Tru Tiên – Chương 114: Dị Thú – Botruyen

Tru Tiên - Chương 114: Dị Thú

Huyền Hỏa Đàm.

Tuy là cửa gỗ, nhưng đụng tay vào vẫn có cảm giác rất nặng nề, tới khi Quỷ Lệ
dụng lực, phiến cửa dày nặng trên Huyền Hỏa Đàm phát ra một tiếng “cạch” sắc
gọn, từ từ mở xuống.

Bên trong cửa, một đạo hồng quang lợt lạt chiếu ra, không khí xung quanh phảng
phất lại bốc lên cao vài phân, cực kỳ khô nóng.

Quỷ Lệ nhíu nhíu mày, trán lấm tấm mồ hôi, trong tâm chợt nhớ lại hồi nãy nghe
nói lão giả họ Thượng Quan không ngờ đã trấn thủ ở nơi nóng bức này gần trăm
năm, thật không biết lão làm sao mà chịu được.

Trong Huyền Hỏa Đàm không sáng gì, trừ một tia hồng quang không biết từ đâu
chiếu đến, tựa hồ chỗ nào cũng u ám, thật không xứng hợp với khí nóng tàn khốc
xung quanh. Quỷ Lệ đứng ở ngưỡng cửa, trầm ngâm một hồi, chung quy cũng cất
bước tiến vào.

Lại nghe một tiếng “kẹt”, cửa gỗ nhè nhẹ đóng lại.

Quỷ Lệ hít một hơi dài, trấn định tâm thần, bắt đầu quan sát đánh giá bốn bề.
Tế đàm này xem ra cũng tương đương so với dáng vẻ bề ngoài, mặt trong quả
nhiên là một điện đường cực lớn, cao khoảng năm trượng, toàn điện đường hình
tròn, tường vách cũng hệt như mặt ngoài, đều làm bằng thứ nham thạch đỏ choét,
không có trang sức điêu khắc gì, thô sơ không chút hoa lệ, nhưng bên dưới bối
cảnh rộng rãi to lớn đó, không ngờ lại có một thứ uy thế hoành tráng khôn tả,
khiến người ta cảm thấy chỉ có khung cảnh bài trí này mới là cảnh giới thật sự
tối cao của kiến trúc.

Rất mau chóng, Quỷ Lệ phát hiện ánh sáng đỏ tản phát toàn đại điện vốn đều là
bắt nguồn từ trung ương của đại điện. Càng đến gần trung ương đại điện, xung
quanh càng sáng ngời, từ đằng xa nhìn lại, dưới sự áp đặt của đạo hồng quang
đó, phảng phất ở giữa đại điện là một đống lửa ngùn ngụt thiêu đốt.

Quỷ Lệ nhìn “đống lửa” đó, hồng quang nhè nhẹ chiếu đến, ánh vào mắt hắn, cũng
rọi lên Tiểu Hôi trên vai hắn.

Trong tròng mắt của một người một khỉ đồng thời giống như bị nhuộm đỏ, ẩn hiện
có ngọn lửa đỏ chói thiêu cháy.

Đuôi Tiểu Hôi hơi vẫy vẫy, tựa như cũng có gì bất an, kêu lên nho nhỏ một
tiếng.

Quỷ Lệ cất bước, hướng về phía “đống lửa” ở giữa đại điện từ từ bước tới.

Càng lúc càng tiếp cận “đống lửa”, không khí xung quanh càng phát nóng, giờ
này phút này, cơ hồ không khác gì đặt mình sát cạnh dung nham. Trong đầu Quỷ
Lệ không biết sao lại đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ đã quên từ rất lâu rồi
— bên dưới hỏa động, có một cái hồ nham tương còn nóng rát hơn cả bây giờ,
một cặp hồ yêu đã thả mình vào hồ tự tận…

Ý niệm đó vừa thoáng qua, còn cách trung ương đại điện còn chưa tới một
trượng, hắn đột nhiên dừng bước. Tiểu Hôi quay đầu nhìn chủ nhân của nó.

Chỉ thấy Quỷ Lệ nhíu mày, mục quang từ đống lửa thu về, nhìn mặt đất.

Dưới chân Quỷ Lệ, trên mặt đá xuất hiện vết khắc cỡ đầu ngón tay, trải dài ra
hai bên, nhìn cong quẹo tuyệt không thẳng thớm hoàn chỉnh. Chỗ đằng trước Quỷ
Lệ một thước cũng có vết khắc cỡ đầu ngón tay như vậy, nét bút như rồng rắn
trên khối đá đỏ choét cứng ngắc, hợp thành một bức đồ án to khoảng một thước.

Đó là một vị thần!

Một vị thần Quỷ Lệ trước đây chưa từng gặp qua, chưa từng nghe tới.

Vết khắc sâu hõm trên sàn từ từ trải dài tới, mấy góc cạnh chỗ nào cũng có thể
thấy dấu tích năm tháng mài mòn, chứng tỏ những đồ án này đã tồn tại từ lâu
lắm rồi, để lồ nét thê lương bị bỏ rơi.

Đỉnh đầu của vị thần không có tóc, lại có sừng hơi cong cong như sừng dê, mặt
mày không khác người mấy, chỉ là bên dưới đôi tròng mắt trống rỗng âm trầm,
trong miệng rõ ràng là răng nanh sắc nhọn. Người điêu khắc thậm chí còn khắc
thêm mấy điểm nhỏ xíu bên cạnh răng nanh, như là máu tươi đang rỉ rơi, càng
làm thăng thêm mấy phần hung dữ đanh ác.

Thân người vị thần đó lại gần như khác hoàn toàn với người thường, thân trên
tráng kiện như hổ báo không ngờ có tới bốn cánh tay, một tay cầm đao, một tay
khiêng mộc, hai cánh tay còn lại, một tay nắm giữ một người đang đau đớn quằn
quại, mặt mày người đó như đang kêu la thất thanh, tay kia dịu dàng nâng nhấc
một vật, vẫn còn thấm đẫm máu tươi lắt rắt, là một trái tim người.

Vết khắc vụng về cũ kỷ đến đó đột nhiên biến thành liều lĩnh phẫn hận, lực đạo
đó, niềm thống hận trong thâm tâm đó giống như thình lình bùng nổ. Quỷ Lệ
không ngờ đã cảm thấy sự điên cuồng nguyên thủy không thể tưởng tượng nổi bốc
lên ngùn ngụt từ vết khắc đó.

Vết khắc hòa hoãn trong nháy mắt biến thành kịch liệt, lướt bay từ thân trên
xuống dưới, thân dưới của vị thần hung ác đó hòa thành một thể, hóa thành ngọn
lửa bừng bừng thiêu đốt. Ánh lửa loang loáng chiếu rọi, khóe miệng vị thần tựa
như cũng đang hé một nụ cười tàn độc, phảng phất như muốn phá đất trỗi dậy!

Quỷ Lệ hít một hơi sâu, cơ hồ cho là người điêu khắc và người kiến tạo ra tòa
tế đàm này là một. Không tưởng được thế gian này còn có một thợ nghề khéo tay
như vậy, không ngờ còn có một thiên tài về Quỷ Phủ Thần Công như vậy!

Một bức đồ khắc, phảng phất đã chiếm hết uy vũ của tạo hóa!

Vết khắc còn trải rộng tới dưới sàn, Quỷ Lệ như mất tự chủ cứ lần theo, dần
dần phát hiện thần tượng thứ nhì, thần tượng thứ ba, cuối cùng, sau khi đi
vòng quanh đống lửa ánh đỏ, hắn tổng cộng đã phát hiện dưới đất có khắc tám đồ
tượng thần. Không cái nào giống cái nào, nhưng Quỷ Lệ cơ hồ có thể khẳng định
những tượng khắc dưới sàn hoàn toàn đều là hung thần.

Trong những đồ tượng đó, người hoàn toàn là vật tế phẩm của những vị thần kia,
hình như là đồ ăn.

Nội trong toàn tòa đại điện, lúc này đầy dẫy sát khí, tựa hồ khi những đồ
tượng bị phát hiện, trong chốn u minh có hung vật gì đó gầm gừ khe khẽ.

Bên ngoài những đồ tượng hung thần đó còn có một vết khắc bao bọc toàn bộ vào
trong, lại không phải là một vòng tròn hoàn chỉnh, lúc thì uốn cong vào trong,
lúc thì bẻ lượn ra ngoài, Quỷ Lệ nhất thời cũng không thấy rõ lắm.

Lúc này, hắn đã vòng trở lại trước đồ án hung thần đầu tiên, sau khi chăm chăm
quan sát vị thần hung ác đó, hắn ngẩng đầu lên, trước mắt lại xuất hiện “đống
lửa” bừng cháy.

Bất chợt, trong đầu hắn “vù” một tiếng, tựa hồ có gì đó dâng trào, một niềm
khát vọng, niềm khát vọng của Phệ Huyết, tràn ngập trong đầu một cách quá quen
thuộc. Cơ hồ cùng một lúc, những đồ tượng hung thần xung quanh đột nhiên như
sống dậy, thấp thoáng đang di động trước mắt hắn.

Phệ Hồn ẩn tàng bên tay, chiếu thấu qua ống tay áo, dần dần bắt đầu sáng lên.

Hô hấp của Quỷ lệ từ từ biến thành trầm trọng, hắn nghiêm trọng nhẫn nhịn, cố
gắng trấn định tâm thần, sau đó từ từ bước tới đống lửa ở giữa.

Chỉ là, hắn lại quên không nhìn con khỉ Tiểu Hôi trên vai hắn.

Trong đôi mắt khỉ, giờ đây ánh kim quang lại xuất hiện, nhưng đằng sau sắc
vàng lại lấp lánh càng nhiều ánh đỏ hơn, cứ như màu Phệ Huyết cuồng loạn trong
mắt Quỷ Lệ, từ từ chói lòa, tràn ngập trong mắt.

Khoảng cách một trượng không xa gì, Quỷ Lệ rất mau chóng tiếp cận chỗ phát
xuất ra hồng quang ở giữa đại điện.

Tới lúc đó hắn đã phát hiện tám vị thần khắc trên đá vốn vây quanh nơi phát ra
ánh sáng đó, hơn nữa đầu của các vị thần đều quay nhìn về hướng đó. Bây giờ
nhiệt độ xung quanh đã nóng bức vô cùng, nếu là người tầm thường, sợ rằng có
muốn thở cũng không còn thở được nữa.

Quỷ Lệ ráng nhẫn nhịn đè nén luồng xung động xông lên từ Phệ Huyết, băng xuyên
hồng quang, nhắm hướng nơi xuất xứ mà đi tới xem.

Một vật giống như một cái giếng đá, trên nhẵn nhụi dưới gồ ghề, xuất hiện giữa
trung ương đại điện. Cao ba thước, đường kính không tới hai thước, cũng giống
như loại đá dưới sàn, đều là dùng thứ nham thạch màu đỏ.

Nhưng bên trên miệng giếng trơn láng lại có một khối kỳ thạch trong ngần tinh
oanh như thủy tinh, nhìn tựa hồ có hình tròn, nhìn kỹ mới phát hiện bên trên
lại có vô số mặt cắt, lớn có nhỏ có, ánh sáng chói lọi vô bì lưu chuyển trên
cái lồng phủ trùm đó.

Hồng quang không ngừng bắn ra từ trong giếng, sau khi xuyên qua khối kỳ thạch
như thủy tinh đó, ánh sáng bị chiết xạ lớp lớp, nhìn tựa hồ như có huyết mạch
li ti trôi chảy bên trong. Những quang tuyến đó ngưng tụ thành một cụm sáng
màu đỏ khoảng ba thước bên trên kỳ thạch, chính là “đống lửa” thiêu đốt mà hồi
nãy Quỷ Lệ đứng đằng xa nhìn thấy, nơi xuất xứ của ánh sáng trong toàn đại
điện cũng chính là từ đó phát ra.

Thấy kỳ cảnh thần kỳ thần bí đó, Quỷ Lệ chầm chậm bước tới gần miệng giếng,
đến sát khối kỳ thạch trong suốt sáng lạn, nhìn xuống dưới.

Tình cảnh đã từng gặp trước đây in hằn lên tầm mắt của hắn. Nham tương sôi sục
gầm gừ từ bên dưới, giống như thủy triều biển cả giận dữ, không ngừng trào
dâng lại lặn lùi, nham tương bắn tóe lên vách nham thạch cứng vững, tí tách
vang vọng.

Tòa Huyền Hỏa Tế Đàm này không ngờ lại xây bên trên miệng núi lửa phảng phất
như muốn phún vỡ.

Trong lòng Quỷ Lệ không khỏi khích động, bất giác mất tự chủ nắm chặt quyền
đầu, cả hô hấp cũng càng trầm trọng hơn. Từ sau khi tiếp cận những hình khắc
hung thần trên sàn đá, hắn phảng phất đã bị những đồ tượng chưa từng nghe tới
chưa từng thấy qua đó dụ dẫn sự hung bạo trong thâm tâm, có lẽ những vị thần
đó căn bản là tà thần của hung tàn. Phệ Huyết sát ý trong lòng hắn càng lúc
càng mạnh mẽ, nhưng kỳ quái là thần trí của hắn không ngờ còn có thể bảo trì
sự tỉnh táo, toàn thân chưa bị hãm nhập vào cơn cuồng loạn.

Chỉ là người hắn tuy tỉnh táo, nhưng luồng khí hung bạo cường liệt bị đè nén
bên trong càng làm cho thân thể hắn đau đớn ghê gớm. Nếu có người đứng kề bên,
có thể thấy liền ánh đỏ trong tròng mắt của Quỷ Lệ đã quá thịnh, cứ như là ác
quỷ.

Lúc Quỷ Lệ gắng hết sức chống đối, Tiểu Hôi trên vai hắn lại đột nhiên “chẹp
chẹp” hai tiếng, không ngờ đã nhảy xuống, hạ mình ngay trên khối kỳ thạch kia.

Quỷ Lệ thất kinh, trong khối kỳ thạch kia ẩn hiện có ánh đỏ màu máu lưu
chuyển, cho dù hắn đã tu tập Ma giáo Thiên Thư lâu năm cũng cảm thấy tà lực
trong đó không phải là tầm thường, vội thò tay ra cản lại, miệng vội la lên:
“Tiểu Hôi, cẩn thận!”.

Nhưng Tiểu Hôi nhảy xuống quá đột ngột, Quỷ Lệ phản ứng hơi trễ, cái chộp đó
rơi vào khoảng không. Chỉ thấy Tiểu Hôi vươn duỗi thân thể giữa không trung,
đôi mắt vẫn lấp loáng ánh đỏ như Quỷ Lệ. Trong nháy mắt Tiểu Hôi đã hạ mình
trên khối kỳ thạch, phát ra một tiếp “cộp” khe khẽ.

Liền lúc đó, hồng quang từ trong giếng núi lửa chiết xạ tầng tầng chiếu thấu
qua kỳ thạch từ trong miệng núi lửa bị Tiểu Hôi che chắn dưới mình, cơ hồ cùng
một lúc, cụm hồng quang giữa không trung ngưng tụ lại thành một vòng sáng màu
đỏ như một đống lửa vì vậy mà mất đi chốn xuất xứ, lập tức biến mất.

Đột nhiên, toàn thế giới phảng phất đã an tĩnh trở lại.

Chỉ vừa chớp mắt, toàn đại điện của tế đàm đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, bóng
tối bao trùm khắp nơi.

Quỷ Lệ lắng dịu hơi thở, ngơ ngẩn nhìn Tiểu Hôi.

Trên khối kỳ thạch đó, tựa hồ tạm thời không có gì xảy ra. Hồng quang chiết xạ
từ trong giếng bị thân Tiểu Hôi che chắn, chiếu lên da bụng nó, mất hút tại
đó.

Ánh đỏ như máu tươi lưu chuyển, hơi lấp loáng trên người nó. Thân thể Tiểu Hôi
từ từ bắt đầu phát ra thanh âm giống như là tiếng đầu xương và khớp xương cọ
sát vào nhau rợn tai.

Rạo rạo, rạo rạo…

Quỷ Lệ bước tới một bước, ngưng thị nhìn Tiểu Hôi, trong lòng thấp thoáng có
chút dự cảm bất hảo.

Tiểu Hôi chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt không ngờ đã hoàn toàn biến thành một
màu đỏ, một màu đỏ chói ngời bắt mắt giữa bóng tối!

Thêm một khắc nữa, dị biến đã phát sinh!

Trong đại điện, nơi sâu kín nhất bị bóng tối bao phủ, bỗng có một tiếng hú tru
thê lương phiêu phiêu phưỡng phưỡng truyền tới. Những tấm sàn đá khắc tượng
hung thần vây quanh bọn họ đồng thời phát ra ánh sáng màu đỏ, từng cái từng
cái sáng ngời lên.

Tới lúc bức khắc hung thần thứ tám đã chiếu sáng lên, tiếng hú tru thê lương
lất phất trong đại điện đã chuyển thành ác liệt, tràn ngập không gian. Không
biết bắt đầu từ khi nào, trên đại điện rắn chắc kín kín mít mít đã bắt đầu có
gió xoay vần không ngưng.

Quỷ Lệ bồng Tiểu Hôi dậy, ôm vào người. Cơ hồ cùng lúc đó, một tiếng nổ long
trời lở đất vang lên, tất cả các bức khắc trên đá tỏa sáng, trong tích tắc
hồng quang đã hợp thành vật hữu hình, đằng đằng bốc lên từ trên những phiến đá
khắc hung thần, đồng thời bảo trì đúng hình dạng của những phiến đá đó, hồng
quang ngưng tụ tạo thành một mặt phẳng giữa không trung.

Từng hung thần nối tiếp hung thần ngưng tụ ánh đỏ giữa khoảng không, Quỷ Lệ
giờ phút này chung quy cũng đã nhìn thấy rõ bức khắc cong quẹo không thẳng
thớp bao bọc quanh những vết khắc hung thần.

Đó là một đồ tượng ngọn lửa khổng lồ, bao bọc hết những hung thần kia vào
trong, cuồng phong càng lúc càng thổi rát, vòng sáng quỷ dị kia từ từ thăng
lên cao, trong chốc lát đã cao quá đầu Quỷ Lệ, ngừng lại ngay bên trên hắn và
Tiểu Hôi.

Quỷ Lệ ngẩng đầu lên nhìn, lòng bàn tay bất tri bất giác đã toát mồ hôi lạnh.

Những hung thần hình dạng đanh ác giờ như đã sống lại hết, đang ngửa mặt cười
lớn giữa ánh sáng huyết hồng giống như ngọn lửa khổng lồ. Giờ này phút này,
bóng tối trong đại điện đã bị khu trừ hết từ sớm, chỗ nào cũng bị vòng sáng
chói lòa đó chiếu rọi.

Vòng sáng bắt đầu từ từ xoay chuyển, tốc độ từ từ gia tăng, cả ngọn gió trên
đại điện cũng càng lúc càng cấp tốc. Quỷ Lệ lọt vào giữa trung tâm của cơn gió
dữ đó, y phục trên người phần phật âm vang, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt.

Chỉ là hắn vẫn không có bất kỳ động tác gì.

Luồng hơi quỷ dị trong không khí càng lúc càng nặng nề, giữa tiếng gió sắc bén
tấn tốc tựa hồ đã bắt đầu pha lẫn tiếng cười thần bí hung ngoan, như ác quỷ
chốn cửu u trong truyền thuyết đã lên đến nhân thế.

Vòng sáng màu đỏ chung quy đã bốc đến khung đỉnh, bản đá mộc mạc không kiểu
cách bên dưới xoay chuyển càng lúc càng mau lẹ, ánh sáng đỏ chia nhau quất
xuống như mưa, giống như một trận mưa máu rắc rơi trong địa ngục.

“Oành!”.

Sau khi xoay vần nhanh đến mức cơ hồ không theo nhìn được nữa, đột nhiên, vòng
sáng màu đỏ ngưng lại đột ngột, ngưng hoàn toàn mà không có tới một chút chỉ
điểm báo trước. Một khắc sau, phía trên đống lửa màu huyết hồng đó, bản đá
khổng lồ như bị hiệu triệu dời mở, lấy đồ tượng ngọn lửa làm trung tâm mà thụt
ra bốn phía.

Giữa hồng quang màu máu, hai tia mục quang nóng bỏng ngời lên.

“Huuuuú…”.

Một tiếng gầm trầm lắng từ trong hồng quang trên không truyền ra, trong tích
tắc toàn tòa đại điện tựa hồ như run rẩy, các vị thần liền cùng nhau reo hò!

Một vóc dáng khổng lồ mang theo sức nóng không thể tưởng tượng nổi, toàn thân
trên dưới như một ngọn lửa thiêu đốt, một con cự thú từ bên trên phóng thẳng
xuống.

Tròng mắt Quỷ Lệ liền co thắt lại, ấn chân dụng lực, Phệ Hồn thanh quang mãnh
liệt, toàn thân phóng vụt ra sau, tránh khỏi cái phóng xuống như làn chớp đó.

Con thú khổng lồ có ngọn lửa phừng phừng vây quanh phẫn nộ hú lên, từ từ quay
đầu lại, nhìn Quỷ Lệ.

Không biết tại sao, Quỷ Lệ đột nhiên cảm thấy trong miệng khô quéo lại.

Cũng như những hung thần kỳ quái kia, hắn cũng chưa từng gặp qua, thậm chí cả
trong sách cũng chưa từng thấy có ghi chú về thứ dị thú lửa này. Thân thể
khổng lồ cao chừng mười trượng, bốn chân cường tráng, lại thêm vuốt bén cực kỳ
sắc nhọn, mỗi khi di động là lưu lại dấu vết vuốt trảo sâu hoắm trên sàn đá
nham thạch đỏ choét cứng cỏi.

Trên cái đầu kếch xù có một cái miệng to như một cái chậu máu đầy răng nanh,
trong hai hốc mắt to tròn không thấy mắt, mà chỉ thấy hai cụm lửa đang bừng
cháy. Hơn nữa, trên mặt ngoài thân thể khổng lồ của con dị thú đó, không ngờ
chỗ nào cũng đều là ngọn lửa ngùn ngụt thiêu đốt, phảng phất ngọn lửa là một
bộ phận của thân thể. Còn chưa tới gần, từ xa xa đã bị luồng nhiệt khí kinh
hồn đó chèn ép đến mức vô phương chịu đựng nổi.

Đạo hồng quang giữa không trung ngưng tụ thành đồ tượng ngọn lửa khổng lồ, giờ
phút này tựa như cũng đã bị lực lượng kỳ diệu gì đó thao túng kéo xuống, đứng
ngay sau lưng con dị thú, chầm chậm xoay vần. Tất cả những tà thần bên trên
tựa hồ cũng như con Hỏa Diễm Dị Thú này, hung ác dõi nhìn một người một khỉ đã
quấy nhiễu chốn thần linh.

Tiểu Hôi bị Quỷ Lệ ôm chặt trong lòng, nhưng ánh mắt lại chằm chằm nhìn dị thú
kia, ánh đỏ trong tròng mắt không yếu mà lại càng hung mãnh.

“Huuuuú…”.

Hỏa Diễm Dị Thú lại rống lên một tiếng, lại phóng qua. Quỷ Lệ lần này không
tránh né, trên sự thật thân thể con dị thú lửa đó quá lớn, cả đại điện rộng
rãi cũng không còn dư lại bao nhiêu chỗ khi nó đứng lên.

Chỉ thấy Phệ Hồn như bị một bàn tay vô hình thao túng, bay đến trước người Quỷ
Lệ. Quỷ Lệ sắc mặt âm trầm, đặt Tiểu Hôi lên vai, liền áp song thủ quăng Phệ
Hồn Bổng lăng không cấp tốc, trên Phệ Huyết Châu đằng trước Phệ Hồn liền hiện
ra một đồ án bát quái, trong nháy mắt đã phóng to ra, nhắm con Hỏa Diễm Dị Thú
mà bay tới.

Tích tắc sau, con dị thú và Bát Quái Phù do Quỷ Lệ tế khởi đã đụng vào nhau.

Lúc này nếu Thanh Vân Môn có ai ở đây, nghĩ nhất định sẽ la lên khen hay, đó
chính là mật pháp kỳ diệu “Thái Cực Huyền Thanh Đạo” chính tông của Thanh Vân
Môn.

Đạo gia chân pháp, uy lực tự nhiên không phải tầm thường, cái phóng người của
Hỏa Diễm Dị Thú uy lực vô biên, không ngờ bị hắn cứng cỏi ngăn chặn, thân thể
khổng lồ cũng đã rơi xuống đất.

Nhưng cơ hồ cùng một lúc, một lực lượng to tát phản hồi quay trở lại, toàn
thân Quỷ Lệ chấn động. Lực phóng của Hỏa Diễm Dị Thú không ngờ còn lợi hại hơn
một cao thủ chân tu gấp mấy lần.

Hỏa Diễm Dị Thú tuy bị ngăn trở, nhưng lại thấy cái đầu khổng lồ quay phắt
lại, lửa trong đôi mắt rừng rực, rõ ràng không bị thương chút nào, trái lại
càng giận dữ hơn, lại rống lên một tiếng phóng qua. Vòng lửa khổng lồ sau lưng
nó cũng từ từ xoay chuyển theo.

Quỷ Lệ nhíu mày, đang định xuất thủ, bỗng vai hắn nhẹ hẫng đi, Tiểu Hôi không
ngờ đã phóng bay đi, rời khỏi người hắn, phóng thẳng về phía Hỏa Diễm Dị Thú.

Quỷ Lệ kinh hoàng hoảng hốt, thất thanh la lên: “Tiểu Hôi, không được…”.

Hỏa Diễm Dị Thú thình lình thấy một vật phóng tới, cũng thất kinh, hét nhỏ một
tiếng, thân người đang bay tới tạm thời dừng lại, muốn nhìn cho rõ vật kia rồi
mới tính.

Chỉ thấy dưới ánh hồng quang, Tiểu Hôi đôi mắt đã hoàn toàn nhuộm kín một màu
đỏ tươi đang phóng vào giữa khoảng không.

Lúc đó, thân thể so với Hỏa Diễm Dị Thú kia cơ hồ không đáng để nói tới đã
phóng tới chỗ cao nhất, đột nhiên lăng không ngưng hẳn lại.

Chừng như có cảm giác chớp mắt đó thời gian đã hoàn toàn tĩnh tại, cùng một
lúc khi Tiểu Hôi đình trệ giữa không trung, tiếng rống rền trời của Hỏa Diễm
Dị Thú hồi nãy còn đang vang vọng trong đại điện cũng bất chợt im ắng đi.

Rạo!

Một thanh âm sắc gọn từ từ phiêu phưỡng. Giữa vô số tia sáng màu đỏ, một đạo
ánh sáng màu vàng hừng hực bốc lên.

Tiểu Hôi toàn thân giang rộng, hai mắt nhắm chặt, toàn thân trên dưới từ từ
tản phát ánh sáng vàng lợt lạt, trông như Thần Phật! Giữa đôi mày, trên trán,
một vệt mờ mờ đột nhiên bắt đầu động đậy, sau một chốc, Tiểu Hôi chợt ngẩng
đầu, song thủ nắm chặt, ngửa lên trời rít lên.

Quỷ Lệ đứng đằng sau đang định xông tới, chợt cũng ngưng bước, ngây người nhìn
Tiểu Hôi đang thay hình đổi dạng giữa không trung.

Vệt mờ giữa hai hàng chân mày động đậy càng lúc càng kịch liệt, đột nhiên,
Tiểu Hôi lại rít lên. Theo tiếng rít hung mãnh đó, phảng phất trong cõi u minh
có tiếng reo hò, vệt mờ nứt lộ, một đạo kim quang sáng lạn từ bên trong chiếu
ngời ra.

Con mắt thứ ba!

Tam Nhãn Linh Hầu!

Tuyệt thế kỳ thú của vạn vật chi linh trong truyền thuyết, giữa đại điện như
ngọn lửa đó, biến hình xuất hiện một cách oanh liệt!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.