Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 367: Song hỷ lâm môn(2)
Thấy Phương Tranh tiến đến, La Nguyệt Nương giãn mặt ra cười nói: 'Mau nhìn, nhi tử của ngươi đang cười.'
Phương Tranh thò đầu qua nhìn, chỉ thấy tiểu tử kia đang nằm trên giường, mắt mở, nhưng không khóc không nháo, bàn tay mũm mĩm thỉnh thoảng bỏ vào trong miệng mút vài cái, lại vâng vâng nha nha kêu hai tiếng, hai chân nhỏ mũm mĩm như cây củ cải mạnh mẽ mà hữu lực thỉnh thoảng đạp vài cái, sau đó lại nhếch môi, phát sinh tiếng cười gián đoạn, đặc biệt chọc người yêu thương.
Nhìn tiểu tử cười thật đặc biệt, cái miệng nhỏ nhắn chợt mở ra, khóe miệng bên trái chợt nhếch lên, dáng tươi cười rất là tà khí, mơ hồ mang theo vài phần phỉ tính không kềm chế được, cực kỳ giống dáng dấp Phương Tranh khi suất lĩnh đám thổ phỉ đi đánh cướp, rất có vị đạo vài phần đắc ý liền càn rỡ.
Thật vui mừng, hai tiểu tử đều giống mình, đáng tiếc không kế thừa ưu điểm của mình, một ít tật xấu lại giống cả mười phần.
Phương Tranh kỳ lạ: 'Vừa sinh ra đã cười? Hắc! Thật sự là bất thường.'
La Nguyệt Nương giận trừng hắn: 'Cái gì tà môn? Cũng là nòi giống của ngươi, biết cười có gì không tốt? Khóc sướt mướt, dáng vẻ đó là một hán tử?'
Phương Tranh suy nghĩ nói: 'Vừa sinh ra liền muốn làm hán tử, dùng điều kiện này yêu cầu nó, quá nghiêm ngặt đi thôi?'
La Nguyệt Nương hừ nói: 'Không nghiêm ngặt sao được? Chờ nó biết đi, ta liền bắt đầu dạy nó luyện võ, ngâm nước thuốc tắm, mài gân cốt.'
Phương Tranh lại càng hoảng sợ: 'Nàng không phải định bồi dưỡng nó làm tướng quân tương lai đó chứ?'
La Nguyệt Nương chẳng đáng nói: 'Tướng quân có cái gì tốt, nào có được như các huynh đệ ở trên núi chén lớn uống rượu, sự vui sướng khi chia tiền tài? Đại đương gia Thanh Long sơn chắc chắn phải là nó, đương nhiên từ nhỏ phải luyện được một thân võ nghệ, nếu không sợ rằng không trị được đám vương bát đản trên núi kia.'
Phương Tranh: '…'
Vì sao ta có một loại xung động như trứng đau đến muốn khóc?
Chuyện vui lớn, Trung Quốc Công Phương Tranh song hỷ lâm môn, trong vòng một ngày hầu như song song sinh ra hai vị lân nhi. Đánh vỡ ác chú bao đời Phương gia chỉ có một độc đinh duy nhất đơn bạc.
Toàn bộ kinh thành quan trường và thương giới đều oanh động.
Không ít quan viên và thương nhân trong thành nghe được tin tức, suốt đem đưa danh mục quà tặng đưa tới Phương phủ, những đống quà tặng lớn đầy xa hoa quý trọng lần lượt được người khiêng vào trong khố phòng Phương phủ.
Mập Mạp càng hạ chỉ, nhận hai vị lân nhi của Phương Tranh làm nghĩa tử, lại phong lão đại làm Phụng Trực đại phu, phong lão nhị làm Vũ Lược tướng quân, lại ban thưởng danh bá tước, tạo sách vu án, lần này thật tốt, hai hài tử vừa mới sinh ra, mắt còn chưa mở, đã tự nhiên có được một hư chức hàng tứ phẩm, vừa lúc một văn một võ, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Các đại thần đều bị chuyện Phương gia một nhà đoạt được độc sủng hoàng ân, càng được hai đời đế vương coi trọng, quyền thế của Phương gia trong trăm năm càng tới mức đăng phong tạo cực.
Phương lão gia người gặp việc vui, bàn tay vung lên, ở bên trong phủ mở tiệc chiêu đãi cho các quan viên trong triều cùng thương nhân. Toàn bộ Phương phủ rơi vào trong một bầu không khí náo nhiệt vui sướng, Phương Tranh, vị phụ thân anh hùng này xem trọng tình quà lễ, đương nhiên cũng tránh không được đi ra xã giao một vòng, nói toàn những lời khách khí cả ngày, khi khách nhân đã về, gương mặt Phương Tranh đã cười đến cứng ngắc chết lặng.
Trong phòng ngủ, Trường Bình ôm hài tử, vẻ mặt chẳng đáng trừng mắt nhìn Phương Tranh, chỉ thấy hai mắt hắn bốc lên lục quang u u, đang lật xem danh mục quà tặng do khách nhân đưa tới, thỉnh thoảng mặt mày rạng rỡ, dáng dấp như thần giữ của, đặc biệt đáng ghét.
Chẳng được bao lâu, gương mặt Phương Tranh bỗng nhiên trầm xuống tới, bất mãn nói: 'Ngụy lão đầu thật keo kiệt, người khác đều một đống tặng lễ, hắn ngược lại, khóa bạc hai cái, dù danh mục quà tặng cũng không có. Có cần nghèo đến như vậy hay không?'
Vừa nói hắn vừa cầm lên một chiếc khóa bạc nho nhỏ trên bàn, khóa bạc không lớn, phân lượng rất nhẹ, một hơi thở là có thể thổi chúng phiêu phiêu chạy như bay.
Trường Bình hừ nói: 'Ngụy thượng thư là thanh quan nổi danh trong triều, một không thu hối lộ hai không tham tài, trong nhà mỗi ngày sinh hoạt khó khăn, ngươi còn hoàn hảo ý tứ ghét bỏ quà tặng của người ta, sao ngươi không học tập khí khái của hắn một chút?'
Phương Tranh cười xấu xa nói: 'Nàng thật muốn ta học Ngụy lão đầu người già nhưng tâm không già, mỗi ngày chạy tới thanh lâu kỹ viện, bổng lộc triều đình phát cho hắn, đều bị hắn bỏ vào cái động không đáy kia, ta nếu thật học hắn, phỏng chừng nàng chưa chắc đáp ứng.'
Quả nhiên Trường Bình trừng mắt, cả giận nói: 'Ngươi dám! Nếu ngươi còn dám ở bên ngoài trêu chọc câu dẫn cô nương, ta sẽ đem ngươi cắt đi, sau đó đưa vào cung, hì hì, đưa vào cung cho hầu hoàng huynh ta, ha ha ha.'
Gương mặt Phương Tranh tối sầm, độc nhất là lòng dạ đàn bà a, vừa sinh xong hài tử đã muốn đem ta thiến, đây không phải qua sông đoạn cầu sao?
Một lát, Trường Bình dừng cười, nghiêm mặt nói: 'Khách nhân đều về, ngươi không phải nên đặt tên cho hai hài tử sao? Không thể cứ gọi là lão đại lão nhị mãi đi? Thật khó nghe.'
Phương Tranh ngẩn người: 'Đặt tên? Quá sớm đi? Hai hài tử dù nói cũng chưa biết nói, đặt tên bọn chúng cũng nghe không hiểu nha.'
Trường Bình sẵng giọng: 'Nào có người làm cha như ngươi chứ? Có một cái tên chính thức, sau đó mọi người có thể gọi, dù là hài tử nghe không hiểu, nhưng chờ nó hiểu được mới đặt tên, hài tử khẳng định không quen.'
Sắc mặt Trường Bình vui vẻ, nói: 'Đúng, gọi hết các nàng tới, hôm nay lo chuyện đặt tên cho hài tử.'
Nói xong Trường Bình ôm hài tử đứng dậy, đứng ở cửa kêu vài tiếng, chẳng được bao lâu, ở sương phòng La Nguyệt Nương, Yên Nhiên Tiểu Lục các nàng đều tới.
Trường Bình bị kích động nói: 'Ngươi làm cha, tên đương nhiên do ngươi tới đặt, mau ngẫm lại, đặt tên cho hài tử là gì?'
Các nàng vừa nghe, vội vàng gật đầu phụ họa, mọi người vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Phương Tranh hai mắt ngơ ngác nhìn các nàng, cổ họng ậm ừ hồi lâu cũng nghĩ không ra một cái tên nào hay, không khỏi nhụt chí nói: 'Không bằng các nàng nêu thử cho ta một chút thế nào?'
Chúng nữ phảng phất đã sớm đợi những lời này của hắn, nghe vậy hăng hái bừng bừng cùng thảo luận, người này gọi Chấn Thiên, người kia gọi Lăng Uy, nói chung những cái tên nghe ra vô cùng vang dội.
Ở giữa chúng nữ, có Hàn Diệc Chân là tài danh nhất, nàng cúi đầu suy nghĩ, cười nói: 'Nếu hoàng thượng đã phong hai hài tử một người là Phụng Trực đại phu, một người là Vũ Lược tướng quân, vừa lúc là hai chức quan một văn một võ, ta xem lão đại không bằng gọi là Sùng Văn, lão nhị gọi là Dương Vũ, đối ứng với chức quan của hai huynh đệ, cũng là hợp đó.'
Chúng nữ vừa nghe, đều nghĩ Hàn Diệc Chân nói thực sự có đạo lý, không khỏi đều gật đầu tán thành.
Chỉ có Phương Tranh cau chặt mày trầm mặc không lên tiếng, một lát hắn mới nói: 'Không được, ta nghĩ còn thiếu vang dội, gọi tên chuyện này không thể qua loa, là cả đời của hài tử đều cần dùng, chúng ta còn phải suy nghĩ cho kỹ mới được, không thể để sau này hài tử lớn lên sẽ oán giận.'
Trường Bình cười nói: 'Chức quan của phu quân lớn nhất, học vấn khẳng định cũng là tốt nhất, vậy ngươi nói nên lấy tên gì mới là tốt đây?'
Tròng mắt Phương Tranh vòng vo chuyển, hắc hắc cười nói: 'Có phải mặc kệ ta lấy tên gì, mọi người cũng không ý kiến?'
Chúng nữ liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu nói: 'Phu vi thê cương, ngài nói gì chúng ta đều nghe theo là được.'
Phương Tranh đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới bên cửa, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, thần sắc bỗng nhiên trở nên hiu quạnh cô đơn nói không nên lời, trong lòng mọi người thấy tê rần, lại không biết vì sao hắn lại trở nên trầm thống như thế.
Một lúc lâu, Phương Tranh thở dài một hơi, nghiêm túc trầm giọng nói: 'Hai đứa con trai, vừa lúc sinh ra vào thời gian Hoa triều đang sắp gặp ngoại tộc xâm lấn, phải nói, đây là ý trời, có lẽ tương lai trên người bọn chúng phải gánh trọng trách rất nặng, mang theo nhiệm vụ khu trục dị tộc, trách nhiệm mở mang bờ cõi.'
Mọi người nghe vậy, nhất thời nghiêm nghị khởi kính, không nghĩ tới vị phu quân xưa nay nhìn như không nghiêm túc, luôn luôn cợt nhả, trong lòng vẫn lo lắng quốc sự và giang sơn xã tắc, giờ này khắc này, các nàng đối với hắn lại càng tăng thêm một tầng kính ý thật sâu.
Phương Tranh thở dài nói: 'Nước gặp nguy nan, gia đình sao tồn? Ta chỉ mong muốn tương lai sau khi bọn chúng lớn lên, có thể xem việc báo quốc an dân là nhiệm vụ của mình, làm ra đại sự nghiệp lưu danh sử sách, như vậy, xem như nhà ta không thẹn với ân sủng của hai đời đế vương.'
Trường Bình nhịn không được nói: 'Phu quân, thật ra là lấy tên gì cho chúng?'
Phương Tranh thâm trầm cười, dựng thẳng một ngón tay nói: 'Đời này của ta còn có hai chí hướng chưa hoàn thành, thứ nhất, khu trục dị tộc, còn đây là đại nghiệp đệ nhất, thứ hai, mở mang bờ cõi, đây là đại nghiệp thứ hai, ta dùng hai chí hướng còn chưa hoàn thành gọi tên bọn chúng, mong muốn tương lai bọn nhỏ sau khi lớn lên, có thể kế thừa chí hướng của ta, làm hán tử đội trời đạp đất, làm một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt!'
Buổi nói chuyện nói xong khiến chúng nữ cảm động kính nể vô cùng, nguyên lai phu quân cũng không phải không có chí lớn, chỉ là thời sự trở ngại, không cách hoàn thành, phu quân kỳ thực cũng là hán tử đội trời đạp đất!
Trường Bình nhìn Phương Tranh ánh mắt tràn đầy ý nghĩ yêu thương, nhẹ giọng nói: 'Theo phu quân, nên gọi như thế nào?'
Phương Tranh xoay người, tràn đầy trìu mến nhìn hai nhi tử của mình, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng, trầm mặc một lát, Phương Tranh thâm trầm nói: 'Lão đại gọi là Đại Nghiệp, chí hướng khu trục dị tộc, là đại nghiệp đầu tiên, cuộc đời này ta không thể hoàn thành, phải nhờ vào bọn chúng.'
Nghiêng đầu nhìn lão nhị, Phương Tranh tiếp tục trầm giọng nói: 'Lão nhị thì gọi Nhị Nghiệp, lúc khu trục dị tộc, còn lại thì phải mở mang bờ cõi, mở rộng bản đồ của Trung Nguyên chúng ta, đây là đại nghiệp thứ hai. Hai nguyện vọng của cuộc đời này, phải nhờ vào chúng nó vậy.'
Chúng nữ thì thào nhớ kỹ 'Đại Nghiệp, Nhị Nghiệp' sau khi trầm ngâm một phen, đều gật đầu tán thành.
Trường Bình vỗ tay mừng rỡ cười nói: 'Được rồi, bọn nhỏ đã có tên, sau này gọi là Đại Nghiệp và Nhị Nghiệp, mong muốn bọn chúng thừa kế chí hướng phụ thân, vì xã tắc vì bách tính, làm ra một phen đại sự nghiệp.'
Phương Tranh quay đầu vui mừng nhìn gương mặt vui sướng của các nàng, sau đó tràn đầy hiu quạnh thở dài, trong tiếng thở dài, bao hàm kỳ vọng lo lắng cho quốc gia dân tộc thời gian tới, ưu quốc ưu dân, tận hiển trên mặt.
Chắp tay chậm rãi thong thả bước ra cửa, Phương Tranh tiêu điều vắng vẻ than thở: 'Mọi người trò chuyện, ta đi chung quanh một chút, quốc gia rung chuyển, binh tai sắp khởi, ta thật bất an a…'
Phương Tranh vừa nói, vừa lắc đầu đi xa.
Các nàng còn đang vui rạo rực thảo luận tên của hài tử, líu ríu nói một lát, đều nghĩ Phương Tranh đặt tên cho hài tử ý nghĩa trọng đại, ngụ ý sâu xa, là tên thật tốt.
Một lát, Hàn Diệc Chân đứng thẳng một bên lại cười khúc khích, vẻ mặt cổ quái.
Trường Bình bất mãn nói: 'Ngươi cười cái gì? Tên này đặt không tốt sao?'
Hàn Diệc Chân cười nói: 'Các ngươi đều đã mắc mưu phu quân, tính tình phu quân, các ngươi còn không hiểu sao? Hắn lúc nào hiên ngang lẫm liệt qua như vậy? Hì hì, hắn lấy hai tên đó, nói rõ là muốn chiếm tiện nghi người khác đó…'
'Chiếm tiện nghi?' Các nàng kinh ngạc, sau đó niệm hai cái tên mấy lần, dần dần nắm lấy địa phương không thích hợp.
Trường Bình niệm một lúc, không khỏi biến sắc, nhất thời giận tím mặt, căm giận tháo xuống giày thêu trên chân, hung hăng ném ra ngoài cửa, hét lớn: 'Phương Đại Nghiệp gia, Phương Nhị Nghiệp gia, Phương Tranh tên hỗn đản này! Thật sự là cẩu không đổi tật ăn phân! Ngươi dự định nuôi hai hài tử làm khách làng chơi sao? Đi tìm chết đi!'