“Toạ hạ đệ tử của Thương Tùng Chân Nhân ở Long Thủ Phong là Tề Hạo, Lâm Kinh
Vũ, bái kiến Điền sư thúc, Tô sư thúc.”
Trong Thủ Tĩnh Đường, Điền Bất Dịch và Tô Như ngồi ghế trên, các đệ tử đều sắp
hàng hai bên, ở giữa là hai bạch y nhân, cũng chính là Lâm Kinh Vũ và người
thanh niên tuấn tú kia tên gọi Tề Hạo, đang hướng về Điền Bất Dịch làm lễ.
Trương Tiểu Phàm sắp chót trong hàng đệ tử, nhìn Lâm Kinh Vũ đang đứng giữa
sảnh.
Bao năm không gặp, ai nấy đều đã lớn cả rồi.
Lúc ấy, Lâm Kinh Vũ cũng quay đầu sang nhìn Trương Tiểu Phàm, ánh mắt gặp
nhau, Lâm Kinh Vũ mỉm cười, Trương Tiểu Phàm nóng hết cả đầu, cảm động vô
cùng, khẽ gật gật.
Ánh mắt Điền Bất Dịch xoáy lên xoáy xuống thân hình của Tề Hạo, lại liếc sang
Lâm Kinh Vũ, vẻ mặt bỗng trầm xuống, hai người này phong thần tuấn lãng, cứ
theo nhãn lực của lão, thoáng cái là nhận ra tư chất bọn họ vượt xa đám môn hạ
đệ tử ở đây.
Tề Hạo thì chẳng cần phải nói, y đã sớm thành danh trong lớp trẻ của Thanh Vân
Môn, nhưng Lâm Kinh Vũ còn ít tuổi, ban nãy lại ngự kiếm lướt tới, xem thế đủ
biết ít nhất đã vượt qua tầng thứ tư của Thái Cực Huyền Thanh Đạo, mà gã nhập
môn bất quá ba năm rưỡi chứ mấy, tư chất như vậy thật đáng kinh ngạc.
Nghĩ tới đây, Điền Bất Dịch vô tình nhìn lại Trương Tiểu Phàm đang đứng đằng
cuối, ngấm ngầm so sánh, tâm tình bải hoải, lãnh đạm hỏi: “Sư phụ bảo các
ngươi đến làm gì?”
Tề Hạo vòng tay đáp: “Bẩm Điền sư thúc, gia sư Thương Tùng Chân Nhân được sự
uỷ thác của chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân, bắt đầu chuẩn bị mọi việc cho kỳ
đại thí Thất Mạch Hội Võ hai năm tới. Vì có chút ít thay đổi, nên đặc biệt
lệnh cho con và Lâm sư đệ cùng đến trước thông báo.”
Điền Bất Dịch hừ một tiếng, nhìn lướt Lâm Kinh Vũ một lượt từ đầu tới chân:
“Lão ấy cố ý muốn thị uy với ta đây!”
Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ đều biến sắc, Lâm Kinh Vũ toan phản ứng, nhưng Tề Hạo
giơ tay ngăn gã lại, mỉm cười thưa: “Điền sư thúc thật khéo nói giỡn, chúng ta
đều là người của Thanh Vân Môn, Điền sư thúc lại đức cao vọng trọng, gia sư
tuyệt không dám có ý bất kính.”
Vẻ mặt Điền Bất Dịch tối sầm, chẳng mảy may thay đổi, nhưng Tô Như bên cạnh
thì tươi cười hoà nhã, dịu dàng hỏi rằng: “Các con bất tất để ý, Điền sư thúc
chỉ là nói đùa thôi mà. Phải rồi, con vừa nói cái gì thay đổi, là như thế
nào?”
Tề Hạo cung kính đáp: “Hồi bẩm Tô sư thúc, chuyện là thế này ạ, Thất Mạch Hội
Võ năm xưa, mỗi chi phái trong Thanh Vân Môn đều cử ra bốn người, riêng chi
phái chính là Thông Thiên Phong lại đưa thêm bốn người nữa, tổng cộng là ba
mươi hai, rồi rút thăm cặp đấu, người thắng vào vòng trong, cứ thế qua năm
vòng, người chiến thắng cuối cùng chính là nhân tài kiệt xuất (1) trong thế hệ
trẻ của Thanh Vân Môn, sẽ được các vị sư trưởng quan tâm bồi dưỡng.”
Tô Như chúm chím cười, phong tư đoan trang, nói: “Nhắc đến kỳ đại thí lần
trước, con là nhân vật rất nổi, ta còn nhớ đến phút cuối con giành bảng nhãn!
Nếu không phải vì bên chi phái chính đưa gã Tiêu Dật Tài đó ra, chưa chừng
chính con đã đoạt được giải võ trạng nguyên của Thanh Vân Môn rồi!”
Tề Hạo sắc mặt không thay đổi, cười đáp: “Tô sư thúc quá khen, trong kỳ đại
thí lần trước Tiêu Dật Tài Tiêu sư huynh bên chi phái chính là kỳ tài trời
phú, tu đạo tinh thâm, con đây kém xa, tâm phục khẩu phục nhận thua, chẳng có
gì để nói nữa cả. Có điều kỳ Thất Mạch Hội Võ hai năm tới đây, gia sư và
chưởng môn chân nhân sau khi bàn bạc, đã sửa đổi chút ít quy tắc, đặc mệnh con
đến thông báo với hai vị sư thúc.”
Điền Bất Dịch và Tô Như đều động dung, hỏi: “Sửa đổi thế nào?”
Tề Hạo đáp: “Gia sư Thương Tùng Chân Nhân cho rằng, đại thí Thất Mạch Hội Võ
vốn là để phát hiện ra nhân tài trong số đệ tử của các chi phái, sau đó bồi
dưỡng thêm. Đến nay, Thanh Vân Môn đệ tử đông tới gần một nghìn người, trong
đó lớp đệ tử trẻ mới vào đặc biệt nhiều, không thiếu gì những nhân vật thiên
tài xuất chúng. Với suy nghĩ như thế, xét thấy cơ hội sáu mươi năm mới có một
lần, mà chỉ cho mỗi chi phái đưa ra vỏn vẹn có bốn người, thật là ít quá. Vì
vậy gia sư đề nghị, bảy chi phái đều đưa ra chín đệ tử, trong đó chi phái
chính nhân số đông nhất, thì đưa thêm một người nữa, là thành sáu mươi tư
người, trên cơ sở ấy lại bắt thăm cặp đấu như trước kia, trải qua sáu vòng,
chọn ra người chiến thắng. Như thế khỏi phải nuối tiếc là để sót ngọc quý giữa
lòng biển khơi. (2)”
Điền Bất Dịch và Tô Như đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi. Đại Trúc Phong
bọn họ nhân số ít tư chất kém, thoạt nhìn thì tưởng như là có ưu thế, nhưng
thực tế chính những chi phái đông đúc nhiều người tài như Thông Thiên Phong
chi phái chính và Long Thủ Phong của Thương Tùng lại có rất nhiều thuận lợi.
Tô Như thấy thần sắc của trượng phu rất khó coi, khe khẽ lắc đầu, đưa mắt ra
hiệu. Điền Bất Dịch trong lòng làm gì mà không rõ ý tứ của thê tử, chuyện này
đã do chưởng môn sư huynh và Thương Tùng thương nghị rồi, thì coi như đã được
quyết định, có tranh biện cũng vô ích, bèn lạnh lùng bảo: “Như vậy càng tốt,
ta chẳng có ý kiến gì cả.”
Tề Hạo mỉm cười, đáp: “Thế thì hay quá. Ngoài ra trước lúc lên đường, gia sư
có dặn con một chuyện, Lâm sư đệ đây và một vị Trương sư đệ là toạ hạ đệ tử
của Điền sư thúc vốn là bạn cũ biết nhau từ trước, hi vọng Điền sư thúc để bọn
họ hàn huyên lại chuyện xưa.”
Điền Bất Dịch trong lòng đang giận dữ, xua tay sốt ruột nói: “Được rồi, được
rồi.”
Lâm Kinh Vũ đợi nãy giờ đã phát nóng ruột, hiềm nỗi đang ở trước mặt tiền bối
trưởng lão, nên không dám phát tác, lúc này thấy lão đồng ý, bèn quay mình đi
lại phía Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm bồi hồi, cũng bước ra.
Lâm Kinh Vũ đi đến trước mặt hắn, ngắm nghía kỹ càng một hồi, tròng mắt chợt
đỏ lên, ngắc ngứ nói: “Mi lớn quá rồi, Tiểu Phàm.”
Trong lòng Trương Tiểu Phàm chộn rộn bao cảm giác, chỉ biết gật đầu thật mạnh:
“Mi cũng thế mà. Phải rồi, thảm án trong thôn năm xưa mi đã có manh mối gì
chưa?”
Lâm Kinh Vũ lắc đầu: “Mấy năm nay ta đã hỏi sư phụ rất nhiều, nhưng đều chẳng
có tiến triển gì cả, thế còn mi?”
Trương Tiểu Phàm cười khổ: “Ta cũng vậy thôi.”
Lâm Kinh Vũ kéo tay hắn, bảo: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Trương Tiểu Phàm do dự, ngoảnh đầu nhìn Điền Bất Dịch và Tô Như, Điền Bất Dịch
chẳng thèm lý đến, Tô Như thì mỉm cười nói: “Đi đi!”
Trương Tiểu Phàm mừng rỡ, gật đầu với bà ta, rồi hấp tấp cùng Lâm Kinh Vũ bước
ra ngoài.
**
-
Trên đại điện, lúc này chỉ còn một người khách là Tề Hạo. Y phục trang toàn
trắng, tiêu sái xuất chúng, thần sắc điềm đạm trầm tĩnh, chầm chậm nhìn khắp
chúng đệ tử Đại Trúc Phong, cuối cùng mục quang rớt lại trên mình Tống Đại
Nhân, vòng tay cười: “Vị này chắc là Tống Đại Nhân Tống sư huynh rồi! Kỳ đại
thí trước chúng ta đã có gặp mặt.”
Tống Đại Nhân vội vàng đáp lễ: “Tề sư huynh trí nhớ thật tốt, vẫn còn nhớ tay
bại tướng này.”
Lời vừa nói ra, chúng đệ tử thoắt so vai tái mặt, Điền Linh Nhi đứng bên cạnh
mẹ, hỏi thầm: “Mẹ ơi, đại sư huynh bại dưới tay y ư?”
Tô Như gật gật đầu, khe khẽ đáp: “Phải. Năm đó đại sư huynh con khó khăn lắm
mới thắng được hai trận, ta và cha đều rất vui mừng, ai ngờ đến vòng thứ ba
thì gặp phải người này, chỉ va chạm mấy lần là thua.”
Điền Linh Nhi thè lưỡi, nói: “Thế chẳng phải là y rất lợi hại sao?”
Tô Như chưa trả lời ngay, mà quay đầu nhìn trượng phu, thấy Điền Bất Dịch mặt
mày xanh tái, ngồi như không vững, đành lắc đầu nói: “Tư chất của Tề Hạo thực
sự là vượt xa đại sư huynh con, hôm đó trong khi tỷ thí chẳng phải sử đến hư
chiêu, đặc biệt là thanh tiên kiếm Hàn Băng của y là dùng băng tinh vạn năm
trên Bắc Cực mà luyện thành, uy lực rất lớn, đại sư huynh của con chẳng thể
nào bằng.”
Lúc ấy, Điền Bất Dịch bỗng như là cảm thấy cái gì, bèn quay đầu nhìn sang Tô
Như, ánh mắt hai người gặp nhau, cùng nhận ra những lời chưa nói, ẩn kín trong
cõi sâu thẳm của người kia, nếu môn hạ Đại Trúc Phong được một người tài như
thế này, thì có phải là tốt biết bao!
Ở dưới điện Tề Hạo đang nói chuyện với bọn đệ tử, y tu hành có thành tựu, được
sư trưởng tin tưởng và tôn trọng, thường đi khắp nơi trong thiên hạ, xem rộng
biết nhiều, lại thêm miệng lưỡi linh lợi, nói năng như nhả ngọc phun châu, một
lát sau đã khiến bọn đệ tử cảm thấy thân thiết, đến Tống Đại Nhân từng bại
dưới tay y, cũng sớm xoá đi hết những cảm giác thù địch.
Một tràng cười vang lên, chẳng biết Tề Hạo nói chuyện khôi hài gì, mọi người
đều phá lên cười lớn, sau đó, y vô tình đưa mắt về phía Điền Linh Nhi nãy giờ
vẫn đứng sau lưng Tô Như, tức thời nhìn thấy Hổ Phách Chu Lăng quấn quanh hông
cô ta, ánh mắt liền sáng lên, mỉm cười nói: “Vị cô nương này chẳng hay có phải
là Điền Linh Nhi Điền sư muội đại danh đỉnh đỉnh?”
Điền Linh Nhi nhướn mày, hỏi: “Huynh làm sao mà biết ta?”
Tề Hạo mỉm cười, đi lên mấy bước, nhìn cô nói: “Điền sư muội tuổi vừa mười
sáu, tu tập Thái Cực Huyền Thanh Đạo đã đạt tới trình độ rất cao, chuyện này
khắp bản môn đều biết, ta vốn ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay được gặp, quả nhiên
danh bất hư truyền.”
Điền Linh Nhi đỏ hồng khuôn mặt, móc máy hỏi: “Huynh chưa từng nhìn thấy muội
động thủ, sao biết muội danh bất hư truyền?”
Tề Hạo ngớ ra một lát, rồi lập tức cười nói: “Điền sư muội không chỉ có dung
mạo như hoa, mà tâm tư cũng rất mẫn tuệ, làm sư huynh ta phải hổ thẹn rồi.”
Điền Linh Nhi thấy y đứng trước mặt, thân hình anh tuấn cao nhã, miệng thì tán
dương mình xinh đẹp, trong lòng thốt nhiên cảm giác rất ngọt ngào, nhưng ngoài
mặt lại tỏ ra giận dỗi: “Chỉ giỏi linh tinh, chẳng giống sư huynh chút nào,
không biết xấu!”
Điền Bất Dịch cau mày, Tô Như quát lên: “Linh Nhi, không được nói bậy.”
Tề Hạo vội vàng nói với Tô Như: “Tô sư thúc ngàn vạn lần đừng nên trách cứ sư
muội, đều là tại con nói năng không suy xét, mạo phạm sư muội.” Nói tới đây, y
hơi trầm ngâm, thò tay vào trong bọc lấy ra một cái hộp gấm, đưa cho Điền Linh
Nhi, cười nói: “Điền sư muội, trong cái hộp nhỏ này là Thanh Lương Châu , do
mấy năm trước ta theo gia sư Thương Tùng Chân Nhân hành hiệp, tiễu trừ một bọn
hung đồ ma giáo mà tình cờ lấy được, tuy chẳng phải là vật gì kỳ trân dị bảo,
nhưng mang bên mình có thể chống nóng phòng rét, ngoài ra nghe nói đối với nữ
nhân, nó còn có tác dụng giữ gìn nhan sắc, bảo vệ làn da. Hôm nay xin tặng cho
sư muội, tạm coi như là sư huynh tạ tội.”
Khuôn mặt Điền Linh Nhi lại hồng lên, chưa kịp cất lời, Tô Như đã bảo: “Tề sư
điệt, Thanh Lương Châu này cũng là một bảo vật, Linh Nhi không nhận nổi đâu,
con mau mau thu lại đi.”
Tề Hạo mỉm cười: “Tô sư thúc có chút không rõ, Thanh Lương Châu này đối với
con không có tác dụng nhiều, chỉ như là gân gà (3) mà thôi. Nhưng Điền sư muội
thanh xuân mỹ mạo, dùng thì rất phù hợp, cũng coi như một chút thành ý nhỏ
nhoi của con, chỉ mong Điền sư muội đừng ghét bỏ.”
Điền Linh Nhi nhìn Tề Hạo, vẻ mặt hết sức dịu dàng, giơ tay đón lấy cái hộp
nhỏ, khe khẽ nói: “Đa tạ Tề sư huynh.”
Tề Hạo dường như hết sức vui mừng, mặt mày rạng rỡ, nói: “Không cần đa tạ,
không cần đa tạ, sư muội thiên tư thông tuệ, tương lai tiền đồ không thể tiên
lượng. Kể ra trong Thanh Vân Môn, nhân tài tuy nhiều, nhưng có được tư chất
như muội đây thì lại quá ít, ta cũng cam bái hạ phong thôi.”
Điền Bất Dịch nghe lọt tai, khuôn mặt lần đầu tiên nở nụ cười, Điền Linh Nhi
nói: “Sư huynh quá khen rồi.”
Tề Hạo lắc đầu đáp: “Đâu có, ta từ nhỏ đã được ân sư độ hoá thượng sơn, nhưng
khi bằng tuổi muội thì tu hành vẫn còn kém rất xa. Có điều…”
Điền Linh Nhi tâm tính thiếu nữ, nghe Tề Hạo khen ngợi trong lòng đã nảy sinh
thiện cảm, nhưng thấy y nói đến chỗ: “Có điều…”, không nén được liền sốt
ruột truy vấn: Có điều làm sao?”
Lúc ấy, đến Điền Bất Dịch và Tô Như cũng ngoảnh đầu lại, muốn nghe xem chữ “có
điều” của y rốt cục là ý gì.
Chỉ nghe Tề Hạo nói: “Có điều nếu chỉ luận về tư chất, còn một người có thể
sánh được với Điền sư muội.”
Điền Linh Nhi ngây người, hỏi: “Ai thế?”
Tề Hạo mỉm cười chỉ ra ngoài Thủ Tĩnh Đường, nói: “Chính là vị Lâm sư đệ đó
của ta. Ba năm trước y được gia sư Thương Tùng Chân Nhân thu nạp làm môn hạ,
chỉ mấy năm ngắn ngủi tiến cảnh đã kinh người, là một kỳ tài trời phú trên con
đường tu chân, chẳng ai trong bản chi phái có thể theo kịp, trong ba năm nay
đã đột phá được tầng thứ tư của Ngọc Thanh Cảnh, ngàn năm trước cũng chưa từng
nghe qua có nhân vật nào như thế.” Nói đến đây, khuôn mặt y lộ đầy vẻ yêu mến,
tiếp: “Gia sư khen ngợi Lâm sư đệ không ngớt, bảo là kỳ tài ngàn năm mới có
một lần, hầu như có thể so sánh với Thanh Diệp tổ sư năm xưa!”
“Rắc!” một tiếng động khô khốc mọi người đều kinh ngạc, quay đầu về nơi phát
ra, chỉ thấy Điền Bất Dịch khuôn mặt tái xanh, sắc diện rất khó coi, tay vịn
ghế bằng gỗ đàn hương cứng đã bị lão bẻ gãy một đoạn.
Tề Hạo ngây người, thấp giọng hỏi Tô Như: “Tô sư thúc, có phải là con nói sai
gì không?”
Tô Như gượng cười, đang định mở miệng, chợt nghe bên ngoài điện một tiếng hét
lớn: “Ối cha!”
Âm thanh chưa dứt, đã thấy một bóng người từ bên ngoài bắn vào, ngã đánh rầm
xuống nền đất, dư thế còn mạnh, lại lăn long lóc về sau mấy vòng, đầu mặt lấm
lem, luống ca luống cuống. Mọi người nhìn kỹ, chẳng phải Trương Tiểu Phàm thì
còn là ai?
Tất thảy mọi người trong Đại Trúc Phong đều biến sắc, Điền Linh Nhi đối tốt
với Trương Tiểu Phàm nhất, lao ngay lại đỡ hắn dậy, vội vàng hỏi: “Tiểu Phàm,
đệ sao vậy?”
Trương Tiểu Phàm ngã một cú không nhẹ, trong đầu còn ong ong, nhưng miệng vẫn
đáp: “Không, không có gì, đệ không sao.”
Vừa lúc ấy, Lâm Kinh Vũ cũng từ bên ngoài chạy tọt vào, mặt mày lo âu, hỏi:
“Tiểu Phàm, mi không sao chứ, ta nhất thời lỡ tay…”
Điền Linh Nhi nghe qua là biết người này bắt nạt sư đệ, cơn giận trỗi lên, lại
thêm vừa rồi Tề Hạo trước mặt mình tán dương Lâm Kinh Vũ, còn ngấm ngầm có ý
nói mình không sánh được với gã, trong lòng vốn đã không mấy dễ chịu.
Lúc này cô ta càng không đắn đo nhiều, bật dậy tức giận: “Ngươi dựa vào cái gì
mà ức hiếp người khác?” nói đoạn vung thủ quyết, lập tức ráng tà nhoang
nhoáng, Hổ Phách Chu Lăng quẫy lên, soạt một tiếng xông thẳng về phía Lâm Kinh
Vũ.
Tô Như và Tề Hạo cùng hét: “Dừng tay!”
Nhưng Hổ Phách Chu Lăng nhanh như chớp xẹt, nháy mắt đã lao tới trước mặt Lâm
Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ ngạc nhiên nhưng không bối rối, thấy trước mắt ngũ sắc
rực rỡ, biết là pháp bảo của tiên gia, lập tức thoái lui ba bước, tay trái
chĩa lên trời, tay phải chọc xuống đất, nắm kiếm quyết, hô lớn: “Lên!”
“Ùng oàng” tiếng rồng gầm tức thời vang dội trong Thủ Tĩnh Đường, chỉ thấy Lâm
Kinh Vũ toàn thân bao bọc thanh quang, một đạo tiên kiếm xanh biếc, hào quang
rọi xa vạn trượng xuất hiện, lưỡi kiếm lóng lánh như thu thuỷ, thuỵ khí cuồn
cuộn, giây lát là chặn được luồng ráng tà đang ồ ạt lao đến từ Hổ Phách Chu
Lăng, rọi ánh xanh biếc lên mặt tất cả mọi người đang đứng ở đấy.
Điền Bất Dịch thốt nhiên hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Thương Tùng thật chẳng
còn tiếc gì, lại đem cả Trảm Long Kiếm ra truyền cho y.”
Tề Hạo thấy Lâm Kinh Vũ không bị thương thì yên tâm, đứng một bên mỉm cười:
“Gia sư từng nói, sư đệ thiên tư hơn người, tất thành đại khí, vì vậy hết lòng
dạy dỗ cũng là điều phải thôi.”
Sắc mặt Điền Bất Dịch càng thêm khó coi.
Lúc này trong sảnh, Hổ Phách Chu Lăng và Trảm Long Kiếm đang gườm nhau chưa
thôi, Điền Linh Nhi trợn tròn đôi mắt đẹp, hai tay khẽ vẫy, hồng y phiêu phất,
thân hình chầm chậm vút lên giữa không trung, hai tay trái phải bắt chéo trước
ngực, làm thành cánh hoa lan, miệng hô: “Trói!”
Tiếng hô vừa dứt, chỉ thấy ráng tà trải mãi ra, Hổ Phách Chu Lăng dài chừng ba
thước đang ở phía trên, thoắt lùi lại, bay đến dừng trước Điền Linh Nhi, một
tiếng lanh lảnh vang dội, ráng tà đại thịnh, gặp gió trương mãi ra, nhanh vô
cùng, trong chớp mắt không biết là dài thêm biết bao nhiêu lần, ăm ắp quanh
không gian Thủ Tĩnh Đường, lập tức áp đảo thanh quang của Trảm Long Kiếm, phút
chốc, biến thành muôn vạn dải nhỏ lao đến Lâm Kinh Vũ, vây gã vào giữa, kín
đến nỗi gió cũng không lọt.
Tô Như đứng dậy, hướng lên không trung la: “Linh Nhi, không được hỗn!”
Giữa tiếng la của bà ta, dải lụa đỏ vạn trượng đã vây chặt quanh Lâm Kinh Vũ,
mọi người chẳng những không nhìn thấy Lâm Kinh Vũ đâu, mà đến bóng dáng Điền
Linh Nhi đang lơ lửng trên không cũng bị tầng tầng lớp lớp lụa đỏ che kín.
Trương Tiểu Phàm xem đến há hốc cả miệng, thật là thần kỳ, chợt nghe sau lưng
có tiếng người khen ngợi: “Hổ Phách Chu Lăng, quả thật danh bất hư truyền!”
Hăn ngoái đầu coi, thì ra chính là Tề Hạo đang nhìn không chớp mắt vào trong
sảnh, miệng lẩm bà lẩm bẩm, nhưng chẳng có vẻ lo lắng.
Mọi người tưởng Điền Linh Nhi chắc thắng rồi, bỗng đâu nghe một tiếng “xoàn
xoạt” chói tai, giữa tầng tầng lớp lớp lụa đỏ đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng,
rọi ra lấp lánh thanh quang.
Điền Bất Dịch và Tô Như cùng biến sắc.
“Ùm!” một tiếng vang cực lớn, như tiếng rồng gào thét tức giận, động đến chín
tầng trời, nháy mắt lỗ hổng kia rộng lên hàng trăm lần, thanh quang đại thịnh
xé rách lụa đỏ phụt ra, Lâm Kinh Vũ người và kiếm hợp nhất, toàn thân phảng
phất long hình, như tên bật khỏi cung xông vào Điền Linh Nhi, uy thế không thể
cản được.
Ai nấy thất sắc, Điền Linh Nhi kinh hãi nhưng không hoảng loạn, song thủ yểm
hộ trước ngực, theo Thái Cực Đồ, hư không vạch xuống thật nhanh, nháy mắt tầng
tầng lớp lớp lụa đỏ quay về trước mặt, biến thành vô số chướng ngại. Tiếng
rách vỡ vang chói tai không ngớt, Trảm Long Kiếm của Lâm Kinh Vũ đâm toạc hết
lớp lụa đỏ này tới lớp lụa đỏ khác, tốc độ hơi chậm đi, nhưng khí thế không hề
sút giảm, xem ra hai người đang quyết phân tranh sinh tử thắng bại.
“Cạch!”
Một trận hàn ý lướt qua, Trảm Long Kiếm như trúng tà, bị chấn động dội lại.
Lâm Kinh Vũ kinh hãi thất sắc, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy trong giây lát,
giữa gã và Điền Linh Nhi đã kết thành một bức tường băng, hàn khí ào ạt, Trảm
Long Kiếm uy thế kinh nhân, mà không xông nổi qua bức tường băng đó. Tề Hạo
thì chẳng biết tự lúc nào đã vượt lên trước, kéo gã lui lại ngoài một trượng.
Ở một bên, Điền Linh Nhi mặt mày trắng nhợt, Tô Như chớp mắt đã lao ra ôm con
gái lại, rồi lùi về bên cạnh Điền Bất Dịch.
Trong sảnh, hai thứ tiên gia pháp bảo chẳng còn ai điều khiển, tắt dần hào
quang, tự động bay về tay chủ nhân.
Thủ Tĩnh Đường, một bầu tịch mịch.
**
-
Hết chương 13
Hết tập 1
Alex chú:
1. Nhân tài kiệt xuất: nguyên văn dùng chữ Kiều Sở 翹æ¥a (Kiều 翹 đọc là
qiào): được dùng trong câu 人ä¸ç¿¹æ¥a, 交網è¬Rç¾ Nhân trung kiều sở, giao
võng nhi hiện” Kiều Sở ngầm chỉ một thứ gỗ tốt, nguyên uỷ từ Thi Kinh:
ç¿Üç¿ÜéR¯èªï¼R訬åƈå&¶æ¥a Kiều kiều thác tân, ngôn ngải kỳ sở. Người đời
sau hay dùng 人ä¸ç¿¹æ¥a, å¬9ä¸ç¿¹æ¥a, è¡Ræ¥ç¿¹æ¥a để ví với nhân tài kiệt
xuất.
2. Để sót ngọc quý giữa lòng biển khơi: nguyên văn dùng bốn chữ æ»æµ·éºç
thương hải di châu.
3. Gân gà: nguyên văn là chữ é·è9 Kê Lặc, chỉ một sự gì không có ý vị sâu xa.
Còn viết là é:~è9
Kê lặc công danh é:~è9å·¥å: chữ của Tào Tháo æ:¹æ (155-220) dùng khi đánh
Hán Trung không được.
Tôi nghĩ là phần chú này của bạn có vấn đề( thiếu dẫn dắt). Nếu ai đã đọc đến
điển Tào Tháo chém Dương Tu thì sẽ hiểu rất rõ ý vị (tôi dùng từ của bạn) của
từ gân gà. Gân gà – nhai thì khó nhai mà bỏ đi thì phí .