Tru Tiên – Chương 12: Dị Biến – Botruyen

Tru Tiên - Chương 12: Dị Biến

Trương Tiểu Phàm ngắm hạt châu rất lâu, hơi thở dần dần điều hoà lại, nhưng
ngoài việc độ sáng kém đi một chút, thì chẳng còn nhận thấy điều gì nữa cả,
đành đặt nó trở vào trước ngực. Hắn nhìn sang Điền Linh Nhi ở bên cạnh, thấy
cô ta vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng trên mặt đã dấy chút huyết sắc, tình trạng có
vẻ khá hơn.

Hắn cầm dải Hổ Phách Chu Lăng lên, ngắm nghía kỹ càng, đây là lần đầu hắn được
nhìn bảo vật này gần đến thế, chạm tay vào thấy rất mềm mại, rất khoan khoái,
rồi nhớ tới phong tư ưu mỹ của Điền Linh Nhi ban nãy khi đằng không lướt đi,
trong lòng ngập tràn ngưỡng mộ.

Hắn nhìn một lát, tay cũng học theo Điền Linh Nhi làm hiệu, hô khẽ: “Lên!”

Hổ Phách Chu Lăng cứ như con rắn chết, chẳng thèm đếm xỉa, cũng chẳng thèm
nhúc nhích.

“Khéc khéc khéc khéc,” con khỉ xám ở cạnh đó hai tay ôm bụng, bò toài ra đất
cười mãi không thôi.

Trương Tiểu Phàm trợn mắt nhìn con khỉ, nhưng vừa rồi đã cùng nó vượt qua hoạn
nạn, bất giác cảm thấy mấy phần thân thiết, những sự thù địch lúc trước cũng
tan thành mây khói cả. Hắn xông lại con khỉ thè lưỡi làm mặt hề, rồi không lý
đến nó nữa, đặt Hổ Phách Chu Lăng xuống bên mình Điền Linh Nhi, dõi ánh mắt về
phía đầm nước trong bãi đất trống.

Đầm nước ấy, phạm vi nhỏ nhoi, không nhìn thấy đầu nguồn, ước chừng là do một
mạch suối ngầm trào lên. Nước trong đầm màu bích lục, ở đây nhìn sang chẳng rõ
nông sâu, phía tây đầm có một cái khe, nước từ đó phun ra, tạo thành một con
lạch nhỏ, quanh co chảy đi.

Chính giữa đầm nước chất một đống đá lô xô, kích thước không đều, nhiều hình
nhiều vẻ, một phần lộ ra trên mặt nước. Trong đám loạn thạch có cắm xéo một
cây gậy ngắn màu đen, nhô lên khỏi mặt nước chừng một thước, còn lại thì ngập
trong đầm, trông đen ngòm, không nhìn rõ chất liệu, chỉ thấy rất là khó coi.

Trương Tiểu Phàm cảm thấy bất an, nghĩ rằng rời khỏi vùng đất cổ quái dị
thường này càng sớm càng tốt, có điều Điền Linh Nhi tuy đã khá hơn, nhưng vẫn
mê man, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Trong khi đó, con khỉ xám lại rất phấn chấn, gãi tai béo má, cấu chí bắt rận,
chẳng ngồi yên lấy một phút, có lúc còn nhao lên tán rừng, bứt xuống mấy quả
dại từ chỗ nào đấy, ném cho Trương Tiểu Phàm hai quả, sau đó tự mình cũng đặt
đít ngồi phệt ra đất, nhồm nhoàm ăn một cách rất ngon lành.

Trương Tiểu Phàm cầm quả dại lên cắn một miếng, thấy nước tứa ra ngọt lịm bất
giác thèm ăn. Hắn lên núi từ sớm, rồi chạy đuổi suốt quãng đường, đến giờ đã
gần chính ngọ còn chưa được lấy ngụm nước, sớm đã đói meo.

Ngoạm hai ba miếng là ăn hết một quả, nhưng khi cầm quả thứ hai lên, bỗng hắn
lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh Điền Linh Nhi.

Quả dại vào đến bụng, cơn đói trong ruột cũng giảm đi một chút, tinh thần phấn
chấn hơn lên. Hắn đứng dậy vươn vai, nhìn khắp bốn xung quanh, chỉ thấy cổ thụ
rậm rạp, tiểu khê róc rách, cảnh sắc rất là ưu mỹ, ai ngờ lại có thể cổ quái
đến thế này.

Đúng lúc đó, Trương Tiểu Phàm thốt thấy trước ngực nóng ran, phút chốc lại
nghe mấy tiếng lách cách buồn thảm, dường như có vật gì đó đang vỡ vụn.

Hắn thất kinh, vội vàng móc hạt châu ở trước ngực ra, nhất thời phát hoảng,
chỉ thấy cả hạt châu l-ồ-n-g lộng thanh quang, luồng khí xanh bên trong l-ồ-
n-g lộn như con hổ, va đập thật lực lên bề mặt, chân ngôn chữ “卍” vốn vẫn
ngăn chặn nó càng lúc càng suy yếu, càng lúc càng ảm đạm vô quang, xem ra
không thể cản được lâu nữa.

Trương Tiểu Phàm nào biết, hạt châu này trông thì bình thường chẳng có gì kỳ
lạ, thực ra là vật chí hung danh động thiên hạ, gọi là Phệ Huyết Châu . Lai
lịch của nó không được rõ ràng, lại có đặc tính kỳ dị, chỉ ưa hút tinh huyết
sinh vật, nếu có loài vật sống hay hoạt động nào lại gần nó, một giờ ba khắc
là bị Phệ Huyết Châu hút cạn tinh huyết mà chết, chỉ còn lại vỏ da không, thực
là một tà vật đáng sợ.

Hơn một ngàn năm trước, trưởng lão của Ma giáo là Hắc Tâm Lão Nhân đoạt được
hạt châu này, dựa vào khả năng hút máu dị kỳ của nó mà luyện thành pháp bảo,
suốt một thời gian hoành hành, chẳng biết Phệ Huyết Châu đã giết mất bao nhiêu
nhân sỹ chính đạo, tiếng tăm lừng lẫy, rồi trở thành một trong Ma giáo tứ bảo.
Sau khi Hắc Tâm Lão Nhân chết, hạt châu không cánh mà bay, từ đó trở đi chẳng
còn tung tích gì nữa.

Phổ Trí Thần Tăng của Thiên Âm Tự nhờ cơ duyên xảo hợp, ba mươi năm trước đã
tìm thấy hạt hung châu này dưới một đầm lầy lớn ở Tây phương, lúc ấy trong
vòng mười dặm quanh đấy, xương trắng chất ngất, chẳng còn sự sống, có thể nói
là sinh linh lầm than, oán khí ngất trời.

Phổ Trí động lòng từ bi, bèn dùng Phật môn đại pháp thu lấy nó, về sau mỗi
ngày đêm đều thi triển Phật gia hàng ma mật pháp án lên nó, chấn nhiếp tà lực,
suốt ba mươi năm không hề gián đoạn, đồng thời xỏ nó vào Phật môn chí bảo là
Phỉ Thuý Niệm Châu , nhờ tịnh khí của tràng hạt át đi tà niệm, cuối cùng đã
dồn nén được luồng hung linh này, nhốt kín nó vào trong hạt châu, dưới tầng
tầng Phật lực, để nó không còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Không ngờ trong trận chiến ở thôn Thảo Miếu, Phổ Trí bị hắc y nhân thần bí
liên tiếp tấn công, sức hao kiệt như đèn dầu sắp cạn, tuy cuối cùng hắc y nhân
cũng thọ thương bỏ chạy, nhưng Phổ Trí biết hắn chưa bị chạm vào căn nguyên,
lại sợ hắn nhằng nhẵng lần theo Phệ Huyết Châu , đành phục thuốc Tam Nhật Tất
Tử Hoàn để kéo dài sự sống thêm ba ngày nữa.

Đến lúc tình trạng nguy kịch, lão bèn giao Phệ Huyết Châu cho Trương Tiểu
Phàm, đồng thời dặn dò không được để lộ ra trước mặt người khác, khi có thể là
phải ném ngay xuống hang sâu vực thẳm, tuy lại tổn thương đến sinh linh vô
tội, nhưng so với việc để rơi vào tay tên yêu nhân kia thì vẫn còn tốt hơn.

Chỉ có điều Phổ Trí vạn lần chẳng ngờ, Trương Tiểu Phàm nghĩ đến ân tình của
lão, đã giữ cái vật chí hung này lại làm kỷ niệm. Phệ Huyết Châu thoát khỏi sự
áp chế bởi Phật gia đại pháp của Phổ Trí, lại không bị tịnh khí của Phỉ Thuý
Niệm Châu ngăn chặn nữa, hung linh của nó bắt đầu gặm nhấm dần mọi vòng vây
kìm hãm.

Hàng ma đại pháp của Thiên Âm Tự chẳng phải tầm thường, những vòng vây kia tuy
đã mất chủ nhân, nhưng vẫn trung thành với trách nhiệm của mình, đã trấn nhiếp
hung linh suốt ba năm tròn. Tiếc là thời gian quá lâu, cuối cùng không còn
ngăn chặn nổi nữa, dần dần lực bất tòng tâm, đến ngày hôm nay, có vẻ sắp bị
Phệ Huyết Châu phá vỡ mà thoát ra, gây hoạ cho nhân gian.

Trương Tiểu Phàm tuy không biết lắm chuyện khúc mắc đến thế, nhưng lòng ngấm
ngầm cảm thấy không ổn. Năm đó trong trận chiến ở thôn Thảo Miếu, khi Phổ Trí
và hắc y nhân kia đấu phép, chân ngôn chữ “卍” đã hiện ra rất nhiều lần, lúc
ấy hắn còn nhỏ, nhưng ấn tượng lưu lại vẫn rất đậm.

Lúc này thấy trên hạt châu tình trạng chân ngôn càng lúc càng nguy kịch, hắn
bỗng lo âu, bèn nghiến răng, nắm chặt nó vào lòng bàn tay, vận dụng Đại Phạm
Bát Nhã còn ở trình độ thô sơ, tập trung vào trong hạt châu.

Hai thứ vốn là đồng nguyên, chân ngôn chữ “卍” trên Phệ Huyết Châu sáng lên
rất mạnh, nhưng không để Trương Tiểu Phàm kịp mừng rỡ, chớp mắt sau nó đã biến
ra ảm đạm, đồng thời một luồng khí lạnh băng thuận thế thâm nhập vào cơ thể
hắn, phút chốc nửa người Trương Tiểu Phàm thảy đều tê dại.

Con khỉ xám ở bên thấy Trương Tiểu Phàm lộ nét đau đớn, trên mặt thanh khí
ngợp phủ, thì kêu lên hai tiếng “chí chí”, vẻ cực kỳ lo lắng. Nhưng Trương
Tiểu Phàm chẳng còn chú ý được nhiều nữa, chỉ thấy tinh huyết toàn thân thảy
đều dội ngược, ào ào tuôn về phía hạt châu cổ quái đang nắm trong tay phải.
Đại Phạm Bát Nhã trong cơ thể vừa chạm đến đã bị phá tan, căn bản không phải
là đối thủ của luồng khí lạnh băng, lúc ấy kinh mạch toàn thân hắn co rút, đau
đớn không chịu nổi.

Hắn tập tễnh mấy bước, lui về đằng sau, bỗng nhiên toàn thân run lẩy bẩy, cảm
giác váng vất nôn nao quen thuộc lại tràn lên, xông thẳng vào ngũ tạng, thì ra
trong lúc sơ suất, hắn đã bước vào trong khoảng đất trống, nhưng lúc này,
luồng khí ấm áp kia chẳng còn thấy trỗi dậy ngăn cản nữa.

Con khỉ xám cuống quít, kêu “chí chí” không ngừng, nhưng bất luận thế nào nó
cũng không dám đặt chân vào vùng đất trống.

Trương Tiểu Phàm hồn xiêu phách lạc, không biết làm thế nào, chỉ thấy trong
người nóng ran, như bị hàng vạn con kiến châm đốt, buồn nôn muốn ói, nhưng
chẳng có gì để ói ra, đúng là khổ đến mức sống mà không bằng chết. Thần trí
dần dần mơ hồ, hắn loạng choạng đi về phía trước, hoàn toàn không biết mình đã
đi sai hướng, chỉ thấy khí lực toàn thân dần dần bị rút cạn.

Toàn thân hắn run rẩy, tứ chi bải hoải, chân bước mềm nhũn rồi co quắp lăn ra
đất. Lúc ấy đã đến bên đầm nước, hắn dùng hết hơi sức còn lại, vận Thái Cực
Huyền Thanh Đạo, cố gắng dẫn linh khí trời đất nhập vào cơ thể, vào tới nơi
lại biến thành Đại Phạm Bát Nhã, thành ra vừa hơi giải trừ được cơn đau thì
trong tích tắc lại tiêu tán hết. Trương Tiểu Phàm chẳng để ý nhiều, cứ gượng
lực thi triển, dễ chịu được phần nào hay phần ấy. Chỉ có điều luồng khí lạnh
băng kia quá đỗi mạnh mẽ, lại thêm cơn nôn nao váng vất kỳ dị, hầu như làm lục
phủ ngũ tạng của hắn lộn nhào hết thảy, xông thẳng lên não. Mắt hắn nổ đom
đóm, hô hấp rối loạn, bỗng dưng nơi cổ họng mằn mặn, rồi ộc , một ngụm máu lớn
phún ra, hắn gần như mê man ngất xỉu đi.

Chính vào lúc ấy, chợt nghe thấy một tiếng buồn ỉu vang lên, trong khoảnh khắc
trời đất như tối sầm lại, thanh quang trên Phệ Huyết Châu chiếu sáng rực rỡ,
cả hạt châu biến ra màu xanh, một luồng kim quang ảm đạm chớp lên nhấp nhánh,
chân ngôn chữ “卍” của nhà Phật bị ép vỡ hoàn toàn, luồng khí xanh phủ chụp
lấy Trương Tiểu Phàm, như ác quỷ hút máu vừa phục sinh.

Song chuyện lạ còn chưa kết thúc, hầu như cùng lúc luồng khí xanh giành lại
được tự do, một tiếng động lớn vang lên, bắt nguồn từ giữa đầm nước, tức thời
gió xô mây cuộn, loạn thạch trong đầm kích xạ tứ tung, dội lên những âm thanh
ầm ỹ. Nước đầm màu bích lục nổi sóng, cuộn lông lốc không ngừng nơi giữa đầm,
tạo thành một xoáy nước lớn. Từ tâm xoáy nước, chính giữa đáy trôn ốc, dần dần
nhô lên một vật, hắc khí đằng đằng, chính là cây gậy ngắn đen ngòm, dài hơn
hai thước, vàng chẳng phải vàng, sắt chẳng phải sắt, phả ra một luồng hung
sát. Trương Tiểu Phàm kêu lớn, lùi phắt lại đằng sau, Phệ Huyết Châu tựa hồ
dính chặt vào lòng bàn tay hắn, có thể lờ mờ nhìn thấy, huyết sắc nhàn nhạt từ
thân mình Trương Tiểu Phàm đang chầm chậm chảy sang bên hạt châu.

Một tiếng hú rít, lẫn trong tiếng sóng nước, cây gậy ngắn đột ngột lao vụt ra,
nhằm thẳng vào Phệ Huyết Châu đang tán xạ thanh quang, giây lát một tiếng vang
cực lớn, hai vật đại hung sát va vào nhau, Trương Tiểu Phàm như dính cơn cự
chấn, cả người bị hất bắn lên cao hơn trượng, mảnh đất trống phía dưới hắn thì
bị luồng đại lực ấy đánh hõm thành một cái hố lớn. Trương Tiểu Phàm rơi lại
xuống đất, thất khiếu chảy máu, đầu óc choáng váng, nhưng cơn đau thể xác
dường như có dịu đi. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt một màn đỏ lòm, chính là hai
mắt đang tứa máu, bèn dùng tay lau thật mạnh, chỉ thấy cây gậy đen kỳ dị kia
quật lên Phệ Huyết Châu, hắc khí liên miên bất tuyệt, phóng thẳng ra đằng
trước. Phệ Huyết Châu dường như có linh tính, biết gặp phải đại địch, liền thu
hồi thanh quang dùng toàn lực kháng cự, hai bên giằng co không dứt, luồng khí
lạnh băng và cảm giác nôn nao trong người Trương Tiểu Phàm dần dần lui đi.

Trương Tiểu Phàm thở hồng hộc, kinh hãi chưa nguôi, bất giác rảy rảy tay,
nhưng hai thứ quái vật kia tựa như đã biến thành một phần của bàn tay hắn vậy,
rảy thế nào cũng không đi, hắc khí thanh quang vẫn ngạnh đấu mãi không thôi.

Trương Tiểu Phàm khiếp hãi, chỉ muốn tránh hai vật quái đản kia càng xa càng
tốt, hắn dùng hết sức bò lên, nhưng chưa được một bước, đã cảm thấy đầu óc
quay cuồng, cả người lắc la lắc lư, chân rã rời vô lực, thân hình nghiêng vẹo,
lại ngã nhào ra đất. Hai thứ thanh châu hắc bảng kia xoắn chặt lấy nhau mà
tương đấu, nhưng hắc khí toát lên ngùn ngụt, dường như đã chiếm thế thượng
phong.

Chớp mắt sau, quả nhiên hắc khí ồ ạt thâm nhập, thanh quang liên tiếp thoái
lui, dường như không còn sức chống đỡ, chính vào lúc ấy, Trương Tiểu Phàm thốt
cảm thấy một cơn đau nhói nơi lòng bàn tay, hắn nhìn xuống, sợ đến mức tim
suýt nhảy ra khỏi miệng. Trong lòng bàn tay, một vòng xung quanh Phệ Huyết
Châu, máu tươi đỏ sậm thấm qua làn da chảy ra ngoài, ri rỉ không ngớt, dần dần
đọng thành một giọt máu lớn.

Trương Tiểu Phàm toàn thân phát run, mặt cắt không còn hột máu, giữa lúc ấy,
Phệ Huyết Châu đầm mình vào giọt máu, tức thời thanh quang đại thịnh, phản
kích ạt ào, không chỉ lật lại được cục diện, mà còn dần dần áp đảo được hắc
khí.

Máu trên tay càng chảy nhiều, Trương Tiểu Phàm càng mất đi tri giác. Máu đỏ cứ
trào mãi lên, lần lần chảy đến chỗ tiếp giáp giữa cây gậy ngắn đen huyền và
Phệ Huyết Châu thì không chảy nữa, mặc cho thanh quang hắc khí giao đấu không
ngừng, thêm một lúc nó bèn ngấm luôn vào chỗ ấy, nhuộm đỏ dần chỗ tiếp xúc
giữa đầu gậy và hạt châu.

Một mùi máu tanh lợm, bay đưa vào không khí.

Thời gian dần trôi, màu đỏ đó càng lúc càng đậm, về sau gần như tươi lên sắp
nhỏ giọt, rồi không biết tại sao, thanh quang hắc khí vốn đang quần đấu đều
tắt ngúm, thoạt tiên tỏ vẻ chán ghét giao tranh, sau dần dần đổi ra thái độ
dung hợp.

Chẳng biết là trải qua bao lâu, sự thay đổi kỳ dị này rốt cục cũng kết thúc,
hắc bảng thanh châu hoàn toàn tắt đi ánh rực rỡ, hoà vào với nhau, rồi rắc một
tiếng, từ trên tay Trương Tiểu Phàm đang hôn mê rớt xuống đất. “Tiểu Phàm!
Tiểu Phàm! Tiểu sư đệ!…” một loạt tiếng gọi lo lắng, vọng đến tai Trương
Tiểu Phàm.

Trí óc Trương Tiểu Phàm hỗn độn, trong đầu thấy đau đớn vô cùng, đến mở mắt
cũng phải dùng hết toàn bộ sức lực. Thấy khuôn mặt hoảng loạn của Điền Linh
Nhi đang lo lắng, thoắt ra xa thoắt lại gần, rồi từ từ hiện lên rõ ràng, hắn
động đậy đôi môi, khe khẽ gọi: “Sư tỷ.”

Điền Linh Nhi mừng rỡ, hỏi: “Tiểu Phàm, đệ tỉnh rồi ư?”

Trương Tiểu Phàm gượng mỉm cười, đáp: “Đệ không sao đâu sư tỷ.” Điền Linh Nhi
dìu hắn ngồi dậy, Trương Tiểu Phàm nhìn ngay vào lòng bàn tay mình, thấy bàn
tay phải da thịt chẳng hề sây sướt, ngoài một chút bợt bạt ra thì không có gì
khác thường. Hăn thừ người, trong lòng nhớ rõ ràng lúc nãy lòng bàn tay mình
đã chảy rất nhiều máu tươi, sao bây giờ đến một chút dấu vết cũng không còn
nữa?

Lẽ nào chỉ là một cơn ác mộng thôi ư? “Tiểu Phàm.” Điền Linh Nhi thấy hắn ngồi
dậy rồi thì lại đờ đẫn xuất thần, trông vẻ tiêu hồn lạc phách, trong lòng hơi
lo lắng, bèn đẩy hắn một cái.

Trương Tiểu Phàm giật mình, toan nói với cô ta chuyện lạ vừa rồi, nhất thời
không biết bắt đầu từ đâu, trong lòng lại cảm thấy chuyện này quái đản quá,
đến mình cũng còn kinh nghi bất định, bèn đờ ra một lát, rốt cục lại nói:
“Không, không có gì, sư tỷ.” Điền Linh Nhi lúc này mới yên tâm, sau khi cô ta
tỉnh dậy, thấy trời đã tối, mình đang nằm dưới một cây tùng lớn, sư đệ thì ngã
mãi bãi đất trống phía xa, bất tỉnh nhân sự. Cô ta sợ hãi, vội vàng chạy đến
bên Trương Tiểu Phàm, may mà chỉ lát sau là kêu được hắn tỉnh lại.

Lúc ấy Điền Linh Nhi nhìn khắp bốn xung quanh, nói với Trương Tiểu Phàm: “Sư
đệ, nơi này rất là cổ quái, chúng ta nên mau mau rời khỏi đây đi! Đợi mai ta
mời mẹ lại xem sao hãy hay.” Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, đang định bò dậy,
thốt nhiên toàn thân đau nhói, đầu đau mắt quáng, nếu không phải có Điền Linh
Nhi nhanh tay đỡ lấy, chắc đã ngã nhào rồi.

Điền Linh Nhi thấy mặt hắn trắng bệch, đến một chút huyết sắc cũng không còn,
trong lòng hết sức lo lắng, lập tức thận trọng dìu hắn dậy, Trương Tiểu Phàm
định thần, lại nhìn xuống người, không thấy có vết thương nào, bèn nói: “Sư
tỷ, đệ chỉ là nhức đầu tý chút, chẳng có gì to tát cả.” Điền Linh Nhi xem xét
kỹ càng, quả đúng như vậy, thì gật đầu bảo: “Vậy chúng ta mau mau quay về đi!
Trời đã tối rồi, chỉ e là cha mẹ, lại cả các sư huynh nữa đều đang lo lắng
đấy!”

Trương Tiểu Phàm đáp: “Vâng.”

Điền Linh Nhi hít sâu một hơi, lại soát hết toàn thân một lượt không thấy có
gì dị thường, trong lòng tự hỏi thế nào mà mình vô duyên vô cớ lại lăn ra ngất
đi. Tiện tay vẫy một cái, Hổ Phách Chu Lăng chớp sáng đỏ, rít lên một tiếng,
lao lại.

Điền Linh Nhi dắt Trương Tiểu Phàm toan đi, chợt nghe bên mình vang tiếng “chí
chí”, hai người ngoảnh đầu nhìn, thì ra là con khỉ xám đó, chẳng biết từ lúc
nào đã lại đứng cạnh, nhệch mồm cười với bọn họ, trong tay nắm một cây gậy đen
dài hơn một thước, không rõ là làm từ chất liệu gì.

Trước Thủ Tĩnh Đường, Điền Bất Dịch đi đi lại lại, lông mày nhăn tít, trên mặt
có nét lo âu. Hôm nay con gái và gã đồ đệ thứ bảy chẳng ra cái hồn người ấy
lên sau núi chặt trúc đùa nghịch từ sớm, giờ này tối mịt rồi vẫn chẳng thấy
bóng dáng đâu.

Tô Như đã ra ngoài đi tìm từ lâu, đến lúc này các đệ tử cũng lần lượt bị lão
phái đi, nhưng trên Đại Trúc Phong vẫn chẳng thấy tông tích, bốn bề núi non
nhấp nhô, rừng cây rậm rạp, muốn tìm hai đứa nó thật chẳng khác nào mò kim đáy
bể.

Lão đang lo lắng, trên cao bỗng nghe có tiếng rít đưa xuống, Điền Bất Dịch
ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tô Như đang dẫn hai đứa oắt ấy trở về. Trông bộ dạng
hai đứa trẻ vẫn bình thường, nhưng trên vai Trương Tiểu Phàm còn chễm chệ một
con khỉ xám, cũng chẳng biết móc ở đâu ra. Điền Bất Dịch lúc này mới yên tâm,
nhưng trên mặt tỏ ra giận dữ không chịu nổi. Trương Tiểu Phàmn liếc nhìn sư
phụ, lòng lo ngay ngáy, không dám động đậy, cúi gầm đầu xuống, nhưng con khỉ
kia thì cứ đùa nghịch, lát lát lại thò tay vò bỡn tóc tai Trương Tiểu Phàm, cứ
như là muốn tìm ra vài con chấy vậy.

Điền Linh Nhi thu Hổ Phách Chu Lăng lại, khoé mắt liếc nhìn cha đang giận dữ
đứng trước điện, con ngươi long lanh, rồi nở nụ cười tươi như hoa, tỏ vẻ ngây
thơ khả ái vô cùng, nũng nịu đi lại bên Điền Bất Dịch, kéo tay lão thưa: “Cha
à, chúng con về rồi này.”

Điền Bất Dịch hừ một tiếng, hỏi: “Đi đâu vậy?”

Điền Linh Nhi cười hi hi nói: “Tiểu Phàm đi chặt trúc bị một con khỉ đến bắt
nạt, con đi bắt nó giúp Tiểu Phàm xả giận, chính là con khỉ này đây.” Nói
đoạn, chỉ về phía Trương Tiểu Phàm. Con khỉ xám trên vai Trương Tiểu Phàm giật
thót, quay ra kêu “chí chí” hai tiếng, ra vẻ doạ nạt, sau đó vò đầu, lại hướng
sự chú ý vào tóc tai của Trương Tiểu Phàm.

Điền Linh Nhi làm mặt hề với nó, kể lại sơ qua tình hình đuổi bắt, rồi nói:
“… sau đó đuổi đến trong cốc, con bỗng nhiên cảm thấy nôn nao, chẳng biết
làm sao lại ngất đi, thức dậy thấy Tiểu Phàm ngã lăn trên đất, hôn mê bất
tỉnh. Cũng may là bọn con đều không bị thương, khi sắp quay về, con thấy con
khỉ này hình như rất quyến luyến Tiểu Phàm, bèn đưa nó theo.”

Điền Bất Dịch chau mày, quay sang vợ hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tô Như lắc đầu đáp: “Muội tìm thấy hai đứa nó trong hậu sơn rồi, bèn xuống
dưới ấy xem qua, hoàn toàn chẳng có chuyện gì lạ cả. Muội nghĩ chắc là Linh
Nhi tu hành chưa đủ, lại kéo cả Tiểu Phàm, hai đứa cùng ngồi lên Hổ Phách Chu
Lăng lướt gió mà đi, cuối cùng đuối sức.”

Điền Linh Nhi nũng nịu nói: “Mẹ à, mẹ chỉ nói lung tung thôi, sao con lại tu
hành chưa đủ. Tiểu Phàm, đệ nói xem có đúng không?”

Trương Tiểu Phàm vội vàng đáp: “Đúng đúng đúng!” Điền Bất Dịch lườm hắn một
cái, lạnh lùng bảo: “Thân là đệ tử Thanh Vân Môn, lại bị một con khỉ bắt nạt,
chuyện này mà truyền ra, thể diện của ta đều sẽ bị ngươi làm mất hết.”

Trương Tiểu Phàm đỏ bừng cả mặt, không dám hé răng, chỉ cúi gằm đầu xuống.

Tô Như đi lại, kéo tay Điền Linh Nhi dịu dàng hỏi: “Cả ngày chưa ăn uống gì,
có đói không con?”

Điền Linh Nhi thè lưỡi, cười nói: “Đói quá đi! Mẹ!”

Tô Như lườm con gái, kéo tay cô đi về phía nhà bếp, miệng nói: “Người nhỏ mà
nghịch gớm!” Trương Tiểu Phàm lúc ấy cũng cảm thấy trong dạ cồn cào, nhưng
trước mặt Điền Bất Dịch, nào dám nhúc nhích, tai nghe Tô Như và Điền Linh Nhi
đã đi xa, sư phụ cũng chẳng động tĩnh gì, bèn len lén nhìn lên, thì trước điện
đã chẳng còn ai nữa, Điền Bất Dịch chẳng biết bỏ đi từ đời nào, chắc là trong
lòng lão nghĩ, mắng gã đồ đệ ngu xuẩn này một câu cũng là phí công tốn sức.

Trương Tiểu Phàm nhất thời bối rối, đứng đực ra một lúc lâu, mãi đến khi trong
bụng sôi lên, mới xoay mình, nhưng bất giác không muốn đi về phía nhà bếp, mà
đi về phòng riêng. Vào đến phòng, hắn đóng kín cửa, con khỉ xám ngồi trên vai
hắn dòm trái ngó phải, kêu “chí” một tiếng, tựa hồ biết là về đến nhà rồi, bèn
tụt xuống, nhảy mấy bước lao lên giường, tung hê nhào lộn, lại nắm cái gối
quật lung tung, ra ý rất vui vẻ.

Trương Tiểu Phàm nhìn con khỉ, khoé miệng cũng lộ nét cười, nhưng lập tức bị
cơn đói hành hạ, hắn ngồi lại bên bàn, cầm ấm trà rót ra một chén nước để suốt
từ hôm qua đã nguội tanh, uống ừng ực.

Một nỗi lạnh buốt, thấu vào tận tim.

Hắn lại thừ ra một lúc, rồi thò tay vào bọc móc ra một vật, chính là cái gậy
ngắn khó coi đó. Lúc này hạt châu mà Phổ Trí cho hắn đã dính liền với cái gậy
chẳng biết gọi là gì này, màu sắc cũng đã biến thành xanh đen, ở chỗ tiếp xúc
có một vệt đỏ mờ, hình như kết đọng máu cục, không chỉ khó coi, mà còn có vẻ
nanh ác.

Hắn nhìn một lúc lâu, thốt nhiên cười khổ một tiếng, dùng lực rũ tay thật
mạnh, lăng cái gậy đi, nó đập vào tường, dội lên một tiếng vang lớn, rồi rớt
xuống, rơi vào góc phòng.

Con khỉ xám giật thót, ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Phàm, chẳng biết tại sao hắn
lại phát bẳn. Trương Tiểu Phàm thở dài, tụt giầy trèo lên giường, đắp chăn
trùm kín mặt ngủ. Con khỉ gãi gãi đầu, chẳng hiểu ra sao.

Tối ấy, Trương Tiểu Phàm trở mình trằn trọc, bụng đói không chịu nổi, đến giữa
đêm khuya, mới mơ mơ hồ hồ thiếp đi.

Hết chương 11

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.