Hạo kiếp bắt đầu vào tiết xuân hạ năm đó, cả ngàn năm sau, người thế gian vẫn
còn nhớ rất rõ giai đoạn khủng khiếp điên cuồng này.
Nam Cương tại vùng cực Nam, trong Thập Vạn Đại Sơn, bỗng nhiên ngập tràn vô số
quái thú dị tộc, số lượng không đếm xiết, tính cách tàn nhẫn khát máu, bất kể
nam phụ lão hễ gặp là giết, ngoài ra còn có biết bao nhiêu loài ác thú ăn thịt
người khác, đi qua nơi nào là gây thảm cảnh điêu linh.
Trường hoạ kiếp đó bạo phát từ phía nam Thập Vạn Đại Sơn, rồi nhanh chóng lan
ra khắp vùng Nam Cương. Nam Chương Ngũ Tộc là Miêu, Trang, Lê, Thổ, Cao Sơn
đều nổI dậy phản kháng.
Thế nhưng, đối diện với vô số quái thú dị tộc, đặc biệt trong số bọn chúng còn
có mười mấy yêu thú kỳ dị, yêu lực vu pháp đặc biệt cao cường, sự chống cự của
ngũ tộc có khác nào châu chấu đá xe, nháy mắt là tan rã, sinh linh Nam Cương
đồ thán, thây chất ngổn ngang.
Sự tình đó thực đã làm chấn động thiên hạ, tin tưc truyền khắp thế gian, bá
tánh Trung Thổ bàng hoàng lo sợ, những người ở gần khu vực Nam Cương lập tức
mang gia quyến chạy trốn về phương Bắc, hy vọng có thể tránh càng xa trường
hạo kiếp chừng nào thì càng tốt chừng ấy.
Giới tu đạo trong thiên hạ cũng không khỏI một phen kinh hãi, ngay cả chánh ma
nhị đạo vốn một mực minh tranh ám đấu, lúc đó cũng tạm thời dừng tay, bí mật
quan sát động tĩnh phương nam, bắt đầu bàn tính đối sách cho mình.
Chánh đạo đại phái ở phương Nam là Phần Hương Cốc, nhân vì cốc chủ Vân Dịch
Lam dẫn theo đại đa số đệ tử lên Thanh Vân Sơn bái phỏng Đạo Huyền chân nhân,
không ngờ may mắn thoát khỏI đại kiếp.
Khi chuyện truyền ra, Vân Dịch Lam cốc chủ đang ngồI trên Thanh Vân Sơn nghe
kể về thảm trạng của bá tánh Nam Cương, liền đấm ngực dậm chân đau đớn thương
cảm, tự trách nếu mình còn ở quê nhà, tuyệt không dung tha giống yêu nghiệt
tác quái tàn hại bá tánh. Lại cảm thấy thương tâm quá đáng, đã định tự tận lấy
cái chết để bày tỏ nỗI lòng, tạ lỗI với thiên hạ. May là được đệ tử ngăn cản,
còn có chư trưởng lão thủ toạ Thanh Vân Môn lời hay ý đẹp khuyên can,Vân cốc
chủ mới bình tĩnh trở lại, thề phải tận sức lực của Phần Hương Cốc bản giáo mà
báo mối huyết hải thâm cừu này cho bá tánh Nam Cương.
Không lâu sau, tại Thanh Vân Môn, Vân Dịch Lam ra cáo chiếu thông báo với giới
tu đạo trong thiên hạ để giải thích sự phát triển của hạo kiếp yêu thú. NộI
dung như sau : Yêu thú yêu pháp cao cường mà tính tình hung bạo, cả thiên hạ
nếu không hiệp lực tất sẽ không chống nổi. Vì lý do đó Phần Hương Cốc và Thanh
Vân Môn nguyện đồng tâm hiệp lực, hiệu triệu người tu đạo trong thiên hạ vì
việc chung mà ra sức.
Ngày hôm sau, liền nhận được tin tức từ Thiên Âm Tự chính thức tuyên bố tán
đồng lời hiệu triệu của Thanh Vân Môn và Phần Hương Cốc, trong vòng vài ngày
sẽ nhanh chóng cử người đến hộI minh.
Chánh đạo khẩn trương thương lượng kế sách, đã phái vài đệ tử ưu tú đi về
phương Nam, quan sát động tĩnh quái thú dị tộc, đó chính là biết mình biết
người trăm trận trăm thắng.
Trong những ngày này không hiểu sao tình hình Ma Giáo tam đại phái là Quỷ
Vương Tông, Vạn Độc Môn và Hợp Hoan Phái lại yên tĩnh một cách lạ thường, tựa
hồ đang đứng ngoài vòng chiến quan sát, tuyệt không manh động, chờ cho sóng
gió qua đi, Trung Thổ rơi vào tình trạng tĩnh lặng.
Sự bình lặng khác thường đó chung quy cũng bị phá vỡ, Nam Cương quái thú dị
tộc cuối cùng cũng đã tiến vào Trung Thổ.
Có điều khi mới bắt đầu, dân số tử vong không nhiều như lúc ban đầu, đó là vì
khoảng 1 tháng trước, ở những vùng phụ cận phương Nam, bách tính đã kéo nhau
chạy trốn. Chỉ là số quái thú tựa hồ càng lúc càng nhiều, đồng thời nhanh
chóng di chuyển đến nơi tiếp giáp, xâm nhập Trung Thổ. Sau đó toàn thiên hạ
như rơi vào cảnh trầm luân bi thảm.
Không biết đó là những tin tức kinh người thật sự hay chỉ là những lời đồn
thổI truyền ngôn không phân thật giả, nhưng những tin tức làm cho người ta lo
lắng dích thực cứ liên tiếp truyền về. Ngày hôm qua, một ngôi làng đã bị huyết
tẩy, ngày hôm sau, lại có 1 toà thành phút chốc biến thành đống đổ nát. Phải
sống trong sợ hãi mỗI ngày như vâtỵ, đối với bất cứ ai cũng là một sự khó chịu
vô cùng.
Tuy nhiên đối với những người tâm đã chết thì cho dù cả thiên hạ đều diệt
vong, hắn cũng chẳng mảy may quan tâm. Quỷ Lệ cùng Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn
cùng Dã Cẩu trở thành đồng hành tính ra đã hơn một tháng. Quỷ Lệ cũng không
hiẻu vì lý do gì mà ở với bọn họ, có lẽ hắn cũng chẳng còn nơi nào có thể đi
được cả nên cứ tự nhiên mà đi theo.
Trong số người đó, Chu Nhất Tiên cực lực phản đối Quỷ Lệ nhập đoàn bởI lẽ hàng
ngày ăn uống đã không trả tiền đã không nói làm gì, hắn lại chẳng được như Dã
Cẩu đạo nhân có thể mang vác hành lý hay làm những việc lặt vặt, cả ngày nếu
không uống rượu thì cũng ngủ vùi, hơn nữa còn phải có người thường xuyên coi
sóc hắn nữa.
Nhưng nếu phải nói về kẻ ăn không thì bất quá Quỷ Lệ chỉ tốn tiền rượu. Chu
Nhất Tiên hiện tại ngứa mắt nhất chính là cái con vật Tam Nhãn Linh Hầu bên
cạnh hắn. Tiểu Hôi không những ăn uống trên sức tưởng tượng mà tửu lượng cũng
vượt xa Quỷ Lệ, e rằng cũng không có con sâu rượu nào sánh bằng, cả một túi
rượu mạnh nuốt vô bụng, đến mắt cũng không mở. Nếu không phải có Tiểu Hoàn
nằng nặc muốn giữ một người một khỉ lại thì e rằng Chu Nhất Tiên đã sớm chạy
xa rồi.
Còn như Dã Cẩu đạo nhân, từ cái đêm đột nhiên sát cơ bộc phát ra tay ám toán
Quỷ Lệ, bị Tiểu Hôi phát hiện cản trở, lúc tối hậu được Quỷ Lệ tha cho, từ đó
Dã Cẩu trầm mặc không chịu mở lời, có khi cả mấy ngày cũng chẳng nói một
tiếng.
Có điều mấy hôm nay, mặc kệ những lời oán thán liên miên bất tuyệt của Chu
Nhất Tiên, Tiểu Hoàn, cùng sự trầm mặc của Dã Cẩu đạo nhân, họ từ từ phát hiện
Quỷ Lệ tựa hồ có sự biến hoá. Tuy để nói cho minh bạch thì thật khó khăn,
nhưng đích xác Quỷ Lệ dần dần hồI tỉnh, biểu hiện rõ ràng nhất là bắt đầu
ngừng uống rượu, đôi khi cả đêm không một giọt, nhưng đồng thời hành vi cũng
trở nên vô cùng cổ quái. Quỷ Lệ thường cùng Tiểu Hôi ngồI ở 1 chỗ, hướng về
phương Bắc nhìn xuất thần, hình như có cùng tâm sự.
Tin tức về trường hoạ kiếp phương Nam đã lan truyền đến phương bắc theo sự
chạy nạn của bách tính, lão thần tiên Chu Nhất Tiên nhờ đó mà biết sự kiện
này.
Trong số người họ, Chu Nhất Tiên khi nghe được tin tức lần đầu tiên từ những
người chạy nạn thì trầm tư một lúc rồI lại lắc đầu, cả ngày tự hỏI nên chạy đi
đâu thì tốt.
Có lẽ trong đám người họ chẳng ai lo lắng như lão cả, Quỷ Lệ cùng Dã Cẩu lúc
nào cũng mang dáng vẻ nặng trĩu tâm sự. Tiểu Hoàn dường như không để tâm đến
mối nguy thoạt nghe tưởng rất xa xôi đó, dối với nàng mà nói, bình nhật thường
cùng Tiểu Hôi nô đùa, thi thoảng lại chiếu cố trò chuyện với Quỷ Lệ, một ngày
qua đi cũng có nhiều tư vị.
Thế nhưng những người trong nhóm cũng đành nhượng bộ sự thuyết phục kiên trì
của Chu Nhất Tiên, chung quy nhằm hướng Bắc mà đi, bởI theo ý kiến của lão
Chu, nên rời càng xa phương Nam càng thấy nhẹ nhàng hơn. Trên đường đi chỉ
thấy ngày càng có nhiều người nánh nạn từ phương Nam đến, tin tức thu thập
được cũng càng trở nên mơ hồ. Đám quái thú dị tộc xuất phát từ Thập Vạn Đại
Sơn thế như vũ bão, hung hãn tiến nhập Trung Thổ.
Mấy ngày trước, trong số muôn vàn tin tức lan truyền đó còn có người nói: “Đám
quái thú dị tộc đã đuổI giết đến một toà thành cách đó trăm dặm. Hại cho bọn
người Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn phải lập tức đi tiếp không dám nghỉ ngơi, mặc
dù sau đó không lâu biết rằng đó chỉ là tin đồn, nhưng lòng người sợ hãi hoang
mang qua đó có thể thấy rõ.
Đêm đã khuya, đoàn người nghỉ lại ngoài trời, nhóm một đống lửa tại đỉnh một
ngọn đồI, những người trong nhóm ngồI vây quanh ngọn lửa, chỉ riêng Quỷ Lệ
ngồi riêng ở phía xa.
Tiểu Hôi nhảy ra từ trong bóng tối, trong tay ôm rất nhiều quả lạ, không biết
lấy nơi đâu, nhảy 2,3 cái lên vai Quỷ Lệ, sau đó định vị liền ngấu nghiến ăn.
Chu Nhất Tiên nhìn ra bên ngoài, trầm ngâm suy nghĩ, rồI nhìn Tiểu Hoàn và Dã
Cẩu đạo nhân nói: “Ta có điều này không thể không nói.”
Tiểu Hoàn nhìn có vẻ kỳ quái, hướng về phía Chu Nhất Tiên hỏI: “Gia gia, là
việc gì vậy?”
Chu Nhất Tiên vừa định mở miệng thì trên vai Quỷ Lệ, Tiểu Hôi như phát hiện
điều gì đó kêu lớn “chi, chi”. Chúng nhân kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đều
cùng đứng dậy đi về phía Tiểu Hôi, nhìn về hướng tiểu hầu dùng chân tay vũ
động. Chỉ thấy trong đêm tối là ánh sáng mờ nhạt đến gần, dưới chân núi là một
đám người, nam nữ phụ ấu đều có, trông thảm hại vô cùng nhưng vẫn kiêm quyết
tiến về phía trước.
Chu Nhất Tiên nhìn một lúc lâu thở dài : “Đấy là những người từ phương Nam
chạy nạn.”
Chúng nhân yên lặng không ai trả lời. Chu Nhất Tiên trầm mặc một lúc rồI nói:
“Kỳ thật là ta muốn nói, phương Nam sự tình xảy ra phức tạp, đột nhiên xuất
hiện nhiều quái thú dị tộc gặp người thì giết, điều này không thể là sai. Ta
thấy vô số người chạy về hướng Bắc, chúng ta tốt nhất nên khởI hành về hướng
Bắc thôi.”
Tiểu Hoàn nhíu mày nói: “Gia gia, đi về hướng Bắc là điều tất yếu, chúng ta đã
phiêu bạt tới nhiều nơi, có điều phương Bắc rộng lớn như vậy, nghe nói đám
quái thú dị tộc hành động đặc biệt nhanh, gia gia có biết một địa phương nào
khả dĩ có thể ẩn náu ?”
Chu Nhất Tiên trừng mắt : “Ngươi chẳng lẽ không nghe những truyền thuyết gần
đây? Đám quái thú đều có những khả năng đặc biệt như đánh hơi, thính lực tốt,
bất kể ẩn náu trên cây, trong hang cốc, thậm chí chốn ở thâm sơn cùng cốc đều
bị phát hiện, ăn thịt. Đối phó với những quái vật này chúng ta có thể đi đâu
ẩn tránh?”
Tiểu Hòan vẻ lo nghĩ nói: “Vậy chúng ta phải làm gì? Không sớm thì muộn đám
yêu thú cũng đuổI tới ăn thịt chúng ta.”
Chu Nhất Tiên ngắt lời nói: “Nói nhảm, ta Chu đại tiên nhân, thần cơ diệu
toán, làm sao có thể chết trong miệng lũ súc sinh đó. Ta đã tính toán, thời
điểm này nhìn khắp thiên hạ chỉ có một địa phương tối an toàn.”
Tiểu Hoàn kinh ngạc, bên ngoài Dã Cẩuđạo nhân, thậm chí Quỷ Lệ cũng đã chuyển
thân nhìn về hướng Chu Nhất Tiên. Chu Nhất Tiên bất giác đắc ý cười lên hai
tiếng “ha ha”, Tiểu Hoàn vừa kinh sợ vừa vui mừng nói: “Gia gia, đó là địa
phương nào, người nói nhanh lên!”
Chu Nhất Tiên húng hắng ho rồI trịnh trọng nói: “Thanh Vân Sơn.”
Dã Cẩu đạo nhân sắc mặt biến đổI, Quỷ Lệ quay đầu trở lại, chỉ mỗI Tiểu Hoàn
ngạc nhiên nói: “Cháu biết Thanh Vân Sơn là khu vực của Thanh Vân Môn, có rất
nhiều người tu đạo, nhưng cũng chỉ là lực lượng một môn phái, nếu gặp phải đám
quái thú dị tộc này chưa chắc tự bảo vệ thì làm sao có thể bảo bọc chúng ta?”
Chu Nhất Tiên cười lớn nói: “Đó là tại ngươi không biết, ta liệu định Phần
Hương Cốc và Thiên Âm Tự sẽ hộI minh tại Thanh Vân Sơn, nhân vì lão Vân Dịch
Lam đã tới Thanh Vân Sơn, thêm nữa mười năm trước trong trận chiến ở Thanh Vân
Môn, Thanh Vân Môn ⬘Tru Tiên Kiếm Trận⬙…”
Quỷ Lệ ở ngoài xa khi nghe đến bốn tiếng đó, thân hình liền chấn động mạnh.
Chu Nhất Tiên không hề chú ý tới Quỷ Lệ, hưng phấn nói tiếp: “Thanh Vân Môn
⬘Tru Tiên Kiếm Trận⬙ được phát động, người người đều biết kiếm trận thật thần
thông, kinh thiên động địa, do đó lấy nơi này làm hộI minh, sẽ là chỗ an toàn
nhất. Ta thấy thiên hạ đạo sĩ chánh đạo chỉ một số chưa tới, còn phần lớn đã
lên Thanh Vân Sơn cùng nhau đối phó với hạo kiếp chưa từng có. Chúng ta đến
đấy, tự nhiên sẽ được ở địa phương an toàn nhất. Những cao nhân tu đạo chẳng
lẽ lại nhìn bọn ta chết một cách oan uổng!”. Nói xong càng thêm đắc ý, cười
lớn vài tiếng.
Một thanh âm băng lạnh đột nhiên cắt ngang tràng cười. Chu Nhất Tiên, Tiểu
Hoàn cùng Dã Cẩu đạo nhân đồng thời nhìn về hướng thanh âm phát xuất, chỉ thấy
Quỷ Lệ từ từ đứng dậy trong bóng tối, không chuyển thân lanh lùng nói: “Chỉ sợ
chánh đạo cao nhân thấy chết mà không cứu, không những vậy còn đá cho ông một
cái.”
Chu Nhất Tiên bị Quỷ Lệ chế giễu một câu, không kiềm chế được tức giận, nói:
“Hừ! dù thế nào ngươi cũng là người Ma Giáo, trước sau cũng bị người ta đuổI
đi…”
Tiểu Hoàn thấy kinh nói lớn: “Gia gia”
Chu Nhất Tiên nhìn Tiểu Hoàn biết mình lỡ lời, lập tức ngừng nói, Tiểu Hoàn
chuyển thân nhìn về hướng Quỷ Lệ, thoáng do dự, nhưng cuối cùng cũng nói:
“Ngươi….ngươi đừng nghe những gì gia gia nói, gia gia toàn nói những câu vô
nghĩa.”
Chu Nhất Tiên nổI cơn đại nộ liền lớn tiếng: “Sao ngươi có thể mở miệng nói
gia gia ngươi là hạng già mồm!”
Tiểu Hoàn không chú ý đến lão, vẫn nhìn Quỷ Lệ nói: “Hiện tại tình hình không
tốt, chúng ta sẽ đi cùng nhau, tất sẽ tìm được địa phương an toàn khác.”
Không chờ Tiểu Hoàn dứt câu, Quỷ Lệ từ tốn nói: “Không can chi, thiên hạ rộng
lớn, ta tự có chốn đến.”
Nói xong lập tức hướng chuyển về phía trước.
Tiểu Hoàn giật mình, thần sắc thay đổI nói: “Trương… ngươi… ngươi định đi
đâu?”
Quỷ Lệ không đáp, thân ảnh từ từ đi về phía trước, Tiểu Hôi ở trên vai hắn
quay đầu lại, nhìn Tiểu Hoàn đang đứng trên đỉnh ngọn đồI, nhe răng cười một
cái, giơ tay vẫy chào.
Tiểu Hoàn nhìn bóng hình ấy từ từ mất hút, không hiểu vì sao, tâm thần đột
nhiên trống trải, như đánh mất điều gì đó, mũi cay cay, một dòng lệ tuôn
rơi….
“Vù”
Âm thanh phá không, thân ảnh Quỷ Lệ nhạt nhoà trong không trung. Trên không
mây đen dày đặc, ngay cả ánh sáng các vì sao cũng không thấy đâu, tựa hồ như
cũng bị ảnh hưởng bởI trường hạo kiếp phương Nam, âm âm ám ám, không có lấy
một điểm hy vọng nhỏ nhoi nào cho loài người.
Sau khi ly khai bọn Chu Nhất Tiên, Quỷ Lệ một mình bay về hướng Nam bất kể
thời gian. Trong đêm tối, dưới những đám mây đen, tứ phía bát phương hắc ám âm
trầm, thiên địa hoang sơ, thanh lãnh tịnh liêu, con người trên không trung ấy
thật cô độc, không biết đi đâu về đâu.
Tiểu Hôi trên vai hắn hốt nhiên kêu lên hai tiếng, Quỷ Lệ liền quay lại chỉ
thấy con mắt thứ ba ở phía trước, Tiểu Hôi nhe răng cười, tựa hồ lúc nào cũng
có thể vui mừng. Trên khuôn mặt Quỷ Lệ xuất hiện một nụ cười thân ái hiếm hoi,
xoa đầu hầu tử, thân hình hơi trầm, chuẩn bị đáp xuống.
Địa phương dừng chân là một ngọn núi hoang dã, rừng cây rậm rạp, có nhiều loại
thảo mộc, phía dưới là vô số bụI cây, gây khó khăn cho việc di chuyển. Nơi đây
sự hoang dã chế ngự, không dấu chân loài người. Quỷ Lệ sắc diện trầm tĩnh giữa
rừng cây, thân trùng xuống, hữu thủ giơ lên, Phệ Hồn Ma Bổng từ trong tay áo
bay ra, bay một vòng, mặc dù không nghe thấy âm thanh nào, trong khu vực xung
quanh sáu thước, cây cối, cỏ dại, bụI gai tất cả đều bị khô héo, chớp mắt đã
biến thành tàn úa.
Phệ Hồn trở về tay áo, Quỷ Lệ cảm nhận rõ nét một luồng lãnh khí cuồn cuộn từ
Hắc Bổng chu du toàn thân. Tiểu Hôi hoan hỉ kêu lên một tiếng nhảy xuống, chạy
về rừng cây nơi sâu thẳm. Quỷ Lệ nhìn theo thân ảnh Tiểu Hôi, từ khi đến vùng
Nam Cương, đặc biệt sau khi Tiểu Hôi thân hình biến đổI, lượng thức ăn tiêu
thụ đại biến, lúc nào cũng nghĩ tới việc ăn uống.
Bóng đêm dầy đặc, gió đêm thổI từ vùng hoang vu đến cây rừng, tạo ra âm thanh
chết chóc. Quỷ Lệ chầm chậm ngồI xuống, từ từ nhắm mắt lại, cảnh vật xung
quanh vụt tắt, trong đêm tối, trầm mặc như âm lĩnh.
Không biết bao lâu sau, từ xa vọng lại một tiếng gầm lớn, sau đó tan biến
không dấu vết, Quỷ Lệ nhíu mày mở mắt nhưng không di chuyển, quả nhiên sau
thời điểm đó trong rừng cây phụ cận rung động, thì ra Tiểu Hôi đã quay trở
lại.
Tiếng kêu làm phiền nhiễu cho Quỷ Lệ dường như là do các bụI gai nhọn đâm phải
Tiểu Hôi, có vẻ như các con mắt không hề hấn gì nhưng toàn thân bị gai đâm,
đang chạy lại gần. Quỷ Lệ thấy rõ một tay Tiểu Hôi ôm trước ngực là các loại
quả dại, tay còn lại đặt ở sau lưng dường như đang kéo một vật gì đó.
Quỷ Lệ cảm thấy kỳ quái, nhìn về phía sau lưng Tiểu Hôi, liền vô cùng kinh
ngạc. Trong bóng tối, thứ mà Tiểu Hôi vác trên lưng có hình dạng một loại động
vật to lớn, so với Tiểu Hôi thì thập phần to lớn, nhưng xem bộ dạng Tiểu Hôi
vác thì thật là dễ dàng. Một lúc sau, Tiểu Hôi đã chạy tới nơi, cười “a, a”,
trước tiên đặt quả dại xuống, sau đó vòng tay lại, tay còn lại buông ra
“Uỵch”.
Âm thanh nặng nề vang lên, một vật to lớn rơi xuống trước mặt.
Đó là một con Trư dã đã trưởng thành, thật là to lớn, cao hơn cả Tiểu Hôi khi
đứng, nhưng thời điểm này thân thể lưu huyết, dĩ nhiên là đã chết. Quỷ Lệ nhìn
vết thương thấy vẫn còn mới liền nhìn Tiểu Hôi: “Có phải ngươi săn được?”
Tiểu Hôi nhe răng cười, đồng thời cùng lúc chỉ dã trư rồi chỉ Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ thở dài cười ma quái: “Ta không đói.”
Tiểu Hôi vò đầu, ba con mắt nhấp nháy một lúc, hết chỉ con dã trư rồI chỉ
chính mình. Quỷ lệ tuy không có ý trêu chọc nhưng thấy vậy cũng phải bật cười,
trong tâm trôi qua bao ý niệm, liền cười nói: “Được! Ta giúp ngươi.”
Tiểu Hôi ngay lập tức trở nên hoan hỉ chính thị là điều mình mong muốn, hiển
nhiên đã biết tài nghệ Quỷ Lệ không tệ. Quỷ Lệ mau chóng kéo tay áo, rút ra
một con dao, bắt đầu động thủ, lập tức da của dã trư bị loại bỏ, động tác
thuần thục, hai, ba đường đã rạch tới xương, dùng nước rửa sạch, đốt một đống
lửa bắt đầu quay dã trư.
Ngọn lửa lớn dần, sắc diện Tiểu Hôi và Quỷ Lệ trở nên hồng hào bởI ánh lửa
chiếu vào. Tiểu Hôi lúc này đã ăn hết các quả dại, con mắt chăm chú nhìn vào
ngọn lửa đang quay dã trư, chính nơi phát ra hưong vị. Quỷ Lệ từ từ rắc các
loại gia vị tự chế, mỡ dã trư bắt đầu chảy xuống, hương thơm cũng vì thế lan
toả. Rất nhanh thịt dã trư chuyển sang màu hoàng kim.
Ánh lửa chập chờn, rọI sáng mặt người và hầu tử, dồng thời cũng chiếu sáng cây
cối, không gian xung quanh. Trên đại thụ hình bóng ai đó quay cuồng phảng phất
hô phong hoán vũ. Quỷ Lệ nhìn ngọn lửa bập bùng, tâm tư không biết để nơi đâu,
chỉ có Tiểu Hôi ngay ngất nhìn dã trư gãi đầu gãi tai, bất ngờ chạy lại gần
hoả diễm.
Không trung tịnh mịch, hương vị thức ăn ngào ngạt quyến rũ.
Rừng cây nơi xa xôi, đột nhiên vọng lại âm thanh gầm rống “aaa”
Tiếng gầm trầm mạnh mẽ tựa hồ từ phương xa đưa đến, âm thanh nhanh chóng đến
gần. Quỷ lệ chấn động, tinh thần sáng suốt trở lại, từ từ nhíu mày, quay người
lại, mục quang thâm trầm nhìn về hướng tiếng gầm khởI phát. Tiểu Hôi sau đó
nhảy lên vai Quỷ Lệ, thần sắc không một chtú lo sợ, cũng quay đầu lại nhìn.
Một tiếng “tách” phát ra từ đống lửa, một miếng gỗ bị gãy bởI lửa cháy, hương
vị dã trư càng đậm đà.
Bên ngoài ba thước, bóng tối bao trùm rừng cây, đột nhiên một tiếng huýt sáo
vang lên, sau đó tiếng gầm không thấy nữa nhưng cảm giác băng lạnh, sát khí vô
hình tấn tốc gia tăng.
Quỷ Lệ thần sắc khác thường, nhíu mày.
“Tách” lại một mảnh gỗ nữa bị gãy.
Đột nhiên chỉ còn âm thanh vi vu của gió, rừng cây trở lại yên tĩnh như ban
đầu, không một thanh âm, bóng tối bao trùm rừng cây, bụI gai. Đột nhiên hai
phía xuất hiện tiếng chân người.
Một thiếu niên mặc áo gấm, diện mạo anh tuấn tạo cảm giác yêu thích từ bóng
đêm bước tới. Trong ánh sáng nhập nhoà, sự xuất hiện đột ngột của thiếu niên
làm cho cảnh sắc xung quanh thêm tươi sáng. Quỷ Lệ không động thân, không một
động tác, ngồI y nguyên nhìn thiếu niên.
Thiếu niên nhìn Quỷ Lệ, sau đó mục quang dừng tại Tiểu Hôi, ngạc nhiên: “A”.
Rồi nói: “Tam Nhãn Linh Hầu”.
Quỷ Lệ không trả lời, Tiểu Hôi đột nhiên kêu lên “chi chi” bộ dạng tức giận.
Song song với tiếng kêu của Tiểu Hôi là một tiếng gầm, giống hệt tiếng gầm mà
Quỷ Lệ nghe lúc trước, được phát ra từ sau lưng thiếu niên.
“Gừ” cùng với tiếng gầm, trên vai thiếu niên từ từ xuất hiện một chiếc đầu kỳ
dị, có 4 mắt, trên dưới hai cặp riêng biệt to lớn đều nhau, chiếc miệng cực
lớn như chiếm toàn bộ khuôn mặt, chiếc miệng há ra, vô số răng xuất hiện, đặc
biệt có sáu chiếc chìa ra ngoài trông vô cùng đáng sợ. Trong ánh sáng của ánh
lửa có thể thấy quái thú nhỏ dãi thèm thuồng.
Quỷ Lệ chung quy sắc mặt cũng biến đổI, từ từ đứng lên, lạnh lùng nói: “Quái
thú?”
Thiếu niên không hồi đáp, nhãn quang nhìn về phía Quỷ Lệ đánh giá, hốt nhiên
như có cảm giác chuyển thân nhìn quái thú, chỉ thấy mục quang ác thú thập phần
tham lam nhưng mục tiêu lại không phải Quỷ Lệ hay Tiểu Hôi mà lại là con dã
trư.
Trong không khí, mùi thịt nướng thật hấp dẫn.
Thiếu niên đột nhiên cười lớn, nhìn Quỷ Lệ nói: “Tay nghề thật khéo! Ta không
hiểu sao đêm nay quái thú bất an không ngờ là bị hấp dẫn bởI tay nghề của
ngươi.”
Quỷ Lệ chầm chậm nói: “Quái thú tuy là thượng cổ ác thú, hung mãnh thành tật,
nhưng lại vô cùng tham ăn, một con dã trư thì đáng kể gì?”
Thiếu niên lắc đầu nói: “Không đúng, quái thú của ta có điều bất đồng với đồng
loại, cho dù là cao lương mỹ thực cũng không để vào mắt, không thể nghĩ ra là
lại bị một con dã trư làm cho thành tình trạng như vậy.”
Thời điểm này, quả đúng như lời thiếu niên nói, quái thú tựa hồ đặc biệt để ý
đến dã trư, trong miệng tiếng răng va vào nhau, nước rãi chảy xuống, đột nhiên
kêu lên một tiếng nhảy từ vai thiếu niên xuống, như một bóng đen hướng về hoả
diễm. Một thân ảnh cũng nhanh không kém, âm thanh phẫn nộ “chí chí” chắn trước
dã trư, chính là Tiểu Hôi.
Quái thú “gừ” một tiếng, gầm lên đáp xuống đất, toàn thân hiện ra, bốn móng
vuốt sắc bén, thân hình to lớn gấp dã trư bốn lần, kỳ quái nhất là chiếc cổ
cực dài, khi đứng thẳng cao hơn thân gấp bội.
Ngược lại Tiểu Hôi nhỏ hơn gấp bộI, không hiểu sao quái thú tựa hồ rất nghi kỵ
Tiểu Hôi nhưng vẫn không thể bỏ qua mỹ thực, mở miệng gầm lên một tiếng, biểu
tình phức tạp như chuẩn bị giao tranh.
Quỷ Lệ nhìn lưỡng thú tranh đấu chỉ vì một con dã trư, đột nhiên nói: “Con dã
trư chưa hoàn toàn chín, gia vị chưa ngấm hết, các ngươi việc gì phải tranh
nhau?”
Lời nói đó thật kỳ diệu, ngay cả thiếu niên cũng thấy bất ngờ, hai loài thú kỳ
dị này đã có phản ứng. Quái thú 4 mắt trừng trừng nhìn Tiểu Hôi, Tiểu Hôi cũng
mở con mắt thứ 3 nhìn lại, hai loài thú, bảy con mắt nhìn nhau, sau một lúc
Tiểu Hôi nhìn quái thú kêu lên hai tiếng “chi chi” rồi chạy về phía sau nhảy
lên vai Quỷ Lệ, con mắt nhìn chằm chằm vào con dã trư.
Quái thú bốn mắt nhìn theo động tác của Tiểu Hôi, sau khi Tiểu Hôi ngồi xuống,
ác thú rống lên hai tiếng, chiếc đầu từ từ đến gần đống lửa, một chân lùi lại,
một chân tiến lên rồi ngồi cạnh đấy, nước miếng chảy ra không ngừng nhưng vẫn
có thể tự chủ, trông vừa đáng sợ vừa buồn cười.
Thiếu niên nhìn quái thú ngồI xuống, từ từ đến gần, bất kể nơi đó bẩn thỉu,
cũng đến ngồI bên cạnh quái thú, nhìn Quỷ Lệ mỉm cười nói: “Không biết cao
nhân là ai, không ngờ có phương pháp làm cho quái thú tạm thời bỏ hung tính?”
Quỷ Lệ không nhìn thiếu niên, ngồI xuống, phiêu phiêu nhìn đống lửa: “Chúng ta
trong thâm sơn ngẫu ngộ, hà tất phải hỏi danh tánh, nơi đây chỉ có dã trư, hãy
để cái bụng chúng ta ăn cho thoả thích.”
“Nói hay, nói rất hay”, thiếu niên chân duỗI ra, sắc mặt tán thưởng nói: “Hay,
chỉ cần cái bụng no. Như ngươi nói thiên hạ chúng sinh, ngày lại ngày cũng chỉ
vì ăn uống đầy đủ, như thế người và ác thú dị nhân cùng một loại, tịnh không
phân biệt?”
Quỷ Lệ từ từ lật ngược dã trư, mỡ heo trào ra, hương vị thêm đậm, phía đối
diện, quái thú như muốn phát tác nhưng không biết vì lý do gì mà tính tham
thực, sự hung hãn lại bị kiềm chế, đồng thời Tiểu Hôi cũng ngoan ngoãn nhìn
không động đậy.
Ngọn lửa lớn dần , chiếu lên mặt Quy Lệ, hắn từ từ nói: “Con người có sự khác
biệt.”
Thiếu niên như không hiểu, hỏi: “Cái gì ?”
Quỷ Lệ nói: “Con người có ái hận tình cừu.”
Thiếu niên cười lớn hỏI: “Làm sao ngươi biết dã thú không có cảm giác, ngươi
giết dã trư, làm sao có thể biết dã trư đau đớn. Như ta giết ngươi, ngươi cũng
không khác dã trư, chúng sinh bình đẳng, làm sao phải phân chia người, thú?”
Quỷ Lệ nhìn thiếu niên: “Có phân biệt.”
Thiếu niên mục quang đáng sợ: “Làm gì có phân biệt.”
Quỷ Lệ nói: “Ta bình sinh có điều vô cùng hối hận, ngày đêm ám ảnh, sống không
bằng chết, thà không sinh ra trên đời. Sống không kỳ vọng thì thà chết vì
người mình yêu. Nói về tình cừu làm sao dã trư có thể sánh được.”
Thiếu niên nhãn thần từ từ trở nên hoà ái, thần sắc cũng trở nên quái dị.
Hết hồi 146