Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 364: Nội bộ mâu thuẫn (2)
Tiểu Ngũ bật người thu hồi dáng tươi cười, thần tình có vẻ rất ủy khuất.
'Thiếu gia ngươi gần đây bình thường hay chạy ra bên ngoài, hắn đang bận rộn chuyện gì vậy?' Trường Bình hừ hừ nói.
Tiểu Ngũ nghe vậy cả kinh, phản ứng thật nhanh liền lắc đầu: ' Thiếu phu nhân, thiếu gia bận việc gì, thế nào lại cho người hầu như tiểu nhân biết? Tiểu nhân thực sự không rõ ràng lắm, ha hả.'
Trường Bình nghi hoặc nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, nói: ' Ngươi là thiếp thân thư đồng bên người thiếu gia, hành tung của hắn sao ngươi chẳng biết?'
Tiểu Ngũ vỗ đùi kêu khổ nói: ' Thiếu phu nhân, ngài có điều không biết. Gần đây thiếu gia thích đi lại một mình, đã sớm không còn mang theo tiểu nhân ra ngoài, lại nói tiếp tiểu nhân thật ủy khuất, thiếu gia có phải không còn cần tiểu nhân nữa không? Có ảnh hưởng đến tiền đồ của tiểu nhân hay không?'
Trường Bình hai mắt đăm đăm: ' Tiền đồ của thư đồng thiếp thân, là cái gì?'
Tiểu Ngũ kiêu ngạo ưỡn ngực nói: ' Thiếu gia nói, thư đồng thiếp thân nếu muốn thăng cấp, chính là thư đồng thiếp thân cao cấp.'
Trường Bình cùng La Nguyệt Nương lắc đầu cười khổ: ' Vị thiếu gia này của ngươi, đều sắp làm cha, sao còn không nghiêm túc như thế? Tiểu Ngũ, đi mời Ôn Sâm Ôn đại nhân tới, ta có việc hỏi hắn.'
Không bao lâu, Ôn Sâm tới, vừa thấy hai vị phu nhân của người lĩnh đạo trực tiếp đang phơi nắng, vội vàng chắp tay hành lễ, dáng tươi cười nịnh nọt không hề sai biệt với Phương Tranh.
Trường Bình có điểm muốn khóc, tên hỗn đản này, thực sự là một tai họa! Suốt ngày không hề nghiêm túc, hiện tại hay thật, người hầu học theo y đúc như hắn. Ngay thuộc hạ cũng học theo hắn, hình dáng tốt không học được, dáng dấp khiếm tấu nịnh nọt lại học vô cùng thành thục.
Trường Bình không dám tưởng tượng, tương lai nếu có một ngày, cả triều văn võ đều bị vị phu quân này của mình dạy phá hủy, vừa lên triều liền lộ ra biểu tình nịnh nọt lấy lòng, buổi lâm triều trên kim loan điện sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
' Ôn đại nhân, ta nghe nói, ngươi là thuộc hạ đắc lực nhất bên người phu quân của ta.' Trường Bình chậm rãi nói.
Ôn Sâm nghe vậy vô cùng vui vẻ, ưỡn ngực nói: ' Công chúa điện hạ quá khen, không khiêm tốn mà nói, Phương đại nhân đối với hạ quan xác thực rất là tín nhiệm, ha hả, hạ quan may mắn đi theo đại nhân làm tùy tùng, thực sự là vinh hạnh của hạ quan.'
Trường Bình ra vẻ thản nhiên nói: ' Nga? Mỗi ngày ngươi đều đi theo Phương đại nhân làm tùy tùng?'
' Đó là tự nhiên. Bên người đại nhân không thể thiếu người chạy việc, hạ quan bất tài, miễn cưỡng có thể giải được chút âu sầu cho đại nhân.' Trên mặt Ôn Sâm khiêm tốn, trong lòng cũng rất vui vẻ, công chúa điện hạ chẳng lẽ xem thấy ta cực nhọc ngày đêm vất vả vì đại nhân, muốn tưởng thưởng ta một phen? Không biết là thăng quan hay phần thưởng đây?
Ai biết Trường Bình lại thình lình nói: ' Gần đây Phương đại nhân hay chạy ra bên ngoài, ngươi biết hắn đi làm gì không?'
Ôn Sâm ngẩn người, sau đó mồ hôi lạnh toát ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi run run vài lần, rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng.
' Phương đại nhân, điều này…hành tung như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hạ quan…hạ quan thực sự chẳng biết.'
Trường Bình nhìn chằm chằm gương mặt của Ôn Sâm, tự nhiên không bỏ sót bất luận biến hóa chi tiết gì trên gương mặt của hắn, thấy dáng dấp chột dạ của Ôn Sâm, trái tim Trường Bình bỗng nhiên nâng lên thật cao, trong lòng liền phát sinh hồ nghi.
Thấy dáng dấp chột dạ của Tiểu Ngũ cùng Ôn Sâm, tên hỗn đản chết tiệt sẽ không phải ở bên ngoài phạm phải chuyện gì không dám gặp người đó chứ?
Quay đầu nhìn thoáng qua La Nguyệt Nương, thấy nàng cũng lặng lẽ nhướng mày lên.
Cắn răng, Trường Bình hừ lạnh nói: ' Vừa rồi còn nói mỗi ngày theo hắn, hiện tại thì nói không biết, hừ! Ôn Sâm, ngươi cũng biết lừa gạt đương triều công chúa, tội danh ra sao? Nếu ngươi không nói thật, bổn cung sẽ nói cho hoàng huynh, đem lột bỏ chức quan tứ phẩm của ngươi!'
Trong mắt Ôn Sâm hiện lên vẻ kinh hoảng, sớm đã biết, công chúa điện hạ mời tới, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt, ngày trước khi hắn từ Thanh Long sơn trở lại kinh thành cũng từng diễn ra một lần bức cung như thế, làm hại mình phải khai La Nguyệt Nương đi ra, sao mình lại không chịu nhớ chứ?
Nghĩ tới đây…
Phương Tranh gần đây liên tiếp ra ngoài, Ôn Sâm đương nhiên biết rõ, hắn không chỉ biết, còn vài lần thí điên thí điên đi theo phía sau Phương Tranh cùng nhau bái phỏng Hàn gia huynh muội ở tây thành, theo lời của Phương đại nhân nói qua, hắn đây là gạt lão bà đi ra ngoài nói chuyện luyến ái. Thế nhưng, lời này có thể nói ra sao? Nói ra tính mạng Phương đại nhân tuyệt đối sẽ biến thành như chỉ mành treo chuông, ngày mai sống hay chết đều khó nói, nếu bị Phương đại nhân biết chính mình bán đứng hắn cho Trường Bình công chúa, như vậy tính mạng Ôn Sâm hắn, cũng biến thành như chỉ mành treo chuông, không, đoán vậy là quá lạc quan rồi. Tính mạng của hắn cũng không phải chỉ mành treo chuông, mà là tuyệt đối chỉ có một chữ ' chết'.
Trường Bình nhìn thấy dáng dấp lắp bắp của Ôn Sâm, trong lòng càng thêm khẳng định Phương Tranh ở bên ngoài phạm phải chuyện không dám ra gặp người. Thấy thế mắt phượng không khỏi nhướng lên, khí thế công chúa chợt bốc cao, hai mắt toát ra một cỗ sát khí, bao trùm trời đất hướng Ôn Sâm đánh tới.
Ôn Sâm sợ đến hai chân mềm nhũn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, chuyện giữa phu thê hai người các ngươi, làm chi lại liên quan tới người ngoài như ta? Ta chiêu ai chọc ai chứ?
Ôn Sâm biết, Trường Bình công chúa chưa thành thân, nàng tuyệt đối là kinh thành nhất phách, trong kinh thành vô luận là quan viên hay là bách tính, đối với nàng đều sợ như sợ cọp, hôm nay mặc dù nàng đã làm vợ người, đã lâu không vào giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn còn truyền thuyết về nàng, nếu ngay trước mặt nàng mà giấu diếm chuyện gì, tử trạng tuyệt đối rất thê lương.
Gian nan nuốt một hơi, tròng mắt Ôn Sâm xoay chuyển thật nhanh, cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng vẻ mặt đau khổ nói: ' Công chúa điện hạ, hạ quan có thể nặc danh không?'
Trường Bình sát khí cực thịnh: ' Có thể!'
Một lúc lâu.
' Ba!' Trường Bình phẫn nộ đứng lên, hung hăng vỗ bàn một chút: ' Tên hỗn đản đáng chém ngàn đao này, không ngờ ở Giang Nam lại câu dẫn một cô nương? Hôm nay còn đuổi tới luôn kinh thành?'
Ôn Sâm sợ đến chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, run run môi nói: ' Công chúa điện hạ, ngài cẩn thận thân thể a!'
La Nguyệt Nương ở một bên mặc dù cũng có vẻ ngoài ý muốn, nhưng cũng không đến nỗi xúc động phẫn nộ như Trường Bình. Chính cô ta cũng có danh phận làm thiếp, Phương Tranh tìm thêm một người hay ít một người, đối với nàng mà nói, khác nhau không lớn.
Trong lòng Trường Bình lại âm thầm tức giận khổ sở, lần này Phương Tranh xuống Giang Nam, vốn tưởng rằng hắn vội vàng thu thập thế gia, bình định loạn Thái Vương, tất nhiên không có thời gian đi câu dẫn nữ tử, ai biết hỗn đản này bận rộn công tác nhưng vẫn không quên tiêu khiển. Không ngờ dám tranh thủ lúc rảnh rỗi lại đi câu dẫn một người, ai bảo nàng không tức giận? Trong nhà đã nhiều lão bà như vậy, ngươi còn muốn cưới thêm bao nhiêu mới bằng lòng bỏ qua? Chẳng lẽ ngươi muốn nhồi vào toàn bộ Phương phủ hay sao?
' Thị vệ! Tập hợp!' Trường Bình giương giọng quát to.
Ôn Sâm gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: ' Công chúa điện hạ, ngài…ngài muốn làm gì?'
Trường Bình cắn răng, gương mặt tức giận đến đỏ bừng, ác giọng nói: ' Ta thật muốn nhìn thấy một chút, con hồ ly tinh kia đến tột cùng đẹp như thế nào, làm hắn mê đến thần hồn điên đảo, cả nhà cũng quên!'
Điều này quả thực là oan uổng Phương Tranh, lúc này Phương Tranh vốn không ở chung một chỗ với Hàn Diệc Chân, hắn còn đang ở trong ngự thư phòng cùng người khác thảo luận quốc sự, thương lượng làm sao dùng ít tiền nhất, làm cho tốt việc di dời bách tính.
La Nguyệt Nương ở một bên khuyên nhủ: ' Tỷ tỷ, tỷ đang mang thai, đừng quá kích động, đây là hương hỏa của Phương gia, không thể sơ thất.'
Trường Bình thoáng lãnh tĩnh một ít, suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói: ' Gọi Yên Nhiên đi xem thử, thỉnh hồ ly tinh kia đến Phương phủ, hừ! Ta là chính thất, đạo lý nào bắt ta chủ động đi gặp nàng ta?'
Lúc Phương Tranh rầu rĩ đi về đến nhà thì đã là buổi chiều.
Vừa bước vào cửa lớn, hắn liền phát hiện bầu không khí trong nhà hôm nay có chút quỷ dị. Quản gia và bọn người hầu vẻ mặt đồng tình nhìn hắn, không chỉ có như vậy, còn mang theo một loại ánh mắt đăm đăm nhìn hắn đi về hướng tiểu viện.
Phương Tranh chỉ cảm thấy phía sau lạnh lẽo, trong lòng nhất thời cảm thấy kỳ lạ, những người này có bệnh sao? Sao lại nhìn ta như vậy?
Vừa đi vừa suy nghĩ, hình như gần đây mình không làm ra chuyện xấu gì nha…
Trên con đường đi thông tiểu viện, Phương Tranh đụng vào một thân thể mềm mại, ngẩng đầu vừa nhìn, chính là Phượng Nương.
Phượng Nương kêu lên một tiếng, lập tức phát hiện là Phương Tranh, không khỏi lập tức dừng lại, sau đó nhìn hắn bí hiểm cười, nhẹ giọng nói: ' Ngài xong!'
Nói xong Phượng Nương lắc mình liền đi, đi thật nhanh.
Phương Tranh còn đang ngây ra, Tiểu Lục cũng ở phía sau Phượng Nương đi tới, khi đi ngang qua người Phương Tranh thì đôi mắt sáng của Tiểu Lục lo lắng nhìn Phương Tranh, nhẹ nhàng nói: ' Thiếu gia, ngài xong!'
Nói xong, Tiểu Lục xoay người bỏ chạy.
' Uy! Các nàng có ý tứ gì vậy? Vì sao kêu xong? Đừng dọa ta a! Biết đe dọa mệnh quan triều đình là tội gì không?' Phương Tranh mờ mịt đứng phía sau reo lên.
Dùng sức gãi đầu, Phương Tranh đầy bụng nghi vấn bước vào tiểu viện.
Ngẩng đầu vừa nhìn, Phương Tranh không khỏi thất kinh, hai tròng mắt gần như muốn rớt ra, kìm lòng không được hét lớn: ' Kháo! Ta quả nhiên xong!'
Chỉ thấy trong sân, Trường Bình gương mặt hàm sương, nhìn chằm chằm Phương Tranh không ngừng cười nhạt, Yên Nhiên đứng bên trái thần sắc phức tạp, cười cũng không mà giận cũng không, có chút úc úc.
Để cho Phương Tranh giật mình chính là, phía bên phải Trường Bình, thình lình đứng thẳng chính là một người vẻ mặt bình tĩnh, cũng không ngừng hiện lên vài phần buồn bã, chính là Hàn gia tam tiểu thư, Hàn Diệc Chân.
' Tên hỗn đản đáng chém ngàn đao rốt cục cũng đã chịu trở về?' Trường Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Tranh, sau đó tay phải nhấc lên, chỉ vào Hàn Diệc Chân nói: ' Nói! Nàng là ai?'
Phương Tranh ngây ra tại chỗ, nhất thời nói không ra lời, trong lòng bị vây trong chấn động thật sâu. Hàn Diệc Chân, sao lại nhìn thấy nàng trong Phương phủ? Làm sao giải thích? Làm sao giải thích cũng sẽ làm một bên bị tổn thương.
Khóe miệng Phương Tranh nhếch lên, muốn chảy xuống vài giọt nước mắt chua xót của nam nhân. Hôm nay lão tử gặp vận xui gì vậy! Trước tiên lâm triều thật rủi ro, về đến trong nhà, nội bộ mâu thuẫn, có còn muốn cho người ta sống nữa hay không?
' Ta…ta…' Phương Tranh mấp máy môi, một lát nói không ra một câu hoàn chỉnh, lập tức nhìn trái nhìn phải, thần tình dị thường lo lắng.
Yên Nhiên thấy thế vội vàng bước lên, hiếu kỳ nói: ' Phu quân, ngài đang tìm cái gì?'
Phương Tranh vừa quay đầu, rốt cục nhìn thấy nơi hành lang gấp khúc có một cây cột đỏ, Phương Tranh hai mắt sáng ngời, kéo Yên Nhiên sang một bên, nho nhã lễ độ nói: ' Phiền phức nhượng một chút, cảm tạ.'
Lập tức, Phương Tranh hung hăng giậm chân, cúi đầu hướng cây cột đụng tới.
Chỉ nghe một tiếng 'phanh' vang lớn, mọi người còn chưa phản ứng, đầu của Phương Tranh đã đụng vào cây cột rắn chắc, sau đó thân thể Phương Tranh ngã lên mặt đất, ngất đi.
' Phu quân!'
' Hỗn đản! Ngươi…ngươi làm sao vậy?'