Bởi vì Trương thị không cam lòng, cho nên bảo Ngũ Lang đưa Viêm đạo bà tới đây muốn giáp mặt hỏi bà ta một chút. Tấm lòng Trương thị như tất cả những người lương thiện khác, luôn không muốn tin tưởng người khác sẽ có ý xấu, làm chuyện hại người. Hiện tại nên hỏi cũng đã hỏi rồi, Trương thị đã hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của Viêm đạo bà. Trương thị vừa khổ sở, vừa căm phẫn, vốn cảm giác đồng tình thương cảm với Viêm đạo bà đều bị chán ghét thay thế hết.
Cho nên, Trương thị bảo Ngũ Lang mau chóng mang Viêm đạo bà đi, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Ngũ Lang liền đứng dậy, dặn dò Trương thị và Liên Mạn Nhi hai câu, rồi cho người kéo Viêm đạo bà đi đến tiền viện.
Náo loạn hồi lâu đã đến trưa, rất nhanh liền đến giờ ăn cơm. Đại nha đầu Đa Phúc do dự tiến lên, không dám nói với Trương thị, mà đến bên tai Liên Mạn Nhi hỏi, có nên cho phòng bếp dâng cơm. Trong mắt bọn nha đầu, mặc dù Trương thị là chủ mẫu, là trưởng bối, nhưng nói đến chuyện có thể chống đỡ, gặp chuyện trấn định, có chủ kiến, thì nên tìm Liên Mạn Nhi.
Xảy ra chuyện như vậy, mặc dù thuận lợi bắt Viêm đạo bà, còn tóm gọn, lôi ra được chủ mưu sau lưng là một nhà Tiền Ngọc Thiền, nhưng trong lòng Liên Mạn Nhi cũng không thể coi như không có chuyện gì. Tuy đã đến buổi trưa, cũng bận rộn đã lâu, nhưng nàng không hề cảm thấy đói.
“Mẹ, mẹ có đói bụng không, có muốn ăn trước chút gì không ạ?” Mặc dù Liên Mạn Nhi không thấy đói, nhưng vẫn hỏi Trương thị.
“Mẹ không đói” Trương thị lắc đầu: “Trước đừng cho phòng bếp dọn cơm, trong bụng ta giống như có cái gì chặn lại, ăn không trôi.”
“Hay chờ cha và ca ca con trở về, cả nhà chúng ta cùng ăn luôn.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi.
“Con cũng nghĩ vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Liên Mạn Nhi nói như vậy, bởi vì nghĩ đến Trương thị nói trong lòng sinh ra buồn phiền. Biết bà còn đang canh cánh chuyện này, liền thấp giọng phân phó Đa Phúc mấy câu, bảo nàng ấy đi nấu chút cháo khai vị giải sầu. Đa Phúc lĩnh mệnh đi xuống, rất nhanh bưng cháo trở lại. Liên Mạn Nhi khuyên Trương thị ăn hai muỗng, nàng cũng ăn vài muỗng.
“… Lòng mẹ thấy nhẹ nhõm hơn rồi.” Trương thị ăn cháo, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lần này coi như mẹ đã nhận được một bài học nhớ đời.”
“Dạ” Liên Mạn Nhi cười nói: “Như trong sách dạy, ngã một lần sẽ khôn ra.”
Liên Mạn Nhi không khuyên Trương thị. Trương thị còn cảm thấy lần này Liên Mạn Nhi tránh được một kiếp, vừa sợ, vừa đau lòng. Hai mẹ con ngồi trên giường gạch nói chuyện, tình cảm càng thêm thân mật.
Rất nhanh, có tiểu nha đầu đi vào bẩm báo Trầm Tam phu nhân dẫn theo Trầm Thi tới. Liên Mạn Nhi và Trương thị vội vàng thu dọn, mang theo chúng nha đầu ra cửa nghênh đón. Chờ nghênh đón Trầm Tam phu nhân và Trầm Thi vào trong nhà, mấy người làm lễ chào hỏi nhau, chủ khách ngồi xuống. Trầm Tam phu nhân liền cầm lấy tay Liên Mạn Nhi.
“… Thật may chúng ta đã sớm có chuẩn bị, cháu không có chuyện gì là tốt rồi.” Trầm Tam phu nhân trên dưới đánh giá Liên Mạn Nhi, tựa hồ không yên lòng, sợ Liên Mạn Nhi bị thương.
“Tam phu nhân yên, cháu không sao ạ. Chuyện này may nhờ có Tam phu nhân bình thường hao tâm tổn trí, nếu không, thật đúng là suýt nữa gặp chuyện.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Ta nào có làm gì, đều là chuyện nên làm thôi.” Trầm Tam phu nhân liền nói: “Công lao này ta không dám nhận hết đâu. Khi Lục gia xuất phát đến kinh thành có dặn dò Tam gia nhà ta, đều an bài đủ hết. Cũng may nhờ cháu có thể nghĩ ra diệu kế gậy ông đập lưng ông. Ta ấy hả, chẳng qua chỉ là chân chạy mà thôi, không làm được gì cả.”
“Liên phu nhân cũng bị kinh sợ sao.” Trầm Tam phu nhân thăm hỏi Trương thị đang sợ hãi.
“… Mới bình tĩnh chút ít, nghĩ lại ta càng thấy sợ.” Ở trước mặt Trầm Tam phu nhân Trương thị cũng không giấu diếm điều gì.
“Thật không ngờ mà, lòng dạ nàng ta ác độc như vậy. Đây mới gọi là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.” Trầm Thi ở một bên cũng an ủi Liên Mạn Nhi, một mặt liền mắng Tiền Ngọc Thiền.
“Tâm tư quá lớn, không chỉ nàng ta, ngay cả mẫu thân nàng cũng thế.” Trầm Tam phu nhân cười lạnh nói: “Không biết trời cao đất rộng, cho rằng phủ thành này là thiên hạ của họ chắc. Ngày thường họ ở trong nhà mình dụ dỗ làm sao ngang ngược thế nào, ta mặc kệ không hỏi. Thế nhưng khi dễ, tính toán đến trên đầu chúng ta. Họ muốn tự tìm đường chết đây mà!”
Trong mắt Trầm Tam phu nhân, Tiền Ngọc Thiền bọn họ làm như vậy là tự tìm đường chết. Có điều, đối với mấy người Tiền Ngọc Thiền, đây mới là con đường hoàng kim. Tiền Ngọc Thiền nghĩ như thế nào , Liên Mạn Nhi cũng có thể đoán được một chút, hơn nữa từ bản cung khai của Viêm đạo bà càng thêm rõ ràng.
Tiền Ngọc Thiền một lòng muốn gả cho Trầm Lục, xem Liên Mạn Nhi là chướng ngại duy nhất. Ở trong mắt Tiền Ngọc Thiền, trừ đi Liên Mạn Nhi, chẳng qua chỉ kết thù với Liên gia, chứ không can hệ gì tới Trầm gia. Dù sao Liên Mạn Nhi không còn, quan hệ Liên gia và Trầm gia không có tầng gắn bó này cũng sẽ tan rã. Cho dù Trầm Lục có chút tình cảm với Liên Mạn Nhi, nhưng có thể duy trì được bao lâu đây.
Không một nam nhân nào vì một người đã chết mà đi làm khó một mỹ nhân sống sờ sờ.
Đây là ý nghĩ của Tiền Ngọc Thiền và Tiền phu nhân. Hơn nữa, họ cho là chuyện này đã được tiến hành thần không biết, quỷ không hay, đến lúc đó loại bỏ Viêm đạo bà kia, lại càng không sơ hở chút nào, cũng chỉ chờ cơ hội gả Tiền Ngọc Thiền cho Trầm Lục là được.
“Lần trước đã dạy dỗ nàng ta một bài học, ai ngờ một chút cũng không biết hối cải. Chúng ta không động đến nàng, nàng còn ở đó mà nằm mơ, thật không biết nàng ta nghĩ như thế nào.” Trầm Thi lại nói.
“Nha đầu kia là kẻ không có tâm nhãn, mẫu thân nàng lại càng như vậy, vừa tới Liêu Đông liền theo dõi Lục gia.” Trầm Tam phu nhân nói tiếp: “Châm chọc mấy lần, kẻ biết điều đã sớm yên tĩnh. Cũng không phải là chưa lưu đường sống cho họ, đáng tiếc họ không đi, không nên đi đến tử lộ, không trách người khác được.”
Trầm Tam phu nhân cùng Trầm Thi ở Liên gia ngồi hồi lâu, trước khi đi có để lại rất nhiều dược liệu an thần trân quý, dặn dò Trương thị và Liên Mạn Nhi an tâm, người đã bắt được, chuyện kế tiếp đều giao cho Trầm Tam gia bọn họ đi làm tốt lắm.
Trầm Tam phu nhân bên này còn chưa đi, nữ quyến các phủ biết tin tức cũng đã lục tục tới cửa, an ủi Trương thị cùng Liên Mạn Nhi. Tần phu nhân dĩ nhiên cũng tới chuyển lời Tần Nhược Quyên đến Liên Mạn Nhi. Bởi vì hôn sự Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên gần tới, thật sự Tần Nhược Quyên không tiện tới cửa, cho nên không thể như trước kia, chỉ có thể chuyển lời đến cho Liên Mạn Nhi.
Cho đến xế chiều, hai mẹ con Trương thị và Liên Mạn Nhi mới tiễn xong nhóm khách nhân cuối cùng. Liên Mạn Nhi vội sai người đi thám thính tin tức trong nha môn, lại có tiểu nha đầu đi vào bẩm báo, nói là tiểu Thất mang theo Trầm Cửu tới.
Chuyện này bởi vì sớm có chuẩn bị, Liên Mạn Nhi lông tóc không hao tổn, vì vậy vốn muốn gạt tiểu Thất, không nên làm chậm trễ việc học của thằng bé, chờ nó đi học về sẽ kể lại. Giờ còn chưa tới thời gian tiểu Thất tan lớp, nó đã dắt theo Trầm Cửu tới, hiển nhiên là nghe được tin tức.
Tiểu nha đầu bẩm báo xong, không đợi Liên Mạn Nhi nói chuyện, chỉ nghe thấy trong viện có tiếng bước chân, là tiểu Thất chạy vào, vừa chạy vừa gọi tỷ, giọng nói đầy lo lắng.
Liên Mạn Nhi vội đứng dậy, vừa đi đến cửa đã bị Tiểu Thất ôm chầm lấy.
“Tỷ…” Tiểu Thất vừa gọi một tiếng, vành mắt đã đỏ lên.
“… Ai nói với đệ thế, sao chưa tan học đã trở về rồi. Tỷ không sao, không bị tổn hại gì cả. Đệ xem, không phải tỷ vẫn rất tốt sao.” Liên Mạn Nhi vội an ủi hết lời.
Theo sát phía sau tiểu Thất chính là Trầm Cửu.
Mặt hai người đều đỏ bừng, chắc là vừa xuống xe ngựa đã chạy một mạch đến hậu viện.
“Mạn Nhi… tỷ…” Trầm Cửu vào phòng cũng nhìn chầm chầm Liên Mạn Nhi, kêu một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Tiểu Cửu, huynh cũng tới!” Liên Mạn Nhi cười nói: “Huynh đừng lo, ta không sao. Họ muốn hại ta cũng không được.”
Lúc này Trương thị cũng đứng dậy, mời Trầm Cửu ngồi xuống, lại kéo tiểu Thất ra.
“Tỷ con không sao, xem con kìa, giống con nít chưa. Còn làm nũng với tỷ tỷ nữa.” Trương thị nói với tiểu Thất.
Hiện tại Tiểu Thất tự nhận là nam tử hán trưởng thành rồi, vừa rồi lo lắng quá mà thất thố, lúc này bị Trương thị nói có chút xấu hổ.
Mọi người ngồi xuống, tiểu nha đầu bưng trà bánh mới lên. Trầm Cửu và tiểu Thất cũng không đụng tới, chỉ hỏi thăm Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi không muốn làm cho hai người lo nên chỉ thuật lại sơ lược.
Trầm Cửu và tiểu Thất đều rất giận, rất căm phẫn.
“Người xấu xa như vậy, dám hại tỷ ta, ta tuyệt đối không tha cho bọn họ.” Tiểu Thất oán hận nói.
“Lẽ nào lại như vậy” Trầm Cửu cũng gật đầu nói: “Lần này tuyệt đối không tha cho bọn họ.”
“Chứng cớ vô cùng xác thực, bọn họ phải vào nha môn, không thể trốn thoát.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Tiểu Thất và Trầm Cửu tận mắt nhìn thấy Liên Mạn Nhi không đáng ngại, ngồi ở trong nhà không yên, hai người muốn đi đến nha môn, nói muốn đi xem thẩm vấn thế nào. Trương thị cùng Liên Mạn Nhi đều ngăn không được, không thể làm gì khác hơn phải an bài người đi theo hai người này.
Đợi đến tối mịt, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất và Trầm Cửu đồng thời trở về. Tất cả mọi người ngồi trong phòng Trương thị, hỏi han tình hình ở nha môn.
Quả nhiên đúng như Liên Mạn Nhi đoán, Viêm đạo bà cùng mẹ con Tiền Ngọc Thiền đẩy tội cho nhau, chó cắn chó, ở trên nha môn ầm ĩ hết sức náo nhiệt.
“… Đều muốn chạy tội cho mình, kết quả lôi ra hết các chuyện liên can. Bằng chứng nào cũng vô cùng xác thực, cuối cùng không ai nói được gì. Hôm nay đã đeo gông, nhốt vào trong lao chỗ tử tù hết rồi.” Ngũ Lang nói cho Liên Mạn Nhi biết.
Không chỉ có kẻ trực tiếp động thủ như Viêm đạo bà, kẻ sai sử sau lưng như Tiền Ngọc Thiền cùng Tiền phu nhân, còn có vị Tiền đại nhân kia, tất cả cũng cùng nhau bị đầy vào tử lao. Tiền Ngọc Thiền cùng Tiền phu nhân có thể điều động ra một khoản tiền lớn như vậy, cùng nhiều tay chân sai khiến như vậy, làm chủ gia đình như Tiền đại nhân không thể nào không biết chuyện, cũng là kẻ ra chủ khiến, cùng Tiền Ngọc Thiền, Tiền phu nhân chịu tội.
Về phần Tiền gia, cũng bị nha môn phái người kê biên tài sản.
“… Còn tra ra một chút chuyện hắn tham ô gian lận, cũng cùng trị tội, ngày mai sẽ trình lên cho Hình bộ…”
Phụ thân của Tiền Ngọc Thiền dù sao cũng là mệnh quan triều đình, muốn hạch định tội hắn, tất nhiên phải qua phán quyết của Hình bộ.
“Tam ca còn viết thư, phái người nghênh đón Lục ca trên đường từ kinh thành về.” Trầm Cửu liền nói.
Trên đường Trầm Lục trở về Liêu Đông, nhận được thư của Trầm Tam gia, gấp rút chạy về trong đêm, về phủ thành sớm hơn hai ngày so với dự tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com