Tru Tiên – Chương 105: Tiểu Hôi – Botruyen

Tru Tiên - Chương 105: Tiểu Hôi

Hắn ở trong bóng tối, từ từ mở mắt ra.

Bóng tối bao bọc xung quanh, sau đó, ở gần phía trước, một đạo ánh sáng u ám
chầm chậm tỏa lên, giống như ánh nến hiu hắt trong đêm, lặng lẽ cháy.

Hắn thầm lặng trông về nơi đó, đạo ánh sáng đó, mang màu tía nhạt, sau đó,
chuyển sang màu xanh, nhìn tiếp thì lại dần dần chuyển sang xanh lá cây, từ đó
không ngừng biến đổi, lấp lánh các màu sắc khác nhau, trông đẹp đẽ vô cùng.

“Chi chi, chi chi……”

Bỗng nhiên, ở bên người hắn, tiếng Tiểu Hôi nho nhỏ vang lên, tựa hồ như ở
trong nơi tối tăm này, ngay cả tiếng kêu của nó cũng không dám vang lớn.

Quỷ Lệ xoay đầu qua, quả nhiên qua làn ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy con khỉ nhỏ
Tiểu Hôi đang ngồi xổm bên mình.

Hắn mỉm cười rồi hắn cắn răng lại theo tiềm thức, muốn nhịn đau để ngồi dậy
trước đã, nhìn cho rõ tình huống chung quanh rồi nói sau. Nào ngờ khi hắn trở
mình ngồi dậy, lại suôn sẻ vô cùng, toàn thân trên dưới không một chút đau
đớn, thuận thuận lợi lợi mà ngồi dậy, hắn ngược lại thấy kinh ngạc.

Trong bóng tối, đạo ánh sáng không ngừng biến đổi màu sắc nọ, mờ mờ chiếu lên
thân thể hắn. Khắp trong thân thể Quỷ Lệ, thương tích vừa rồi bị Hắc Thủy
Huyền Xà đánh cho một đòn rất nặng, không biết vì sao lại đột nhiên khỏi hẳn
một cách khó hiểu.

Hắn cau cau đôi mày, trong lòng lấy làm lạ lùng, nhưng nhất thời cũng không
nghĩ ra được nguyên nhân, liền muốn đứng lên trước, xem xét khắp nơi đàng
hoàng rồi tính sau.

Nghĩ đến đó, thân hắn vừa cử động, bất chợt lại ngưng ngang, thân thể tựa hồ
như bỗng cứng hẳn ra.

Không biết tự bao giờ, nơi tay hắn, nắm chặt lấy một bàn tay khác, trắng muốt,
thon thả và mềm mại.

Nắm rất chặt, tự nhiên thế đó, khiến cho người ta quên đi là mình đang nắm tay
vậy.

Quỷ Lệ run lên, rồi chầm chậm nhìn sang bên cạnh, làn ánh sáng mờ mờ đó, lập
loè trong bóng tối, tỏa soi lên gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng ấy. Đôi mắt Lục
Tuyết Kỳ nhắm nghiền lại, sắc mặt hơi tai tái, ở khóe miệng, tựa như còn vương
vết máu nhạt, trông như những cánh hoa đỏ thắm kỳ dị, rơi trên làn da mặt
trắng tinh như tuyết nọ.

Viền môi nàng, nhìn chúm chím, phảng phất như vẫn còn vương chút tiếu ý.

Một màn tĩnh mịch!

Là ánh mắt ai, trong tăm tối lặng lẽ ngưng đọng, thời gian như nước, mười năm
khoảnh khắc, hằn sâu trong cuộc đời, lại giống như là hôm qua chưa từng xảy ra
chuyện gì.

⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻

“Ầm ầm!”

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, bùng nổ ở trong khoảng không đen tối,
lập tức đất động núi lay, mang theo tiếng kêu như phượng hót cùng tiếng rầm rú
cuồng nộ từ nơi xa, cả không gian tăm tối bị chấn động dữ dội. Tiểu Hôi kêu
lên một tiếng kỳ lạ, thân mình như chiếc hồ lô lăn long lóc, hướng về bên cạnh
xiêu xiêu vẹo vẹo phóng qua, phốc một tiếng vang lên trên đất. Quỷ Lệ cũng
không cách gì ngồi yên thân mình, lệch qua một bên.

Do sức chấn động đó, thân mình Lục Tuyết Kỳ cũng bị lay động theo, nàng như là
đột nhiên giật mình dậy, kêu nhỏ một tiếng, theo thân hình xiêu vẹo, mở choàng
mắt ra.

Đập vào mắt trước tiên là một màn đen tối, kế đó là một gương mặt hết sức
quen, ngồi ở bên cạnh.

Giống như, mười năm trước ở dưới Tử Linh Uyên, bên bờ Vô Tình Hải!

Cơn chấn động dần dần dịu lại, bốn bề khôi phục lại sự yên lặng từ từ, cũng
không biết cơn chấn động kịch liệt ấy rốt cuộc là như thế nào nữa?

Lục Tuyết Kỳ chầm chậm ngồi dậy, ánh mắt nhìn về Quỷ Lệ, Quỷ Lệ cũng không
tránh đi, cùng một lúc nhìn lấy nàng. Một giây sau, ánh mắt bọn họ, đều nhìn
xuống, đôi bàn tay đó, vẫn còn tự nhiên nắm chặt lấy nhau.

Lục Tuyết Kỳ im lặng không nói một lời, thân mình chẳng chút động đậy. Quỷ Lệ
máy môi một cái, sau đó từ từ nới lỏng tay ra, rồi rút về.

Lục Tuyết Kỳ nhạt nhòa nhìn cánh tay ấy rút lui vào trong bóng tối, chỉ một
phút giây trước, bàn tay đó vẫn còn mang đến một hơi ấm dìu dịu. Trong ánh mắt
nàng, bỗng thoắt hiện nổi đau sầu buồn bã, sau đó tan biến mất dạng, nhường
lại cho vẻ lạnh lùng cố hữu.

Nàng đứng dậy, đồng thời, đôi mày cau lại, nhìn như tựa hồ cũng cảm thấy bất
ngờ trước thương thế đột nhiên khỏi hẳn ngoài dự liệu, theo đó nàng nhìn khắp
bốn phía một lượt, lẳng lặng hỏi: “Đây là nơi nào?”

Quỷ Lệ cũng đứng lên từ từ, đáp: “Ta cũng không rõ, nhưng ta nhớ rằng chúng ta
bay lọt vào Thiên Đế Bảo Khố.”

Lục Tuyết Kỳ im lặng một lát, nói: “Là ngươi cứu ta?”

Quỷ Lệ nhìn nàng một cái, rồi đáp nhạt: “Không phải, là do cô mạng lớn, ở
trước lúc thạch môn đóng lại đã bay lọt vào.”

Lục Tuyết Kỳ xoay đầu qua, gương mặt trơ cảm nhìn hắn, một đôi mắt sáng rực
trong bóng tối, dường như lấp lóe ánh sáng.

Quỷ Lệ không nhìn ánh mắt nàng, xoay đầu qua nơi khác, bắt đầu bước về hướng
đạo ánh sáng nọ, đồng thời miệng nói rằng: “Cô không nợ ta gì cả, nếu như cô
muốn giết ta, cứ ra tay không cần do dự.”

Lục Tuyết Kỳ lẳng lặng đứng trong bóng tối phía sau thân hắn, đứng một lúc lâu
sau rồi nhẹ nhàng phủi bụi trên thân mình, sửa sang lại dáng dấp.

“Chi chi, chi chi!”

Tiểu Hôi vừa rồi bị cơn chấn động nọ làm cho tối tăm đầu mặt, giờ mới khôi
phục, không ngừng nhảy nhót qua lại, nhảy hai ba cái thì thoắt lên vai Quỷ Lệ,
nằm sấp trên đấy, trông hướng về đạo ánh sáng lấp lánh thần bí nọ.

Đi gần lại, mọi vật nhìn cũng rõ hơn.

Ở nơi tối ấy là một cái bàn gỗ dựng đứng, cao nửa thân người, thân trụ to
khoảng cánh tay trẻ nít cắm vào trong mặt đất, bên trên đỡ lấy mặt bàn bằng
phẳng lớn nhỏ cỡ một thước.

Khoảng giữa mặt bàn đặt một cái chén cũ kỷ mộc mạc, nhìn như làm bằng gỗ, nhìn
kỷ càng, cũng có thể nhìn thấy, nguyên cái bàn và cái chén ấy, không ngờ lại
nối nhau một cách hoàn chỉnh, cùng với cây cột nọ liền làm một thể.

Song thu hút người nhất, lại là vật ở bên trong cái chén gỗ nhỏ ấy. Chén gỗ
cao cỡ ba tấc, rộng hai tấc, chứa đầy một chất lỏng trong suốt, còn có một một
viên đá trong thấu nổi trên mặt chất lỏng, năm mặt trơn láng, trong trẻo lóng
lánh. Từ ở trên mặt viên đá, phát ra ánh sáng dìu dịu, ở trên cái bàn con hình
thành một vòm ánh sáng, tỏa ra các tia sáng đồng màu, chiếu về bốn hướng.

Lúc ấy, Lục Tuyết Kỳ cũng ngạc nhiên bước đến, đứng kề bên Quỷ Lệ, nhìn trông
về phía bàn gỗ.

Trong không khí, thấp thoảng một mùi hương kỳ dị, ở khắp mọi nơi, làm cho
người ngửi được thấy tinh thần phấn chấn.

Quỷ Lệ cùng Lục Tuyết Kỳ đều không phải là những kẻ bình thường, nhưng lúc này
lại cũng không nhìn ra đây rốt cuộc là thứ chi. Kỳ thật trên mặt bàn gỗ ấy ở
trong Thiên Đế Bảo Khố, chứa đầy trong chén chính là Thần Tiên Dược của Thiên
Đế cất giấu đồn trong truyền thuyết, cái bàn cùng chén gỗ đó, cho tới chân trụ
bên dưới cùng cái cây kỳ dị đều là liền một thể, do linh khí vạn năm của cái
cây kỳ dị ấy bảo tồn lấy linh dược.

Nhưng ở bên ngoài Thiên Đế Bảo Khố, Hắc Thủy Huyền Xà là ma thú thời thượng cổ
như thế cũng thèm nhỏ dãi cả thước, thậm chí không tiếc gì phải đánh nhau với
kẻ thù trời sanh là Hoàng Điểu bảo vệ linh dược, cũng chính là vì cái chén
linh dược đó.

Thương thế của Quỷ Lệ và Lục Tuyết Kỳ đột nhiên lành lại một cách thần bí, kỳ
thật là có liên quan với linh dược kia trong bảo khố.

Chỉ bất quá bí văn truyền thuyết kia, ngày nay ít người hiểu biết, Quỷ Lệ và
Lục Tuyết Kỳ đều không biết, đối mặt với bảo vật của trời đất, lại chỉ cau mày
thấy lạ.

Đương lúc suy nghĩ, bỗng nhiên lại có một tiếng vang lớn, cả tòa Thiên Đế Bảo
Khố bị rung động dữ dội, đồng thời tiếng kêu rống đáng sợ nọ của Hắc Thủy
Huyền Xà lại truyền tới, coi bộ con vật to lớn thời thượng cổ nọ đã phẫn nộ
cùng cực, vẫn không chịu bỏ qua linh dược.

Dẫu cho Thiên Đế Bảo Khố là kỳ địa cổ xưa, như giờ phút này đây, một là trải
qua bao năm tháng, hai là cũng không biết đã bị Hắc Thủy Huyền Xà tấn công bao
nhiêu lần, sức mạnh của thượng cổ ma thú dường ấy, nào có thể xem thường được
chứ? Nếu không phải là Thiên Đế Bảo Khố, đổi lại là một ngọn núi nhỏ bình
thường, chỉ sợ đã sớm bị Hắc Thủy Huyền Xà đánh cho sập rồi.

Giờ đây chỉ nghe những tiếng rắc-rắc xung quanh, từ đầu đến cuối đều vang dội
rên rĩ thống khổ của cây cổ thụ cứng rắng, những âm thanh vặn vẹo rợn người,
cùng một lúc bên trong bảo khố chuyển động kịch liệt,

Tiểu Hôi ré lên một tiếng nhọn hoắc, mém chút rơi khỏi vai của Quỷ Lệ, Quỷ Lệ
cùng Lục Tuyết Kỳ đều cảm thấy xung quanh trời lay đất động, chân đứng hầu như
không vững.

Nói theo lý, dưới sự chấn động mạnh bạo thế này, ngay cả chén gỗ và mặt bàn
dính liền nhau, linh dược trong chén nọ cũng bị nghiêng đổ ra ngoài. Thế nhưng
trong lúc lay động dữ tợn, hòn đá nổi trên mặt nước trong chén bỗng bốc lên
một luồng ánh sáng vàng, bốc thẳng tấp lên trên, chiếu lên vòm ánh sáng bên
trên, tức thời nguyên cả vòm ánh sáng bị biến thàng màu vàng, theo đó phát
sáng rực rỡ.

Chiếu rọi trong vòm ánh sáng nọ, bàn gỗ vốn dường như muốn ngọ nguậy chuyển
động, ở trong vòng vây đang lay động dữ dội, chợt lắng động lại. Nhìn thấy chu
vi chấn động từ từ ổn định, luồng ánh sáng vàng óng nọ cũng từ từ nhạt đi, rồi
trở lại nguyên trạng.

Quỷ Lệ cùng Lục Tuyết Kỳ nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc bội phục,
tinh xảo phi thường dường này, thiệt không thể nghĩ nổi.

Quỷ Lệ lại nhìn khắp bốn phía, nhờ ánh sáng của kỳ thạch kia, nhìn thấy trong
bảo khố trừ chiếc bàn gỗ, dường như không còn gì khác nữa. Chẳng qua nhìn thấy
viên đá đó, long lanh trong suốt, tiên khí quanh quẩn bên trong, quyết không
phải vật thường, xem ra dị bảo mà tìm kiếm nhiều ngày qua, lại là vật này.

Nghĩ đến đó, hắn nóng lòng, giơ tay về phía vòm ánh sáng của chiếc bàn gỗ.

“Ngươi không được đụng vào!” bất chợt, tiếng Lục Tuyết Kỳ bỗng biến thành giá
lạnh, vang lên ở bên cạnh.

Tay Quỷ Lệ dừng lại ở giữa chừng, rồi từ từ rút về, xoay mình đối mặt nhìn Lục
Tuyết Kỳ.

Hai người đứng đối mặt nhau, khoảng cách không quá ba thước, song không khí
nồng nàn vừa rồi còn ẩn hiện giữ họ, giờ lại đột nhiên vơi đi, trở thành nặng
nề lặng lẽ rồi sau đó là giá lạnh.

Quỷ Lệ nhìn Lục Tuyết Kỳ, từ từ nói: “Ta cần vật này.”

Lục Tuyết Kỳ nhìn ánh mắt nam tử nọ, bình tĩnh nói: “Ta không thể nhường cho
ngươi được, trừ phi ngươi giết ta trước.”

Quỷ Lệ không nói lời nào.

Luồng ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, lưu chuyển nhẹ nhàng, biến qua bảy màu
khác nhau, dường như cũng kể lể điều gì?

“Ầm đùng!”

Lại là một tiếng động rung trời vang lên, cũng đất động núi lay, nhưng mức độ
lần này lại hơn hẳn trước đó, thế nhưng viên đá kỳ lạ kia lại phát ra ánh vàng
bảo hộ lấy mộc đài, song vách tường xung quanh Thiên Đế Bảo Khố, lại tựa hồ
như không chống đỡ nổi.

Theo sau âm thanh khàn đục đứt đoạn là một cành cây lớn bỗng nhiên từ trên đầu
rơi xuống. Quỷ Lệ cùng Lục Tuyết Kỳ đồng thời nhảy tránh, những âm thanh nối
liền nhau vang lên không dứt, Hắc Thủy Huyền Xà ở bên ngoài kia tựa hồ như đắm
chìm trong điên cuồng, không ngừng đánh đập vào Thiên Đế Bảo Khố, cùng lúc
trong tiếng gầm thét nọ thì tiếng phượng kêu thánh thót cũng càng thêm phẫn nộ
và kịch liệt!

Bên ngoài, phảng phất cũng đương diễn ra một trận quyết chiến chấn động thiên
địa!

Cả tòa Thiên Đế Bảo Khố ở dưới áp lực to lớn bên ngoài, cuối cùng cũng từ từ
biến dạng, các mép tường đều bắt đầu lõm vào trong, các mảnh gỗ vỡ rơi rớt như
mưa.

Ở trong tình huống này, Quỷ Lệ và Lục Tuyết Kỳ tạm thời đều lo tránh né các
khối cây lớn bị rớt xuống, nhất thời không để ý tới một đài.

Mắt nhìn thấy tòa Thiên Đế Bảo Khố tất bị đổ nát, song trong lúc ấy, dường như
là pháp lực của thượng cổ thần minh, bên trên viên kỳ thạch nọ đột nhiên phát
khởi nhiều tia sáng vàng to lớn chói mắt so với trước đó, bất chợt thành cột,
vọt thẳng lên trời. Nhưng lần này, lại là xuyên thẳng qua vòm ánh sáng bao bọc
một đài, thẳng thắng chiếu ở trên nóc đỉnh Thiên Đế Bảo Khố.

Trong bảo khố, bỗng nhiên vang lên âm thanh thần bí xa xôi, giống như là tiếng
Phạm xướng thần bí ở Linh Sơn thắng cảnh, lại như là tiếng thì thầm của nơi
chín tầng địa phủ. Cùng với cột ánh sáng màu nọ chống trụ nóc đỉnh, cả tòa
Thiên Đế Bảo Khố dường như cũng tiếp nhận được sức mạnh chống chọi nào đó,
không còn bị lõm vào nữa, khối gỗ rơi xuống cũng ngưng dần đi.

Sau đó, ở trong tầm mắt Lục Tuyết Kỳ và Quỷ Lệ, ở trên nóc tòa Thiên Đế Bảo
Khố, ở trong luồng ánh sáng vàng chói mắt nọ, đột nhiên, thanh âm thần bí kia
lại vang lên, như do đâu mà ngâm xướng, văn tự màu vàng lớn nhỏ như cái đấu,
từng chữ một tiếp nhau hiện ra trong không trung ở ánh sáng vàng chiếu rọi
xuống dưới:

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu!

Quỷ Lệ chấn động thân mình.

Giây lát sau, chín chữ ấy từ tan mất, nhưng tiếng tụng niệm thần bí nọ ngược
lại càng lúc càng vang lên, càng lúc càng to hơn, nháy mắt, cột ánh sáng vàng
rực chói mắt đó bỗng như bùng nổ, rực rỡ khôn cùng chiếu tỏa khắp bên trong
Thiên Đế Bảo Khố, ở bốn phía trên vách tường, ở nơi kim quang chiếu sáng, từng
chữ từng chữ vàng xuất hiện trên không, bút thế già dặn mạnh mẽ, dường như bay
bổng.

Vây quanh Quỷ Lệ cùng Lục Tuyết Kỳ, bay lượn nhảy múa, ở trong tiếng gầm rống!

Quỷ Lệ và Lục Tuyết Kỳ bị thu hút vì cảnh tượng kỳ lạ mê người ấy, song sau đó
lại bị văn tự thần bí xung quanh hấp dẫn, bọn họ đói khát nhìn xem, quên mất
đi mọi vật xung quanh.

Nhưng Quỷ Lệ càng lúc càng thêm hồi hộp dữ dội, giờ phút này, trong lòng hắn
tựa hồ như có một tiếng gào thét to lớn vang lên:

“Thiên Thư! Thiên Thư! Đây là Thiên Thư đệ tam quyển!”

⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻

Bên ngoài Thiên đế bảo khố, bọn Pháp tương vẫn còn đằng không xa xa, nhìn về
phía hai kỳ thú thượng cổ đang giao tranh kịch liệt bên trên cây đại thụ, bất
giác sắc diện nhợt nhạt

Cây đại thụ trước vốn tràn trề nhựa sống, cành lá tốt tươi rậm rạm, quấn quanh
thân cây khổng lồ là vô số dây leo hoa dại, trong chốc lát như đã trải qua
triệu triệu năm tai kiếp, nơi nơi phủ đầy những nhánh cùng hoa bị bằm nát băm
vụn, thật là thê lương ảm đạm

Trên phần thân cây, bên ngoài thiên đế bảo khố, Hắc Thủy Huyền Xà lượn vòng
xát bên ngoài thạch môn, cái đầu rắn khổng lồ hướng lên trời không ngừng rít
lên, Thần Thú Hòang Điểu phấp phới bay, mỗi lần huy động cánh tựa như một trận
cuồng phong nổi lên, mấy người cùng phe với Pháp tương ở ngoài xa quan sát
trận chiến cũng bị chấn động bởi kình lực của cuồng phong

Hoàng Điểu lông vũ tuyền một mày vàng chanh, đôi cánh lớn giang rộng, cước
trảo như gió bão, thời điểm này không ngừng lao xuống bên dưới, dùng mỏ và
móng sắc cứng mà tấn công huyền xà. Nào ngờ hắc thủy huyền xả không ngừng phun
khí độc, đầu rắn cử động, nhe nanh vừa dài vừa sắc, toàn lực đánh trả, chốc
chốc lại va trúng bên dưới Thiên Đế Bảo Khố

Thần Điểu, Cự Xà quần chiến ác liệt, thật là trời đất u ám, gió mây đổi sắc,
cũng may là ở nơi hoang vắng heo hút, bằng không e là cường lực của hai kỳ thú
thượng cổ này sẽ hủy diệt hết mọi vật xung quanh

Trong trận đấu trước mắt, Hắc Thủy Huyền Xà vốn tàn bạo ngang ngược bản tính
hung hãn kiêu ngạo hiện đã mệt mỏi đuối sức, trên mình rắn khổng lồ xuất hiện
đường đường nét nét những vết thương khổng lồ, máu đen không ngừng xối xả tuôn
làm cho phần dưới thân cây đại thụ cũng loang lổ vết máu . Hắc thủy huyền xà
vốn là thượng cổ ma thú, toàn thân cứng như đá hoa cương, chỉ có mỏ sắc móng
nhọn vô cùng lợi hại của Hoàng Điểu mới có thể đả thương .

Tuy Hắc Thủy Huyền Xà thương tích trầm trọng nhiều nơi, nhưng hoàng điểu bản
thân cũng không khá hơn. Bộ cánh vốn óng ánh mỹ lệ như lông phượng hoàng trong
khi cùng Huyền Xà kịch chiến đã bị mổ trúng nhiều nơi, trên thân đầy vết cắn
xé sâu đến tận xương , máu me lênh láng loang đỏ khắp vùng ngực

Thời khắc này, lưỡng thú tạm thời đình chiến, Hắc Thủy Huyền Xà cố trụ bên
trên Thiên Đế Bảo Khố, Hoàng Điểu lượn quanh cây đại thụ cạnh đó, hay bên gườm
gườm thủ thế, Hắc Xà rít lên từng hồi, Hoàng Điểu lảnh lót tranh hơi, hai bên
ra sức dương oai thị uy, không có vẻ gì là nhượng bộ

Nhìn từ bên ngoài, Hắc Thủy Huyền Xà có vẻ rơi vào tình thế bất lợi, kém cạnh
hơn về địa thế , tựu chung Huyền Xà đơn độc trên không, chỉ có thể bám trụ
chung quanh thân cây, trong khi Hoàng Điểu chao cánh lúc lên lúc xuống từ mọi
phía tấn công liên tục, quả thực đã chiếm không ít tiện nghi . Hơn nữa, Hoàng
Điểu vốn là ma thú đại địchcủa Hắc Thủy Huyền Xà tự ngàn xưa nên đối với độc
khí do Huyền Xà phun ra đã có sức kháng cự thiên bẩm, tuy nhiên bị đả thương
nhiều nơi nhưng không phải sát thương trầm trọng, quyết không đến nỗi trí mạng

Pháp đả thương tối lợi hại của Hắc Thủy Huyền Xà đã không hữu dụng khi tác
chiến với Hoàng Điểu, lại thêm địa hình bất lợi cho nên tình thế không mấy khả
quan, có vẻ như bây giờ Huyền Xà đã nhận thức rõ, càng lmàm cho nó trở nên
hung dữ cực điểm . Hai mắt trừng trừng, đầu rắn đột nhiên quay phắt lại đón
đầu Hoàng Điểu đang quay lại từ xa , như vũ bão hướng về thiên đế bảo khố bổ
xuống

Hoàng Điểu nổi cơn thịnh nộ, tiếng phượng lanh lảnh trên không , chao cánh bay
ngược lên

Tiếc rằng đòn này Hắc Thủy Huyền Xà vận lực toàn thân đánh ra, hạ xuống đánh
ầm, sức tàn phá không bút nào tả xiết, chỉ thấy gốc cây khổng lồ không ngừng
rung chuyển dữ dội, bên trên Thiên Đế Bảo Khố trong nháy mắt xuất hiện vô số
vết nứt, đồng thời lan cả đến đại thạch môn, cơn chấn động đổ dồn lớp này tiếp
lớp kia tạo nên nhiều vết nứt

Dường như là sau khi kiên trì chống lại vô số đợt tấn không hung bạo của Hắc
Thủy Huyền Xà, giây phút này, sức mạnh huyền bí của Thiên Đế bảo khố chung quy
đã bắt đầu sụp đổ

Từ xa, bọn Pháp Tương nhìn nhau e ngại, đồng loạt nín thở gai người chờ đợi

Hoàng Điểu rít lên lanh lảnh, dao động trên không, thình lình chao xuống, cái
mỏ sắc nhọn như mũi tên cực lớn rời cung nhắm hướng Hắc Thủy Huyền Xà lao tới

Chớp mắt trời đất biến sắc, gió mây chuyển động, tựa như có trận cuồng phong
mãnh liệt tạo thành vòng xóay khổng lồ, nổi lên một cơn bão lớn, Hoàng Điểu
quanh tròn mãnh liệt trong gió , lao xuống

Hắc Thủy Huyền Xà gào thét dữ dội, con rắn khổng lồ không ngừng liên tục phóng
ra hung quang dữ tợn thần khí hung ác

“Rầm”

trong nháy mắt, một trận mưa đá, bão cát nổi lên, rắc rắc rắc rắc thanh âm
vang rền như muốn nổ tung trời đất, cuối cùng gầm lên một tiếng dữ dội, bức
tường Thiên Đế bảo khố sụp đổ ầm ầm, bị sức mạnh như thái sơn áp đỉnh của Hắc
thủy Huyền Xà đánh mạnh vào

Gần như cùng một lúc, Hoàng Điểu cuồng nộ xà xuống như vũ bão ngay lập tức
chộp lấy Hắc Thủy Huyền Xà, chúng nhân chỉ nghe hắc Thủy Huyền Xà hống lên một
tiếng thống hận vang trời, thanh âm cực kỳ cô khổ, tựa hồ đã bị đả thương trầm
trọng

Cuồng phong kịch liệt phi thường, Pháp tương mấy người tựa như con sâu cái
kiến trong phong ba bão táp, lúc này chỉ biết lùi lại phía sau

Chớp mắt, bụi đất bắt đầu rơi, tiếng hống thê lương vẫn không dứt, chúng nhân
nhìn qua, chỉ thấy trên đầu Hắc Thủy Huyền Xà máu tuôn xối xả, bên phải đầu
rắn huyết lệ phun ra như suối chính là đã bị Hoàng Điểu bất ngờ một phát mổ
trúng mắt

Vào lúc này, Thiên đế bảo khố bị chấn động mạnh, luồng ánh sáng màu vàng lóe
lên mấy lần, nhưng sau đó từ từ tắt hẳn.

Hắc thủy huyền xà cùng với Hoàng điểu nhất thời không còn có ý tranh đấu, đồng
thời cúi xuống quan sát.

Trước mắt chúng, Thiên đế bảo khố vô cùng to lớn này, thật chẳng khác gì một
món đồ chơi con nít.

Bụi đất bay mù mịt, bên trong Thiên đế bảo khố, hai bóng người đang loạng
choạng đứng đó, chính thị Quỷ lệ và Lục tuyết kỳ. Tiểu hôi vốn đang ngồi chễm
chệ trên vai Quỷ lệ, lúc này đột nhiên tụt xuống đất, chui vào phía dưới mộc
đài, dùng tay nắm chặt lấy mộc trụ, ổn định thân hình.

Sau cú đánh vô tình của Hắc thủy huyền xà, tình hình bên trong Thiên đế bảo
khố không ổn chút nào. Chỉ thấy Quỷ lệ cùng Lục TUyết Kỳ, tuy sắc mặt vẫn còn
trắng bệch, nhưng cũng đã lấy lại được bình tĩnh, riêng Tiểu Hôi vẫn còn sợ
hãi “mặt cắt không một chút máu”, miệng kêu “chi chi” không ngừng.

Quỷ lệ vừa ổn định thân hình, lập tức toàn thân rúng động, chỉ thấy hai con cự
thú to lớn không tưởng tượng được, gầm ghè nhìn nhau, hơn nữa nhìn hình dáng
của chúng, sát khí đằng đằng, không cần nói cũng biết là sự chẳng tốt lành gì.

Y chưa kịp có chút phản ứng nào, Hắc thủy huyền xà đã hướng mắt nhìn chằm chằm
vào mộc đài ở trung tâm của Thiên đế bảo khố, cùng với cái chén bằng gỗ chứa
đầy chất lỏng trong suốt đặt trên mộc đài.

Ngay lập tức, cặp mắt của Hắc thủy huyền xà hiển lộ vẻ tham lam vô độ, cái đầu
rắn to lớn nhanh chóng chồm xuống, Hoàng điểu ở bên cạnh không chịu tọa thủ
bàng quan, kêu lên một tiếng, cái mỏ nhọn cũng lập tức mổ xuống.

Hai con cự thú to lớn này, đồng thời ra uy, cho dù đạo hạnh của Quỷ lệ và Lục
Tuyết Kỳ có cao đến đâu, trong lúc đó chỉ còn cách ngự khởi pháp bảo lập tức
bay lên. Ngay khi Quỷ lệ vừa bay lên, đột nhiên toàn thân chấn động, nghe phía
đằng sau lưng truyền lại tiếng kêu “chi chi”, Tiểu hôi đang trốn ở phía dưới
mộc đài, không kịp chạy theo y.

Tuy bản tính của y đã thay đổi nhiều so với khi xưa, nhưng đối với Tiểu hôi
vốn có cảm tình thâm hậu, trong lúc đó không nghĩ gì khác, lập tức quay đầu
lại đón lấy Tiểu hôi. Nhưng khi y dừng lại trong khoảnh khắc, Hoàng điểu kêu
lên một tiếng, vừa đúng lúc Hắc thủy huyền xà cất mình lên, hai cánh quạt mạnh
tạo thành một trận cuồng phong, đẩy Quỷ lệ và Lục tuyết kỳ văng ra xa.

Quỷ lệ trong lòng cấp bách, nhưng sức lực của Hoàng điểu quá sức mãnh liệt, y
không khống chế được phải bay vọt ra xa, khó khăn lắm mới ổn định được thân
thể, lúc đó thì đã bay xa hơn mười trượng. Y nhíu mày, vừa hạ thân xuống thì
thanh quang đại thịnh, lập tức xoay người bay trở lại.

Trong lúc này Hoàng điểu và Hắc thủy huyền xà đang tranh đấu đến mức dầu sôi
lửa bỏng, hiện tại đã biết được mục tiêu của huyền xà là đoạt được linh dược
trong chén, tự nhiên Hoàng điểu không thể để cho nó toại nguyện, Hoàng điểu
không cất cánh bay lên nữa mà đậu lại trên cành cây, hai con cự thú tập trung
vào cái chén gỗ nhỏ bé, nhe nanh múa vuốt, gầm rú liên hồi, nhưng nhất thời
dưới uy lực của đối phương, không con nào dám cúi đầu xuống đoạt lấy linh
dược.

Tiểu hôi nằm dưới mộc đài, lúc đầu có run rẩy sợ hãi, nhưng từ từ cũng nhận ra
hai con cự thú to lớn chỉ tranh đấu chí mạng trên đầu mình, không hề hạ xuống,
nó bắt đầu ngẩng đầu lên để xem xét. Chỉ thấy vòm ánh sáng phát ra ở phía trên
chén gỗ lúc trước, theo sự đổ nát của Thiên đế bảo khố, cũng đã biến mất không
tăm dạng.

Tiểu hôi từ từ trèo lên trên mộc đài, ngẩng đầu nhìn kỹ, chí thấy trên không
trung, đầu rắn mỏ chim cắn mổ lẫn nhau, tranh đấu không biết trời trăng gì,
vẩy rắn và lông chim bay lả tả như mưa.

Tiểu hôi lấy tay ôm đầu, cặp mắt hấp háy, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ở bên
trong cái chén gỗ, có một dung dịch trong suốt như nước, phản chiếu lấy hình
ảnh của nó, có một viên đá nhỏ, nổi trên mặt nước, không hề chìm xuống, trong
suốt nhìn xuyên qua được, không biết là thứ gì.

Nó nhìn vào mộc bôi một hồi, đột nhiên khuôn mặt thay đổi, cúi xuống sát vào
chén gỗ, bắt đầu uống nước ừng ực.

Ực, ực, ực….

Hắc thủy huyền xà và Hoàng điểu vốn đang tranh đấu chí mạng, đánh nhau đến
kinh thiên động địa, phong vân đổi sắc, đột nhiên dừng hẳn lại.

Ực, ực, ực…

Âm thanh nhỏ bé này, vốn không phải là ghê gớm to lớn gì mấy, không hiểu vì
sao, đột nhiên lúc này, thiên địa như hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hầu
tử ngộ nghĩnh đang uống nước.

Cái chén này vốn rất nhỏ, dung dịch bên trong chỉ đầy chưa đến nửa chén, hầu
tử Tiểu hôi nhanh chóng đã uống hết sạch, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn khắp bốn
phía. Ở giữa khoảng không, Hắc thủy huyền xà nhìn xuống, tựa hồ như không có
phản ứng gì, lại ngoảnh đầu nhìn sang tử đối đầu Hoàng điểu, hoàng điểu dường
như cũng vậy, vửa nhìn Tiểu hôi, vừa nhìn Hắc thủy huyền xà.

..

Chắt chắt

Đột nhiên, một tiếng động lạ cất lên, Hắc thủy huyền xà cùng với hoàng điểu
đồng thời nhìn xuống, chỉ thấy Tiểu hôi đang lè lưỡi ra, cái đầu khỉ lắc qua
lắc lại, hiển nhiên thứ nước trong chén không ngon lành chút nào, thật tệ hơn
nhiều so với mỹ thực mà chủ nhân nó đã từng nấu nướng tại Đại trúc phong Thanh
vân sơn, Tiểu hôi tỏ vẻ rất không hài lòng. Lúc này cặp mắt khỉ chuyển động,
chỉ thấy trong chén đã cạn sạch nước, có một viên đá nhỏ xíu đang tỏa sáng, an
tĩnh nằm bên trong chén, liền thò tay bốc lên, sau đó tung nhẹ lên không, há
to miệng ra, như người ta ăn gạo vậy, chép miệng một cái, nuốt chửng vào bụng.

Ở phía xa, bọn Pháp tướng đồng thời toát mồ hôi!

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng rống, một tiếng kêu thánh thót, Hắc thủy huyền
xà cùng Hoàng điểu đồng thời cuồng nộ xông xuống dưới, đầu rắn mỏ chim, cùng
lúc tấn công vào hầu tử nhỏ bé đáng thương, Tiểu hôi sợ hãi thất sắc, tưởng
như bao nhiêu lông khỉ trên thân đều dựng đứng cả lên, nhưng lúc này không còn
chỗ nào để lẩn trốn, chỉ còn biết nằm sấp xuống trên mộc đài, dùng hai tay ôm
lấy đầu.

Đang thấy Tiểu hôi sẽ phải chết chắc dưới sức hợp công của hai con cự thú to
lớn, mắt mọi người hoa lên, một đạo thanh quang lóe lên, chính là Quỷ lệ dụng
toàn bộ sức lực cản lại, phóng tới kéo Tiểu Hôi đi, rồi lại hết sức phóng đi
thật xa.

Bọn họ vừa rời khỏi mộc đài, chỉ nghe ở phía sau ầm lên một tiếng, những gì
còn lại của Thiên đế bảo khố, toàn bộ bị phá hủy…

Hắc thủy huyền xà trên cành cây rống lên một tiếng lớn, mặc dù trên mặt đất
thì nó không có địch thủ, nhưng đối với địch nhân ở trên không thì vô kế khả
thi, cả nửa ngày sau, cũng không có cách nào, hơn nữa linh dược đã mất, lại có
kẻ thù truyền kiếp bên cạnh, cuối cùng cũng phải phẫn nộ quay đầu, chậm chạp
bò xuống theo cành đại thụ, rồi nhanh chóng biến mất trong đám mê vụ.

Nhưng nguy cơ đe dọa Quỷ lệ và Tiểu hôi vẫn chưa mất đi, Hắc thủy huyền xà
không có cách nào, nhưng vẫn còn có Hoàng điểu vốn là thần thú tung hoành cửu
thiên, vung cánh bay tám vạn dặm, lúc này nó đã dang rộng cánh, dĩ nhiên không
chịu bỏ qua, lập tức đuổi theo bọn họ.

Quỷ lệ trán đã lấm tấm mồ hôi, Hoàng điểu tuy bay với tốc độ cực nhanh, nhưng
một là khi nãy kịch đấu với Hắc thủy huyền xà, liên tục thụ thương, thể lực
đại tổn, hai là Quỷ lệ bay lượn linh hoạt, trên không trung mấy lần chuyển
hướng đột ngột, khiến Hoàng điểu không sao đuổi kịp. Mặc dù như vậy, Hoàng
điểu tuy kiệt sức, nhưng càng lúc càng đuổi đến gần hơn, nhìn thấy chẳng bao
lâu nữa, sẽ bị nó đuổi kịp, Tiểu hôi được Quỷ lệ ôm trước ngực bỗng nhiên kêu
lên một tiếng lớn, vô cùng hoảng sợ, chỉ thấy nó há miệng kêu hai tiếng, rồi
lại kêu thêm một tiếng “ách”, không ngờ rằng chỉ uống một thứ gì đó trước đây,
bây giờ lại bị đánh đuổi như thế này.

Quỷ lệ vừa tức vừa buồn cười, không biết nên cười hay nên khóc, nhưng vào lúc
này không thể suy nghĩ nhiều, chỉ biết cố gắng bay thật nhanh để thoát khỏi
tiếng kêu đầy đe dọa của Hoàng điểu. Đang bay phía trước, ở khóe mắt nhìn thấy
phía dưới có một luống hoa, so với xung quanh có điểm bất đồng, hoa vẫn tươi
tắn nở rộ, bên trong ẩn hồng quang lóe sáng.

Y toàn thân chấn động, lúc này dĩ nhiên nhận ra là bên trong luống hoa đang ẩn
giấu vật gì, không ngờ bọn họ bất ngờ cũng đã theo đến đây, vậy tại sao lại
không nói trước cho mình biết?

Trong lòng y cảm thấy nghi hoặc, nhưng lúc này là lúc sanh tử quan đầu, không
có nhiều thời gian suy nghĩ, lập tức bay về hướng đó, Hoàng điểu đuổi sát theo
sau.

Ở phía xa, Lục tuyết kỳ hốt hoảng kêu lên một tiếng, mắt thấy móng vuốt sắc
nhọn của Hoàng điểu sắp chộp lấy lưng của Quỷ lệ, với vẻ phẫn nộ của Hoàng
điểu, như muốn xé tan xác kẻ dám uống lấy thiên đế linh dược thì không hài
lòng.

Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra cực nhanh, Quỷ lệ dùng hết sức lực, dồn
vào thanh quang lóe sáng, bay tới luống hoa, nhưng Hoàng điểu không chú ý đến
y, đuổi sát theo y, cuối cùng cũng bay qua phía trên luống hoa.

Chuyện lạ phát sinh.

Phía dưới đám hoa tươi, đột nhiên ánh hồng quang mở rộng, liền thành 1 khối,
phía trên không trung, xuất hiện một cổ đỉnh màu đỏ, chính là kỳ bảo của Quỷ
vương tông – Phục Long đỉnh.

Một người đứng ở phía trên Phục Long đỉnh, sắc mặt bình tĩnh, miệng lẩm nhẩm
niệm chú, chính thị Quỷ vương.

Câu chú thần bí, vang dội lại, cùng lúc đó, Thanh Long, U Cở đã xuất hiện bên
cạnh luống hoa, song thủ huy động liên tục, lập tức thôi động linh lực từ phục
đỉnh thần bí khôn lường, “Khốn Long Khuyết trận” bắt đầu phát động, hồng quang
tạo thành một cái lồng sáng, liền lạc vô khuyết, tạo thành một tấm màn hồng
quang, trên không tụ lại ở giữa phục long đỉnh, vây lấy Hoàng điểu ở bên
trong.

Hoàng điểu không cam tâm bị giam cầm, lập tức tả xung hữu đột, nhưng không
biết là do cuộc chiến với Hắc thủy huyền xà làm hao tốn sức lực, hay là do
pháp lực mạnh mẽ của Khốn Khuyết trận, sau vài lần đâm sầm vào bức tường ánh
sáng, không có cách nào thoát ra được, hơn nữa còn bị sức mạnh thần bí phản
chấn lại, toàn thân thương thế nặng nề.

Cuối cùng, tựa hồ như biết là không còn có thể kháng cự, Hoàng điểu kêu thảm
một tiếng, đứng lại bên trong bức màn ánh sáng màu đỏ, không động đậy nữa.

Quỷ vương cười dài một tiến, nhẹ nhàng đáp xuống đất, Quỷ lệ cũng ôm lấy Tiểu
hôi, đáp xuống bên cạnh y, lúc đó, Thanh Long, U cơ vẫn đang đứng.

Quỷ lệ chau mày, nhìn về phía Quỷ vương, Quỷ vương cười nhẹ, vẫy tay ra hiệu,
nói: “Mọi việc ở đây, đợi ngươi trở về sẽ nói sau.” Nói dứt, mục quang của y
nhìn ra xa, nhìn thấy bọn Pháp tương, Lục tuyết kỳ các người, đột nhiên nhìn
Quỷ lệ cười nói: “Ngươi thử nói xem, làm sao chúng ta xử trí mấy người này
đây?”

Quỷ lệ thân hình chấn động, nhìn Quỷ vương tuy vẫn mỉm cười hòa nhã, nhưng
trong ánh mắt lấp lánh tinh quang, ẩn chứa một tia băng lạnh.

Xung quanh, tất cả đột nhiên an tĩnh không một tiếng động.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.