Tru Tiên (Sắc Hiệp) – Chương 3: – Botruyen

Tru Tiên (Sắc Hiệp) - Chương 3:

Hai đệ tử chi phái Long Thủ phong là Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ vâng mệnh sư phụ Thương Tùng đạo nhân lên Đại Trúc phong. Sứ mệnh của họ là thông báo cho Điền Bất Dịch biết về những thay đổi trong Thất Mạch hội võ sắp tới.
Nguyên Thất Mạch hội võ là đại hội võ thuật lớn nhất của nội bộ phái Thanh Vân môn, tham gia là các đệ tử trẻ tuổi của bảy chi phái, cứ sáu mươi năm tổ chức một lần. Một hoa giáp đối với người thường thì quả là lâu nhưng đối với những người tu tiên thì cũng không phải là một quãng thời gian ghê gớm gì. Nguyên những năm trước tại Thất Mạch Hội, mỗi chi phái trong Thanh Vân Môn đều cử ra bốn người, riêng chi phái chính là Thông Thiên Phong lại đưa thêm bốn người nữa, tổng cộng là ba mươi hai, rồi rút thăm cặp đấu, người thắng vào vòng trong, cứ thế qua năm vòng, người chiến thắng cuối cùng chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Thanh Vân Môn, sẽ được các vị sư trưởng quan tâm bồi dưỡng. Tuy nhiên đến lần đại hội sắp tới, Thương Tùng đạo nhân cho rằng đại thí Thất Mạch Hội Võ vốn là để phát hiện ra nhân tài trong số đệ tử của các chi phái, sau đó bồi dưỡng thêm. Đến nay, Thanh Vân Môn đệ tử đông tới gần một nghìn người, trong đó lớp đệ tử trẻ mới vào đặc biệt nhiều, không thiếu gì những nhân vật thiên tài xuất chúng. Với suy nghĩ như thế, xét thấy cơ hội sáu mươi năm mới có một lần, mà chỉ cho mỗi chi phái đưa ra vỏn vẹn có bốn người, thật là ít quá. (CõiThiênThai.com) Vì vậy ông ta đề nghị, bảy chi phái đều đưa ra chín đệ tử, trong đó chi phái chính nhân số đông nhất, thì đưa thêm một người nữa, là thành sáu mươi tư người, trên cơ sở ấy lại bắt thăm cặp đấu như trước kia, trải qua sáu vòng, chọn ra người chiến thắng. Như thế khỏi phải nuối tiếc là để sót ngọc quý giữa lòng biển khơi.
Chuyện này nghe qua tưởng rất hay nhưng thực chất đối với Đại Trúc phong lại vô cùng bất lợi. Đại Trúc phong lúc này cả thảy chỉ có tám đệ tử, tức là ít hơn so với giới hạn một người. Tư chất các đệ tử lại tầm thường. Nếu như trước kia chỉ có ba mươi hai người thi đấu, nếu gặp may, còn có thể tiến vào đến vòng ba thậm chí tứ cường, nay tăng lên sáu mươi tư người, cơ hội vào sâu lại càng mong manh. Trong khi đối với những chi phái người đông thế mạnh như Thông Thiên phong, Long Thủ phong hay Tiểu Trúc phong, quy định này vô cùng có lợi.

Điền Bất Dịch đương nhiên hiểu rõ điều này, thần sắc lộ vẻ rất không vui. Tô Như thấy thần sắc của trượng phu rất khó coi, khe khẽ lắc đầu, đưa mắt ra hiệu. Điền Bất Dịch trong lòng làm gì mà không rõ ý tứ của thê tử, chuyện này đã do chưởng môn sư huynh và Thương Tùng thương nghị rồi, thì coi như đã được quyết định, có tranh biện cũng vô ích, bèn lạnh lùng bảo: “Như vậy càng tốt, ta chẳng có ý kiến gì cả.”

Tề Hạo mỉm cười, đáp: “Thế thì hay quá. Ngoài ra trước lúc lên đường, gia sư có dặn con một chuyện, Lâm sư đệ đây và một vị Trương sư đệ là toạ hạ đệ tử của Điền sư thúc vốn là bạn cũ biết nhau từ trước, hi vọng Điền sư thúc để bọn họ hàn huyên lại chuyện xưa.”

Điền Bất Dịch trong lòng đang giận dữ, xua tay sốt ruột nói: “Được rồi, được rồi.”

Lâm Kinh Vũ đợi nãy giờ đã phát nóng ruột, hiềm nỗi đang ở trước mặt tiền bối trưởng lão, nên không dám phát tác, lúc này thấy lão đồng ý, bèn quay mình đi lại phía Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm bồi hồi, cũng bước ra.
Lâm Kinh Vũ đi đến trước mặt hắn, ngắm nghía kỹ càng một hồi, tròng mắt chợt đỏ lên, ngắc ngứ nói: “Mi lớn quá rồi, Tiểu Phàm.”

Trong lòng Trương Tiểu Phàm chộn rộn bao cảm giác, chỉ biết gật đầu thật mạnh: “Mi cũng thế mà. Phải rồi, thảm án trong thôn năm xưa mi đã có manh mối gì chưa?”

Lâm Kinh Vũ lắc đầu: “Mấy năm nay ta đã hỏi sư phụ rất nhiều, nhưng đều chẳng có tiến triển gì cả, thế còn mi?”
Trương Tiểu Phàm cười khổ: “Ta cũng vậy thôi.”
Lâm Kinh Vũ kéo tay hắn, bảo: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Trương Tiểu Phàm do dự, ngoảnh đầu nhìn Điền Bất Dịch và Tô Như, Điền Bất Dịch chẳng thèm lý đến, Tô Như thì mỉm cười nói: “Đi đi!”

Trương Tiểu Phàm mừng rỡ, gật đầu với bà ta, rồi hấp tấp cùng Lâm Kinh Vũ bước ra ngoài.

Hai người bước ra, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Đến trước cửa phòng của Tiểu Phàm thì dừng lại. Kinh Vũ khẽ hỏi: 'Đây là nơi ở của mi à?'. Tiểu Phàm ờ một tiếng. Kinh Vũ nhìn người bạn thời thơ ấu của mình cười nói: 'Bao lâu nay, ta thường xuyên nhớ đên mi. Mi sống có tốt không?'. Trương Tiểu Phàm mi mắt đỏ lên nói: 'Ta cũng rất nhớ mi. Ta sống ở đây rất tốt. Sư phụ, sư nương và các huynh đệ đều rất tốt với ta'. Kinh Vũ gật đầu nói: 'Hay lắm. Ta ở Long Thủ phong cũng rất tốt'. Rồi đột nhiên y hạ thấp giọng xuống nói 'Tiểu Phàm mi có còn là bạn của ta không?'
Trương Tiểu Phàm thấy y đột nhiên nói giọng đầy e dè thì quay lại nhìn thẳng vào mắt bạn mình, khẳng khái nói: 'Đương nhiên rồi. Khi xưa như thế nào, bây giờ vẫn vậy'.

Kinh Vũ gật gật nói: 'Ta có một chuyện muốn hỏi. Nhưng ta chỉ có thể hỏi người bạn tốt thuở nhỏ Trương Tiểu Phàm của ta thôi. Nếu ngươi không còn là y nữa thì ta sẽ không hỏi đâu. Chuyện này rất quan trọng, không thể để cho ai biết được'.

Tiểu Phàm đột nhiên thấy hào khí xông lên, mạnh dạn đáp: 'Được. Ta là bạn tốt của mi. Ta nhất quyết không nói với người thứ hai'.

Lâm Kinh Vũ cắn cắn môi dưới, rồi quả quyết nói: 'Là thế này, gần đây … hạ thể ta thường xuyên nóng lên, cái đó của ta thỉnh thoảng lại dựng đứng lên, rất là khó chịu. Những lúc như thế mà ta nhìn thấy mấy vị sư tỷ …. ta …. ta chỉ muốn ôm chầm lấy họ thôi. Ta rất sợ. Không biết có phải do ta luyện Thái cực huyền thanh sai đường không, hay ta mắc bệnh gì. Ngươi có bị thế không?'

Nên biết người thời này kiến thức về chuyện sinh lí thường không được phổ biến rộng rãi. Ai đến tuổi lớn thì tự biết hoặc may ra có người lớn chỉ cho thì khá hơn thôi. (CõiThiênThai.com) Kinh Vũ lớn lên trong Long Thủ phong, y là ít tuổi nhất, vị sư huynh gần y nhất tuổi cũng gần bốn mươi, với những chuyện này gần như đã quên hết. Nên khi y đến tuổi trưởng thành, không ai nói với y đang có chuyện gì xảy ra cả. Lâm Kinh Vũ hàng ngày rất trầm tĩnh, nhưng đối với những đòi hỏi này càng lúc càng hoang mang.

Tiểu Phàm vốn tưởng y nói về chuyện vụ án năm xưa tại Thảo Miếu thông, ai dè lại là chuyện này, trong lòng cũng có chút thất vọng. Nhưng y vẫn cười đáp: 'Ta cũng bị như mi. Đôi lúc cũng khó chịu lắm. Nhưng ta có cách để làm dịu đi'. Nói rồi y rỉ tai Lâm Kinh Vũ phương pháp thủ dâm. Lâm Kinh Vũ nghe đến đâu, mặt sáng ra đến đấy, luôn mồm khen hay.

Sau cùng Kinh Vũ thở phào một tiếng nói: 'Đêm nay nhất định ta sẽ thử'. Tiểu Phàm cười hi hi nói: 'Kín đáo thôi. Để người khác biết thì không hay đâu'. Cả hai liền hô hô cười rộ.

Trên đại điện, lúc này chỉ còn một người khách là Tề Hạo. Y phục trang toàn trắng, tiêu sái xuất chúng, thần sắc điềm đạm trầm tĩnh, chầm chậm nhìn khắp chúng đệ tử Đại Trúc Phong, cuối cùng mục quang rớt lại trên mình Tống Đại Nhân, vòng tay cười: “Vị này chắc là Tống Đại Nhân Tống sư huynh rồi! Kỳ đại thí trước chúng ta đã có gặp mặt.”
Tống Đại Nhân vội vàng đáp lễ: “Tề sư huynh trí nhớ thật tốt, vẫn còn nhớ tay bại tướng này.”

Tề Hạo tiếp tục nói chuyện với bọn đệ tử, y tu hành có thành tựu, được sư trưởng tin tưởng và tôn trọng, thường đi khắp nơi trong thiên hạ, xem rộng biết nhiều, lại thêm miệng lưỡi linh lợi, nói năng như nhả ngọc phun châu, một lát sau đã khiến bọn đệ tử cảm thấy thân thiết, đến Tống Đại Nhân từng bại dưới tay y, cũng sớm xoá đi hết những cảm giác thù địch.

Một tràng cười vang lên, chẳng biết Tề Hạo nói chuyện khôi hài gì, mọi người đều phá lên cười lớn, sau đó, y vô tình đưa mắt về phía Điền Linh Nhi nãy giờ vẫn đứng sau lưng Tô Như, tức thời nhìn thấy 'Hổ Phách Chu Lăng' quấn quanh hông cô ta, ánh mắt liền sáng lên, mỉm cười nói: “Vị cô nương này chẳng hay có phải là Điền Linh Nhi Điền sư muội đại danh đỉnh đỉnh?”

Điền Linh Nhi nhướn mày, hỏi: “Huynh làm sao mà biết ta?”

Tề Hạo mỉm cười, đi lên mấy bước, nhìn cô nói: “Điền sư muội tuổi vừa mười sáu, tu tập Thái Cực Huyền Thanh Đạo đã đạt tới trình độ rất cao, chuyện này khắp bản môn đều biết, ta vốn ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Điền sư muội không chỉ có dung mạo như hoa, mà tâm tư cũng rất mẫn tuệ, làm sư huynh ta phải hổ thẹn rồi.”

Điền Linh Nhi thấy y đứng trước mặt, thân hình anh tuấn cao nhã, miệng thì tán dương mình xinh đẹp, trong lòng thốt nhiên cảm giác rất ngọt ngào, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra giận dỗi: “Chỉ giỏi linh tinh, chẳng giống sư huynh chút nào, không biết xấu!”

Điền Bất Dịch cau mày, Tô Như quát lên: “Linh Nhi, không được nói bậy.”

Tề Hạo vội vàng nói với Tô Như: “Tô sư thúc ngàn vạn lần đừng nên trách cứ sư muội, đều là tại con nói năng không suy xét, mạo phạm sư muội.” Nói tới đây, y thò tay vào trong bọc lấy ra một cái hộp gấm, đưa cho Điền Linh Nhi, cười nói: “Điền sư muội, trong cái hộp nhỏ này là 'Thanh Lương Châu', do mấy năm trước ta theo gia sư Thương Tùng Chân Nhân hành hiệp, tiễu trừ một bọn hung đồ ma giáo mà tình cờ lấy được, tuy chẳng phải là vật gì kỳ trân dị bảo, nhưng mang bên mình có thể chống nóng phòng rét, ngoài ra nghe nói đối với nữ nhân, nó còn có tác dụng giữ gìn nhan sắc, bảo vệ làn da. Hôm nay xin tặng cho sư muội, tạm coi như là sư huynh tạ tội.”

Khuôn mặt Điền Linh Nhi lại hồng lên, chưa kịp cất lời, Tô Như đã bảo: “Tề sư điệt, Thanh Lương Châu này cũng là một bảo vật, Linh Nhi không nhận nổi đâu, con mau mau thu lại đi.”

Tề Hạo mỉm cười: “Tô sư thúc có chút không rõ, Thanh Lương Châu này đối với con không có tác dụng nhiều, chỉ như là gân gà mà thôi. Nhưng Điền sư muội thanh xuân mỹ mạo, dùng thì rất phù hợp, cũng coi như một chút thành ý nhỏ nhoi của con, chỉ mong Điền sư muội đừng ghét bỏ.”

Điền Linh Nhi nhìn Tề Hạo, vẻ mặt hết sức dịu dàng, giơ tay đón lấy cái hộp nhỏ, khe khẽ nói: “Đa tạ Tề sư huynh.”
Tề Hạo dường như hết sức vui mừng, mặt mày rạng rỡ, nói: “Không cần đa tạ, không cần đa tạ, sư muội thiên tư thông tuệ, tương lai tiền đồ không thể tiên lượng. Kể ra trong Thanh Vân Môn, nhân tài tuy nhiều, nhưng có được tư chất như muội đây thì lại quá ít, ta cũng cam bái hạ phong thôi.”

Điền Bất Dịch nghe lọt tai, khuôn mặt lần đầu tiên nở nụ cười, Điền Linh Nhi nói: “Sư huynh quá khen rồi.”
Bỗng nghe bên ngoài điện một tiếng hét lớn: “Ối cha!”

Âm thanh chưa dứt, đã thấy một bóng người từ bên ngoài bắn vào, ngã đánh rầm xuống nền đất, dư thế còn mạnh, lại lăn long lóc về sau mấy vòng, đầu mặt lấm lem, luống ca luống cuống. Mọi người nhìn kỹ, chẳng phải Trương Tiểu Phàm thì còn là ai?

Tất thảy mọi người trong Đại Trúc Phong đều biến sắc, Điền Linh Nhi đối tốt với Trương Tiểu Phàm nhất, lao ngay lại đỡ hắn dậy, vội vàng hỏi: “Tiểu Phàm, đệ sao vậy?”

Trương Tiểu Phàm ngã một cú không nhẹ, trong đầu còn ong ong, nhưng miệng vẫn đáp: “Không, không có gì, đệ không sao.”

Vừa lúc ấy, Lâm Kinh Vũ cũng từ bên ngoài chạy tọt vào, mặt mày lo âu, hỏi: “Tiểu Phàm, mi không sao chứ, ta nhất thời lỡ tay…”.

Thì ra sau khi bàn việc lúc nãy, Lâm Kinh Vũ liền đề nghĩ hai người tỉ thí chút võ công. Trương Tiểu Phàm không từ chối được đành cùng y động thủ. Nhưng Lâm Kinh Vũ tư chất hơn người, đạo hạnh đã có thành tựu rất cao, trong khi Tiểu Phàm tư chất kém cỏi hầu như chưa tiến được chút nào. Vừa qua hai chiêu đã bị Kinh Vũ đánh bay vọt người lên, văng vào đại điện.

Mọi người trong Đại Trúc Phong đều biến sắc, Điền Bất Dịch lòng ngập tràn giận dữ, thốt tiến lên một bước, một làn khí đỏ thoáng qua trên mặt.
Tề Hạo tái mét người, không như Lâm Kinh Vũ, y vào Thanh Vân Môn đã lâu, biết rõ thực lực của Đại Trúc Phong tuy kém xa sáu chi phái còn lại, nhưng thủ toạ Điền Bất Dịch và thê tử Tô Như thì đúng là thần thông quảng đại, các chi phái kia từ xưa tới nay chưa từng có ai dám xem thường họ. (CõiThiênThai.com) Thương Tùng Đạo Nhân nhìn xa trông rộng, trước lúc y lên đường đã dặn: Điền Bất Dịch khí lượng nhỏ nhen nhưng tu hành rất cao thâm, thêm phu nhân lão cũng là tài nữ nổi danh của Thanh Vân Môn, đến chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân còn phải kính phu phụ họ ba phần, vì vậy không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tuyệt nhiên đừng trêu vào lão.

Tề Hạo vội vàng án lên trước mặt sư đệ, cười vuốt: “Điền sư thúc đại nhân đại lượng, xin hãy nể mặt gia sư, đừng bận lòng đến đám vãn bối kém hiểu biết chúng con.”

Trương Tiểu Phàm thấy Lâm Kinh Vũ chọc giận sư phụ, lòng đầy lo lắng, Lâm Kinh Vũ đứa con côi cút của thôn Thảo Miếu, trong mắt hắn, cũng thân thiết như là huynh đệ ruột thịt vậy. Lúc này thấy Tề Hạo đứng ra xin cho Lâm Kinh Vũ, đầu y nóng lên, không nhịn được cũng chạy ra quỳ xuống trước mặt Điền Bất Dịch, nói: “Sư phụ, đều là đệ tử không ra gì, nhìn thấy Kinh Vũ, à không, nhìn thấy Lâm sư huynh ngự kiếm lướt tới, bèn muốn xem xem huynh ấy đã tu hành ra sao, thế là mới động thủ, tất cả là do đệ tử…”

Điền Bất Dịch trong lòng vốn đã buồn chán, cơn giận dữ không có cách nào phát tiết, đã phải miễn cưỡng nén xuống. Tề Hạo thì coi như thôi, nhưng thấy Trương Tiểu Phàm cũng quỳ xuống trước mặt, lắp ba lắp bắp, trông ngu không chịu được, lửa giận trong lòng bùng dậy, lão hét lớn: “Câm miệng, đồ vô dụng!”

Nói đoạn tụ bào phất lên, Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy gió thốc vào mặt, đột nhiên người nhẹ hẫng đi, trước-sau, trái-phải, trên-dưới, đều ào ạt cuồng phong, không khí xung quanh dường như bị rút cạn hết, đầu nặng mà chân nhẹ. Tiếp đến một luồng đại lực bài sơn đảo hải ập đến, thân mình y không tự chủ được nữa bay vụt về sau, lao thẳng vào một bên Thủ Tĩnh Đường, 'bình' một tiếng thật to, đâm sầm vào tường, rớt xuống, lúc ấy Trương Tiểu Phàm thấy đầu quay mòng mòng mắt nổ đom đóm, cổ họng mằn mặn, rồi 'ộc' ra một ngụm máu tươi, ngất đi ngay lập tức.
Trong Thủ Tĩnh Đường, ai nấy sững sờ.

*
* *

Về đêm, sắc trời đen kịt lại.

Trương Tiểu Phàm chầm chậm bò dậy. Y đang ở trong phòng riêng. Xung quanh vắng vẻ, cô liêu. Tiểu Hôi và Đại Hoảng thấy y đã tỉnh liền nhắng lên. Một khỉ một chó ở trong phòng đùa nghịch mãi không thôi, 'oẳng oẳng oẳng' với 'chí chí chí' cứ thoắt lại vang lên.

Trương Tiểu Phàm khoé miệng lộ nét cười, đi đến bên bàn ngồi xuống. Trước ngực y vẫn ngâm ngẩm đau, nhưng trong đầu thì tràn ngập những kỳ thuật diệu pháp mà Điền Bất Dịch và mấy người kia giở ra lúc giao đấu, lòng y nghĩ mãi những chuyện đó, bất giác thở dài.

“Làm sao mà lại thở dài?” Một giọng ôn nhu bình hoà từ ngoài cửa vọng vào.

Trương Tiểu Phàm giật mình, ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là sư nương Tô Như đang đứng ở cửa, gió đêm hiu hiu, lay tà áo bà bay nhè nhẹ, khác nào tiên nữ. Y vội vàng đứng dậy chào: “Sư nương.”

Tô Như đi lại trước mặt Trương Tiểu Phàm, đặt tay lên vai y, mỉm cười bảo: “Không sao đâu, con ngồi đi.”
Trương Tiểu Phàm tự dưng đâm lo, không dám trái lời, bèn ngồi xuống, Tô Như ngắm kỹ sắc mặt hắn, lại thò tay thăm vết thương trước ngực, gật gật đầu: “Hãy còn khá, không có vấn đề gì lớn.” Nói rồi bèn thò tay vào trong bọc lấy một lọ nhỏ màu trắng, dốc ra một hoàn thuốc vàng óng chỉ bé bằng đầu ngón tay, đưa cho hắn bảo: “Con uống đi.”
Trương Tiểu Phàm do dự một lát, đón lấy nuốt vào, giây lát sau cảm thấy một làn hơi ấm áp từ đan điền bừng dậy, rồi tán vãng ra khắp tứ chi và đỉnh đầu, toàn thân nóng lên rất dễ chịu, đến cơn đau âm ỉ ở ngực cũng biến mất chẳng thấy gì nữa.

Trương Tiểu Phàm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đứng dậy vận động thân thể một lát, quả nhiên tất cả lại như thường, linh dược thần hiệu, chẳng còn thương tích gì cả. Trong lòng hắn hoan hỉ, vội vàng nói với Tô Như: “Cảm ơn sư nương.”
Giây lát hai người đêu im lặng. (CõiThiênThai.com) Không hẹn mà gặp, cả hai cùng nhớ lại chuyện chiều nay, rồi tiếp đó là về những đêm bên hồ nước nóng. Sau cùng, Tô Như phá vỡ sự im lặng trước: 'Chiếc quần đó, ngươi có còn giữ không?'. Tiếng nói bà nhẹ như hơi thở. Tiểu Phàm mặt đỏ bừng, dương vật trong quần bắt đầu ngỏng dậy. Y lí nhí: 'Con cất nó như báu vật'. Tô Như khẽ cười: 'Hôm nay ngươi giận sư phụ lắm đúng không? Ngươi đứng trách ông ấy. Tuy nóng tính thế thôi, nhưng ông ấy rất thương các ngươi'. Tiểu Phàm vội nói: 'Con không dám. Đệ tử luôn biết ơn sư phụ và sư nương'. Tô Như hạ thấp giọng xuống nữa: 'Nghe ngươi nói, ta biết ngươi vẫn còn ấm ức lắm. Thôi, để ta thay ông ấy xin lỗi ngươi vậy'.

Nói chưa dứt, bà bỗng nắm dải áo, rút mạnh. Hai tà áo trễ xuống, hôm nay nàng không mặc áo lót, hai gò ngực trắng ngần lộ ra, nhô lên kiêu hãnh. Bộ ngực này Tiểu Phàm đã thấy nhiều lần nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên được thấy gần như vậy. Y run bắn người lên, không biết phải nói sao. Tô Như đưa tay ra, vòng ra sau gáy y, kéo đầu y rúc vào ngực mình. Tiểu Phàm rên lên một tiếng, há miệng to ra, ngậm luôn lấy một bên vú của nàng.

Tô Như kêu khẽ 'ôi, a' rồi nàng xiết tay, ôm y chắt hơn. Tiểu Phàm như đang lạc vào cõi thiên thai. Miệng ngậm chặt một bên vú, tay kia xoa nắn không ngừng vú còn lại. Ở phía dưới, dương vật y dựng lên, đội qua lớp vải mỏng, chọc chọc vào hạ bộ của Tô Như. Nàng cảm giác càng lúc càng tăng, hơn mười năm không quan hệ thể xác khiến người nàng nóng rực lên. Tô Như ôm Tiểu Phàm thật chặt miếng lẩm bẩm không ngớt: 'Đúng chỗ đó đó. Mút mạnh vào. A….a……..a……………..'.

Tiểu Phàm như một con dã thú, không ngừng vầy vò trên bộ ngực tuyệt đẹp của nàng. Tay nắn, tay bóp, miệng mút, lưỡi liếm loạn lên. Tô Như cũng như một con cái đang trong cơn động đực. Nàng uốn éo, rển rỉ càng lúc càng to. Cũng may phòng Tiểu Phàm khá biệt lập với các gian khác nên không sợ ai nghe thấy. Hai người xoắn lấy nhau như quên hết thời gian. Rồi cũng như lần đầu tiên bên hồ, Tô Như đột nhiên đẩy y ra. Nàng lại khẽ cười nói: 'ngủ đi', rồi thắt lại dải áo, nhẹ nhàng đi ra cửa bỏ mặc Tiểu Phàm ngơ ngẩn vì cụt hứng.

Đêm nay y lại phải thủ dâm……………
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.