Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 371: Thỏ bác sư tử (1)
Đại quân xuất phát, lao tới U Châu, đồng hành ngoại trừ Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch hai vị đại tướng, Phương Tranh mang theo toàn bộ thành viên Ảnh Tử, để phòng ngừa bản thân không bị địch nhân lén tập kích, chết trong mơ hồ, Phương Tranh không chỉ đem thân binh đội ngũ của mình mở rộng đến hơn hai ngàn người, còn tỉ mỉ vì chính mình chế tạo một thân áo giáp đao thương không vào, tài liệu bộ áo giáp do vạn năm hàn thiết chế ra, một đao chém tới, dù một vết tích cũng không thể lưu lại, với trình độ cứng rắn của bộ áo giáp, Phương Tranh phỏng chừng dù cho hiện tại có người kíp nổ đạn hạt nhân, hắn cũng có thể sống được thật tốt.
Chuyện chú tâm làm, tất nhiên sẽ đạt được hiệu quả.
Hiện tại chuyện thứ nhất mà Phương Tranh muốn làm, đó là đề cao hệ số an toàn của bản thân đến hạn độ lớn nhất, ở trên chiến trường máu thịt bay ngang, sống sót mà lông tóc không bị thương, cho nên vấn đề an toàn cá nhân, hắn tuyệt không dám có chút chậm trễ.
Áo giáp chế tạo rất đẹp, màu bạc ngăn nắp, nhưng khuyết điểm rất lớn, so với áo giáp bình thường nặng hơn tới mười cân.
Phương Tranh cũng không chú ý. Trên người nặng hơn mười cân trọng lượng tuy rằng làm cho hắn tương đối mệt, nhưng hắn lại có cảm giác an toàn chưa bao giờ có, chỉ bằng điểm ấy, mệt một chút cũng thấy đáng.
Đại quân tiếp tục xuất phát, Phương Tranh thân là chủ tướng, cưỡi ngựa đi giữa trung quân, hai ngàn thân quân của hắn vững vàng vây hắn ở giữa, kín không kẽ hở, thân quân toàn bộ đều do Mập Mạp cố ý phân phối cho hắn, toàn bộ là đại nội cấm quân tinh nhuệ, bọn họ đều có một thân võ công tuyệt hảo, trọng yếu hơn là, bọn họ trung tâm. Bất luận dưới tình huống nào, bọn họ đều có thể sẵn sàng hi sinh bảo toàn chủ tướng.
Phương Tranh rất hưởng thụ cảm giác được người chu đáo bảo hộ chặt chẽ, nhiều người rậm rạp đi cùng một chỗ, ngoại trừ có điểm thiếu dưỡng khí ra, an toàn thật ra không cần lo lắng.
Tiểu Lục cũng cưỡi ngựa, song song đi cùng Phương Tranh, đại quân xuất chinh không cho phép mang theo nữ quyến, cho nên Tiểu Lục mặc vào trang phục thân quân, đương nhiên bồi ngay tại bên người hắn.
Đại quân vạn người giống như một đạo nước lũ chạy chồm không thôi, cuồn cuộn tràn về hướng bắc.
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, nhìn trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn liên miên, không khỏi ý cười, giơ lên roi ngựa trong tay, nhìn Tiểu Lục cười nói: ' Thấy đại quân của bổn quan, có hùng tráng không?'
Tiểu Lục hé miệng cười nói: ' Hùng tráng, rất hùng tráng, thiếu gia, lần này khẳng định thiếu gia sẽ đại thắng.'
Phương Tranh đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, suất lĩnh nhiều người đi đánh trận như vậy, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, thắng hay không thắng thì không dám nói, chạy trốn khẳng định rất phương tiện.
Tiểu Lục trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng nói: ' Thiếu gia, hôm nay bách tính dân gian đều nói ngài là Chiến Thần hạ phàm.'
Tiếng cười của Phương Tranh ngừng bặt, giật mình nói: ' Chiến Thần? Ta là Chiến Thần?'
Tiểu Lục cười nói: ' Đúng rồi, bách tính đều nói ngài lĩnh quân bắc phạt khẳng định sẽ thắng, bởi vì thiếu gia từ trước đến nay đều là bách chiến bách thắng. Ngài xem, đánh Phan thượng thư, ngài thắng, đánh thái tử, ngài cũng thắng, đánh Thái Vương, cũng là ngài thắng, bách tính nói, ở sau lưng thiếu gia có thần phật đứng đầy trời, chỉ cần là thiếu gia lĩnh binh, ông trời đều sẽ phù hộ cho Hoa triều ta.'
Dù da mặt Phương Tranh có dày như thành tường, nghe được phiên thừa nhận của bách tính, da mặt dày của hắn cũng không tự chủ được đỏ lên một chút, sau đó rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Xem ra bách tính cũng không ngu ngốc a!
Trong ngực Phương Tranh cảm khái một câu.
Bất luận phiên thừa nhận kia là thật hay giả, nói truyền tới lỗ tai hắn, hắn liền chỉ có thể liều mạng đánh trận, nếu đã được phong làm Chiến Thần, chính mình nếu đánh không thắng mà quay về, ra cửa cũng xấu hổ không dám chào hỏi, dân chúng thời cổ đại đã học được lợi dụng dư luận tạo thế, lòng người thật quá âm hiểm! Cái này bảo mình làm sao còn ý tứ chạy trốn?
Trong ngực Phương Tranh bỗng nhiên tăng thêm vài phần áp lực.
Nguyên bản dự định nếu tình hình chiến đấu không ổn liền triệt thoái ngoài trăm dặm, hiện tại trên đầu kỳ lạ xuất hiện xưng hào ' Chiến Thần', Phương đại nguyên soái da mặt mỏng âm thầm quyết định, chỉ triệt năm mươi dặm!
Đại quân đi suốt nửa tháng, lúc này mới tới địa giới U Châu, địa phương trú tướng suất thân kỵ hơn ngàn người, ra doanh xa hơn ba mươi dặm để hoan nghênh, cung kính nghênh đón hơn vạn binh sĩ tinh nhuệ của Phương Tranh suất lĩnh đi vào đại doanh.
Đại doanh đóng quân ngoài thành U Châu mười dặm phía đông, doanh trại hình hoa mai trạng, ba năm một đóa tản ra, diện tích bình nguyên bị chiếm tràn đầy, ở đây tổng cộng đóng quân hơn mười vạn tân quân mới huấn luyện thành, hiện nay hoàng đế hạ chỉ đưa bọn họ toàn bộ sắp xếp trong danh sách quân đội bắc phạt, thời gian tới, Phương Tranh sẽ suất lĩnh bọn họ, cùng Mặc Xuyết Khả Hãn của Đột Quyết tại thảo nguyên quyết tử, dùng kết quả của chiến tranh, đến quyết định địa vị chính phụ của hai nước suốt vài chục năm thậm chí là trăm năm sau.
Lúc đó Phương Tranh đã được Mập Mạp hạ chỉ phong làm thiên hạ binh mã đại nguyên soái, nói cách khác, hôm nay toàn bộ quân quyền của Hoa triều đã toàn bộ chộp vào trong tay của hắn, là thời kỳ chiến tranh phi thường, hắn hạ xuống mỗi một mệnh lệnh, không cần thỉnh qua ý chỉ của hoàng thượng cùng công văn của Bộ Binh nha môn, mà là trực tiếp hướng khắp tướng sĩ thiên hạ hạ lệnh, không thể không nói, lòng tín nhiệm của Mập Mạp đối với hắn xác thực tột đỉnh, không chỉ không chút do dự đưa quân quyền toàn quốc buông tay cho hắn, hơn nữa còn biết rõ Phương Tranh không thích bị cản tay, ngay cả giám quân cũng không hề cắt cử, toàn bộ quân đội tùy ý cho hắn độc đoán hành tung.
Phương Tranh vừa bước vào soái trướng đại doanh, liền mệnh thân quân kích trống tụ tập tướng lĩnh, không bao lâu, trong doanh toàn bộ tướng lĩnh vâng lệnh chạy tới, dùng võ quan phẩm cấp luận bài, đứng bên trong soái trướng phân rõ hai bên ngồi vào chỗ của mình.
Phương Tranh thân là bắc phạt nguyên soái, đương nhiên ngồi ngay thủ vị, bên trái hắn là Tiểu Lục mặc trang phục thân binh đang đứng, bên phải còn lại là người vốn không thuộc danh sách quân đội, nhưng là thủ hạ đắc lực trung thành nhất của hắn, Ôn Sâm.
Phương Tranh cười tủm tỉm nhìn khắp các tướng lĩnh ngồi trong soái trướng một vòng, ánh mắt lướt qua Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch xếp hạng thủ vị, rơi vào một gã võ tướng bài vị thứ ba.
Ân, là người quen cũ. Tần Trọng. Ngày xưa là phó tướng kinh thành thành vệ quân, trước ủng hộ tiền thái tử mưu phản, sau trước trận lại phản chiến, trong cuộc chiến bình loạn thái tử đã khởi lên tác dụng then chốt, sau khi phản loạn bình định, Hình Bộ và Bộ Binh nhiều lần nghiên cứu kiểm duyệt, cho rằng Tần Trọng công cao hơn tội, rốt cục quyết định không đáng trị tội, thế nhưng bởi hắn từng ủng hộ hành vi của tiền thái tử, đã thành vết bẩn cả đời hắn không sao xóa bỏ, cho nên sau khi bình loạn triều đình liền điều hắn đi xa, thẳng đến khi Phương Tranh nhận chức chủ soái bắc phạt, dùng lực ép những lời phản đối, một lần nữa điều Tần Trọng về dưới trướng của mình. Một lần nữa bắt đầu dùng hắn. Phương Tranh nhớ kỹ biểu tình cảm động đến rơi nước mắt lúc đó của Tần Trọng, hán tử ngang tàng thân cao năm thước, ở trước mặt Phương Tranh phác thông quỳ xuống, khóc giống như một hài tử, mặc dù chưa nói qua một câu thề sống chết thuần phục, nhưng Phương Tranh biết, một lần nữa từ khi mình bắt đầu dùng hắn, vị hổ tướng hữu dũng hữu mưu trẻ tuổi này, rốt cục đã hoàn toàn một lòng đi theo hắn.
Chúng tướng tự điểm danh, sau khi điểm xong, xác định đều đến đông đủ, Phương Tranh liền ở trong soái trướng bắt đầu lần hội nghị quân sự cao cấp lần đầu tiên của cuộc chiến bắc phạt.
Các tướng lĩnh đều thẳng tắp thân thể, gương mặt không chút biểu tình, hai mắt nhìn thẳng, chiến ý và sát khí như có như không ở trong soái trướng dần dần lan tràn ra, Phương đại nguyên soái thì trái lại, cao cao bắt chéo chân, híp mắt như kẻ trộm hề hề quan sát qua lại trên người các tướng lĩnh. Ngồi nghiêng tới ngửa lui, uy nghiêm nguyên soái mất hết không còn sót lại chút gì.
Một lúc lâu, Phương Tranh tằng hắng vài cái, cười tủm tỉm nói: ' Các huynh đệ…'
' Rống!'
Chúng tướng đồng loạt đứng lên, nghiêm nghị quát to: ' Mạt tướng nghe lệnh!'
Phương Tranh sợ đến thân thể ngã ngửa ra sau, cũng may Tiểu Lục đúng lúc đưa tay đỡ lấy hắn, lúc này mới không bị mất mặt trước mọi người.
' Khái khái, mọi người không cần nghiêm túc như thế, các ngươi đều thả lỏng một chút, thanh âm nói chuyện nhỏ một chút, bổn nguyên soái là một nam nhân yếu đuối, không chịu nổi được mấy lần bị hoảng sợ đâu.' Phương Tranh ôm ngực gương mặt sợ hãi nói.
Chúng tướng: '…'
Phùng Cừu Đao quen thuộc với Phương Tranh nhất, tất nhiên là phi thường rõ ràng phương pháp thường ngày của vị Phương lão đệ này, nghe vậy nói: ' Phương…nguyên soái, có nên hạ mệnh lệnh xuất kích hay không? Bọn mạt tướng đã chờ thời khắc này thật lâu, thỉnh nguyên soái hạ lệnh, chúng ta nhất định không phụ sự phó thác của hoàng thượng, dùng uy thế sấm sét tập sát quân đội của Mặc Xuyết, chặt bỏ thủ cấp của hắn dâng lên dưới trướng nguyên soái.'
Phương Tranh vẻ mặt chán ghét nói: ' Chặt đầu thì chặt đầu, cần chi hiến đến dưới trướng của ta chứ? Máu thịt mơ hồ có gì đẹp đâu, hơn nữa, các ngươi nghĩ hiện tại đi ra đánh là thời cơ tốt nhất sao?'
Chúng tướng nghe vậy suy nghĩ một chút, cảm thấy Phương Tranh nói rất có đạo lý, đều cúi đầu không nói.
Phương Tranh cười nói: ' Như vầy đi, các ngươi đều là bách chiến tướng quân mang binh nhiều năm, tự nhiên biết rõ đạo lý biết người biết ta, chúng ta vừa đến U Châu, hiện nay binh lực bộ thự của địch nhân, tướng lĩnh sở dụng, thói quen tác chiến vân vân, không biết chút nào, không đầu không đuôi xuất kích, đó không phải là muốn chết hay sao?'
Lúc này gần ngoài cửa trướng có một gã phó tướng đứng ra, ôm quyền lớn tiếng nói: ' Bẩm nguyên soái, mạt tướng Hoàng Duy, phụ trách tìm hiểu quân tình. Theo thám tử hồi báo tin mới nhất, chủ lực của Đột Quyết Mặc Xuyết là chín vạn đại quân hiện nay đang đóng quân tại phía ba trăm dặm cách U Châu, quân tiên phong chỉ thẳng Tháp Sơn đại doanh của Mặc Cúc Liên, mấy ngày trước đây thậm chí phái ra chút ít kỵ binh, hướng U Châu chúng ta công kích, bị kỵ binh quân đội chúng ta đánh tan.'
Phương Tranh thoáng ngây ra, vuốt cằm trầm ngâm nói: ' Mặc Xuyết không ngờ dám thử phản ứng của U Châu, theo đánh giá Mặc Cúc Liên khả năng sẽ nhanh bị đánh bại.'
Hoàng Duy nói: ' Quốc sư Mặc Cúc Liên hôm nay binh lực đã không còn đủ năm vạn, Hoa triều âm thầm giúp đỡ lương thảo binh khí, bọn họ còn đang đau khổ chống lại tiến công kế tiếp của Mặc Xuyết, vẫn ổn trong đại doanh Tháp Sơn, chưa từng lui về phía sau nửa bước.'