Tru Tiên – Chương 178: Hắc Y Nhân – Botruyen

Tru Tiên - Chương 178: Hắc Y Nhân

Cuồng phong bạo vũ, vẫn cứ liên miên như vậy không ngừng nghỉ.

Trong bóng tối dày đặc, có những ánh tinh quang lấp lánh xẹt qua, chính là
pháp bảo của các Thanh Vân đệ tử, đang lùng tìm trong mưa gió. Địa phương này
là nơi cận kề vùng ngoại vi hậu sơn núi Thanh Vân, rừng cây dày đặc, cổ thụ
san sát, thực vật sung mãn, chỉ có điều lúc này thời tiết tồi tệ, chớp rạch
nát bầu trời, tiếng sấm ầm ầm, các tia chớp tụ lại trên không trung, rồi phóng
xuống khu rừng, làm đổ cả cây cối, thật kinh tâm động phách.

Đứng trước sức mạnh uy vũ này của trời đất, các Thanh Vân đệ tử công lực yếu
kém, không tránh khỏi lo sợ , hành động rón rén. Nhưng trong bóng tối dày đặc
này, tinh quang vẫn lấp lánh, tựa hồ như thiêu thân thấy lửa là lao tới, liên
tục không ngừng, tỏa sáng cả một vùng.

“Ầm…”.

Mây đen che kín bầu trời, một tiếng sấm vang động, người đứng trên mặt đất
cũng chấn động đến ù tai váng óc, mặt biến sắc. Việc tìm kiếm Quỷ Lệ đã diễn
ra tới hai lần, nhưng vẫn không tìm thấy một chút tung tích của hắn, nhiều
Thanh Vân đệ tử trong lòng thầm than khổ, tên yêu nhân Ma giáo này có khi đã
trốn thoát từ lâu rồi!

Kỳ thật nghe như vô lý, Quỷ Lệ thân là Ma giáo Quỷ Vương Tông Phó Tông Chủ,
đạo hạnh vô cùng xuất thần nhập hóa, tuy nhiên đã hai lần bị Tru Tiên Cổ Kiếm
đả thương, nhưng ai biết được thương tích của hắn trầm trọng cỡ nào? Chỉ cần
không phải là vết thương chí mạng, Quỷ Lệ thừa năng lực để đào tẩu.

Ý nghĩ này ngầm xuất hiện trong tâm trí nhiều Thanh Vân đệ tử, chỉ sợ sư
trưởng sau này khiển trách, nên không dám rút lui, chỉ biết tiếp tục tìm kiếm.
Họ không nhận thấy rằng, ngay trước mặt họ, Quỷ Lệ đích xác là bị trọng
thương, vô lực đào tẩu, chỉ nhờ vận mệnh may mắn mới bò được tới đây, đang nằm
mọp trong bùn lầy.

Trong bóng tối có ánh sáng le lói, đột nhiên ai đó hét lớn:

” Dừng lại! Tất cả dừng lại”

Thanh âm này trong đêm khuya vang xa, tiếng sấm ầm ầm cũng không thể che lấp
được, hiển nhiên là thanh âm của một vị tiền bối đạo hạnh cực kì cao thâm. Quỷ
Lệ nằm bất động tren mặt đất, mặc cho mưa ướt đẫm khắp mình, nghe âm thanh này
lại không ngờ có cảm giác vô cùng thân thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra là
người nào?

Bất quá hiển nhiên chúng Thanh Vân đệ tử ở xung quanh đối với người này cực kì
tín phục và tôn kính, tựa hồ như vừa nghe tiếng hô này, chúng Thanh Vân đệ tử
lập tức dừng bước, đứng nguyên tại chỗ, không nói một tiếng nào. Trong mưa
gió, tiếng huyên náo tìm kiếm đột nhiên ngừng lại, trong khu rừng rậm rạp này
không biết ai là người đã phát ra âm thanh ra lệnh trì hoãn ấy.

Mưa gió càng lúc càng thê lương!

Tựa hồ như chúng nhân đang chăm chú nghe ai đó thì thầm.

Quỷ Lệ đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí thâm nhập vào tận tâm phế, toàn thân
lạnh ngắt như băng, không ngờ lại có cảm giác rùng rợn khác lạ này. Phảng phất
trong trạng thái an tĩnh lặng ngắt này, so với lúc vừa mới đó ồn ào tiếng
huyên náo tìm kiếm, khiến cho người ta cảm thấy thật sợ hãi.

Một lúc trôi qua, đột nhiên có thanh âm khẽ khàng cất lên:” Phụ thân, sao vậy,
có phải là người nghe thấy điều gì khác lạ chăng?”

Quỷ Lệ giật mình, âm thanh này đối với hắn vô cùng quen thuộc, đó chính là
người đã từng là hảo bằng hữu với hắn – Tăng Thư Thư, một lúc sau hắn mới biết
người chỉ huy tìm kiếm ở hướng này là ai, chính là thủ tọa Phong Hồi Phong
Tăng Thúc Thường, cũng chính là phụ thân của Tăng thư Thư, bởi vậy Thanh Vân
đệ tử tìm kiếm ở hướng này hầu hết là đệ tử của Phong Hồi Phong.

Tăng Thúc Thường nổi danh đã lâu, tịnh không phải nhân vật tầm thường, trong
lúc mưa gió ào ào này, không ngờ vẫn nghe tiếng động lạ phát ra từ phía Quỷ
Lệ, chỉ có điều ngay trước mặt ông ta là rừng rậm tối tăm, giơ bàn tay lên
cũng không thấy ngón, ngoại trừ mưa gió ra chẳng thấy gì.

Trầm ngâm một lúc Tăng Thúc Thường nhíu mày, lập tức vẫy tay, nói:” Chúng đệ
tử phân thành các tốp, toàn đội đi thành một hàng, không được cách nhau quá ba
xích, tìm kiếm thật chậm rãi cẩn thận trước sau, không được bỏ sót dù chỉ một
kẽ hở”.

Quỷ Lệ trong lòng kinh hãi, tìm kiếm cẩn mật như thế này, hắn hầu như chẳng
còn cơ hội đào thoát, trong lòng hắn càng lúc càng kinh hãi, chỉ nghe thấy âm
thanh có phần tư lự của Tăng Thư Thư:” Phụ thân, vùng rừng này rất rộng lớn,
người phái nhiều đệ tử như vậy đến đây tìm kiếm cẩn mật, thế còn các địa
phương khác thì không tiến hành tìm kiếm sao?”

Tăng Thúc Thường chỉ nói:” Lời của con cũng có lý, nhưng bất tất phải nhiều
lời, tiến hành nhanh lên”.

Tăng Thư Thư trong đêm đen như mực không dám nhiều lời nữa, quay mình tiến lên
đi tiên phong. Trong bóng tối nhất thời không ai nói một lời, chỉ thấy từng
điểm từng điểm tinh quang dịch chuyển, bước đi chậm chạp trong mưa gió,giống
như trường xà, chậm rãi dịch chuyển.

Không biết bằng cách nào, bầu không khí trong rừng đột nhiên trở nên quỷ dị,
lúc trước vừa mới ầm ĩ huyên náo, ai nấy đều kích động thay vì sợ hãi, lúc này
vô cùng tĩnh mịch, không hiểu sao lại khiến người ta trong lòng cảm thấy đôi
chút sợ hãi.

Bởi đạo hạnh và pháp bảo không đủ, pháp bảo trong tay chúng Thanh Vân đệ tử
không thể chiếu sáng ra xa, độ sáng cũng có hạn, chỉ vì họ đi sát nhau, tiến
lên một cách chậm rãi, rất nhanh, trông có vẻ như còn cách xa chỗ Quỷ Lệ ẩn
nấp, nhưng chỉ còn cách hai xích nữa.

“Á……!”

Đột nhiên Tăng Thúc Thường hét lên một tiếng, hàng chục Phong Hồi Phong đệ tử
đang phân bố tại vùng phụ cận Thanh Vân sơn đồng thời dừng bước, Tăng thư Thư
kinh hãi, vội vã đến bên phụ thân, dùng pháp bảo soi sáng, chỉ thấy Tăng Thúc
Thường sắc diện ngưng trọng lạ thường.

” Phụ thân, có chuyện gì vậy?”

Tăng Thúc Thường mục quang thâm thúy, nhì chăm chăm vào vùng tối trước mặt,
trong ánh mắt hàm ý, nơi Quỷ Lệ ẩn thân, chắc là ở trong hku rừng tối tăm kia.

Trong đêm đen thăm thẳm, tựa như không có gì, lại phảng phất như có vô số yêu
ảnh quỷ mị, trong mưa gió đang nhe nanh múa vuốt.

” Có điều gì đó không ổn…” dưới ánh sáng le lói của pháp bảo, Tăng Thúc
Thường trên khuôn mặt biểu tình nghiêm trọng đang nhăn lại suy nghĩ, tuy trong
mắt còn đôi chút do dự, nhưng ông ta không phải người thường, tu hành đã bao
năm tâm trí kiên định, hừm một tiếng lạnh lùng, cuối cùng đã quyết định.

“Soạt”, một tiếng động vang lên, chúng nhân đều thất kinh, Tăng Thúc Thường
đột nhiên rút ra Tiên Kiếm tùy thân, kiếm quang ẩn hiện sắc bạc, trong mưa gió
hắc ám lấp lánh sáng lòa, so với pháp bảo của chúng Thanh Vân đệ tử xung quanh
hoàn toàn bất đồng.

Ông ta trầm mặc hồi lâu, lớn tiếng nói:” Ta đi trước, các ngươi vẫn như cũ, đi
thành hàng tiếp tục tìm kiếm, nhưng phải đi cách ta một trượng, không được đến
gần”.

Chúng nhân lúc này đa số đều cảm thấy có gì đó không ổn thỏa, nhưng có Tăng
Thúc Thường ở đây, chúng nhân trong lòng đều cảm thấy yên tâm, chỉ thấy Tăng
Thúc Thường diện dung ngưng trọng, cầm kiếm đi đầu hàng, mọi người đằng sau
vẫn giữ nguyên đội hình, chỉ có điều luôn giữ cự ly cách Tăng Thúc Thường một
trượng, không dám đến gần.

Đội ngũ kì quái này tiếp tục đi về phía trước một cách chậm chạp.

Một hơi thở kì dị, phảng phất trong rừng sâu mưa gió bão bùng, dường như càng
lúc càng gấp gáp…

” Ồ… Ồ…”.

Tựa như tiếng mưa gió, cũng tựa như tiếng dã thú, khiến cho lòng người cảm
thấy sợ hãi, tự thấy trong lòng lung lay chống chếch.

Tim đập càng lúc càng nhanh!

Gương mặt nghiêm trọng của Tăng Thúc Thường phản chiếu trên thanh Tiên kiếm
đang tỏa ánh hào quang, càng lúc càng trầm trọng, trong khu rừng phía trước
mặt, ẩn ẩn địch ý thần bí, tuy nhiên cảm giác có đôi chút mơ hồ, tựa hồ như
không xác định rõ được địch nhân, trong lòng càng lúc càng thiếu kiên định,
nhưng càng khiến ông ta không dám khinh thị.

Cảm giác này đã lâu không có, nhưng đã từng tồn tại, tưởng như trăm năm trước,
ông ta và Điền Bất Dịch cùng những người khác, cùng nhau theo Vạn Nhất Kiếm sư
huynh đột nhập Man Hoang, san bằng Thánh địa của Ma giáo. Đã lâu lắm rồi,
nhưng tưởng như chỉ một chớp mắt….

Không biết rằng, Vạn sư huynh mồ đã xanh cỏ hiện đang đầu thai chốn nào?

Ý niệm cổ quái đột nhiên xuất hiện trong trí óc ông ta, không hiểu sao lại
khiến ông ta cảm thấy vui vẻ. Ông hít một hơi dài, tinh thần trở nên phấn
khích, biết rằng, hôm nay và ngày đã qua hoàn toàn khác nhau.

” Ầm!…”

Tiếng sấm đột ngột vang lên, nhất thời kinh thiên động địa, tựa như một tiếng
dậm chân trên mặt đất, chấn động lan truyền sâu rộng. Tựa như cùng lúc đó, một
đạo thiểm điện tê liệt bầu trời, xé mây lao xuống, chém thẳng xuống mặt đất.

Như nhát dao sắc nhọn của thượng đế, chém xuống nhân gian!

Ai nấy đều kinh hãi, chúng đệ tử giật mình sợ hãi, không ai giữ được bình
tĩnh, có người cố ngước nhìn lên bầu trời, thấy đất dưới chân mình rung rinh,
đột nhiên ngã xuống, thở dốc, cất tiếng thóa mạ. Đột nhiên hắn quay đầu lại,
chỉ thấy dưới ánh sáng chớp lòa, trong vũng bùn lầy có một người đang nằm mọp,
bất động.

” Á!…”, thanh âm thê lương, đột nhiên vang vọng:” Đây, ở đây…”.

“Tới đây!”, đệ tử đó đột nhiên ngưng bặt, tiếng hô hoán cũng dừng lại, nhưng
đã kinh động mọi người, mọi người cùng đồng loạt lao đến.

Bóng đen trỗi dậy từ vũng bùn, nhưng không đợi cho hắn dừng lại, cơ thể giật
giật liên hồi, gần như lại gục ngã. Trong chốc lát hơn chục pháp bảo trong mưa
gió lao tới.

Quỷ Lệ trong lòng giá lạnh, không muốn thúc thủ chờ chết như vậy, nghiến răng
bôn tẩu, nhưng chạy được vài bước, ngực hắn đau kịch liệt, không sao chi trì
thêm nữa, ngã gục.

Thấy vậy chúng nhân đồng thanh hoan hô, Thanh Vân đệ tử phát hiện ra Quỷ Lệ
đầu tiên, tiến về phía Quỷ Lệ định túm lấy hắn.

Lúc đó, đột nhiên từ trong rừng sâu bóng tối dày đặc, như thú dữ kêu lên một
tiếng, một đạo tinh quang phóng vụt ra.

Tăng Thúc Thường hai mắt mở lớn, tức khắc nhảy về phía trước, đồng thời hét
lên:” Chúng đệ tử rút lui, mau!”

Chúng Thanh Vân đệ tử không kịp phản ứng, chỉ thấy Tăng Thúc Thường một mình
lao vào địa phương hắc ám đằng trước, thanh Tiên Kiếm trong tay Tăng Thúc
Thường tỏa sáng lấp lánh, nhưng khi tiến vào vung hắc ám đó, đột nhiên không
thấy kiếm quang đâu cả, chỉ nghe tiếng hét lớn, liên miên không ngừng nghỉ.

Chúng Thanh Vân đệ tử không biết làm thế nào, từ nơi hắc ám phía trước vừa mới
xuất phát một đạo thân ảnh quỷ dị, hướng về phía Quỷ Lệ đang nằm, cùng lúc đó
chúng Thanh Vân đệ tử cũng lao tới. Với ánh sang lập lòe của pháp bảo, chỉ
thấy kẻ đó toàn thân mặc đồ đen, chỉ để hở đôi mắt, loang loáng tinh quang.

Thanh Vân đệ tử đồng thời hét lớn, bạt kiếm xông lên, nhưng không ngờ hắc y
nhân này đạo hạnh cực cao, trong tay hắn chẳng hề có pháp bảo, chỉ dùng tay
không đấu với Thanh Vân đệ tử đang lao đến.

Thanh Vân đệ tử tuy kinh hãi nhưng không loạn, trong tay tiên kiếm pháp bảo
chém xuống, hắc y nhân đó không nói môt lời, thậm chí không cần liếc mắt, trảo
thế bất biến, mọi người ở đó đều chứng kiến, đã giật lấy tiên kiếm. Chúng nhân
ai nấy đều kinh hãi, không kịp phản ứng, chỉ thấy kẻ áo đen đó lập tức chuyển
mình, ngừng giao thủ với Thanh Vân đệ tử vừa bị cướp mất tiên kiếm, định phi
thân bay đi.

Đạo hạnh của kẻ áo đen này cực cao, lại còn được hỗ trợ. Ở khu vực tối đen
trước mặt, chỉ nghe thấy Tăng Thúc Thường hét lên liên miên, tựa hồ như bị
người chế ngự, không có cách nào phân thân tới tương cứu, đêm nay quả là một
đêm kì dị, có nhiều thần bí cao thủ không hẹn mà cùng mai phục nơi đây.

Tuy kẻ địch có đạo hạnh cao, nhưng những Thanh Vân đệ tử này xuất thân danh
môn, tịnh không phải là đệ tử của những môn phái bình thường, mặc dù kinh hãi,
nhưng không để cho hắc y nhân đào thoát, đồng thời ngự lên pháp bảo, phi thân
về phía trước.

Hắc y nhân này tựa hồ như có gì lo lắng và bất nhẫn, ra tay mãnh liệt hơn,
thanh tiên kiếm vừa đoạt được kiếm quang loang loáng, mà lúc trước trong tay
đệ tử kia chỉ lập lòe sáng, chỉ thấy kiếm quang thiểm động, chém vào không khí
veo véo, đột nhiên chém thật mạnh, tạo thành một đạo hào quang, hướng thẳng về
phía chúng Thanh Vân đệ tử. Chúng Thanh Vân đệ tử rên la, thảy đều hối hận vì
đã nghênh địch. Nhưng địch nhân thanh thế tuy lớn, chỉ là hư trương thanh thế
mà thôi, chỉ một chiêu đã bức chúng nhân lui bước, không có ý chiến đấu tiếp,
trong tay cắp một người, chẳng cần nhìn cũng biết là Quỷ Lệ đang hôn mê, hướng
về phía địa phương hắc ám phía sau bôn tẩu.

Chúng Thanh Vân đệ tử vừa kinh hãi vừa tức giận, kinh sợ thần bí nhân đại hạnh
cao cường kia, tức giận vì Quỷ Lệ sắp bắt được lại bị cướp mất. Quỷ Lệ với
Thanh Vân môn là đại họa, nguyên lai hắn xuất thân từ Thanh Vân môn, Thanh Vân
môn từ trên xuống dưới đều muốn trừ khử kẻ này, đã gần như bắt được, vậy mà
lại bị cướp mất, làm sao nhẫn nhịn được, bèn lập tức đuổi theo.

Đang truy kích địch nhân, đột nhiên nghe một tiếng hét lớn, một quầng sáng
bừng lên, từ phía hắc ám kia phóng ra, trong mắt mọi người, phảng phất tựa như
tiên kiếm kia có mắt tự động hướng về phía mọi người, bèn liều magnj nghênh
địch. Chỉ thấy Tăng Thư Thư gấp rút lao tới, kiếm vung lên, trong lòng chấn
động, không tự chủ được lùi một bước, nhưng thanh kiếm đã bị hắn làm chệch
hướng, hướng lên trời, một lúc sau chúc xuống, cắm xuống bùn, chính là thanh
Tiên kiếm của Tăng Thúc Thường, vẫn còn rung rung tạo ra tiếng ầm ĩ.

Bởi sự trì hoãn này, hắc y nhân dĩ nhiên như quỷ mị, ôm lấy Quỷ Lệ lao vào nơi
hắc ám đó, trong bóng tối đang vây chặt lấy Tăng Thúc Thường, thời khắc đó đột
nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn, có tiếng người thở dốc, huyết quang bắn ra.

Ai nấy đều thất kinh, không biết là Tăng Thúc Thường hay là địch nhân bị
thương, tình sư đồ thâm trọng, lúc này không còn úy kị gì nữa, đồng thời lao
tới. Mới đi được nửa đường, Tăng Thúc Thường đã hiện ra, ngã xuống đất, ngăn
mọi người lại, nhìn thân hình ông ta, mặc dù run lên bần bật, chân bước loạng
choạng, đồng thời miệng thở dốc, lần này quả thật đã kịch chiến, với ông ta mà
nói, đã tiêu hao không ít công lực.

Khi hơi thở ông ta đã điều hòa, tức khắc thấp giọng nói:” Địch nhân phía trước
đạo hạnh cực cao, hơn nữa nhân số không ít, các ngươi không được nóng vội!”.

Tăng Thư Thư cũng như các đệ tử trẻ tuoir trong lòng lạnh giá, không tưởng
tượng được tại địa phương này, lại gặp một tình huống như vậy.

Tăng Thúc Thường hướng về địa phương hắc ám phía trước, trầm giọng nói:” Chư
vị là ai, tại sao lại muốn quản chuyện của Thanh Vân môn? Với đạo pháp của chư
vị, tất không phải là kẻ hậu bối vô danh, sao không dám lên tiếng!”

Mưa gió điên cuồng, sấm chớp đùng đoàng, thực sự không biết rằng, tại nơi rừng
đen sâu thẳm này có bao nhiêu kẻ đang ẩn nấp, bóng tối đen như mực.

Không có ai đáp lời Tăng Thúc Thường, chỉ có tiếng gió hòa cùng âm thanh rì
rầm của đám Thanh Vân đệ tử, Tăng Thư Thư lặng lẽ bước lên phía trước, khẽ
hỏi:” Phụ thân, những kẻ đó thuộc môn phái nào?”

Tăng Thúc Thường khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:” Chúng cố ý giấu nhân thân, thi
triển không chỉ đạo pháp bản môn, nhất thời không nhận ra được”.

Ông ta nhíu mày nói to:” Chư vị không dám hiện thân à?”

Thanh âm vang vọng truyền khắp khu rừng, nhưng vẫn không có kẻ nào đáp lại,
Tăng Thúc Thường đột nhiên biến sắc, dậm chân nói :” Tệ thật, trúng kế rồi!”.

Miệng nói, ông ta liền phi thân lên, Tiên Kiếm hào quang rực sáng, chiếu sáng
bốn bề, chẳng phát hiện được kẻ nào, hiển nhiên tòa bộ địch nhân đã rút lui,
đến như gió, rồi lập tức bôn tẩu, hiển nhiên đã có kế sách từ trước, quả là
hảo kế sách.

Tăng Thúc Thường thở dài, thân hình hạ lạc, Tăng Thư Thư một mặt chỉ huy các
đệ tử tiếp tục tìm kiếm, hy vọng tìm kiếm được chút đầu mối, một mặt hỏi nhỏ
Tăng Thúc Thường:” Phụ thân, thế nào?”.

Tăng Thúc Thường trên mặt thoáng vẻ thất vọng, thõng tay cảm thán nói:” Lúc
trước giao thủ tuy vội vã, nhưng ta có cảm giác, kẻ đó không sử dụng đạo pháp
Ma Giáo, nếu quả thật là Ma Giáo cứu Quỷ Lệ thì không cần phải giấu mặt. Nhưng
còn nhân vật nào muốn cứu tên yêu nghiệt đó nữa? Hơn nữa nhân số lại không ít,
đạo pháp cao cường như vậy?”

Nói xong ông ta vẫn híu mày ngẫm nghĩ. Tăng Thư Thư mặc nhiên không nói một
lời, quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy rừng sâu rậm rạp, bóng tối dày đặc,
không biết có thể tìm thấy gì?

Không biết được, bây giờ Quỷ Lệ đang ở trong tay kẻ nào? Nhưng dù gì đi nữa,
Tăng Thư Thư vẫn bước về phía trước, tự nói với mình, vẫn còn tốt hơn là rơi
vào tay Thanh Vân Môn….

Hắn tưởng nhớ lại, trong đêm mưa gió này, tại khu rừng tối tăm âm u, trong hồi
ức của hắn nhớ lại mười năm trước, tại Thanh Vân sơn Thông Thiên Phong lần đầu
thấy Quỷ Lệ.

Một lúc lâu, trong bóng tối hắn thở dài, tiếp tục đi về phía trước. Dù cho
tương lai có thế nào đi nữa, hiện tại cũng vẫn phải cất bước.

Tại phía kia của khu rừng, trong bóng tối, một nhân ảnh mặc áo đen quỷ dị đang
quan sát bọn Tăng Thúc Thường từ xa, chính là Quỷ Tiên Sinh.

Trong mắt hắn lúc này có phần kinh ngạc bất định, ngơ ngẩn đến xuất thần, nghĩ
mãi, mà vẫn không có lời giải đáp. Một lúc lâu sau, hắn tận mắt thấy khu vực
tìm kiếm của Thanh Vân đệ tử càng lúc càng rộng, bất cứ ai có chút lý trí đều
thấy, đây chẳng qua là việc làm cầu may, cứ tìm kiếm như vậy, khu rừng này rất
rộng lớn, có thể tìm người ở đâu được chứ?

Quả nhiên chỉ một lúc sau, Tăng Thúc Thường lại hô lên lần nữa :” Tất cả quay
về!”.

Thanh Vân chúng đệ tử hiển nhiên đang chờ đợi tiếng nói đó, Quỷ Tiên Sinh từ
xa nhìn thấy Tăng Thúc Thường điểm lại nhân số, rồi ngay lập tức quay mình,
thống lĩnh chúng đệ tử quay về Thanh Vân sơn, từ từ khuất dạng sau khu rừng
rậm rạp.

Hắn chậm rãi bước ra khỏi nơi trú ẩn tăm tối, mục quang ngước về nơi xa xăm,
nơi đám đông tìm kiếm phương hướng của kẻ áo đen thần bí, ánh nhì chăm chú.

Trong mưa gió, dường như có một thanh âm trầm trầm cất lên :

“Không ngờ vẫn còn có kẻ hứng thú với hắn…”.

Hết hồi 177

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.