Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 87: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 87:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 087: Điều kiện khi vào thiên lao

Hoàng thượng cười lạnh nói:
” Không được cò kè mặc cả cùng trẫm! Trẫm còn chưa trách tội mấy người các ngươi đâu! Quả thực là hỗn trướng! Trẫm nghe nói lúc ấy Phùng Cửu Đao cũng có mặt ở đó hả? Hừ! Mới vừa thăng chức đại tướng quân, đã không còn biết trời cao đất dày. Các ngươi hành hung con thứ của Phan thượng thư thành bộ dạng thê thảm như vậy, mà còn muốn trẫm phạt nghiền ngẫm, cắt lương bổng một năm thôi hay sao? Phan thượng thư liệu có cam lòng không? Làm như vậy cùng không phạt có khác nhau bao nhiêu? Hai người các ngươi là con của trẫm, có thể Phan thượng thư không dám đắc tội, nhưng còn Phương Tranh đã nhiều lần chống đối lại hắn, hắn sẽ bỏ qua cho Phương Tranh sao? Trẫm chỉ còn cách giam Phương ái khanh vào thiên lao, mới khiến cho Phan thượng thư không thể nào trả thù, đã minh bạch chưa?”
Mập Mạp cùng Trường Bình ngượng ngùng cười, ngoan ngoãn không nháo sự nữa. Hoàng thượng quay đầu nhìn Phương Tranh, ngữ khí một bộ như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, nói:
” Còn ngươi, còn ngươi nữa! Trẫm đã nói qua cho ngươi không biết bao nhiêu lần rồi! Mọi chuyện nên nhẫn nhịn một chút, phải hiểu cái đạo tiến thoái, ngươi có cần trẫm phải giảng giải đạo lý này thêm một lần nữa cho ngươi hay không? Nếu không phải vì Mật Nhi….Hừ! Ngươi có bị người ta hại chết, trẫm cùng sẽ không thèm chớp mắt lấy một cái.”
Hiện tại, sự tình bị tống vào trong thiên lao cũng đã không thể tránh khỏi, ai da, ta con mẹ nó còn gì là thể diện của nhân sĩ xuyên việt đây! Liệu có nhân sĩ xuyên việt nào lại mất mặt giống như bổn thiếu gia hay không? Lão bà chỉ có một hai nàng, phiền toái thì cả một đại đội, cuộc sống quả thật mệt mỏi nha.
Trường Bình thương tiếc nhìn Phương Tranh liếc mắt một cái, sau đó quay sang hoàng thượng nói:
” Chuyện này….Vậy hắn cần phải ở trong thiên lao bao nhiêu lâu?”
Hoàng thượng lạnh lùng nói:
” Trước tiên cứ ngồi trong đó đợi đi, khi nào quần thần không còn to nhỏ chuyện này, thì thả hắn ra.”
Trường Bình cả giận:
” Người nào dám nghị luận to nhỏ ta sẽ tru di cửu tộc bọn hắn! Đem phủ của bọn hắn toàn bộ giết hết, gà chó cũng không tha.”
Phương Tranh cảm kích thiếu chút nữa đã khóc ồ lên, vẫn chỉ có Trường Bình tốt với bổn thiếu gia a, tương lai cưới về nhà làm lão bà, tuyệt đối sẽ là cùi trỏ hướng vào trong mà quải, lão bà thật tốt nha! Ngày sau ai còn dám cùng thiếu gia ta tranh phong, trực tiếp phái công chúa lão bà đi giết hắn, chuyện này cũng không tính là phạm pháp, so với kim bài miễn tử không phải hữu hiệu hơn rất nhiều sao?
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Trường Bình:
” Không được hồ nháo! Mấy ngày này các ngươi an phận một chút cho trẫm! Vô Bệnh, ngươi phải trông chừng hoàng muội của ngươi, không cho phép nàng chạy khắp nơi náo loạn, trẫm phạt hai ngươi phải ở phủ suy ngẫm lại mọi việc, khi nào Phương Tranh được tha bổng thì các ngươi mới được phép ra ngoài. Nghe rõ cả chưa?”
Mập Mạp vội vàng gật đầu đáp ứng, Trường Bình ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn, không thèm trả lời. Phương Tranh mang theo một tia hy vọng cuối cùng nhìn hoàng thượng nói:
” Hoàng thượng, vi thần đã biết tội, hoàng thượng….Có thế không tống giam vi thần vào thiên lao được không? Vi thần rất sợ bóng tối….'
Hoàng thượng lắc đầu:
” Đáng lẽ trước khi ngươi ra tay đánh người thì nên nghĩ đến hậu quả, việc này không thể thương lượng được nữa, Phương Tranh, chỉ mong sau khi trải qua chuyện này, ngươi có thể dùng tâm ghi nhớ, lời nói cùng cử chỉ nên thu liễm đi một chút, bằng không cho dù có nể tình Vô Bệnh và Trường Bình, trẫm cũng không thể bảo vệ an nguy cho ngươi cả đời được, ngươi đã hiểu chưa?”
Buồn rười rượi, Phương Tranh tận lực cầu xin, nói:
” Hoàng thượng, vi thần đã nhớ rồi, thật sự, vi thần bỗng nhiên cảm giác được trí nhớ của mình đặc biệt tốt, quả thực là đã nghe qua liền không tài nào quên nổi, không tin vi thần ngâm cho ngài bài Trường Hận Ca, nga, ngài không biết sao? Vậy Tỳ Bà Hành?….”
Nhìn biểu tình của hoàng thượng vô cùng kiên định, nhất thời khóe miệng của Phương Tranh méo xệch:
” Hoàng….thượng….”
Quay đầu nhìn nhìn Trường Bình cùng Mập Mạp, thấy hai người bọn họ cũng một bộ dạng đồng tình nhìn hắn, Phương Tranh cắn răng một cái, bản thân hôm nay sẽ trả bất cứ giá nào, kể cả mặt mũi bổn thiếu gia cũng có thể từ bỏ! “….Nhạc phụ!”
” Khụ…khụ” Hoàng thượng cùng Mập Mạp sững sờ một lúc, sau đó cũng không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Trường Bình xấu hổ đỏ mặt, thẹn thùng phun ra một câu lấy lệ:
” Đi chết đi! Người ta không muốn gả cho ngươi đâu….”
Hoàng thượng bật cười nói:
” Một tiếng nhạc phụ này, dường như có điểm hơi sớm thì phải!”
Phương Tranh cười khan nói:
” Không sớm không sớm, rất đúng thời điểm, hoàng thượng, vi thần đã là con rể cùa ngài nha….Ân, sắp là con rể, ngài cũng không nên đưa con rể tương lai vào vòng lao lý a, quân pháp bất vị thân cũng không phải không có biện pháp, chúng ta đà trở thành người một nhà, người một nhà phải khăng khít thân mật, trao nhau kính mến, có phúc cùng hưởng, có thiên lao thì ngoại nhân ngồi….”
Hoàng thượng không kiên nhẫn, khoát tay nói:
” Ngươi nói lăng nhăng cái gì đó, trẫm nói cho ngươi biết, sự tình giam vào trong thiên lao không được thương lượng, nếu ngươi có thêm yêu cầu gì khác, trẫm sẽ tận lực thỏa mãn cho ngươi.”
Đã vào trong thiên lao ngồi, còn có thể có yêu cầu gì đây? Phương Tranh suy sụp thở dài, ảo nào nói:
” Vi thần cần….Ách, cần chuyện gì đều có khả năng đáp ứng sao?”
Hoàng thượng mỉm cười nói:
” Ngươi nói trước đi, xem ngươi muốn cái gì, rồi trẫm sẽ cân nhắc.”
Phương Tranh cẩn thận trầm ngâm trong chốc lát, lúc này mới giơ bàn tay lên, tỉ mỉ vạch mấy ngón nói:
” Trong phòng giam, phải thay lại giường, đổi cái lớn một chút, mộc hoàng lê*, tốt nhất là mấy cái loại khảm hoa văn, bằng không ta không ngủ được. Chăn đệm cũng không thể thiếu, nhưng cần đồ mới a, trong lúc ngủ ta thích mặc đồ ngủ, Mập Mạp ngươi thay ta truyền tin về nhà cho Tiểu Lục, nói Tiểu Lục đem bộ áo ngủ ta thường mặc đến đây đi, còn có đèn cầy nữa, chuẩn bị nhiều nến một chút, ta rất sợ bóng tối. Đồ ăn vặt chuẩn bị vài phần, quả khô, thịt khô linh tinh, càng nhiều càng tốt. Hoa quả xách cho ta hai giỏ, ăn nhiều sẽ tốt cho làn da, mang thêm vài hũ nữ nhi hồng ” ( *: mộc ở đây là đồ gỗ màu vàng lê, chứ không phải tên loại gỗ)
Ba người trợn mắt lên nhìn, thấy Phương Tranh giống như đang đếm các loại vật phẩm cần thiết trong sinh hoạt hằng ngày, Phương đại thiếu gia quả thực không biết khách khí, càng nói càng nhiều, cho dù là từ ăn đến mặc, mọi thứ đều tỉ mỉ vô cùng.
Xem ra muốn mời Phương đại thiếu gia vào trong thiên lao, chỉ nói riêng mấy thứ này, cũng có thể coi là công trình phi thường khổng lồ, không biết hao phí biết bao nhiêu nhân lực cùng vật lực.
Hoàng thượng nghe đến choáng váng đầu óc, nhịn không được ngữ khí bất hảo nói:
” Có muốn trẫm phái thêm hai cung nữ vào hầu hạ cho ngươi hay không?” Phương Tranh ngẩn người, trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc vẫn là không nên, cung nữ trong hoàng cung đều không chuẩn, khẳng định đã bị hoàng đế lão gia tử giẫm qua, thiếu gia ta không bao giờ dùng đồ của hắn.
Không hiểu có thể đem Yên Nhiên vào được không a? Hai người sẽ trải qua những ngày tháng thần tiên, chàng chàng thiếp thiếp, ngọt ngào như mật ong nguyên chất, không ai có thể quấy rầy được, Yên Nhiên đánh đàn phổ nhạc, còn ta thì hát làn điệu dân ca? Còn có thêm Trường Bình ….
Quên đi, đừng kêu Trường Bình, hai nữ nhân chạm mặt có nhiều khả năng sẽ xảy ra chuyện….
” Hừ! Cho ngươi vào trong thiên lao để ngươi suy ngẫm, vậy mà ngươi còn khoa trương hơn so với trẫm, ngươi bị giam vào thiên lao hay là đi nghỉ phép đây?”
Hoàng thượng tức giận nói. Vậy ngươi đừng tống ta vào trong thiên lao nha, bổn thiếu gia càng vui mừng a? Phương Tranh bất mãn nói thầm một câu ở trong lòng, tức thì mặt mày ủ rũ nói:
” Hoàng thượng, chuyện này cũng chỉ là vi thần tìm vui ở trong nỗi khổ mà thôi, nam nhân, nên đối xử tốt với chính bản thân mình….'
Trường Bình ở một bên nũng nịu nói:
” Phụ hoàng, người đáp ứng hắn đi, mang thêm một chút đồ vật sinh hoạt cũng không phải là chuyện đại sự gì, người có thể nhẫn tâm nhìn….của Mật Nhi….ở trong thiên lao chịu khổ sao?”
Hoàng thượng thở dài một hơi, bất đắc dĩ cười nói:
” Nhìn bộ dạng không giống như bị giam vào trong thiên lao a, rõ ràng là hắn đi hưởng thụ mà….Được rồi, vì thể diện của Mật Nhi, những chuyện này trẫm đáp ứng với ngươi.”
Phương Tranh nghe vậy, phấn khởi nói:

” Vi thần đa tạ hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế…”
” Được rồi, được rồi, đừng vỗ mông ngựa nữa! Trẫm cho ngươi thời gian hai canh giờ về nhà chuẩn bị, hai canh giờ sau, trẫm sẽ phái người đem ngươi giam vào trong thiên lao, mau đi đi!”
Hoàng thượng không kiên nhẫn khoát tay, quay đầu sang một bên, bộ dạng giống như ngay cả nhìn cũng lười không muốn liếc mắt nhìn hắn. Phương Tranh thở dài, vẻ mặt đưa đám bước ra khỏi ngự thư phòng. Mập Mạp cùng Trường Bình đuổi theo, biểu tình của hai người mang theo một chút áy náy, Mập Mạp ngập ngừng nói:
” Phương huynh….Thật không phải, không nghĩ tới lại gây thêm phiền toái đến cho ngươi….”
Trường Bình hốc mắt hơi ửng hồng, thanh âm mang theo một chút nghẹn ngào:
” Sớm biết rằng sẽ hại ngươi bị giam vào trong thiên lao, người ta sẽ không đánh hắn….Ngươi vào trong đó, không biết có thể chịu khổ được không a….” Phương Tranh cười nói:
” Biết ta sẽ chịu khổ, vậy ngươi phải thêm mấy tiểu cung nữ biết đánh đàn cùng ca múa, vào giúp ta giải sầu.”
Trường Bình thấy Phương Tranh còn nhăn nhở, không có một chút lo lắng nào, cười mắng:
” Phi! Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn có tâm tư xấu xa, thật nên khuyên phụ hoàng giam ngươi thêm vài ngày!”
Mập Mạp trầm giọng nói:
” Phương huynh, chúng ta sẽ vào thăm ngươi, ngươi có còn muốn thêm cái gì nữa hay không? Ta sẽ đặt mua cho ngươi.”
Phương Tranh cẩn thận suy nghĩ, mọi chuyện cần thì đều đã có đủ, chỉ thiếu một vài món ăn tinh thần. Bản thân ta là một người tiến bộ tích cực nha, thời gian ngồi trong thiên lao sẽ rất nhàm chán, có thể nào không đọc sách đây? Cho nên Phương Tranh nhìn Mập Mạp nói:
” Xem có sách nào không? Mang đến cho ta vài cuốn đọc tạm đi.”
Mập Mạp cảm thấy kính nể thêm vài phần:
” Phương huynh ngồi trong lao ngục mà vẫn kiên trì đọc sách thánh hiền, thật sự đã trở thành một tấm gương sáng để cho ta phải noi theo a! Ngươi nói đi, muốn sách gì, ta mang vào cho ngươi.”
Phương Tranh cười híp mắt, nói:
” Mang cho ta cuốn ” Kim Bình Mai” đi, đọc cho đỡ nhàm chán.”
Thời gian ở tiền kiếp Phương Tranh đã từng đọc qua ” Kim Bình Mai”, nhưng quyến sách này đọc mãi cũng không chán, cho nên hắn tính toán ôn lại bài một chút.
Mập Mạp ngạc nhiên, nói:
” Kim Bình Mai? Có sách này sao? Như thế nào ta chưa từng nghe nói qua?” Phương Tranh cũng ngạc nhiên:
” Kim Bình Mai mà chưa nghe nói qua sao?”
Ngay tức thì biểu tình của Phương Tranh một bộ như người lên cơn đau tim, nói:
” Bi ai nha! Một cuốn sách kinh điển như vậy mà chưa từng nghe nói qua, các ngươi thật sự là cô văn quả lậu*….” (kiến thức hạn hẹp, quê mùa lỗi thời)
Mập Mạp xấu hổ khẽ cúi đầu:
” Phương huynh, sau này ta sẽ cố gắng học hỏi, để cho kiến thức của mình được thêm phong phú.”
Phương Tranh gật đầu hài lòng:
” Cần phải đọc nhiều sách, cần phải đọc danh thư. Tri thức cũng chính là sức mạnh, lời này ta tặng cho Mập Mạp huynh, còn sống là còn nỗ lực đọc! Vậy có “Xuân Khuê Bí Sử” không? Cũng không có? ” Đăng Thảo Hòa Thượng” thì sao? Đều không có? Ta kháo! Bổn thiếu gia thực sự quá thất vọng rồi! Như vậy đi, ngươi mang cho ta mấy cuốn xuân cung họa đồ cũng được…”
Trường Bình ở bên cạnh, càng nghe tên những cuốn sách mà Phương Tranh nói kia, càng cảm thấy được những cuốn sách này không có cái gì tốt đẹp, đến cuối cùng nghe thấy bốn chữ xuân cung họa đồ, rốt cuộc Trường Bình cũng đã hiểu tính chất của những cuốn sách mà Phương Tranh vừa kể. Vậy nên chợt nghiêm mặt, cười lạnh nói:
” Sao không ra bến sông Tần Hoài mà kiếm hai vị cô nương bồi ngươi cho khỏe đi, chẳng phải so với xuân cung họa đồ còn sống động hơn sao?”
Nói dứt lời, Trường Bình thở hồng hộc kéo tay Mập Mạp:
” Ca ca, đừng quan tâm đến hắn, để cho hắn bốc mùi ở trong thiên lao đi!” Mập Mạp bị Trường Bình kéo đến lảo đảo cả người, vừa đi vừa quay đầu lại hô to:
” Ai da, buổi tối ta sẽ mang xuân cung họa đồ đến cho ngươi, phi thường mạnh bạo…..”
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.