Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 438: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 438:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 361: Diệc Chân thượng kinh (2)

Nếu vậy cũng thôi, lão bà mang thai, thân là nam nhân, hầu hạ trước sau cũng là điều nên làm.
Đáng tiếc chính là, bên ngoài Phương phủ còn có thêm một con yêu nghiệt, con yêu nghiệt kia đang ở bên tây thành.
Phương Tranh mỗi ngày bồi xong hai bà bầu, xoay người liền vội vã chạy ra khỏi phủ, lại đi bồi tiếp yêu nghiệt ở tây thành. Ngày qua rất phong phú, phong phú tới mức Phương Tranh thậm chí có điểm thống hận chế độ chung chồng thời cổ đại.
Ca ca đã từng cũng là một nam nhân chuyên tình a.
Bên trong thư phòng tại Phương phủ. Phương Tranh thật vất vả mới thanh tĩnh xuống tới, lúc này mặt trầm như nước, thần tình ngưng trọng nhìn chằm chằm vào hai phần tình báo trong tay.
Đây là hai phần tình báo mới nhất từ phương bắc truyền về.
Phần thứ nhất nghiêm ngặt nói đến cũng không tính là tình báo, đó là một phong thư do chính Mặc Cúc Liên quốc sư của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn chính tay viết cho Phương Tranh.
Bên trong quốc sư Mặc Cúc Liên bày tỏ vạn phần áy náy với Phương Tranh, Phương Tranh nhờ quốc sư tìm kiếm mẫu thân của Tiểu Lục, quốc sư biểu thị là bất lực. Bởi vì người cướp đi mẫu thân của Tiểu Lục là Đồng La bộ lạc, từ ngày trước sau khi cướp đi mẫu thân của Tiểu Lục, vì khuôn mặt xinh đẹp, thủ lĩnh bộ lạc liền trực tiếp dâng bà cho đệ đệ Khả Hãn Mặc Xuyết lúc đó còn chưa làm phản, hôm nay nếu muốn tìm bà về, với bản lĩnh của Cốt Đốt Lộc cùng Mặc Cúc Liên, thật sự không có biện pháp cũng không có năng lực.
Nhìn phong thư, Phương Tranh vốn còn đang suy nghĩ, Hoa triều kết minh cùng hai Đột Quyết Khả Hãn, nếu biết Tiểu Lục ở trong tay Mặc Xuyết Khả Hãn, nhiều lắm phái người gởi cho Mặc Xuyết một phong thư, thỉnh hắn trả người trở về là được.
Nhưng khi nhìn tới phần tình báo thứ hai, trái tim Phương Tranh dần dần trầm xuống dưới.

Đây là một phần chiến báo, Hoa triều thám tử vừa từ thảo nguyên Đột Quyết truyền về.
Đầu tháng tư, thảo nguyên Đột Quyết Mặc Xuyết Khả Hãn bỗng nhiên tụ tập toàn bộ dũng sĩ có khả năng thiện chiến trong các bộ lạc, mời Cốt Đốt Lộc ở ngay bên ngoài Hắc Sa Thành của vương đình Đột Quyết, song phương nhất quyết sinh tử, nhân đó mà quyết định ai sẽ là chủ tể chân chính của thảo nguyên.
Cốt Đốt Lộc không nói hai lời liền đáp ứng, dân tộc du mục thảo nguyên vốn có thiên tính ngay thẳng dũng cảm, ngươi nói quyết chiến, chúng ta liền quyết chiến, vốn không hề nghi ngờ hắn.
Vì vậy song phương đều tự triệu tập hơn hai mươi vạn đại quân, ở bên ngoài Hắc Sa Thành liều mạng một trời đen kịt, thẳng giết đến mặt trời mặt trăng cũng không còn ánh sáng, núi sông thất sắc, chiến trường thây chất như núi, giống như nhân gian địa ngục thê thảm vô cùng.
Ai cũng không ngờ tới, ở phía sau trận quyết chiến nhìn như chính đại quang minh, còn cất giấu một âm mưu thật lớn.
Lúc hai quân giao chiến căng thẳng kịch liệt nhất, tướng quân Hoa triều Sài Mộng Sơn đã đầu nhập dưới trướng Mặc Xuyết, suất hơn hai vạn Hoa triều binh sĩ trốn chết khỏi Trung Nguyên chạy tới thảo nguyên, nhiễu qua chiến trường chính diện của hai quân đang giao chiến, từ sau lưng hướng vương trướng kim đính của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn đột nhiên phát động tấn công.
Hành động công kích lén lút này rất thành công.
Bởi Cốt Đốt Lộc Khả Hãn đem toàn bộ binh lực điều đến chiến trường bên ngoài Hắc Sa Thành quyết chiến, lưu thủ vương trướng chỉ có hơn một ngàn binh sĩ, vì thế liền thất bại đột tử.
Trận chiến này, Cốt Đốt Lộc đã trả giá thật lớn.
Cái giá phải trả chính là sinh mạng của hắn.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Cốt Đốt Lộc bị Sài Mộng Sơn bộ đội chém giết, mất mạng tại chỗ. Tin tức Cốt Đốt Lộc bị giết chết rất nhanh truyền tới trên chiến trường đang quyết chiến, bởi vậy dẫn đến lòng quân của Cốt Đốt Lộc bên ngoài Hắc Sa Thành toàn bộ mất hết. Binh bại như núi đổ, như nước thủy triều hướng phía đông lui binh, quốc sư Mặc Cúc Liên dù đã nghĩ hết biện pháp, cũng không cách ngăn cản sĩ khí chiến đấu của binh sĩ hoàn toàn mất hết.
Cuộc chiến này Mặc Xuyết Khả Hãn đại thắng, toàn bộ tiêm sạch gần mười vạn người của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn, Mặc Xuyết đại quân mang theo dư uy đại thắng, theo đuổi không bỏ, lại sinh sôi cướp lại được ba phần bãi cỏ màu mỡ trên thảo nguyên, còn có vô số bộ lạc thủ lĩnh cùng dân du mục quy thuận.
Theo thám tử ẩn núp dưới trướng của Mặc Xuyết Khả Hãn hồi báo, lần này hành động công kích đánh lén của Mặc Xuyết hoàn thành cực kỳ hoàn mỹ, không hề có chút tỳ vết nào, mà người dâng lên kế sách âm độc này, chính là con cá lọt lưới đã tìm nơi nương tựa ở Mặc Xuyết Khả Hãn, Thái Vương.
Cốt Đốt Lộc vừa chết, quốc sư Mặc Cúc Liên suất lĩnh hơn năm vạn tàn binh bại lui về hướng đông, một mực thối lui đến Tháp Sơn ở gần Hoa triều U Châu mới dừng lại, nước không thể không vua, quốc sư sau khi cho tàn quân dừng binh trầm ổn liền quyết định thật nhanh, đưa ấu tử chỉ mới mười tuổi của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn đưa lên hãn vị, lại dựa vào danh vọng cao thượng của quốc sư lập được trong nhiều năm qua tại Đột Quyết, tiếp tục chống đỡ với Mặc Xuyết.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều biết, Cốt Đốt Lộc vừa chết, trận nội chiến tranh bá trên thảo nguyên suốt ba năm vừa qua, rốt cục dần dần đi tới cuối.
Quốc sư Mặc Cúc Liên cùng vị tân Khả Hãn mới lên ngôi, căn bản đỡ không được lần tiến công kế tiếp của Mặc Xuyết, hiện nay bọn họ có làm ra được sự chống đỡ nào, đơn giản cũng giống như kéo dài tàn hơi mà thôi.
Trong thư phòng, chân mày Phương Tranh cau chặt lại, ngón tay liên tục gõ trên án thư bằng gỗ lim.
Cốt Đốt Lộc vừa chết, tướng sĩ dưới trướng hắn lại bị bại nhanh đến như vậy, đây là điều làm Phương Tranh bất ngờ.
Ngay trước Phương Tranh vốn cho rằng khơi mào trận chiến giữa hai huynh đệ họ, ít nhất cũng kéo dài được tới tám hay mười năm, nhưng hiện tại chỉ mới ba năm, chiến sự thảo nguyên đã nhanh sắp kết thúc, mắt thấy Mặc Xuyết lập tức sẽ tiêu diệt được Mặc Cúc Liên và tiểu Khả Hãn, sau đó nhất thống thảo nguyên, trở thành thiên chi kiêu tử duy nhất trên thảo nguyên.
Nếu thảo nguyên thống nhất, tai nạn của Hoa triều liền nối gót theo sau.
Bất luận là ai thống nhất thảo nguyên, đối với Phương Tranh và toàn bộ Hoa triều mà nói, đều không muốn nhìn thấy, bọn họ mong muốn Đột Quyết nội chiến sẽ tiêu hao thật nhiều binh lực, suy yếu thực lực của chính họ, thẳng đến khi bọn họ tiêu hao tới mức không còn khả năng xâm lược Hoa triều, đây mới là mục đích chiến lược của kế ly gián mà trước kia Phương Tranh đã đề ra.
Mục đích này xem ra cũng không đạt được hiệu quả lý tưởng, sau khi Mặc Xuyết thống nhất thảo nguyên, thậm chí không cần nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉ dựa vào hơn mười vạn đại quân Đột Quyết, liền có thể dễ dàng nam hạ xâm lăng Trung Nguyên.
Thay lời khác nói, hôm nay sự cân đối trên thảo nguyên đã bị đánh vỡ, nội chiến gần kết thúc, Hoa triều, nguy cơ!
Hoa triều không thể ngồi chờ chết!
Phương Tranh ngồi trong thư phòng nắm chặt tay, hung hăng vỗ mạnh lên án thư.
Phụ mẫu của mình, người nhà, bằng hữu, lão bà, còn có hài tử chưa ra đời, bọn họ đều đang ở Hoa triều, quốc gia quốc gia. Có nước mới có nhà, nếu người Đột Quyết nam hạ, quân tiên phong tàn sát bừa bãi, chiến hỏa nổi lên bốn phía, da thịt không tồn, lông tóc còn sao? Người nhà bằng hữu của ta làm sao may mắn tránh khỏi trận binh tai này? Ngôi vị của Mập Mạp còn có thể ngồi được bao lâu?
Rất kỳ quái, Phương đại thiếu gia vẫn luôn rất sợ chết, lúc này trong lòng lại chưa từng bình tĩnh như vậy, thậm chí còn mang theo vài phần ý tứ hàm súc không hề sợ hãi.
Rất nhiều người đều nói, nam nhân được làm cha, rốt cục mới là nam nhân chân chính, bởi vì chỉ vì như vậy, mới có thể hiểu rõ được thế nào là trách nhiệm không thể trốn tránh.
Có thể dũng cảm gánh chịu trách nhiệm, đây là bình phán một nam nhân có hợp tiêu chuẩn hay không.
Trên bãi cỏ xanh tươi bên ngoài thư phòng, Trường Bình cùng La Nguyệt Nương đang ôm bụng bầu, đang lười biếng phơi nắng, thỉnh thoảng lại ghé tai thì thầm vài câu, sau đó hai nàng lại che miệng cúi đầu cười ra tiếng. Một bên là Tiểu Lục, Yên Nhiên, Phượng Nương các nàng, đang ngồi bên cạnh hai nàng, ước ao hoặc hiếu kỳ cẩn thận vuốt ve cái bụng lớn của Trường Bình và Nguyệt Nương, ánh mắt tràn đầy hi vọng, còn có vài phần nhàn nhạt sùng kính và cúng bái đối với tân sinh mạng.
Tràng diện ấm áp cỡ nào a, trong lòng Phương Tranh nhàn nhạt cảm động, viền mắt dần dần phiếm hồng.
Một nam nhân cạn kiệt toàn lực làm ra bất luận sự tình gì, mục đích gì, không phải đều là vì cảnh tượng yên lặng tường hòa trước mặt sẽ kéo dài cho đến ngày mình nhắm mắt hay sao?
Phương Tranh không thể tưởng tượng, khi có một ngày đại quân Đột Quyết công phá kinh thành, ở trong thành trắng trợn bắt người cướp của, đám thê tử đang nương tựa vào hắn này, sẽ xuất hiện sự bất an kinh khủng thế nào, lo sợ thế nào. Làm các thê tử phải xuất hiện biểu tình như vậy, đây là thất trách của một nam nhân! Loạn thế, mạng người như chuyện vặt, mình cùng các thê tử luôn ước ao những ngày tháng thần tiên thế ngoại tiêu dao, chẳng phải biến thành hoa trong gương, trăng trong nước? Dù là có thể cùng người nhà chạy trốn tới địa phương không có binh tai, nhưng giang sơn của Mập Mạp lung lay sắp đổ, mình thật sự có thể yên tâm sống qua những ngày tháng tiêu dao được hay sao?
Tuyệt không cho phép ngày đó đến!
Phương Tranh âm thầm hạ quyết tâm, vì chính mình, vì bằng hữu, cũng vì người nhà.
' Người đâu, chuẩn bị ngựa, ta muốn vào cung diện thánh.'
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.