Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 373: Vương trướng thương nghị (2)
Phương Tranh lạnh lùng nói: ' Ai, biết nói tiếng người hay không? Cái gì nói người Hoa triều chúng ta đê tiện? Chúng ta đê tiện chỗ nào? Rõ ràng do một mình Sài Mộng Sơn gây nên, để làm chi trút hết bút trướng lên đầu người Hoa triều? Chính ngươi không cẩn thận đề phòng, còn trách được ai? Sau khi ngươi chiến bại, Hoa triều đã tống lương thực, lại tống binh khí cho ngươi, rất sợ chậm trễ các ngươi, bây giờ còn mắng chúng ta đê tiện, ngươi cho người Hoa triều đê tiện thì thế nào? Làm ơn còn chưa được cảm ơn, lương tâm người Đột Quyết các ngươi bị chó ăn?'
Phương Tranh lời vừa nói ra, Hoa triều tướng lĩnh bên người đã lạnh lùng nhìn chằm chằm Mặc Cúc Liên, ánh mắt rất là bất thiện.
Mặc Cúc Liên cứng lại, vội vàng chắp tay nói: ' Phương nguyên soái, lão phu nói lỡ, hướng ngươi bồi tội.'
Phương Tranh lạnh lùng hừ một tiếng, nghĩ đến hai quân đã là đồng minh, không thích hợp trở mặt, lập tức liền cười nói: ' Quốc sư đại nhân, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung, lần này ta tha thứ cho ngươi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa. Nói đến cũng do các ngươi quá ngu ngốc, hảo hảo đánh nhau, thế nào để Sài Mộng Sơn cấp bưng cả tổ chim? Các ngươi nên khắc sâu tỉnh lại mới đúng.'
Mặc Cúc Liên đè nén giận dữ: ' Lão phu nghe nói, kế sách đó là do Thái Vương phản bội của quý quốc tìm nơi nương tựa Mặc Xuyết hiến ra, hắn nhân hai quân quyết chiến, lúc vương trướng ta trống rỗng, thực thi việc đánh lén đê tiện, Cốt Đốt Lộc Khả Hãn vĩ đại nhất thời không kịp trở tay, mới bị bọn họ…hừ!'
Phương Tranh ngây cả người, sau đó quay đầu nhìn Phùng Cừu Đao ngồi bên người khẽ cười nói: ' Nhìn thấy không? Người Hoa triều đầu óc thật tốt, Thái Vương dù cho ở trong quốc nội bị đánh như chó nhà tang, tới thảo nguyên tùy tiện đưa ra một chiêu tổn hại như thế, đã giết chết được Khả Hãn của bọn họ, ai nha, thật có cảm giác tự hào dân tộc quá đi.'
Phùng Cừu Đao liên tục gật đầu phụ họa: ' Không sai, không sai, đầu óc của người Đột Quyết dường như cũng không tốt lắm.'
Mặc Cúc Liên mặt mày âm trầm nói: ' Phương nguyên soái, Phùng tướng quân, các ngươi nói chuyện riêng có thể nói nhỏ thêm một ít hay không? Lão phu đều nghe được.'
Phương Tranh và Phùng Cừu Đao nhìn nhau, lập tức cùng nhau xấu hổ cười nói: ' Nói chính sự, nói chính sự.'
' Theo quốc sư xem, Mặc Xuyết sẽ dùng loại chiến thuật nào tấn công?'
Mặc Cúc Liên lạnh lùng nói: ' Người thảo nguyên chúng ta chiến tranh, quen dùng kỵ binh xung phong liều chết, hơn nữa đều là minh đao minh thương, cũng không hề bãi ra trận thế gì, tác chiến dựa vào nhanh và độc, giống như gió xoáy thổi qua trận địa kẻ địch, lưu lại vô số thi thể, nếu không phải địch nhân, thì là người của ta.'
Phương Tranh nhíu mày nói: ' Ngươi là nói, Mặc Xuyết căn bản không biết dùng mưu kế gì, cũng không hề biết bày trận thế binh pháp gì khác, lệnh kỳ trong tay vung lên, sau đó thiên quân vạn mã liền cùng nhau xung phong liều mạng?'
' Không sai, đừng tưởng rằng chúng ta xung phong lao lên không hề có kết cấu thì trong lòng khinh thị, trên thực tế, người thảo nguyên chúng ta tác chiến, hoàn toàn dựa vào chiến mã, tốc độ và thủ đoạn hung ác độc địa thủ thắng, bất luận là mưu kế gì, bất luận trận thế gì còn chưa kịp thi triển, địch nhân đã bị chúng ta đánh bại, thủ cấp của địch nhân cũng rời khỏi thân thể hắn, mưu kế và nhanh nhẹn linh hoạt, đó là chuyện của người yếu, trước mặt cường giả chân chính, thì không đáng nhắc tới.'
Phương Tranh ngây cả người, nhanh chóng cùng Phùng Cừu Đao trao đổi một chút ánh mắt, hai người cùng đạt thành chung nhận thức.
Lão nhân này đang khoe khoang giả vờ, khinh thường mưu kế? Cốt Đốt Lộc Khả Hãn của ngươi chết như thế nào? Cũng là bị Thái Vương dùng kế giết chết.
Mặc Cúc Liên dừng một chút, thở dài nói: ' Thế nhưng hiện tại lão phu cũng nói không chính xác Mặc Xuyết có dùng kế nữa hay không, từ sau khi Thái Vương quý quốc tìm nơi nương tựa hắn, Mặc Xuyết liên tục ra nhiều quỷ kế, lão phu cũng được coi như người tương đối thông minh trong Đột Quyết, nhưng mỗi lần đều bị hắn đánh cho chật vật không chịu nổi, Mặc Xuyết, hắn nguyên bản chỉ là một con xạ lang hung ác độc địa, nhưng hiện tại, hắn đã biến thành một con độc lang âm hiểm giả dối.'
Phương Tranh trầm ngâm nói: ' Nói như thế, nếu muốn đánh bại Mặc Xuyết, trước tiên phải trừ bỏ Thái Vương mới được.'
Mặc Cúc Liên liếc mắt nhìn Phương Tranh, nói: ' Hiện tại Thái Vương đang ở trong quân của Sài Mộng Sơn. Hai vạn nhân mã của Sài Mộng sơn trú đóng cách hai trăm dặm tại Khai Bình, cùng chín vạn chủ lực của Mặc Xuyết tạo thành tương ứng, một ngày khai chiến, chủ lực của Mặc Xuyết ra hết, chính diện tiến công, mà Sài Mộng Sơn sẽ xuất lĩnh kỳ binh chia ra tấn công vào quân cánh của ta, loại chiến thuật này thường thường khiến cho lão phu sứt đầu mẻ trán, lo đầu không lo được đuôi, đến nỗi bại nhiều thắng ít.'
Nói tới đó Mặc Cúc Liên mở ra địa đồ bằng da dê, chỉ vào địa đồ nói: ' Các ngươi xem, dưới trướng Mặc Xuyết có hai chi binh mã, một là chín vạn chủ lực của hắn, đóng quân tại Du Mộc Xuyên, một là quân đội của Sài Mộng Sơn có hai vạn binh mã, đóng quân tại Khai Bình, hai bên cách xa nhau bất quá chỉ hơn trăm dặm, tương ứng lẫn nhau. Phương nguyên soái, ngươi xem kỹ, chúng nó giống như hai chiếc sừng trâu bén nhọn, đối diện với Tháp Sơn chúng ta.'
Phương Tranh để sát vào vừa nhìn, trên bản đồ bày biện ra hai sừng trâu tương đối uốn lượn, mà mũi sừng, lại xa xa hướng thẳng phương hướng Tháp Sơn.
Thần sắc Mặc Cúc Liên u ám thở dài nói: ' Loại chiến pháp này, lão phu không phải là chẳng biết, chỉ tiếc binh lực chúng ta quá ít, nếu bày ra, cũng không thể sử dụng toàn bộ, cho nên lần nào cũng bị Mặc Xuyết đánh cho đầy bụi đất.'
Phương Tranh đảo mắt vòng vo, lại liếc mắt nhìn Phùng Cừu Đao, sau đó cười nói: ' Quốc sư đại nhân không cần lo lắng, Sài Mộng Sơn sao, chúng ta giúp ngươi xóa sạch hắn!'
Mặc Cúc Liên không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Phương Tranh, hắn nguyên bản cũng là ý tứ này, đấu pháp của Mặc Xuyết hắn cũng không sợ. Hắn sợ chính là Thái Vương và Sài Mộng Sơn quỷ kế đa đoan. Hai người kia hợp cùng một chỗ, so với mười Mặc Xuyết càng khó đối phó. Ai cũng không biết chi quân đội kia bước tiếp theo sẽ chạy đến góc âm u nào, xuất kỳ bất ý thống hắn một đao, hắn thực sự đã chịu đựng đủ thủ đoạn âm hiểm của chi quân đội này.
' Lời của Phương nguyên soái là thật?' Mặc Cúc Liên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Phương Tranh cười nói: ' Ta là thống suất một quân, trong quân không có lời nói đùa, sao loạn nói giỡn?'
Mặc Cúc Liên hồ nghi nói: ' Nguyên soái xóa sạch Sài Mộng Sơn, không có điều kiện khác?'
Phương Tranh mất hứng nói: ' Lão Mặc, ngươi cho ta là người nào vậy? Ta như là người đem chuyện quân quốc đại sự ra làm điều kiện hay sao? Ngươi ta đã kết minh, phải vô điều kiện tín nhiệm đối phương mới phải. Diệt trừ Mặc Xuyết là mục tiêu chúng của chúng ta, chúng ta đều phải vô tư vì mục tiêu này mà nỗ lực.'
Mặc Cúc Liên suy nghĩ một chút, hiện nay hai quân kết minh, Phương Tranh xác thực không có lý do gì đối với hắn thực hiện quỷ kế, dù sao dưới trướng hắn vẫn còn năm vạn chiến sĩ anh dũng, địch nhân ngay trước mắt, thắng bại khó liệu, Phương Tranh sẽ không ngu xuẩn tới mức thi quỷ kế hại hắn. Loại hành vi tự hủy trường thành nói vậy hắn sẽ không làm, nói như thế, đại quân Hoa triều thật sự nghĩ xuất binh tiêu diệt quân đội của Sài Mộng Sơn.
Nghĩ tới đây, Mặc Cúc Liên không khỏi vui mừng, hướng Phương Tranh chắp tay cười nói: ' Đa tạ nguyên soái xuất binh, lão phu cùng các chiến sĩ Đột Quyết đối với nghĩa cử của nguyên soái vô cùng cảm kích, nguyện chân thần bảo hộ…'
' Ai ai, dừng lại. Nói qua bao nhiêu lần rồi, chân thần nhà các ngươi không bảo được ta đâu.'
Mặc Cúc Liên cứng lại, sau đó cười nói: ' Phải phải, chẳng hay nguyên soái dự định làm sao tiêu diệt được quân đội của Sài Mộng Sơn? Chi quân đội này mặc dù chỉ có hơn hai vạn người, nhưng hắn thật sự là họa tâm phúc của chúng ta a. Nếu không thể tiêu diệt hắn trước, chiến tranh giữa chúng ta cùng Mặc Xuyết, sợ rằng sẽ tràn ngập chuyện xấu.'
Phương Tranh suy nghĩ một chút, nói: ' Ta trở lại cùng các tướng lĩnh dưới trướng lại tỉ mỉ thương thảo một chút, nói chung, trước tiên diệt Sài Mộng Sơn và Thái Vương, sau đó tập trung lực lượng tiêu diệt Mặc Xuyết, tổng chiến lược lần này xem như xác định.'
Mặc Cúc Liên cười nói: ' Phải phải. Binh nhân, nguy cơ. Nếu phải đánh, là nên tỉ mỉ thương thảo mới quyết định nên làm thế nào.'
Định ra xong tổng chiến lược, song phương tựa hồ cũng không phản đối, bầu không khí trong vương trướng lâm vào một mảnh xấu hổ.
Một lúc lâu, Phương Tranh ngẩng đầu, tỉ mỉ đánh giá Mặc Cúc Liên, bỗng nhiên than thở: ' Quốc sư đại nhân, chia tay hơn hai năm, ngươi gầy không ít, hôm nay tiểu Khả Hãn tuổi nhỏ, quốc sự đều dồn một mình ngươi, vì Đột Quyết, ngươi nên bảo trọng mới phải.'
Trong trướng mọi người đều ngẩn người. Phương nguyên soái đây là làm sao vậy? Hảo hảo phát điên sao lại nói đến chuyện này? Chẳng lẽ hắn dự định dùng sách lược dụ dỗ đi trấn an Mặc Cúc Liên?
Mặc Cúc Liên nghe vậy thần sắc lại nổi lên mấy phần cảm động, hắn thở dài nói: ' Lão phu vô năng, làm Hãn Vương vĩ đại gặp phải độc thủ của Mặc Xuyết, hôm nay bại lui một góc, mưu cầu tái khởi, nhiều khổ sự đều phải quan tâm, tuy là mệt nhọc một ít, chỉ cần giúp đỡ tiểu Khả Hãn phục quốc, lão phu mệt chết cũng cam tâm.'
Phương Tranh gật đầu hiểu rõ: ' Quốc sư chịu khổ, thời gian nên nghỉ ngơi cũng phải nghỉ ngơi, nhiều người như vậy đều trông cậy vào ngươi, nếu ngươi ngã xuống, lưu lại tiểu Khả Hãn cơ khổ, hắn còn có thể nhờ ai?'
Mặc Cúc Liên có uy vọng rất cao trong bộ lạc tại Đột Quyết, người Đột Quyết đều sùng bái hắn, xem hắn như thần minh cao cao cung phụng, những lời nói tri kỷ này chưa từng ai nói với hắn, nghe được Phương Tranh quan tâm, Mặc Cúc Liên nhớ tới những khổ cực phải chịu đựng mấy ngày nay, không khỏi lão lệ ngang dọc, cảm động nói: ' Đa tạ Phương nguyên soái quan tâm, ngươi ta tuy rằng biên giới bất đồng, nhưng phiên tâm ý của ngươi làm lão phu cảm động vạn phần, lão phu nhờ ơn.'
Phương Tranh tựa hồ cũng động chân tình, nghe vậy khụt khịt, cảm khái nói: ' Quốc sư chớ nói như vậy, ngươi ta là minh hữu, tự nhiên cũng là bằng hữu không có gì giấu nhau, bằng hữu bị khổ, ta đương nhiên nên quan tâm, quốc sư, ngươi nên bảo trọng, ngươi xem, ngươi không chỉ gầy, nhưng lại còn đen, ngày trước gặp ngươi ở kinh thành, ngươi hăng hái cỡ nào, nhìn quanh tận hiển anh hùng hào sảng, hôm nay lại biến thành một lão nhân vừa đen lại vừa gầy, làm ai không đau lòng vạn phần? Từ xưa mỹ nhân như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu…'
Mặc Cúc Liên nghe vậy, càng rơi nước mắt đầy mặt, ủy khuất và chua xót tích lũy đã lâu lúc này đồng thời nảy lên trong lòng, làm hắn không khỏi động tình nức nở lên. Nghĩ đến chung quanh nhân tình mỏng, chính mình phải chịu bao nhiêu khổ cực, nhưng chỉ có vị trẻ tuổi như bạn như địch trước mặt này quan tâm hắn, ấn tượng của Mặc Cúc Liên đối với Phương Tranh càng đổi mới hơn rất nhiều.
Trong lúc mọi người không rõ Phương Tranh đến tột cùng là có ý đồ gì, đã thấy Phương Tranh bỗng nhiên từ trong lòng móc ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, đưa Mặc Cúc Liên cười nói: ' Gầy có thể ăn nhiều thịt bổ trở về, về phần đen sao, ha hả, không quan hệ, Phương gia ta có loại phấn ngọc trai mới xuất sản, đây là ngọc trai Nam Hải, thiên nhiên làm ra, dùng xong sau nửa tháng, bao ngươi khôi phục da thịt trắng tinh ngày xưa, một hộp chỉ cần một trăm lượng bạc, quốc sư đại nhân sao không thử một lần?'
' Ngại đắt sao? Giảm giá cho ngươi thế nào? Lần này ta mang theo hơn một ngàn hộp, cố ý giúp người Đột Quyết các ngươi tập thể đều thành trắng, quốc sư đại nhân, ta đối với người Đột Quyết các ngươi thực sự là nhân nghĩa vô song, cứ như thế định rồi đi, giảm phần trăm, ta toàn bộ bán cho các ngươi.'