Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị – Chương 49: Huyết Linh Chi trăm năm – Botruyen

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Chương 49: Huyết Linh Chi trăm năm

Huyết Linh Chi trăm năm

Nhìn thấy nụ cười xán lạn trên mặt của Diệp Trần, Bạch Nhược Băng lập tức có một loại cảm giác bị người mưu hại, nhất là bị học sinh của mình áp chế như vậy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thế là đôi mắt đẹp hơi trừng một cái, nói:

“Nếu như em thực sự có thể giúp cô giải quyết chuyện Lưu Tử Minh, cô tự nhiên sẽ tuân thủ ước định, nhưng trước khi em không hoàn thành, vẫn nên ngoan ngoãn trở về lên lớp cho cô!”

Diệp Trần vốn đang định trực tiếp đi, thấy thái độ kiên quyết của Bạch Nhược Băng như thế, cũng đành phải gật đầu đồng ý.

Sau một lúc, hai người cùng một chỗ tiến vào trường học.

Lúc này bản tin buổi sáng đã kết thúc, rất nhiều người sau khi ở nhà ăn sáng xong, cũng lần lượt đi làm, đi học…

Đi vào lớp 12a3, Diệp Trần liếc mắt đã thấy được Đường Thanh Nhã ngồi ở hàng thứ hai, dường như cũng phát hiện ánh mắt của Diệp Trần, lập tức ngẩng đầu, trên mặt hiện ra nụ cười mừng rỡ.

Diệp Trần hướng cô ta nở nụ cười đáp lại, sau đó đi tới chỗ của mình ngồi xuống.

Một lúc sau, Ngô Lỗi vào lớp, nhìn thấy Diệp Trần, đầu tiên là vui mừng, sao đó vẻ mặt nhìn có chút hả hê nói:

“Diệp tử, bây giờ lá gan của ông càng lúc càng lớn, chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của cô giáo Bạch đi! Thuận tiện nói cho ông một cái tin tức ngầm, nghe nói cô giáo Bạch gần đây thất tình, lần này chỉ sợ ông chạm vào trên họng súng! Hắc hắc!”

Diệp Trần sờ lên cái mũi, nghĩ thầm nói,

Đây còn phải nói a, việc này tôi so ông còn hiểu rõ hơn a!

Hai người tùy ý hàn huyên một hồi, Ngô Lỗi đột nhiên nói:

“Đúng rồi! Hôm qua tôi về nhà, cha tôi cũng không biết trúng gió gì, nói là để cho tôi hỏi ông có chút thời gian hay không? Nghĩ mời ông cuối tuần này về nhà tôi làm khách.”

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu,

“Ồ? Vậy chú Ngô có nói chuyện gì khác với ông không?”

Ngô Lỗi gãi đầu một cái, nói:

“Cha tôi còn nói, chẳng hạn như để cho tôi nhất định phải có quan hệ tốt với ông, còn nói ông là quý nhân trong cuộc đời của tôi, đoán chừng là hôm qua xã giao lại uống quá nhiều, lải nhải không hiểu ra sao cả!”

Diệp Trần âm thầm gật đầu,

Ngô Bá Hùng rong ruổi thương trường nhiều năm như vậy, tự nhiên biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói, không có được sự cho phép của Diệp Trần, hiển nhiên không dám nói ra tình hình thực tế ra cho Ngô Lỗi biết.

Nghĩ tới đây, Diệp Trần cười nhạt một tiếng,

“Chú Ngô đã lên tiếng, vậy tôi đây cuối tuần này đi nhà ông chơi một chút!”

“Vậy thì tốt!”

Ngô Lỗi mừng rỡ.

Chớp mắt một cái, thời gian đã tới giữa trưa,

Diệp Trần thật vất vả đến trường học một chuyến, tự nhiên cũng không có nhàn rỗi, chẳng những xem qua tất cả tài liệu giảng dạy một lần, lại thuận tiện nhìn qua các đề thi đại học của những năm trước đó, đây đối với tinh thần lực của hắn bây giờ viễn siêu thường nhân mà nói, căn bản không có một chút độ khó nào, sau khi xem một lần, đã khắc vào trong đầu.

Lúc nghỉ giữa các tiết học, cô giáo chủ nhiệm lớp Bạch Nhược Băng đã từng tới trong lớp một lần, tuy nhiên chỉ ở trong lớp ngồi một lúc, sau đó trực tiếp rời đi, điều này làm cho Ngô Lỗi muốn xem trò cười của Diệp Trần phải mở rộng tầm mắt, thậm chí còn nghi ngờ Bạch Nhược Băng có phải mất trí nhớ hay không.

Mặt khác, còn có một chuyện đáng nhắc tới, trong khoảng thời gian Diệp Trần không đến trường học này, Trần Húc Dương thế mà chuyển trường.

Rất rõ ràng, sau khi trải qua chuyên đêm đó ở Đường gia, cái tên này rốt cuộc đối với Diệp Trần không sinh ra bất luận một cái suy nghĩ đối nghịch nào, thậm chí vì sợ hãi bị Diệp Trần trả thù, trực tiếp chọn rời khỏi trường trung học số một Vân Châu.

Thế nhưng đối với chuyện này Diệp Trần cũng không có để vào trong lòng.

Thật vất vả chịu đựng qua cho tới trưa, Diệp Trần thực sự không tiếp tục muốn ở đây nữa, đang chuẩn bị rời khỏi, ngay lúc này, Đường Thanh Nhã bỗng nhiên tìm tới hắn, kéo hắn tới một góc cầu thang khác, vẻ mặt lo lắng nói:

“Diệp Trần, xảy ra chuyện! Anh tôi vừa mới gọi điện thoại tới cho tôi, nói một vị dược tài cuối cùng hôm nay sợ rằng không lấy được…”

“Đã xảy ra chuyện gì? Cô đừng vội, từ từ nói!”

Trải qua một phen giải thích của Đường Thanh Nhã, Diệp Trần rất nhanh hiểu ra được chân tướng của chuyện này.

Hóa ra hay ngày vừa qua, Đường Thanh Sơn luôn luôn phụ trách sưu tầm dược liệu luyện chế Tục Mệnh Hồi Xuân Đan, gần như đã hoàn toàn dựa theo yêu cầu gom góp của Diệp Trần, nhưng chỉ thiếu một vị dược tài duy nhất, cũng là một vị dược tài quan trọng nhất chính là Huyết Linh Chi trăm năm!

Thật vất vả, Đường Thanh Sơn mới thăm dò được nơi có một gốc Huyết Linh Chi trăm năm, ở trong tay một vị đại nhân vật, vốn nghĩ hôm nay coi như đập nồi bán sắt, cũng phải mua lại từ trong tay vị đại nhân vật kia, lại không nghĩ tới, vị đại nhân vật kia vậy mà ở đêm qua đột nhiên bế quan, trong thời gian ngắn sẽ không gặp khách, lần này lập tức cũng có chút khó làm.

Sau khi nghe xong Đường Thanh Nhã giải thích, Diệp Trần không thể không nhíu mày,

“Quản hắn là ai! Việc quan hệ tới tính mệnh của Đường lão, coi như cứng rắt đoạt cũng phải đoạt tới a!”

“Thôi được! Bây giờ chúng ta đi gặp anh trai của cô, chỉ cần Huyết Linh Chi kia vẫn còn, tôi nhất định giúp Đường lão lấy về!”

Đường Thanh Nhã mừng rỡ, vội vàng gật đầu,

“Được! Anh tôi ở trong nhà, vậy chúng ta bây giờ trở về đi!”

Hơn mười phút sau, Diệp Trần và Đường Thanh Nhã cùng nhau chạy tới Đường gia ở tiểu khu Tử Kim Sơn.

Diệp Trần tiến vào cửa lớn, mọi người của Đường gia lập tức tiến lên đón, Đường Thanh Nhã trước khi về đã thông báo với người trong nhà, cho nên mọi người của Đường gia biết Diệp Trần sắp tới, đã sớm đi ra đón.

“Diệp tiên sinh, bởi vì chuyện của lão già này, còn để ngài chuyên môn tới một chuyến, lão già này thực sự có lỗi!”

Đường Nghiệp run run rẩy rẩy đi lên trước, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói.

Mới hay ba ngày không thấy, thể nội của Đường Nghiệp sinh cơ đã yếu bớt đi lần nữa, cả người già yếu hết sức lợi hại, thậm chí nếu như không có hai người đỡ, chỉ sợ ngay cả đường đều đi không được.

Diệp Trần vội vàng đi lên phía trước, hai tay nắm ở cổ tay Đường Nghiệp, đỡ hắn ngồi xuống trên chỗ ngồi.

“Đường lão, ông khách khí!”

Vừa nói chuyện cũng đồng thời truyền qua một đạo chân nguyên.

Khí sắc cả người Đường Nghiệp lập tức trở nên hồng nhuận hơn rất nhiều, nhưng hiệu quả rõ ràng đã kém xa tít tắp mấy ngày trước đây.

Trong lòng Diệp Trần thở dài, chân nguyên của hắn chỉ có thể tạm thời kéo lại sinh cơ trong cơ thể Đường Nghiệp, để tốc độ sin cơ xói mòn trở nên chậm lại, nhưng nếu như một khi sinh cơ trong cơ thể hoàn toàn xói mòn, đó chính là thần tiên có hạ phàm cũng không cứu được.

Rất rõ ràng, lấy trạng thái trước mắt của Đường Nghiệp, đã chống đỡ không được quá lâu.

Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Diệp Trần cũng không thể không hiện ra vẻ ngưng trọng, ngược lại nhìn về Đường Thanh Sơn đang ở phía dưới,

“Tình huống hiện tại như thế nào? Gốc Huyết Linh Chi trăm năm kia đến cũng ở trong tay người nào? Coi như đối phương không muốn bán, đoạt cũng phải cướp về a!”

Đường Thanh Sơn đang muốn mở miệng nói chuyện, Đường Nghiệp ở một bên lai vội vàng khoát tay ngăn cản, nói:

“Tuyệt đối không thể! Người này không phải nhân vật tầm thường, đối với hắn tuyệt đối không thể dùng mạnh, nếu như hắn nguyện ý bán trao tay coi như còn được, nếu hắn không muốn, lão già này tình nguyện chết, cũng không thể mang tới họa lớn cho Đường gia ta!”

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức càng thêm tò mò,

Theo ký thuất, Đường gia là gia tộc đệ nhất Vân Châu, lại còn có người có thể khiến Đường Nghiệp kiêng kỵ như vậy, người này đến tột cùng là ai?

Trong lòng đang nghĩ, Đường Thanh Sơn mở miệng nói:

“Thế nhưng, ông nội! Tiểu thư Phi Yên nói, Cổ đại sư đang trong lúc bế quan tu luyện, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không gặp, chẳng lẽ chúng ta cứ phải chờ đợi như vậy hay sao?”

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức vui vẻ,

“Các ngươi nói vị đại nhân vật kia, là Cổ Thuần Dương?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.