Tru Tiên – Chương 11: U Cốc – Botruyen

Tru Tiên - Chương 11: U Cốc

Trương Tiểu Phàm lên núi, đến chỗ cánh rừng trúc đã quen thuộc bấy nay, nhưng
thấy màu xanh tươi tràn ngập, trùng trùng điệp điệp, gió núi lùa tới, rừng
trúc xào xạc như sóng xô, vẻ rất lộng lẫy, trong lòng bỗng như mới mẻ..

Hắn hít thật sâu luồng không khí thanh tân, vận động thân thể một lát, rồi cầm
con dao tiến vào rừng trúc. Chỗ hắn đến lúc này không phải là chỗ bắt đầu bài
tập ba năm về trước nữa, mà ở tít mãi sâu trong rừng, nơi toàn trúc to, chất
trúc cũng cứng rắn hơn nhiều.

Trong rừng, sương loãng ban sớm lờn vờn như sa mỏng, trên lá trúc xanh hai bên
con đường nhỏ, móc đọng lóng lánh, đẹp long lanh.

Đi được một hồi, mình hắn chìm vào trong biển màu xanh lục, Hắc Tiết Trúc ở
đây vươn cao sừng sững, lá cành rậm rạp xuyên thẳng lên trời, ánh sáng từ các
khe kẽ rọi xuống, để lại từng mảng bóng sẫm trên mặt đất. Trương Tiểu Phàm
nhìn trái nhìn phải, chọn một cây Hắc Tiết Trúc lớn, ước lượng một chút, rồi
vung dao lên định chặt.

“Phụp”, thốt nhiên vang lên một tiếng động buồn ỉu, Trương Tiểu Phàm cảm thấy
trước đầu đau nhói, ra là bị một vật đập đúng vào trán. Hắn cúi đầu xuống
nhìn, trên đất đang lách tách một quả thông. Trước sau trái phải ở đây đều là
Hắc Tiết Trúc, trúc non rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên không có cây thông.

Hắn nghĩ một lát, khoé miệng lộ nét cười, rồi dòm khắp bốn phía, kêu lớn: “Sư
tỷ, là tỷ phải không?”

Giọng hắn truyền đi mãi xa trong rừng trúc, vang dội nhưng chẳng có ai đáp
lời. Trương Tiểu Phàm biết sư tỷ xưa nay nghịch ngợm thích lừa người ta, đang
định kêu thêm lượt nữa, thốt nhiên trước đầu lại nhói lên, đau ơi là đau, ra
là bị một quả thông nữa ném trúng, phía trên đỉnh đầu vẳng xuống tiếng kêu
lanh lảnh “chí chí chí chí”.

Trương Tiểu Phàm nén đau ngẩng nhìn, thì thấy trên cây Hắc Tiết Trúc, có một
con khỉ lông xám chẳng biết đã trèo lên ấy từ khi nào, tay nó nắm mấy quả
thông, đuôi treo vào cành trúc, đang cười lảnh lót “chí chí chí chí”, bộ dạng
hí hửng trông kẻ khác gặp nạn.

Trương Tiểu Phàm đờ người, ba năm nay hắn chưa từng nhìn thấy con khỉ nào
trong rừng, trên Đại Trúc Phong hầu như toàn là trúc, mãi nơi hang động xa xôi
phía bắc núi mới có một dải rừng hoang tùng bách, xem ra con khỉ này chính là
sống ở đằng đó, hôm nay chẳng hiểu thế nào lại chạy lên đây.

Đại Trúc Phong vươn thẳng và hiểm trở, tuy không cao vượt chân mây như Thông
Thiên Phong, nhưng cũng ngập Vân Hải, từ chân núi leo lên trên, hầu như không
có đường lối, phần lớn đệ tử Thanh Vân Môn đều đằng không mà đi.

Trương Tiểu Phàm tu tập thô sơ, ngoài việc chặt trúc mỗi ngày ra, thường xuyên
cũng nghe các sư huynh nói chuyện, trong thâm cốc ở hậu sơn Đại Trúc Phong
loài tùng bách dại mọc thành rừng, thâm u khó lường, ít người lai vãng.

Năm xưa tổ sư của Đại Trúc Phong cũng đã từng có người chống kiếm đi vào thám
thính thâm cốc, nhưng đó chỉ là rừng rậm nguyên thuỷ, chẳng có sự gì kỳ quái
lạ lùng, thú dữ trùng độc tuy nhiều, nhưng cũng chẳng bao giờ ra khỏi cốc, vì
vậy mấy năm lại đây tương đối bình an vô sự.

Hắn đang nghĩ ngợi, chợt thấy con khỉ giơ tay lên, hắn giật thót, vội vàng
lách mình tránh, quả nhiên lại là một trái thông nữa ném xuống, nếu không né
kịp, e lại dính vạ tiếp.

Con khỉ xám thấy hắn né ra, bèn kêu lanh lảnh hai tiếng, mặt mày giận dữ, tựa
hồ trách Trương Tiểu Phàm không nên tránh đi vậy.

Trương Tiểu Phàm xông tới con khỉ làm bộ mặt hề, rồi không thèm để ý đến nó
nữa dang ra bỏ đi, trong lòng nghĩ con khỉ này lấy việc chọi người ta làm vui,
thật là ít thấy, đúng là súc sinh vô tri.

Hắn đi được hai bước, chợt nghe sau tai tiếng gió rít lên, tránh không kịp,
rồi “phụp” một tiếng, sau ót lại bị quả thông cứng đập vào, lần này lực đạo
không nhẹ, Trương Tiểu Phàm thấy mắt tối sầm, không kìm được kêu thốt lên.

Chỉ thấy con khỉ đó ngồi trên cành trúc vỗ tay cười to, lắc la lắc lư, rõ là
vui thích. Trương Tiểu Phàm bừng bừng nổi giận, xông lại lay cây trúc thật
mạnh, cây Hắc Tiết Trúc to thế bị hắn lay rùng rùng nghiêng ngả, nhưng con khỉ
xám chỉ dùng đuôi quấn vào cành trúc, đu đưa người theo nhịp hắn lay, chẳng tỏ
vẻ sợ hãi, lại còn cười “chí chí chí” không ngừng.

Trương Tiểu Phàm thấy không làm gì được con khỉ, trong lòng càng thêm tức
giận, rút dao ra chặt mạnh vào cây trúc. Con khỉ cũng chẳng sợ sệt, cứ ở trên
cây trúc nhìn hắn với vẻ thú vị.

Trương Tiểu Phàm chặt đến đầm đìa mồ hôi, khó khăn lắm mới chặt được bảy tám
phần, đã thấy thành công trước mắt, chợt nghe trên cây tiếng kêu lanh lảnh,
liền ngẩng đầu nhìn, thì thấy con khỉ xám lắc đuôi, tung mình bay lên, rồi
nhảy sang một cây Hắc Tiết Trúc bên cạnh, sau đó kêu “đoành”, lại ném một quả
thông xuống.

Trương Tiểu Phàm tức quá, cũng không thèm bận tâm xem nó có nghe hiểu không,
chỉ tay quát lớn: “Mày có giỏi thì xuống đây!”

Con khỉ xám gãi gãi đầu, ngoẹo cổ nghĩ một lúc lâu, áng chừng không hiểu cái
gì là giỏi hay không giỏi, nên chỉ há mồm cười to, làm mặt xấu với Trương Tiểu
Phàm.

Trương Tiểu Phàm bị nó hành cho tức gần chết, nhưng chẳng biết làm thế nào,
ngày hôm ấy mãi mới làm xong bài tập, nhưng bị nó ném bảy tám phát vào đầu,
đau không chịu nổi.

Trương Tiểu Phàm tức cành hông, bực bội xuống núi, không đếm xỉa gì đến con
khỉ nữa. Ai dè nó nghịch thành quen, mấy sáng liền đều đợi trong rừng, hễ thấy
Trương Tiểu Phàm đi đến chặt trúc, là chọi hắn làm vui, rồi thích thú ngó bộ
dạng nổi giận của hắn.

Trước bữa cơm tối ngày hôm ấy, Điền Linh Nhi kéo Trương Tiểu Phàm qua một bên,
khe khẽ hỏi: “Tiểu Phàm, đầu đệ sao vậy?”

Trương Tiểu Phàm mấy ngày liền bị con khỉ bắt nạt, đầu bị chọi đến mức chỗ thì
xanh chỗ thì tím, đau đớn không chịu nổi, chỉ có điều hắn cảm thấy bị một con
khỉ chọc ghẹo là chuyện rất mất mặt, nên chẳng nói với ai, lúc này nghe sư tỷ
hỏi, trù trừ một lát, rốt cục cũng kể hết ra.

Điền Linh Nhi bĩu đôi môi hồng, không nín được bật cười, hai má hiện ra đôi
lúm đồng tiền xinh xinh, tú mỹ quá đỗi. Trương Tiểu Phàm bị cô ta cười, lại
giống như mọi khi, mặt mày đỏ ựng lên, cúi đầu nhìn xuống.

Điền Linh Nhi vỗ bồm bộp vào vai Trương Tiểu Phàm bảo: “Yên tâm đi! Tiểu sư
đệ, mấy ngày nay mẹ muốn ta năng vào Thái Cực Động tu tập, chuẩn bị cho kỳ
Thật Mạch Hội Võ hai năm tới, chẳng ngờ để đệ bị một con khỉ bắt nạt. Đệ đừng
lo, ngày mai ta đưa đệ lên núi, dạy cho nó một bài học.”

Giọng điệu của cô ta ra vẻ già dặn, lại có ý như là dỗ trẻ con, nhưng Trương
Tiểu Phàm từ nhỏ nghe đã quen, chỉ cười mếu mà không để tâm đến.

Sáng hôm sau, Điền Linh Nhi quả nhiên thức dậy rất sớm, cùng Trương Tiểu Phàm
thẳng đường lên hậu sơn.

Trong núi gió mát, thổi tới hiu hiu, Điền Linh Nhi mặc bộ đồ đỏ, y như bóng
dáng buổi đầu cùng Trương Tiểu Phàm lên núi chặt trúc, thoăn thoắt bước đằng
trước.

Trương Tiểu Phàm theo sau, thấy người thiếu nữ xinh đẹp như một dải mây hồng
phiêu phất thong dong trên núi, thoảng trong làn gió, dường như có một phiến u
hương nhè nhẹ thả đưa.

Trương Tiểu Phàm thốt bàng hoàng, chợt nhiên nảy sinh ước vọng là được đi mãi,
đi mãi như thế này.

Trong lúc hắn nghĩ ngợi đến xuất thần, Điền Linh Nhi đã đi rõ xa, rồi ngoảnh
đầu nhìn lại, gọi lớn: “Tiểu Phàm, đệ làm sao mà chậm chạp thế!”

Trương Tiểu Phàm giật mình thức tỉnh, khuôn mặt chợt hồng, không dám nghĩ
nhiều nữa, vội vàng rảo bước lên..

Hai người đến trước rừng trúc, Điền Linh Nhi bảo Trương Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm,
đệ một mình vào trước, ta sẽ theo sau.”

Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, cầm con dao đi vào, mới được vài bước, thình
lình nhớ ra là cần dặn dò Điền Linh Nhi phải cẩn thận, bèn xoay mình nhìn lại,
đã không thấy bóng dáng cô ta đâu nữa.

Hắn đờ ra, lòng trào lên một nỗi buồn nản mơ hồ, rồi khẽ lúc lắc đầu, rũ bỏ
những suy nghĩ vô liêu, hướng về phía sâu trong rừng trúc cất bước. Đến nơi,
thấy khắp rừng là một dải tịch mịch. Trương Tiểu Phàm giương mắt ngó quanh
nhưng không tìm thấy con khỉ xám đâu cả. Hắn lẩm bẩm: chắc là con khỉ đó có
linh tính, biết rằng hôm nay hắn đưa trợ thủ đến, nên không dám lại nữa.

Hắn vừa nghĩ ngợi, vừa ngó nghiêng khắp bốn xung quanh, nhưng không thấy tung
tích con khỉ, hoài công vô ích, đành đi đến bên một cây Hắc Tiết Trúc, chuẩn
bị đốn chặt.

“Chí chí chí chí”, thình lình trên đỉnh đầu vang lên cái tiếng lanh lảnh quen
thuộc.

Trương Tiểu Phàm lập tức nhảy ra như một phản xạ có điều kiện, nhưng đã thấy
đầu đau nhói, thì ra lại không kịp nữa, bị một quả thông nện trúng, đau ơi là
đau. Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con khỉ đó treo ngược lên cành
trúc như mọi khi, cười mãi không thôi.

Hắn mừng rỡ, nhảy cẫng lên chỉ vào con khỉ cười lớn: “Ha ha, rốt cục mày cũng
đến rồi!”

Hắn nói không to, nhưng con khỉ lại giật mình đánh thót, bụng nghĩ người này
ngày thường bị chọi luôn nhảy lên như đỉa, lửa giận cứ sùng sục, sao hôm nay
lại vui vẻ như thế, lẽ nào bị ta chọi mấy ngày, đâm ra nghiện rồi, không được
chọi không chịu nổi, bị chọi đau lại cao hứng đây?

Chính lúc đó, trong rừng trúc bỗng xẹt đến một cái bóng đỏ, Điền Linh Nhi đạp
trên Hổ Phách Chu Lăng , đằng không lướt tới, nhanh như chớp giật, năm ngón
tay vung trảo, tóm lấy con khỉ kia.

Ai ngờ con khỉ cực kỳ linh mẫn, mắt vừa liếc thấy là liền có phản ứng, cái
đuôi đang quấn lấy cành cây lập tức lỏng ra, cả thân mình buông rơi xuống.
Điền Linh Nhi đã tính kỹ cách vây chụp khắp các phương vị trước sau trái phải,
nào ngờ con khỉ tự thả rơi, cô ta bất giác sững người, chụp trượt vào khoảng
không.

Trương Tiểu Phàm ở dưới đất đang chuẩn bị hành động, thì lại thấy con khỉ nhẹ
nhàng giơ cánh tay, níu lấy thân trúc bò lên, rồi dường như biết phía trên là
cô gái áo đỏ lợi hại, nó chẳng chậm trễ, lập tức lắc lư nhảy từ cây trúc này
sang cây khác rồi lại sang cây trúc khác nữa, ra ý tìm cách đào thoát.

Điền Linh Nhi sinh lòng hiếu thắng, hét vang từ trên cao: “Đuổi theo!” Co ta
vẫy tay trái, Hổ Phách Chu Lăng phá không mà tiến, Trương Tiểu Phàm dưới mặt
đất sải bước chạy.

Nếu ở trên đất trống, với tốc độ của Hổ Phách Chu Lăng, chưa đến một tích tắc
là Điền Linh Nhi đã bắt được con khỉ xám, nhưng hôm nay lại là trong rừng trúc
rậm rà, thành ra gặp vô số chướng ngại.

Con khỉ xám vô cùng thông minh, nó không chạy trốn theo đường thẳng, mà luồn
trái quẹo phải trong khu rừng, vòng tới ngoặt lui, tháo chạy về phía trước.
Điền Linh Nhi vừa phải chú ý tông tích con khỉ, vừa phải đề phòng những cây
Hắc Tiết Trúc nhan nhản khắp nơi ào đến trước mặt, thật là phiền phức. Trương
Tiểu Phàm thì chỉ có thể chạy dưới đất mà lo hão, không giúp được gì.

Hai người một con khỉ cứ đuổi chạy gấp gáp như thế, trong những tiếng “chi
chí” lanh lảnh của con khỉ xám, cũng chẳng biết là trải qua bao lâu, Trương
Tiểu Phàm hô hấp dần dần nặng nề, đã thấy mệt nhừ, có lẽ cũng chạy đuổi đến
rất xa rồi.

Rừng trúc xanh tươi trước mặt dường như trải dài khôn cùng khôn tận, hết lớp
này đến lớp khác ào tới trước mặt. Trương Tiểu Phàm lưỡi khô miệng khát, chợt
thấy bóng con khỉ xám xẹt qua, rồi cứ tụt lại mãi. Hắn mừng rỡ, lập tức lấy
lại tinh thần, một luồng sức mạnh trào lên, chợt trong tích tắc, Điền Linh Nhi
phía trên cao la hoảng: “Cẩn thận!”

Trước mặt Trương Tiểu Phàm bỗng hiện ra một vách đá dựng đứng. Hắn vội vàng
thu bước, mất đà ngã bổ chửng. Định thần lại được, hắn thấy dưới vách đá là
một thâm cốc, tít xa trong cốc có sương dày mù mịt, chẳng nhìn rõ gì cả, trên
sườn vách gần đó không có Hắc Tiết Trúc, mà là các loại cây cối hoang dại,
phần lớn là tùng bách, thì ra bọn họ đã vô tình đuổi tới u cốc xa mãi phía sau
núi.

Trương Tiểu Phàm trông thấy con khỉ xám rơi xuống dưới, giữa không trung lại
giở ngón cũ ra, nắm vào các cành cây đưa đẩy thân mình, rồi theo đà nhảy
xuống, tháo chạy về phía trước.

Hắn đang băn khoăn, chợt nghe tiếng gọi xé màn không vẳng tới, ngẩng đầu nhìn
thì thấy Điền Linh Nhi tà áo đỏ phơ phất, đang lướt trên không, chìa cánh tay
ngọc về phía hắn: “Lên đây nào.”

Trương Tiểu Phàm không kịp suy nghĩ nhiều, thò tay ra nắm lấy Điền Linh Nhi,
Điền Linh Nhi dùng lực kéo, lôi hắn lên dải lụa đỏ, Hổ Phách Chu Lăng chợt
trĩu xuống một chút, nhưng lập tức trở lại nguyên trạng.

Trương Tiểu Phàm lần đầu có trải nghiệm này, cứ luống ca luống cuống, Điền
Linh Nhi đẩy hắn lại đằng sau, quát: “Ôm lấy eo lưng ta, mau.”

Trương Tiểu Phàm y lời ôm lấy, Điền Linh Nhi vội vã thúc tấm lụa bay, ánh đỏ
lướt tới, hai người ngự trên Hổ Phách Chu Lăng , nhào thẳng xuống thâm cốc,
đuổi theo bóng con khỉ xám kia.

Gió rít căm căm, Trương Tiểu Phàm chỉ nghe tiếng vù vù, hai mắt nhắm nghiền
chẳng mở ra, dưới chân hắn, Hổ Phách Chu Lăng mềm mà không phải mềm, e sơ sẩy
là có thể rớt ra ngoài, khiến người ta cứ thấp tha thấp thỏm. Hắn cảm thấy rất
là sợ hãi, bất giác giữ chặt Điền Linh Nhi thêm một chút, chỉ thấy tà áo hồng
như mây, phiêu phất trước mắt, bóng hình sư tỷ tựa như tiên nữ trên chín tầng
trời, thanh lệ vô song, lại thêm làn u hương nhè nhẹ, phả vào khứu giác, trong
lòng hắn ngập niềm vui sướng, khắc khoải mong sao giờ phút này đừng mãi trôi
đi.

Điền Linh Nhi hơi sức nào tưởng đến những suy nghĩ kỳ cục của thằng bé đằng
sau lưng, một lòng một dạ đều hướng về con khỉ xám đang ở trước mặt. Cô ta
thường ngày được cha mẹ và các vị sư huynh yêu thương khen ngợi, tính tình rất
cao ngạo, hôm nay đuổi không nổi một con khỉ, thì làm sao mà chịu đựng nổi.

Thế là trong thâm cốc, giữa những tàng cây, chỉ thấy bóng con khỉ xám đằng
trước, bóng đỏ theo sát sau, quành tới quẹo lui, bay chạy vùn vụt.

Cứ thế chừng nửa canh giờ nữa, con khỉ xám đó chẳng biết là thứ dị chủng gì,
hoàn toàn không tỏ ra mỏi mệt, vẫn chạy nhanh như cũ. Điền Linh Nhi thì đuổi
bắt suốt quãng đường dài như vậy, đã dần quen với cách chạy xuyên qua rừng,
thành ra càng đuổi càng thấy gần tới nơi.

Con khỉ chạy một mạch về mãi xa, Trương Tiểu Phàm từ sau lưng Điền Linh Nhi
ngó lên, nom thấy cây cối trước mặt lần lần thưa đi, ánh sáng xuyên xuống,
thấp thoáng đằng trước một dải đất trống, tựa hồ có tiếng nước chảy. Lúc này
tiếng kêu lanh lảnh của con khỉ xám càng thêm gấp gáp, tựa như bất ngờ vì hai
người này đuổi cả ngày trời mà không bỏ cuộc, nhưng nó chẳng có đường rút nữa,
đành cố sống cố chết tháo chạy.

Chẳng bao lâu, trước mặt bỗng sáng oà, quả nhiên là một vùng đất trống bao la,
trên đất đầy đá vụn, ở giữa có một cái đầm nhỏ biêng biếc, sóng gợn dập dềnh,
dòng nước chảy về phía tây. Con khỉ xám lăng mình đến đây, tỏ ra lúng túng,
nhưng sau lưng tiếng gió rít thoắt đã đến gần, nó bất đắc dĩ phải nhảy xuống
đất, chạy bộ về đằng trước.

Nhưng không hiểu tại sao, bước chân nó bỗng dưng chậm rì, chẳng giống chạy
trốn, mà cứ như là tản bộ. Có điều, nó vẫn đi về phía trước, dẫu chỉ là từng
bước, từng bước.

Trương Tiểu Phàm nom thấy, trong lòng lấy làm lạ, nhưng Điền Linh Nhi vừa né
tránh các chướng ngại, vừa chú ý theo dõi tung tích con khỉ, tất cả tư tưởng
đều tập trung cao độ, chẳng chú ý nhiều đến thế. Trông thấy con nghỉ xám ngay
trước mắt, cô ta mừng rỡ quá, quát lớn một tiếng, thúc Chu Lăng bay thẳng lên,
xông đến giữa bãi đất trống, lao ập tới con khỉ xám nọ.

Đã thấy sắp bắt được con khỉ rồi, bỗng nhiên trong đầu Trương Tiểu Phàm nổ
“rầm” một tiếng, thân mình chợt nhiên rung lắc lia lịa, một cảm giác váng vất
nôn nao từ ngũ tạng trào lên, xông đến đỉnh đầu, trong phút chốc toàn thân hắn
run lẩy bẩy.

Trương Tiểu Phàm thất kinh, đang không biết làm thế nào, thì vừa lúc ấy, ngực
hắn đột ngột nóng ran, một luồng khí ấm áp tán phát toàn thân, bảo vệ tâm
mạch, rồi đánh tan cái cảm giác nôn nao kia đi.

Trương Tiểu Phàm vô tình cúi nhìn xuống ngực, cảm thấy luồng khí nóng kia toả
ra từ hạt châu tím sẫm mà Phổ Trí cho hắn ngày nào. Vừa lúc đó, Điền Linh Nhi
phía trước thân hình cũng run rẩy, người chợt mềm oặt, rồi ngã nhào.

Hai người bọn họ đang ở giữa không trung. Vừa mất đi sự điều khiển của Điền
Linh Nhi, Hổ Phách Chu Lăng liền dừng ngay lại, hai người lập tức rớt tòm
xuống dưới.

Trương Tiểu Phàm lăn mấy vòng trên mặt đất, đau ơi là đau, nhưng hắn chẳng
màng đến điều đó, còn chưa đứng vững đã hét toáng: “Sư tỷ, sư tỷ, tỷ không sao
chứ?”

Chỉ thấy Điền Linh Nhi ngã lăn đằng trước, không hề động đậy, nét mặt trắng
nhợt, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, đã ngất xỉu tự khi nào.

Trương Tiểu Phàm hoảng kinh thất sắc, đoán chừng quá nửa là có liên quan với
cảm giác cổ quái vừa nãy, liền nén đau, bò dậy chạy tới bên mình Điền Linh
Nhi, lay lay cô ta gọi thêm mấy tiếng, Điền Linh Nhi vẫn không có phản ứng gì.

Trương Tiểu Phàm ngoái nhìn bốn phía, thấy ở khu vực quanh cái đầm nước biếc
này, trong vòng ba trượng, chẳng mọc đến một ngọn cỏ, nhưng ngoài ba trượng
lại có cây cối um tùm. Hắn nghiến răng, trấn áp cảm giác váng vất không ngừng
trào dậy trong đầu, cõng lấy Điền Linh Nhi, thu nhặt Hổ Phách Chu Lăng vứt rơi
một bên, đi ra phía ngoài.

Với khoảng cách một hai trượng này, nếu là lúc bình thường nào khác thì chẳng
đáng mấy bước chân, nhưng giữa lúc trong người nôn nao, đi đứng sao mà gian
nan. Khó khăn lắm hắn mới ra khỏi ba trượng, đến dưới một cây thông lớn, cảm
giác nôn nao kia quả nhiên lập tức tiêu tan không vết tích.

Trương Tiểu Phàm đặt Điền Linh Nhi xuống, hồng hộc thở dốc, nhìn về phía đầm
nước biếc, hắn thấy con khỉ vốn đến đó từ nãy giờ đang đứng im, nét mặt đau
đớn khôn cùng, hướng ra chỗ hắn, trong mắt đong đầy những lời cầu cứu.

Trương Tiểu Phàm chau mày, cuối cùng không nén được, bèn đứng lên đi vào
trong. Mới có mấy bước, cảm giác nôn nao váng vất đó liền xuất hiện, rồi luồng
khí ấm áp nơi ngực bỗng tràn dậy, chặn đứng nó lại.

Trương Tiểu Phàm chầm chậm đi đến bên mình con khỉ, đầu mặt đầm đìa mồ hôi,
con khỉ thấy hắn đến gần, chẳng nhúc nhích được, xem ra đã bị nén đến nghẹn
thở. Trương Tiểu Phàm hít hơi thật sâu, cúi xuống ôm con khỉ lên, quay mình
bước ra ngoài. Con khỉ lúc này rất nghe lời, yên yên lặng lặng phục trong lòng
hắn.

Khó khăn lắm mới bước nổi ra ngoài, đến bên mình Điền Linh Nhi vẫn đang hôn
mê, cảm giác váng vất cũng theo đó tiêu tán. Trương Tiểu Phàm thả con khỉ, đặt
mông ngồi xuống, thở hổn hển, con khỉ xám đó cũng thở phào, nằm lăn ra đất,
mắt long lanh đưa đi đưa lại, nhưng không chạy trốn nữa, cứ chằm chằm nhìn
Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm cởi vạt áo, lấy hạt châu xỏ ở sợi dây đỏ ra ngắm nghía kỹ
càng, chỉ thấy bề ngoài tím sẫm của nó đã biến thành tím nhạt, luồng khí xanh
bên trong tựa hồ bị kích thích, xoáy lông lốc không ngừng với tốc độ nhanh gấp
mười lần, va đập vào khắp phía bề mặt hạt châu.

Cũng như lúc trước, cứ mỗi lần luồng khí xanh chạm vào bề mặt, thì chữ “卍”
của chân ngôn nhà Phật lại hiện lên ngăn chặn. Cảm giác ấm áp vừa giải cứu
Trương Tiểu Phàm cũng chính là từ chân ngôn này toả ra.

Chỉ có điều Trương Tiểu Phàm nhận thấy rõ ràng, so với lần đầu hắn phát hiện
ra hồi ba năm về trước, những chữ “卍” của chân ngôn nhà Phật này mỗi lần
xuất hiện dù lớn hay nhỏ, thì độ long lanh cũng kém hơn khi xưa rất nhiều.

**

  • Hết chương 10

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.