Edit : Đông Tuyền Mạc Liên
Beta: Tiểu Tuyền
Nghe thấy tiếng trách móc của Chu thị ở bên ngoài, Trương thị cũng
dừng nói chuyện lại, Liên Mạn Nhi thì bởi vì tò mò, nên úp sấp bên cạnh
cửa sổ để nhìn ra bên ngoài. Mỗi sương phòng có hai cánh cửa sổ. Mỗi một cái cửa sổ có hai bộ phận trên dưới, phía dưới là cửa sổ gỗ ô vuông,
mỗi ô kích cỡ khoản hai ngón tay dùng hồ dán giấy, nhưng đóng cứng lại,
phía trên cũng là cửa sổ gỗ ô vuông, kích cỡ khoản hai ngón tay dán
giấy, nhưng mở ra được. Thời điểm mùa hè, ở bên ngoài, phía trên cửa sổ
dán lụa mỏng, nửa cánhcủa sổ bên trên mở ra để thông gió. Hiện tại thời tiết cũng không lạnh, nên cửa sổ đều mở ra.
Liên Mạn Nhi từ mà cửa sổ bằng lụa mỏng này nhìn ra bên ngoài.
Chu thị đứng ở cửa chính, chỉ vào đông sương phòng mắng to.
“Vợ lão nhị, có phải là ngươi không, lại ăn vụng trứng gà rồi? Ngươi chết thèm lắm à, hay cái mụn nhọt thèm ăn mới mọc ra!”
Hà thị vén rèm từ trong đông sương phòng đi ra.
“Nương, đây là ban ngày a, ngài nói chuyện cũng nên nhìn trời cao đi. Con mắt nào của ngài nhìn thấy con ăn vụng trứng gà rồi. Ngài mỗi ngày
đều sờ phao câu gà, cái con gà kia mỗi ngày đẻ được mấy trứng đều biết
rõ, ai còn thể ở dưới mí mắt của ngài ăn trộm trứng gà ăn.” Hà thị cười
lạnh nói, “Cũng không có ai như nhà chúng ta, đem phao câu gà mà sờ để
kiểm tra, xem tất cả chúng ta như là ăn trộm.”
“Chính là ta xem thế đấy, nếu ta mà không trông cẩn thận một chút,
nhà này ở bên trong còn có cái gì để ăn à. Ngươi ăn vụng cũng không phải một lần, người còn không nhận, ngươi đúng là loại đàn bà phá của.” Chu
thị chỉ vào Hà thị mắng.
Chu thị cùng Hà thị đấu khẩu, Liên Mạn Nhi liền nhìn thấy trong đông
sương phòng, có vài khuôn mặt cũng đều dán tại màn cửa sổ bằng lụa mỏng
phía trên để nhìn ra bên ngoài.
“Chuyện đã qua, lão nhân ngài nhắc lại thì có ý nghĩa gì?” Hà thị bị
Chu thị nói ra sự tình dĩ vãng, tựa có chút yếu thế, “Sáng sớm hôm nay
ta đã đi ra ngoài, đến nhà lão cậu của Nghiền Nhi ở thôn Tây chơi cả
ngày, lúc ăn cơm mới về đến cửa chính. Ta nào có thời gian tìm trứng gà
ăn.”
Chu thị nghĩ nghĩ, xác thực là có chuyện như vậy. Thế nhưng mà rõ
ràng buổi sáng sờ soạn có năm quả trứng gà, đến khi nhặt về cũng chỉ có
bốn quả. Một quả kia nhất định là bị tên nào đó trộm đi ăn. Không phải
Hà thị, còn có thể là ai?
“Không phải ngươi, còn có thể là ai?” Chu thị nói.
Hà thị nhìn bộ dạng của Chu thị, biết là không còn hoài nghi nàng nữa, liền cố ý cười lạnh hai tiếng.
“Nương, ta cũng không nói với ngài là muốn ăn trứng gà.” Hà thị nói chuyện, ánh mắt liếc qua Tây Sương phòng bên này.
Chu thị vỗ bàn tay vào nhau, nàng được Hà thị nhắc nhở rồi. Buổi sáng hôm nay Trương thị nói với nàng muốn trứng gà, để cho Liên Mạn Nhi ăn.
Nàng chưa cho. Trương thị từ trước đến giờ vẫn luôn là người trung thực, chưa bao giờ tham ăn, cũng không tranh luận. Thế nhưng trải qua chuyện
của Liên Mạn Nhi, Trương thị tựa hồ có chút biến hóa, lại để cho nàng
cao hứng.
Đúng vậy, Trương thị bởi vì Liên Mạn Nhi bị thương, nên nói chuyện
hay làm việc, đều muốn biết Liên Mạn Nhi có cao hứng hay không. Trương
thị đau lòng vì Liên Mạn Nhi, rất có thể vì Liên Mạn Nhi ăn trộm trứng
gà.
“Con nhìn thấy tứ thẩm ở trong phòng cùng mấy đứa Ngũ Lang đang ăn
vụng cái gì, bọn hắn còn nhường tới nhường lui đấy.” Liên Tứ Lang đột
nhiên từ đâu nhô đầu ra nói.
Chu thị nghe xong, thấy đúng với suy đoán của nàng, liền càng thêm
tức giận. Kẻ không nghe lời lén ăn vụng thì cũng xem như thường đi, đằng này người trung thực nghe lời lại đi ăn vụng, thế này thì làm sao được, về sau còn có ai đem bà mẹ chồng như nàng để vào mắt?
“Vợ Lão Tứ, ngươi đi ra cho ta!” Chu thị hướng về phía Tây sương phòng la lớn.
Trương thị đã sớm đỏ mặt.
“Cha bọn nhỏ, ta không có ăn trộm trứng gà.” Trương thị nói với Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín gật nhẹ đầu, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, hắn biết rõ phẩm hạnh của Trương thị.
“Nương, nàng không có ăn trộm trứng gà để ăn.” Liên Thủ Tín đi ra cửa, hướng Chu thị giải thích.
“Vợ của ngươi chết rồi hả? Ta gọi nàng, nàng không đến, lại đuổi
ngươi đến cùng ta tranh luận. Đã có vợ thì quên luôn nương rồi, uổng
công ta nuôi ngươi rồi, đồ súc sinh bất hiếu.” Chu thị chỉ vào mặt Liên
Thủ Tín mắng.
Liên Mạn Nhi có chút nhịn không nổi, Liên Thủ Tín cũng là nam nhân ba mươi tuổi đầu rồi, dưới gối con cái thành hàng, Chu thị tốt xấu gì cũng nên cho hắn một chút thể diện chứ.
Liên Thủ Tín bị chửi cơ hồ không ngẩng đầu được lên.
Trương thị không còn cách nào, đành phải đi ra ngoài.
“Nương, con thực sự không ăn trứng gà trong nhà.” Trương thị nói.
“Ngươi không ăn, chẳng lẽ lại để cho chó ăn hết. Ta đếm chuẩn xác có
năm quả trứng gà, sao giờ nhặt về chỉ có bốn quả, một quả kia, nhét vào miệng X đi?” Chu thị mắng.
Chu thị mắng rất khó nghe, mặt Trương thị càng ngày càng đỏ như là
một tấm vải đỏ. Thứ nàng có chính là thể diện, một câu thô tục cũng sẽ
không nói, lại bị Chu thị mắng như vậy, cảm thấy thật xấu hổ, lại thấy
ủy khuất, cũng tức giận, liền không nhịn được khóc lên.
“Ngươi khóc cái gì, ngươi ăn vụng trứng gà còn có mặt mũi khóc! Ta
biết rõ, trong lòng ngươi hận ta, bởi vì ngươi xin trứng gà mà ta chưa
cho ngươi, ngươi lại tới trộm đúng không. Ngươi còn muốn thể diện ư,
ngươi nghĩ ngươi sinh ra là tiểu thư quý giá sao, muốn ăn trứng gà, các
ngươi cũng không soi gương thử xem, xem chính mình có cái phúc khí kia
không?”
Liên Mạn Nhi giận đến đỉnh đầu như bốc ra hơi nước, mặt lần lượt đổi
màu xanh đỏ đen trắng, mắng chửi người quá ác, đem người nhà mình mắng
như là cừu nhân.
Trương thị bị lời nói của Chu thị làm tổn thương, nàng nhịn không được liền biện bạch.
“Nương, trong nhà đích thực là có nuôi gà, ngày nào cũng là do Mạn
Nhi cùng Chi nhi của đi ra ngoài đào rau dại cho nó ăn. Mạn Nhi bị
thương nặng như vậy, tiền xem bệnh nương cũng không cho, con phải đem
cây trâm của chính mình đi cầm cố. Trứng gà ở trong nhà chúng con cũng
có phần, mà một trứng cũng không cho. Mạn nhi không phải cháu gái ruột
của nương, ta không phải con dâu của nương?”
“Xem đi, xem đi, còn không phải là do ngươi trộm, lời ngươi nói đều
là thừa nhận.” Chu thị như bắt được thủ phạm, thanh âm càng cao hơn,
“Trong nhà của ta, ta nuôi nhiều năm như vậy, cái người mà tưởng như là
thực trung thực tốt bụng kia, kỳ thực chính là một tên trộm cắp.”
Bị chửi là kẻ trộm, Trương thị cảm thấy mình không có chỗ nào để chui xuống.
“Nương ah, những năm này, ta ở trước mắt ngươi, có một lần hay nửa
lần làm sai không, có khi động một cọng cỏ, ta đều ở trước mặt nương nói một tiếng, nương nói cho động, ta mới dám động. Nương, nói chuyện phải
có lương tâm, cái danh trộm cắp kia ta gánh không nổi…” Trương thị bịt
miệng che lại tiếng khóc của chính mình.
“Nương, vợ của con nàng không phải là người như vậy.” Liên Thủ Tín đỏ mặt bênh vực Trương thị một câu.
Chu thị bây giờ như một tổ ong vò vẽ mới vỡ, Chu thị liền bổ nhào vào đầu của Liên Thủ Tín, hai cái bàn tay hướng trên mặt, trên đầu, trên
người của hắn mà chào hỏi.
“Ta đã nuôi ra một nhi thật tốt, có vợ rồi thì coi ta như là lão bất tử (bà già đáng chết) rồi, luôn mồm mắng ta, Nhi tử này của ta không giúp mẹ ruột, lại đi che chở con dâu ah…Hôm nay dám ăn vụng trứng gà, còn không chịu nhận, ngày
mai dứt khoát cũng xé ta ra mà ăn đi…”
“Không phải chỉ là một quả trứng gà thôi sao, có thôi đi không, xem
ngươi đem hài tử mắng thành như vậy.” Liên lão gia ở trong phòng rốt
cuộc cũng không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói. Hắn chấp hành chính là nam
nhân thì lo việc bên ngoài, nữ nhân quản lý trong nhà, bởi vậy chuyện
trong nhà đều giao cho Chu thị điều đình (quản lý và điều hành), khi thật sự nhịn không được nữa, hắn mới có thể lên tiếng.
“Một quả trứng gà, đó cũng là một đồng tiền a.” Chu thị không thuận
theo vẫn không chịu buông tha tiếp tục nói. “Nàng đã không thể kiếm cho
ta một đồng tiền nào, ta còn phải cung cấp cho các nàng ăn uống. Đây
chính là trộm, là cướp, Liên gia ta không thể nuôi ra loại trộm cướp như vậy được.”
Đúng lúc này, mấy hài tử Liên Gia đều từ trong phòng đi ra, đứng cả
hai bên sương phòng, chỉ có mẹ con Cổ Thị cảm thấy việc này không liên
quan dến mình, nên cũng không có đi ra.
“Nội, sao người không có nhìn thấy, sao cứ một mực nói nương trộm
cướp, chẳng khác nào nhắm mắt nói quàng.” Liên Mạn Nhi đi đến bên người
Trương thị, nói với Chu thị. Nàng vì không nhịn được mới phải đứng dậy.
“Trứng gà đều là do ta tự tay nhặt lấy, khẳng định là có người ăn
vụng” Liên Tú Nhi từ bên trong Tây phòng đi ra, “Hôm nay ta thật sự là
có mang mấy quả trứng gà vào trong nhà, khẳng định có người thừa dịp ta
không chú ý, vụng trộm lấy một quả. Chúng ta chịu khó lục soát, xem là
do ai.”
Liên Tú Nhi nói xong, lại liếc Trương thị. Cái này là ám chỉ đích thị Trương thị trộm trứng gà.
“Tú nhi, sao ngươi có thể nói như vậy?” Trương thị kinh hãi nhìn mọi người.
“Ta nói đều là lời nói thật, ngươi dám làm, thế nào lại không dám thừa nhận?” giọng Liên Tú Nhi sắc lạnh nói.
Ánh mắt Liên Mạn Nhi dừng lại trên người Trương thị rồi chuyển tầm
nhìn sang Liên Tú Nhi, Liên Tú Nhi tựa hồ đặc biệt đối phó với Trương
thị, hai người bởi vì chuyện gì mà lại kết oán?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com