Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 436: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 436:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 360: Thấu lưỡng trác ma (2)

Lần này Trường Bình và La Nguyệt Nương đều nghe hiểu rõ ràng, không ngờ tên tiểu tử này thật không biết xấu hổ biến đổi biện pháp để nói trọng điểm, còn muốn thêm tỷ muội vào nhà.
' Phanh!'
' Phanh!'
' Oa.'
Trường Bình và La Nguyệt Nương phi thường có ăn ý song song xuất thủ, Trường Bình dùng chiêu Lực Phách Hoa Chỉ, La Nguyệt Nương dùng chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, chiêu thức phi thường độc ác sắc bén.
Đối với tiếng kêu thảm thiết của Phương Tranh làm như mắt điếc tai ngơ, hai bà bầu nắm tay nhau, xoay người đi ra cửa.
' Muội muội, ta mang muội đi quanh phủ nhìn một chút, phu quân nói, mang thai hài tử phải thường đi lại, như vậy sinh hài tử sẽ sinh long hoạt hổ, mau lớn khỏe mạnh, ân, thuận tiện để người hầu trong phủ đều nhận thức thiếu phu nhân ngươi.'
' Đa tạ tỷ tỷ, Nguyệt Nương thật cảm kích.' Thanh âm La Nguyệt Nương cũng trở nên nhẹ nhàng ôn nhu, rất có vài phần phong phạm của tiểu thư khuê các.
Trong phòng ngủ. Phương Tranh xoa cái ót hiện rõ một đạo chưởng ấn đỏ tươi, bi phẫn chăm chú nắm chặt nắm tay.
' Diệc Chân muội muội, ta sẽ không buông tha! Kiếp này nhất định phải cho lão bà nương đáp ứng cho nàng vào cửa! Tuyệt không thể buông tha cho Hàn gia xử nữ! Sai, tuyệt không cho nàng ở trong Hàn gia chờ đến già.'
Lại qua thêm năm ngày, Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm quay về kinh, Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch suất lĩnh Long Vũ quân cũng trở về đại doanh tây giao kinh thành.
Cùng đi với Tiêu Hoài Viễn quay về kinh, còn có con cháu ruột thịt của các đại thế gia, Tiêu Hoài Viễn mang chính sách chiêu an thế gia của Phương Tranh sử dụng vô cùng triệt để, toàn bộ con cháu thế gia dưới uy áp hoặc lừa gạt của Tiêu Hoài Viễn, cõi lòng đầy mừng rỡ theo hắn vào kinh làm quan.
Sau khi Tiêu Hoài Viễn vào kinh, tới Lại Bộ giao phó công việc trước, sau đó thỉnh quan viên Lại Bộ dàn xếp cho các con cháu thế gia, sau đó liền tới Phương phủ, bái phỏng Phương Tranh, hướng hắn tỉ mỉ báo cáo công tác.
Tiêu Hoài Viễn đi xa, Phương Tranh vẫn lười biếng, làm bất cứ chuyện gì vẫn không dậy nổi tinh thần.
Công việc hiện nay đã xong xuôi, lúc này quốc thái dân an, là lúc nên nghỉ ngơi, Phương Tranh tự nhiên cũng không thèm quan tâm quốc sự. Trên thực tế hắn cũng không bản lĩnh xử lý quốc sự.
Phương Tranh sầu chính là việc đưa Hàn Diệc Chân vào cửa, xem thái độ của Trường Bình, không có cửa rồi, nhưng Hàn gia khuê nữ không thể chờ mãi ở Tô Châu đợi hắn, Ngưu Lang Chức Nữ phân biệt lâu, Chức Nữ cũng sẽ biến thành oán nữ, dần dần biến oán phụ, oán bà bà…
Tiểu Ngũ ân cần rót cho Phương Tranh một chung trà, thấy hình dạng rầu rĩ không vui của Phương Tranh, Tiểu Ngũ nịnh nọt nói: ' Thiếu gia không vui như thế, chẳng lẽ nhốt mãi trong nhà nên buồn chán? Có muốn ra ngoài đường đi chơi một chút hay không?' Phương Tranh hai mắt sáng ngời, đúng rồi, bổn thiếu gia rời kinh nhiều ngày, đại cô nương tiểu cô nương trên đường cái của kinh thành nhất định rất nhớ ta, ta phải đi an ủi thoải mái các nàng, thật hoài niệm lúc trước đi vui chơi trên đường cái, hai tay chung quanh sỗ sàng nếm đủ loại hương vị nha.
Ăn mặc một thân trường sam màu đen, tay cầm một cây quạt ngà mạ vàng, Phương Tranh dẫn theo Tiểu Ngũ, hai người đi ra đường tìm kiếm sự vui vẻ.
Đường lớn Hoa thị vẫn phồn hoa rầm rĩ như trước đây, các thương nhân vân du bốn phương tụ tập trên đường, lớn tiếng rao bán hàng hóa muôn màu rực rỡ của chính mình. Trên đường bóng người lay động, nối liền không dứt. Những đại cô nương vóc người thật đẹp qua lại xuyên toa, đang lựa chọn đồ vật mình thích.
Phương Tranh thỏa mãn thở dài, cây quạt trong tay vung lên, chỉ vào đường cái phồn hoa trước mắt, nhìn Tiểu Ngũ vui vẻ nói: ' Quốc thái dân an, bách tính cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp, ta rất vui mừng nha.'
Tiểu Ngũ lấy lòng cười nói: ' Toàn bộ nhờ vào công lao của thiếu gia, thiếu gia đấu Phan nghịch, bình thái tử, xuống Giang Nam tiêu diệt Thái Vương, giúp bách tính không gặp nạn chiến hỏa, có thể bảo trụ đất nước…'
Phương Tranh vui mừng: ' Tiểu Ngũ, chiêu vỗ mông ngựa của ngươi làm thiếu gia rất thoải mái, không tệ không tệ, có tiến bộ.'
Tiểu Ngũ không ngừng cố gắng: ' Thiếu gia vì bách tính làm nhiều chuyện tốt như vậy, hiện tại dù có đi sờ soạng vài cô nương, đó cũng là phúc khí của các nàng, sao thiếu gia không ban ân trạch cho các nàng?'
Phương Tranh mặt mày rạng rỡ nói: ' Nói thật chính xác! Ta sờ các nàng, là phúc khí của các nàng nha, đổi lại có những người ta không thèm, cầu ta ta còn lười sờ đó.'
' Thiếu gia uy vũ!'
Phương Tranh lập tức liền không chút cố kỵ, vui vẻ phất ống tay áo, gài cây quạt lên sau cổ, dáng dấp như một trẻ hư lưu manh, vươn hai móng vuốt sói, liền chen vào trong đám người, Tiểu Ngũ ở một bên hưng phấn không ngớt, cũng xăn tay áo đi theo phía sau Phương Tranh. Dự định kiếm chút tiện nghi, một chủ một tớ bắt đầu biến thân từ người thành sói.
Ai biết lúc này có một gã bán hàng ven đường quay đầu lại, nhận ra Phương Tranh, vừa xem, không khỏi quá sợ hãi, kinh khủng hét to một tiếng: ' Phương thái tuế tới rồi.'
Cả con đường đột nhiên an tĩnh lại, động tác của mọi người đều dừng lại, ngay sau đó, mọi người bắt đầu kinh khủng chạy tứ tán.
' Sưu.' Một tiếng, trong chớp mắt, cả con đường bất luận là người bán hàng, hay bách tính mua hàng, tất cả đều chạy trốn vô tung vô ảnh, nguyên con đường cái đang thật phồn hoa, lúc này toàn bộ bóng người đã biến mất, chỉ còn lại đồ đạc rơi vãi mất trật tự trên đất, quang cảnh rất là hiu quạnh.
Phương Tranh và Tiểu Ngũ vẫn duy trì hai tay thành hình trảo, tư thế hơi nghiêng về phía trước, ngay cả nụ cười dâm đãng trên mặt cũng không rút đi, chỉ là dáng tươi cười đã đọng lại.
' Đây là ý tứ gì?' Nhìn chăm chú vào đường cái tiêu điều vắng vẻ, Phương Tranh có chút bi phẫn.
' Thiếu gia, các cô nương chắc đang chạy về nhà hái hoa, hái hoa đến tặng cho ngài.' Mặt mày Tiểu Ngũ đen thui, dùng sức xóa khai đề tài.
' Ngươi nói…tựa hồ có chút đạo lý.'
' Nhất định là như vậy, thiếu gia.'
Một chủ một tớ mặt không đổi sắc tự an ủi mình thoải mái.
Chuyển con ngươi đảo qua, trên bậc thang của một cửa hàng vừa đóng cửa, còn có một người chưa bỏ chạy.
Làm cho mừng rỡ chính là, người này lại là một vị cô nương.
Nhưng làm cho kẻ khác uể oải chính là, vị cô nương này tròn vo, gương mặt béo phì, còn bị mặt rỗ.
' Sao ngươi không chạy?' Phương Tranh hiếu kỳ hỏi.
Bà mập mặt rỗ e thẹn cười, lại hướng Phương Tranh ném mị nhãn: ' Vì sao ta phải chạy? Ta không sợ ngươi.'

Phương Tranh quan sát thân thể của nàng ta một chút, gật đầu khẳng định nói: ' Ngươi xác thực không cần sợ ta.'
Mặt rỗ cô nương cúi đầu ngượng ngùng một hồi, sau đó ngẩng đầu, dũng cảm hướng Phương Tranh ưỡn ngực, vẻ mặt kiên quyết.
' Không phải chỉ là bị ngươi chiếm tiện nghi sao, ngươi chiếm đi!'
Cô nương lại hướng Phương Tranh ném một mị nhãn, e thẹn nói: ' Chiếm tiện nghi xong, nhớ kỹ mang ta đi nhà ngươi. Từ nay về sau, người ta là người của ngươi đó.'
' Ẩu…'
' Tiểu Ngũ đừng nôn nữa, ngươi tới đi, lần này ta thật không hạ thủ được.'
Tiểu Ngũ liều mạng lắc đầu: ' Không, thiếu gia. Tiểu Ngũ đối với ngài trung thành và tận tâm, ngài đừng tàn nhẫn như vậy đối với tiểu nhân.'
' Cái gì tàn nhẫn? Đây là phúc lợi! Thiếu gia phần thưởng cho ngươi, sờ xong ngươi mang nàng ta trở về thành thân.'
Tiểu Ngũ đánh chết không nghe, vẻ mặt bi phẫn: ' Không, ta không thể có lỗi với Lan nhi, người ta yêu nhất chính là nàng.'
' Mặc kệ, ta biến trước, ngươi đoạn hậu.'
Phương Tranh sưu một tiếng thoát ra thật xa, Tiểu Ngũ phản ứng cũng không chậm, nhanh chạy theo Phương Tranh, chủ tớ hai người chớp mắt liền biến mất ở đầu đường cái.
' Thiếu gia, vừa rồi thật sự là mạo hiểm a!' Chạy ra khỏi ba đường cái, chủ tớ mệt mỏi thở hổn hển.
' Lòng người khó đoán, quỷ dị khó lường, trên đời xấu nữ mơ ước mỹ sắc của chúng ta nhiều lắm, chúng ta sau này phải cẩn thận đề phòng, thề sống chết bảo vệ tốt trinh tiết của chúng ta!' Phương Tranh cũng là vẻ mặt sợ hãi.
' Thiếu gia nói rất đúng!'
' D? Chúng ta chạy đi đâu đây? Đây là đường gì? Sao cũng phồn hoa như vậy?' Phương Tranh ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên đường người đến người đi, rầm rĩ cực kỳ, so với đường lớn Hoa Thị không hề thua kém.
' Thiếu gia, đây là đường lớn Nam Môn.'
' Đi, an ủi phụ nữ đồng bào, ta xem có mấy người tư sắc không tệ.'
' Ba' một tiếng mở quạt, Phương Tranh dùng quạt che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt gian tà quan sát mọi nơi. Bỗng nhiên hai mắt hắn sáng ngời, chỉ thấy trong một cửa hàng bán đồ trang sức châu bảo, một mỹ nữ vóc người thướt tha, thân thể yểu điệu đang xoay lưng về phía hắn, hơi khom lưng chọn đồ trang sức, cái mông cao cao nhếch lên giống như một tòa ngọn núi cao vút, đang hướng hắn xa xa ngoắc tới.
Phương Tranh vẻ mặt sắc cười tiến ra đón, thu hồi quạt, bàn tay háo sắc đi xuống, sau đó phi thường tinh chuẩn vỗ vào cái mông của mỹ nữ, đồng thời còn âm thầm xoa nhẹ một cái…
Co dãn thật tốt! Phương Tranh tấm tắc tán thán.
' Mỹ nữ, coi trọng cái gì vậy? Thoải mái chọn, ca ca mua tặng ngươi, ca ca có tiền…'
Mỹ nữ bị người sờ soạng, nổi giận vội vàng quay đầu lại, hai người vừa thấy mặt nhau, cả hai đều thất kinh.
' Là ngươi!'
' Sao ngươi lại tới đây?'
Phương Tranh kinh hãi, vội vàng phủ nhận: ' Không phải ta, ngươi nhận sai người!'
Mỹ nữ đầy mặt đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ. Nhìn Phương Tranh đang thất kinh, cười lạnh nói: ' Tại đường lớn thành Tô Châu ngươi cũng vậy, tới kinh thành y nguyên, Phương Tranh, ngươi thực sự là cẩu không thể không ăn phân. Hết cứu!'
' Đây…là hiểu lầm nha!' Phương Tranh nước mắt trong suốt đảo quanh trong viền mắt, ngửa mặt lên trời thở dài.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.