Xưa nay Lý thị luôn ôn hòa, Liên Mạn Nhi gần như chưa từng thấy bà tức giận. Nhưng nói đến chuyện này, sắc mặt Lý thị khác với ngày thường, giọng nói cũng hơi thay đổi.
Không thể không nói, chuyện có thể làm Lý thị tức giận đến thế, chắc chắn là chuyện khiến người thường phải lòng đầy căm phẫn.
“Không ngờ lại có người như vậy!” Liên Mạn Nhi cũng bị chuyện này làm cho hoảng sợ.
“Đúng đó, hai ngày nay, muội thấy người trong thôn có đánh lao cũng không nói chuyện khác, chỉ nói về chuyện này. Đều nói chưa từng thấy kẻ nào táng tận lương tâm, không biết xấu hổ như vậy!” Liên Diệp Nhi liền nói.
Đánh lao là phương ngữ của Tam Thập Lý doanh tử, là câu cửa miệng của người nông dân, ý là tán gẫu, tán dóc.
“Có thể làm ra chuyện này, thật không phải là người.” Lý thị nói, với bà, rất khó nói ra được những lời nặng nề đến vậy. “Nàng dâu kia đã không phải, hán tử kia cũng thế, cái gì mà hèn yếu, đều là nói bậy. Nếu hắn còn chút tình người thì bây giờ mẹ hắn cũng không rơi vào tình cảnh này. Hắn còn có thể tới đòi tiền, việc này rõ ràng là giống hệt với vợ của hắn. Chao ôi…”
“Dương gia kia đưa tiền không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Bọn họ muốn đưa, để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Đáng tiếc là họ nghèo, không có tiền mà đưa, vốn đã nghèo, tích cóp từng chút tiền một, liền cưới quả phụ này về, hơn nữa xài tiền mời lang trung cứu quả phụ này, lại dùng tiền đưa tang nàng, làm gì còn tiền cơ chứ, nghe nói, đồ vật trong nhà còn tử tế cũng bị mất, cả giường chiếu cũng bị bán đi.” Lý thị liền nói, “Người chưa lấy được tiền chưa chịu đi, vẫn còn đang ầm ĩ.”
“Người như vậy, nếu thật sự cho hắn tiền, cũng quá hời cho hắn rồi. Tuy nói mạng người quan trọng nhưng cũng không phải là có người hại người đàn bà kia. Hàng xóm láng giềng, lang trung đều có thể làm chứng cho việc này. Hơn nữa, hắn là người vùng khác, lại có nhân cách như vậy. Sao có thể để họ ở nơi này của chúng ta giương oai!” Liên Mạn Nhi liền nói.
Lý thị và Liên Diệp Nhi nghe giọng điệu của Liên Mạn Nhi, hình như là định quản chuyện này, không khỏi đều nhìn Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ định quản chuyện này sao?” Liên Diệp Nhi vội hỏi.
Liên Mạn Nhi gật đầu một cái.
“Không biết thì không sao, tỷ đã biết rồi, nếu mặc kệ thì trong lòng cũng không thoải mái.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện vừa gọi Thiện Hỉ vào, dặn dò một chút. Bảo Thiện Hỉ đi gọi Ngũ Lang tới.
“Đường không phẳng sẽ có người giẫm, chuyện này quản được, coi như là làm một việc tốt.” Lý thị cũng rất vui mừng.
Thiện Hỉ đi một lúc, trở về rất nhanh, Ngũ Lang cũng đi theo. Ngũ Lang vào phòng, hành lễ với Lý thị, Liên Diệp Nhi cũng vội vàng xuống đất chào Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi mời Ngũ Lang ngồi xuống ghế.
“Chuyện này huynh ở tiền viện cũng biết rồi.” Ngũ Lang liền nói.
Hóa ra, chuyện này truyền tới Tam Thập Lý doanh tử, nhà nhà đều biết, Ngũ Lang vừa trở về, Khúc tiên sinh liền kể với hắn. Ngoài ra, ở Tây thôn cũng có hộ nông dân làm ở điền trang nhà Liên Mạn Nhi, có cụ già có thân phận xin quản sự nhà Liên Mạn Nhi, đến trước mặt Liên Thủ Tín và Ngũ Lang nhờ vả giúp.
“Huynh đã sai người đi thăm dò, nếu là thật, tất nhiên chúng ta sẽ quản. Hai kẻ kia, không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ được.” Ngũ lang liền nói.
Lý thị gật đầu liên tục, vui vẻ nhìn Ngũ Lang.
“Dương gia không phải nông hộ trong điền trang của chúng ta, nhưng chuyện này cũng đặc biệt. Huynh đã sai người tặng họ chút tiền, giúp nhà họ làm tang lễ. Cũng là tấm lòng của hàng xóm láng giềng chúng ta.” Ngũ Lang lại nói.
Nhà Liên Mạn Nhi có quy tắc, nông hộ làm cho điền trang nhà mình nếu có khó khăn gì, hoặc trong nhà có chuyện lớn cưới gả tang sự… cũng sẽ lĩnh tiền trợ cấp ở phòng thu chi. Mấy năm nay, khoản chi này cũng không ít, Liên Mạn Nhi cảm thấy khoản chi này còn thực tế hơn đi chùa miếu bố thí, hơn nữa có thể giúp đỡ những người cần thiết.
“Như vậy rất tốt.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói.
Ngũ Lang nói xong chính sự, lại nói chuyện với Lý thị một lúc rồi tới tiền viện.
“Bây giờ Ngũ Lang nói chuyện, làm việc đều giống người lớn rồi.” Lý thị cảm khái, “Chờ cưới vợ, sau này chống đỡ gia đình, đều dựa vào hắn. Nửa đời sau của mẹ cháu cũng có chỗ dựa.”
Cháu ngoại tốt chính là phúc của con gái mình, Lý thị thật lòng vui vẻ.
Bởi vì bất chợt xuất hiện một chuyện như vậy khiến cho những lời mới nói lúc nãy trở thành mảnh vụn. Liên Mạn Nhi thấy tâm tình của Liên Diệp Nhi khá tốt, cũng biết lòng muốn xin con trai của Liên Thủ Lễ và Triệu thị đã phai nhạt đi, nàng cảm thấy như vậy rất tốt, nên không nhắc lại đề tài lúc nãy nữa.
Lý thị đã nghỉ ngơi xong, Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi theo nàng tới phòng Trương thị. Trương thị và Triệu thị tiếp đón, mọi người ngồi vây quanh, tiếp tục nói chuyện.
“… Ta và cha Diệp Nhi sẽ bàn bạc một chút, mấy người già bọn ta, đi tốn xe ngựa, đường xa, đến nơi lại ăn gì ở đâu, các ngươi vốn bận rộn, chúng ta đi lại nhiều thêm loạn. Hơn nữa, chúng ta là nông dân, quê mùa, sẽ khiến người ta chê cười…” Triệu thị tiếp tục chuyện lúc trước, nói với Trương thị.
Nghe Triệu thị nói vậy, hiển nhiên là Trương thị lại mời cả nhà họ tới phủ thành chơi…, Triệu thị có chút do dự. Xem ra Liên Thủ Lễ và Triệu thị đã sớm bàn bạc xong xuôi rồi, chỉ định để Liên Diệp Nhi đi xem một chút, hai người bọn họ ở lại không định đi. Mấy câu cứng rắn mà Triệu thị vừa nói, rõ ràng là giọng điệu của Liên Tủ Lễ. Triệu thị và Liên Diệp Nhi sẽ không nói như vậy.
Bây giờ Triệu thị bị Trương thị thuyết phục, lời nói mới hơi thay đổi, nói muốn thương lượng lại với Liên Thủ Lễ.
“Cháu xem cháu nói gì này, đều là người một nhà, cả nhà chúng ta đều đi chính là phiền toái bọn họ, vậy mà bọn họ cũng vui vẻ đồng ý.” Lý thị ở bên cười nói.
“Đúng vậy.” Trương thị cũng cười nói, “Chuyện đại hỉ này, nói gì mà thêm phiền toái với không thêm phiền toái, lời này cứ như là người ngoài vậy. Cũng do Tam bá của bọn nhỏ, luôn thận trọng, xem trọng những thứ tiểu tiết này.”
“Nói người nông dân, chúng ta cũng là nông dân. Chúng ta ra ngoài, nào có ai dám chê cười chúng ta. Có ai uống gió mà lớn lên không, có ai không ăn lương thực không? Chúng ta dựa vào chính mình, dùng sức lực, bản lĩnh của mình để kiếm sống. Nói gì thì nói, đó cũng là đội trời đạp đất. Người nào chê cười chúng ta là do chính nàng không hiểu biết, nông cạn, tự nhà nàng không có tiền đồ nên mới thích cười nhạo người khác, để che giấu việc nàng không có tiền đồ.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.
Cả phòng đều bị lời của Liên Mạn Nhi chọc cười.
“Mạn Nhi tỷ của con nói rất hay, chính là lý lẽ này.” Liên Diệp Nhi vô cùng chấp nhận, cũng cười nói.
“… Ta lại bàn bạc với cha Diệp Nhi một chút. Ở đây đều là người trong nhà, ta cũng có gì nói nấy. Cha Diệp Nhi cũng chưa từng rời nhà đi xa. Hắn là người không thích ra khỏi cửa.” Triệu thị bị mọi người cười nói, cũng thoải mái hơn rất nhiều, liền nói.
“Các người nhất định phải đi.” Trương thị lại nói.
Xem ra Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng muốn đi, chỉ có Liên Thủ Lễ hình như không muốn đi. Liên Mạn Nhi nghĩ, nhất định Liên Thủ Tín sẽ làm cho Liên Thủ Lễ đi.
“Mẹ, vừa rồi…” Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, lại kể chuyện nhà mình muốn xen vào chuyện của Tây thôn kia với Trương thị.
“Vừa rồi Tam bá mẫu của con cũng nói với mẹ chuyện này, lòng mẹ cũng hoảng hốt hồi lâu. Chuyện này các con quản là đúng, nên quản.” Trương thị liền nói, hiển nhiên cực kì tán thành quyết định của Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang.
Lại nói chuyện phiếm một lúc, Trương thị và Liên Mạn Nhi khó tránh khỏi hỏi xem trong lúc các nàng không ở đây, trong nhà có chuyện gì xảy ra không.
Tuy là có viết thư qua lại nhưng có những chuyện nhỏ vụn vặt không nói tới trong thư, mọi người đánh lao, tự nhiên sẽ nhắc tới.
“Cũng không có chuyện gì.” Triệu thị liền nói, “Lão thái thái ở bên kia cũng rất tốt. Lão thái thái thân thể cường tráng, hàng ngày đều mắng chửi người, sức khỏe dồi dào.”
“Bà vẫn mắng chửi người khác? Nhị đương gia đã đi rồi, bà còn mắng ai?” Trương thị kinh ngạc nói, “Cũng không thể mắng hàng xóm đi?”
Nếu như vậy thì thật sự quá kì cục. Chu thị làm việc, vẫn có thể phân chia rõ ràng trong nhà ngoài nhà. Mắng chửi người khác, khóc lóc om sòm, đều là với con cháu nhà mình, không la mắng người khác.
“Cũng không mắng người ngoài…” Triệu thị vội nói.
“Liền mắng Đại đương gia!” Liên Diệp Nhi nhanh miệng, nói tiếp.
“Mắng Đại đương gia ư?!” Trương thị cả kinh.
Chuyện này cũng khó trách khiến Trương thị ngạc nhiên. Thật sự thì Liên Thủ Nhân và những người kia ở trong Liên gia, nhất là trong mắt Chu thị và Liên lão gia tử đã qua đời, là một tồn tại đặc biệt. Chu thị bình thường coi mắng chửi người là việc của mình, vô cớ sẽ mắng chửi người khác, nhưng hầu như chưa từng mắng Liên Thủ Nhân.
Mấy huynh đệ Liên Thủ Tín của Liên gia, ở trước mặt Chu thị, chỉ có Liên Thủ Nhân là có thể diện.
Hiện tại, Chu thị không còn ai để mắng, cho nên chỉ có thể mắng Liên Thủ Nhân sao? Liên Thủ Nhân ở trước mặt Chu thị, thế nhưng trở thành kẻ không có thể diện rồi, chuyện này quả thật là…
Vốn luôn bị chửi thì không nói làm gì, người từ trước tới giờ chưa từng bị mắng hôm nay lại rơi vào tình trạng này, thật sự có thể chịu nổi sao?
Dĩ nhiên, là Liên Thủ Nhân không chịu đựng nổi.
“…. Không phải là do cha mẹ Nha Nhi đi rồi sao, khi đó mọi người vẫn còn ở đây, mấy ngày đầu rất vui vẻ, lão thái thái yên tĩnh mấy ngày, không mắng chửi ai. Sau đó mọi người đi, chắc là bà không chịu được nữa, lại bắt đầu mắng.” Liên Diệp Nhi nói với Trương thị và Liên Mạn Nhi.
“Mới đầu còn không ra sức mắng, sau đó ngày càng lợi hại, giờ là ngày ngày đều mắng. Không mắng người khác, chỉ mắng Đại đương gia. Ngày đó cháu đi qua nhìn thấy, mắng hắn đến mức đầu cũng không ngẩng lên được.” Liên Diệp Nhi lại nói.
“Cha Diệp Nhi cũng tới đó hai lần, người trong thôn nghe thấy cũng không ít, đều nói gì mà mắng tới sứt đầu mẻ trán, chọc khoét vào trái tim người khác.” Triệu thị cũng nói, “Không vừa lòng một chút liền mắng, không được không như ý, bà cố ý bới móc cũng có thể mắng cả buổi sáng.”
“Xem ra, bà vẫn giữ tính tình đó, đời này cũng không mong bà có thể sửa lại.” Trương thị nghe, liền nói.
“Vậy có còn mắng chửi các ngươi không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp Nhi.
“Bọn muội không tới trước mặt bà, bà có gì để mắng. Bà muốn mắng cũng không bắt được bọn muội để mắng.” Liên Diệp Nhi nói, “Mẹ muội bị bà dọa sợ rồi, không dám tới trước mặt bà. Muội không sợ bà, muội muốn về thì về, muốn đi thì đi. Bà không làm gì được muội. Cũng chỉ có cha muội đi, bà bắt được liền mắng. Cha muội cũng bị bà mắng đến phát sợ, không dám đi nhiều.”
“Bọn muội không đi, bà cũng mắng. Nói bọn muội không có lương tâm, coi như bà đã chết, không nhìn tới bà. Ngồi đó không có việc gì làm, nhớ ra liền mắng.” Liên Diệp Nhi lại nói, “Đây đều là người khác nói cho bọn muội biết. Bà mắng ra sao, bọn muội cũng không thể chặn miệng của bà, dù sao bọn muội cũng không nghe thấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com