Liên Mạn Nhi không nhịn được nhìn Liên Diệp Nhi một cái, chẳng trách
hôm nay Liên Diệp Nhi mặt mũi tươi cười hớn hở, nếu như vậy Liên Mạn Nhi rất vui lòng giúp các nàng một tay.
“Thực ra, Tam bá không cần
sợ.” Liên Mạn Nhi cao giọng nói: “Tam bá cùng Tam bá nương đều phụng
dưỡng lão gia tử, làm tang sự cho ông, đã giữ đạo hiếu rồi, bây giờ lại
phụng dưỡng lão thái thái. Nhìn từ phương diện nào cũng không có ai có quyền ngăn cản mọi người vào phần mộ tổ tiên.”
Mặt khác, tình
hình Liên gia bây giờ, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ không cần phải nói,
mấy năm nay hai cha con nhà này ngoài chuyện vẫn như trước kia lười
biếng thì cũng không sinh sự gì. Về phần Liên Thủ Nghĩa cũng đã bị thu
thập rồi, sau này sẽ không làm ra được chuyện gì.
Hơn nữa, quan
trọng là chỉ cần Liên Thủ Tín không lên tiếng, Liên Thủ Nhân cũng không
dám ra mặt phản đối, về phần hàng cháu như Liên Kế Tổ, Nhị lang, Lục
lang, bọn họ cũng không phải là người nhiều chuyện, vô lại.
Liên Thủ Lễ thật không cần phải lo lắng như vậy.
“Đúng vậy.” Trương thị nói: “Hai người về nói cho Tam bá nó yên tâm. Lại nói
bây giờ hai người không có con trai nhưng đâu phải là cả đời không có,
cho dù không có thì cũng còn có Diệp Nhi, chờ đến tuổi tìm người ở rể,
sinh con trai để hắn mang họ Diệp, thì cũng là cháu đích tôn của hai
người rồi, sau này còn sợ không có người đốt giấy để tang cho hai người
sao!”
Nghe được Trương thị nói tìm người ở rể, Liên Diệp Nhi lập tức cúi đầu, đỏ mặt. Mắt Triệu thị sáng lên.
Trương thị và Liên Mạn Nhi nhìn nhau, cả hai mẹ con đều cười. Xem ra, Liên Thủ Lễ và Triệu thị đều đã có dự tính.
“Chuyện của Ngũ lang xem như đã định rồi,” Triệu thị hỏi Trương thị: “Chuyện
của Mạn Nhi, có tính toán gì chưa? Cũng là chuyện của một hai năm nữa
thôi.”
“Đợi làm xong hôn sự của Ngũ lang sẽ tính đến chuyện của
con bé.” Trương thị nhìn Mạn Nhi một cái, cười nói với Triệu thị: “Đừng chờ con bé, nếu có người phù hợp thì cứ tính toán cho Diệp Nhi đi.”
“Bây giờ không còn ở chung như trước kia” Trương thị nói: “không nhất định
phải có thứ tự trước sau làm gì. Chúng ta giờ đã ra riêng, mà Mạn Nhi lại sinh cùng năm với Diệp Nhi, có người hợp ý con bé thì cứ quyết
định, không cần chờ Mạn Nhi đâu.”
Trương thị cũng nghe ra Triệu
thị có ý kén rể cho Diệp Nhi, đây là chuyện tốt. Diệp Nhi và Mạn Nhi
cùng tuổi, Trương thị vì sợ Triệu thị chăm chăm nghĩ đến chuyện theo
thứ tự trước sau mà làm chậm trễ Diệp Nhi.
“Làm gì nhanh như vậy, chắc cũng phải làm sau Mạn Nhi.” Triệu thị cũng cười nói.
“Không phải ta nhiều chuyện, chứ điều kiện bây giờ của các người, còn có
nhân phẩm cùng tướng mạo của Diệp Nhi, vị con rể này cứ từ từ mà chọn.”
Thảo luận đến chuyện hôn sự, Trương thị trở nên nhiều lời: “Chuyện quan
trọng cả đời của đứa nhỏ, hai người lại kén rể, nên đừng vội, tìm người
có nhân phẩm tốt là quan trọng nhất.”
Hiện nay, nhà Liên Thủ Lễ đã có chút của cải, hơn nữa Liên Thủ Lễ còn có tay nghề, có thể truyền
cho con rể. Ngoài ra, dung mạo của Liên Diệp Nhi không tệ, lại biết đối
nhân xử thế, tháo vát, trong ngoài đều có thể lo liệu. Với điều kiện của bọn họ mà nói, hoàn toàn có thể tìm một chàng rể không tệ.
Trương thị cùng Liên Mạn Nhi đều vui mừng thay cho Triệu thị và Diệp Nhi.
“Mẹ, Tam bá mẫu cũng đã nghĩ thông rồi, đạo bà gì đó của người, pháp sự
gì cũng nên thôi đi, đừng làm chuyện vô ích nữa ạ.” Liên Mạn Nhi cười nói với Trương thị.
“Đã làm ngươi hoài công vô ích rồi.” Triệu thị cũng nói.
Trương thị trừng mắt Liên Mạn Nhi một cái, tựa như không tán thành Liên Mạn
Nhi đem chuyện “thuốc tiên, pháp sự” của Viêm đạo bà ra nói, sau đó mới
quay đầu khoát tay với Triệu thị.
“Ngươi nói gì vậy chứ, cái gì mà uổng với chẳng không uổng công chứ, giữa chúng ta còn cần nói mấy
chuyện này sao!” Trương thị nói: “Nếu mọi người đã nghĩ thông rồi thì
không nhắc đến chuyện này nữa. Lần này, mọi người đi phủ thành cứ thoải
mái mà vui chơi.”
“Thương lượng cùng với Tam bá nó chưa, đến lúc đó cả nhà ba người cùng đi!” Trương thị lại hỏi Triệu thị.
“Thương lượng rồi, cha Diệp Nhi nói để cho hai người chúng ta đi, hắn không đi, hắn ở nhà trông nhà.” Triệu thị nói: “Lần này các ngươi cũng không có
bao nhiêu người ở lại nhà, cả nhà Chi Nhi chắc cũng đi hết, có cha Diệp
Nhi ở nhà, có thể giúp các ngươi trông nhà luôn.”
Triệu thị nói vậy làm cho Trương thị không tiện miễn cưỡng.
“Vậy cũng được, cứ để huynh đệ bọn họ thương lượng với nhau.” Trương thị nói.
Liên Thủ Lễ có đi hay không, cuối cùng vẫn phải nói cùng Liên Thủ Tín mới được.
“Đúng, cứ để bọn họ thương lượng.” Triệu thị cũng nói.
Tối, cả nhà Liên Mạn Nhi ăn cơm xong, lúc mọi người ngồi quay quần trên
giường uống trà, Trương thị nói chuyện của Triệu thị, mọi người nghe
được rất vui mừng.
“Tam bá nó muốn ở lại trông nhà, vậy cứ để hắn ở nhà đi. Đến lúc chúng ta về, gặp cũng vậy thôi.” Liên Thủ Tín nói, xem
ra Liên Thủ Lễ đã nói với hắn rồi. “Tam lang phải ở rể bên ngoài, Diệp
Nhi lại kén rể vào cửa, chuyện này vừa khéo.”
Thái độ của Liên Thủ Tín đối với chuyện Liên Diệp Nhi kén rể cũng vô cùng tán thành, với lại sự ủng hộ của hắn so với bất cứ người nào trong nhà đều có chút
không giống nhau.
Cháu trai ở rể cho người ta, cháu gái kén rể về nhà, như vậy Liên gia không thiệt thòi cũng vãn hồi được thể diện.
Liên Mạn Nhi nhịn không được cười.
“Một nhà Tam đương gia các con coi như đã sống lại rồi.” Lý thị ngồi bên
cạnh cười nói: “Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần nghĩ thông, nhìn về hướng tích cực, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết, cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ tốt đẹp hơn.”
Mọi người đều gật đầu.
Liên Thủ Tín gật đầu, hắn cũng vui mừng. Lần này trở về, tuy có hai chuyện
phiền lòng nhưng đều được giải quyết êm xuôi. Bản thân nhà mình thì
không cần phải nói, đây là lúc bọn họ vừa lòng đẹp ý. Chính là toàn bộ Liên gia tuy có một vài điểm không như ý nhưng cũng đều đang đi theo
chiều hướng tốt.
“Tính ra, hai năm nay xảy ra không ít chuyện, còn là chuyện tốt, chuyện vui làm cho các con phải bận rộn rồi đây.” Lý
thị cười nói.
“Đúng vậy, bọn trẻ đều đã đến tuổi rồi, sau này
chuyện vui cứ nối tiếp nhau …” Liên Thủ Tín và Trương thị cũng cười.
Trong lòng bọn họ có một vài chuyện không vui đã được gột rửa sạch sẽ
không thấy vết tích.
Lần này trở về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử tuy chủ yếu là dự lễ xuống sữa cho Trương Thải Vân, nhưng đã về rồi
lại có không ít chuyện tìm đến cửa, chuyện của Liên Kế Tổ và Nhị lang
là hai chuyện khá lớn, đợi giàn xếp xong mấy chuyện này, lại lo liệu
thêm chút việc nhà, thì cũng mất mấy ngày.
Nên trở về phủ thành rồi.
Trước khi về phủ thành cả nhà lại đi thăm Trương Thải Vân. Liên Mạn Nhi cũng
giao công việc thêu thùa cho Tưởng thị. Còn về chuyện tìm vợ cho La Tiểu Ưng, cũng đã an bài xong, rất nhanh sẽ có kết quả.
Liên gia bày
tiệc rượu chiêu đãi mọi người, dặn dò mọi người ngày giờ cùng nhau đi
phủ thành. Tan tiệc, cả nhà chuẩn bị hành lý, sáng sớm ngày hôm sau đi
phủ thành.
Một đường vẫn như cũ thuận lợi, buổi tối ngày thứ hai
đã đến phủ thành, ăn tối xong, bởi vì đi đường mệt mỏi nên mọi người về phòng nghỉ sớm.
Liên Mạn Nhi trở về phòng, thay quần áo rộng rãi thoải mái, rửa mặt xong không lập tức đi nằm mà ngồi trên ghế chậm
rãi xem sách.
Lát sau nha đầu Thiện Hỷ bước vào.
Thiện Hỷ bước vào thi lễ với Liên Mạn Nhi.
“Về rồi à?” Liên Mạn Nhi để sách xuống, hỏi Thiện Hỷ: “Hỏi chưa, lúc ta không có ở đây, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Thì ra lần này về thôn, Liên Mạn Nhi đem theo cả bốn đại nha hoàn thiếp
thân, nên lần này trở về nàng bảo Thiện Hỷ đi hỏi thăm chuyện trong nhà.
“Bẩm cô nương, đã hỏi rồi, mọi chuyện đều tốt.” Thiện Hỷ nói: “… Lục gia vẫn đang ở kinh thành chưa trở về, vừa gửi một bức thư đến nói hai ngày nữa sẽ về.”
“À.” Liên Mạn Nhi à lên một tiếng.
“Trong thư, Lục
gia nói hoàng hậu nương nương vẫn khỏe, sau đó nói chút chuyện thường
ngày, không nói gì khác nữa.” Thiện Hỷ lại nói.
Liên Mạn Nhi và
Trầm Lục đã có hôn ước miệng, mấy nha đầu đương nhiên biết, không cần
Mạn Nhi hỏi, bọn họ tự biết để ý tin tức liên quan đến Trầm phủ, đặc
biệt là Trầm Lục.
Liên Mạn Nhi không nói chuyện, trong lòng đang
tính toán hành trình của Trầm Lục. Phủ thành cách kinh thành rất xa,
đợi Trầm Lục về đến phủ thành chắc cũng là mười mấy ngày sau.
Mà lần này, vẫn là Trầm Lục cố ý rút ngắn kết quả hành trình.
“Còn có chuyện gì nữa không?” Lát sau Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Trong nhà không có chuyện gì đặc biệt.” Thiện Hỷ kể mấy chuyện đã hỏi thăm
cho Liên Mạn Nhi nghe: “Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư của Trầm gia sai
người đến hỏi thăm cô nương khi nào trở lại… còn có Viêm đạo bà đến hỏi
phu nhân khi nào về.”
Trầm gia dù sao cũng có hôn ước miệng với
nàng, Liên Mạn Nhi không tiện đi qua thường xuyên. Trầm Tam phu nhân,
Trầm Nghị và Trầm Thi thường tặng quà cho nàng, lại đưa thiếp mời
nàng qua. Mời ba lần nàng chỉ đi một lần.
Lần này chắc hai người đã biết nàng sắp về nên phái người qua hỏi.
Trầm Lục chỉ còn vài ngày nữa là trở về, nàng cũng có thể đi Trầm phủ một chuyến, trong lòng Liên Mạn Nhi nghĩ.
“Sáng mai nhớ nhắc ta hồi âm cho Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư.” Liên Mạn Nhi nói với Cát Tường đang đứng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com