Chuông chùa ngân nga, tiếng trống chiều tà trầm trầm. Tu Di Sơn chìm trong
biển mây mờ ảo, từ bình minh cho đến lúc hoàng hôn, nơi chân trời gió mây
không ngừng thay đổi, mây trắng cứ lững lờ trôi, thời gian quyết chẳng vì ai
mà lưu lại.
Thiên Âm Tự hùng vĩ tráng lệ, sừng sững toạ lạc trên đỉnh núi Tu Di Sơn, tưởng
như đang dùng ánh mắt từ bi nhìn xuống thế gian, vô số phàm nhân từ bốn phương
tám hướng tụ tập lại từ sáng sớm, hướng về phật đường, tượng phật mà danh lễ
chiêm bái, kể lể chuyện vui buồn trong lòng, cầu xin thần minh phù hộ. Mỗi
ngày có hàng vạn người tới, tụ hợp, hàng vạn người lại ra đi, ly biệt, ngày
này sang ngày khác, không hề thay đổi, năm này sang năm khác, hết hợp rồi lại
tan. Chỉ có tượng phật vàng ròng trong chánh điện, trước chánh điện ánh minh
đăng không bao giờ tắt, hương khói nghi ngút ấy, chứng kiến thế sự tang
thương.
Quỷ Lệ, hay có thể gọi là Trương Tiểu Phàm, lại đi vào căn tiểu ốc chứa di thể
của Phổ Trí Thần Tăng, đã được một ngày một đêm, trong suốt thời gian này,
trong tiểu ốc không có chút động tĩnh nào. Phổ Hoằng thượng nhân cũng đến tiểu
đình ở bên ngoài tiểu ốc một lần, ngồi đợi một lúc, sau đó thở dài rồi bỏ đi.
Chỉ có Pháp Tướng đã theo Quỷ Lệ vào trong phòng, sau đó đã đợi ở đình viện
bên ngoài tiểu ốc, kiên nhẫn đến mức không ai ngờ.
Không ai biết tại sao Pháp Tướng lại đứng nơi đó, kể cả Phổ Hoằng thượng nhân
ở bên trong sự việc, mà thực ra tất cả tăng nhân ở Thiên Âm Tự cũng không ai
hỏi y một câu nào. Pháp Tướng vẫn kiên trì một mình đứng đó, tựa hồ như đang
chờ đợi một ai.
Mặt trời về chiều đỏ rực như máu, ánh hồng chiếu sáng chân trời, ánh vàng óng
ánh viền chung quanh đám mây chiều ở xa xa, mười phần mỹ lệ. Cảnh đẹp của trời
đất vốn luôn ở cạnh con người, chỉ tại con người nhìn mà không thấy, thấy mà
không có tâm để cảm nhận.
Pháp Tướng nhìn ánh tà dương ở xa, dường như xuất thần, y đã đứng đó một ngày
một đêm, trên gương mặt thanh tú tựa hồ không để lộ ý nghĩ gì, trái với mục
quang trong sáng, lấp lánh ánh sáng trí tuệ thâm thuý.
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”. Đột nhiên, có tiếng nói cất lên ở bên cạnh, Pháp
Tướng giật mình, như chợt tỉnh cơn mê, nhìn thấy Phổ Hoằng thượng nhân không
biết từ lúc nào đã đi đến đình viện, đang đứng đó mỉm cười nhìn y.
Pháp Tướng chắp tay trả lời: “Hồi bẩm sư phụ, đệ tử đang nhìn ánh tà dương ở
phía tây, bỗng nhiên sở ngộ, xuất thần suy nghĩ, không biết sư phụ đã đến,
thật thất lễ”.
Phổ Hoằng thượng nhân cười nói: “Không cần quan tâm đến lễ nghi quá như vậy,
con nhìn ánh tà dương, đã hiểu được điều gì?”.
Pháp Tướng trầm ngâm một hồi, nói: “Đệ tử đứng đây một ngày một đêm, ban đêm
ngắm tinh tú, ban ngày nhìn thấy trời xanh, thấy phồn hoa cũng giống như mặt
trời, ban ngày mọc ở phương đông, đến cuối ngày chỉ còn lưu lại chút dư quang
ở phương tây. Bất giác trong lòng cảm thấy bi thương, nhân sinh như vậy, ánh
sáng như vậy, thiên địa vạn vật tất cả đều như vậy, đệ tử nhất thời không biết
tại sao sinh ra trên đời để làm gì, con người thật chỉ nhỏ bé chẳng có giá
trị, vậy còn sinh ra để làm gì?”.
Phổ Hoằng thượng nhân gật đầu nói: “Đồ nhi, ngươi quả thật có trí tuệ hơn
người, thiên địa vạn vật, cái gì cũng có số mệnh riêng, mặc dù thiên biến vạn
hoá, cuối cùng cũng không thể đi ngược lại ý trời. Ngươi nhờ nhìn mặt trời mọc
rồi lại lặn, hiểu được đạo lý này, vậy là quá tốt rồi”.
Pháp Tướng cung kính hướng Phổ Hoằng thượng nhân hành lễ, nói: “Đa tạ sư phụ
khen thưởng, đệ tử thật không dám nhận. Chỉ có điều đệ tử tuy gần như đã giác
ngộ, nhưng trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc. Đệ tử không giải thích được,
nếu thiên mệnh đã định sẵn, vạn vật cuối cùng cũng diệt vong, vậy vô số chúng
sinh, chịu đựng bao ân oán tình ái trong cuộc sống, là vì mục đích gì? Phật
dạy phải phổ độ chúng sinh, chúng sinh đều có khả năng được độ thoát, nhưng
nếu chúng sinh không muốn được phật độ, vậy thì phải làm cách nào? Phật dạy ở
thế giới tây thiên cực lạc, vô oán vô hận vô tình vô dục, nếu như vậy không
thể hấp dẫn được chúng sinh, thì phải làm sao? Đệ tử ngu muội, thỉnh sư phụ
chỉ điểm”.
Nói xong Pháp Tướng cúi đầu, chắp tay niệm phật.
Phổ Hoằng thượng nhân chăm chú nhìn Pháp Tướng một lúc lâu, chậm rãi gật đầu,
nét mặt lộ vẻ tươi cười, không trả lời ngay, thay vào đó nhìn về ráng chiều ở
phía tây nơi Pháp Tướng đã nhìn trước đó, một hồi sau mới cất tiếng nói: “Vừa
rồi ngươi nhìn về hướng tây, có thấy ráng chiều hay không?”.
Pháp Tướng trả lời: “Dạ, đệ tử thấy thời gian trôi nhanh, mặt trời lặn về
hướng tây, ánh sáng mờ dần, trong lòng cảm thấy bi thương khôn tả, nên mới
thỉnh vẫn sư phụ”.
Phổ Hoằng thượng nhân cười nói: “Trong chốc lát nữa đây, mặt trời sẽ xuống
núi, vào lúc đó ngươi sẽ không còn thấy ráng chiều nữa”.
Pháp Tướng tràn đầy nghi hoặc, không hiểu Phổ Hoằng thượng nhân muốn nói điều
gì, chỉ biết trả lời: “Đúng thế, thưa sư phụ”.
Phổ Hoằng thượng nhân ung dung nhìn về chân trời phía tây, chỉ thấy ánh mặt
trời từ từ lặn xuống, bầu trời tối dần, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt, thản
nhiên nói: “Tịch dương vốn vô tình, không thể lưu giữ lại. Nhưng đến sáng sớm
mai, ngươi lại có thể nhìn thấy cảnh bình minh phải không?”.
Pháp Tướng giật mình, tâm tư rúng động, nhất thời không biết nói gì, sắc mặt
lộ rõ vẻ suy nghĩ.
Phổ Hoằng thượng nhân quay đầu lại nhìn Pháp Tướng, mặt phảng phất nét cười,
không nói thêm gì nữa.
Trời mỗi lúc một tối, mặt trời cuối cùng đã hoàn toàn khuất sau núi, chẳng bao
lâu sau, chỉ nhìn thấy một vầng trăng sáng từ phía đông dần dần lên cao, ánh
trăng mềm mại như nước, lặng lẽ soi sáng thế gian.
Đêm về khuya, Thiên Âm Tự dưới ánh trăng sáng đầy vẻ thanh u yên tĩnh, tuy
không giống lúc ban ngày tràn đầy phồn hoa náo nhiệt, nhưng so ra lại có vẻ mỹ
lệ thanh đạm hơn hẳn.
Tu Di Sơn, Thiên Âm Tự, tiểu đình viện, sư đồ họ hai người không nói năng gì,
an tĩnh đứng tại đình viện, y phục nhẹ nhàng lay động trong gió núi.
Không biết bao lâu sau, chỉ thấy vầng trăng đã sắp lên đến giữa trời, giữa
tiểu viện an tĩnh bỗng nổi lên một tràng tiếu ngạo.
Pháp Tướng mặt lộ vẻ vui mừng, bước vài bước tới giữa tiểu viện, ngẩng đầu
vọng nguyệt, chỉ thấy ánh trăng chiếu sáng phủ lên tăng bào nguyệt bạch tựa
như sương như tuyết.
Pháp Tướng cười lớn, quay người lại, mỉm cười rồi quỳ xuống dưới chân Phổ
Hoằng thượng nhân, chắp tay hành lễ: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm, đệ tử đã hiểu
rồi”.
Phổ Hoằng thượng nhân ánh mắt tỏ rõ nét vui mừng, nhìn xuống tên đệ tử đang
quỳ dưới chân, mặc dù ông ta tu hành đã đến cảnh giới không còn quan tâm đến
chuyện được mất, sắc mặt vẫn lộ vẻ hoan hỉ chân tâm. Ông nhẹ nhàng vuốt đầu
Pháp Tướng, cảm khái thốt lên:
“Hảo!”.
“Hảo!”.
“Hảo!”.
“Ngươi thiên tư thông minh, thế gian hiếm có, nhưng điều quan trọng nhất là
ngươi có tuệ tâm đối với phật học phật lý. Trước đây trong bốn sư huynh đệ
chúng ta, kỳ thật Phổ Trí sư thúc ngươi là người thông tuệ nhất, y tuy thông
minh, nhưng cuối cùng cũng đi lầm đường, lơ là phật học, vọng cầu trường sanh
bất tử, tựu chung cũng không tránh nổi số mệnh. Hôm nay ngươi đã hiểu được
điều này, là phúc phận của ngươi mà cũng là phúc phận của Thiên Âm Tự chúng ta
vậy!”.
Pháp Tướng sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Phổ Hoằng thượng nhân nói: “Sư phụ, người
nói gì mà đệ tử không hiểu được?”.
Phổ Hoằng thượng nhân lắc đầu, dùng tay nâng Pháp Tướng đứng dậy, vẻ hoan hỉ
trên mặt nhạt dần, thong thả đáp lời: “Mấy năm gần đây, sư phụ ngày đêm lo
việc tục, do vậy việc nghiên cứu phật học bị đình trệ không tiến lên được,
ngày ngày chỉ lo lắng đến hư danh thế tục, nửa đời tranh đấu, không có cách
nào dứt bỏ được. Kể từ ngày Phổ Trí sư thúc của ngươi qua đời, sư phụ đã có ý
quy ẩn, nhưng chỉ có điều trong môn phái chưa có người kế tục, cơ nghiệp của
tổ sư để lại, tuy là thân ngoại chi vật, nhưng vẫn không thể coi thường được.
Bây giờ đã có ngươi, cuối cùng sư phụ cũng có thể an tâm được rồi”.
Pháp Tướng kinh hãi thất sắc, vừa đứng lên lại quỳ xuống ngay, vội vã nói: “Ân
sư, tại sao người lại nói vậy, Thiên Âm Tự không thể nào thiếu được người, hà
huống chúng đệ tử đều muốn sớm tối ở bên ân sư, nghe lời giáo huấn. Đệ tử khẩn
xin ân sư ngàn lần đừng bỏ chúng đệ tử và Thiên Âm Tự mà quy ẩn!”. Nói xong, y
lại dập đầu không ngớt.
Phổ Hoằng thượng nhân cười lên một tiếng, rồi lại thở dài, kéo Pháp Tướng đứng
dậy, cảm thán mà nói: “Si nhân, si nhân, thiên hạ có yến tiệc nào mà không
tàn? Bất quá việc quy ẩn của sư phụ không phải là việc cấp bách, và cũng chưa
thể lập tức thực hiện, ngươi không phải lo lắng, chỉ có điều mọi việc bây giờ
đã an bài ổn thoả, ta cuối cùng cũng có thể buông tay được rồi”.
Pháp Tướng mắt còn vương lệ, nhưng trong lòng cũng hiểu việc Phổ Hoằng thượng
nhân quy ẩn là không thể cản trở được, nhưng theo lời sư phụ nói, chỉ cần
người không lập tức quy ẩn, ngày sau còn có nhiều dịp để thuyết phục ân sư.
Nghĩ tới đây, bèn không khóc nữa, đứng dậy rồi đứng qua một bên.
Phổ Hoằng thượng nhân ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy nguyệt quang đầy trời,
băng thanh mỹ lệ, ông vọng nhìn ra xa, một lúc sau đột nhiên nói: “Chúng ta
hãy đi vào gặp vị tiểu thí chủ đó thôi!”.
Pháp Tướng lo lắng hỏi: “Sao vậy, sư phụ?”.
Phổ Hoằng thượng nhân lạnh lùng nói: “Thị phi đúng sai, ân oán tình cừu, dù
sao chăng nữa cuối cùng cũng phải kết thúc”.
Đến đây, ông không nói thêm gì nữa, đi thẳng về hướng gian tiểu ốc, Pháp Tướng
lẳng lặng đi theo sau sư phụ, càng đến gần cửa tiểu ốc, không hiểu sao lòng
hắn càng cảm thấy khẩn trương.
Một ngày một đêm rồi, ở bên trong tiểu ốc, đối diện với Phổ Trí sư thúc, Quỷ
Lệ đã làm những gì??
Y còn có thể làm gì được?
Câu trả lời bày ra trước mắt ngay khi Phổ Hoằng thượng nhân vén rèm để mở cành
cửa gỗ, nhẹ nhàng tiến vào bên trong tiểu ốc.
Căn tiểu ốc vẫn trống rỗng, Ngọc băng bàn vẫn chiếu sáng y như cũ.
Không có gì xảy ra!
Pháp thân của Phổ Trí vẫn đang ngồi xếp bằng như cũ trên Ngọc băng bàn. Ở phía
đối diện, Quỷ Lệ, hay có thể gọi là Trương Tiểu Phàm, cũng đang ngồi xếp bằng,
lưng hướng về phía Phổ Hoằng thượng nhân và Pháp Tướng, chăm chăm chú chú nhìn
vào khuôn mặt của Phổ Trí.
Phổ Hoằng thượng nhân thở sâu một hơi, vừa định mở miệng nói, bỗng nhiên cảm
thấy có tiếng động ở sau lưng, nhìn lại thấy Pháp Tướng đang khẽ kéo tay áo
của mình, chỉ thấy y hướng mắt về phía Quỷ Lệ, không nói gì.
Phổ Hoằng thượng nhân quay đầu nhìn kỹ lại, không khỏi chau mày, chỉ thấy bên
trong phòng không có gì biến hoá, duy tại chỗ Quỷ Lệ đang ngồi, trong vòng ba
thước xung quanh gạch đều bị rạn nứt, với vô số vết nứt li ti xung quanh, càng
gần chỗ Quỷ Lệ ngồi, các vết nứt càng dày đặc, đến chỗ cách Quỷ Lệ một thước,
gạch không còn bị rạn nữa, mà đã hoàn toàn nát thành bột.
Trong vòng một ngày một đêm vừa qua, không biết có chuyện gì xảy ra trên người
Quỷ Lệ, cũng có thể vĩnh viễn không có ai biết được điều đó.
Phổ Hoằng thượng nhân chậm rãi đi đến chỗ Quỷ Lệ ngồi, liếc nhìn xuống mặt đất
trước mặt y, dùng thanh âm bình hoà, hỏi: “Thí chủ, người đã ngồi đây một ngày
một đêm rồi, người đã nghĩ thông suốt rồi chưa?”.
Quỷ Lệ từ từ chuyển ánh mắt từ pháp thân của Phổ Trí sang phía Phổ Hoằng
thượng nhân. Phổ Hoằng thượng nhân trong lòng rúng động, chỉ thấy Quỷ Lệ sắc
mặt tái nhợt, có vẻ mệt mỏi, mặc dù chỉ ngồi ở đây mới một ngày một đêm, nhưng
sắc mặt đầy vẻ phong trần thương tâm, tưởng như đã trải qua trăm năm nhân thế.
Phổ Hoẳng Thượng nhân chắp tay, nhẹ nhàng tụng: “A di đà phật!”.
Quỷ Lệ chậm rãi đứng dậy, nhưng vừa mới đứng lên, người hắn bỗng nhiên phát
run, không giữ thăng bằng được. Pháp Tướng cùng Phổ Hoằng thượng nhân đều chau
mày, Pháp Tướng vội vượt lên đỡ lấy tay của y. Quỷ Lệ ổn định thân hình, thở
sâu mấy hơi, cuối cùng đã đứng thẳng dậy, đối mặt với Phổ Hoằng thượng nhân.
Thân thể y nhìn qua thì có vẻ hư nhược, nhưng không hiểu tại sao, vào lúc này,
nhìn y lại giống như ngọn Tu Di Sơn, vừa vững chắc vừa kiên nhẫn.
“Đại sư…” Thanh âm của y pháp ra khàn khàn.
Phổ Hoằng thượng nhân chắp tay nói: “Ta đây, tiểu thí chủ có gì phân phó?”.
“Người chết thì phải nhập thổ an táng, người có thể đưa ông ấy… đưa pháp
thân của Phổ Trí sư phụ đi hoả táng!”.
Phổ Hoằng thượng nhân cùng Pháp Tướng đồng thời giật mình, nhìn chăm chú Quỷ
Lệ. Một lúc sau, Phổ Hoằng thượng nhân thở dài một tiếng, thanh âm có chút
nghẹn ngào, hạ giọng nói: “Thí chủ đã nhìn thấu được rồi ư?”.
Quỷ Lệ cười thảm một tiếng, nhìn lại hướng Phổ Trí đang ngồi, cơ bắp trên mặt
co lại rồi giãn ra, chậm rãi nói: “Ta với đại sư ngày trước bất quá chỉ có
duyên gặp mặt một đêm, ta đã từng quỳ trước mặt ông ấy, cam tâm tình nguyện
khấu đầu, gọi ông ấy là sư phụ. Ông ấy đã cứu ta, rồi lại hại ta, nhưng nếu
không có ông ấy thì cũng không có ta, ta đã chết từ lâu rồi. Ta tuy không phải
là Phật môn đệ tử, nhưng cũng biết trong đạo Phật quan trọng nhất là việc
chuyển sinh, ông ấy khi chết đã không chịu nhập thổ, chứng tỏ trong lòng ông
ấy cũng đã hối hận rất nhiều…”.
Hơi thở băng lạnh, ẩn ước như đang toả ra từ người y. Phổ Hoằng thượng nhân
cùng Pháp Tướng đồng thời có cảm giác đang tiếp cận với một yêu lực quỷ dị.
“…Lệ khí của Phệ Huyết Châu vốn rất mãnh liệt, mấy năm qua ta đã chịu đựng
qua, ta cũng cảm thông với ông ấy, phần nào cũng hiểu được lý do xảy ra chuyện
năm xưa”. Nói đến đây, Quỷ Lệ lẳng lặng xoay người, đi về hướng cửa, ho khan
một tiếng như để át đi tiếng nấc.
Phổ Hoằng thượng nhân cùng Pháp Tướng ở đằng sau lưng y, nhìn theo bóng dáng y
mà chắp tay niệm Phật, Phổ Hoằng thượng nhân nói: “Tiểu thí chủ tấm lòng nhân
hậu, cảm động trời đất, lão nạp xin thay mặt cho sư đệ Phổ Trí đa tạ thí chủ.
Lão nạp cẩn tuân lời phân phó của thí chủ, lập tức tiến hành pháp sự hoả thiêu
thân pháp của sư đệ, rồi đem an táng, chỉ không biết là trước đó, thí chủ có
còn gì để nói với y nữa không?”.
Quỷ Lệ lúc này đã đi đến cửa, tay đã đặt lên cửa chuẩn bị đi ra, nghe câu đó,
y dừng lại, toàn thân đứng yên như tượng. Phổ Hoằng thượng nhân cùng Pháp
Tướng không biết y đang nghĩ gì, nhất thời chỉ biết nhìn y, không nói tiếng
nào.
Quỷ Lệ từ từ quay lại, chỉ thấy mặt y đầy vẻ thống khổ tang thương. Dáng điệu
này của y, cả đời chỉ xảy ra có hai lần, chuyện mười năm về trước, trong phút
chốc lại hiện ra trong tâm trí, cuối cùng, tựa như gió thổi đêm tàn, trên mặt
y lại hiện ra vẻ mặt bình thường hoà nhã.
Y là Quỷ Lệ, hay là Trương Tiểu Phàm, ai mà biết được?
Nhưng còn ai quan tâm đến điều đó nữa?
“Phù!”.
Người nam tử đó, đứng tại khung cửa, nhìn về phía pháp thân Phổ Trí đang ngồi
xếp bằng trên giường ngọc, pháp thân đã chịu thống khổ một đời, rồi cũng như
thiếu niên ngày ấy, hướng về Phổ Trí quỳ xuống, đường đường chính chính dập
đầu ba lạy, sau đó, ngẩng đầu lên, sắc mặt đầy vẻ cung kính, nhưng khuôn mặt
lại ẩn giấu vô số nỗi thương tâm, cất tiếng gọi: “Sư phụ!…”.
….
Im lặng
“…Sư phụ, người…xin hãy an nghỉ!”.
Y trầm giọng nói, sau đó đứng dậy, không nói thêm gì, quay ra hướng cửa, lẳng
lặng bỏ đi.
Tu hành đạo hạnh như Phổ Hoằng thượng nhân và Pháp Tướng, nhất thời cũng ngạc
nhiên không nói lên lời, chỉ biết im lặng nhìn Quỷ Lệ từ từ đi ra khỏi tiểu
ốc.
Toàn bộ đều yên tĩnh, Pháp Tướng thở dài một tiếng nói: “Y…y thật là một
người đại trí tuệ, đại từ bi tâm! Đúng là một kỳ nam tử của thế gian…A di đà
phật…”.
Phổ Hoằng thượng nhân quay đầu, nhìn pháp thân của Phổ Trí một lúc, chắp tay
nói: “Sư đệ, chung quy cũng có thể an nghỉ được rồi…có phải không?”.
Bỗng nhiên Phổ Hoằng thượng nhân la lên một tiếng hoảng hốt, làm Pháp Tướng
giật mình, vội nhìn theo mục quang của Phổ Hoằng thượng nhân, y lập tức toàn
thân run rẩy, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy pháp thân Phổ Trí vốn đang ngồi xếp bằng trên Ngọc băng bàn, lúc này
đột nhiên phát sinh biến hoá, trong ánh sáng trắng bạc yếu ớt như sương tuyết,
pháp thân Phổ Trí như sa thạch tan thành bột, từng điểm từng điểm hoá thành
những hạt bụi nhỏ xíu mắt thường khó nhìn thấy, từ từ rơi xuống. Trên khuôn
mặt già nua của ông, không hiểu sao, nét thống khổ lúc đầu dần dần tan biến
mất, trên mặt như lộ một nụ cười hân hoan.
Nhìn thấy tốc độ phân hoá càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc toàn thân hình
của Phổ Trí đã tan mất, Phổ Hoằng thượng nhân mắt rưng rưng lệ, chắp tay nói:
“Sư đệ, sư đệ, tâm nguyện của đệ đã hoàn thành rồi, sư huynh thật vui mừng cho
đệ. Từ nay về sau phật hải vô biên, đệ hãy tự bảo trọng!”.
Pháp thân Phổ Trí nhanh chóng phân hoá, cuối cùng tất cả đã biến thành bụi
trắng, nương theo luồng ánh sáng trắng bạc xuất phát từ Ngọc băng bàn, từ từ
hạ xuống. Cũng vào lúc này, Ngọc băng bàn sau khi tiếp nhận những hạt bụi
trắng li ti, hào quang của pháp bảo vụt chói sáng, trong căn tiểu ốc bốn bề
kín mít, bất ngờ một luồng gió nổi lên như có một sức mạnh nào đó không giải
thích được.
Trong bóng đen xa thẳm, phảng phất như có tiếng phạm xướng của phật gia du
dương truyền lại.
Ngọc băng bàn ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, trong căn tiểu ốc gió thổi mỗi
lúc một mạnh hơn, tăng bào của Phổ Hoằng thượng nhân và Pháp Tướng tung bay
phần phật, hai người chỉ biết kinh ngạc nhìn nhau. Đột nhiên, từ Ngọc băng bàn
phát ra một âm thanh sắc lạnh, hào quang toả rộng, vô số hạt bụi li ti trong
ánh sáng trắng bạc như sương tuyết, tung bay khắp bốn phía, một tiếng nổ lớn
thình lình vang lên:
“Rầm…!”.
Bụi bay tung toé, một luồng ánh sáng rực rỡ chói lọi lập tức bao trùm tất cả,
bốn bức tường của tiểu ốc lập tức bị vầng hào quang kỳ lạ từ Ngọc băng bàn phá
vỡ, không còn chút dấu tích nào, chỉ thấy vầng trăng trên cao, ánh trăng như
tuyết, phản chiếu đỉnh núi xa xa, nhân gian yên tĩnh, không thể nghĩ ra một
cảnh tượng nào kỳ dị hơn.
Ngọc băng bàn ở giữa vầng hào quang, từ từ bay lên, xung quanh dị bảo này,
những hạt bụi màu trắng bạc nhảy múa, tựa như là có linh tính biết đi theo
Ngọc băng bàn. Ở đình viện bên ngoài tiểu ốc, Quỷ Lệ mặc nhiêu đứng đó, ngẩng
đầu nhìn trời, lệ tràn đầy khuôn mặt.
Ngọc băng bàn tự bay lên, bay về phía Quỷ Lệ đang đứng, vòng quanh người, cuối
cùng dừng lại trước mặt hắn.
Quỷ Lệ mục quang ngưng đọng vào đám mây bụi, hàm răng nghiến chặt, gần như
không kiềm chế được mình nữa.
Sau đó, vầng hào quang như ngưng đọng, thiên thượng nhân gian cảnh tượng thê
thanh mỹ lệ trong bóng đêm, từ Ngọc băng bàn lại phát xuất ra một âm thanh nhẹ
nhàng trong trẻo, như vỡ băng chặt tuyết, âm thanh vang dội, trước mặt Quỷ Lệ,
hoá thành vô số hạt bụi nhỏ li ti như phấn, lấp lánh dưới ánh nguyệt quang,
như tuyết rơi lả tả, sáng lạn chói mắt.
Từ nơi xa, gió núi thổi lại, vô số bụi mù phiêu phiêu trong gió, giữa không
trung bay bay lượn lượn, rồi bị gió cuốn về phương xa, dần dần biến mất không
nhìn thấy được nữa…