Tru Tiên (Sắc Hiệp) – Chương 5: – Botruyen

Tru Tiên (Sắc Hiệp) - Chương 5:

Sory nha.lại post nhầm nữa rồi

P4

Đêm đã khuya, Tiểu Phàm đã thoả mãn bản thân. Y đang chìm dần vào giấc ngủ. Chợt có tiếng gõ cửa khe khẽ. Trương Tiểu Phàm vội nhỏm dậy, trong lòng nhủ thầm: 'Biết đâu lại là sư nương'. Nghĩ đến thân hình tuyệt đẹp của sư nương, nếu đêm nay được ôm vùng da mịn màng đó ngủ thì thật không còn gì sung sướng hơn, mặt y bổng đỏ lên như chu sa.

'Kẹt'. Một tiếng cửa nặng nề vang lên. Mắt Trương Tiểu Phàm chợt loé lên. dưới ánh trăng non mờ ảo, một người con gái áo đỏ đang đứng đấy, gương mặt như đoá phù dung, đẹp tựa đào lý, thanh cao thoát tục.
Y ngây người ra nhìn, tim bỗng đập nhanh hơn, miệng khe khẽ gọi: “Sư tỷ!”

Người con gái ấy tất nhiên chính là Điền Linh Nhi, cô ta thấy Trương Tiểu Phàm thọ thương, trong lòng lo âu, nên lén chạy đến xem xét tình hình. Nàng không dám đi sớm, sợ Điền Bất Dịch phát hiện. Chiều nay, rõ ràng cha nàng vô cùng nóng giận. Nếu bị lão bắt gặp nàng đến thăm y, chưa biết chừng Tiểu Phàm còn bị đòn thêm.

Trong khi đó Trương Tiểu Phàm ngây người ra ngắm vị sư tỷ xinh đẹp. Cũng giống như Tô Như, thân thể của Điền Linh Nhi, y đã thấy không biết bao lần. Nhưng khác với mẹ nàng, cơ thể măng tơ của Linh Nhi y chưa một lần được thân cận. Chợt nghĩ đến cảnh trong một đêm được lần lượt ôm áp cả mẹ lẫn con, lòng y nổi lên một cảm giác ngọt ngào vui sướng. Dương vật y vốn đã mềm như bún sau đợt thủ dâm lúc trước, nay lại từ từ ngóc đầu dậy đòi quyền sống.
Thấy Trương Tiểu Phàm ngây đuỗn ra, cô ta không nhịn được trách: “Đệ đứng đó làm cái gì?”

Trương Tiểu Phàm sực tỉnh, mặt đỏ bừng lên, đang định kiếm cớ phân giải, vừa lúc thấy Điền Linh Nhi cúi đầu xuống, thì ra Đại Hoàng chạy lại, nó cọ cẫm vào chân cô ta ra chiều thân thiết.

Điền Linh Nhi cúi mình xuống, xoa đầu Đại Hoàng, con chó lè cái lưỡi, liếm vào bàn tay đẹp như ngọc.
'Chí chí chí chí', tiếng con khỉ Tiểu Hôi vang lên, hai người và con chó cùng quay lại nhìn, thấy Tiểu Hôi đã chạy đến sau lưng Đại Hoàng, kéo cái đuôi to của nó, tựa hồ muốn Đại Hoàng tách xa khỏi Điền Linh Nhi. Cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của Điền Linh Nhi, Tiểu Hôi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhe răng ngoác miệng làm bộ hung dữ với cô. Điền Linh Nhi chẳng giận, còn làm mặt xấu trêu lại nó.

Rồi nàng liếc mắt, nhìn lướt Trương Tiểu Phàm từ trên xuống dưới, nói: “Phải rồi, hôm nay cha đánh đệ, còn thấy khó ở không?”
Trương Tiểu Phàm lắc đầu, đáp: “Ổn rồi, sư tỷ.”

Điền Linh Nhi có vẻ bất bình: “Cha cũng thật là, trong lòng khó chịu tại sao lại trút giận lên đệ kia chứ!”
Trương Tiểu Phàm vội nói: “Không đâu, là đệ ngu ngốc mới làm sư phụ giận…”

Điền Linh Nhi nhìn y chằm chằm, Trương Tiểu Phàm không sao nói tiếp được nữa, mồm cứ há ra, Điền Linh Nhi hừ một tiếng, nói: “Thực ra căn bản việc chẳng liên quan gì đến đệ, cha thấy hai người đó tư chất tốt, tâm tình hụt hẫng, cho nên mới…” nói được một nửa, cô ta liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, thầm nghĩ nói thế chẳng hoá ra bảo sư đệ ngốc nghếch hay sao, bèn đổi ý không nói nữa, lảng sang chuyện khác: “Đệ đã uống thuốc gì chưa?”

Trương Tiểu Phàm đáp: “Sư nương cũng vừa đến thăm đệ, còn cho đệ hai viên 'Đại Hoàng Đan', hiệu nghiệm lắm, đệ vừa uống một viên là khỏi hết rồi.” Tất nhiên y chỉ kể đến đó, còn đoạn điên đảo loan phượng về sau thì giấu biến đi không nói đến. (CõiThiênThai.com) Nhưng nói đến đây, y lại cảm thấy tình ý dào dạt. Phút chốc mắt nhìn đăm đăm vào bộ ngực trẻ trung xinh đẹp ẩn sau làn áo đỏ của Điền Linh Nhi.
“Đại Hoàng Đan?” Điền Linh Nhi có vẻ rất ngạc nhiên.
“Vâng,” Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu ngó cô ta, hỏi: “Sao kia?”

Điền Linh Nhi nhìn kỹ Trương Tiểu Phàm, đáp: “Đó là bảo bối của cha, nghe mẹ nói phải lựa hai mươi ba loại linh dược mới luyện chế được, công dụng thần diệu, các sư huynh, rồi cả ta nữa đều chưa có phúc được dùng đến bao giờ.”
Trương Tiểu Phàm há hốc miệng, Điền Linh Nhi đảo mắt, lẩm bẩm: “Lẽ nào cha quả thực đối với đệ lại có biệt nhãn đến thế, nhưng xem ra cũng chẳng giống.”

Trương Tiểu Phàm đáp: “Nhất định là sư phụ nhân từ, thấy đệ thọ thương, bèn ban cho linh dược. Lão nhân gia người tấm lòng thực rộng rãi quá!”

Điền Linh Nhi phì cười: “Cha có tấm lòng rộng rãi… Ha ha, thôi được, không nói với đệ nữa. Í, hình như có tiếng mưa?”
Trương Tiểu Phàm nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên từ bên ngoài phòng âm âm truyền đến tiếng mưa lách ta lách tách. Điền Linh Nhi đi đến trước cửa sổ, đẩy cánh song, gió núi mát lạnh lập tức ùa tới, mang theo hạt mưa li ti buốt giá, phả vào mặt, lạnh tê đi.

Trương Tiểu Phàm bước lại, đứng bên cạnh Điền Linh Nhi, cùng trông ra ngoài.

Đêm đen và tĩnh mịch, giữa khoảng không mưa đang rơi. Cả đất trời một màn đen đặc, chỉ nhìn được đến tiểu viện bên ngoài, nơi lờ mờ những bóng trúc thanh thoát. Mưa lắc thắc trong đêm đen mịt mù, đối với Trương Tiểu Phàm, lại phảng phất chút gì ôn nhu, thậm chí y còn chợt cảm thấy, đêm này thật mỹ lệ, mưa này thật vấn vương, đến hạt nước lanh tanh rớt trên lá trúc, nghe cũng thật êm tai, vọng đến tận nơi sâu lắng nhất trong đáy lòng y.

Chỉ vì ở bên cạnh, là người con gái mỹ lệ ấy, nàng khẽ cất đầu, liền rộn ràng vẻ đẹp mà bảy phần là sự thanh xuân, hai phần là sự hoan hỉ và một phần là sự thê lương, y bèn cứ ngây ra mà nhìn. Cảnh đẹp như thế, tình xuân như thế lại thêm vị sư tỷ như thế bên cạnh, lửa dục trong lòng Trương Tiểu Phàm đương nhiên lại bùng lên mãnh liệt. Nếu như là sư nương ở đây, chắc hẳn y đã to gan làm liều, kéo bà vào lòng, thậm chí lôi tuột lên giường cũng không biết chừng.

Nhưng Điền Linh Nhi trước nay chưa thể hiện chút tình ý gì với y, Tiểu Phàm làm sao dám vọng động. Cái cảnh vừa ôn nhu vừa bức bối này, quả thật không phải ai cũng có kinh nghiệm trải qua.

Mưa!
Ngọn nến lay lắt, chợt sáng chợt tắt trong làn gió núi lùa tới, thi thoảng phát tiếng nổ 'lụp bụp'.
“Mưa rồi.” Điền Linh Nhi bỗng nhiên u uẩn nói.
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng đáp: “Ừ.”

Điền Linh Nhi lại nhìn chăm chăm vào bóng đêm một lát, rồi từ từ xoay mình lại, đến bên bàn, nói khẽ: “Tiểu Phàm, đóng cửa sổ vào đi, hơi lạnh rồi.”

Trương Tiểu Phàm trong lòng chỉ mong có vậy, khẽ gật, đóng cửa sổ lại, rồi ngoảnh đầu nhìn Điền Linh Nhi đang ngồi bên bàn. Trong lòng hồi hộp, y vốn chất phác đôn hậu nhưng kể từ ngày được Tô Như khai tâm, trong đầu y lúc nào cũng chỉ nghĩ về những cơ thể phụ nữ. (CõiThiênThai.com) Lúc này Linh Nhi đang ở trước mặt y đây, không hề thể hiện chút gì là có tình ý, nhưng y lại liên tục tưởng tượng, cảm giác như nàng sắp xé toang quần áo, lao vào mình y. Lại một lần nữa, y nuốt nước bọt trong cổ họng đánh ực. Linh Nhi có vẻ lơ đãng, lấy trong bọc một cái hộp nhỏ, mở nó ra dưới ánh đèn, rồi chăm chú nhìn kỹ.

“Đệ xem cái gì đây.”. Nói đoạn, lấy từ trong hộp ra một tờ giấy mỏng, trên đó viết chi chít những chữ nhỏ xíu, đưa cho Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm đón lấy xem, đột nhiên biến sắc, thất thanh kêu: “Thái Cực Huyền Thanh Đạo pháp quyết! Sư tỷ, thế này…”

Điền Linh Nhi lườm hắn, trách: “Đệ hét lớn như vậy làm gì?”
Trương Tiểu Phàm vội vàng hạ giọng, nói: “Sư tỷ, đây chính là pháp quyết của tầng thứ ba, tỷ…”
“Ta?” Điền Linh Nhi hừ một tiếng, nói: “Ta tất nhiên là muốn truyền cho đệ.”

Trương Tiểu Phàm thất kinh thốt nói: “Nhưng mà sư tỷ, vạn nhất bị sư phụ sư nương biết được, chẳng phải là sẽ trách mắng tỷ sao?”

Điền Linh Nhi sốt ruột nói: “Đệ cũng nói là trách mắng rồi, cha mẹ cùng lắm chỉ mắng ta vài câu, cấm túc một thời gian, thế thì đã làm sao? Đằng nào ta cũng không thể để đệ bị người ta bắt nạt thêm nữa!”. Nói xong nàng quay đầu đi ra cửa, mặc cho mưa rơi trên thân mình. Tà áo bay phất phơ trong gió, thật diễm lệ xiết bao.

Đêm đã khuya lắm rồi…

*
* *

Thời gian hai năm, hoặc nói cho chính xác là một năm rưỡi, vùn vụt trôi, Trương Tiểu Phàm trở thành một thiếu niên mười sáu tuổi, thân hình cao thêm, đã vượt sư tỷ Điền Linh Nhi hơn nửa cái đầu. Trong quãng thời gian này, vì nghiêm lệnh trước đây của Điền Bất Dịch, tất thảy đệ tử Đại Trúc Phong đều bế quan khổ luyện, ngoài lão lục Đỗ Tất Thư hạ sơn ngao du ra, chỉ có mỗi tay đầu bếp Trương Tiểu Phàm này là rỗi rãi nhất.

Hai năm nay, trong hoàn cảnh chẳng ai chú ý đến, Trương Tiểu Phàm đã liên tục một mình tu tập, nhưng điều khiến y nghi ngờ là, theo đúng pháp quyết đại sư huynh Tống Đại Nhân truyền thụ mà y chỉ dùng có một năm đã hầu như hoàn thành tầng thứ hai của Ngọc Thanh Cảnh, đó là 'Luyện Khí'.

Trong lòng hắn phân vân, nhưng rốt cục cũng chẳng hỏi Điền Bất Dịch. Còn Tống Đại Nhân, Điền Linh Nhi và những người khác cứ mải chuyên tâm bế quan tu tập, không rỗi đâu để quan tâm đến chuyện của hắn, Đỗ Tất Thư mà hắn gần gũi nhất lại hạ sơn đi mất rồi, vì vậy y đành chôn sâu nghi ngờ trong lòng. Y bắt đầu tu tập pháp quyết của tầng thứ ba!
Khi Thất Mạch hội võ còn cách chừng một tháng nữa, Đỗ Tất Thư cuồi cùng đã trở về. Nhưng điều bất ngờ là trong thời gian xuống núi, y lại luyện được một thứ pháp bảo rất quái gở. Đó là ba con xúc xắc làm từ gỗ cứng. Nguyên Đỗ Tất Thư rất mê đánh bạc, chẳng hiểu chuyến này y ngơ ngẩn làm sao, lại vác cái thứ kỳ dị này đi làm pháp bảo chiến đấu. Các đệ tử Đại Trúc phong đều tròn mắt kinh ngạc, Tô Như thì dở khóc dở cười, còn Điền Bất Dịch thì nổi giận đùng đùng. Chuyện này mà đốn ra ngoài chả hoá thành trò cười cho thiên hạ hay sao?

Tô Như khe khẽ thở dài, nói với Đỗ Tất Thư: “Tất Thư, con biết đấy, ta và sư phụ từ trước tới nay cũng chẳng ép uổng các con nhất định phải luyện tiên kiếm như những chi phái khác, nhưng pháp bảo thường có quan hệ rất lớn, các con làm việc nên thận trọng.”

Đỗ Tất Thư lén liếc nhìn Điền Bất Dịch, thấy sư phụ sắc mặt phiền muộn không vui, nào dám nhiều lời, vội vàng gật đầu đáp: “Vâng, vâng ạ.”

Tô Như lại nhìn trượng phu, rồi nói với mọi người: “Thời gian trôi nhanh quá, tháng sau là đại thí Thất Mạch Hội Võ rồi. Đến lúc ấy chúng ta sẽ cùng sang bên chi phái chính Thông Thiên Phong, các con phải chuẩn bị sớm đi,” tới đây, khuôn mặt đẹp dịu dàng của bà chợt nghiêm lại, nói nhanh: “Lần này không được để ta và sư phụ thất vọng nữa đấy, biết chưa?”. Nhìn khí khái bà lúc này, thật khó hình dung lúc bà rên rỉ quằn quại khi động chạm thân xác với thằng ngố Trương Tiểu Phàm.

Chúng đệ tử giật mình, đồng thanh hô: “Biết ạ!”

“Sư, sư nương.” Lẫn trong tiếng hô vang của mọi nguời, một giọng nói rụt rè lạc điệu chợt cất lên, Tô Như nhìn lại, thì ra chính là lão thất Trương Tiểu Phàm đang ngồi đằng cuối, bèn hỏi: “Sao thế, Tiểu Phàm?”
Trương Tiểu Phàm thận trọng dè dặt hỏi: “Như ý sư nương vừa nói có phải là cả con cũng đi không ạ?”
Tô Như sững người, rồi khẽ liếc Điền Bất Dịch, trên mặt nở nét cười, mủm mỉm đáp: “Đúng đấy, chẳng phải con cũng là đệ tử của Đại Trúc Phong hay sao?”

Trương Tiểu Phàm mừng rỡ, nhảy cẫng lên hoan hô, đấm tay chúc mừng với Đỗ Tất Thư ngồi bên cạnh, hoàn toàn chẳng để ý đến Điền Bất Dịch ở đằng kia lạnh lùng nói: “Dẫu sao cũng phải có chín người, tính thêm thằng thộn này, vẫn thiếu mất một người, không dùng cũng không được.”

*

* *

Đêm cuối cùng trước ngày Thất Mạch hội võ.

Trương Tiểu Phàm quay về phòng, đã thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi chạy lên giường mình nghỉ ngơi rồi. Đêm nay tâm trạng rất vui vẻ, y vào phòng ngồi xuống bên bàn, đưa mắt nhìn, thấy Đại Hoàng đang nằm dài ra, Tiểu Hôi chẳng biết lại đằng nhà bếp đánh cắp que cời lò đen đủi của y mang về đây từ lúc nào, đang dùng nó cào lên mình con chó.

Y sực nhớ ra, lờ mờ cảm thấy cây gậy này có pháp lực rất lớn, biết đâu có thể dùng làm vũ khí chiến đấu. Nhưng hiện giờ chẳng có bụng dạ đâu mà nghĩ nhiều đến thế, lòng y đang tràn ngập háo hức tham gia Thất Mạch Hội Võ ngày mai
Trên mặt đất thanh que cời nằm im lìm, ở đằng kia con khỉ và con chó đùa rỡn vui vẻ. Trương Tiểu Phàm bất giác cảm thấy, mình và thanh que cời này giông giống nhau, nhìn nó nằm yên trên đất kia, phảng phất có cái vẻ cô đơn.

“Ùi”, y thở dài, thử tưởng tượng mình có thể đạt đến cảnh giới đó, rồi lấy tư thế hoàn toàn ung dung, không có một chút vướng bận nào, lần đầu tiên trong đời y làm một động tác mà các đệ tử Thanh Vân Môn đã làm không biết bao nhiêu lần – động tác 'Khu Vật': hướng về phía que cời lò trên mặt đất vẫy vẫy tay.

Chỉ chớp mắt thôi, mà hình như là vĩnh cửu.

Trương Tiểu Phàm vẫn bình thường, thậm chí chẳng hề có chút đau lòng, chuẩn bị đón chờ một sự thất bại rất đương nhiên, bỗng dưng, que cời lò trên mặt đất nhúc nhích.

Chỉ thoáng nhẹ thôi, tí ti, hình như vừa thức tỉnh sau một thời gian ngủ sâu rất dài, nó nhúc nhích!.

Trương Tiểu Phàm lạnh người………..

*
* *

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Trương Tiểu Phàm sực tỉnh, chạy vội ra mở cửa. Lần này y lại cứng người một lần nữa. Nhưng không vì sợ hãi mà vì xúc động. Trước mặt y, sư nương Tô Như đang đứng đó, áo bào tung bay, chẳng khác thần tiên giáng thế. Mái tóc bà xoã tung, không bới lên như thường lệ, đang tung lên trước cơn gió miền sơn cước. Nếu có ai tạc tượng bà lúc này, thì đó sẽ là bức tượng về một vị nữ thần đang hạ phàm.
Tô Như mỉm cười: 'Ta vào được chứ?'.

Tiểu Phàm bật lên nói: 'Sư nương, mời sư nương vào'.

Tô Như yêu kiều mỉm cười, rồi bước vào trong phòng. Dáng đi uyển chuyển như mê hoặc người khác. Trương Tiểu Phàm hơn một tháng nay chuyên tâm tu luyện, tưởng như quên bẵng chuyện trai gái. Lúc này cơn thèm muốn lại rần rật nổi lên. Y đưa tay, khép cửa lại.

Đến giữa phòng Tô Như quay lại nhìn y, một nụ cười mê hồn, bí hiểm. Bằng một động tác duyên dáng nhất, nàng xuôi hai tay ra, chiếc áo bào từ từ trượt trên người nàng rơi xuống đất. Tiểu Phàm 'a' lên một tiếng. Tô Như bên trong không hề mặc quần áo, nàng đang hoàn toàn khoả thân. (CõiThiênThai.com) Ánh bạch lạp bập bùng soi lên người nàng. Cả cơ thể nàng trắng như bạch ngọc, đầy đặn như một kiệt tác của tạo hoá. Đây là lần đầu tiên, y được ngắm nhìn cơ thể sư nương một cách gần gũi, cảm giác như chỉ cần giơ tay ra. Cặp vú kia, cái lồn kia, cặp giò kia, cái eo kia. Tất cả sẽ đều là của y. Dương cụ của Trương Tiểu Phàm lại hùng dũng trở lại, chẳng kém gì lần xuất tinh trong u cốc.
'Sư nương, thế này là sao….?' Tiểu Phàm lắp bắp hỏi.

Tô Như mỉm cười dịu dàng: 'Ngày mai tất cả chúng ta đều lên Thông Thiên phong tham gia đại hội rồi. Ngươi lần đầu tham dự, chắc rất lo lắng phải không. Ta đến đây để giúp ngươi lấy lại tinh thần'. Nói đến đây nàng bật cười khúc khích.

Rồi không đợi y phản ứng, nàng tiến sát lại, luồn hai tay vào trong cổ áo y, vuốt ve phần ngực Trương Tiểu Phàm trong khi cặp môi của nàng mơn man hon lên da cổ y. Tiểu Phàm thở khẽ một tiếng, ngửa cổ lên, cảm nhận sự sướng khoái của việc được một người phụ nữ kích thích.

Điền phu nhân như một nhà ảo thuật, hai bàn tay, đôi môi nàng đưa đến đâu, da y nổi gai ốc đến đấy. Nàng mơn trớn trên ngực y, dùng lưỡi vê đầu ti của y, rồi dần đưa môi xuống thấp. Ngực, bụng, rốn rồi eo …. và rồi…. bằng một động tác mạnh mẽ, Tô Như tụt quần Tiểu Phàm xuống. Dương vật y bật lên, chĩa thẳng ra trước mặt vị phu nhân xinh đẹp, khả kính và cũng đây dâm đãng. Đầu cu nở to ra, bóng lưỡng đỏ ao, trên đó li ti những mạch máu đó đang sôi sùng sục. Tô Như rên lên: 'To quá! Ngon quá!'. Trương Tiểu Phàm mở to mắt ra, không hiểu sư nương định làm gì nữa.
Y chưa kịp hỏi đã cảm thấy đầu cu được bao bọc bởi một không gian ấm nóng. Định thần nhìn lại, thì ra nàng đã ngậm dương vật y vào miệng. Tiểu Phàm vội kêu lên, nhích người ra: 'Đừng sư nương, dơ lắm!'. Nhưng chưa kịp rút cu ra, Tô Như đã ôm eo y kéo lại, tiếng nói nàng vang lên, lúng búng vì dương vật y đang chật trong miệng: 'Thật dơ không, để ta làm cho sạch nhé'. Rồi bất thình lình, nàng mút một cái thật mạnh.

Trương Tiểu Phám kêu lên một tiếng, hai chân y run bắn lên như muốn khuỵ xuống: 'Sư nương! Sư nương! Sướng quáaaaaaaaaaaaaaa…'. Tô Như liếc mắt lên nhìn y, dâm đãng hỏi: 'Vậy sao? Ta thôi nhé'.
'Đừng sư nương' Tiểu Phàm cuống quít 'Đừng dừng lại'.

Tô Như cất tiếng cười giòn. Tiếng cười của nàng lanh canh vang lên như trăm vạn viên ngọc quí va vào nhau, êm ái vô tận. Nàng lại tiếp tục liếm mút cu y. Lưỡi nàng như một con rắn, quấn quanh đầu khất, liếm xuống túi ngọc hành, ngậm lấy một hạt vào miệng, rồi lại nhả ra, cắn vào một chỗ khác. Mỗi động tác của nàng đều khiến y chết ngất vì sung sướng.

Bất chợt nàng ngoạm lấy dương vật, tọng trọn vẹn nó vào họng mình. Rồi nhanh như chớp, nàng xục thật mạnh. Trương Tiểu Phàm rú lên sung sướng, ở phía dưới, mái tóc Tô Như bị bàn tay y vò xé, rối tung lên, đầu nàng rung lên, đẩy đưa theo nhịp điệu càng lúc càng tăng. (CõiThiênThai.com) Dương vật của Tiểu Phàm như đang địt phầm phập vào một cái lỗ đầy nhục cảm.
Tốc độ càng lúc càng gia tăng. Tiểu Phàm mắt càng lúc càng đờ đẫn. Miệng Tô Như bám chặt lấy cặc y, ma sát khắp dương cụ, bàn tay nàng không ngừng vuốt ve vật đang căng phồng ấy. Sau chót, y gào lên một tiếng thống khoái, từng dòng khí nóng hổi bắn ra từ đầu cu, đi thằng vào họng Tô Như. Nàng không dừng lại, tiếp tục mút mạnh chim y.

Những luồng tinh khí liên tiếp bắn ra, nàng nuốt liên tục mà không kịp, trào cả ra hai bên mép, nhễu xuống cổ, xuống ngực trông gợi dục đến không ngờ. Cho đến khi Tiểu Phàm xuất tinh đến giọt cuối cùng, ngồi bệt xuống đất, nàng mới dừng lại. Cả khuôn ngực trắng sữa của nàng đã nhoe nhoét tinh khí của y. Không chùi sạch, nàng đứng thẳng lên, lại trùm áo bào lên người, cười bí ẩn: 'Đây chỉ là màn khởi đầu. Nếu người thi đấu tốt. Ta sẽ thưởng ngưoi nhiều thứ thú vị hơn nhiều'. Thế rồi nàng nhón gót, thân hình lướt ra ngoài cửa, biến mất trong màn đêm.

Tiểu Phàm áo trễ sang hai bên, quần tụt đến đầu gối, ngồi bệt trên sàn nhà, hổn hển thở dốc. Trên đầu cu y, một giọt tinh trùng còn vương khẽ rỉ ra. Y vẫn chưa hiểu rõ những gì vừa xảy ra, những gì đã làm y điên vì sung sướng.
Y và Tô Như đều không biết. Ngoài kia, nơi khuất sau rặng trúc, Điền Bất Dịch đang ngửa mặt nhìn mây đen phủ kín bầu trời, thở dài……………
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.