Editor: Rabbitdethuong
Beta: Tiểu Tuyền
Liên Thủ Nhân sẽ không thừa nhận đã làm chuyện như vậy, đây là chuyện Liên Mạn Nhi đã sớm dự liệu được. Nhưng mà, hiện tại không phải do hắn
có thừa nhận hay không, chỉ sợ không cần chờ đến ngày mai, cái “Sự tích
quang huy” này của hắn sẽ truyền khắp mười dặm tám thôn .
Cũng không biết Liên lão gia tử và Chu thị sẽ đối mặt với chuyện này
như thế nào, nếu như bọn họ bao che cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Tín ngày thường bánh bao như vậy, có thể đem chuyện này xử lý tốt sao?
Chuyện này, quyết không thể nhượng bộ, bằng không thì, về sau còn
không biết xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa. Nàng phải dẫm lên quá khứ, mới
có thể yên tâm trong tương lai.
“Mẹ ” Liên Mạn Nhi dựa sát vào bên cạnh Trương thị, “Một mình cha,
con sợ sẽ bĩ thiệt… . Mẹ, chuyện này, mẹ và phụ thân, đều phải làm chủ
cho con.”
“Mạn Nhi, chúng ta đi phòng trên, lần này mẹ mặc kệ là chuyện gì,
nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con.” Trương thị từ trên giường gạch
bước xuống, đứng thẳng sống lưng lên.
Nàng khóc đã đủ rồi, cũng nghĩ thông suốt rồi. Từ khi nàng đến Liên gia, tuân theo khuê huấn của nữ tử phải tam tòng tứ đức, đối với trưởng bối hiếu thuận, đối với tiểu bối yêu thương, tình nguyện ủy khuất chính mình, cũng muốn cha mẹ chồng, dì nhỏ, cùng đám ca ca chị dâu bọn họ vừa lòng. Vì một nhà an bình, nàng yên lặng chịu đựng, rơi xuống đất bao
nhiêu nước mắt, nuốt xuống bao nhiêu ủy khuất, chỉ có chính nàng rõ ràng nhất.
Nhưng nàng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, cuối cùng đổi lấy chính là cái gì? Nàng xem người ta như thân nhân cùng trưởng bối để
kính yêu hiếu thuận, người ta lại xem nàng là kẻ đần , có thể tùy tiện
bóp nghiến chà xát nhào nặn, còn muốn dùng mạng của khuê nữ nàng đổi
phú quý cho chính họ.
Cho dù không vì mình, cũng phải vì khuê nữ, lấy một cái công đạo.
Trương thị lôi kéo Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Chi Nhi,
Liên Chi Nhi lôi kéo Ngũ Lang, Ngũ Lang lôi kéo tiểu Thất, mấy mẫu tử
đều nâng cao ngực, hướng phòng trên đi.
Trong phòng trên, Liên lão gia tử, Chu thị và Liên Thủ Nhân ngồi ở
đầu giường đặt gần lò sưởi, bên cạnh là một đống vải vóc đặc biệt, Liên
Tú Nhi, Cổ thị, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi, đều ngồi vây quanh những
vải vóc này.
Trông thấy Trương thị tiến đến, Chu thị lập tức xì một tiếng khinh miệt.
“Lão Tứ, ngươi mới vừa nói chuyện gì? Có phải do vợ của ngươi xúi
giục ngươi cái gì hay không. Ta nói hôm nay làm sao khi không mà đòi đi
trấn trên, thì ra là không yên lòng.” Chu thị cao giọng nói, “Đồ con dâu phá sản, ta nhìn thấy nàng là như bị nghẹn phân.”
“Đều nói nhỏ chút, người phải sợ không có người nghe được hay sao.” Liên lão gia tử trầm giọng nói.
“Cái này không liên quan chuyện của mẹ bọn nhỏ, những lời kia đều là
chính tai con nghe thấy đấy.” Liên Thủ Tín ngồi ở trên ghế dài, hai mắt
đỏ bừng mà nhìn qua Liên Thủ Nhân, “Đại ca, ngươi không thừa nhận. Vậy
ta hỏi ngươi, ngươi nói cái nhà kia, không phải là nhà của Tôn Liên Nhân sao? huyện Thanh phong còn có người thứ hai gọi là Tôn Liên Nhân có vợ
là muội tử của Dương Thành Phong, còn có một tiểu nhi tử muốn cưới vợ
hay sao?”
Liên Thủ Tín kích động đến giọng nói đều có chút phát run, “Đại ca,
ta là cùng người đều là ruột thịt do mẹ sinh ra, ngươi tự hỏi lương tâm
mà nói với ta, ngươi có phải đã cùng người thương lượng tốt rồi hay
không, muốn cho Mạn Nhi theo người ta chôn cùng, chỉ vì mấy trăm lượng
bạc kia!”
Vợ chồng Liên Thủ Tín, Trương thị và mấy hài tử Liên Mạn Nhi, đều nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân.
Ánh mắt Liên Thủ Nhân cũng có chút lập loè, vô ý thức mà xê dịch về phía Liên lão gia tử và Chu thị.
“Không thể nào, sao ta có thể hại cháu gái ruột của mình, ngươi đem ta trở thành người thế nào hả?”
Liên Mạn Nhi nhạy cảm mà phát giác được, trong lòng Liên Thủ Nhân đang lo sợ.
“Đại bá của bọn nhỏ, ngươi là huynh trưởng của phụ thân bọn nhỏ,
chúng ta kính trọng ngươi, tin ngươi. Ngươi và đại tẩu từ bên ngoài trở
về, liền nói muốn đưa Mạn Nhi đi huyện Thanh Phong làm con dâu nuôi từ
bé. Ta thấy không biết được gốc rễ nhà người ta nên không chịu, khi đó
các ngươi nói Mạn Nhi là cháu gái ruột của các ngươi, các ngươi không
thể hại nàng. Ta cùng phụ thân bọn nhỏ đã tin tưởng. Ngươi nói thật dễ
nghe, chúng ta không phải người ngu, biết rõ ngươi dùng tiền kia mưu
tính công danh. Đây là tâm bệnh của cha và mẹ trong những năm này, dù ta luyến tiếc khuê nữ, nhưng vẫn mạnh mẽ quyết tâm gật đầu.” Trương thị
chỉ vào Liên Thủ Nhân và Cổ thị nói, “Thế nhưng mà, các ngươi không nên
để khuê nữ của ta đi chịu chết ah…”
Trương thị nói đến đây, lại nhịn không được khóc lên.
Cổ thị ngồi ở trên mép giường, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.
“Thê tử Lão tứ, đây là không thể nào, ngươi cũng đừng nghe người ta đồn nhảm.”
“Đại tẩu, ngươi cũng là người làm mẹ, cũng sinh ra hai khuê nữ, đại
tẩu, ngươi đây là lấy đao cắt thịt ah.” Trương thị nói, “Ta và cha bọn
nhỏ có chỗ nào có lỗi với các ngươi, các ngươi lại hãm hại ta. Cho dù là cừu nhân, cũng không có nhẫn tâm như vậy .”
“Đại ca, ngươi vuốt lương tâm nói cho ta một câu đi.” Liên Thủ Tín ngoan cường yêu cầu.
Tính tình Liên Thủ Tín thập phần ôn hoà hiền hậu, nhưng cũng giống
đại đa số người thành thật, hắn một khi nhận thức cái gì đúng thì sẽ
nghiêm túc vùng lên, nên sẽ ghét nhất bị người lừa gạt.
Trán Liên Thủ Nhân toát mồ hôi, hắn quay đầu hướng Liên lão gia tử cùng Chu thị cầu cứu.
“Cha, mẹ lão Tứ đây là điên rồi, nghe xem hắn đáng nói cái gì. Cái
này nếu truyền đi, ta còn có thể đi ra ngoài làm quan sao?” Liên Thủ
Nhân cũng không trực tiếp trả lời Liên Thủ Tín, mà hắn nói đến chuyện
làm quan.
Trong lòng Liên Mạn Nhi nhịn không được cười lạnh, Liên Thủ Nhân, làm thế là muốn Liên lão gia tử cùng Chu thị bao che hắn.
Liên lão gia tử đang cuốn một viên thuốc lá rời trong tay, xoạch
xoạch mà hút lấy. Từ lần trước đánh Liên Thủ Nhân, làm gãy tẩu thuốc,
hắn đã đổi dùng giấy chùi cuốn thuốc lá rời rút rồi.
“Lão Tứ là đi ra ngoài gặp ma hả, lời hắn nói không có người tin tưởng.” Chu thị lập tức làm chỗ dựa cho con trai trưởng.
“Nội tin hay không cũng không sao, quan trọng là mọi người tin hay
không.” Liên Mạn Nhi tỉnh táo mà nói, “Việc này, cha mẹ con là nghe thấy rõ ràng, mới dám về nhà nói. Đại bá không thừa nhận cũng không sao,
ngày mai mẹ và cha con sẽ đi tìm Dương Thành Phong, tìm lão Lưu ở Lưu
gia trang, lại đi huyện Thanh Phong tìm nhà Tôn Liên Nhân. Việc này phải biết rõ ràng , không thể để cho oan uổng đại bá con, không phải sao?”
“Ngươi cái tiểu nha đầu, ngươi thật có bản lĩnh!” Chu thị nghe Liên Mạn Nhi nói lập tức không còn từ nào khác để nói.
“Thủ Tín ah, ” Liên lão gia tử dùng sức rít một hơi thuốc, đưa toàn
bộ khuôn mặt của ông vào sương mù dày đặc, “Đại ca ngươi không thể làm
chuyện như vậy, các ngươi là huynh đệ ruột. Ngươi đừng nghe người bên
ngoài nói vài câu, rồi tổn thương cảm tình của huynh đệ các ngươi. Lão
đại, ngươi cũng có chỗ không đúng…”
Liên lão gia tử đang nói chuyện, liền hung hăng mà ho khan hai tiếng.
Cổ thị cùng Liên Thủ Nhân trao đổi ánh mắt một cái. Cổ thị lập tức
đứng lên, đi tới muốn lôi kéo Trương thị và Liên Mạn Nhi ngồi xuống cùng một chỗ.
“Thê tử lão tứ, chúng ta là người một nhà, người nào không biết, Liên gia chúng ta từ trước là phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung đấy. Ta biết rõ, trong nhà may mắn là có muội chiếu cố. Muội xem mấy năm nay đều
trôi qua thật tốt, mọi người lập tức có thể vượt qua ngày tốt lành. Mạn
Nhi chúng ta cũng rất tốt, đừng bởi vì lời người khác nói mà tổn thương
hòa khí.” Trên mặt Cổ thị cơ hồ muốn cười ra một đóa hoa, “Mạn Nhi, cháu đến xem, những thứ này đều là đại thẩm từ huyện trên mua cho cháu đấy.
Đại thẩm định đoạt, về sau xiêm y tốt, đồ trang sức tốt của Hoa Nhi tỷ
tỷ cháu đều cho cháu lựa chọn. Đợi đại bá của cháu làm quan rồi, đại
thẩm sẽ dẫn theo cháu cùng đi, cho cháu làm khuê nữ. Về sau tìm một nhà
khá giả cho cháu, cũng làm phu nhân của quan lớn, cam đoan so với Hoa
Nhi tỷ gả tốt hơn.”
Cổ thị nói một phen, thấy Liên Mạn Nhi thờ ơ, thì chọn lấy hai thước vải tươi sáng nhất nhét vào trong tay Liên Mạn Nhi.
Liên Tú Nhi hừ lạnh một tiếng, muốn nói chuyện, lại bị Liên Hoa Nhi véo vào bên hông một cái, mới miễn cưỡng nhịn lại.
“Hai thước vải này Mạn Nhi cháu cầm lấy trước, làm hai kiện xiêm y
xinh đẹp. Cái này trên giường gạch còn có, Mạn Nhi cháu tùy tiện chọn.”
Cổ thị cười nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm cười lạnh, Cổ thị đây là thấy chuyện phát sinh không che lấp được hết, muốn mua chuộc nàng.
“Đồ vật của đại thẩm, ta không dám nhận. Ai biết có phải hôm nay cháu cầm đồ của đại thẩm xong, ngày mai sẽ phải đem mạng bồi trả lại.” Liên
Mạn Nhi đưa tay, đánh rơi thước vải trong Cổ thị trong tay xuống mặt
đất.
Cổ thị sắc mặt thay đổi mấy lần.
“Nhìn đứa nhỏ này xem, trước kia tính tình thật tốt kia mà, sao hiện tại không có quy củ như vậy?”
“Hóa ra là bởi vì tính tình ta tốt, cho nên các người mới chọn trúng
ta. Cũng nhìn trúng phụ mẫu ta trung thực, tính tình tốt, dễ ức hiếp a.” Liên Mạn Nhi không chút khách khí mà nói.
“Sao lại cùng đại thẩm ngươi nói chuyện như vậy, ngươi còn biết phân biệt lớn nhỏ hay không!” Chu thị nói.
“Tứ tẩu, ngươi xem ngươi đem Mạn Nhi dạy thành dạng gì rồi, còn
dám đối với đại tẩu động thủ, ngươi thế nào không dạy dỗ nàng?” Liên Tú
Nhi nói. Hai thước vải Cổ thị đưa cho Liên Mạn Nhi, là nàng nhìn trúng. Cổ thị lại muốn cho Liên Mạn Nhi, nàng không tức giận Cổ thị, chỉ tức
giận Liên Mạn Nhi đoạt đồ của nàng.
“Nương… Các nàng muốn đánh ta.” Liên Mạn Nhi thấy mấy người họ đều
hướng về phía nàng, lập tức nhích lại gần trong ngực Trương thị.
Trương thị lập tức đem Liên Mạn Nhi ôm chặt một chút.
“Việc này Mạn Nhi làm không có gì không đúng, đồ của đại tẩu, chúng
ta không dám nhận. Ta là tính tình tốt, đến Liên gia nhiều năm như vậy,
ta chưa từng qua mặt ai. Tiền tài bên trên có chịu thiệt thòi, lần lượt
mệt mỏi còn phải bị mắng, hài tử đi theo ta bị khinh bỉ, có thể nhịn ta
đã nhịn, không thể nhẫn nhịn ta cũng đều nhẫn nhịn. Tính tình ta tốt,
tính tình khuê nữ ta cũng tốt, nhưng chúng ta không hèn yếu, mệnh khuê
nữ của ta không phải ai lấy tiền cầm đồ đạc đến là có thể mua.”
Cổ thị luân phiên bị Liên Mạn Nhi và Trương thị làm mất mặt mũi, cũng có chút tức giận.
“Thê tử lão tứ, ta nói câu hơi khó nghe, khuê nữ ở nông thôn không
đáng tiền, sinh ra đều bị ném đi, trưởng thành bán lấy tiền, không biết
có bao nhiêu. Ngươi suy nghĩ thật kỹ xem, mắt nhìn thấy ngày tốt lành đã tới rồi, các ngươi cũng đừng mò mẫm kiếm chuyện, đến lúc đó ăn phải
thiệt thòi lớn, cũng đừng phàn nàn chúng ta không giúp các ngươi.” Cổ
thị ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà dùng âm thanh chỉ có
Trương thị và Liên Mạn Nhi mới nghe thấy.
Đến lúc này, Cổ thị không chỉ không có nửa phần áy náy cùng hối hận,
mà còn dùng ngôn ngữ đả thương người, hơn nữa đối với các nàng dụ lợi,
uy hiếp.
Liên Mạn Nhi muốn tránh khỏi Trương thị.
Trương thị đã tức đến toàn thân phát run, đồng thời tinh thần khẩn
trương cao độ, không chịu buông Liên Mạn Nhi ra, sợ buông lỏng tay, khuê nữ sẽ không còn nữa.
“Mẹ, mẹ buông tay, nàng nói đó là lời nói gì, bỗng dưng lớn lên có
gương mặt người, nhưng nàng căn bản vốn không phải là người. Con cho dù
liều mạng, cũng phải đánh trả lại nàng.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng đối với
Trương thị nói.
Trương thị cúi đầu nhìn cái đầu và bàn tay nho nhỏ của khuê nữ nhà mình.
“Mạn Nhi, con đừng động thủ, xem mẹ trút giận cho ngươi.” Trương thị
cắn răng, đem Liên Mạn Nhi kéo ra phía sau mình, đến gần Cổ thị.
“Thê tử lão tứ, ngươi muốn làm gì?” Cổ thị thấy sắc mặt Trương thị cổ quái, trong lòng có chút run lên.
Trương thị giơ tay lên, một cái tát đánh vào mặt Cổ thị.
Cổ thị ngây ngẩn cả người, nàng tuyệt đối không ngờ, Trương thị sẽ đánh nàng.
Trương thị cũng ngây ngẩn cả người. Nàng mới bị Cổ thị chọc tức đến
phổi đều muốn nổ, nhưng dịu dàng ngoan ngoãn đã thành thói quen, làm
cho nàng không biết nên phản kháng như thế nào. Là Liên Mạn Nhi nhắc
nhở. Trương thị nhìn tay mình, đây là nàng lần đầu tiên đánh người, thật ra thì nàng có chút chùn tay, một tát này cũng không dùng hết lực.
Hóa ra loại nữ nhân nàng bình thường cảm thấy hiền lương là không nên sử dụng thủ đoạn, đánh cái này hả giận như vậy, thống khoái như vậy.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta, ta là nương tử tú tài, ta là đại tẩu ngươi!” Cổ thị chỉ vào Trương thị nói.
“Đúng, là ta đánh ngươi, xem ngươi còn dám hại khuê nữ ta không.
Ngươi là đồ mặt người dạ thú, rắn rết không bằng.” Trương thị giơ tay
lên, hướng vào mặt Cổ thị cho thêm một cái tát.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com