Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 054: Tiến Cung Diện Thánh
Đầu tháng sáu năm Kiến Vũ thứ mười hai, đó là một ngày lành, vào giữa trưa hôm nay, một vị tiểu thái giám phụng thánh chỉ đi tới Phương phủ, mệnh lệnh cho Phương Tranh nhập cung diện thánh.
Vừa nghe nói Phương Tranh phải vào cung gặp hoàng thượng , trên dưới Phương phủ nhất thời bận rộn tất bật, Phương gia có nhiều đời gia chủ như vậy, không làm nghề nông thì làm kinh thương, chưa từng được gặp qua mặt rồng trong truyền thuyết.
Hôm nay thiếu gia lên nhanh như diều gặp gió, sau này nếu muốn gặp mặt hoàng đế cũng là dễ dàng, Phương gia sau này cũng khôgn còn là gia tộc thương nhân kém cỏi hơn người ta như trước. Cho nên trên mặt đám người hầu đều vui sướng, trong lúc nhất thời lo kéo xe, kéo ngựa, thay đổi triều phục cho Phương đại thiếu gia, bề bộn đến rối loạn.
Phương phu nhân đối với tràng cảnh lộn xộn này rất bất mãn, vì vậy bà lấy ra uy quyền gia chủ, nhanh chóng chỉ huy hiện trường chuẩn bị cho vị nhập cung diện thánh:
“Tiểu Ngũ, đi tây viện triệu tập hộ viện, gọi bọn hắn chờ bên ngoài cửa lớn, Phúc Quý, đi đóng xe, tuyển cổ xe song mã mới làm, thiếu gia có tước vị, sau này thiếu gia ra ngoài đều phải dùng loại xe song mã, Lan nhi, kêu nha hoàn bưng nước lên cho thiếu gia rửa mặt, Tiểu Lục, may thay đổi triều phục cho thiếu gia…”
Phương Tranh vẻ mặt đau khổ, mặc cho một đám người bu quanh người hắn:
“Mẫu thân, cái này… Cũng không cần long trọng như thế chứ? Không phải chỉ là đi gặp hoàng thượng thôi…”
Phương lão gia ở một bên biến sắc quát lớn:
“Câm miệng. Họa là từ trong miệng mà ra ngươi không biết sao? Người có quan có tước, nói thế nào còn không hiểu biết kia chứ hả? Nói ra dễ dàng như vậy, ngươi có biết toàn bộ Hoa triều có cơ hội được gặp Hoàng thượng có được mấy người? Chưa thây qua ai ngu ngốc như ngươi. Sau này phải thận trọng từ lời nói đến việc làm biết không? Nếu không sẽ làm cho ngươi, mà ngay cả Phương gia cũng gặp tai họa, hiểu hay không?”.
Đã trúng một lần răn dạy đổ ập xuống của Phương lão gia, Phương Tranh bất ngờ bất đắc dĩ đành im lặng.
Tiểu Lục ở một bên hé miệng cười khẽ, tay chân nàng nhanh lẹ giúp Phương Tranh thay đổi triều phục, phụ thân của tiểu Lục từng là võ tướng triều đình, cho nên đối với quần áo triều phục cùng mũ nón cũng không xa lạ, thoáng chốc đã thay xong thật nhanh.
Nhìn bản thân mình trong gương, dáo dác , hình dạng quái dị, Phương Tranh cảm thấy rất bất mãn, triều phục cũng thật vừa người, nhưng mặc triều phục vào rồi cũng không thaỏi mái chút nào, thấy thế nào đều giống như một con khỉ mặc y phục chuẩn bị xứong tuồng, dáng dấp cực kỳ buồn cười.
Ôi, ta thật sự là không thích hợp làm quan. Phương Tranh nhìn tấm gương cảm thán không thôi. “nhìn xem, thiếu gia mặc vào triều phục uy phong bát diện, quan uy mười phần, không hổ là Văn Khúc tinh quân hạ phàm, tương lai nói không chừng thiếu gia sẽ làm tướng luôn đó”.
Những câu vỗ mông ngựa của đám người hầu tuôn ra như nước thủy triều, chụp đến mức tâm tình của Phương đại thiếu gia cũng thóagn giảm bớt – coi như là bọn họ nói sự thật đi, hiện tại ta rất tuấn tú, ta hiện tại rất tuấn tú nga…
Phương Tranh ngồi trong xe ngựa không ngừng thôi miên chính mình. Xe ngựa rất rộng rãi, chiéc xe ngựa này là do Phương phu nhân tự mình giám sát chế tạo, với tước vị bá tước của Phương Tranh, có tư cách ngồi xe song mã, cho nên xe ngựa dùng vật tranh trí, chất liệu gỗ đều là thượng đẳng, ngựa kéo xe đều là lương câu mua từ Đại uyển.
Phương bá gia xuất hành, tràng diện xa hoa, gia đinh hộ viện tiền hô hậu ủng, gương mặt Tiểu Ngũ mang theo vẻ tự mãn không ngừng ưỡn ngực, hộ viện của bọn họ mặc trang phục võ sĩ thống nhất, uy phong lẫm lẫm. Đoàn người vô cùng khí thế đi trên đường lớn của kinh thành, dẫn dắt ánh mắt chú ý của người qua đường không thôi.
“Phô trương quá, đây rõ là đi ngược hẳn với phong cách làm người biết điều thường ngày của thiếu gia ta, vậy không được, nghiêm trọng thoát ly quần chúng quá đi thôi”.
Phương Tranh âm thầm lắc đầu, vén rèm xe lên gọi tiểu Ngũ:
“Nói với bọn hộ viện một tiếng, sau này đừng đi ra nhiều như vậy, thiếu gia không thích”.
Tiểu Ngũ buồn bực nói:
“Vì sao thiếu gia không thích? Thiếu gia làm quan, lẽ ra nên làm như vậy chứ”.
Phương Tranh cả giận nói:
“Câm miệng! Ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia? Ta nói như thế nào thì ngươi làm như thế nào, nhiều lời vô ích. Ngươi nhìn xem đám hộ viện kia, người nào cũng huênh hoang, dương dương đắc ý, những đại cô nương trên đường đều chỉ lo nhìn bọn hắn, mỹ nam tử như thiếu gia ta đây mà các nàng không phát hiện. Ngươi nói cho bọn hắn biết, bảo bọn họ sau này khiêm tốn một chút đi”.
Tiểu Ngũ bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai thiếu gia đang ngại bọn hộ viện đoạt hết danh tiếng của hắn. Xe ngựa dừng ngay trước Tây An Môn của cấm cung, đi sâu vào trong, đó làm phạm vi cấm cung, người nhàn rỗi đừng nói là đi vào, dù đứng thêm một lúc bên ngoài, cũng đã bị quát mắng.
Phương Tranh xuống xe ngựa, dặn tiểu Ngũ cùng với bọn hộ viện ở tại chỗ chờ, hắn sửa sang lại triều phục, sửa mũ quan, đi thẳng tới hướng cửa cung. Đưa lên lệnh bài, quân sĩ tỉ mỉ kiểm tra qua, cửa hông của Tây An Môn mở ra, Phương Tranh chậm rãi đi vào.
Đi qua những trạm gác trog nội cung, đi tới bên ngoài hoàng thành, ở bên trong đã có tiểu thái giám phụng khẩu dụ của hoàng thượng, đang đứng bên ngoài chờ Phương Tranh.
Dọc đường Phương Tranh cũng không dám nhìn ngắm gì nhiều, đi theo tiểu thái giám rẽ trái rồi rẽ phải, đi tới ngự thư phòng.
Tiểu thái giám dẫn đường ra dấu cho Phương Tranh đứng bên ngoài cửa chờ, sau đó hắn quơ phất trần, ở ngoài cửa quỳ xuốgn cung kính nói:
“Hoàng thượng, Phương Tranh Phương đại nhân tới”.
Bên trong thư phòng mơ hồ truyền đến một tiếng “ân”, tiểu thái giám đứng lên , tránh sang bên, hướng Phương Tranh cao giọng nói:
“Hoàng thượgn truyền Phương Tranh Phương đại nhân yết kiến…”.
Phương Tranh vội vàng cúi đầu bước qua cửa ngự thư phòng, đầu cũng không hề ngẩng lên liền quỳ gối trên tấm thảm màu đỏ tươi, lớn tiếng nói: “Vi thần Phương Tranh khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn…”. “Được rồi, dập đầu cũng không xem rõ phương hướng, thấy rõ đi rồi hãy bái”.
Bên tai truyền đến thanh âm mang theo ý trêu cười.
“A?” .
Phương Tranh theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt là một chiếc bàn thật to, nhưng sau bàn không có một bóng người, thanh âm vừa rồi là từ bên trái hắn truyền đến.
Phương Tranh xoay đầu, ngay bên cạnh giá sách bên trái, một vị lão nhân thân mặt thường phục màu vàng đang cầm quyển sách trên ta, mỉm cười nhìn hắn.
Thật là lúng túng nha, mới tiến cung lần đầu đã bị bêu xấu, điều này để cho Mập Mạp biết được còn không bị hắn cười chết?
Phương Tranh cũng không đứng lên, dùng đầu gối quay sang phương hướng đó, đồng thời bái xuống:
“Vi thần Phương Tranh khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng…”
“Hãy bình thân, đừng nói nhiều lời vô dụng, thế gian có ai có thể chân chánh sống được muôn năm?”.
Lời nói của hoàng thượng mặc dù bình thản, nhưng mang theo một loại uy nghiêm làm cho người khác không thể chống cự.
Lão hoàng thượng này vì sao không bao giờ cho ta nói hết câu chứ? Phương Tranh phiền muộn đứng lên.
“Phương ái khanh, ngẩng đầu , để trẫm xem ngươi một chút.”
Phương Tranh nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, tận lực bảo trì bình tĩnh nhìn thẳng hoàng thượng.
Hoàng thượng tỉ mỉ đánh giá hắn, vị thiếu niên trước mắt này, nói anh tuấn thì cũng miễn cưỡng vượt qua, nhưng chung quy lại mang theo hương vị như đang dáo dác, ánh mắt tuy có linh khí , nhưng lại thiếu một chút chững chạc, cả người lộ ra vẻ con buôn láu cá.
Phương Tranh cũng đang đánh giá hoàng thượng trước mặt, chỉ tháy vị lão nhân này sắc mặt trầm tĩnh, đôi mắt ưng lợi hại hữu thần, tựa hồ có thể xuyên thủng nội tâm mỗi người, ánh mắt sắc bén nội liễm mà giấu giếm, lại mang theo khí thế cao cao tại thượng, hơn nữa… hơn nữa thấy thế nào lại có vẻ rất quen mắt?
“Yêu, nguyên lai là lão gia tử ngài nha.”
Phương Tranh không nghĩ ngợi chợt thốt ra, hẳn đã nhận ra, không phải là vị lão nhân hắn va chạm phải ngay trước cửa nhà của Mập Mạp sao?
Không nghĩ tới hắn lại là hoàng thượng, khó trách hắn từng nói là trưởng bối của Mập Mạp.
“Lão gia tử?”.
Sắc mặt hoàng thượng quái dị nói, tiếp theo hắn sang sảng cười:
“Lão gia tử thì lão gia tử, ha ha, trẫm cũng không phải là lão gia tử gì đâu”. Lúc này Phương Tranh mới kinh hãi phát hiện mình nói sai lời, vội vàng bịch một tiếng lại quỳ trên mặt đất sợ hãi:
“A , sai rồi, thần , biết tội!”.
“Ha ha, hãy bình thân, người trẻ tuổi như ngươi thật thú vị”
Hoàng thượng tựa hồ tâm tình không tệ, không hề tính toán chuyện xưng hô của hắn.
“Nói trẫm nghe một chút, làm sao ngươi nghĩ ra kế sách đánh lui Đột Quyết? Ngưởi rất hiểu rõ Đột Quyết Khã Hãn Cốt Đốt Lộc cùng đệ đệ Mặc Xuyết của hắn, có thể nói là nhịp nhàng ăn khớp vô cùng. Từng bước một không ngờ đều nằm trong kế hoạch của ngươi, nói trẫm nghe một chút, sao ngươi nghĩ ra chuẩn xác như thế?”.
Hoàng thượng này không phải nghĩ ta là thầy tướng số đó chứ? Chuyên này mà cũng tính ra sao?
“Hồi hoàng thượng, vi thần kỳ thực là khi còn bé đã bị một việc điểm rõ. Khi còn nhỏ vi thần bướng bỉnh, thường xuyên thừa dịp phụ mẫu đi làm… Ách, ra khỏi nhà, chuồn ra đi tìm tiểu tử con nhà hàng xóm để chơi, nhưng nhân phẩm của hắn không tốt, đùa đùa một chút thì đánh nhau, tiểu tử kia lại đặc biệt khỏe mạnh, ta đánh không lại hắn, lại không nuốt được ác khí này , vì vậy chạy tới bịa đặt với ca ca của tiểu tử kia, nói đệ đệ hắn chạy loạn nói bậy về hắn ở bên ngoài. TÍnh tình ca ca của hắn cũng không tốt, nghe ta vừa nói như thế, lập tức bắt tiểu tử kia trở về, hung hăng đánh một trận, còn ta, ha ha, được ca ca hắn khen thưởng cho một khối đường…”
“Cái gì? Kế sách lui địch cuả ngươi… thì ra là vì vậy?” .
Hoàng thượng ngạc nhiên nói.
Phương Tranh xấu hổ vò vò đầu:
“Cũng không hoàn toàn là vậy , khi còn bé ta quá mức bướng bỉnh, bị khi dễ chung quy hay nghĩ biện pháp đòi lại, ách, những biện pháp này tuy không quang minh chính đại, nhưng đều đạt được mục đích”.
“Ngươi thật đúng là…”.
Hoàng thượng dở khóc dở cười, trầm ngâm một lát, tựa hồ như muốn tìm ra từ ngũ gì để khích lệ Phương Tranh, nhưng lại tìm không ra, do dự không thôi.
Có thể con người ta có quá nhiều ưu điểm, nhất thời làm hoàng thượng nghĩ không ra, Phương Tranh đắc ý nghĩ.
“Biện pháp cuả ngươi tuy không quang minh chính đại, nhưng cực kỳ hữu dụng. Tôn Tử binh pháp có nói: “Phàm là chiến sĩ , chỉ cần biết vận dụng thích hợp, sẽ đạt được toàn thắng”. Nhìn ngươi chưa từng đọc qua binh thư, nhưng cũng chó ngáp phải ruồi, trẫm chỉ có thể nói ngươi có vận khí tốt, để cho ngươi lừa gạt được, ha ha…”.
Hoàng thượng vuốt râu mỉm cười nói.
Lời này của hoàng thượng làm cho Phương Tranh không hài lòng, đây là vận khí sao?
Đây là trí tuệ nha. Toàn bộ Hoa triều ngoại trừ cái đầu thông minh tuyệt đỉnh của ta, ai có được trí tuệ cao như vậy chứ? Nhưng người ta là hoàng thượng, hắn nói làm sao đều được, ta dám làm gì hắn đây? Phương Tranh rầu rĩ nói:
“Đây đều nhờ hoàng thượng hồng phúc tề thiên có mắt nhìn người, Hoa triều mới có thể chuyển nguy thành an, Ngô hoàng vạn tuế vạn…”
“Ha ha, được rồi, đừng vỗ mông ngựa nữa”.
Hoàng thượng cười thật hài lòng, nhìn ra được ấn tượng của hắn đối với Phương Tranh không tệ.
“Hôm nay trẫm vời ngươi tiến cung không vì chuyện gì khác , chỉ là muốn nhìn ngươi một chút, ngươi là con trai độc nhất của Phương gia trong kinh thành sao?”.
“Hồi hoàng thượng đúng vậy”.
“Nghe nói năm nay ngươi mười tám tuổi, chưa cưới vợ? Mười tám tuổi mà còn chưa lập gia đình cũng ít gặp, vì sao không cưới?”.
Lão nhân này cũng còn nhiều trò bát quái quá đi.
“Hồi hoàng thượng, Đột Quyết chưa diệt, sao lại có nhà… “
Phương Tranh nghĩ muốn trước mặt hoàng thượng cực lực biểu hiện một mặt chí công vô tư của mình.
“Sản nghiệp nhà các ngưởi rất lớn, ha ha, dù là hoàng đế ở trong thâm cung như trẫm cũng nghe nói qua danh hào của Phương gia ngươi”
Phương Tranh nghe vậy trái tim liền treo cao, hoàng thượng nói ra lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn muốn đánh chú ý với sản nghiệp của ta, lão nhân này sao còn không biết xấu hổ hơn so với ta nhỉ?
“Hoàng thượng, sản nghiệp nhà của ta không lớn đâu, thực sự không lớn. Hàng năm chỉ là hơi có lợi nhuận, có chút lời thì cũng nộp thuế cho triều đình, còn phải nuôi sống mấy ngàn người chưởng quỷ của các cửa hàng, thu ngân, tiểu nhị, còn lai cũng không bao nhiêu, dù là ăn uống trong nhà, cũng chỉ có ngày lễ tết mới đủ tiền ăn được thịt, thực sự”.
Phương Tranh làm vẻ mặt sầu não khó than.
Hoàng thượng là người khôn khéo ra sao, liếc mắt liền nhìn ra ý đồ củ Phương Tranh, hắn rõ ràng đang giả vờ tỏ ra vẻ mặt đau khổ, tròng mắt vẫn còn đang không ngừng quay tròn chuyển động, không khỏi mừng rỡ cười ha ha:
“Ngươi yen tâm, trẫm chưa có chủ ý tới gia sản của gia đình ngươi đâu, nguwoi là công thần của Hoa triều, từ xưa tới giờ cũng không có đạo lý hoàng đế muốn mưu đoạt gia sản của thần tử, đó chỉ là chuyện của hôn quân làm ra mà thôi”.
Phương Tranh vừa nghe lời này liền yên tâm, tủm tỉm cười nói:
“Hoàng thượng hiểu lầm, tuy rằng gia đình thần cũng không có vàng bạc gì nhiều, nhưng thần là trung thần, chỉ cần triều đình cần, nhà ta không nói hai lời, muốn bao nhiêu sẽ cấp bấy nhiêu”.
Hoàng thượng nghe vậy tựa hồ có hứng thú:
“A? Thật vậy chăng?”.
Bây giờ Phương Tranh đang hận không thể hung hăng tát cho mình một bạt tai, miệng ti tiện mà, đang tốt đẹp lại biểu hiện ra vẻ ngu ngốc như vậy làm chi? Đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao? Vạn nhất hoàng thượng muốn tìm hắn đòi bạc, hắn có thể cấp hay không cấp? – Không biết một trăm lượng có đủ hay không? Gương mặt Phương Tranh đỏ lên, bộ dạng lắp bắp nói không ra lời, hoàng thượng cười ha ha, năng lực vị thần tử này như thế nào hắn còn chưa biết, nhưng hắn có thể làm cho mình thật vui vẻ, mặt rồng hớn hở, xem ra cất nhắc hắn lên cạnh mình là quyết định đúng đắn. Một lát sau , hoàng thượng cười thật sảng khoái, lúc này mới nói: “Phương ái khanh, trẫm quyết định, sau này chuẩn cho ngươi mỗi ngày vào triều tham nghị chính sự. Vốn quan viên dưới tứ phẩm không có tư cách vào triều, mà ngươi chỉ là chức quan ngũ phẩm, phẩm cấp còn chưa đủ. Nhưng mọi việc có trường hợp đặc biệt, trẫm cấp phép cho ngươi được đặc biệt vào triều, Phương ái khanh, ngươi nên biểu hiện thật tốt cho trẫm xem”.
Thật bị Phùng Cừu Đao nói trúng rồi, hôm nay Phương đại thiếu gia cũng đã vào triều đình, trở thành một thần tử? Bất quá muốn Phương Tranh đi theo những gian thần trà trộn trong triều, Phùng Cừu Đao đã xem như đánh lộn bàn tính, hừ hừ, thiếu gia ta không đi hại người thì đã xem như cống hiến cho xã hội, đấu trí với gian thần? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Không có chắc chắn chính thiếu gia ta có thể trở thành gian thần trong tương lai hay không nữa đây. Phương Tranh vội vàng quỳ xuống tạ ân:
“Vi thần sợ hãi.. A ! Sai rồi! Vi thần tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn…”.
Hoàng thượng lại một lần nữa không khách khí cắt đứt hắn:
“Được rồi, không có chuyện khác, ngươi lui ra đi, sau này đừng có tiếp tục hô hoán muôn năm muôn năm nữa, trẫm không thích nghe”.
Ân, lão nhân này còn chưa già đến hồ đồ, “Muôn năm”, hai chữ này đúng là không lừa gạt được hắn. Từ xưa bao nhiêu hoàng đế đều muốn luyện đan để trường sinh bất tử, đều bị hai chữ “muôn năm” làm hại, các đại thần luôn nói quá nhiều, hắn liền sẽ cho rằng mình thật có thể muôn năm, có một hoàng đế ngây ngốc như vậy, ngày tháng của bách tính có thể tốt được sao?
“Vi thần xin cáo lui”.
Phương Tranh hướng về phía hoàng thượng, khom thấp thân thể, lui ra sau từng bước. Lúc sắp rời khỏi cửa lớn ngự thư phòng, hoàng thượng bỗng nhiên gọi hắn lại, thình lình nói:
“Phương ái khanh, trẫm nghe nói, ngươi cùng Trường Bình công chúa có quen biết rất thân mật?”.
“A?”.
Hắn làm sao mà biết được? Trong lòng Phương Tranh cả kinh, mồ hôi lạnh thoáng chốc xông ra, hoàng thượng hỏi câu này có ý tứ gì?
“Hồi hoàng thượng, vi thần cùng Phúc vương điện hạ, Trường Bình công chúa đều quen biết, xác thực tương đối quen”.
“Ân, trẫm đã biết, ngươi lui ra đi”.
Thanh âm hoàng thượng bình tĩnh không có cảm xúc, nghe không ra vui mừng buồn giận.
Ra ngoài cửa Phương Tranh còn đang tuôn mồ hôi lạnh, đều nói gần vua như gần cọp, lời nói này rất có đạo lý.
Ngay trước đó hoàng đế còn nói giỡn nói đùa với ngươi, nhưng ngươi không biết sau một khắc hắn có thể lập tức trở mặt hay không, sau đó sai người đem ngươi bắn dính lên tường – dùng cung tiễn. Nhưng hoàng thượng hỏi chuyện giữa hắn và Trường Bình công chúa , rốt cục là có ý gì? Là thuận miệng hỏi thăm một chút, hay là ngầm ý cảnh cáo, sau này phải cách xa nữ nhi của hắn một chút?