Tru Tiên – Chương 112: Huyền Hỏa Đàm – Botruyen

Tru Tiên - Chương 112: Huyền Hỏa Đàm

Quỷ Lệ tiến qua phía con hôi đồn tại góc tường, đứng tại nơi hôi đồn động khẩu
tử tế nhìn qua một lượt, quả nhiên phát hiện có một đường chỉ nhỏ dài kéo từ
trong hố ra ngoài, nối liền với cái chuông treo xa trên cao. Xem ra mấy ngày
trước hắn và Kim Bình Nhi thường xuyên lén lút vào bị thất bại, thì ra là bị
con tiểu quái này phát hiện.

Hắn từng đọc sách tại Quỷ Vương Tông bí tàng, khi đọc tàn quyển “Thần Ma Chí
Dị”, biết được cái mũi của Hôi Đồn cực kỳ linh mẫn, hơn xa các phàm vật khác
trên thế gian, hắn tưởng mình đã tưởng tận hết các phương pháp ẩn thân giấu
mình, không tưởng đến nay lại bị con tiểu thú này phát hiện.

Mặc dù đã minh bạch xong cơ quan này, nhưng Quỷ Lệ vẫn nhíu đôi mày, đứng tại
góc tường lạnh lùng trong hắc ám, nhất thời trầm ngâm trở lại. Hôi Đồn ấy là
dị chủng thú mặc dù không tính là thượng cổ thần thú, nhưng cũng là thế gian
ít thấy, thường chỉ nghe thấy có tại Nam Cương thập vạn đại sơn sâu trong vùng
rừng rậm. Trong Phần Hương Cốc không ngờ cũng có loại dị thú này, hơn nữa từ
nhiều lần thử xâm nhập Phần Hương Cốc, không lần nào là không bị phát hiện,
xem ra trong Phần Hương Cốc số lượng hôi đồn không nhỏ, thật là khiến người ta
kinh ngạc

Nhưng việc quan trọng nhất ở đây, thật ra lại là bọn hôi đồn này đa phần đều
được thuần hóa, kiểu ngự thú kì kĩ này, đừng nói Trung Nguyên chính đạo, đến
ngay cả trong ma giáo cũng chưa hề thấy qua, chỉ có trong truyền thuyết nghe
nói trong man tộc vùng Nam Cương là có lưu truyền loại dị thuật này !

Quỷ Lể nhướng mắt chuyển mình, nhìn xa về phía trước, đột nhiên phát hiện, chỉ
nghe thấy tại phía xa một tràng âm thanh rầm rĩ, còn sâu trong Phần Hương Cốc
vẫn một màn tĩnh lặng, trầm trầm hắc ám như bóng đêm đen dày đặc, như che phủ
cầm tù, không biết bên trong có ẩn chứa bao nhiêu điều bí
mật?㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬

Những tiếng chém giết náo loạn nơi sơn cốc nhập khẩu, dần dần hạ xuống, xa xa
chỉ còn nghe thấy người ta lớn tiếng đối thoại, những âm thanh chém giết hoàn
toàn đã tan biến mất, xem ra bọn Phần Hương Cốc đã khống chế được tình hình
rồi.

Khôgn biết là bọn người nào, có đủ đảm lược dám ngang nhiên gây hấn với Phần
Hương Cốc. Quỷ Lệ thu hồi mục quang đang nhìn về phía cốc khẩu, thâm tâm bất
giác bị xâm chiếm bởi hình ảnh Kim Bình Nhi, nguời nữ tử thần bí yêu mị đó,
thời khắc này chỉ sợ vẫn đang ở tại bãi chiến trường hỗn loạn đó.

Trong lúc Quỷ Lệ âm thầm xâm nhập và trong nội bộ Phần Hương Cốc. Suốt một
đoạn đường, tịnh lại không có những tiếng chuông cảnh báo của bọn hôi đồn. Xem
ra Phần Hương Cốc chỉ phân bố bọn tiểu thú này ở nhũng vùng biên giới, một khi
đã vào đến trong sơn cốc, không cần phải quan tâm đến chúng nữa.

Bóng đêm sâu thăm thẳm, vừa rồi vẫn còn huyên nháo nay đã bình tĩnh trở lại
sơn cốc hiển lại rõ vẻ đặc biệt u thâm, chút ánh sáng chiếu lên thân ảnh Quỷ
Lệ, in bóng hắn lên nhưng ngôi nhà trong sơn cốc dài ngoàn nghèo quỷ mị phiêu
đãng, thế giới u ám đó dần dần hiện ra

Phần Hương Cốc hiệu xưng là cột trụ của chính đạo trong thiên hạ, tuy ngày
thường đều hành sự rất âm thầm, nhưng dù sao vẫn là một đại phái đã hưng vượng
trong vòng tám trăm năm trở lại, nếu như họ một lượt xuất hiện, thì lực lượng
ắt phải vô cùng mạnh mẽ.

Dưới bóng đêm u ám, chỉ thấy mấy con đường to nhỏ, nối liền với nhau, như
huyết mạch trong cơ thể phân tán quanh co mở rộng, lan tỏa vào Phần Hương Cốc
dưới một màn hắc ám. Hai bên đường có lẽ là cở sở của các đệ tử phổ thông,
nhưng xen kẽ cũng thấy những khu điện đường nguy nga hùng vĩ, nằm giáp những
khu kiến trúc trung bình, lại thấy có nhiều loại hoa loại cây, có thanh trúc
hàn mai, có cả những bông mẫu đơn, thược dược diễm lệ vô cùng, tương hỗ thành
quần, xa xa nhìn lại, cây hoa nhà nhà cửa hòa nhập lại thành một, không ngờ
lại có chút tư vị.

Cũng vì xảy ra trận náo loạn này, tuy lúc này đêm đã về khuya, nhưng vẫn thấy
Phần Hương Cốc đệ tử chạy qua chạy lại, Quỷ Lệ vì thế không thể không cẩn thận
ẩn mình, để không bị lộ hành tung. Nhưng không ngờ nhìn vẻ mặt của các đệ tử
này lại thập phần bình tĩnh, thêm với những tiếng la hét huyên náo, chấn động
giờ hầu như đã hết hẳn, dĩ nhiên tình hình ngoài vùng cốc khẩu đã phần lớn
được quyết định.

Số ít đệ tử Phần Hương Cốc này tự nhiên không thể làm khó Quỷ Lệ, mười năm trở
lại hắn thân mang Phật, Ma, Đạo ba nhà tu hành chân pháp, lấy quỷ dị thần kì
Thiên Thư dị thuật làm căn cơ, đạo hành tiến bộ nhanh khôn lường, thêm với sở
học uyên thâm của Quỷ Vương truyền cho, chuyên cần luyện tập, cuối cùng cũng
hội nhập được tâm pháp của hai nhà Phật Đạo, cộng với sự hỗ trợ của bóng tối
nên dễ dàng thâm nhập vào địa phương thần bí này.

Chỉ là Quỷ Lệ ẩn mình trong bóng tối, tuy không bị bọn đệ tử Phần Hương Cốc
phát hiện, nhưng mười mấy con đường ngã rẽ trước mặt hắn quả thật khiến hắn
đâu đầu hết sức, không biết tiếp tới phải đi về hướng nào. Lần này bí mật thâm
nhập vào Phần Hương Cốc, theo tư ý của hắn, là tưởng có thể dễ dàng tìm kiếm
thám thính được những điều bí mật trong Phần Hương Cốc, nhất là những quan hệ
của Phần Hương Cốc với bọn Nam man dị tộc.

Nên biết rằng, mặc dù biết là những điều bí mật của Phần Hương Cốc chắc đều có
tại đây, chỉ là lúc này nhìn những con đường nhỏ vắt nhau như một bàn mê cung,
thật khiến người ta đau đầu hết sức.

Quỷ Lệ trầm ngâm nhíu mày, suy tính xem có nên bắt một tên đệ tử Phần Hương
Cốc để tra khảo, bỗng nhiên trên vai thấy có động, bên tai truyền lại tiếng
Tiểu Hôi khẽ rên.

Quỷ Lệ nhẹ giật mình, ngoảnh đầu nhìn lại, bỗng không kiềm chế được, thân thể
khẽ run một cái, chỉ thấy chú khỉ Tiểu Hôi dùng hai tay nắm chặt lấy y phục
của hắn, mặt khẽ nhăn, hai mắt nhắm chặt, hiễn rõ những nét đau đớn thống khổ,
chỉ là nó rất linh mẫn, biết rằng bay giờ không phải là lúc, nên cố gắng cưỡng
lại dằn xuống.

Quỷ Lệ biết rằng đây không phải chuyện nhỏ, không biết tại sao, từ lúc mới đột
nhập vào cốc đến bây giờ, Tiểu Hôi tựa hồ dường như có chút gì đó không phải,
lúc này xem ra, trong người đang phải chịu một cơn đau ghê gớm lắm.

Vòng tay khẽ ôm lấy Tiểu Hôi, Quỷ Lệ cẩn thận xoa lưng nó một lúc, chỉ thấy
được chú khỉ trong vòng tay thân thể nhè nhẹ run, hiển nhiên nó đang cố hết
sức sử dụng khí lực bản thân đế chấn áp nỗi thống khổ trong người. Quỷ Lệ
trong lòng hết sức ưu tư, hạ giọng hỏi: “Sao rồi, Tiểu Hôi?”

Phảng phất nghe thấy âm thanh của chủ nhân, Tiểu Hôi khẽ lắc đầu, chầm chầm mở
mắt.

Trong ánh kim quang phảng phất như có ẩn tàng những tia hồng quang, như ánh
lửa ma quái của yêu quỷ ban đêm, như con ngươi của ác quỷ dưới chốn cửu u,
xuất hiện trước mắt Quỷ Lệ.

Nhiệt độ xung quanh, tựa hồ đột nhiên như hạ xuống.

Âm thanh hô hấp của Tiểu Hôi, đang chầm chậm bỗng trở nên dồn dập, Quỷ Lệ cảm
thấy rất rõ, móng tay của Tiểu Hôi nắm chặt lấy hắn, phần lực lượng đó, càng
lúc càng mạnh, đâm sâu vào cơ bắp hắn.

Miệng con khỉ, chầm chậm mím lại, nhưng trong mắt ánh kim quang yêu dị, nhìn
Quỷ Lệ chòng chọc, một khắc cũng không rời khỏi. Từ thời khắc đó, Quỷ Lệ bỗn
nhiên cảm thấy một tia cảm giác rất quen thuộc, giống như phệ huyết nhãn quang
của hắn lúc phát cơn điên cuồng.

Trong nháy mắt, Quỷ Lệ đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh giá, bỗng ngoảnh đầu
lại, nhìn sang bên tay mình, trong ống tay áo, không biết bắt đầu tự bao giờ,
viên Phệ Huyết Châu đính trên thanh Phệ Hồn, bỗng phát ánh thanh quang u u
mang mang kèm với những tia huyết quang.

Phệ huyết châu !

Vật chí hung chí tà trong thế gian, bỗng nhiên phản ứng quỷ dị như thế…?

Giống như đột nhiên từ trong thâm tâm xuất hiện, Quỷ Lệ trong một sát na chỉ
cảm thấy trong miệng đắng chát, hắn chầm chậm quay đầu lại, nhìn Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi tựa hồ cũng như cảm thấy gì đó, khẽ kêu lên hai tiếng yếu ớt.

Quỷ Lệ định thần lại, bỗng phát hiện đằng sau ánh kim quang trong mắt Tiểu
Hôi, tựa hồ như ẩn tàng có chút sợ hãi, hắn thở sâu, bên mép vẽ thành nụ cuời
nhẹ, nói : “Không sao đâu.”

Tiểu Hôi phảng phất như nghe thấy lời nói của chủ nhân, đôi mắt chớp chớp,
chầm chậm nhắm lại, giây lát sau, phảng phất như cơn đau vô danh đó đang chầm
chậm tan biến, Tiểu Hôi dần dần nới lỏng những ngón tay đang bấm chắt vào
người Quỷ Lệ.

Quỷ Lệ đứng trong hắc ám, chầm chậm ôm Tiểu Hôi vào lòng .

Bóng đêm lạnh lẽo như nước.

Phía trước một màn hắc ám, bóng hình một người một khỉ, trong bóng đêm âm u
khẽ chớp khẽ động


Không biết đã đứng đó được bao lâu sau, Tiểu Hôi dường như đã bình thường trở
lại, an tĩnh nằm trong lòng Quỷ Lệ. Quỷ Lệ hầu như chẳng quản nơi đây là Phần
Hương Cốc thập phần hung hiểm, đứng thẳng trong hắc ám, nhè nhè ôm lấy chú
khỉ.

Đột nhiên, Tiểu Hôi khẽ cựa mình, ngẩng đầu lên. Quỷ Lệ cúi xuống nhìn, chỉ
thấy ánh kim quang trong mắt Tiểu Hôi đã tiêu tan, ánh mắt đã lấy lại vẻ linh
động hoạt bát thường ngày.

Quỷ Lệ thở phào, nhưng không đợi hắn nói gì, Tiểu Hôi cựa mình, đưa tay chỉ ra
phía con đường bên ngoài. Quỷ Lệ rùng mình, đưa mắt nhìn theo, quả nhiên thấy
từ trên con đường xuất hiên hai nhân ảnh, cũng chính là hai nhân vật mà Quỷ Lệ
nhận ra.

Lý Tuân và Yến Hồng.

Quỷ Lệ nhíu mày, hai người này hắn đã biết từ mười năm trước, lúc đó họ đã
nhân tài xuất sắc, tuy nhiên sau mười năm thế sự chuyển biến, mặc dù chưa gặp
lại lần nào, nhưng đối với những người tu luyện đạo pháp, mười năm bất quả chỉ
như một cái búng tay, hai người đó thần sắc dung mạo tựa hồ vẫn như không có
gì thay đổi, nhưng xem dáng điệu, chỉ sợ đạo hành của bọn họ đã tiến bộ xa so
với mười năm trước.

Chỉ thấy hai người bọn họ đi chậm lại, hình như đang nói chuyện với nhau. Đến
khi đi gần lại, chỉ nghe thấy Yến Hồng nói:

“Sư huynh, bọn quái vật đó vì sao đột nhiên nổi xung với chúng ta?”

Lý Tuân nhíu nhíu đôi mày, hiển nhiên là cũng không biết lý giải ra sao, nhưng
thấy sắc diện gã nghiêm lại, lạnh lẽo nói : “Bọn súc sinh vô lễ đó, làm sao
biết được chúng nghĩ gì ! Muốn ta giải thích bọn ngư nhân đó dám xâm phạm đến
sơn cốc, nên muốn kêu bọn chúng do đâu không chịu về mới phải, hà tất lại làm
phiền Thượng Quan sư thúc?”

Yến Hồng ôn nhu nói: “Sư huynh, người không nên giận dữ, cốc chủ nhìn xa trông
rộng, tất nhiên có chỗ dụng ý mà chúng ta không hiểu được. Năm xưa khi chúng
ta giao thiệp với bọn man tộc, chính là Thượng Quan sư thúc thi triển thần
thông một tay chấn áp, bọn man tộc đó xem lão nhân gia như người trời, chỉ cần
lão nhân gia xuất hiện, bọn quái vật đó nhất định sẽ ngoan ngoãn rút lui. Cốc
chủ sai chúng ta đi thỉnh Thượng Quan sư thúc lại, ắt là do nguyên nhân này.”

Lý Tuân hắng giọng nói: “Ta tất nhiên biết là như vậy, nhưng ta không hiểu tại
sao chúng ta đường đường là Phần Hương Cốc, hà tất đối với bọn quái vật phải
nhún nhường, hiện tại lại còn phải thỉnh cả Thượng Quan sư thúc đến, nếy như
chuyện này chuyền ra ngoài, Phần Hương Cốc chúng ta không phải trở thành trò
cuời cho chính đạo hay sao?”

Yến Hồng khẽ cười nói : “Sư huynh, tương lai bọn man tộc đó ắt sẽ có chỗ hữu
dụng, cho nên cốc chủ mới bao dung chúng ba phần. Trong tương lai…” nói tới
đây, nàng bỗng ngừng lời, nhưng hai mắt nhìn Lý Tuân, tựa hồ như có nghìn câu
vạn từ.

Khóe miệng Lý Tuân khẽ nhếch, trên khuôn mặt anh tuấn lộ rõ vẻ bất phục, đưa
mắt nhìn về phía trước, xem ra phảng phất lại có thêm mấy phần tiêu sái, bất
quá gã không biết nói lại thế nào, chỉ là khẽ thở dài một tiếng, cùng với Yến
Hồng chầm chậm đi bên con đường nhỏ, dần dần tan biến vào bóng tối.

Trong âm ảnh, một đạo mục quang sắc bén như đao, nhìn theo phía sau hai người.
Quỷ Lệ trong tâm hiện ra bao nhiêu ý nghĩ, nguyên lai việc xâm phạm Phần Hương
Cốc hôm nay, không ngờ là do bọn ngư nhân dị tộc. Nhớ lại ba ngày trước đây,
khi giấu mình trong tòa cổ miếu nghe thấy cuộc đàm thoại của Lữ Thuận với ngư
nhân nọ, ngư nhân cao lớn đó ắt phải là tộc trưởng của ngư tộc.

Xem ra sự việc ngày hôm nay, phần lớn là do ngư nhân tộc trưởng nọ bị Kim Bình
Nhi sát hại, làm cho ngư tộc nọ phẫn nộ quyết tâm báo thù. Nghĩ tới đây, Quỷ
Lệ không khỏi không nhớ đến hình ảnh yểu điệu của Kim Bình Nhi, nữ tử này quả
thật là thâm sâu khôn lường.

Hắn đứng đợi một lúc lâu trong bóng tối, bỗng nhiên tựa hồ như đã quyết định,
nhìn xuống phía Tiểu Hôi trong lòng, chỉ thấy đôi mắt Tiểu Hôi chớp chớp, toàn
thân cựa quậy, trèo thoắt lên vai Quỷ Lệ, cười nhăn nhở, xem ra đã hoàn toàn
bình phục. Quỷ Lệ tạm yên tâm, cuời nhẹ nói,: “Chúng ta có lẽ nên đi xem xem
vị Thượng Quan sư thúc này là nhân vật thế nào?”

Tiểu Hôi kêu chí chí hai tiếng, đưa cánh tay lên, chỉ về phía con đường Lý
Tuân và Yến Hồng đã đi.

Quỷ Lệ trong bóng tối nở nụ cười âm trầm, thần hình thoắt động, nhanh như quỷ
mị, nhằm hướng con đường nhỏ đó mà tiến.

Từ xa, một Phần Hương Cốc đệ tử từ từ đi tới, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt
hoa lên, tựa hồ như phía trước đoạn đường dẫn tới trọng địa trong côc là
“Huyền Hỏa Đàm” có một quỷ ảnh lướt qua, bèn chuyển mắt nhìn tới, căng mắt ra
tử tế nhìn một lượt, nhưng tuyệt nhiên không thấy gì khác lạ, bèn lắc đầu lẩm
bẩm gì đó, rồi bỏ đi.


Lối nhỏ âm u, con đường hẹp mà kéo dài hơn hắn nghĩ. Hiển nhiên địa phương mà
vị Thương Quan sư thúc này cư ngụ hẳn phải rất hẻo lánh tịch mịch. Quỷ Lệ đi
trên con đường nhỏ này một lúc lâu, nhưng xung quanh không hề thấy một ngôi
nhà nào cả, hai bên đường chỉ thấy hoa cỏ cây cối mọc đầy, gió đêm hắt hiu,
trên trời vầng trăng u ám tỏa ánh sáng nhờ nhờ, bóng cây lòa xòa, nhìn như vũ
điệu loạn cuồng của lũ yêu ma, tổng hòa thành một khung cảnh quỷ dị vô cùng.

Quỷ Lệ cẩn thận đi ven theo con đường này, được một lúc lâu, thật ra vẫn không
thấy con đường này chia ra một nhánh nào, xem ra con đường này trực tiếp dẫn
tới nơi cư ngụ của vị Thượng Quan sư thúc nọ.

Phần Hương Cốc rộng lớn vô cùng, nhưng con đường nhỏ này, cong cong uốn khúc,
dẫn thẳng vào sâu trong sơn cốc.

Đột nhiên, phía trước bên đường bỗng xuất hiện một vật, mầu trắng hình vuông,
mục quan Quỷ Lệ ngưng lại, dừng trên vật đó dò xét, nhận ra đó là một khối bia
đá, trên mặt có khắc tám chữ chia thành hai hàng:

Huyền Hỏa Trọng Địa

Đệ tử dừng bước

Đôi mày Quỷ Lệ nhíu trở lại, nhưng tuyệt không phải do phía trước có khả năng
là nơi trọng địa thần bí của Phần Hương Cốc mà do dự, mà là vì hai chữ “Huyền
Hỏa” hai chữ đó, khơi lại trong lòng gã một nỗi buồn man mác. Bất giác không
kiềm chế nổi, nhìn xuống bên tay phải một cái, dưới lớp y phục, “Huyền Hỏa
Giám” đang nằm an tĩnh trên cánh tay phải hắn.

Nhưng thời khắc ấy qua thật mau,chỉ thấy hắn khẽ cười khẩy, rồi sải bước về
phía phiến bia đá, đi mất

Khối bia đá đó xem ra tự nhiên rất bình phàm không có điều gì kì quái, tựa hồ
như chỉ là một vật để phân biệt ranh giới giữa hai địa phương, đi quá phía sau
tấm bia đá đó, không biết vì sao, con đường tuy vẫn quanh co uốn khúc, nhưng
hoa cỏ cây cối hai bên, hình như đều ít đi rất nhiều.

Trước tiên là những khóm cỏ xanh trên đang mọc đây trên mặt đất bỗng tan biến,
sau đó tới lượt những bụi cây thấp nhỏ, cuối cùng tới lượt cây cối vốn trước
vẫn mọc rậm rạp tươi tốt hai bên đường dẫn dần trở nên thưa thớt, mặt đất cũng
trở nên nứt nẻ, rồi chỉ còn sót lại một vài thân cây đứng trơ trọi, cành cây
thân cây đều rụng hết lá nhìn khô héo úa vàng, xem ra xung quanh thiếu nước
trầm trọng, hoặc có cũng đã bị bốc hơi hết rồi.

Không biết khung cảnh quanh đây với hai chữ “Huyền Hỏa” có quan hệ gì không?

Trên vai Tiểu Hôi nhẹ kêu lên một tiếng, thân hình rúng động, tựa hồ như có sự
bất an. Quỷ Lệ khe khẽ vỗ lên mình nó mấy cái, Tiểu Hôi mới tạm an tĩnh trở
lại. Bấy giờ khung cảnh xung quanh, đích thị hết sức cổ quái, nhưng xem ra lại
có vẻ không giống một địa phận trọng yếu của Phần Hương Cốc, nếu không thì sao
đã đi bộ một lúc lâu mà vẫn không thấ một tên đệ tử nào canh gác cả.

Quỷ Lệ nghĩ nhanh trong đầu, đi dọc theo con đường, nay đã đến đoạn rẽ cuối
cùng.

Đột nhiên, với định lực như hắn cũng không thể kiềm chế nổi, toàn thân bỗng
chấn động, trước mặt hắn, xuất hiện một khoảng đất trống, mà không biết từ đâu
ngùn ngụt bốc lên từng làn hơi nóng phả thẳng vào mặt gã.

Giữa khoảng đất này, một tế đàn đứng ngang nhiên, bên trên không có bày xếp
gì, mười ba cột đá trắng cao tới ba trượng đứng đỡ toàn bộ tế đàn. Ngoài ra
còn thấy mười hai cột đá trắng khác đỡ ven mép tế đàn, mỗi cột ít nhất cũng
phải to bằng hai người ôm, đứng ở giữa tế đàn, là cây cột đá trắng to nhất,
khoảng sáu người ôm mới xuể

Nhưng ở trên tế đàn, những kiến trúc khác lại được xây dựng bởi một loại đá kì
dị mầu đỏ ối, có bậc thang và lăn can. Tại trung tâm của tế đàn, một đại điện
hùng vĩ đứng, hình dạng như bảo tháp, tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng một cao,
tầng trên lại cao gấp đôi tầng dưới, nhưng tầng thấp nhất cũng phãi cao đến
mười trượng.

Xa xa nhìn lại, tế đàn này tựa hồ như một ngọn lửa không lồ đang thiêu đốt,
đâm thẳng lên trời, Quỷ Lệ đứng dưới chân tế đàn, xem ra chỉ như một con kiến,
vô cùng nhỏ bé.

Quỷ Lệ hít sâu một hơi, trước mắt tòa kiến trúc này thật khiến người ta kinh
tâm động phách, quỷ phủ thần công bốn chữ này, chỉ sợ dùng ở đây cũng không có
gì đáng thẹn. Không ngờ trong Phần Hương Cốc, lại có một tòa kiến trúc khôi
hoàng như thế này. Hắn đứng trầm ngâm, lúc này liên tưởng tới khối bia đá vừa
nhìn thấy lúc trước, trong tâm như mơ hồ linh cảm ra khu vực này e rằng chính
là địa điểm nổi danh trong Phần Hương Cốc, Huyền Hỏa Đàm.

Hắn liền định thần trở lại, lập tức nhẹ nhàng thám thính cả vùng địa phương
xunh quanh, nhưng tại đây ngoại trừ Huyền Hỏa Đàm ra, còn lại chỉ là một vùng
đất trống. Thêm với khu vực này không có một đệ tử nào đứng ghác, thân thủ hắn
lại khoái tuyệt vô cùng, nên chẳng mấy chốc mà đã thám thính hết cả vùng Huyền
Hỏa Đàm.

Càng vào gần đến Huyền Hỏa Đàm, nhiệt độ không khí càng lúc càng tăng, mặc dù
hắn một thân tu hành thâm sâu nhưng vẫn cảm thấy váng đầu hoa mắt, trên trán
lịn rịn mồ hôi. Quỷ Lệ nhíu đôi mày, trong lòng ngấm ngầm kinh sợ, hắn bỗng
nhânk ra, không biết tại sao Tiểu Hôi lúc này vẫn có thể chịu được nhiệt độ
khốc liệt này, bèn quay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Hôi vẫn ngồi trên vai gã gãi
đầu gãi tai, tưa hồ như chẳng coi vùng nhiệt khí này vào đâu.

Quỷ Lệ khẽ run nhẹ, trong tâm thức hắn cũng cảm thấy gần đây Tiểu Hôi quả là
có chuyện bất thường, đặc biệt là sau khi uống hết chén tiên dược và viên dị
thạch trong Thiên Đế Bảo Khố ở Tử Vong Chiểu Trạch, thân thể rõ ràng là có
nhiều biến hóa.

Nhưng nói gì thì nói, trước tình huống này, Tiểu Hôi không sợ sức nóng mãnh
liệt này thì cũng tốt hơn nó sợ sức nóng rất nhiều, Quỷ Lệ tạm thời không suy
nghĩ quá nhiều. Hắn tập trung tinh thần định tiến thẳng lên trên Huyền Hỏa Đàm
thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của ai đó vọng tới.

Quỷ Lệ nhíu mày một cái, nhìn khắp xung quanh, nhưng căn bản vẫn không tìm
thấy một nơi nào khả dĩ có thể ẩn nấp, nhưng hắn chỉ khựng lại một giây, rồi
lập tức phi thân xuống phía dưới Huyền Hỏa Đàm, ẩn mình sau cây cột đá to
nhất.

Hắn nấp sau cột đá, vô ý áp tay vào thân cột, tức thời bàn tay bị xém bỏng,
hắn phản ứng nhanh thu chớp, lập tức rút tay lại.

Dưới chân Huyền Hỏa Đàm, cây cột đá này, không ngờ cũng nóng như lửa.

Tiếng chân càng lúc càng lớn, hiển nhiên đang có người tới rất gần, bỗng nghe
thấy một âm thanh già nua cất lên, từ tốn nói : “Nếu là cốc chủ thỉnh, ta tất
nhiên sẽ đến, nhưng các ngươi hãy nói, bọn ngư nhân đó tai sao lại đột nhiên
hung bạo như thế, dám ngang nhiên tấn công sơn cốc chúng ta?”

Quỷ Lệ giấu mình sau bóng cây cột, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Lý Tuân Yến
Hồng hai người theo sau một lão nhân áo xám, thần sắc vô cùng cung kính đang
từ từ đi xuống.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.