Tru Tiên – Chương 131: Truy Tung – Botruyen

Tru Tiên - Chương 131: Truy Tung

Trời sáng dần.

Ngọn đuốc cuối cùng trong Thất Lý Đồng đã tắt, chỉ còn sót lại chiếc cán gỗ
muội đen bám đầy. Pháp Tướng và những người cùng đi tuy đạo hạnh đều cao thâm
nhưng vì đã lao lực suốt đêm, trông ai cũng lộ vẻ mệt mỏi, vài đệ tử lớp dưới
mặt mũi còn vương đầy bụi đuốc.

Xung đột rốt cuộc cũng đã lắng xuống, nhân sĩ chính đạo không nói ra nhưng ai
cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này họ mới có thời gian nhìn ra xung quanh.

Những người Miêu đang nhìn đoàn người đến từ Trung Châu với cặp mắt đầy nghi
kỵ. Hiển nhiên, họ chẳng có cảm tình gì với mấy người ngoại tộc này mặc dù đã
được họ giúp đỡ rất nhiều.

Pháp Tướng cười gượng một tiếng, trong lòng cảm thấy muôn phần oan ức nhưng
không có cách gì để giải thích, đang định quay người phân bua với các đệ tử
chính đạo thì đám người Phần Hương Cốc phía sau lại bắt đầu nhốn nháo lên.
Pháp Tướng chột dạ nhìn ra thấy Thượng Quan Sách từ trên không bay xuống rồi
thong thả bước đến.

Tối hôm trước, người bỏ đi đầu tiên khiến tất cả mọi người phải ngơ ngác chính
là vị tiền bối của Phần Hương Cốc này.

“Hừ”- một tiếng cười lạnh lùng vang lên, chính là từ miệng Lữ Thuận của Phần
Hương Cốc – “Sư huynh, huynh đến sớm thật!”

Mặt Thượng Quan Sách không biểu lộ gì nhưng đôi chân mày trĩu xuống, thoáng
hiện nét ưu tư. Ông ta không tới chỗ Lữ Thuận mà tiến lên vài bước nhìn xung
quanh, lắc đầu than một tiếng rồi nói với Lý Tuân: “Việc ở đây cũng tạm ổn
rồi, người cùng các sư đệ quay về Cốc trước đi!”

Kỳ thực, Lý Tuân cũng đầy tức giận và hoài nghi, chỉ muốn hỏi xem tối hôm qua
vị sư thúc này rốt cuộc là đã đi đâu. Lúc đó, nếu Thượng Quan Sách có mặt,
việc đối phó với Quỷ Lệ hẳn sẽ không khó khăn đến thế, và cũng chẳng xảy ra
bao nhiêu phiền phức với những cư dân Miêu Tộc kia. Lòng nghĩ vậy, nhưng y lại
không dám đắc tội với vị tiền bối có vị trí thứ hai trong cốc, chỉ đứng sau
Vân Dịch Lam, cho nên chỉ dám “vâng” một tiếng đáp lại.

Lữ Thuận đứng bên, hỏi với vẻ phẫn nộ: “Huynh có ý gì vậy? Hôm qua đã một mình
bỏ đi không thấy tăm hơi, hôm nay vừa về đã ra lệnh mọi người phải thế này
phải thế kia!”

Thượng Quan Sách đáp: “Tối qua ta gặp phải chuyện ngoài ý muốn, về động ta sẽ
nói tỉ mỉ với đệ.”

Lữ Thuận ý như còn muốn nói thêm, Thượng Quan Sách thấy vậy tỏ ra rất khó
chịu, khoát tay vẻ tức giận: “Lão Tứ, để sau hãy nói!”

Thấy Thượng Quan Sách tỏ ra nghiêm trọng, Lữ Thuận cũng không dám phản đối
nữa. Lý Tuân ngần ngừ một lát rồi hỏi Thượng Quan Sách: “Sư thúc, còn Cửu Vĩ
Thiên Hồ, sau khi chúng ta quay về…”, Thượng Quan Sách lắc đầu: “Việc của
Cửu Vĩ Thiên Hồ không cần vội, chúng ta về rồi hãy bàn tiếp.”

Lý Tuân bất đắc dĩ vâng dạ rồi dẫn chúng đệ tử Phần Hương Cốc dời đi. Bất giác
ngoái đầu lại, hắn thấy Lục Tuyết Kỳ đang đứng phía xa cùng với Pháp Tướng. Mỹ
nhân trong trang phục trắng trước sau vẫn lạnh như băng tuyết, đến liếc qua
phía y cũng không được lấy một lần. Lý Tuân thầm thở dài, trong lòng dâng lên
một nỗi hờn khó tả, nhưng vẫn phải chầm chậm bước đi.

Thượng Quan Sách than một tiếng rồi quay lại chắp tay nói với Pháp Tướng và
Lục Tuyết Kỳ: “Hai vị đã ra sức trợ giúp bỉ cốc, tại hạ quả thực vô cùng cảm
kích.”

Cả Pháp Tướng lẫn Lục Tuyết Kỳ đều vội vàng đáp lễ. Pháp Tướng cười nói:
“Thượng Quan sư thúc khách sáo quá, Thanh Vân, Thiên Âm và Phần Hương Cốc vốn
là chính đạo một nhà, trượng nghĩa tương trợ, đó là việc đương nhiên phải làm.
Hình như thần sắc sư thúc không được tốt, không biết tối qua đã xảy ra chuyện
gì?”, nói rồi ngước mắt nhìn Thượng Quan Sách, miệng hơi mỉm cười, điệu bộ
không hẳn là từ bi, nhưng đúng là phong thái của một cao tăng Phật môn.

Thượng Quan Sách “hừ” thầm trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười rất cảm
kích, đáp: “Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là lão phu gặp mấy tên tiểu mao tặc
làm phí mất một chút thời gian thôi. Mọi việc lúc này đã căn bản đâu vào đấy
nên qủa thật không dám làm phiền thêm hai vị, giờ lão phu kính mời hai vị
thượng sơn. Sau này có cơ hội lão phu nhất định cùng Cốc chủ Vân sư huynh lên
núi bái Phật.”

Pháp Tướng và Lục Tuyết Kỳ nhìn nhau. Bọn họ đều là các nhân vật tinh thông,
làm sao lại không nhận ra sự nguỵ biện trong những lời của Thượng Quan Sách.
Trên đời này, những tên sơn tặc, mao tặc dám gây sự với ông ta e rằng trăm năm
nữa cũng chưa sinh ra. Biết vậy nhưng hai người cũng không thể phản bác vị
tiền bối đức vao vọng trọng này, nên chỉ có thể đáp lễ vẻ rất thông cảm.

Thượng Quan Sách còn nói thêm vài câu khách sáo rồi mới quay người bước đi.

Nhìn theo nhân ảnh đang khuất dần của Thượng Quan Sách, Lục Tuyết Kỳ nói với
Pháp Tướng: “Tâm sự ông ta rất nặng nề”. Pháp Tướng mỉm cười đáp: “Đúng vậy,
không biết tối qua Thượng Quan sư thúc rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì…”, nói
đến đây Pháp Tướng dừng lại, có ý chờ Lục Tuyết Kỳ hưởng ứng, nhưng nàng lại
trở về vẻ lạnh lùng cố hữu, không lý gì đến thái độ của Pháp Tướng.

Trong chốc lát, Lục Tuyết Kỳ dường như đã chìm vào cảnh giới khác. Đôi mắt
nhìn như hút về phía xa, biểu tình trên khuôn mặt vừa trầm lắng vừa phức tạp.
Tâm sự trong lòng nàng lúc này có vẻ còn nặng nề hơn cả Thượng Quan Sách.

Mỹ nhân áo trắng rốt cuộc đang suy tư điều gì?

Pháp Tương lúng túng thấp giọng: “A di đà phật” rồi cũng im lặng.

Ù­ Ù­ Ù­

Trên núi.

Tiểu Bạch đang dìu Quỷ Lệ hướng về phía Thất Lý Đồng. Thấp thoáng bóng hai cao
thủ Trung Nguyên cuối cùng bay lên cao rồi dần khuất hẳn.

“Họ đi cả rồi”, Tiểu Bạch cười nói.

Quỷ Lệ thâu liễm ánh mắt, thở dài nói với Tiểu Bạch: “Chúng ta xuống thôi”.

Tiểu Bạch gật đầu, nhìn Quỷ Lệ nhẹ giọng: “Hay chúng ta hãy nghỉ một lát, vết
thương của người lại đang chảy máu kìa!”. Quỷ Lệ lắc đầu: “Không sao, việc
quan trọng bây giờ là phải tìm bằng được Đại Vu Sư”, nói rồi tự mình gượng
đứng lên.

“Chít chít chít chít” một chuỗi âm thanh chói tai nhưng rất quen thuộc vang
đến. Tiểu Hôi từ bên cạnh vụt ra rồi nhảy phắt lên vai Quỷ Lệ. Con khỉ này
dường như chỉ vừa mới tỉnh lại sau trận say tuý luý đêm qua, tuy còn hơi lắc
lư nhưng thần sắc đã tươi tắn, miệng lại chúm chím cười.

Tiểu Bạch đứng lên bước lại gần Tiểu Hôi nói: “Cười cái gì? Đồ ngốc nhà ngươi
có biết đêm qua chủ nhân gặp nạn không?”

“Khè!!!”

Tiểu Hôi hét nhỏ vẻ tức giận rồi tỏ ra rất hung dữ, nhe hàm răng sắc nhọn ra
hau háu nhìn xung quanh, hai nắm đấm khua khoắng lắc lắc như khiêu chiến với
Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch “hư” một tiếng, quay đi: “Không thèm nói với ngươi nữa!”

Tiểu Hôi lườm Tiểu Bạch một cái, “chít chít” hai tiếng rồi ngồi khom lại tỏ ra
không thèm lý gì tới Tiểu Bạch, chân bấu chặt lấy vai chủ nhân Quỷ Lệ.

Quỷ Lệ không nói gì, giơ tay xoa xoa đầu Tiểu Hôi rồi lần bước đi xuống núi.
Tiểu Hôi ngoảnh đầu lại vẻ rất đắc ý, thè lưỡi ra trêu Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch gượng cười một tiếng rồi chầm chậm bước theo, vừa đi vừa lầm bầm:
“Thời thế đảo điên, đến khỉ bây giờ cũng trở thành như vậy (!)”

Họ dần tiến vào Thất Lý Đồng, đám người Miêu tại đây đều nhìn hai người với
ánh mắt phẫn hận. Không ít người tối qua đã mục kích bộ dạng cuồng ma dục
huyết của Quỷ Lệ, bây giờ gặp lại hắn, nỗi sợ lại càng tăng lên.

Tiểu Bạch thấy Quỷ Lệ bước đi khó khăn, liền vội bước đến đưa tay đỡ lấy hắn.
Quỷ Lệ đang định gạt ra, thì nàng ghé tai hắn nói nhỏ: “Trông tình hình này,
chỉ e mấy người ở đây không cho chúng ta vào gặp Đại Vu Sư.”

Quỷ Lệ tính nết cương cường, vốn không để ai dìu đỡ bao giờ, đang định gạt
Tiểu Bạch ra, nghe mấy lời này cũng chột dạ dừng lại, nhìn theo Tiểu Bạch. Nơi
họ định đến là Tế Đàn của người Miêu, bây giờ đang có đến mười mấy thanh niên
tráng kiện đứng chắn, thái độ đều không hề thiện cảm, có người còn rút dao ra
thế thủ như sắp đối đầu với kẻ đại thù.

Tiểu Bạch nhìn hắn, giọng lo âu: “Nhỡ ra mấy người này không cho chúng ta đi
qua thì sao?”

Quỷ Lệ vẫn lặng lẽ bước lên phía trước.

Chú khỉ Tiểu Hôi trên vai hắn nhìn ngược nhìn xuôi tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên,
chừng như nó không thể hiểu được tại sao mới qua một đêm mà mọi thứ ở đây lại
thay đổi đến như vậy.

Khoảng cách hai bên mỗi lúc một gần. Đúng như Tiểu Bạch lo lắng, những chiến
binh người Miêu không hề có ý nhường đường. Họ đứng chặn kín lối đi dẫn đến Tế
Đàn, lần lượt rút dao cầm lăm lăm trong tay, ánh mắt gườm gườm đầy địch ý.

Quỷ Lệ mím chặt môi, ánh mắt thóang qua chút thất vọng lẫn phân vân. Đối phó
với những người Miêu này quả là chuyện trở bàn tay, nhưng nếu sát thương họ
thì làm sao gặp được Đại Vu Sư, làm sao thuyết phục ông ta điều trị cho Bích
Dao?

Hắn hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi muốn cầu kiến Đại Vu Sư.”

Những người Miêu kia không biết là không hiểu hay không muốn hiểu mà đều đồng
loạt im lặng. Thái độ này, ngay cả Tiểu Bạch cũng phải cau mày khó chịu.

Đúng lúc đó, tiếng của Tộc trưởng Đồ Ma Cốt vọng đến từ sau lưng những tráng
sĩ kia:” Đại Vu Sư bị thương không thể tiếp khách, mời hai vị quay về cho!”

Đám chiến binh người Miêu tránh sang một bên, Đồ Ma Cốt chậm rãi bước ra, nét
mặt vô cùng lạnh lùng. Trang phục ông ta còn vương dấu máu, hẳn là tối qua đã
chịu khổ đầu không ít.

Quỷ Lệ trầm lắng một lát rồi hỏi: “Đại Vu Sư không sao chứ?”

Đồ Ma Cốt cười lạnh: “Nhờ phúc khí hai vị, Đại Vu Sư vẫn sống”.

Quỷ Lệ thở phào một hơi, Tiểu Bạch trái lại mím môi tỏ ra khó chịu: “Việc Đại
Vu Sư bị thương, quả thật chẳng liên quan gì đến chúng tôi, sao ngài lại tức
giận sang cả chúng tôi vậy?”

Đồ Ma Cốt từ hôm qua đang phải nén nỗi bực bội trong lòng. Sở dĩ ông ta còn
nhẹ giọng với hai người Trung Nguyên này là vì tối hôm trước họ quả không hề
sát hại người Miêu, còn cứu một đứa trẻ trong tộc thoát chết. Nhưng nghe mấy
lời lạnh nhạt của Tiểu Bạch, uất khí trong lòng lại trào lên, ông ta nắm tay
trừng mắt như sắp sửa nổi khùng vậy.

Đúng lúc đó chợt vang lên tiếng bước chân vội vàng từ đằng xa truyền lại. Một
Vu Sư trẻ chạy từ trên núi xuống, nhìn thăm dò Quỷ Lệ và Tiểu Bạch một lát rồi
ghé tai nói nhỏ với Đồ Ma Cốt, ông ta giật mình hỏi lại bằng tiếng Miêu. Thấy
người này gật đầu, Đồ Ma Cốt mới thở dài quay lại Quỷ Lệ: “Đại Vu Sư muốn gặp
hai vị, mời hai vị đi theo vị tiểu Vu Sư này!”

Quỷ Lệ, Tiểu Bạch đều ngạc nhiên. Tiểu Bạch chau mày nghĩ thầm: “Làm sao Đại
Vu Sư lại biết ta đang ở dưới núi?” Quỷ Lệ ngược lại chỉ hoan hỉ cho rằng vị
Thần nhân này của người Miêu mà cho gặp mặt có nghĩa đã đồng ý chữa chạy cho
Bích Dao.

Hai người theo tiểu Vu Sư bước xuyên qua đám người Miêu hướng lên núi. Đám
chiến binh Miêu tộc nhìn nhau vẻ khó hiểu lẫn khó chịu, nhưng vì Đại Vu sư đã
có lệnh nên không ai dám ngăn trở họ. Quỷ Lệ và Tiểu Bạch vừa bước qua, một
người Miêu lên tiếng oang oang nói gì đó với Đồ Ma Cốt, những người còn lại
cũng nhao nhao hưởng ứng theo, hẳn là họ rất bất bình vì hai kẻ ngọai tộc tàn
ác kia được phép bước vào Tế Đàn.

Đồ Ma Cốt hẳn cũng không dễ chịu gì nhưng thân là tộc trưởng, cũng phải lên
tiếng mắng họ vài câu. Lát sau, tiếng lao xao cũng lắng dần.

Quỷ Lệ, Tiểu Bạch theo vị tiểu Vu Sư tới gần bình đài phía trước Tế Đàn. Hai
người đều nhận ra phiến thạch lớn mặt trước Tế Đàn đã rạn ra hàng trăm vết nứt
nhỏ. Tảng đá nơi Đại Vu Sư đứng tối qua thậm chí còn bị vỡ vụn thành bột.

Hai người bất giác nhìn nhau. Tiểu Bạch không coi chuyện này có gì đặc biệt,
Quỷ Lệ trái lại có chút xao động.

Vùng biên thùy Nam Cương này từ trước tới nay chưa bao giờ lọt vào mắt các môn
phái Trung Nguyên. Chẳng những nhân sĩ chính đạo xem thường mà ngay cả Ma Giáo
cũng không để ý tới. Nhưng lần này tận mắt nhìn thấy sự lợi hại khôn lường của
Vu thuật Nam Cương, quả thật không thể coi thường như trước.

Vị tiểu Vu Sư đằng trước bỗng hú lên một tràng tiếng Miêu như để báo hiệu. Quỷ
Lệ, Tiểu Bạch vội vàng bước gần.

Tế Đàn sâu thăm thẳm, tối mờ mờ như một hầm sâu vô tận, nuốt chửng bóng dáng
cả ba người.

Ù­ Ù­ Ù­

Nam Cương là một dải hoang sơn đồ sộ, núi cao ngang trời, vực sâu không đáy.
Nơi đây, quanh năm không có ánh sáng mặt trời, mây đen bao phủ, bạo phong rú
rít chói tai. Những năm mất mùa đói kém, có vài thường dân cũng liều mình lên
núi kiếm vật thực cho gia đình, nhưng một đi đều không trở lại.

Ngũ tộc Miêu nhân tại Nam cương, từ rất lâu đã lưu truyền lời răn tuyệt đối
không được lai vãng rặng hung sơn đó. Bởi đây là nơi cư trú của tên Quỷ Vương
tàn bạo và các tộc quái nhân thuộc hạ của hắn ta.

Giới lệnh này được truyền lại từ đời này qua đời khác. Thời gian trôi đi, mây
mù che kín rặng hung sơn cũng như phủ thêm bức màn lên những truyền thuyết tà
quái. Mười vạn dặm núi non phía Nam này vì thế càng trở nên thần bí khôn
lường.

Núi non vắng lặng âm u, huyệt động nằm lưng chừng núi. Từ trong lòng động
không ngừng vọng ra những âm thanh kỳ quái ghê rợn khiến người nghe thấy phải
dựng tóc gáy, ớn lạnh toàn thân. Theo truyền thuyết Nam Cương, đó chính là
tiếng gầm thét của Quỷ Vương, tàn ác vô tỉ, hung bạo muôn phần.

Sáng nay, trước của động đột nhiên xuất hiện bóng người, Vu Yêu.

Vu Yêu toàn thân màu đen, trông như ma quỷ hiện hình. Trời lúc này đã sáng rõ
nhưng xung quanh người này, bóng tối dường như vẫn bao trùm.

Bước chầm chậm sau ông ta là một con thú khổng lồ, những móng vuốt sắc nhọn
cắm sâu vào nền đất theo mỗi bước đi. Cái lưng cong cong, trên cổ là chiếc đầu
khổng lồ. Nhìn qua có thể tưởng nó là con Thần Long trong truyền thuyết Trung
Thổ, nhưng quan sát kỹ thì thấy đây hẳn là một con bạo thú. Cái mõm ngoác to
đỏ màu máu, hàm răng sắc nhọn, đôi mắt luôn phát ra những ánh quang hung ác,
tư thế lúc nào cũng sẵn sàng chồm lên vồ mồi, dường như chỉ cần nhìn thấy
người là sẽ xông ra nuốt chửng.

Vu Yêu đừng phía trước ác thú, chỉ cao chưa đến một phần ba. Vậy mà không hiểu
vì sao con vật lại tỏ ra rất cung kính người mặc đồ đen này.

Dáng vẻ Vu Yêu tỏ ra thập phần thận trọng. Ông ta cẩn thận nhìn xung quanh,
thấy không có ai mới quay lại gật đầu với Ác Long: “Về thôi!”

Từ sâu trong cổ họng con thú phát ra những âm thanh như biểu lộ sự đồng ý. Chỉ
là, khi phát ra miệng thì những tiếng ấy đã trở thành như tiếng gầm đinh tai
nhức óc. Người khác hẳn đã chết ngất vì khiếp đảm, nhưng Vu Yêu vẫn thản nhiên
như không, hẳn là đã quá quen với phản ứng như vậy của ác thú.

Ác Long đang chuẩn bị bước đi thì đột ngột dừng lại, gầm lên một tiếng đinh
tai nhức óc như cảm thấy điều gì đó bất thường. Rồi nó đứng yên, nghe ngóng
xung quanh với dáng vẻ cảnh giác, cái mũi khổng lồ không ngừng ngửi ngửi dò
xét xung quanh. Nhưng hoang sơn vẫn lặng im tịch mịch, không thể phát hiện
chuyện gì khác thường.

Ác Long còn nghe ngóng thăm dò một hồi lâu mới chịu quay đi và lại gầm lên một
tiếng, hướng lên rặng núi cao trước mặt.

Nó bước đến đâu, mặt đất dưới chân chấn động đến đó. Con vật trông cao lớn
nặng nề nhưng dáng đi lại nhanh như bay. Những móng vuốt sắc nhọn theo bước
chân cắm sâu vào nền đá tụa những chiếc đinh đóng xuống. Chỉ một thoáng, Ác
Long đã lên đến đỉnh núi, khuất vào mây mù.

Rất lâu sau, từ phía xa, khuất sau các lùm hoa cỏ, bóng Kim Bình Nhi tha thướt
bay ra, nhẹ nhàng hạ thân xuống bên ngoài huyệt động, trên mặt hiện rõ vẻ trầm
tư. Đứng một hồi như suy tính thiệt hơn, cuối cùng nàng cũng tiến vào động
khẩu.

Sắc áo vàng mờ dần rồi khuất vào màn đen âm u sâu thẳm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.