Thần châu hạo thổ rộng lớn vô biên, ngoài con người hào xưng là vạn vật chi
linh còn có vô số sinh linh, cùng loài người sinh sống giữu không gian trời
đất. Như gia cầm có gà vịt chó lợn, mãnh thú có hổ báo sài lang, cả thảy con
người đều đã thấy quen.
Nhưng từ xưa đến nay, thế gian lại lưu hành lắm truyền thuyết kì văn, nơi thần
châu bốn phương hoang vu hẻo lánh, nơi sơn cùng thủy tận, có linh thú từ thời
thượng cổ, còn sót lại từ thửơ hoang hồng, tàn hại nhân thế.
Trăm nghìn năm qua, vô số truyền thuyết thiếu niên vì nhiệt huyết cầm long
tróc yêu mà trèo núi băng sông, không ngừng được mọi người bàn luận sôi nổi,
truyền miệng cho nhau.
Trong lắm truyền thuyết đó, chủng tộc yêu hồ, không phải là những quái vật cực
kỳ to lớn hung mãnh, ấy thế mà, không còn nghi ngờ, yêu hồ trong con mắt của
thế nhân thực sự là cực kỳ thần kì, thần bí đến nỗi nhân gian cũng lưu hành
một ít truyền thuyết để nói riêng về chúng.
Sánh ngang cùng Hắc thủy huyền xà, một loài thú to lớn cổ xưa, yêu hồ đã trở
thành mục tiêu trong tim cho vô số thiếu niên muốn chứng tỏ thực lực tu hành,
yêu hồ từ miệng con người truyền lại, thường có vài phần mờ mịt. Mặc dù, không
ngừng có truyền thuyết về yêu hồ hại nhân lưu hành, nhưng so với lắm truyền
thuyết quái vật khác thực sự là khác biệt, tộc yêu hồ lưu lại thường xuyên tại
nhân gian, có chăng là cùng con người tương luyến, thật sự làm người nghe thấy
phải hết hồn, trong lắm truyền thuyết yêu quái họa hại nhân gian, thì đây đúng
là một quái sự đột xuất, phi thường.
Đương nhiên, những câu truyện này bất quá chỉ lưu truyền giữa chốn phàm phu
tục tử, thế gian trăm họ, còn trong mắt các bậc tu chân luyện đạo, được biết
về loài hồ yêu nhất tộc, một chủng sinh vật, chẳng những cực kỳ thông tuệ, mà
còn xảo hoạt vô cùng. Bọn này, so về lượng lực, đích thật thua xa Hắc thủy
huyền xà vốn loài thượng cổ ma thú, điều này chắc chắn không có gì để bàn cãi.
Ấy thế mà loài yêu này, gần như hiều được tâm tính con người, thậm chí, có
truyền thuyết còn lưu truyền rằng, khi tu hành đến một cảnh giới nhất định nào
đó, loài nhất tộc hồ yêu này còn một khả năng kỳ lạ, có thể biến hóa thành con
người. Bởi thế mà đã có không ít những câu chuyện thê tình mỹ nhân, yêu luyến
được lưu truyền đến tận ngày nay.
Trong dòng tộc yêu hồ, còn phân ra thêm một chi hệ tối thông tuệ, tối thần bí.
Truyền thuyết về bọn này dựa vào tu hành mà gia tăng đạo hạnh, sau một khoảng
thời gian, từng ba cái đuôi sẽ không ngừng tăng trưởng, một trăm năm đạo hạnh
là loài ba đuôi được biết đến với tên gọi “yêu hồ”, sang đến một ngàn năm đao
hạnh đã chuyển sang loài “lục vĩ ma hồ” (chồn ma sáu đuôi), một khi đã hòan
tòan hiện đủ chín đuôi, sẽ là loài thế gian yêu vật đích thị vô thượng cảnh
giới. Không ai biết đích xác ít nhiều phải tốn bao năm tu hành mới đạt thành
cảnh giới. Tuy nhiên, cũng theo truyền thuyết mà rằng, pháp lực của loài hồ
yêu này thật xứng thị là thần thông quảng đại, vượt xa cả thánh thần, loài
tuyệt thế yêu vật với danh xưng “cửu vĩ thiên hồ”.( chồn tiên chín đuôi).
Chỉ là truyền thuyết thì thần kỳ, thái quá, thế gian hầu như chẳng được rõ
ràng, những thế mà tận sâu tâm can Quỷ Lệ đã xem chuyện này quá đổi bình
thường. Cũng chẳng có gì, chỉ bởi độ mười năm về trước, bên dưới động Hỏa
long, đã từng mục kiến cảnh quyên sinh của đôi tình nhân yêu hồ, lần đầu tiên
trong đời đã công kích mãnh liệt vào niềm tin vững chắc của y mà từ trước giờ
vẫn luôn nhất mực tin tưởng.
Cho đến nay, đôi khi thoáng hiện về trong những giấc mơ, dáng dấp bạch hồ vừa
thê lương, vừa mỹ lệ, ảo nảo, mơ hồ.
Hàng hàng vệt vệt lam sắc âm u, vừa kiên ngạnh, vừa lạnh lùng, khối băng bền
chắc chiết xạ ánh sáng khắp chung quanh, tầng tầng sáng tối soi rọi mãi cạnh
bên tế đàn. Phía trước Quỷ Lệ cùng Tiểu Hôi, từ sâu trong bóng tối thâm thẩm,
một sắc lam nhợt nhạt quái lạ chập chờn tỏa sáng, một tấm thân cực đại từ
trong ấy dần dần bước ra.
Chính là bạch hồ, đích thị loài bạch hồ trưởng giả.
Quỷ Lệ kể từ khi sanh thời, thật đây lần đầu tiên trong đời được chứng kiến
tấm thân bạch hồ to lớn. Cứ mãi đứng yên thế tần ngần mà quan sát, bạch hồ này
thật to lớn hơn rất nhiều lần so với loài bạch hồ mà hắn đã từng biết. Dưới
làn u quang mờ mịt, ấy thế mà tấm thân vẫn cứ sáng lên một màu lông trắng thật
thuần khiết, thật vô cùng mỹ lệ, mịn màng như nhung mà mượt mà như luạ như tơ,
loại tơ lụa tối hảo, tuyệt vời chỉ có tận vùng trung thổ.
Chẳng thể phủ nhận, loài vật này quá đẹp, khiến người ta không khỏi chăm chú
mắt nhìn, chỉ có điều, đứng trước tấm thân đồ sộ như thế thì bất giác trong vô
thức lại tồn tại một cảm giác rụt rè. Mà thật tình thì trong giờ khắc này đây,
Bạch hồ lại đúng trong tâm trạng cực kỳ kích động.
Nguyên không gian tế đàn im ắng, phút chốc như bùng vỡ trước muôn vàn tiếng
than khóc mãnh liệt của Bạch hồ. Được khảm trên lớp da trắng ngần, đôi đồng tử
thuần một sắc đen thâm thẩm, giờ phút này đây, nó chất chứa đầy cuồng phong,
giận dữ.
Vầng lam quang vụt phát, nhóang càng sáng rực hơn, mà không bít từ khi nào đã
vấy lên một trận phong cuồng. Gió vù vù làm thổi tung cả xiêm y Quỷ Lệ, bên
Tiểu Hôi chợt vọng lên tiếng kêu cao vút, Bạch hồ càng thêm phần dữ tợn, tỏ ra
điệu bộ hung ác vô cùng.
Thình lình, Bạch Hồ hét vang một tiếng, bất ngờ chân trước giơ lên, thân người
phóng vụt. Động tác vô cùng dứt khóat, Quỷ Lệ chợt cảm thấy, khoảng chu vi
quanh khối băng kiên cố đó, đột nhiên lam quang tỏa sáng, ầm ầm, ì ì , hai
khối băng cực đại, to cở ba người đằng không mà tới, hung hung, ác ác lao đập
thẳng vào người.
Quỷ Lệ chợt cau mày, thanh phệ hồn trong tay y phát quang thanh sắc, đưa Quỷ
Lệ cùng Tiểu Hôi lao vút về sau.
Ngay khoảnh khắc hai người vừa vụt mẩt, hai tảng băng to lớn, kên cố ầm ầm đâm
thẳng vào nhau, thanh âm vang lên chói tai, đinh óc, ngay sau đấy hóa thành
những mãng băng nhỏ rơi rụng tóe tung.
Không đợi cho người ta kịp tiếp đất, từ chổ ba tầng cao giữa tế đàn, kiên băng
đồng thời lóe bừng một sắc lam thâm thẩm, chỉ trong nháy mắt, yêu khí quỷ dị
đầy trời. Từng khối, từng khối, hoặc băng lớn, băng nhỏ cứ bập bềnh, trôi lượn
mãi không thôi, trông sáng rực một cách hỗn đỗn, đẹp đẽ mà tráng lệ vô bì.
Quỷ Lệ, đôi mày càng thêm nhíu chặt, đóan biết yêu lực Cửu vĩ thiên hồ quả
nhiên đã đạt đến cảnh giới đỉnh điểm cao cường. So với lắm loài yêu linh dị
thú đã từng gặp, ngoại trừ Hắc thủy huyền xà vốn loài kỳ diệu, tinh tường,
loài tuyên cổ cự thú, đành không bàn tới, xét lại, về mặt dữ dội thì chẳng ai
qua nổi Cửu vĩ thiên hồ.
Cũng chẳng hiểu vì sao, mục quang cứ như bị dán chặt vào nhiều sa số những tia
sáng long lanh lam sắc phát ra từ tảng băng ấy, nom thật đẹp đẻ, rạng ngời.
Ánh nhìn rồi cũng lắng đọng trên tấm thân ảnh trắng ngần, thời khắc này đây,
nhãn thần trông vừa cuồng dại, lại vừa sâu lắng thương tâm, chợt nhớ về loài
yêu hồ đã từng mục kiến trước đó, cũng với tấm thân ảnh này, đích thị loài yêu
hồ ấy, tên tình lang đã vì tình tự vẫn bên người yêu. Tự dưng tận tâm lại bồi
hồi, chẳng hiểu vì lẽ cớ gì, giả mà bạch hồ có xuất thủ cũng chẳng có ý nguyện
đối đầu.
Trong lúc tận tâm vẫn còn do dự, bên Cửu vĩ thiên hồ chợt hét toan lên một
tiếng đầy giận dữ, tức thời, vô số những mãnh băng vụn vỡ, trôi nỗi giữa không
trung như bị một lực lượng thần bí nào đó hô hào, nhanh như chớp, cả bọn xé
gió xông lên.
Quỷ Lệ vẫn giữ sắc diện lạnh lùng, vòng tay ôm Tiểu Hôi ngay trước ngực, cùng
lúc vươn mình ngự khởi ma bổng Phệ Hồn bay vút về phía bên. Trong khoảnh khắc,
chỉ thấy những khối đá rắn chắc như những mảng sáng lóe rực màu da trời, kiên
băng như mưa, từng mãng va đẩy vào nhau tạo thành một thứ âm thanh chói lọi
không ngừng vang vọng mãi bên tai. Từng khối, từng khối, cứ chớp vụt, chớp vụt
mãi, nhanh như điện quang, mạnh như thạch hỏa, không biết chừng bao nhiêu đạo
lam băng cứng cáp cứ mãi đuổi theo một tấm thanh ảnh.
Tấm thanh ảnh nhìn chung, thật quỷ mị, lườn lượn giữa trời, không né cũng
không tránh, cả một trời đầy mưa băng, hoặc trái hoặc phải, hoặc trên hoặc
dưới, cứ lách mình vượt qua tầng tầng băng vũ, phảng phất như vô cùng vô tận
ấy.
Bạch Hồ càng kêu cao vút, tiếng kêu càng thêm phần quyết liệt, chẳng hiểu vì
sao, nghe như phẩn nộ mà lại có vẻ thều thào. Hai bên giao chiến mãnh liệt,
chợt thấy, tấm thân ảnh đột nhiên lách mình, hình dong Quỷ Lệ, không hiểu bằng
cách nào đã chuyển người xuyên qua hàng hàng lớp lớp tòan băng vỡ, đặt mình
ngay cạnh Bạch Hồ.
Bạch Hồ quả nhiên thất kinh sợ hãi, bên ngoài tấm thân mĩ lệ, bộ lông trắng
bạch không gió mà đột nhiên rúng động, cùng lúc đôi tiền trảo huy động, có vẻ
như sử dụng môt loại pháp thuật dị kì, chẳng lường trước được, giây phút này,
thình lình, một đạo quang mang nhợt nhạt hồng từ đằng sau vụt đến, rồi chỉ
trong khoảnh khắc, Bạch Hồ tòan thân run rẩy, xem chừng như trúng đòn rất
nặng, ánh nhìn thất loạn, yêu lực bị tiên tán, thân người đổ nhào.
Ngay lập tức, tấm thanh ảnh nhẹ nhàng vụt đến, một bàn tay nhợt nhạt từ trong
quang mang ấy hiện ra, tức thời nhanh chóng hướng về nơi cổ Bạch Hồ mà vặn.
Bạch Hồ thấp tiếng kêu than, ánh nhìn để lộ vẻ thống khổ vô chừng, hai mắt gần
như khép lại, ấy thế mà trên gương mặt, lại phảng phất như chấp nhận vận mệnh,
đôi ngươi nhấm nghiền vào, chờ đợi giờ phút đãi tử.
Nơi bàn tay nắm chặt, trước cái lạnh giá của đá băng, y nhiên vẫn có thể cảm
thấy vẻ mềm mại, mướt mịn của lớp mao bì, bàn tay ngừng bóp chặt nơi cổ Bạch
Hồ, con cáo với tầm vóc vĩ đại đứng trước tấm thân ảnh này đây, giờ phút đó
nom sao thật yếu đuối, mỏng manh, cứ như loài tiểu điểu, vụn vỡ dễ dàng nơi
cánh tay y.
Tiểu Hôi úp mình trước ngực Quỷ Lệ, đột nhiên thấp giọng kêu lên vài tiếng rõ
nhỏ.
Quỷ Lệ lạnh thinh nhìn vào sắc diện Bạch Hồ, rồi từ từ, chậm chạp rút tay ra.
Bạch Hồ đôi ngươi chầm chậm mở, hiển nhiên trong tầm mắt nó, một hình bóng nam
tử đã đứng đấy tự rất lâu rồi.
Nhất nhân nhất hồ, xoáy nhìn ngưng tụ vào nhau.
” Một tiếng nổ mạnh!”
Kéo theo một trận sấm vang rền, sau lưng Quỷ Lệ, vô số những mãnh băng lượn lờ
nhảy múa, mất đi yêu lực kiểm soát, một số thì ào ào đổ xuống, một số thì va
đập loảng choảng vào nhau, băng tinh vẫy ướt tứ bề, sắc trắng, đích thị hơi
băng lạnh lẽo phủ mù tứ xứ, yên ngay sau đấy, bao trùm khắp tấm thân ảnh Quỷ
Lệ, Bạch Hồ.
Một lúc lâu sau, màng sương băng tan biến, hình bóng của hai người một lần nữa
tái hiện.
Tiểu Hôi chẳng biết từ lúc nào đã bò lên vai Quỷ Lệ, con mắt thứ ba nháy nháy,
chớp chớp nhìn y, xong lại chớp chớp ngoái nhìn Bạch Hồ, cùng lúc, ngoảnh mặt
trông xa tứ phía, phảng phất đâu đây trong khuôn viên khối băng tan vỡ, tinh
thể nước đá nom thật mỹ lệ, bất chợt nổi sanh hứng thú, tiện đu người từ trên
vai Quỷ Lệ rớt xuống, ngồi ngay vào đấy, nhanh tay chớp về mấy khối băng lung
linh thanh sắc nhàn nhạt, đưa lên nghịch ngợm.
Bạch hồ hết đưa mắt về Quỷ Lệ, lại đảo mắt đăm đắm nhìn Tiểu Hôi, ánh nhìn lại
chuyển sang Quỷ Lệ, chốc lát, mới bật miệng thốt: “Sao ngươi không giết ta?”.
Khoảnh khắc mà câu nói thốt ra, hiển nhiên cũng đã có phần bình tỉnh. Quỷ Lệ
chưa hồi đáp tức thì, bất thời đưa cái nhìn xa xăm hướng về phía sau thân ảnh
Bạch hồ, rất nhanh chóng, đoán chừng như tìm thấy thứ gì đấy có vẻ khác
thường.
Cái gì đấy rất giống cánh tay người, đôi bàn tay thô kệch, một sắc hồng u ám
đích thị thiết luyện, quấn chặt giữa eo Bạch hồ, thời khắc ấy nhìn vào, thiết
luyện giữa nơi hồng quang nhợt nhạt phiếm khởi, cách đó rất xa, làm nên cảm
giác phép thuật này thập phần quỷ dị.
Vừa mới đó, trong trận đọ chiến, Bạch Hồ đột nhiên mất hết sức lực, rõ ràng đã
bị vật này cấm chế. Thật là thế, nếu không có vật này thì quả thật là vô
phương, làm cách nào Huyền Hỏa Giám lại có khả năng giam giữ nổi Cữu vĩ thiên
hồ, loài vật mà xét theo truyền thuyết, yêu lực thật xứng thị là thần thông.
Bạch Hồ nhìn Quỷ Lệ, thấy Quỷ Lệ chẳng hồi đáp gì, thật không phải hắn cố
tình, chỉ là cơ bản đang để tâm đến sự khác.
“Tiểu Lục ư? Ngươi giết nó à? Ngươi giết nó lấy Huyền Hỏa Giám?” thanh âm Bạch
Hồ vang lên khe khẽ, vô cùng khó nhọc mới thốt thành lời.
Quỷ Lệ im lặng một hồi lâu mới từ từ buông tiếng: “Ngươi bảo Tiểu Lục, phải
chăng là loài hồ ly sáu đuôi “Lục vĩ ma hồ”?”
Bạch Hồ, tấm thân cực đại run lên nhè nhẹ, đầu nó cúi gật xuống.
“Hắn đã chết!” Quỷ Lệ đáp. Không nói lớn, nhưng thật rõ ràng.
Bạch Hồ nhìn ngây người xuống đất, run run giọng thốt: ” Sao mà chết?”
“Mười năm trước, ta và… hai vị bằng hữu nữa, nghe đồn trong trấn Tiểu Trì,
bên dưới Hắc Thạch động, có yêu vật tác quái nên đã tới đó dò la, xem xét.”
Quỷ Lệ sắc diện vẫn trầm tỉnh như nước mặt hồ phẳng lặng, bằng giọng điều nhạt
nhẽo kể lại sự tình. Trong nhất thời, khoảng không gian rộng lớn chung quanh
như yên ắng hẳn đi không một hơi thở, chỉ mỗi thanh âm ấy nhè nhẹ rung lên,
thi thoảng cạnh bên mới vang lên tiếng Tiểu Hôi đang đùa nghịch.
“… Sau cùng, thấy sự đã chẳng thể lường, tam vĩ yêu hồ cũng đã chết, có lẽ
tự nhận thấy giờ tử đã gần kề, nên mới buộc chặc Huyền Hỏa Giám nơi cánh tay
ta.” Nói đoạn giơ lên cánh tay có đeo Huyền Hỏa Giám, nơi ấy chung quanh tỏa
ra ánh xanh nhàn nhạt, hỏa diễm đồ cũ kỹ, vẫn còn đang âm ỉ chạy
Bạch Hồ run lên sợ sệt đứng nhìn Huyền Hỏa Giám, thoáng chút vẽ say mê, rồi
chẳng biết bao lâu nữa mới khẽ khàng thốt: “Tiểu Lục là con trai ta”.
Chung quanh tĩnh mịch như tờ, Quỷ Lệ nhìn thẳng vào gương mặt bi thương của
Bạch Hồ, thoáng nhiên có cảm giác khó thở.
Rõ ràng đã khắc sâu tận tâm can y, hình ảnh loài hồ ly trắng toát bên dưới
khối dung thạch nóng bỏng xem chừng như đang hiện ra trước mắt.
Mười năm trước, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua.
Cái gì đã lặng lẽ thay đổi, tâm ý ta, hay ngươi?
“Hại chết con ngươi, lỗi một phần do ta.” Quỷ Lệ lạnh lùng nói. “Dù cho mai
này có cơ hội, ngươi có muốn giểt ta thì cũng chẳng sao cả”.
Bạch Hồ ngẩn đầu dậy, đưa mắt nhìn tròng trọc vào y, chẳng hiểu làm sao, Quỷ
Lệ lại đột nhiên cảm thấy Bạch hồ đang mĩm cười, nét cười nhạt nhạt, bi ai, rõ
ràng trên khuôn mặt đã có 1.100 năm thăng trầm ấy.
“Có thế giao cho ngươi Huyền Hỏa Giám, ta, mẫu thân hắn, cũng khó mà hiểu được
giờ phút ấy hắn nghĩ gì?” Bạch Hồ trầm trầm giọng thốt, rồi từ từ xoay người,
thuyết luyện khóa nơi eo xiết chặt, rít lên thanh âm thật chát chúa, cấm cố
Bạch Hồ.
Quỷ Lệ nhìn Bạch hồ chầm chậm xoay mình, cất bước về vùng không gian tâm tối.
Tận tâm như có điều gì thôi thúc, vội vã nói: “Ta có thể giúp gì cho ngươi
chăng?”.
Bạch Hồ thừ người, tuy nhiên cũng chẳng buồn xoay lại, chỉ nghe có tiếng nói
thốt lên, bất ngờ trong câu nói như có phần kích động: “Ngươi bằng lòng giúp
ta à?”
Quỷ Lệ lặng thinh, không trả lời.
Bạch Hồ thật chậm chạp xoay mình, khoảnh khắc ấy, từ sâu trong đôi mắt đen
thâm thẩm thình lình phát ra những tia sáng long lanh, kỳ lạ.
“300 năm trước, dòng tộc yêu hồ chúng ta xông vào Phần Hương Cốc đánh cắp
Huyền Hỏa Giám, thương vong vô số, tình thế nguy kịch, ngoại trừ Tiểu Lục may
mắn trốn thoát, chỉ có mỗi ta là còn sống, bị cấm cố trong Huyền Hỏa Đàm, thân
chịu Huyền Hỏa Luyện giày vò, nung nấu. Phép thuật tu hành bị áp chế bởi Huyền
Hỏa Luyện, Huyền Hỏa Đàm cùng “Bát hung huyền hoả trận” bên dưới, quả tình đêm
ngày chịu khổ.
Buông một tiếng cười lạnh lẽo, thốt: “Phần Hương Cốc, chúng chẳng nghĩ từ
miệng ta có thể moi ra Huyền Hỏa Giám, ắt hẵn đã giết ta từ sớm.”
Quỷ Lệ lẵng lặng gật đầu.
Bạch Hồ liếc mắt nhìn hắn, rồi bảo: ” Huyền Hỏa Luyện là thiên địa dị vật (vật
quái lạ trong trời đất), vừa rồi phát ra dương khí mạnh mẽ, một khi đã khóa
lại, chỉ có những ai tinh thông mật chú Phần Hương Cốc mới có khả năng giải
phá, ngoại lệ, chỉ có Huyền Hoả Giám mới đủ năng lực này.
Quỷ Lệ đưa mắt chầm chậm nhìn về nơi cánh tay có đeo Huyền Hỏa Giám, nhận thấy
một cảm giác thật ôn hòa.
Tiếng nói của Bạch Hồ trước đó vẫn tiếp tục vang: “Huyền Hỏa Giám là tinh hoa
của vạn hỏa, là thần vật khai thiên.”
Ngươi hãy ra đằng sau ta, phía trên tận cùng bức vách đá, có một cột trụ hình
tròn, hình dáng thạch thai, Huyền Hỏa Luyện là từ nơi ấy mà phát xuất, đồng
thời, cũng phải xuống đến chổ tận cùng đáy nham thạch hỏa sơn này, hấp thu
nguồn nhiệt lượng vô cùng vô tận từ trong ấy. Xong, ngươi hãy đặt Huyền Hoả
Giám lên trên bề mặt khối thạch thai, sẽ có thể giải trừ Huyền Hỏa Luyện, một
khi không còn cấm chế, chỉ với sức Huyền Hỏa Giám không sao trủ trì nỗi Bát
Hung Huyền Hỏa Trận, ta… sẽ có thể thoát ra”.
Nói đoạn, Bạch Hồ đột nhiên hạ thấp giọng, trong giọng nói dường như có phần
run rẩy, rõ ràng là đang phấn khích.
Quỷ Lệ không nói gì, sắc diện vẫn trầm tỉnh thản nhiên.
Bạch Hồ nhìn hắn, chốc lát sau, sâu trong ánh mắt mới lộ vẽ thất vọng, rồi
bổng nhiên buông một tràng cười khổ, nhẹ giọng thốt: ” Sao, người hối hận rồi
à? Thế thì đành thôi vậy, cũng phải thôi, kỳ thực thế gian này ai lại chẳng
thế?”
Nói đoạn, có vẻ như muốn quay người bỏ đi, Quỷ Lệ gần như tức thời động đậy.
Thong thả, bước đến bên cạnh Bạch Hồ, từ đằng sau hắn Tiểu Hôi cũng chồm tới,
rồi hình như lát sau, có vẻ gì hứng thú, nhảy liền hai, ba bước, lượn múa trên
bờ vai Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ lướt mình qua khỏi Bạch hồ, Bạch Hồ xoay người cất bước theo sau, tấm
thân ảnh to lớn song hành cùng y, chẳng hiểu vì lẽ cớ gì, hằn sâu trong ánh
mắt nó một ánh nhìn kỳ lạ.
“Anh bạn trẻ, ngươi vì sao phải giúp đỡ con yêu thú này?”
Quỷ Lệ không quay đầu, cũng không động tịnh, Bạch Hồ bước theo sau cũng chẳng
nhận ra được sắc diện của y, chỉ thình lình trong giây phút, chợt một giọng
nam tử cất cao, vang lên trong bóng tối: “Quả thật thế gian này, ai lại chẳng
thế….”
“Mười năm trước, ta thảy hai người bọn họ xuống đáy nham thạch, mười năm
trước, trong Trư Tiên trận, ta tận mắt bất lực nhìn nàng rơi xuống…”
Bạch Hồ khựng lại, Huyền Hỏa Luyện đã tới chổ tận cùng, vô cùng hung tợn, cấm
chế con yêu thú, làm Bạch Hồ không sao cất bước. Tiểu Hôi dường như cảm giác
được, từ trên vai Quỷ Lệ nhảy xuống, bước đến bên cạnh Bạch Hồ.
Quỷ Lệ cũng chẳng buồn ngừng chân, vẫn cứ bước.
Bạch Hồ lặng lẽ trông theo, nơi hoang sâu tâm tối đó, bóng tối nhẹ nhàng vây
rắc, như muốn nuốt trọn tấm thân ảnh chàng.
Nó bất chợt than thở.
Ngay sau đấy, quay cái đầu cực đại sang sát Tiểu Hôi, Tiểu Hôi một mình đối
diện con yêu thú to lớn gấp trăm lần mình, chẳng hề sợ hãi, kêu lên “chi chi”
hai tiếng, ngước con mắt thứ ba nhìn Bạch Hồ.
“Hắn cũng đang mang một nỗi đau phải không?” Bạch Hồ trầm trầm giọng nói.
Tiểu Hôi nháy mắt, kêu lên chi chi, cùng lúc hai tay ôm lấy đầu ra chiều khổ
sở.
Bạch Hồ cười nhạt thành tiếng, trong tiếng cười thâm trầm như có phần sầu
muộn.
“Nhà ngươi đạo pháp chưa nhiều, chỉ được chút tài trí ranh thôi, chuyện thế
gian tình ái, ngươi biết thế nào được hả? “
Nó thấp giọng nhỏ nhẹ, thanh âm phát ra cứ nhỏ dần rồi lại càng yếu ớt, nghe
như: “Thế gian có một nam tử si dại vì tình, vừa nãy kém bọn ta hẳn 1100 năm
tuổi, cũng nhớ nhớ nhung nhung sâu nặng …
Lối vào Phần Hương Cốc.
Bầu không khí càng lúc càng thêm phần ngột ngạt, tiêu điều, trong sân yên ắng,
Ngư nhân tộc trợn trừng mắt ngước nhìn Thượng Quan Sách, kẻ đứng đầu Phần
hương cốc, chúng nhân ở cạnh bên, ai nấy đều thất kinh sợ hãi.
Một số đông đệ tử chịu không nổi, len lén đưa mắt nhìn quanh, gió đêm thổi
lạnh buốt, từng chiếc lá trên cành nhè nhẹ múa, cành cây đong đưa, trong đêm
tối âm u, không biết từ đâu truyền đến một thanh âm khẽ khàng như ma kêu quỷ
khóc, làm cho người nghe thấy phải rợn mình.
Thượng Quan Sách mi mày nhíu chặc, nét mặt nghiêm nghiệt, tên hung thủ giấu
mặt tuy đạo pháp cao thâm, nhưng một đời tu hành ông quyết không sợ hãi, chỉ
lo theo cách hành động, hẳn nhiên phải tàn nhẫn, độc ác vô cùng, vả chăng, đã
tạo nên mối xung đột gay gắt giữa ngư nhân tộc man rợ cùng Phần Hương Cốc, đó
mới làm người ta cảm thấy lo.
“Đại kế lũ Phần Hương Cốc các ngươi bí mật toan tính trăm năm nay, cuối cùng
há cũng để lộ?”
Nhất niệm cập thử, Thượng Quan Sách đạo hạnh cao thâm, ngày thường thần trí
kiên định, giờ phút này ko sao tránh khỏi giật mình.
Nhưng xét cho cùng ông cũng chẳng phải nhân vật tầm thường, chưa đầy nữa giây
sau đã bình thản, thiết nghĩ trong giờ phút này, tên hung thủ đang ẩn mặt rình
mò trong bóng tối, tự bản thân không cho phép mình được rối loạn. Vả chăng,
cho đến trăm năm sau, giả thế nhân có biết được, cho là có người gan to dám
vào Phần Hương Cốc làm xằng làm bậy, thế mà không được dạy dỗ thích đáng, sợ
rằng sau này cả chó, mèo cũng đâu xem nơi đây ra gì.
Thượng Quan Sách định thần lại, quay sang Lý Tuân hội ý rồi bước lên phía
trước lạnh lùng nói: “Truyền lệnh xuống dưới, tòan bộ đệ tử chuẩn bị, phong
tỏa hết mọi lối ra vào, ngoài ra, phóng xuất tòan bộ “Hồng nhãn điêu”, kiểm
soát trên bầu trời, tuyệt nhiên không để hung thủ trốn thoát.”
Lý Tuân gục gặt, do dự, thấp giọng thốt: ” Sư thúc, cốc chủ, người…”
Thượng Quan Sách lắc lắc đầu, đáp: ” Cốc chủ, tối nay, sau khi giao ngươi
truyền lệnh cho ta giải quyết sự việc này, ắt nhiên đã có dự kiến, người không
còn khả năng giải quyết nhiều chuyện như xưa nữa. Ngươi cũng biết người…”
Nói đến đây, đột nhiên im lặng, đưa mắt nhìn về Lý Tuân, ” để rồi từ từ, rồi
tự ta sẽ biết gặp người mà kể rõ.”
Lý Tuân thấp đầu thốt: ” Dzạ, đệ tử xin đi.” rồi vừa nói vừa quay người cất
bước.
Dáng dấp oai phong, đường bệ ấy sắp đến, đám đệ tử Phần Hương Cốc đang hoang
mang, rối rít, chợt tách hẳn ra, nhượng đường, từ nãy giờ đã đứng ở cạnh bên,
nghe hắn cùng Thượng Quan Sách, hai người trò truyện, Yến Hồng, đôi con ngươi
nàng sáng óng, dõi theo hình bóng Lý Tuân, từ sâu trong ánh mắt ánh lên ánh
nhìn kỳ dị.
Hình dung Lý Tuân nhanh chóng lao hút vào trong đêm, bên này tộc người cá chợt
nhiên khuấy động, biết bao nhân ngư đồng loạt kêu lên tiếng kêu la quái lạ.
Thượng Quan Sách đầu mày nhăn lại, bên cạnh Tôn Đồ cất tiếng phiên dịch: ” Bọn
chúng đòi chúng ta phải nhanh chóng giao tên hung thủ ám sát tộc trưởng chúng,
nếu không, sẽ giết không chừa một ai.”
Thượng Quan Sách gằn một tiếng, đưa mắt lạnh lẽo nhìn tộc nhân ngư, đối với
Thượng Quan Sách, chúng hiển nhiên có phần sợ hãi, nhất thời cả lũ bối rối,
nhưng sau đấy man tính nỗi dậy, lại càng gào thét mạnh mẽ, giận dữ sục sôi
hơn.
Thượng Quan Sách biết rõ chẳng thể dùng đạo lý nói chuyện bình thường với lũ
man rợ được, vả lại, vấn đề quan trọng không phải là lời qua tiếng lại với lũ
Nam man dị tộc đó, giờ đây, có một nhân vật tuyệt thế chẳng biết ẩn náo nơi
nào trong số 100.000 ngọn núi nơi đây, con người mà ngay cả cốc chủ Dịch Vân
Lam đạo pháp vô cùng tinh thông e cũng phải kiêng sợ ba phần.
Ông đang cân nhắc bằng cách nào có thể tạm thời xua dịu lũ này, cho chúng im
đi chút chứ, thong thả ông cất giọng:” Chư vị, chuyện hôm nay, ta, Thượng Quan
Sách, quyết nhiên sẽ cho các vị một lời giải thích, chỉ là tạm thời phải uất
ức cho các vị một chút, mong các vị hãy ở nơi đây…”
Nói chưa dứt lời, đột nhiên, chẳng kịp dự liệu, mặt đất dưới chân ầm ầm rung
chuyển.
Chấn động đến một cách bất ngờ, mãnh liệt, cả bọn đệ tử Phần Hương Cốc lẫn ngư
nhân đều vội vàng không kịp phòng bị, không sao đứng vững, người ngã về phía
bên.
Thượng Quan Sách đạo hạnh cao thâm, tự nhiên chẳng giống bọn đệ tử tầm thường,
nháy mắt đã trụ vững trên thân người, đưa mắt ngạc nhiên quét nhìn chung quanh
một cách không chủ định, cạnh ông, Yến Tử cũng chẳng yên ổn gì, bất quá chỉ
đang tự mình chậm chạp níu lại thăng bằng.
“Á! Nhìn trời kìa, bầu trời biến sắc rồi!”
Chẳng biết ai thốt lên câu đó đầu tiên, hết thảy mọi người đều đưa mắt lên
nhìn trời, sắc trời về đêm vốn tối tăm, mù mịt, giờ đây đã chuyển hẳn sang màu
hồng, nhiều vô số những ráng mây mờ ảo tựa hồ như hằng hà, sa số ngọn lữa đang
bừng cháy giữa trời đêm, nhanh như chớp, chúng vụt quét, xoáy thành một vòng
xoáy giữa trời, sấm gầm, gió rít, cảnh tượng trông thật ngoạn mục, hiếm thấy,
rõ ràng là tráng lệ vô cùng.
Thượng Quan Sách run người, sắc mặt biến chuyển, có vẻ nhận thức được chuyện
gì đang xảy ra, quay đầu nhìn xem, quả nhiên, hằng vô số áng mây lửa đang quay
quẩn chung quanh một vùng thần bí, đích thị nơi Huyền Hỏa Đàm.
Thượng Quan Sách vừa sợ hãi, vừa tức giận, hướng về phía đông tây, bước đi một
cách nham hiểm, rồi bằng một cách vô cùng nhanh chóng hóa thành một vệt sáng
màu tro bay thẳng đến nơi Huyền Hỏa Đàm. Chỉ sau giây phút ngắn ngủi, một tấm
thân ảnh khác cũng vọt phóng lên, ngờ ngợ, không hiểu vì sao, trong lòng ông
chợt nhiên lóe lên một nghi vấn, phải chăng Yến Hồng, làm cách nào mà công lực
cô ả lại tịnh tiến nhanh thế?