Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, mây đen đã che kín bầu trời Thanh Vân
Sơn, không lâu sau thì bắt đầu có hạt mưa. Mưa mới đầu chỉ lất phất, sau thì
to dần, trong chốc lát đã biến thành một màn dày đặc xám xịt, tiếng mưa rơi tí
tách vang lên khắp nơi, bao trùm vùng núi cao giữa một màn sương vụ, vừa thần
bí lại vừa mông lung.
Tiếng mưa đập vào những tán lá xanh rờn trên Thanh Vân Sơn này từ ngàn năm nay
dường như không hề thay đổi, vĩnh viễn vẫn cô tịch như vậy. Từ trên mái ngói
rêu phong, những hạt thuỷ châu không ngừng rơi tý tách, hoá thành một tấm rèm
bằng nước, từng hạt nước như những hạt trân châu rơi xuống nền đá xanh rồi vỡ
tan ra, bắn tung toé.
Gió mang theo những hạt nước nhỏ li ti cứ lẩn khuất xung quanh ô cửa sổ, tựa
hồ như đang nhớ nhung điều gì đó.
Lục Tuyết Kỳ đứng lặng trước ô cửa sổ, ngắm cảnh núi non giữa màn mưa mông
lung huyền ảo, trong giờ khắc cô tịch lạnh lẽo này, phảng phất chỉ có tiếng
mưa đập vào lá cây vang lên giữa đất trời.
Một làn gió nhẹ khẽ thổi tới làm làn tóc mai của nàng khẽ tung bay, gió cũng
mang theo những hạt mưa nhỏ li ti phất qua mặt khiến nàng cảm thấy hơi lành
lạnh. Nàng khẽ mím môi, tựa tay lên khung cửa, tiếng mưa như gần như xa, cuối
cùng lại như rơi vào chỗ sâu kín nhất trong lòng nàng vậy.
Chỉ không biết lòng nàng có còn gợn sóng nữa hay không?
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài. Có người khe khẽ gọi cửa. Lục Tuyết Kỳ
chậm rãi quay đầu, bước ra mở cửa. Người bên ngoài chính là sư tỷ Văn Mẫn của
nàng.
Lục Tuyết Kỳ nhoẻn miệng cười: “Sư tỷ!”.
Văn Mẫn nhìn gương mặt tiều tuỵ của nàng, khẽ chau mày bước vào bên trong.
Tuyết Kỳ tiện tay đóng cửa lại, rồi cùng Văn Mẫn ngồi xuống. Văn Mẫn liếc nhìn
thấy chăn gối trên giường vẫn chỉnh tề, liền thở dài nói: “Đêm qua muội không
ngủ sao?”.
Lục Tuyết Kỳ mỉm cười buồn bã: “Muội ngủ không được!”.
Văn Mẫn nhìn Tuyết Kỳ, trong lòng cảm thấy nhói đau. Nàng và Tuyết Kỳ từ nhỏ
đã gia nhập Tiểu Trúc Phong môn hạ, giao tình cũng rất tốt, tính cách của
Tuyết Kỳ cô độc lãnh ngạo, ngoại trừ ân sư Thuỷ Nguyệt, bình nhật cũng chỉ có
Văn Mẫn là có thể nói vài câu với nàng. Gần đây Lục Tuyết Kỳ không ngừng gặp
phiền phức, Văn Mẫn ở bên cũng rất lo lắng cho nàng nhưng cũng vô kế khả thi,
đành phải trơ mắt nhìn quan hệ giữa Tuyết Kỳ và ân sư cùng với các vị trưởng
lão Thanh Vân Môn càng lúc càng đi vào bế tắc.
Không gian như chìm trong im lặng. Văn Mẫn cũng không biết nên nói gì, đành
lặng lẽ cúi đầu len lén nhìn Lục Tuyết Kỳ. Một hồi sau, Tuyết Kỳ mới lên tiếng
nói trước: “Sư tỷ, lần này vì chuyện của muội mà tỷ cũng gặp không ít phiền
phức, thật xin lỗi”.
Văn Mẫn ngây người: “Cái gì?”.
Lục Tuyết Kỳ nói: “Muội nghe nói mấy ngày trước Điền sư thúc và Tô Như sư thúc
ở Đại Trúc Phong đã đích thân dẫn Tống Đại Nhân sư huynh đến cầu thân, nhưng
sư phụ lại cự tuyệt thẳng thừng, hơn nữa lại còn cãi nhau môt trận với Điền sư
thúc nữa”.
Văn Mẫn gượng cười, trong nụ cười ẩn chứa mấy phần thê lương khổ não, chậm rãi
lắc đầu nói: “Chuyện đó….chuyện đó cũng không có gì. Vả lại chuyện này không
liên quan đến muội, tất cả đều do ta với y không có duyên phận, hơn nữa trước
nay sư phụ đều ghét người ở Đại Trúc Phong, điều này thì sư muội cũng biết
mà”.
Lục Tuyết Kỳ khẽ lắc đầu nói: “Không phải vậy. Ngày hôm đó là do muội cãi lại
sư phụ, khiến lão nhân gia tức giận nên mới liên luỵ đến tỷ, nếu không có Tô
Như sư thúc ở đó, Điền sư thúc lại chịu nể mặt đích thân đến cầu hôn cho đệ
tử, chuyện của hai người đã thành đến quá nửa rồi, thế nhưng…sư tỷ, muội
thật có lỗi với tỷ!”.
Văn Mẫn mỉm cười, thở dài một tiếng: “Được rồi! Muội đừng tự trách mình nữa.
Ta không phải vẫn rất tốt đó sao? Thêm nữa, sư phụ cũng chỉ là tất thời tức
khí mà thôi, tương lai vị tất đã không có cơ hội”.
Mới nói đến đây, nàng liếc mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ một cái rồi nói tiếp: “Đừng
nói chuyện của ta nữa, hãy nói muội đi. Rốt cuộc muội định làm thế nào? Ta
thấy không thể tiếp tục giữ tình trạng căng thẳng này với sư phụ mãi được
đâu”.
Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ tái nhợt, trầm mặc không nói tiếng nào.
Văn Mẫn trầm ngâm hồi lâu, đoạn nói tiếp: “Sư muội, tâm tư của muội ta ít
nhiều cũng hiểu được một chút, có điều muội cứ tiếp tục thế này cũng không
phải là biện pháp. Trương….con người kia chung quy cũng đã nhập vào ma đạo,
bị thiên hạ chính đạo phỉ nhổ khinh bỉ, hơn nữa lần trước muội đến vùng Tây
nam, cảnh tượng cuộc chiến giữa Ma giáo và yêu thú muội cũng…”.
Văn Mẫn đột nhiên ngưng lại không nói tiếp, bởi lúc này sắc mặt Tuyết Kỳ dường
như đã không còn chút huyết sắc, đến cả đôi mắt rất sáng rất trong của nàng
cũng trở nên mờ đục như bị một màn sương mờ che phủ.
Căn phòng lại chìm trong im lặng, bên ngoài mưa vẫn rả rích rơi.
Cuối cùng, Văn Mẫn cũng mở miệng phá tan sự im lặng: “Người đó chỉ e đã không
còn trên thế gian này nữa, muội cứ tiếp tục chấp mê như vậy chỉ làm khổ bản
thân mình mà thôi”.
Mặt Tuyết Kỳ trắng bệch như tờ giấy. Nàng không lên tiếng, chỉ từ từ đứng dậy,
bước đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Núi non được che phủ bởi một làn sương vụ
mờ mờ, vừa mông lung huyền hoặc lại vừa chân thực, như mộng như ảo. Những hạt
nước nhỏ li ti tạt vào mặt nàng, phảng phất như mang theo một cảm giác hết sức
chân thành tha thiết.
“Muội biết chứ…”. Nữ tử thanh lệ lạnh lùng này cuối cùng cũng đã lên tiếng:
“Có thể y đã đi thật rồi. Có lúc muội cũng đã từng nghĩ qua, kỳ thực chuyện
này đối với y chưa hẳn đã không phải là một sự giải thoát. Muội cũng biết sư
phụ trách mắng muội không hề sai, người sai là muội, là muội không nên si tâm
vọng tưởng, không nên…không nên…”.
Thanh âm của nàng đột nhiên nấc nghẹn, Văn Mẫn vội đứng dậy, định bước tới an
ủi, chẳng ngờ Tuyết Kỳ đột nhiên quay người lại, bạch y khẽ tung lên như một
đám mây cô đơn.
Khoé mắt nàng như có giọt nước đọng lại, long lanh mà lấp lánh như hạt châu.
Chỉ nghe Lục Tuyết Kỳ cất giọng thê lương nói: “Sư tỷ, muội biết chứ…nhưng
muội không thể buông tay. Tơ tình này dù có chặt một ngàn lần, cắt một vạn lần
cũng không thể nào đứt nổi. Từ khi trở về từ vùng Tây nam, không biết bao
nhiêu lần muội đã tự nói với bản thân mình rằng y đã chết, y đã chết, tất cả
đều đã hết. Nhưng đêm nào muội cũng nằm mơ thấy cảnh tượng thảm khốc ở Độc Xà
Cốc hôm ấy, nằm mơ thấy y bị yêu thú…”.
Lục Tuyết Kỳ đột nhiên dừng lại, thần sắc kích động trên mặt nàng làm cho cả
Văn Mẫn cũng thấy lo lắng, nhưng Tuyết Kỳ cũng khôi phục lại tinh thần rất
nhanh, chỉ có nhãn thần của nàng là vẫn còn mang theo vài phần đau thương:
“Sau đó thì muội giật mình tỉnh giấc, toàn thân mồ hôi đầm đìa như vừa đi tắm
vậy”.
Nàng chậm rãi nhìn Văn Mẫn, sau đó thần tình trở nên buồn bã, dường như cả
thân mình đang run lên lẩy bẩy: “Sư tỷ, muội…muội phải làm sao đây? Muội
phải làm sao đây?”.
Chợt nàng bổ người lao vào lòng Văn Mẫn, Văn Mẫn ôm chặt bờ vai yếu ớt của
nàng, cảm thấy thân hình mỏng manh ấy đang run lên nhè nhẹ, bên tai vang lên
tiếng nấc nghẹn ngào.
“Sư tỷ, muội không chịu nổi nữa rồi…muội thật sự không chịu nổi nữa rồi…”.
Văn Mẫn im lặng không nói, ôm chặt Lục Tuyết Kỳ vào lòng, nữ tử vốn rất cao
ngạo lạnh lùng này không ngờ giờ đây lại trở thành người thương tâm nhất thế
gian.
Tịch mịch lại bao trùm lên tất cả, bên ngoài mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi như
muốn mang tiếng nấc nghẹn ngào của Lục Tuyết Kỳ đi xa. Ở bên rừng trúc, Thuỷ
Nguyệt đại sư đứng lặng lẽ một mình, tay cầm một chiếc ô vải dầu, ngơ ngẩn
nhìn gian phòng nhỏ của đệ tử yêu qua làn mưa mờ mịt.
Sau đó bà chậm rãi quay người bỏ đi, trong chớp mắt đã biến mất sau rừng trúc.
Gió mưa tơi bời, thê lương bao trùm thiên địa.
Trong thành Hà Dương, mưa cũng lớn như vậy. Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn, Dã Cẩu
đạo nhân chạy ra từ một ngõ nhỏ, hoà vào đám đông đang chạy đi chạy lại trên
con đường lớn. Nhưng mới đi được vài bước đã phải lui lại đứng bên đường, một
là do hành nhân quả thật quá nhiều, rất khó đi lại, hai là do cả ba đều muốn
tránh mưa trước, rồi mới tính sau.
Lúc này ba người đã chia thành hai phe, Tiểu Hoàn thì cương quyết đòi trở lại
Âm Trạch nơi nghĩa trang để xem Quỷ Lệ thế nào, còn Chu Nhất Tiên lại kiêm
quyết phản đối. Dã Cẩu lần đầu tiên trong đời đã lên tiếng ủng hộ Chu Nhất
Tiên.
Tiểu Hoàn lực mỏng thế cô, nhưng bù lại miệng mồm lanh lợi, một mình tranh
biện với hai người. Thêm vào đó, Dã Cẩu đạo nhân tuy bất đồng ý kiến với nàng,
nhưng chỉ cần nàng lừ mắt nhìn là y không dám lên tiếng nói gì nữa, vì thế
tranh cãi cả nửa giờ đồng hồ cũng chỉ có mình Chu Nhất Tiên phản đối mà thôi.
Lúc này ba người đang đứng bên lề đường, chỉ nghe Chu Nhất Tiên thấp giọng
nói: “Con nha đầu ngốc này, nơi nguy hiểm ấy quay lại làm gì chứ. Quay lại để
mà chết à?”.
Tiểu Hoàn bĩu môi nói: “Uổng cho ông sống lâu như vậy, gia gia, ông có biết
trên đời này có một thứ gọi là đạo nghĩa hay không?”.
Chu Nhất Tiên tức giận: “Đạo nghĩa? Đạo nghĩa cái rắm ấy! Con chết rồi thì nói
đạo nghĩa cái gì được nữa? Tên tiểu tử đó lợi hại vô cùng, chúng ta quay lại
để chết hay sao?”.
Dã Cẩu đạo nhân đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Không sai! Quay lại đích thực
không thoả đáng…”.
Tiểu Hoàn đưa mắt lườm gã một cái, Dã Cẩu đạo nhân giật mình đánh thót, lập
tức không nói ra lời.
Tiểu Hoàn quay lại nhìn Chu Nhất Tiên nói: “Gia gia, đêm qua nếu không phải
người ta cứu chúng ta thì ông cháu mình sớm đã chết từ lâu rồi, cũng chẳng thể
đứng đây tranh luận đạo nghĩa với không đạo nghĩa cái gì nữa. Lẽ nào bây giờ
quay lại xem thế nào cũng không đúng sao?”.
Chu Nhất Tiên biến sắc mặt nói: “Chính vì chúng ta đã được người ta cứu nên
mới càng phải trân trọng tính mạng của mình, nếu không vạn nhất chúng ta tự
chui đầu vào lưới thì có phải là uổng phí cả ý tốt của Quỷ Lệ hay không?”.
Tiểu Hoàn ngẩn người, nhất thời không biết phản bác thế nào. Chu Nhất Tiên
thấy vậy thì đắc ý cười khanh khách nói: “Không còn gì để nói nữa phải
không?”.
Tiểu Hoàn giận dỗi nói: “Rõ ràng ông biết kẻ kia quỷ khí âm trầm, cao thâm mạt
trắc, lẽ nào ông không hề có chút quan tâm đến ân nhân cứu mạng của mình?”.
Chu Nhất Tiên vẫn vờ như không, nói: “Con cứ yên tâm đi, tên tiểu tử Quỷ Lệ đó
muốn đạo hạnh có đạo hạnh, muốn pháp bảo có pháp bảo, luận về quỷ khí chỉ e
hắn còn âm trầm hơn cả người trong quan tài đó, muốn chết sợ rằng cũng khó đó.
Con còn lo lắng làm gì nữa chứ?”. Lão ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: “Vả
lại, mười năm trước không phải con đã xem tướng cho hắn rồi sao? Năm đó con đã
nói người này là Loạn Ma Tướng, vạn người mới có một, cuộc đời tuy gặp phải
nhiều phong vân bất trắc nhưng tuyệt đối không dễ mất mạng, vậy con còn lo cái
gì nữa chứ…”.
“Cái gì? Cô nương đã từng xem tướng cho ta sao?”.
Bất chợt một thanh âm vang lên. Ba người cả kinh thất sắc quay lại nhìn, chỉ
thấy Quỷ Lệ không biết từ lúc nào đã hiện thân bên cạnh họ, giống như là y
nhảy ra từ trong nước mưa vậy.
Lúc này mưa đã rất lớn, nhưng người chạy nạn trong Hà Dương Thành vẫn rất
nhiều, đa số đều tràn đầy sự khủng bố và sợ hãi với việc bọn yêu thú có thể
đánh đến đây bất cứ lúc nào lên không hề để ý đến trận mưa lớn này. Trên thực
tế, trong thành đã có không ít bách tính phát điên vì tình hình quá khẩn
trương, cũng may có các đệ tử Thanh Vân Môn ở trong thành duy trì trật tự, đa
số vụ việc đều được xử lý nhanh chóng, có điều nhân tâm hoảng loạn khiến cho
cả toà thành này lúc nào cũng chìm trong không khí sợ hãi và cuồng loạn.
Ba người bọn Chu Nhất Tiên giật mình kinh hãi. Sau đó thì Tiểu Hoàn mừng rỡ
reo lên một tiếng: “Là ngươi…”.
Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu thì cùng lúc nhíu mày, chỉ nghe họ Chu đằng hắng một
tiếng, không ngờ cũng nói một câu giống như Tiểu Hoàn: “Là ngươi…”.
Quỷ Lệ không để ý đến hai người bọn Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu mà đưa mắt nhìn
Tiểu Hoàn. Gã nhận ra sự mừng rỡ thật tâm trên gương mặt trẻ bầu bĩnh của
nàng, trong mắt ánh lên một tia nhìn ấm áp, khẽ gật đầu: “Là ta”.
Lúc này Tiểu Hôi đứng trên vai Qủy Lệ đã ướt sũng vì nước mưa. Nó cũng kêu lên
mấy tiếng khẹt khẹt, cười khà khà với Tiểu Hoàn, dường như cũng rất vui mừng
khi gặp lại nàng.
Tiểu Hoàn vui vẻ nói với nó: “Ngươi còn nhớ ta à? Hì hì!”.
Nói đoạn nàng ngẩng đầu lên nhìn Quỷ Lệ, ngần ngừ giây lát rồi nói: “Đêm qua,
huynh…huynh không sao chứ?”.
Quỷ Lệ khẽ gật đầu: “Ta không sao!”.
Tiểu Hoàn giờ mới yên tâm, đưa mắt nhìn thêm Quỷ Lệ một cái, rồi như chợt nhớ
ra chuyện gì, hai má đỏ bừng lên, ánh mắt lập tức chuyển sang Tiểu Hôi, mỉm
cười dang tay ra nói: “Đến đây cho ta ôm một cái nào!”.
Tiểu Hôi khọt khẹt hai tiếng, đột nhiên nhún mạnh người bay khỏi vai Quỷ Lệ,
lao thẳng vào lòng Tiểu Hoàn. Tiểu Hoàn cười khúc khích, cảm thấy lông con khỉ
nhỏ ướt sũng, liền lấy chiếc khăn khô lau cho nó. Chẳng ngờ hầu tử này cảm
thấy ngứa ngáy khó chịu liền đột nhên lắc mạnh người, lập tức làm nước bắn
tung toé. Tiểu Hoàn kêu lên một tiếng, nhưng lại không nỡ buông hầu tử ra,
đành vội vàng nhắm tịt mắt lại, cả y phục lẫn mặt mũi đều bị Tiểu Hôi làm cho
lấm tấm những hạt thuỷ châu.
Tiểu Hoàn mở mắt, lườm Tiểu Hôi một cái, con khỉ mở to ba con mắt nhìn nàng,
không hề động đậy. Tiểu Hoàn hứ lên một tiếng, hất mạnh tay ném Tiểu Hôi về
phía Quỷ Lệ. Tiểu Hôi ba chân bốn cẳng bám lấy vai chủ nhân, quay đầu lại nhìn
Tiểu Hoàn đang gột gột những hạt nước đọng trên quần áo, không nhịn được bật
cười khọt khà khọt khẹt.
Tiểu Hoàn dở khóc dở cười, mím môi liếc trộm Quỷ Lệ một cái, đoạn cúi đầu
chỉnh lại y phục. Quỷ Lệ quay người nhìn Chu Nhất Tiên chăm chú, khiến cho lão
cảm thấy chột dạ nói: “Ê, tiểu tử thối, ta cũng có thể xem là ân nhân cứu mạng
của ngươi đấy. Ngươi không thể làm bừa đâu nhé!”.
Quỷ Lệ trầm ngâm giây lát, đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy có bách tính đang rối
rít chạy đi chạy lại, không ai chú ý đến bốn người bọn hắn, liền hỏi Chu Nhất
Tiên một câu: “Ông rốt cuộc là loại người gì?”.
Chu Nhất Tiên ngẩng đầu nói: “Lão phu là cao nhân”.
Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đứng bên cạnh đều giật mình, hiển nhiên đáp án của Chu
Nhất Tiên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Có điều Quỷ Lệ hiển nhiên không hề coi thường vị cao nhân này, tiếp tục trực
tiếp hỏi luôn: “Thổ Đạo chi thuật mà đêm qua ông sử dụng đã thất truyền từ
lâu, nhưng trong truyền thuyết thì đây là đạo thuật mà Thanh Vân môn tổ sư
Thanh Vân Tử khi hành tẩu giang hồ thường sử dụng, làm sao mà ông biết được?”.
Hắn nhìn chăm chăm vào Chu Nhất Tiên, gằn giọng hỏi: “Ông và Thanh Vân Môn có
quan hệ thế nào?”.
Chu Nhất Tiên trầm ngâm giây lát, rồi nói: “Được rồi! Chuyện đã tới nước này,
ta cũng không giấu các ngươi làm gì nữa…”.
Bọn Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đều ngẩn người, liếc mắt nhìn thấy thần sắc Chu Nhất
Tiên nghiêm túc không giống như đang nói đùa, bất giác cùng nghiêm nghị lặng
yên lắng nghe.
Chỉ thấy Chu Nhất Tiên chậm rãi kể: “Sự tình là thế này. Thời trẻ, lão phu đây
rất là anh tuấn tiêu sái, phong lưu hào phóng, thiên phú cực cao, thông mịnh
tuyệt thế… Hà, các ngươi đừng nhìn ta như vậy thì ta mới kể tiếp được…Thời
đó lão phu làm nghề hái thuốc, có một lần vào núi sâu tìm dược liệu, không cẩn
thận đã sảy chân rơi xuống một vách đá vạn trượng…”.
Quỷ Lệ, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân cùng lúc chau mày, nhưng Chu Nhất Tiên
dường như càng nói càng hưng phấn, tiếp tục kể: “Có điều lão phu phước lớn
mạng lớn, không ngờ được một cây tùng mọc chìa ra móc vào y phục, giảm mất quá
nửa đà rơi, sau đó lại tiếp tục rơi xuống, chẳng ngờ dưới vách núi là một đầm
nước, vì thế nên ta mới may mắn sống sót…”.
Tiểu Hoàn không nhịn được xen miệng vào hỏi: “Gia gia, câu chuyện này dường
như con đã nghe ở đâu rồi, hơn nữa còn rất nhiều người nói nữa…à, hình như
rất nhiều vị đại hiệp trong sách đều bị rơi xuống vực sâu như thế…”.
Chu Nhất Tiên trừng mắt nhìn Tiểu Hoàn, tức giận nói: “Là ta nói hay là con
nói. Mau câm miệng lại cho ta. Hà…lão phu nói tới đâu rồi nhỉ…ồ. đến chỗ
rơi xuống vách núi. Nhưng lão phu mạng lớn, may mắn không chết, tiếp đó là vô
tình phát hiện được bí kíp của một vị cao nhân tiền bối không biết đã lưu lại
ở đây từ bao nhiêu năm về trước. Lão phu thiên bẩm hơn người, ở dưới đáy vực
tham ngộ bí kíp, lấy linh khí thiên địa làm thức ăn, thời gian thấm thoắt thoi
đưa, cuối cùng lão phu đã luyện thành chính quả, đắc đạo thành tiên…”.
Quỷ Lệ lạnh lùng nói: “Ngoại trừ cái tên ra, ông có thứ gì khác giống tiên
không?”.
Chu Nhất Tiên ngớ người ra, sắc mặt lộ vẻ lúng túng, nhưng lập tức trở lại
bình thường, nghiêm mặt nói: “Lão phu là vì thiên hạ thương sinh mà hành thiện
tích đức thế nên mới vân du nhân gian để tạo phước”.
Quỷ Lệ nhạt nhẽo nói: “Vậy có phải ông muốn nói Thổ Đạo chi thuật đó ông học
từ trong cuốn bí kíp kia hay không?”.
Chu Nhất Tiên gật đầu lia lịa, nghiêm mặt nói: “Chính là vậy, nho tử khả
giáo”.
Nhưng ngay khi nói xong, lão đảo mắt một vòng nhìn mấy người xung quanh, đừng
nói là Quỷ Lệ mà ngay cả Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân cũng đều như viết rõ hai
chữ “Không tin” lên trán.
Quỷ Lệ nhìn lão chằm chằm, tự nhiên gã không hề tin những lời nói vừa rồi của
Chu Nhất Tiên, nhưng Chu Nhất Tiên đã nói ra những lời này thì cũng chứng tỏ
một điều, đó là bất kể thế nào, chung quy lão cũng không chịu nói ra thân phận
lai lịch thực sự của mình. Có điều, tuy người này có liên quan đến Thanh Vân
Môn, nhưng trước đây gã cũng đã từng ở với lão một thời gian, hồi đó cũng
chẳng thấy có gì khác lạ, huống hồ trong lòng Quỷ Lệ, dù nhiều hay ít cũng đã
nhìn ba người bọn Chu Nhất Tiên bằng con mắt khác từ lâu rồi.
Nghĩ tới đây, Quỷ Lệ cũng không tiện bức lão nói thêm nữa. Có điều gã cũng
không muốn đi cùng họ nữa, đang định nói mấy câu rồi bỏ đi, thì đột nhiên phía
nam Hà Dương thành vang lên một tiếng kêu khủng khiếp, thanh âm thê lương đến
cùng cực.
Chúng nhân cả kinh, vội quay đầu nhìn qua. Chỉ thấy con đường vốn đầy chặt
người, ngay cả bờ tường cũng đứng đầy người giờ đây đã trở nên hỗn loạn phi
thường, người nào người nấy đều vắt giò lên cổ mà chạy như điên cuồng. Giữa
màn mưa mông lung, vang lên tiếng rít sắc lạnh, một con mãnh cầm khổng lồ đang
giương móng vuốt, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng đỏ rực như máu, từ trên cao bổ
xuống, đôi cánh mở rộng bẳng nửa toà thành, khủng khiếp vô cùng.
Cuồng phong nổi lên theo nhịp đập cánh của ác điểu, cột cờ trên tường thành bị
gió lớn thổi cho gãy đoạn. Bách tính trong thành sợ hãi chạy loạn khắp nơi. Ác
điểu kêu lên một tiếng, song trảo như cánh tay loài ác ma, chụp lấy hai người
đang chạy, rồi lập tức bay vọt lên cao, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Cả toà thành chìm trong sợ hãi và im lặng, một hồi lâu sau đó mới có người
kinh hãi thốt lên: “Yêu thú, yêu thú đến rồi….chúng ta tiêu rồi!”
Lúc đó cả toà thành như bao trùm bởi những tiếng hò hét vang trời, tiếng khóc,
tiếng kêu la. hỗn loạn vô cùng.
Chỉ có mưa vẫn rơi như trước, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra
vậy.
Hết hồi 161