Nhìn lại đại yêu vật vừa được sinh ra, hình dáng dường như có vài phần lang
độc, nửa thân màu trắng, nửa thân thì tuyệt nhiên là màu đen, xem ra có phần
cổ quái, mà nhìn kỹ lại có vẻ hoạt kê. Như thấy được mấy tên chính đạo đệ tử
đang nhìn nó mà cười, con quái vật to lớn khủng khiếp ấy từ từ ngước đầu lên,
đột nhiên gầm lên một tiếng cuồng nộ, cái miệng to lớn há rộng, một luồng khí
đen như gió lớn từ bên trong phun ra, hướng về ba người bọn Đạo Huyền chân
nhân lao đến.
Đạo Huyền chân nhân dù sao cũng là đệ nhất thần nhân đương đại, luồng khí ấy
tự nhiên không thể làm khó gì được, chỉ thấy thân ảnh vụt cao lên mấy trượng
đồng thời xung quanh người phát ra ba sắc hào quang thanh, kim, hồng hộ thân.
Có điều luồng hắc khí đó trên Vân Hải này, lẫn trong gió mây, cứ không ngừng
ngưng kết lại không tan, từ rất xa cũng có thể ngửi thấy những mùi hôi thối,
hiển nhiên là cực độc vô bì.
Cùng lúc ấy, đứng trên đầu con quái vật, Thú Thần sắc diện vô cảm, song thủ từ
từ chuyển động, tư thế quỷ dị, động tác quỷ quái, dường như là những động tác
của tiên nhân khi cúng bái trời đất từ thời thượng cổ xa xưa. Tuỳ vào từng
động tác mà dường như một luồng khí lực kỳ quái vô hình cuồn cuộn bay tới, hắc
vân lại một lần nữa hội tụ, tối đen như mực, những tia sét chằng chịt trong
đám hắc vân, những tia sáng le lói chiếu sáng tầng tần lớp lớp đám mây đen quỷ
dị.
Đám người dưới đất như bị hút hồn, ngạc nhiên không biết đây là loại yêu thuật
gì, chỉ là từ khi Thú Thần xuất hiện, tất cả những vu thuật quái dị này đều
mang đến những kiếp hoạ to lớn, chấn động nhân tâm, trong lòng mọi người đột
nhiên nảy sinh nỗi sợ hãi.
Trên không trung, Đạo Huyền chân nhân nheo mày lại, đột nhiên giơ tay ra lệnh
cho tất cả trưởng lão lùi lại.
Đám hắc vân càng lúc càng xà thấp xuống, tất thảy chúng nhân chính đạo kinh
ngạc kêu lên, đám hắc vân từ cửu thiên cao vời vợi ấy cuối cùng xà xuống đến
phàm thế nhân gian, bao trùm lấy Thú Thần và ác linh bạch cốt khổng lồ.
Hắc vân mặc dù chỉ bao trùm lấy một phạm vi vài chục trượng, nhưng cũng khiến
cho đám người chính đạo phải lùi về sau. Phần lớn đám quái vật trên Vân Hải
cũng bị đám mây ấy bao trùm lấy. Đạo Huyền chân nhân từ từ hạ xuống, đứng cách
đám hắc vân độ mươi trượng, sắc mặt cực kỳ trầm trọng, chằm chằm nhìn vào đám
mây đang cuồn cuộn.
Giờ khắc này, trên Vân Hải dường như tất cả đều như nín thở, chỉ là, sự yên
tĩnh này cuối cùng cũng không thể duy trì quá lâu. Đám hắc vân càng lúc càng
chuyển động nhanh hơn, đến ngay cả những kẻ đứng xa nhất, thời khắc này cũng
có thể cảm giác thấy bên trong đó có một luồng yêu lực mạnh mẽ đang cuồn cuộn
trào ra.
Cuối cùng, đám khí đen to lớn đó cũng xuất hiện một lỗ hổng nhỏ hướng về phía
Đạo Huyền chân nhân.
Không một chút ánh sáng, dường như là sự hắc ám vĩnh hằng, lỗ hổng đen ngòm
lạnh lùng hướng về phía trước, vân khí xung quanh đột nhiên như bị hút vào,
miệng lỗ đen càng lúc càng lớn, từ một tấc hoá thành một thước, từ một thước
lại biến thành một trượng, chỉ trong một thời gian ngắn, bên trong lỗ đen, một
diện mục ác thú dữ tợn, vô cùng khủng khiếp thấp thoáng trước mặt ba vị thủ
lĩnh chính đạo.
Tận sâu trong đó, một tiếng gầm thét kinh hồn đột nhiên phát ra!
Lập tức, toàn bộ Thông Thiên Phong như bị chấn động, thân ảnh khủng bố đó hoá
thành huyết sắc, từ trong lỗ đen thăm thẳm vọt ra bổ thẳng vào ba người bọn
Đạo Huyền chân nhân.
Tất cả mọi người cùng thất kinh!
Thú Thần đứng trên đỉnh của đám mây, ngẩng mặt hú dài, y phục phần phật bay
trong cuồng phong, đám quái vật phía dưới cũng gầm lên, thanh thế cực lớn, như
ngọn đại sơn đè lên đám người chính đạo.
Có điều, công phu này trong con mắt của Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằng thượng
nhân và Vân Dịch Lam, ba người đệ nhất đẳng cao nhân tu đạo vốn dĩ đã nhìn
thấy sự đáng sợ dữ tợn toát ra từ dục huyết toàn thân của Thú Thần, thế nhưng
điều đáng sợ hơn cả đó chíng là yêu lực cao cường của hắn, Thần Hoả Chi Diễm
của Vân Dịch Lam vừa rồi vốn dĩ đã khiến hắn bị thương, vậy mà giờ đây đã vô
tông vô tích. Giờ phút này, mây đen tản mác, ẩn ẩn hiện hiện có thể nhìn thấy
đám yêu vật đằng sau, giữa làn mây đen, đống hài cốt yêu thú chất chồng như
toà núi phủ phục dưới đất như lá khô.
Lúc này, thân hình to lớn đó giơ nanh múa vuốt, che kín cả bầu trời, âm ảnh
trong chớp mắt bao trùm lên đầu ba vị cao nhân, Đạo Huyền chân nhân sắc mặt
đanh lại, đang lúc định nghênh đỡ thì đột nhiên Phổ Hoằng thượng nhân kêu lên:
“Nhị vị đạo huynh, xin lùi về sau”.
Nói rồi, thân hình Phổ Hoằng thượng nhân dịch về phía trước hai bộ, đối mặt
với bóng âm ảnh to lớn vô bì trên đầu. Từ xa nhìn tới, Phổ Hoằng thượng nhân
nhỏ như một con kiến trong sóng nước.
Một luồng đạo quang màu vàng đột nhiên từ tay thượng nhân phát ra, chẳng khác
nào ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây đen.
Trên sắc mặt của vị cao tăng đắc đạo ẩn hiện sự bi thương, song thủ bắt quyết,
luồng kim quang từ tay thượng nhân từ từ biến lớn, chớp mắt bắn ra ngàn vạn
đạo kim quang vào đám mây. Giữa luồng kim quang, một pháp bảo hình tròn như
vòng kim luân từ từ dâng khởi, kim quang sáng lạn, ánh vàng kim loại hoà hợp,
đường kính một thước trải đều, ngoài rìa là những kim thân pháp tướng của vị
La Hán, vây quanh chân thân pháp tướng của Phật Tổ đang chắp tay, từ bi phổ độ
chúng sinh.
Từ xa, vô số chúng nhân dường như cùng một lúc ngạc nhiên thốt lên: “Đại Bi
Kim Luân…!”.
Dưới pháp bảo Phật môn, kim quang dường như chói sáng vô bì, với pháp lực của
Phổ Hoằng thượng nhân, đạo kim quang này chói lọi hơn tất thảy kim quang mà
chúng đệ tử phát ra. Mà dưới ánh kim quang, vô số chân ngôn phật tự lúc ẩn lúc
hiện càng tôn thêm vẻ trang nghiêm từ bi, không gian thuần khiết tẩy sạch mùi
ô uế mà đám xú khí phát ra.
Chỉ là, mặc dù đối mặt với pháp bảo Phật môn bất thế, nhưng từ sâu thẳm trong
đám mây đen, yêu khí vẫn bừng bừng tuôn trào, ngập tràn sát khí của ác linh
quái thú, Thú Thần vẫn đứng yên không một chút e dè, bất chợt từ trên cao bổ
xuống, lao thẳng vào đạo kim quang.
Dường như ngoài mọi sự dự liệu, sau cú va chạm giữa cực đại âm khí và đạo kim
quang huy hoàng vô bì, tuyệt nhiên không một chút âm thanh, không một cảnh
tượng kinh thiên động địa, luồng kim quang từ từ chuyển động, từ bốn phương
tám hướng bao vây lại, mà đám hắc khí vốn dĩ tràn ngập trời đất cũng dần dần
thu nhỏ lại. Sau cùng bị lại, mười phần không được một hai.
Hắc khí dường như càng bị thu nhỏ thì xú khí càng thêm nồng nặc, ẩn hiện trong
đó những tiếng gầm thét của thú dữ, hoá thành một mũi tên vọt thẳng lên trời
phá tan vô số bình phong kim quang bắn thẳng tới trước mặt Phổ Hoằng thượng
nhân.
Lãnh khí thâm thâm, diện mạo hung ác trước mặt dường như ẩn hiện bên trong nơi
tận cùng của hắc ám. Phổ Hoằng thượng nhân nhắm chặt mắt, hai tay bắt quyết,
miệng lầm rầm niệm Phật chú, nhẹ mà nhanh, như lời ca mà không phải là lời ca,
như lời nói mà không phải là lời nói. Đại Bi Kim Luân đang chuyển động dần dần
tản phát thành vô số Đại Bi Kim Luân, từ trên đầu rớt xuống, hoá thành chân
thân Phật Tổ cùng pháp tướng chư vị La Hán chặn trước mặt Phổ Hoằng thượng
nhân, cùng đối mặt với luồng bạo xú yêu khí.
Trong luồng chân thân kim quang, thoáng thấy sắc mặt vừa bi thương vừa giận
dữ, bi thương vì thương hại thiên hạ vạn vật, giận dữ cho sự tàn bạo của đồ ma
hung lãng, ai biết được, đâu mới là chân diện của Phật Tổ.
Tiếng niệm kinh trầm trầm, từ nhỏ hoá lớn, chớp mắt đã tràn ngập thiên địa!
Kim quang huy hoàng bắn ra, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó, như
những ngọn lửa Phật pháp đầy trời thiêu đốt tất cả, từ giữa không trung một
vòng tròn kim sắc cực lớn hiện ra. Trên Vân Hải, chúng nhân không khỏi kinh
ngạc, ngưỡng mộ pháp lực vô bì của phật pháp khi được chiêm ngưỡng cảnh tượng
hùng vĩ đó.
Đột nhiên chúng nhân miệng há hốc, trợn mắt lên kinh ngạc, bởi đám hắc khí kỳ
quái dưới sự khống chế của pháp lực vô biên của nhà phật mà vẫn như một cây
hắc trâm chọc thủng ánh sáng huy hoàng cường liệt của ngàn vạn đạo kim sắc
quang mang.
Sắc diện bi thương của chân diện phật tổ, đột nhiên bị xé rách bởi một luồng
hắc khí, dường như đồng thời những tiếng tụng kinh cũng ngừng bặt, sự huyên
náo trên không trung cũng yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức đều chăm chú nhìn vào hai thân ảnh trên cao.
Sắc mặt Phổ Hoằng thượng nhân hiện rõ nét khổ sở, mà đám hắc khí cũng nhanh
chóng hoá lớn, dần dần hiện ra thân ảnh của Thú Thần.
Đám hắc khí càng ngày càng dữ dội, chúng nhân chính đạo thất sắc, từ xa nhìn
lại, khuôn mặt Thú Thần vẫn vô cảm, hai con mắt vẫn lạnh lùng. Phía trên kim
luân, chân diện của Phật Tổ bắt đầu xuất hiện những vệt hắc khí kỳ quái, càng
lúc càng rõ ràng, nét mặt vốn dĩ hoà bình, bi thương giờ đây đầy vẻ xú khí,
càng lúc càng hung tợn.
Phổ Hoằng thượng nhân sắc mặt đại biến, lầm rầm niệm chú, tăng bào tự nhiên
phồng lên, thân hình chuyển động. Dường như bị kích động, kim quang đầy trời
đột nhiên hồi chuyển, nhanh chóng kết thành quả cầu kim sắc phía trước mặt Phổ
Hoằng thượng nhân, to bằng nắm tay, nóng bỏng như mặt trời, từ xa cũng có thể
cảm thấy uy lực kinh người của Phật pháp.
Trên không trung, lại nổi lên những tiếng tụng kinh trang nghiêm.
Khối cầu kim sắc từ từ bay về phía trước dưới sự dẫn động của Phật gia pháp
lực, khiến cho đám hắc khí dần dần tan biết, bắt đầu lấy lại thế cân bằng. Thú
Thần dường như cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt chợt biến.
Chỉ thấy khối cầu hoà nhập với Đại Bi Kim Luân, thời khắc đó, kim quang loé
sáng của pháp bảo Đại Bi Kim Luân đột nhiên chói loà, như một đạo bá quang
cuối cùng cũng phát ra, như hoả sơn nhiều năm yên ắng đột nhiên phun trào, kèm
theo vô số chân ngôn Phật pháp, theo đó phóng ra.
Sát na đó, cả bầu trời biến thành một vùng biển kim sắc, kim quang mãn thiên,
lấn áp tất cả màu sắc khác. Dường như trong hào quang huy hoàng cực đỉnh đó,
không một yêu ma nào có thể tồn tại.
Ngoại trừ, một ngòn tay ẩn hiện trong đó!
Bên trong sâu thẳm của kim quang, dường như vẫn tồn tại một sợi hắc khí, nhỏ
bé như một làn khói mong manh, từ từ bay lên, lúc ẩn lúc hiện, nhè nhẹ bay tới
điểm lên giữa hai hàng lông mày trên khuôn mặt đầy vẻ hiền hoà từ bi của Phật
Tổ.
Điểm đó,như sợi chỉ trên mặt biển, so với phật quang mãn thiên, dường như
không ảnh hưởng gì. Thế nhưng sắc mặt Phổ Hoằng thượng nhân lại sạm đi, thống
khổ vô cùng.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đột nhiên thiên địa như dao động,
Phật quang rối ren, Phổ Hoằng thượng nhân thổ ra một bụm máu tươi ướt đẫm cả
pháp bảo Kim Luân trước mặt.
Cuồng phong nổi lên, phá tan sự yên tĩnh của trời đất, ánh kim quang cũng dần
dần tiêu tán. Phổ Hoằng thượng nhân hai môi run run, thân hình dường như cũng
không vững, lùi lại một bước, Pháp Tướng ở phía dưới thấy sự không hay vội bay
vọt lên, đỡ lấy người thượng nhân.
Phổ Hoằng thượng nhân nhè nhẹ cười khổ, hướng về phía hư không, chắp tay nói:
“Thí chủ pháp lực cao cường, bình sinh lão nạp chưa từng thấy, bội phục bội
phục”.
Vô số chính đạo đệ tử trên đỉnh Thông Thiên Phong không khỏi huyên náo một
phen.
Trên không trung, kim quang dần tiêu tán, hắc khí trùng sinh, như từ hư không
tuôn trào, một tiếng gầm lớn, con ác linh yêu thú to lớn đột nhiên hiện thân,
thật không biết một thân hình to lớn như vậy, trong trận đấu pháp kịch liệt
vừa rồi, tại sao không nhìn thấy bóng dáng nó, mà giờ đây lại đột nhiên xuất
hiện.
Trên đầu nó, nhân vật mà khiến cho người trong khắp chính đạo không thể không
kinh ngạc sắc mặt càng lúc càng trắng dã, lần đầu tiên trên khuôn mặt lạnh
lùng đó phảng phất xuất hiện vẻ mệt mỏi, chỉ có ánh mắt hắn, vẫn lạnh lùng như
thường. Có điều khi nhìn về phía Phổ Hoằng thượng nhân, trong đôi mắt có chút
dao động, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Trung thổ tu chân chi thuật, quả nhiên
có chỗ bất phàm”.
Phổ Hoằng thượng nhân nhè nhẹ lắc đầu, định khuyên nhủ một vài câu, thế nhưng
nhìn diện mạo đối phương, biết rằng có nói cũng vô dụng, liền dựa vào người
Pháp Tướng, lùi lại.
Trong ba vị thủ lĩnh chính đạo, thì đã có hai vị bị yêu nhân lai lịch thần bí
kỳ quái đả thương, nhất thời mọi người trên Thông Thiên Phong mặt ai nấy đều
biến sắc. Ngàn vạn con thú thì cùng nhau gầm rú lên ra chiều vui mừng.
Đúng lúc đó, một tiếng gầm phát ra từ phía sau đám người. Bên trong Hàn Băng
Đàm dưới Ngọc Thanh Điện, đột nhiên xuất hiện một cột nước xoáy, thuỷ thế cực
mạnh, càng lúc càng xoay nhanh, như rồng gầm hổ gào, át hết cả âm thanh gầm rú
của đám quái thú.
Chỉ thấy bên trong Hàn Băng Đàm, một cột nước khổng lồ nhắm không trung mà bắn
lên, cao đến mười trượng, phía trên cột nước đó, thần thú trấn sơn của Thanh
Vân Sơn Thuỷ Kỳ Lân xuất hiện.
Đám Thanh Vân đệ tử trên Thông Thiên Phong trước thì kinh ngạc, sau thì reo hò
vui mừng, tinh thần phấn chấn. Hình ảnh Thuỷ Kỳ Lân trong mắt mọi người đang
ngẩng đầu hướng lên trời xang gầm lên một tiếng, vẫy vẫy đuôi, bay khỏi trụ
nước, nhẹ nhàng đáp lên một đám mây.
Trụ nước không còn ai khống chế, đổ ập xuống như một trận mưa, đám đệ tử chính
đạo ở gần tránh không kịp, toàn thân ướt sũng.
Thế nhưng trong thời khắc này, mọi người như chẳng thèm để ý đến điều đó, tất
cả đều hướng mắt nhìn lên trời xanh. Thuỷ Kỳ Lân nộ mục long lanh, gầm thét
không dứt. Trên không, một thân ảnh mặc áo bào màu lục, từ từ hạ xuống bên
cạnh Thuỷ Kỳ Lân, đứng đối diện trước mặt Thú Thần.
Đạo Huyền chân nhân!
Khuôn mặt lạnh lùng của Thú Thần vẫn không thay đổi, ánh mắt hết nhìn Đạo
Huyền chân nhân rồi lại đến Thuỷ Kỳ Lân đang gầm thét, mà Thuỷ Kỳ Lân đối với
tên yêu quái này, hiển nhiên là không có một chút hảo cảm nào, dáng vẻ như
càng hung ác, nhe răng gầm thét liên hồi.
Trong tiếng gầm thét, Thuỷ Kỳ Lân ngẩng đầu, phát ra một đạo thanh quang, từ
trong miệng thổ ra một thanh trường kiếm, thoạt nhìn thì tưởng là bằng đá mà
không phải, từ từ bay lên không trung, Đạo Huyền chân nhân giơ tay phải ra bắt
lấy thanh kiếm.
Thời khắc đó, đột nhiên toàn bộ Thanh Vân Sơn yên tĩnh lạ thường, một lúc sau
cả bầu trời như bị chấn động bởi tiếng gầm thét của Thuỷ Kỳ Lân và tiếng hò
reo khản giọng như triều dâng nước lũ của chúng nhân.
Tru Tiên Cổ Kiếm!
Bất khả nhất thế trong truyền thuyết, Tru Tiên Cổ Kiếm không gì chống đỡ nổi,
tiên khí vô thượng trừ yêu diệt ma của chính đạo, sau mười năm, cuối cùng lại
xuất hiện.
Một ánh sáng từ thanh cổ kiếm trong truyền thuyết phát ra, như dòng nước ôn
hoà nhè nhẹ trôi, chiếu rọi người Đạo Huyền chân nhân. Chúng nhân phía dưới
vẫn reo hò, Đạo Huyền chân nhân tay nắm chặt chuôi kiếm, thân hình không hiểu
vì sao đột nhiên chấn động, sau đó, ông dùng lực kiềm chế, vẫn nắm chặt lấy
Tru Tiên kiếm.
“Thần kiếm trời ban, tru sát tà ma!”.
Đạo Huyền chân nhân diện mục như thường, thần sắc hoà bình, tay giơ thanh
kiếm, chỉ thẳng vào Thần Thú, trong con mắt của mọi người, lão giống như một
tiên nhân không thể khinh mạn.
Thú Thần hai mắt chăm chú, nhìn chằm chằm vào Đạo Huyền chân nhân, đột nhiên
trên nét mặt lạnh lùng của y chợt có biến hoá, y lắc lắc đầu mà cười lớn,
tiếng cười như chế nhạo thiên địa, lấn át mọi âm thanh, trong đó dường như pha
lẫn mấy tiếng ho.
“Hảo kiếm, hảo kiếm!” Thú Thần vỗ tay, liền sau đó, trong giọng nói như thêm
mấy phần châm biếm: “Thanh kiếm này hung lệ vô thượng, đến ta cũng còn kém mấy
phần, vậy mà không ngờ lại xuất hiện trong tay người này, thật là…ha ha
ha…”.
Hắn không nói tiếp, mà dường như trông thấy một chuyện nực cười nhất thế gian,
không ngừng cười lớn, khiến cho mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.
Mắt nhìn thân ảnh điên cuồng ấy, Đạo Huyền chân nhân diện mạo không đổi, cũng
không nói nửa lời, chỉ chầm chậm hít sâu, đôi mắt lim dim từ từ mở to, bắn ra
những tia nhìn sắc lạnh.
Thuỷ Kỳ Lân gầm thét vang trời!
Tiếng cười của Thú Thần đột nhiên ngừng bặt, săc mặt lộ vẻ cẩn trọng, nhìn
thẳng vào đối phương.
Phía dưới, chúng nhân dường như nín thở, ai cũng biết rằng trận đấu pháp giữa
hai người này là trận quyết chiến cuối cùng.
Kết quả tối hậu của trường hạo kiếp này, cuối cùng cũng đã tới!
Hết hồi 170