Mùi máu tanh nhuộm đầy đỉnh Thông Thiên Phong trên Thanh Vân Sơn , ngay cả
linh thú Thủy Kỳ Lân cũng hiện vẻ bất an, đứng ngồi không yên nơi hàn băng
đầm, thỉnh thoảng lại hú lên vang động. Đồng thời tại Ngọc Thanh Điện, mọi
người với sắc mặt trầm trọng đang nhìn xuống núi. Bên kia Hồng Kiều, ngay lúc
này cuộc thảm sát đã diễn ra một ngày một đêm.
Mặc dù đã đoán biết cuộc chiến với đám quái thú sẽ rất khốc liệt, nhưng thảm
cảnh trước mặt cũng làm mọi người run sợ. Bọn thú yêu từ lúc xuống núi, di
chuyển như giông gieo bão cuốn. Tuy rằng các cao thủ chánh đạo không ngừng tập
kích, nhưng với số lượng không sao đếm xuể, tạo thành cơn đại hồng lưu, yêu
thú căn bản không coi những cuộc tập kích đó ra gì, chúng vẫn như lôi oanh nộ
triều, lướt đi như gió. Ngay cả với những trận tập kích dữ dội, mọi người
không thể ngờ rằng họ chỉ có thể tiêu diệt được mươi, mười hai con quái vật,
chẳng thấm vào đâu so với số lượng vô kể bọn chúng.
Như lúc này, thế trận phục kích của phe chánh đạo nhằm ngăn chặn thế tấn công
như vũ bão của đoàn quái thú đã hoàn toàn thất bại, sự tàn nhẫn vô nhân tính
của dã thú đã tàn phá tất cả. Phe chánh đạo bị bức lui về đỉnh Thông Thiên
Phong dưới sự tấn công ồ ạt của thú yêu. Đạo Huyền chân nhân lãnh đạo quần
hung, trấn giữ ngay mũi tấn công chính của địch, cùng với những cao thủ khác
vận dụng toàn lực, quyết chiến ngay Vân Hải. Lúc này, hào quang các pháp bảo
bay lượn đầy trời, máu tanh vương vãi khắp nơi, tiếng la hét kêu khóc vang
trời.
Một luồng cuồng phong hắc ám như thủy triều điên cuồng dâng lên, càn quét vào
chính diện, trong số vài trăm cao thủ còn lại, một nửa trấn giữ dưới đất, một
nửa bay lên không, tạo ra vô số hào quang dựng thành một bức tường ánh sáng
lạnh giá trấn giữ trước mặt quần hùng, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Đám quái thú căn bản không biết đến đau đớn, dâng lên như triều cuốn, lao
thẳng tấm thân huyết nhục vào thành băng khí, chỉ trong chốc lát, hào quang
như tán loạn tỏa ra khắp phía, tạo nên một âm thanh chấn động khắp đỉnh Thông
Thiên Phong, vang động trong đầu từng người.
Sau đợt tấn công đầu tiên, hàng trăm quái thú bị luồng hào quang từ băng thành
đánh cho tan xác, mùi máu tanh xông lên nồng nặc, lan tỏa khắp nơi như một cơn
mưa máu bung lên, rồi từ từ đổ xuống khắp người phe chánh đạo.
Cảnh tượng thật kinh hoàng !
Đám người chánh đạo còn chưa kịp định thần thì đợt tấn công thứ hai đã ập đến
dữ dội hơn. Quang thành lần này chịu một áp lực cực kỳ to lớn, một số nơi chịu
áp lực nặng hơn, hào quang mờ đi. Tuy nhiên ngay cả những nơi đám đệ tử công
lực thấp hơn, ý chí vẫn kiên định, pháp bảo trong tay lại vung lên, củng cố
lại sức mạnh. Trong tiếng kêu rống vang trời, đám quái thú liên tục công vào,
liên tục ngã xuống kêu thảm rồi tan biến nhân ảnh.
Bên ngoài Ngọc Thanh Điện, Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằng thượng nhân cùng với
Vân Dịch Lam, thần sắc ngưng trọng. Đạo Huyền chân nhân nhìn sang hai người
còn lại cùng gật đầu.
Vân Dịch Lam mở lời : “Mọi chuyện do sư huynh làm chủ”.
Đạo Huyền chân nhân sắc mặt không lộ cảm xúc, nhìn về hướng chiến trường, bức
tường ánh sáng dần dần bị luồng hắc triều áp chế bằng cách không nhừng tấn
công vào những điểm yếu, không thể hỗ trợ ngay lập tức, tiếng la thảm thiết
dâng lên, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc.
Đôi mày nhíu lại, liếc mắt xuống rồi nhìn lên không, chỉ thấy hắc vân trầm
trầm, trong đó ẩn ước có một đạo thân ảnh thần bí, Đạo Huyền chân nhân quan
sát một lúc, rồi quay lại nhìn Tiêu Dật Tài cất tiếng : “Các con lên đi”.
Tiêu Dật Tài ngay lập tức ứng tiếng, quay người, tay phải cất lên, ngay sau
hắn có gần một trăm cao thủ chánh đạo, nhân số tuy không đông bằng đám người
đang chiến đấu dưới Vân Hải, nhưng từ đám pháp bảo hào quang chói mắt đang tỏa
ra, có thể nói đạo hạnh vượt xa. Dĩ nhiên đây là đám đệ tử xuất sắc nhất từ
các mạch, các lộ chánh đạo, dẫn đầu bởi Tiêu Dật Tài, thần tốc bay đến thế
trận đang dang dở.
Sấm chớp nổi lên, những tia điện từ trên không lan xuống, gợi lại hồi ức cơn
mưa năm nào. Từ nơi chân trời, nguyệt quang cũng biến đổi, kỳ lạ, sáng rực,
trắng muốt.
Nước mưa rớt trên mặt hắn, tạo cảm giác mát lạnh…
Trương Tiểu Phàm đột nhiên hồi tưởng lại, trong cơn mưa gió năm nào, tại tiểu
thôn. Hắn bất thần nắm chặt tay, như muốn lấy vật gì, nhưng đã biến mất. Trong
lúc ấy, Phổ Trí với ánh mắt hiền hòa đang lặng yên nhìn hắn.
Thời khắc đó, hắn như trở về căn phòng thân quen nơi Đại Trúc Phong, quá khứ
chợt hiện về, những cái thân quen và ấm áp, phía xa vang lại tiêng cười nói
của các sư huynh đệ đồng môn, tiếng đùa giỡn của Đại Hoàng và Tiểu Hôi. Bỗng
nhiên tiếng bước chân quen thuộc vang lên, một thiếu nữ nhan sắc như hoa bước
vào, vừa cười vừa la lớn : “Cái tên làm biếng kia, dậy mau để còn lên núi tập
chặt trúc nữa…”.
Người hắn chợt run lên, bức tường băng giá bao nhiêu năm hắn gây công dựng lên
quanh tim hắn giờ đây đã sụp đổ.
Nước mắt tuôn trào xuống mặt hắn !
Một bàn tay khô cằn từ phía sau vươn tới nắm nhẹ lấy vai hắn, cất giọng hòa ái
hỏi : “Hài tử, làm sao con khóc?”.
Trương Tiểu Phàm giật mình quay đầu lại, nhìn khuôn mặt từ bi ấy, thân hình
run rẩy không kềm chế được. Hắn nhìn trân trối vào khuôn mặt trước mắt, mơ ước
được gặp lại lão hòa thượng từ bi năm nào giờ đây đã thành hiện thực. Phổ Trí
thiền sư.
Trong tâm trạng hoang mang , hắn cất tiếng hỏi : “Tại sao, tại sao, tại sao
người lại chọn ta?”.
Phổ Trí không trả lời, vẫn nhìn Tiểu Phàm với ánh mắt xót thương, nhãn thần từ
bi bình hòa, không nói gì.
Trên thế gian mọi thứ như biến mất, tưởng chừng như chỉ còn lại hai người.
Trương Tiểu Phàm bỗng chốc trở về với con người thực tại của hắn, nhãn thần
xuất hiện ánh hung quang đỏ hồng, sát khí từ thân người tỏa ra hừng hực.
“Phù”, một tiếng gió nhẹ thổi qua, vạt áo phía trước bùng lên, Phệ Hồn Ma Bổng
với ánh hồng quang u ám bay lên ngang ngực hắn.
Phổ Trí mục quang chấn động, nhận ra tà vật chí thượng của Ma Giáo, Phệ Huyết
Châu, đang tỏa ra ánh sáng đỏ như máu xoáy thẳng vào ông, đem lại cảm giác
lạnh lẽo run người.
Mùi máu tanh xông lên nồng nặc, Quỷ Lệ đột nhiên xuất hiện giữa không trung,
tỏa ra một khí thế bài sơn đảo hải, cuồng phong bốc lên, tăng bào của Phổ Trí
bay phần phật, toàn thân bị nuốt chửng bởi ánh hồng quang, vô cùng kinh khiếp.
Tuy nhiên lão không hề có ý né tránh, vẫn đứng đó bất động, trong khoảnh khắc,
ánh hồng quang xuyên qua người lão, rồi từ từ dừng lại phía sau, thân ảnh Quỷ
Lệ từ từ hiện ra.
Lão chầm chậm cúi đầu xuống, nhìn qua thân thể mình rồi thở dài, đầu nghiêng
qua một bên rồi thân hình từ từ ngã xuống. Từ phía sau, Quỷ Lệ lại một lần
xoay người lại, nhìn Phổ Trí, nhãn thần đang đầy vẻ hung bạo chợt dịu xuống,
ánh hàn quang tắt hẳn, trở về với trạng thái ban đầu, những tia đỏ trong mắt
biến mất.
“Đinh!”
Phệ Hồn Bổng chợt rời khỏi tay rơi xuống đất, con người hắn như mất hết khí
lực. Sấm chớp lại nổi lên khắp nơi, sáng rực , mưa gió đầy trời, tâm hắn như
chùn xuống.
Hắn lê bước khó nhọc đến bên Phổ Trí, mặt đất nhão nhoẹt bùn đất do cơn mưa
như bám chặt lấy chân hắn, khiến hắn phải vận dụng hết khí lực mới có thể cất
bước. Hắn ngã xuống tưởng chừng như không thể gượng dậy, nhưng rồi vẫn tiếp
tục bò về phía trước. Đến khi tưởng chừng không thể nào ráng gượng được nữa ,
hắn đã đến được bên cạnh Phổ Trí.
Hắn nắm lấy bàn tay khô cứng của ông, đã hơn mười năm rồi, đôi bàn tay thân ái
này, hắn không ngờ có thể một lần nữa được nắm lấy.
“Sư phụ…sư phụ…”. Giọng hắn run rẩy, nói không nên lời, hai hàng nước mắt
chảy dài hai bên má : “Tại sao, tại sao, tại sao lại như vầy?”.
Phổ Trí khó nhọc quay lại, nhìn hắn, người thiếu niên năm nào giờ đây đã có
quá nhiều thay đổi. Lão không trả lời, da mặt càng trắng nhợt đi, đôi môi khẽ
động đậy, nhưng rồi cũng không thể thốt nên lời.
Lão khẽ nhích động đôi bàn tay già nua, hướng về mặt hắn, đôi bàn tay run rẩy
dưới cơn mưa gió, gió như đao, mưa như tên không ngừng đập vào nó. Tiểu Phàm
ngưng khóc, ráng ngóc đầu dậy, nhìn lão.
Hai người như ngưng thần nhìn nhau trong cơn mưa gió, lặng yên, không động
đậy, lạ thường, không cảm xúc.
Đôi môi Phổ Trí lần nữa khẽ động đậy như muốn nói gì đó, nhưng rồi cũng chẳng
thốt lên được, bàn tay từ từ hạ xuống, nằm lặng yên.
Sinh mệnh như đang dần rời khỏi lão.
Tiểu Phàm người như ngây dại, toàn thân như hóa đá, khẽ cúi đầu xuống, nhìn
vào tay mình, giọng run run : “Ta đã giết ông ấy… ta đã giết ông ấy…”.
Bỗng nhiên một luồng quỷ khí bốc lên xung quanh, toàn thân hắn chợt biến đổi,
chỉ trong chốc lát, mặt hắn đầy vẻ hung tàn, hóa thân thành Quỷ Lệ. Tuy nhiên
nỗi thống khổ vẫn hằn in trên mặt hắn, trong cái thân xác Quỷ Lệ hung tàn ấy
là kẻ đệ tử Thanh Vân Môn Trương Tiểu Phàm năm nào. Bên cạnh thân xác của Phổ
Trí, nỗi dằn vặt đau đớn quấn chặt lấy hắn.
Gió vẫn thổi buốt người, mưa rơi không ngớt, khung cảnh thật tiêu điều, thê
lương.
Tiêu Dật Tài dẫn đầu chúng nhân đệ tử nhanh chóng gia nhập chiến đoàn, cục
diện ngay lập tức cân bằng lại. Mặc dù lúc này đám đệ tử đã có chiến lược hợp
với tình thế, lập thành từng nhóm từ ba đến năm người, trực diện chống đỡ
những đợt công kích nhưng vẫn không thể lấp hết những chỗ hổng bị đánh thủng.
Tuy nhiên với sự trợ giúp kịp thời của nhóm cao thủ mới đến, họ phản công lại,
tiêu diệt nhanh chóng những quái thú đã xâm nhập vào, thoát khỏi cảnh hiểm
nguy, củng cố quang thành, kiên cố bất phá.
Trung tâm trận chiến, nơi ánh sáng chói lòa nhất, Lục Tuyết Kỳ với thanh Thiên
Gia Thần Kiếm như cửu thiên tiên tử ngạo khí ngất trời, hào quang tỏa ra từ
vạn trượng trên cao, Thiên Gia đánh thẳng xuống, máu huyết văng tung tóe,
không thể đếm hết bao nhiêu xác chết dưới chân nàng.
Chỉ trong chốc lát, tà áo trắng tinh của nàng đã nhuộm thành hồng. Lục Tuyết
Kỳ không hổ danh là một trong những cao thủ bậc nhất trong chánh đạo, bọn quái
thú tuy hung ác cũng có ba phần kinh sợ. Trong cuộc chiến sinh tử này, Lục
Tuyết Kỳ bất chấp sống chết, tung hoành ngang dọc, đánh thẳng vào những nơi
yêu thú tụ bầy, tạo nên những cơn mưa máu dầy đặc nơi nàng lướt qua.
Lúc này trên mặt nàng không lộ một nét biểu tình nào, không sợ đau đớn, không
sợ hiểm ác ngay cả khi mùi máu tanh thấm đẫm tấm thân vốn lúc nào cũng tinh
khiết, Lục Tuyết Kỳ cũng không hề để ý đến. Nàng dốc toàn lực, không ngừng
chém giết, trong cuộc chiến khốc liệt này, với khuôn mặt kiều diễm lạnh giá,
nàng thật sự làm mọi người kinh tâm động phách, không dám tới gần.
Một canh giờ lại trôi qua, mặc dù luồng hắc quang không ngừng áp đảo đạo bạch
quang, nhưng vẫn không thể phá vỡ. Vân Hải sơn, nơi tiên cảnh thần thánh, giờ
đây xác chết khắp nơi, máu chảy thành dòng, bầu trời u ám, luồng hắc quang
không ngừng dịch chuyển lên xuống, khung cảnh thật kinh hoàng.
Bỗng nhiên một tiếng hú kỳ dị cất lên từ phía sau đám quái thú, như ra lệnh gì
đó, thanh âm nghe tha thiết thê lương, như vào những đêm rằm, lũ sói cô độc
cất tiếng hú dưới trăng. Đang chiến đấu bất kể sống chết, nghe tiếng hú kéo
dài, bọn quái thú đột nhiên dừng đánh, lùi lại, giữ một khoảng cách với đám
người chánh đạo.
Bên phía đối diện, mọi người cũng đình thủ, màn hào quang nhạt đi , nhưng vẫn
bao phủ đỉnh Vân Hải Sơn, ai cũng lợi dụng thời khắc này để lấy lại hơi sức.
Lúc này nhìn lại mới thấy mọi người toàn thân nhuộm đầy huyết tích, máu nhuộm
tràn đỉnh Vân Hải Sơn, đâu đâu cũng thấy xác chết bất kể là quái thú hay cao
thủ chánh đạo.
Hầu hết những cao thủ đang phi hành trên không đều đáp xuống, khẩn trương lợi
dụng thời cơ để phục hồi, ai cũng biết bọn quái thú này có thể tấn công bất
ngờ bất cứ khi nào. Chỉ còn những đệ tử đạo hạnh tinh thâm vẫn bay lượn để
cảnh giới.
Tiêu Dật Tài khẽ nhíu mày, mục quang đang nhìn xa xăm bỗng thu hồi lại, nơi
bọn quái thú tụ tập quá xa để có thể quan sát được. Trong cuộc chiến sinh tử
này, hắn chỉ thấy một tương lai mù mịt. Hắn thở dài trong lòng, chợt nhìn thấy
gần bên cạnh hắn, Lục Tuyết Kỳ vẫn đứng bất động trên không, cơn gió nhẹ thổi
qua, tà áo trắng giờ đã thành đỏ hồng bay phấp phới.
Nàng đứng đó như bức tượng tuyệt thế giai nhân, vẻ đẹp thoát tục không gì có
thể so sánh được. Thời khắc này nàng vẫn đăm đăm nhìn về phía trước nơi đám
hắc quang đang tụ hội.
Tiêu Dật Tài chau mày, trực giác của hắn phát hiện có điều không ổn đối với
Lục Tuyết Kỳ, chực lại hỏi. Bất thình lình, đám quái thú lại một lần nữa phát
động tấn công, chỉ trong chốc lát đã xông tới gần nhanh như thiểm điện, khí
thế như phá núi dời sông, tạo nên một cơn sóng đen tuôn trào khắp nơi. Nhưng
lần này bên cạnh bọn quái thú hung ác lần trước còn có những quái vật cực lớn,
nhe nanh múa vuốt lao về hướng phe chánh đạo.
Giữa lúc đó, chúng nhân bên chánh đạo đã sát cánh bên nhau, các pháp bảo thi
nhau bay lên không, tỏa ra hào quang rực rỡ sáng ngời, một lần nữa tạo thành
một bức quang thành cực lớn, vững chắc che chở mọi ngả đường tấn công của bọn
quái vật.
Tiêu Dật Tài mới thời khắc trước bị hấp dẫn bởi vẻ kỳ lạ từ Lục Tuyết Kỳ dẫn
đến sự nghi ngờ, giờ đây phải bỏ qua. Lúc này trong mắt mọi người, chuyện quan
trọng nhất là cơn sóng quái thú đang dâng đến, ngày càng gần, mùi tử khí tỏa
ra nồng nặc, khí thế hừng hực.
Một tiếng nổ long trời cất lên, trời đất rung chuyển, đạo hắc sắc hồng lưu đập
thẳng vào quang thành, tạo nên sức ép cực lớn, nặng nề, như thổi bay mọi thứ,
xương cốt bay khắp nơi, những thân thể tê liệt bị ném lên không bởi những móng
trảo sắc nhọn.
Những yêu thú cực lớn gia nhập chiến đoàn lần này quả thực có sức mạnh siêu
việt, vượt xa những quái vật thông thường khác, những pháp bảo của phe chánh
đạo chẳng có tác dụng gì đối với chúng. Ngược lại, trảo thủ của chúng vô cùng
lợi hại, quét tới đâu máu văng tới đó, chỉ trong chốc lát, bảy tám con đã vượt
qua bức tường phòng thủ, lưu lại những lỗ hổng chết người, chẳng mấy chốc bức
quang thành đã bị suy yếu trầm trọng.
Từ trên cao, Vân Dịch Lam và Phổ Hoằng thượng nhân sắc mặt đại biến. Vân Dịch
Lam nhướng mày, hướng về phía Đạo Huyền chân nhân, người đang ngưng trọng thần
sắc nhìn xuống núi, tiếng hú hiệu lệnh không ngừng phát ra, khóe mắt ông lộ rõ
nét ưu tư, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng trên mặt không lộ nét biểu tình,
cũng không lên tiếng.
Vân Dịch Lam thu hồi mục quang, trầm ngâm suy nghĩ, rồi nhìn xuống núi.
Cuộc chiến bên dưới ngày càng khốc liệt, bọn đệ tử chánh đạo đều biết đây là
thời khắc hết sức quan trọng, mỗi cá nhân bỏ qua sự sinh tử, toàn lực ứng phó,
thậm chí một số lớn đệ tử cũng la hét điên cuồng, lao vào bọn quái thú, chém
giết bất kể sống chết, người hay thú lúc này cũng chẳng có sự khác biệt nào.
Hết hồi 166