Hoằng Thượng Nhân từ trạng thái nhập định từ từ mở mắt, nhìn về phía Quỷ
Lệ vẫn dáng lặng lẽ an tọa, một lúc lâu sau khẽ than thở: “Si nhân, si nhân,
cuối cùng vẫn chẳng chịu từ bỏ sao?”.
Nói xong, ông ta khẽ lắc đầu, thở dài mãi không thôi.
Phổ Phương Thần Tăng ngồi bên trái ông ta lạnh lùng nói: “Chúng ta vất vả như
thế này, bố trí phật môn hàng ma đại trận, chỉ là muốn vì hắn mà hàng giải lệ
khí của Phệ Huyết Châu, một điều quan trọng hơn nữa là muốn hóa giải tâm ma
của hắn. Nhưng lòng hắn đóng chặt, tâm ma khó mà đi khỏi, thậm chí hóa giải
được lệ khí của Phệ Huyết Châu, biết đâu được ngày khác có lại thành ma hay
không? Việc chúng ta làm hôm nay, chỉ sợ trái lại là trợ trụ vi ngược mất
thôi!”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân nhíu mày, nét mặt sầm xuống, nói: “Sư đệ, thiếu niên này
và Thiên Âm Tự ta có quan hệ rất là sâu sắc, vô luận thế nào chúng ta cũng
không thể dễ dàng từ bỏ, ngươi tại sao lại nói như vậy?”.
Phổ Phương sắc mặt biến đổi, chắp tay nói: “Sư huynh giáo huấn rất phải. Ta
hoàn toàn không có thành kiến với thiếu niên này, thật ra nghĩ đến năm đó…
năm đó tình cảnh sư huynh đệ chúng ta sinh ly tử biệt, trong lòng bi thương,
thật không muốn lại thấy hắn cùng bức trên tà lộ. Tiểu đệ lỡ lời, xin sư huynh
trách phạt”.
Phổ Hoằng Thượng Nhân vẻ mặt hòa hoãn trở lại, nói: “Ta lẽ nào lẽ nào không có
tâm tư đó, nếu không thì cũng chẳng lập ra hàng ma đại trận này, ý muốn dùng
năng lực to lớn của phật gia chân pháp, độ hoá cho hắn. Nhưng ngay cả dưới Vô
Tự Ngọc Bích này, hắn dường như cũng…”.
Ông ta nói xong, đột nhiên trong sơn cốc vốn dĩ tĩnh mịch và trang nghiêm từ
trên không trung phát ra một âm thanh vang dội, toàn bộ Vô Tự Ngọc Bích bất
giác hơi hơi rung lên, tức thì chữ Phật trên trời cao và trên mặt Vô Tự Ngọc
Bích rung rung muốn đổ.
Đám Phổ Hoằng Thượng Nhân, chúng tăng nhân Thiên Âm Tự kinh ngạc thất sắc,
nhất thời hãi hùng, vội vàng thôi trì chân pháp, không ngờ trên mặt Quỷ Lệ đôt
ngột xuất hiện vẻ thống khổ, Phệ Hồn bị phật pháp áp chế suốt ba ngày nay bất
ngờ sáng bừng lên, một làn hắc khí trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ khuôn
mặt hắn.
Phổ Hoằng Thượng Nhân chưa từng nghĩ rằng yêu lực của Phệ Huyết Châu ngoan
cường như vậy, sau ba ngày ba đêm sân phục, không ngờ còn có dư lực phản
kháng, đang định một lần nữa hô hoán chúng nhân duy trì pháp trận, thì Quỷ Lệ
cũng đã không chịu đựng được nữa, phát ra một tiếng hú dài, bay vọt lên không.
Chân ngôn chữ Phật trên không trung vỡ tan ra, Quỷ Lệ tại chân ngôn không
trung ngửa mặt lên trời hú dài, tình trạng giống như bị điên, đồng thời quay
đầu nhìn về phía Vô Tự Ngọc Bích, chỉ thấy nơi Vô Tự Ngọc Bích ấy có rất nhiều
đạo dị mang đỏ sẫm, ánh vàng ánh đỏ, tranh đấu liên tục không ngừng.
Vào lúc các tia sáng ấy chớp lên loạn xạ, bên trên Vô Tự Ngọc Bích sáng loáng,
từ trên xuống dưới, từng điểm từng điểm như khắc thật sâu, hiện ra một hàng
đại tự, bên cạnh đó, liền có vô số chữ màu vàng kỳ quặc khó hiểu, như sôi lên
nhảy nhót trong ánh sáng màu vàng và màu hồng đang lập lòe trên Ngọc Bích,
khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Nhưng hàng đại tự ấy thì nhìn thấy rất rõ,
chính là:
“Thiên Địa Bất Nhân, Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu”.