Trong nháy mắt, một màn kiếm khí nghiêng trời lệch đất ào ào lao vào Thú Thần,
bạo phong thổi rát mặt. Đúng vào khoảnh khắc chớp nhoáng đó, thân ảnh Thú Thần
đột nhiên như biến mất, hoàn toàn tan vào trong hắc khí cuồn cuộn. Thay vào
đó, con Bạch Cốt Đại Yêu Vật bên dưới hắn hắc khí toả ra dữ dội, ầm ầm nhảy
lên, xương cốt toàn thân theo đó lạo xạo kêu vang, dưới màn hắc khí bao trùm,
trông thực vô cùng đáng sợ.
Ác linh ngửa mặt lên trời gầm rống, âm thanh vang dội, phong vân biến sắc, mặt
đất dưới chân cát bay đá chạy, tựa hồ không thể đứng vững. Ở giữa phong vân,
hắc khí cuồn cuộn, toàn thân ác linh Bạch Cốt Đại Yêu Vật đột nhiên lớn bổng
lên gấp ba lần, từ trên thân nó phóng ra khoảng mười đạo hắc khí, như mười
cánh tay bay lượn trong không trung.
Lúc này giữa chừng không, Tru Tiên kiếm trận đã bay tới, kiếm trận nghìn năm
đồng loạt phát động, luồng hắc khí từ thân ác linh phun ra, vừa tới bên cạnh,
tức thời bị kiếm khí quét sạch, đoạn vẫn chưa chịu ngưng lại, cứ mạnh mẽ phóng
xuống, thẳng hướng ác thú vô cùng dữ tợn mà lao đến.
Ác linh không ngừng gầm rống, kêu lên những tiếng kỳ lạ, chỉ thấy làn mưa kiếm
bất khả đương cự đang phóng thẳng vào thân đại ác linh, đột nhiên, mười đạo
hắc khí phóng lên, sẵn sàng nghênh đón, hắc khí che phủ trời đất, như muốn
chặn đường kiếm khí.
Tru Tiên kiếm khí chớp mắt phóng xuống, giao chiến cùng với những đạo hắc khí,
nhưng những đạo hắc khí tạo thành xúc thủ, tuyệt không giống với hắc khí khi
nãy không chịu nổi một kích, lại không cương ngạnh như Thú Thần lúc mới đầu,
hàng trăm đạo Tru Tiên kiếm khí phóng xuống, những luồng xúc thủ này liền như
vật sống, cùng nhau cuộn tròn, khí thế như đình lại, vừa thấy kiếm quang bên
trên toả sáng, đã dần dần tiêu tán mất, rồi trở thành ảm đạm vô quang.
Bất quá Tru Tiên kiếm trận vốn không phải phàm vật, mặc dù bị hung khí vô hình
ảnh hưởng, vẫn không hoá giải hết những luồng kiếm khí, xung quanh hắc khí xúc
thủ thấy rõ bị tiên khí sở thương, hơi bốc lên không ít. Chỉ là, từ bên trên
thân ác linh, hắc khí cuồn cuộn không ngừng phun ra, nháy mắt tràn lên bổ sung
phía trước, thành ra một chút cũng không hao tổn. Tru Tiên kiếm khí vốn trăm
lần kinh thiên động địa, bỗng bị hoá giải một cách vô hình.
Trên ngọn Thông Thiên Phong, không một âm thanh, sự tĩnh lặng giống như một
vùng đất chết.
Ở giữa lưng trời, Đạo Huyền chân nhân thần sắc ngưng trọng, tịnh không một
chút e sợ, thân ảnh tiên phong đạo cốt lừng lững giữa tầng mây, tay nắm chặt
Tru Tiên cổ kiếm lấp lánh sáng ngời, khác gì bóng dáng của thần tiên thượng
cổ.
Chợt thấy ông cười lạnh một tiếng, hữu thủ chỉ kiếm chọc lên trời, từ từ huy
động muôn luồng ánh sáng chói mắt toả sáng theo Tru Tiên kiếm, giữa bầu trời
bắt đầu văng vẳng truyền tới tiếng sấm, rồi cả bầu trời phía trên sấm động ầm
ầm. Tru Tiên kiếm trận khí thế vạn thiên bắt đầu chuyển động, bảy luồng chủ
kiếm quang mang toả sáng chói loà không thể nhìn rõ được.
Giữa luồng bạch quang, từ trên cổ kiếm Tru Tiên, đột nhiên phát ra một luồng
khí sắc tía xông thẳng lên trời, nhập thẳng vào Tru Tiên kiếm trận, giây lát
sau, một khoảng mười trượng vuông bên trong tử sắc kiếm khí quần tụ lại. Chớp
mắt, sáu luồng ánh sáng chói loà cùng phóng lên, huy hoàng chói lọi, bay lên
lưng trời, chốc lát ở giữa Tru Tiên kiếm trận hình thành thất tinh phương vị,
mỗi phương vị đều là đơn sắc kiếm trận to lớn, uy phong lẫm lẫm.
Phong vân gầm rú, cuồng phong cuồn cuộn không ngừng.
Từ chốn vô thanh đột nhiên vang lên một tiếng sét, tiếng động vang trời, khiến
tim vạn người cùng chấn động, kiếm quang lưu chuyển rợp trời, ánh sáng rực rỡ,
vô số luồng kiếm khí chói loà bay lượn.
Như đợt cuồng triều cuồn cuộn, luồng tử khí đầu tiên uy thế to lớn không thể
đo lường được ập đến. Ngay sau luồng tử sắc, cứ mỗi mười trượng, lại có một
màu kiếm khí cùng phóng tới, những tiếng gầm thét đuổi theo nhau, khí thế hung
bạo, thật nằm ngoài khả năng tưởng tượng của con người.
Những kẻ đang chứng kiến cảnh tượng huỷ thiên diệt địa ấy, không ai không biến
sắc, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Xen lẫn giữa tiếng sấm động, tiếng gầm rú vang trời là lời ca cổ văng vẳng,
rồi dần dần ẩn đi, chợt vang lên một tiếng trống quái lạ, sau đó không thấy gì
nữa. Chỉ thấy ác linh khổng lồ ấy, đối mặt với luồng kiếm vũ nộ đào, không thể
không lùi lại, lại thấy giữa hắc khí cuồn cuộn, nó kêu dài một tiếng thê thiết
dữ tợn, rung chuyển trời xanh.
Chớp mắt kiếm quang chuyển động, mười đạo xúc thủ hắc khí cũng phóng lên ngay,
giao chiến cùng với luồng kiếm khí, vu thuật cổ đại Nam Cương vốn là kỳ công
quỷ thần khó lường, hắc khí xúc thủ càng đánh càng hăng, tuy nhiên mau chóng
bị vô số kiếm khí xuyên thủng muôn vạn lỗ, mặc dù bên ngoài có những luồng hắc
khí không ngừng bổ sung, nhưng phạm vi khuếch trương cũng chỉ còn được không
hơn mười trượng.
Chỉ có điều khi luồng tử sắc kiếm khí xông vào giữa hắc khí, rất khó khăn mới
ép được hắc khí xuống, nhưng không quá giây lát, hắc khí đã tấn công ngược
lại, cuồn cuộn dâng lên đẩy lùi luồng kiếm khí. Dù cho thế nào, không đợi cho
hắc khí hồi phục nguyên trạng, luồng kiếm khí thứ hai đã phóng tới trước mặt.
Đất trời đổi sắc, kiếm quang vô hạn, giữa trời xanh chỉ thấy kiếm quang như
mưa như bão, dày đặc vô cùng, dưới sự thôi động của Đạo Huyền chân nhân, Tru
Tiên cổ kiếm phát quang chói lọi, giữa không trung bảy luồng chủ kiếm không
ngừng phát ra càng lúc càng nhiều những luồng kiếm khí đơn sắc, tốc độ phát ra
càng lúc càng nhanh, từng đợt từng đợt tạo thành một cự đại kiếm trận kinh tâm
động phách, ầm ầm phóng xuống giữa trùng trùng hắc khí.
Dưới sự công kích như bão táp của Tru Tiên kiếm trận, hắc khí không thể khôi
phục lại dáng vẻ hung tợn ban đầu, từ phạm vi mười trượng, dần dần bị ép nhỏ
lại, đối chọi với từng luồng kiếm khí càng lúc càng mạnh hơn, hắc khí tiêu tán
không ngừng. Cự đại ác linh yêu vật vẫn sừng sững, nhưng hắc khí quanh thân đã
dần dần yếu đi, mỗi luồng kiếm vũ phóng tới, hắc khí cũng trở nên nhạt thêm
mấy phần, những đạo xúc thủ quái dị cũng đã vô lực, càng lúc càng chống lại
màn kiếm vũ đầy trời một cách yêu ớt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, sau một thời gian tĩnh lặng tại trường, từ đám
đông dưới mặt đất trên Thông Thiên Phong đã vang lên những tràng thanh âm hò
reo cổ vũ như triều dâng.
Sáu đạo hắc khí xúc thủ cuối cùng, sau khi miễn cưỡng chống lại một luồng
thanh sắc kiếm khí, đã tan biến đi mất, ở giữa không trung, chỉ còn sót lại
mỗi cự đại ác linh Bạch Cốt Đại Yêu Vật.
Đất trời biến sắc, kiếm khí tung hoành.
Bài cổ ca lại văng vẳng vang lên, gợi nhớ vùng hoang dã mênh mông.
Như sấm vang chớp giật, một số lượng vô cùng không thể tả những luồng kiếm
quang từ trên trời phóng xuống, từ bốn phương tám hướng xông lại, xuyên qua cự
đại ác linh giữa từng không.
Tức thời bộ bạch cốt khổng lồ bị xé nát, vô số luồng huyết dịch màu đen phun
ra, ác linh yêu vật hung tợn ngẩng đầu, hướng trời xanh phát ra một tiếng rống
dài nghe đứt ruột nát lòng.
Phong tiêu vân tán.
Kiếm vũ dần ngưng lại.
Giữa ngàn vạn luồng mục quang chăm chú nhìn vào, thân hình vĩ đại của ác linh,
mỗi một tấc thân thể xương cốt đều run rẩy nhè nhẹ, từ xa nhìn lại thấy lấp
lánh như vô số tiểu kiếm, găm đầy khắp nơi, từ đầu đến chân, từ dưới lên trên,
tịnh không còn một chỗ nào nguyên vẹn.
Những người trên Thông Thiên Phong vội hít vào một hơi, trước ngực, sau gáy ẩn
ẩn một cảm giác kỳ lạ không biết thế nào.
Chỉ là, cự đại ác linh Bạch Cốt Đại Yêu Vật có vẻ chưa chịu chết, cái sọ khổng
lồ găm đầy kiếm khí bởi Tru Tiên kiếm trận từ từ chuyển động tới lui, nhìn qua
nhìn lại thân thể trăm ngàn vết thương của mình, rồi chậm chạp cúi đầu xuống.
Âm thanh của nó đã không còn cái vẻ hung ác dữ tợn, lúc này lại mười phần trầm
đục, dường như có vài phần không chịu, lại có vài phần thống khổ.
Cái miệng khổng lồ ngậm lại, trong mắt chớp hiện hai đạo hồng quang, như ngọn
lửa đỏ, cháy lên rực rỡ, rồi cuối cùng tan biến đi mất.
Một lát sau, ở giữa tầng không, từ trên thân thể vĩ đại của ác linh đột nhiên
phát ra một âm thanh dữ dội, vang khắp đất trời, vô số kiếm khí cùng phóng
ngược lên, theo đó Tru Tiên kiếm trận giữa trời xanh cũng trở nên cuồng loạn.
Rồi, một cự đại ác linh bất khả nhất thế, đột nhiên trở thành yếu ớt vô cùng,
cuồng phong lướt qua, bộ xương cứng rắn vô bì bỗng như bụi cát, từ từ sụm
xuống, xương trắng tan thành cát, huyết nhục tan thành khói, theo gió tiêu tán
đi mất.
Mọi người trầm lặng hướng lên bầu trời, đối với thắng lợi trước mắt, không
thấy một ai lên tiếng hoan hô, phảng phất có một cảm giác quái dị che phủ trái
tim của những người ở đương trường.
Giữa bầu trời, chỉ thấy thân hình khổng lồ đó đã gần như hoàn toàn theo gió
tan đi mất, đột nhiên vang lên một tiếng gầm lớn, chúng nhân lập tức trở nên
rối loạn. Chỉ thấy bên trong thân hình ác linh, mặc dù huyết nhục xương cốt
hầu như tan hết, nhưng vẫn còn sót lại một vùng hắc khí ngưng tụ không tan,
giữa không trung từ từ chuyển động. Một lát sau, khi thân thể ác linh hoàn
toàn tan biến, khối hắc khí cũng dần dần phân tán, để lộ ra cảnh tượng bên
trong.
Quả nhiên là một thân hình thiếu niên, chính là Thú Thần đã đột nhiên thất
tung khi nãy. Bất quá lúc này Thú Thần xem ra đã không còn vẻ tiêu sái, mà
hiện rõ thập phần khốn khổ, đặc biệt tấm áo khoác bằng tơ hoa lệ trên người,
lúc này trở thành rách như xơ mướp, một làn gió nhẹ thổi qua, đã lất phất hoá
thành tro bay mất.
Chỉ chớp mắt sau, hắn đã trở nên trần như nhộng, mà trên nét mặt y, thần sắc
tịnh không hề có nét e sợ thất vọng nào, ngược lại, song nhãn y ngưng chú nhìn
vào vùng kiếm trận bao la khí tượng vạn thiên trước mặt, chợt thấy y nở một nụ
cười mỉm, vươn người dậy, đứng lừng lững giữa không trung, vỗ tay nói: “Tuyệt,
quả thật không đấu lại”.
Đạo Huyền chân nhân sắc mặt hơi biến, hiển nhiên nghĩ đến Thú Thần không ngờ
khó địch đến thế, đối mặt với trận thế hung mãnh như vậy, vẫn còn có thể đứng
vững, đưa mắt nhìn lại, thấy người này chẳng qua sắc mặt có vài phần nhợt
nhạt, màu da lộ ra nét mệt mỏi, nhưng nhìn toàn thân, tuyệt nhiên không có một
vết trầy trụa nào.
Dưới mặt đất, đột nhiên có một trận huyên náo, chính là nhiều nữ đệ tử Thanh
Vân Môn lúc này chợt tỉnh ngộ, mặt hoa ửng hồng, không dám nhìn lên trời nữa.
Thay vào đó bên trên bầu trời, Thú Thần mặc dù thân hình loã thể, vẫn không để
ý, mặc kệ hình dáng thiên địa sơ khai như thế, xem như vô sự, chỉ chằm chằm
nhìn vào Đạo Huyền chân nhân với cổ kiếm Tru Tiên trong tay.
Đạo Huyền chân nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi nếu lúc này hàng phục,
đáp ứng tự phế đạo hành, chịu ở Ảo Nguyệt Động Phủ nơi Thanh Vân hậu sơn mà tu
hành hướng thiện, ta còn có thể tha cho một mạng. Nếu như không, dưới Tru Tiên
kiếm, không thể lưu lại tính mệnh hung nhân nhà ngươi”.
Nói xong, ôn tay nắm Tru Tiên cổ kiếm, nhẹ nhàng đưa lên, đồng thời kiếm quang
đầy trời như cảm ứng, cùng nhau khởi động, uy thế lẫm lẫm. Đúng vào lúc ấy,
trên nét mặt Đạo Huyền chân nhân đột nhiên thoáng hiện một tia đau đớn, dù chỉ
lướt qua như tia chớp, cũng đã lọt vào mắt Thú Thần.
Thú Thần đứng giữa không trung, trong mắt loé sáng, khoé miệng hiện một nụ
cười nhẹ, điềm đạm nói: “Một thanh thần kiếm hung lệ vô thượng này, lại thêm
dưới sức mạnh của Thanh Vân Sơn linh khí, ngươi vẫn có thể chống đỡ đến giờ mà
chưa lộ vẻ suy sụp, quả thật người thường không thể so bì”.
Đạo Huyền chân nhân chau mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói vậy là ý gì?”.
Thú Thần cười nhẹ không đáp, chỉ lắc đầu nói: “Cổ kiếm hung linh, tất sinh ra
từ thiên địa lệ khí, với ta cũng có cùng nguồn gốc, ta sao lại không biết.
Ngươi gắng sức ngự kiếm cùng ta chiến đấu, thắng bại chưa biết, mà việc sử
dụng kiếm khí này, quá nửa là việc hại người hại ta, ngươi vốn không phải phàm
phu tục tử, ta hà tất phải nói nhiều?”.
Thú Thần nói đến đây, cười lạnh hai tiếng, rồi lại tiếp tục: “Ta khuyên ngươi
hãy mau mau từ bỏ thanh kiếm này, nếu không tương lai kiếm linh phản phệ,
ngươi hạ trường chỉ e còn thê thảm hơn ta ngàn lần vạn lần”.
Đạo Huyền chân nhân lặng nghe Thú Thần nãy giờ, bất chợt rung người cười lớn,
trong mắt hiện rõ nét khinh bỉ, nói: “Yêu ma ngoại đạo, làm sao hiểu được ý
đạo gia nhân tâm nơi ta. Hà! Huống hồ ta với đạo gia chân pháp, vô thượng thần
kiếm, có thể để ngươi nói năng cuồng ngạo sao?”.
Ông thét vang một tiếng, cánh tay nâng lên, kiếm khí đầy trời rung động, lẫm
liệt nói: “Yêu nghiệt, chịu chết!”.
Thú Thần cười lạnh, trong mắt quang mang chớp động như luồng hoả diễm, ngạo
nghễ nói: “Hảo, ta hôm nay sẽ cho ngươi nếm trải sự lợi hại của vu thuật Nam
Cương”.
Tiếng nói vừa dứt, hắc khí liền sinh, từ trên da thịt trần trụi của hắn, đột
nhiên ẩn hiện từng làn hắc khí, chốc lát trên da thịt trắng trẻo đã hoàn toàn
trở nên đen như mực. Dưới lớp da, đã bắt đầu cuồn cuộn vô số những tia nho nhỏ
như có sinh mệnh, bắt đầu rung động không ngừng.
Từ nơi xa xôi không rõ, bốn phương tám hướng đồng không mông quạnh, bất ngờ
truyền tới một âm thanh thâm trầm quái lạ, như lay động lòng người, quái dị
tuyệt luân. Nhìn lên bầu trời, tại bên ngoài Tru Tiên kiếm trận quang mang vạn
trượng, sắc trời đột nhiên ảm đạm hẳn, mây đen từ bốn phương tám hướng cấp tốc
bay tới, nhanh chóng tụ tập bên thân ảnh Thú Thần.
Đạo Huyền chân nhân sắc mặt ngưng trọng, toàn thân giới bị, nhìn thẳng vào sự
biến hoá quái dị phía trước.
Chỉ thấy giữa làn hắc khí cuồn cuộn, phảng phất từ chốn cửu u mờ mịt truyền
tới quái thanh càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều, khiến người ta cũng
không thể cầm được cảm giác xao động, tim cũng đập theo càng lúc càng nhanh,
đến cuối cùng không thể chịu đựng nổi, những chính đạo đệ tử đạo hành còn thấp
đã không đứng vững, đành ngồi bệt xuống đất, vận công chống chọi khó khăn.
Ở giữa không trung, đã thấy hắc khí càng lúc càng dày, thình lình, vang lên
một tiếng trầm trầm, như ác thú gầm rống, rồi như con tằm phá kén bay ra,
chúng nhân đều nhìn rõ, Thú Thần toàn thân tuyền một màu đen, lớp da nơi tay
rách toạc, trên da không ngừng uốn lượn vô số tia nhỏ phóng ra, dần dần đã
hiện thành một vật, có tay có ngón, mang hình dáng một cánh tay, chính là một
cánh tay mới sinh, cốt cách cường tráng, lớn hơn cánh tay cũ nhiều lần, khiến
người ta khó có cách nào tưởng tượng được là từ cánh tay ban đầu mà mọc thành
như vậy.
Tuy nhiên đấy mới chỉ là khúc dạo đầu, lại tiếp theo một âm thanh thâm trầm dữ
dội, thân thể Thú Thần dường như mỗi nơi đều bạo liệt xé ra, rồi theo đó mọc
ra đủ các bộ phận cơ thể khổng lồ. Nhưng mà cũng không lâu sau, trên thân thể
mới tạo ra ấy, lại thấy tiếp tục xé ra, rồi lại mọc thành một thân thể mới to
lớn hơn, vĩ đại hơn.
Mọi người trên Thông Thiên Phong thảy đều kinh hãi biến sắc, quay mặt nhìn
nhau, thứ yêu thuật quái dị tuyệt luân này, không những chưa từng thấy, mà
nghe cũng chưa bao giờ. Nơi trung thổ ngàn năm, trong vô số điển tích, chưa hề
có một người nào ghi lại về thứ dị thuật kinh tâm động phách này.
Chỉ thấy Đạo Huyền chân nhân lúc này cũng đã không nhịn được phải hít vào một
hớp khí, kinh ngạc nhìn về phía trước nơi Thú Thần vốn mang hình dạng một
thiếu niên bình thường, lúc này có vẻ bành trướng không ngừng, đến cuối cùng
cũng đã không còn phân chia nữa, đang sừng sững đứng trước mặt Đạo Huyền chân
nhân, đối mặt nhìn vào Tru Tiên kiếm trận, thật đáng sợ, đã trở thành một quái
vật thân cao mười trượng, trăm đầu ngàn tay.
Hậu sơn Thông Thiên Phong, địa giới Ảo Nguyệt Động Phủ.
Lúc này từ trong động phủ vẫn phát ra luồng khí tử sắc y như cũ, không hề có
một chút nào tỏ vẻ suy kiệt, từ xa nhìn lại, luồng khí ấy tựa như thực thể,
khí lành bốc lên, vô cùng trang nghiêm.
Trên bầu trời vào lúc này, phần lớn không trung đã tràn ngập kiếm khí từ Tru
Tiên kiếm trận, đây cũng không phải là một nơi xa lắm, Quỷ Lệ và Lâm Kinh Vũ
hai người cũng khả dĩ cảm giác được uy lực hung mãnh đang cuồn cuộn trên trời
của Tru Tiên kiếm.
Nắm chặt Trảm Long Kiếm đang rung động nhè nhẹ trong tay, Lâm Kinh Vũ thu hồi
mục quang từ trên trời, tim cũng chấn động bởi uy lực của Tru Tiên kiếm, đồng
thời trong lòng cũng đã có đôi chút biến hoá. Vốn tại nơi này, hắn và Quỷ Lệ
hai người dường như đã đứng bên bờ của cuộc động thủ sinh tử, bất ngờ Tru Tiên
kiếm trận phát động, khí tượng vạn thiên, tức thời chấn động đến bọn họ, cả
hai đều không hẹn mà cùng ngừng lại.
Nói ra, chỉ e nếu đặt vào vị trí kẻ trước mặt, lúc này tâm trạng cũng phức tạp
khó lường, Lâm Kinh Vũ không biết thế nào, trong lòng chớp qua một ý nghĩ,
quay đầu nhìn sang hướng Quỷ Lệ.
Con người ấy, một trang nam tử đã trải qua bao thăng trầm tang thương, đang
trầm mặc hướng lên tầng không, nơi khung cảnh huy hoàng của vạn thiên khí
tượng uy hiếp nhân tâm.
Trời đất dường như đã lặng yên, từ một chốn xa không rõ có một âm thanh văng
vẳng truyền đến, dường như là thanh âm từ nhiều năm trước, vọng vào đáy sâu
tâm hồn, muôn sự mười năm dường như đổ về, mỗi một ý nghĩ lại vạch nên một nét
thương tâm.
“Đinh…đinh…đinh….”.
Văng vẳng như tiếng phong linh thanh thanh dịu dàng trong gió nhẹ, là mặt ai
cười thấp thoáng trong tiếng chuông ngân, lại như thấy bóng người xanh lục,
cảm thấy hình dán ôn nhu, mỗi nét mỗi nét đều vương lại chút gì ấm áp, có biết
chăng đã bao năm nay vẫn hằng sưởi ấm hắn suốt bao đêm lạnh lẽo.
Một cảm giác băng hàn sâu thẳm, từ đáy lòng gợn lên giá lạnh, rồi tràn ngập
tâm hồn, tâm đã lạn, lạnh cả toàn thân, từ đầu ngón tay đến tận thâm tâm,
dường như vốn không có một chút cảm giác đau đớn, lại như đột nhiên nhận ra,
thanh âm ấy hoá thành muôn lưỡi dao sắc, tự lúc nào đã cắt nát tâm hồn.
Không hề thấy máu!
“Bích Dao…”.
Hắn đang lúc phiêu diêu theo hoài niệm, thân hình không rõ vì sao đã bắt đầu
phát run nhè nhẹ. Trong mắt hắn, nơi vạn thiên kiếm quang sáng lạn huy hoàng
đang bay lượn chói lọi vốn không phải là cảnh tượng nhân gian. Vô số luồng
kiếm quang tung hoành ấy, mỗi một đạo đều có nét tiêu sái, hiện vào trong mắt,
đều gợi lại hồi ức xa xưa.
Thân ảnh ấy phảng phất như vẫn đứng bên người hắn, phảng phất như lại mười năm
trước, đối mặt với bao kẻ ấy, tuyệt không thối lui, lại càng không hề hối hận.
“A a a a a …….”.
Quỷ Lệ ngửa mặt lên trời thét vang, song nhãn mở to, hai tay nắm chặt lại
thành quyền, phát ra âm thanh “răng rắc”. Dường như cảm ứng được sự đau đớn
phẫn nộ của chủ nhân, Phệ Hồn chầm chậm bay lên, trên bề mặt đen tuyền hiện
lên từng tia huyết đỏ sậm, phản chiếu vào trong mắt Quỷ Lệ, cùng đôi mắt của
hắn dần dần nhuộm màu đỏ.
“Keng!”.
Tiếng kiếm vang trong vắt, kinh động đến hắn, Quỷ Lệ chầm chậm quay đầu, đôi
mắt đỏ rực màu máu, nhìn tới Lâm Kinh Vũ phía trước cười lạnh một tiếng tỏ ý
khinh thị.
“Ngươi quả nhiên là vô phương cứu chữa!”. Lâm Kinh Vũ kiêm quyết nói: “Ta lẽ
ra phải sớm biết ngươi rơi vào ma đạo, đã khó có thể quay lại, chỉ tiếc là ta
vẫn còn tưởng đến tình xưa, đợi ngươi hồi đầu. Thôi thì, hôm nay tại Thanh Vân
Sơn này, chúng ta một đường cắt đứt”.
Quỷ Lệ nhìn gã hồi lâu, hốt nhiên cười lớn, tiếu thanh dần lộ vẻ cuồng ngạo,
tràn ngập ý cuồng vọng mỉa mai.
Lâm Kinh Vũ đại nộ, hét lên giận dữ, kiếm quyết phát ra, tức thời bích quang
toả rộng, Trảm Long Kiếm kiếm quang như hoá thành một vùng xanh biếc, đằng
không phóng lên. Chớp mắt phía trước Ảo Nguyệt Động Phủ cuồng phong nổi lên,
Lâm Kinh Vũ tay cầm thần kiếm bay tới, bạch y phiêu phiêu, anh tuấn tiêu sái,
có khác gì phụng giữa loài người, phiêu phiêu xuất thế. Chỉ là lúc này sát khí
đằng đằng trong mắt gã vẫn không thể sánh bằng Quỷ Lệ.
Gã thân giữa tầng không, Trảm Long Kiếm một đường chém xuống, mặc dù vẫn đứng
ở xa, nhưng kiếm quang đã đằng đằng phóng đến, một luồng kiếm khí màu xanh uy
thế khó thể chống đỡ, luồng kiếm khí đi đến đâu thì trên mặt đất xuất hiện
từng vệt sâu hoắm, nhắm thẳng tới Quỷ Lệ.
Trên mặt Quỷ Lệ vẫn giữ nguyên một vẻ cuồng ngạo, đưa mắt nhìn vào bích quang
phóng tới, bất chợt thân ảnh trở nên như quỷ mị, tức thời biến mất.
Trảm Long Kiếm kiếm quang bổ xuống, chém vào nơi vốn dĩ Quỷ Lệ đang đứng, lập
tức đất đá bên dưới vỡ nát, bụi cát văng lên, trên mặt đất hình thành một cái
hố lớn.
Chớp mắt sau, thân ảnh quỉ dị của Quỷ Lệ đột nhiên hiện ra phía trước Lâm Kinh
Vũ khoảng một trượng, Phệ Hồn Ma Bổng xuất ra mạnh mẽ, hồng quang chói lọi bay
lượn, gió thốc vào mặt, khung cảnh tuyệt không còn một điểm nào có ý lưu thủ.
Lâm Kinh Vũ kinh mà không loạn, thân hình hốt nhiên lướt ra, né khỏi cú đánh
ngàn cân, hồi thân ngự kiếm lại phóng lên trên. Quỷ Lệ cười dài một tiếng, vẫn
không buồn né tránh, sẵn sàng nghênh đón, Phệ Hồn như thiểm điện bay trở về
trên tay hắn, rồi nhằm hướng Lâm Kinh Vũ mà xông tới.
Hai kẻ vốn là bạn đồng niên thơ ấu, nay lại trợn mắt nhìn nhau, đánh nhau sống
chết.
Như cung đã buông dây, cùng lăng không phóng tới.
Giây lát, bốn bề cuồng phong chợt nổi, giữa không trung lấy hai người làm
trung tâm, những luồng âm ba vô hình phóng ra bên ngoài, khu vực gần bên những
cây gỗ lớn đua nhau bị thổi bật gốc rễ, bay ngược lên trên.
Giữa luồng bạo phong, nét mặt hai kẻ ấy đều thoáng hiện một tia thống khổ, có
khác chăng trên sắc mặt Quỷ Lệ còn ẩn hiện những làn dị quang kim sắc.
Thanh âm cuộc quyết đấu tại hậu sơn Thông Thiên Phong, theo gió vượt qua đỉnh
núi, sau khi truyền đến nơi này, đã trở nên rất nhỏ khó có thể nghe thấy,
huống hồ lúc này người khắp thiên hạ, thế gian vạn vật, còn có ai để ý đến
những điều ấy.
Giữa không trung ở đây cũng có một trường quyết đấu vào lúc cực kỳ trọng yếu.
Chỉ là, ở trong đám đông, không biết vì sao, Lục Tuyết Kỳ đột nhiên rùng mình,
trên mặt cũng xuất hiện mờ mờ một làn ánh sáng kim sắc quái dị thoáng qua.
Nàng ngạc nhiên quay đầu, thân hình có phần nào cứng lại, đưa mắt nhìn ra chốn
xa xa, có phải là vang lên âm thanh trầm lãnh phía hậu sơn?
Hết Hồi 172