Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 372: Tiểu phong ba (2)
Mặc Cúc Liên nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần giận dữ, lập tức miễn cưỡng cười nói: ' Phương đại nhân nói đùa, ha hả, nói đùa, lúc Đột Quyết ta gian nan gian khổ, quý quốc nghĩa thân viện trợ, toàn lực giúp đỡ lương thảo binh khí cho chúng ta, ân đức này lão phu và toàn bộ dũng sĩ trong bộ lạc đều thật sâu ghi tạc ngực, luôn luôn mong muốn có một ngày sẽ báo đáp.'
' Được rồi, quốc sư đại nhân lại khách khí.' Ngón tay cái Phương Tranh chỉ ra sau lưng: ' Ta mang đến hơn mười vạn Hoa triều đại quân giúp các ngươi phục quốc, chỉ chờ một câu nói của quốc sư đại nhân, có cần chúng ta giúp đỡ hay không? Không cần thì ta suất lĩnh các tướng sĩ quay đầu liền đi, vừa lúc miễn được chuyện chảy máu hi sinh của các tướng sĩ tại thảo nguyên.'
Mặc Cúc Liên quét mắt nhìn Hoa triều đại quân hạo hạo đãng đãng, liên miên trăm dặm ở sau lưng Phương Tranh, ánh mắt hiện lên vài phần ưu phiền, lập tức lại bài ra thần tình như vui mừng, vui vẻ nói: ' Cần, đương nhiên cần, quý quốc đại quân đã tới quá đúng lúc! Lão phu đối với lòng nhân nghĩa và khẳng khái của hoàng đế bệ hạ quý quốc vô cùng cảm kích, chân thần phù hộ cho hoàng đế bệ hạ của quý quốc.'
' Đừng, ngài đừng đem chân thần của ngài đi ra nói chuyện này, Hoa triều ta là lãnh địa của Ngọc Hoàng đại đế, chân thần của ngài không quản tới được đâu…'
Phương Tranh nhìn chằm chằm gương mặt của Mặc Cúc Liên, chậm rì rì nói: ' Chúng ta là đồng minh, theo lý thuyết lần này là tới giúp ngươi, lý nên do quốc sư ngươi tới thống suất. Nhưng từ nhân số mà nói, bên ta có hơn mười vạn người, bên ngài chỉ có không tới năm vạn, cái này sao, ai nha, rốt cục ai tới làm người cầm đầu đây? Thật là nhức đầu…'
Tiểu tử này nói chuyện quá vô sỉ! Các ngươi xuất binh vì mục đích gì tưởng rằng ta không biết sao? Không ngờ không biết xấu hổ hiên ngang lẫm liệt nói là tới giúp ta!
Thần tình Mặc Cúc Liên hiện lên vài phần tức giận, lại nhanh chóng tiêu thất, cường cười nói: ' Thiên binh quý quốc đại nghĩa đến viện trợ, lão phu cảm kích ngũ tạng, lão phu đương nhiên không dám tranh giành, phải do Phương đại nhân ngươi tới làm chủ suất…'
Phương Tranh ngại ngùng nói: ' Điều này sao không biết xấu hổ chứ? Tại hạ tuổi nhỏ đức vọng không nặng, thực sự xấu hổ nha.'
Ngoài miệng nói ngại ngùng, nhưng lời Phương Tranh vừa chuyển, nói: ' Nếu hai nước liên minh, quân lệnh tự nhiên cần thống nhất thẳng đường. Phải tránh việc tự chiến, quốc sư đại nhân, năm vạn nhân mã của ngài…'
Gương mặt Mặc Cúc Liên đen như than, một lát mới từ kẽ răng phun ra mấy chữ: ' Cũng giao cho ngươi thống suất!'
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, thỏa mãn vỗ vỗ vai Mặc Cúc Liên, khen nói: ' Quốc sư đại nhân quả nhiên dễ nói chuyện giống như ngày xưa gặp nhau ở kinh thành!'
Vấn đề chủ khách phụ thuộc đã giải quyết, lúc này Phương Tranh mới như người ở trong mộng mới tỉnh nhìn Mặc Cúc Liên, mặt lộ vẻ vui mừng hét lớn: ' Ai nha! Đây không phải là quốc sư Mặc đại nhân sao? Mặc đại nhân, ngày trước từ biệt tại kinh thành, ta nhớ ngươi muốn chết! Mặc đại nhân, đã lâu không gặp rồi?'
Mặc Cúc Liên tức giận đến phổi sắp tạc vỡ. Hắn phát hiện vô luận là ngày xưa tại kinh thành, hay hôm nay gặp gỡ trên thảo nguyên, hắn đều không thể chiếm được nửa phần tiện nghi từ trên người tiểu tử này, đây không khỏi làm hắn tức giận dị thường.
Mặc Cúc Liên trướng lên một chút, sinh sôi nhịn xuống huyết khí bốc lên trong ***g ngực, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài vài tiếng, nói: ' Nguyên lai là Phương đại nhân ngay mặt, kinh thành từ biệt, Phương đại nhân càng bộc lộ tài năng, lão phu thực sự theo không kịp!'
Phương Tranh ngại ngùng nở nụ cười: ' Đừng khen ta, gần đây da mặt ta thật mỏng, rất dễ đỏ mặt đó.'
Mặc Cúc Liên: ' …'
Bầu không khí giữa chủ tướng hai bên đến tận đây mới tạm thời hài hòa trở lại, một hồi phong ba nho nhỏ đã tiêu tan trong vô hình, trên mặt hai người tràn đầy nụ cười dối trá, hàn huyên ân cần thăm hỏi nhau, biểu hiện ra sự nhiệt tình giống như thân huynh đệ, nhưng bọn họ đây đó đều hiểu rõ, loại quan hệ thành lập từ sự lợi ích quốc gia thuần túy này thật sự là yếu đuối đến không kham nổi một kích, song phương đều tự mang ý xấu, tương lai tiêu diệt Mặc Xuyết, hai bên bật người sẽ quay lại mũi thương, nhắm ngay minh hữu thân như huynh đệ ngày trước, phong tục của hai nước, dân phong, cùng với tình hình trong nước, quyết định hai nước trong lúc đó vĩnh viễn không có khả năng trở thành bằng hữu chân chính, trừ phi một phương triệt để chinh phục một phương khác.
Các tướng sĩ hai bên giương cung bạt kiếm, thấy chủ tướng đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ, rốt cục cũng thả lỏng đề phòng, chậm rãi thu đao vào vỏ, tạm thời dừng đối địch.
Phương Tranh và Mặc Cúc Liên nén chịu buồn nôn thổi phồng cho nhau một hồi, sau đó lại khen ngợi văn hóa phong tục bắt nguồn của hai nước, dòng chảy dài, việc kết minh trọng đại làm sao, cùng với tương lai vĩnh không xâm phạm vân vân, hàn huyên cả buổi, thẳng đến khi hai người đều nhanh không chịu nổi những lời nói dối ác tâm như thế, lúc này mới nhìn nhau cười, đây đó hiểu lòng không nói trở về chính đội ngũ của mình.
Mặc Cúc Liên vẫy lui Đột Quyết dũng sĩ đang giằng có với tướng sĩ Hoa triều, sau đó nhập doanh bắt đầu chuẩn bị nghi thức hoan nghênh đồng minh.
Phương Tranh giục ngựa trở lại trung quân, đám người Phùng Cừu Đao vây quanh bắt đầu hiếu kỳ hỏi: ' Nguyên soái cùng trò chuyện với tên kia sao lại ăn ý đến như vậy?'
Phương Tranh xanh mặt nôn khan một tiếng, thở dài nói: ' Đừng nói nữa, đời này của lão tử chưa từng phải dối trá tới mức này, lão gia hỏa Mặc Cúc Liên đạo hạnh không cạn, không ngờ cũng có thể nhịn xuống không ói, người này không thể khinh thường, các ngươi đều coi chừng một chút.'
Phùng Cừu Đao nói: ' Nguyên soái, Mặc Cúc Liên dường như đi chuẩn bị nghi thức gì đó, chúng ta nên làm sao bây giờ?'
Phương Tranh suy nghĩ một chút, nói: ' Mệnh lệnh chủ lực tiếp tục hướng đông, đóng quân cách xa bọn họ mười dặm, buổi tối khi ngủ ít nhất lưu hai vạn người thay phiên trực đêm, mật thiết nhìn kỹ hướng đi của người Đột Quyết.'
Phùng Cừu Đao gật đầu nói: ' Hiện nay tình thế phức tạp, Mặc Cúc Liên tuy nói là minh hữu, nhưng phải cẩn thận đề phòng hắn mưu đồ gây rối, như thế là phải làm. Thế nhưng…vì sao phải đóng quân phía đông bọn họ?'
Phương Tranh hắc hắc cười nói: ' Mặc Xuyết tại phía tây, Mặc Cúc Liên ở chính giữa, chúng ta tại đông, như vậy tương đối an toàn, dù buổi tối Mặc Xuyết đánh lén, trước hết không may cũng chính là Mặc Cúc Liên, chúng ta liền có sung túc thời gian chuẩn bị nghênh địch.'
Chúng tướng nghe vậy ác hàn, vị nguyên soái này quả thực là một yêu nghiệt, điển hình với câu ' chịu tiếng xấu cho người khác thì ta tới, chịu chết ngươi đi', là người đê tiện.
Không bao lâu, quân đội của Mặc Cúc Liên tại Tháp Sơn mở rộng doanh địa, mấy trăm nam nữ già trẻ ăn mặc trường bào đủ màu sắc của Đột Quyết đồng loạt đi tới, dừng lại cách trăm bước với đội quân tiên phong Hoa triều. Sau đó làm thành một vòng tròn, bắt đầu nhảy vũ đạo ưu mỹ động lòng người của thảo nguyên.
Phương Tranh ngẩn người, thấy nghi thức hoan nghênh của Đột Quyết đã bắt đầu, hắn vội vàng xuống ngựa, dưới vòng vây của các tướng lĩnh, đứng ra trước đội ngũ quân tiên phong.
Ngay sau đó, Mặc Cúc Liên thay đổi một thân trường bào màu tím bưng một chén rượu sữa ngựa màu trắng đi ra, trong tiếng đàn du dương của Đột Quyết, Mặc Cúc Liên tay cầm chén rượu, hướng bầu trời bái xuống, trong miệng lẩm bẩm gì đó, sau đó hé miệng ra, bắt đầu bô bô xướng lên ca khúc Đột Quyết. Tiếng ca hào sảng lộ ra vài phần thê lương, mười phần êm tai.
Phương Tranh cau mày quan sát một lát, bỗng nhiên nhìn Phùng Cừu Đao nói: ' Ai, lão gia hỏa này đang xướng cái gì vậy? Không phải dùng tiếng ca để mắng ta đó chứ?'
Phùng Cừu Đao cười khổ nói: ' Hắn xướng chính là thất ngôn hoan nghênh quý khách của truyền thống dân tộc Đột Quyết. Thảo nguyên dân phong xưa nay đãi khách luôn làm như vậy, không quan tâm gặp phải chuyện gì, đều thích dùng tiếng hát để biểu đạt.'
Phương Tranh cười nhạo nói: ' Lão già này cũng nhanh bị Mặc Xuyết tiêu diệt, lúc này hắn còn có tâm tình hát? Con mẹ nó thật vui vẻ a…'
Nghe tiếng ca du dương của Mặc Cúc Liên, Phương Tranh bất tri bất giác cũng khởi lên hăng hái, hắn hưng phấn chà xát tay nói: ' Một mình hát không bằng chúng ta cùng hát. Hát thì mọi người cùng nhau hát đi.'
Vì vậy dưới ánh mắt ngạc nhiên của các tướng lĩnh Hoa triều, Phương Tranh bước về phía trước vài bước, đi tới ngay trước mặt Mặc Cúc Liên đang say sưa hát, sau đó vẻ mặt thâm tình nhìn hắn, cuối cùng miệng hé ra, Phương đại nguyên soái cũng xướng lên: ' Chúng ta đã từng suốt ngày du đãng, tại núi xanh nơi cố hương, chúng ta cũng từng nhiều lần trải qua gian khổ, bôn ba lưu lạc nơi nơi, hữu nghị muôn năm, bằng hữu, hữu nghị…'
Một bài ' Hữu Nghị Địa Cửu Thiên Trường' nổi danh của kiếp trước, bị Phương Tranh thâm tình chân thành xướng ra.
Chỉ tiếc tiếng nói của Phương Tranh thật không chịu thua kém, thường ngày nói chuyện còn hoàn hảo, nhưng khi hát lên quả thực làm cho người nghe giết người, phật nghe giết phật, dường như một cái dùi đang gõ vào một miếng sắt rỉ, nghe vào khiến cho kẻ khác vô cùng thống khổ.
Ma âm của Phương Tranh vừa ra, thất ngôn hoan nghênh quý khách của Mặc Cúc Liên nhất thời dừng lại, không chỉ như thế, mấy trăm danh già trẻ người Đột Quyết đang khiêu vũ phía sau Mặc Cúc Liên cũng lộ vẻ kinh hãi, rất có vẻ không chịu nổi bưng lỗ tai, kinh khủng lui ra sau mấy bước, sau đó quay đầu liền chạy, có người đi đầu, trong chớp mắt mấy trăm nam nữ già trẻ liền chạy sạch sẽ.
Chỉ còn lại một mình Mặc Cúc Liên ngây ngốc bưng chén rượu sữa ngựa, sắc mặt sầm xuống đứng ngay trước mặt Phương Tranh, một mình chịu đựng tiếng ca chói tai của Phương Tranh, dáng dấp như muốn huy đao tự sát, rất quấn quýt.
Phương Tranh vẫn say sưa hát to: ' Ngày cũ bằng hữu há có thể quên đi, hữu nghị lâu dài, hữu nghị, ai ai ai! Chạy cái gì? Lão tử còn chưa xướng xong đây! Uy, quốc sư, ngươi xem tới rồi chưa? Thấy được chưa? Bọn họ chạy…'
Mặc Cúc Liên cười khổ: ' Phương đại nhân, ngài đừng hát nữa, nói thật, lão phu cũng muốn chạy.'
Phương Tranh hổn hển: ' Ai, ngươi đây là thái độ gì? Cho ngươi xướng mà không cho ta xướng? Dáng vẻ của ngươi rất không thành khẩn a, rốt cục ngươi có nghĩ là theo ta kết minh? Thật không lễ phép, thật đả thương tự tôn của người khác! Quốc sư đại nhân, chuyện này ngươi phải cho ta một lý do, nếu không ta không để yên cho ngươi.'