Edit: Sắc + Thỏ
Beta: Thỏ
Thẩm Thất không biết nên trả lời thế nào, nhìn hộp son phấn nhỏ xinh tinh xảo kia, trong lòng nàng rất rối bời, cảm xúc đan xen.
Nàng không biết trang điểm, làm tử sĩ thì tất nhiên cũng không cần phải trang điểm, thêm vào đó nữa, cho dù nàng có tiền cũng chưa chắc có thể mua được phấn mặt của Nhan Hoa lâu. Hơn nữa, Thẩm Thất cũng không thích mấy thứ này lắm!
Nhớ rõ kiếp trước, khi nàng bị ma quỷ ám ảnh nhặt hộp phấn mặt do chính Tô Liên Tuyết vứt bỏ kia lên thì nàng đã nâng niu và nhìn chăm chú vào nó thật lâu. Sau đó, nàng ngồi ở trước gương đồng, dùng ngón tay quẹt chút phấn mặt bôi lên trên môi. Thẩm Thất không biết bôi, thế cho nên khi làm thì bàn tay có hơi chút run rẩy, biến cái miệng nhỏ vốn hồng nhạt thành một bồn máu to xiêu xiêu vẹo vẹo. Nàng cũng chưa bao giờ bôi phấn lên mặt, thế cho nên trên tay quẹt hơi có chút nhiều, nàng đau lòng, sợ lãng phí. Từng nghe Tô Liên Tuyết khen qua rằng, hộp phấn mặt này có thể bôi lên cả môi và má, lại nghĩ gương mặt mượt mà, dễ bôi hơn nhiều so với đôi môi cong lên cong xuống, vì thế nên nàng liền bôi số phấn mặt còn dư lại lên trên mặt rồi dùng tay xoa xoa.
Sau đó, nhìn nàng trong gương nàng chẳng khác gì một kẻ đóng vai hề trên sân khấu kịch, rõ ràng sắc mặt tái nhợt nhưng lại bôi trát giống như đít khỉ.
Bản thân nàng khi đó đúng thật là buồn cười, chẳng khác gì vai hề trong phim tình yêu giữa Thẩm Trọng Hoa cùng Tô Liên Tuyết.
Thẩm Thất gục đầu xuống, nhu thuận nói với Thẩm Trọng Hoa: “Tâm ý của Vương gia, Tô cô nương nhất định sẽ vui mừng đón nhận.”
Ánh mắt Thẩm Trọng Hoa hơi ám ám, vừa định mở miệng nói cái gì đó thì nha hoàn Tú Nhi bên người Tô Liên Tuyết lại vọt vào, vẻ mặt nôn nóng bẩm báo: “Vương gia! Không biết vì sao tiểu thư lại lên cơn đau đầu lợi hại, ngài mau đi xem một chút đi!”
Thẩm Trọng Hoa trầm mặc không nói, Thẩm Thất có thể cảm giác được ánh mắt hắn dừng ở trên người nàng. Nàng như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than.
Cho đến cuối cùng, Thẩm Trọng Hoa vẫn rời đi nhưng lại để hộp son phấn kia ở chỗ Thẩm Thất.
Lăng Giác vui mừng nói với Thẩm Thất: “Cô nương, đây là quà Vương gia tặng cho người a!”
Thẩm Thất lại không thể cười nổi. Chuyện xảy ra ở kiếp trước lại không phát sinh trong kiếp này, nếu không phải nàng chưa thoát khỏi giấc mộng thì… Nhất định là có điểm khác thường. Nàng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, chẳng có lý gì mà Thẩm Trọng Hoa lại đối xử tốt với nàng cả?
Ngày thứ hai tỉnh lại, vẫn là ở Phương Hoa uyển, Thẩm Thất liền biết, đây không phải đang nằm mơ.
Bởi vì không phải mộng thế cho nên ngược lại càng thêm khiến cho nàng sầu lo, bắt đầu lo lắng về ý đồ của Thẩm Trọng Hoa.
Thẩm Thất không quên thân phận của bản thân chỉ bởi vì được ngủ lại 1 đêm ở Phương Hoa uyển, nàng là tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, là hạ nhân của hắn, nàng đã lập lời thề với trời vì hắn mà vào sinh ra tử, che đao chắn bóng, đi làm tất cả những chuyện không thể bị phơi bày ra ánh sáng chứ không phải được người hầu kẻ hạ ở trong Phương Hoa uyển tinh xảo này.
Thẩm Thất không quên thân phận của bản thân chỉ bởi vì được ngủ lại 1 đêm ở Phương Hoa uyển, nàng là tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, là hạ nhân của hắn, nàng đã lập lời thề với trời vì hắn mà vào sinh ra tử, che đao chắn bóng, đi làm tất cả những chuyện không thể bị phơi bày ra ánh sáng chứ không phải được người hầu kẻ hạ ở trong Phương Hoa uyển tinh xảo này.
Mặc dù chân còn đau nhưng Thẩm Thất vẫn dậy thật sớm và đi tìm Thẩm Trọng Hoa để đi theo bên người hắn. Làm tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, bởi vì là nữ tử nên thân phận bên ngoài của Thẩm Thất chính là thị nữ thân cận của Thẩm Trọng Hoa. Ở trong tình huống nếu không có mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa thì nàng vẫn nên ở bên cạnh hắn.
Nhưng kỳ quái chính là, đừng nói kiếp trước, Thẩm Trọng Hoa bình thường vẫn đều coi nàng như không tồn tại. Đương nhiên, là một tử sĩ, cho dù có đi theo bên người chủ nhân thì vẫn giống như là không tồn tại. Nhưng hôm nay, khi Thẩm Trọng Hoa biết nàng canh giữ ở ngoài cửa thì liền cho người mời nàng vào trong. Lúc Thẩm Thất bước vào, Thẩm Trọng Hoa đang dùng bữa ăn sáng, cũng ý bảo Thẩm Thất ngồi xuống rồi ăn cùng nhau.
Thẩm Thất không dám mà chỉ nói: “Nô tỳ đã ăn rồi.”
Thẩm Trọng Hoa cũng không nói gì cả, chỉ là sau đó, khi Thẩm Trọng Hoa xử lý công vụ trong thư phòng thì có bảo Thẩm Thất ở bên cạnh mài mực giúp hắn.
Mài mực thì mài mực, nhưng kỳ quái hơn chính là, Thẩm Trọng Hoa cư nhiên còn sai người chuẩn bị một cái ghế cho Thẩm Thất. Bảo nàng ngồi ở bên người hắn mài mực!
Thẩm Thất kinh sợ ở trong lòng, nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa nên chỉ có thể ngồi một chân ở bên án thư, nín thở mài mực, tận lực làm cho bản thân không phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
Tiếp theo, chuyện càng quỷ dị hơn đã xảy ra, Tô Liên Tuyết bình thường ngay cả mười ngón tay cũng không dính nước lại làm canh gà hầm đưa tới cho Thẩm Trọng Hoa, nhưng Thẩm Trọng Hoa đều cũng chỉ gặp nàng ta ở một sườn khác trong thư phòng. Trên án thư chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ một món ăn nào nhưng Thẩm Trọng Hoa lại sai người chuẩn bị trà mới cùng điểm tâm đặt ở trên bàn sách.
Trong lòng Thẩm Thất đang còn nghi hoặc thì người vẫn đang cúi đầu xử lý công vụ kia lại dùng thanh âm nhàn nhạt nói: “Hương vị không tồi, ngươi cũng nếm thử xem.”
Thẩm Thất không dám động, nhưng bụng nhỏ chưa ăn qua cơm sáng lại phát ra tiếng động “ọt ọt” vào đúng lúc này bán đứng nàng.