Giữa không trung, gã thiếu niên mặt lạnh như tiền, mục quang quét xuống trường
ác đấu. Dù phải nhìn những yêu thú khổng lồ từng bảo vệ mình lần lượt ngã
xuống, vẻ mặt hắn vẫn không đổi, tựa như đã quá hiểu thấu sự sinh tử.
Cuồng phong gầm thét, từ đám mây đen thân hình y từ từ hạ xuống, vạn thú gầm
lên một tiếng inh tai nhức óc. Thậm chí bên cạnh y, từ trong đám mây đen bỗng
xuất hiện nhữ tia chớp như linh xà xuất động.
Trên Vân Hải, đám nguời cùng dã thú nãy giờ giết chóc lẫn nhau giờ đã dừng
lại, không tự chủ được đều nhìn về phía thiếu niên quỷ dị kia, trông mặt y
thấp thoáng yêu khí, đồng tử tựa như lấp loáng hai tia chớp.
Cuối cùng, Thú Thần dừng lại giữa không trung, khiến vô số yêu thú tập trung
lại. Ở sau lưng y, ác thú Thao Thiết trừng mắt giận dữ hướng về phía chúng
nhân chính đạo trên Thông Thiên Phong, tru lên một tiếng ghê rợn.
“A a a a a”. Gần như đồng thời sau tiếng tru của Thao Thiết, vạn thú cùng rống
lên, âm thanh như bài sơn đảo hải, nhất thời như thấy mây gió đổi sắc, cát bay
đá chạy, khiến cho bên chính đạo nhiều người phải thoái lui vài bước. Sau
tiếng tru thảm khốc của Thao Thiết, cục diện chiến trường thay đổi, các lộ yêu
thú tập trung lẩn quẩn bên dưới Thú Thần. Quanh chúng, một tình huống dị dạng
chuẩn bị phát sinh.
Đột nhiên giữa không trung, đám mây đen như nhận được dẫn lực lớn từ cả tám
phương, tập trung lại nơi Thú Thần, sau đó hình thành nên một cột hắc phong
thật lớn, xoáy cực nhanh, phát ra những âm thanh sắc nhọn từ từ đi xuống.
Phong trụ với độ lớn không tưởng, cảm giác như thông tận trời xanh, màn trời
như rũ xuống, cuồng phong nổi lên rét căm căm, chính thị một cảnh tượng hung
lệ như ngày tận thế. Hoàn cảnh này không khỏi khiến người ta tuyệt vọng.
Chúng nhân chính đạo biến sắc, thần thông yêu pháp này chưa từng có ai chứng
kiến, chưa thấy ghi trong sách vở nào. Dù chúng nhân đã nghĩ đến những pháp
thuật không tưởng của Thú Thần, nhưng cũng không thể nghĩ ma lực của nó lại
mạnh mẽ đến nhường ấy. Vậy mà truyền thuyết đương thời nói ngàn năm trước có
một vị tiền bối cao nhân thu phục được nó ở Sân Ma cổ động, không biết là thần
thánh phương nào?
Nhìn đại phong trụ từ từ hạ xuống, dần dần lộ ra sắc đen trông thật kinh hãi,
hấp lực vô hình bao phủ Vân Hải, không ít đệ tử chính đạo phải ngầm vận công
chế ngự. Ai cũng biết nếu bị yêu pháp khống chế, chỉ sợ khó lòng mà sống sót.
Bên ngoài Ngọc Thanh Điện, bọn Đạo Huyền chân nhân ba người vẻ mặt rất trầm
trọng. Phổ Hoằng thượng nhân nhìn cột gió một lúc rồi nói: “Yêu pháp thế này
bình sinh lão nạp chưa từng chứng kiến. Đạo Huyền huynh, chúng ta chỉ còn một
ít đệ tử, sợ không đương nổi, hay là chúng ta…”.
Đạo Huyền chân nhân chậm rãi gật đầu: “Đại sư nói chí phải, chúng đệ tử bổn
môn nên rút thôi”.
Ngay khi Đạo Huyền chân nhân nói xong, phong trụ đột nhiên thay đổi xu thế hạ
xuống, tăng tốc đột ngột, trực tiếp tác động đến Vân Hải. Đồng thời, vô số
quái thú thi nhau gầm thét thấu tận trời xanh, nghe thật vô cùng sầu thảm.
Chúng nhân chính đạo biến sắc, đối diện với yêu pháp chưa từng thấy nhất thời
không ai có cách gì ứng phó.
Chứng kiến phong trụ hạ xuống Vân Hải ngày càng nhanh và mạnh, trong đám chính
đạo đệ tử có một số kẻ lớn mật rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, đồng thanh hô
lớn xuất pháp bảo hướng vào cột gió. Bên cạnh, các vị tiền bối thất kinh phát
giác, hét lên bảo lui nhưng trong tình huống hỗn loạn này dường như không ít
người đã xuất thủ.
Vô số pháp bảo cùng toả hào quang lấp lánh, vạch một đường vào giữa cột gió mà
lao đến, nhưng rồi chỉ thấy lặn mất tăm, giống như nê ngưu nhập hải, không
thấy tăm hơi đâu nữa. Giữa phong trụ đột nhiên phát ra một tiếng nổ kinh hồn,
nghe như sấm rền, vô số luồng gió lốc đen như hữu hình lao về phía các đệ tử
chính đạo đang lao đến.
Chúng nhân thất kinh, vội vàng chia nhau ứng phó. Các luồng gió lốc ấy như có
linh khí, với một số người nó giống như một thể vô hình xuyên qua, nhưng đối
với những người khác nó lại như đột nhiên biến sang một hình dạng đáng sợ.
Giữa những tiếng rít ghê rơn, cuồng phong ép chặt các đệ tử chính phái co lại.
“Vút”, một tiếng sắc lảnh vang lên, tốc độ tăng nhanh, chúng đệ tử không có
cách gì phản ứng, chỉ thấy lũ đệ tử chính đạo vô phương cứu giúp, lần lượt bị
cuốn vào phong trụ quỷ dị.
Nơi bình yên phía xa, từng tiếng kêu thê thảm truyền lại, giữa đại phong trụ,
huyết ảnh hồng quang bất chợt loé lên. Một lúc sau, đã không còn lại chút dấu
vết.
Chúng nhân chính đạo nhất thời câm lặng, nhìn nhau ngơ ngác.
Quang mang loé lên, ba đạo hào quang hướng thẳng về phía chúng nhân chính đạo,
loáng cái đã tới, khiến Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch
Lam cả ba sắc mặt nghiêm trọng.
Đạo Huyền chân nhân vẫy tay hét lớn: “Chúng đệ tử mau thối lui, chư vị trưởng
lão chặn hậu”.
Chúng đệ tử xao động, đại bộ phận các đệ tử tuổi trẻ thối lui lập tức. Chúng
nhân tam đại môn phái biết tình hình nghiêm trọng, nguy cấp đến nơi, không còn
khả năng giữ vững thế trận nữa, tình thế thực sự hỗn loạn.
Rất nhanh chóng, chiến trường chỉ còn lại ba vị cao nhân cùng mười vị trưởng
lão tiền bối. Trong trận chiến trước đó đã có vài vị hy sinh.
Cơ mặt Đạo Huyền chân nhân khẽ nhúc nhích, không ngó lên, từ từ quay đầu đối
diện đại địch trước giờ chưa từng thấy.
Hắc phong trụ bị chi phối bởi một lực lượng quỷ dị vô hình, từ từ hạ xuống
giữa cuồng phong hắc khí. Thiếu niên Thú Thần nhãn quang lãnh đạm như xuyên
thấu, lạnh lùng nhìn lại, cùng Đạo Huyền chân nhân ánh mắt nghiêm nghị nhìn
nhau thách thức.
Đạo Huyền chân nhân trong lòng khẽ chấn động, từ phía xa thấy Thú Thần tuy
giống người nhưng hai mắt không có chút nhân tính nào, mục quang khiến người
ta cảm thấy lạnh lẽo, trực diện giống như giống súc sinh vô nhân tính, giết
chóc không ghê, đích thị là loài dã thú cùng hung cực ác.
Cùng lúc này cột gió từ trên trời cuối cùng cũng đã xuống tới đỉnh Vân Hải,
tức thời Bạch Ngọc Thạch Bàn giữa cột gió phát ra âm thanh sầu muộn trầm trầm,
chỉ thấy vô số vết nứt xuất hiện, ầm một cái, bao nhiêu cát đá lớn nhỏ bay
khắp nơi. Giữa cột gió, bỗng như có những tiếng ngân nga tác hưởng, như ác quỷ
hống, lại giống như âm linh gào rú, phảng phất nghe như ma quỷ gọi hồn, đột
nhiên khiến sáu bộ đại yêu cốt từ từ trỗi dậy.
Chúng nhân chính đạo đồng thời biến sắc.
Vào lúc này, thiên địa càn khôn như không có chút ánh sáng nào, thật là một
bức tranh thê lương, quỷ dị dày đặc, sáu bộ đại yêu cốt lảo đảo dịch chuyển
tuy nhiên không được linh hoạt do bị cổ quái chi lực hấp dẫn kéo đi, những
thân thể to lớn dềnh dàng tạo ra những vết cắt sâu trên mặt đất hướng tới đại
phong trụ.
Bộ đại cốt của Bạch Cốt Yêu Xà bị hút về phía phong trụ cuối cùng, tuy tất cả
đều là đại cốt nhưng khi nhập vào phong trụ đều như mất tăm mất tích, chẳng
thấy tăm hơi đâu nữa. Đột nhiên như một tiếng động phát xuất từ chín tầng địa
phủ, một luồng khí từ phong trụ khởi phát. Trên từng không, Thú Thần mặt lạnh
tanh, bất ngờ thân ảnh như ánh chớp xung nhập vào phong trụ.
Huyết khí đậm đặc, thậm chí như bết lại dưới chân. Vô số yêu thú lúc này đã
bất động, cúi mặt xuống, đại khí cũng hết, một số ít vẫn cố gắng chiến đấu
nhưng cũng sợ hãi mà mất hết tự chủ.
Đột nhiên, cuồng phong chấm dứt, phong vân như dừng lại, thiên địa càn khôn
câm lặng. Chúng nhân cùng yêu thú như nín thở, lặng đi nhìn phong vân tản ra,
quái vật mới xuất hiện.
Trên Vân Hải, tất cả đều kinh ngạc nhìn về quái vật mới ngoài sức tưởng tượng
của mọi người, thân hình cực kỳ vĩ đại, so với sáu đại yêu thú lúc trước nó
cũng lớn hơn ít nhất là gấp ba lần, chúng nhân cùng đám yêu thú giờ như giun
dế không đáng bàn tới.
Từ phía quái vật, huyết khí nồng nặc, thậm chí trên mình nó máu vẫn còn rỉ
tong tỏng, tất cả những nơi có thể nhìn đến trên người nó đều là bạch cốt. Chỉ
cần nhìn thoáng qua thôi, người ta cũng có thể nhanh chóng hiểu ra đại yêu thú
này chỉ còn là xác chết.
Đứng trên đầu đại quái vật này chính là Thú Thần, vẻ mặt phức tạp của y trông
xanh lè, cặp mắt đằng đằng sát ý thể hiện sự trả thù tàn khốc.
Đầu của đại quái vật chậm rãi chuyển động, đồng thời phát ra những thanh âm
quái dị “tạp tạp”. Cặp hố mắt trống rỗng của nó dường như có một ánh hào
quang, trừng trừng nhìn về phía chúng nhân.
Xú khí hôi tanh ùa lại.
Ác linh tái sinh, trên dưới toàn thân không ngừng chuyển động, chậm rãi gầm
lên một tiếng.
Trên Vân Hải, không một thanh âm nhỏ nào phát ra từ phía chúng nhân, họ dường
như nín thở nhìn đại quái vật hung tợn.
Đứng trước chúng nhân, Đạo Huyền chân nhân đạo bào màu xanh lục khẽ lay động
trong gió, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng. Mọi người kinh ngạc, tất thảy đều im
lặng đứng ngó, nhìn dáng vẻ đạo cốt tiên phong nhưng không ai hiểu được tâm
trạng của lão.
Đột nhiên đại quái vật rống lên một tiếng, vô số yêu thú đồng thanh rống theo,
một thứ âm thanh khủng khiếp khiến người ta có cảm giác như muốn thủng màng
nhĩ. Thân hình khủng bố của đại quái vật chầm chậm di động, tiến lên phía
trước, bước từng bước một, đất dưới chân dường như không có áp lực, sụt sâu
xuống, huyết tinh xú khí phân tán ra tứ phía.
“Oang, oang, oang…”. Quái vật đáng sợ ấy chậm rãi bước tới, mỗi bước như
giáng thẳng vào tim chúng nhân chính đạo, vô số người ngây ra nhìn bộ bạch cốt
khổng lồ đáng sợ cao như ngọn núi tiến lại gần. Cỡ như Tiêu Dật Tài mà mặt mũi
cũng chuyển sang trắng bệch.
Mắt thấy ác linh tiến lại gần, thân hình bạch cốt sừng sững như núi, Đạo Huyền
chân nhân cũng tỏ ra khẩn trương: “Chư vị đạo huynh, xin hãy theo bần đạo”.
Chỉ thấy ba vị lãnh tụ chính đạo hoá thành ba đạo hào quang, lăng không phi
lên, từ đầu đến gót hào quang chói lọi. Mười vị trưởng lão đứng sau cũng đồng
thời lăng không, hướng ác linh xông tới.
Trên đầu đại ác linh, thiếu niên thần bí sắc mặt lãnh đạm, đôi con ngươi lạnh
lẽo phản chiếu các tia hào quang. Nhìn các đạo hào quang vọt lên trời, tất yếu
sẽ bổ xuống, đồng tử Thú Thần đột nhiên co lại, không thấy hắn làm bất cứ động
tác nào, nhưng dưới chân hắn, đại yêu vật khủng bố bỗng gục gặc cái đầu dữ
tợn, cái miệng to lớn khủng khiếp mở ra, ngửa mặt lên tru một tiếng dài và
thảm khốc, lan truyền tứ phía, vô số yêu thú lại lập tức cất tiếng rống gào.
Sau tiếng rú hung lệ ấy, yêu vật to lớn thân không rời đất, mở rộng cái miệng
khổng lồ hướng về phía các đạo hào quang đang lao xuống. Nhìn cái miệng khổng
lồ gớm ghiếc đó, tưởng như có thể nuốt trọn toàn bộ chính đạo chúng nhân.
Yêu vật ác linh tuy hung tợn, khí thế khiếp người, nhưng mười đạo hào quang
đồng thời phân tán ra nhiều hướng, dừng giữa chừng không hiện lên thân ảnh
mười vị trưởng lão, tất thảy cùng hét lên một tiếng, hướng pháp bảo tấn công
ác linh từ mọi phía. Nên biết rằng mười vị trưởng lão đều là cao nhân trong
các cao nhân, tiện phóng mắt ra khắp thiên hạ, soi cả chính tà đều có thể coi
là những nhân vật nhất đẳng, tu vị cao thâm, không ai có thể coi thường.
Trên cao, Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam, ba đệ
nhất nhân vật chính đạo đồng thời xuất hiện. Vân Dịch Lam xuất thủ trước tiên,
tả thủ huơ lên, ánh hào quang xuất hiện như thuần dương chi ngọc, hổ phách lấp
lánh, chính thị đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Phần Hương Cốc Huyền Hoả Kỳ
Thuật.
Hoả diễm ấy như cô đọng lại, trông như những vật cực nhỏ cháy trong lòng bàn
tay Vân Dịch Lam, chỉ thấy thủ chưởng của ông ta bay vùn vụt, sắc mặt nghiêm
tuấn, song chưởng múa như nước chảy mây trôi, một điểm thuần hoả chi diễm, bay
đi bay lại giữa không trung rồi chậm rãi hướng về phía ác linh.
Lúc này, mười vị trưởng lão cùng hướng pháp bảo tấn công đại yêu vật, chỉ thấy
hào quang từ mười hướng cùng lúc nhằm thân hình bạch cốt khổng lồ mà công tới.
Yêu vật bị tấn công bởi pháp lực cao thâm, thân thể chấn động, nếu là yêu vật
bình thường thì đã hồn siêu phách lạc, nhưng nó vẫn vô sự, bất quá chỉ rú lên
những tiếng kêu hung bạo.
Giữa không trung, Vân Dịch Lam phát đạo hoả diễm như luồng hổ phách, cực nhỏ
nhưng thuần khiết không tan, hướng về phía quái vật. Không hiểu tại sao, yêu
vật khổng lồ đối với các pháp bảo khác không uý kỵ gì, nhưng với hoả diễm nhỏ
này như vật tương khắc, khiếm nó run rẩy, rúm ró lại. Tuy nhiên, thân thể nó
quá lớn, khó làm cách nào mà tránh được. Lúc này, hoả diễm nhỏ bay thẳng đến
đầu đại ác linh, dừng lại ngay cạnh mồm nó.
“A a a a …”.
Vô số âm thanh hỗn loạn nổ ra, hổ phách ảnh trong đốm hoả diễm như khảm chặt
vào bạch cốt khổng lồ đang bất động, cháy âm ỉ. Tại phần trên của bạch cốt đại
yêu vật xuất hiện một lỗ hổng rất sâu, hoả diễm như biến mất tại lỗ hổng đó.
Chúng nhân ngạc nhiên, tất thảy đều nín thở.
Một lúc sau, đột nhiên sâu bên trong bạch cốt yêu vật có tiếng chấn động lớn
tựa như hoả diệm sơn trực phun trào. Sức nóng phát tán, một nửa bạch cốt yêu
vật bị thiêu cháy khô biến thành màu vàng, độ dài hoả diễm đạt hơn một trượng,
phát nổ bên trong bạch cốt bay vút lên trời. Phía xa xa, Thanh Vân đệ tử cũng
cảm thấy sức nóng khốc liệt cảu hoả diễm đang thiêu đốt bạch cốt đại yêu vật.
Chúng nhân chính đạo reo hò như sấm động, tài nghệ của ba vị thủ lĩnh chính
đạo người thường sao có thể so bì được.
Như hoả diệm sơn phun trào, sức nóng không thể chịu đựng của hoả diễm dần dần
phát tán. Bị ngọn lửa dữ dội bao vây, bạch cốt đại yêu vật một nửa thân bị
nướng chín chuyển sang màu đen. Dù hình dáng vẫn còn đáng sợ nhưng trông thật
thảm hại so với lúc trước, không còn chút vẻ hung lệ nào nữa.
Thấy quái vật gặp thảm cảnh ấy, người người bên chính đạo đã bình tâm trở lại,
thở phào nhẹ nhõm. Thêm vào đó, ở đây còn có Đạo Huyền chân nhân, tay nắm tạo
hoá, làm sao phải sợ lũ yêu ma quỷ quái nào nữa.
Hết hồi 169