Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 353: Hai đạo thánh chỉ
Hàn Đại Thạch khép mắt, lập tức hiểu ra đại khái, bất chấp không thèm suy nghĩ vì sao cho đến bây giờ bọn hắn mới bỏ chạy, cũng không kịp suy nghĩ hơn ngàn tướng sĩ đi theo Phương Tranh làm sao có thể giữ chân đám phản tặc cho tới bây giờ, lúc này Hàn Đại Thạch rút ra bội đao thật dài, ngồi trên lưng ngựa quát to: 'Các tướng sĩ, phản tặc muốn chạy trốn, theo lão tử đi giết bọn họ không còn manh giáp, đây là cơ hội tốt lập công phong quan! Sát!'
Một vạn kỵ binh động tác nhất trí rút ra bội đao, vừa giục ngựa phóng tới, vừa cấp tốc xếp thành hình nhạn bọc đánh, sau đó trong kỵ binh lại phân ra một chi đội ngũ ngàn người, xa xa nhiễu qua đội ngũ, hướng chỗ nhóm phản tặc chạy đầu tiên xung phong lao tới.
Thiết kỵ bay nhanh, tiếng vó ngựa như sấm. Giống như một đạo thủy triều màu đen thật lớn, bao trùm trời đất hướng đám phản tặc tràn đến.
Đám phản tặc gương mặt đầy vẻ kinh khủng, không ít người không ngờ đã quên cả chạy trốn, mắt mở trừng trừng nhìn kỵ binh đang xông tới, tay cầm trường đao chém xuống bọn họ, ánh đao sáng như tuyết phản xạ ánh nắng mặt trời chói mắt, trên bình nguyên xanh ngát lòe lòe chiếu sáng, ngay trong lúc bọn hắn còn ngẩn người, kỵ binh đã đến gần.
'Chạy a!' Trong đội ngũ phản tặc, không biết là ai tê thanh hô to một tiếng, thanh âm kinh khủng và tuyệt vọng vô hạn.
Một tiếng gọi đã làm mọi người tỉnh thần, đám phản tặc bất chấp phương hướng, xoay đầu chạy về hướng tây, trên bình nguyên lại triển khai một hồi truy đuổi liên quan đến sống chết.
Đám kỵ binh giơ cao trường đao, rất nhanh liền đuổi theo phản tặc đang tứ tán bỏ chạy, lập tức các kỵ sĩ không chút do dự giơ đao, sau đó hung hăng hướng phản tặc chém xuống, theo tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng đầu tiên, đám phản tặc đang kinh khủng muôn dạng trong chớp mắt liền bị đám kỵ binh phía sau tràn đến như nước lũ chôn vùi.
Khi Phương Tranh tỉnh lại thì đã gần buổi trưa, hắn được Ôn Sâm bấm huyệt nhân trung mà tỉnh lại.
Chậm rãi mở mắt, Phương Tranh đầu tiên vô ý thức nhìn vào vết thương bên vai trái của mình, thấy vết thương đã được băng bó cẩn thận, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức giương mắt nhìn mọi người đang vây quanh hắn, đều nhận thức toàn là người quen, Phùng Cừu Đao, Ôn Sâm, Tiêu Hoài Viễn.
'Đại nhân, ngài rốt cục tỉnh rồi?' Ôn Sâm trên mặt mang theo dáng tươi cười lấy lòng.
Khóe miệng Phương Tranh nhếch lên một chút, lập tức viền mắt rất nhanh phiếm hồng, nước mắt trong suốt đảo nhanh trong viền mắt, sau đó miệng rộng hé ra, oa một tiếng khóc đi ra.
Mọi người vốn đang mừng rỡ nhìn Phương Tranh thức tỉnh, lại bị tiếng khóc của Phương Tranh làm hoảng sợ thối lui ra sau, sau đó nhìn nhau, thần tình muốn cười mà không dám cười.
Phương Tranh giống như một người phụ nữ bị ủy khuất thật lớn, ngồi dưới đất vừa khóc vừa dùng sức vỗ đùi: 'Ô ô, con mẹ nó ta thật không dễ dàng! Ô ô, từ quan! Trở lại kinh thành liền từ quan! Lão tử mặc kệ! Chức phá quan này ai muốn làm thì làm đi, chó má vinh hoa phú quý, suýt nữa mạng không có, vinh hoa phú quý có cái rắm gì dùng? Ô ô, thiếu chút nữa làm cho lão bà của ta phải thủ tiết, ô ô, lão bà…ô ô, Thái Vương thật sự là quá đê tiện, không ngờ phát ám khí đối với ta, hắn là người sao? Trước đây ta đối với hắn thật tốt nha! Một ngụm là Thái Vương ca ca, hắn ngược lại, trở tay liền ném ta một tiễn, ô ô, không ngờ hắn hạ thủ được a! Vô tình vô nghĩa! Làm kẻ khác giận sôi…'
Mọi người ác hàn, ngươi ném vôi vào mặt hắn, xuất thủ cũng vô cùng nghiêm túc đi? Không ngờ chỉ cho ngươi đối người khác đê tiện, không cho người khác đối với ngươi đê tiện sao? Người nào đây!
Ôn Sâm lau mồ hôi nói: 'Đại nhân nén bi thương! Qua rồi, đều qua rồi, không phải hiện tại ngài không có việc gì sao?'
Phương Tranh khóc đến một đống nước mũi nước mắt, giơ tay áo không chút nào chú ý lau đi, giận dữ nói: 'Thối lắm! Cái gì kêu bỏ đi? Bộ không có trở ngại sao? Ngươi có biết cái gì gọi là bị thương chiến tranh tâm lý? Ô ô, năm nay ngay cả một bác sĩ tâm lý cũng không có, lão tử tìm ai trị bệnh nha…ô ô…'
' Ôn Sâm…ô ô…'
' Ti…có thuộc hạ.'
' Lập tức dìu ta quay về Dương Châu, tìm một thanh lâu lớn nhất bao hết, đem toàn bộ hồng bài cô nương trong thành đến tìm ta, ô ô…'
Ôn Sâm kính phục nói: ' Đại nhân vừa bị thương, vẫn còn sinh long hoạt hỗ ngựa không dừng vó tìm cô nương, thật là làm thuộc hạ bội phục sát đất.'
' Cái rắm! Biết vuốt mông ngựa không đó? Lão tử đây là trị liệu tâm lý bị thương, hiểu không?'
Nhớ tới vừa rồi bị mũi ám tiễn của Thái Vương, Phương Tranh không khỏi cảm thấy vô cùng sợ hãi, lúc đó nếu mũi tên bắn ngay cổ họng hắn, nếu hắn tránh chậm một chút, sợ rằng mũi tên đã ghim vào cổ hắn, đại la thần tiên cũng không thể cứu sống.
Nghĩ tới đây, Phương Tranh giật mình lạnh run, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
' Thái Vương đâu?' Phương Tranh hai mắt đỏ bừng tìm kiếm, cắn răng hỏi.
' Đại nhân, phản tặc toàn bộ chạy tán loạn, đã bị kỵ binh của Hàn tướng quân giết đại bộ phận, nhưng còn một bộ phận chạy thoát ra ngoài, Hàn tướng quân đã suất binh truy kích, Thái Vương sống hay chết cũng chẳng biết, lúc này các tướng sĩ còn đang quét tước chiến trường…' Ôn Sâm cung kính bẩm.
Phương Tranh lấy làm kinh hãi: ' Thái Vương lại không thấy sao? Kháo! Tên này là con gián tiểu Cường đánh mãi không chết hả?'
Giương mắt quét nhìn mọi người, Phương Tranh rầu rĩ nói: ' Thái Vương nếu không chết, chúng ta làm sao ăn nói với hoàng thượng nha.'
Mọi người lắc đầu không nói.
Thắng bại của chiến tranh vốn chỉ là chuyện ngẫu nhiên và tất nhiên, trong loạn quân thực sự rất khó bảo chứng ai chết ai không chết, mới vừa rồi Hàn Đại Thạch suất kỵ binh xung phong một trận, Thái Vương có chết trong loạn quân hay không, phải chờ các tướng sĩ quét tước xong chiến trường rồi mới biết.
Đang trong lúc mọi người chờ đợi lo lắng, bỗng nhiên xa xa có hai khoái mã hướng bọn họ chạy như bay mà đến, rất nhanh liền chạy vội tới trước mặt mọi người, lập tức hai gã kỵ sĩ ghìm ngựa nhảy xuống, gã kỵ sĩ đi trước nhìn thấy Phương Tranh, ôm quyền cung kính nói: ' Bẩm đại nhân, từ kinh thành có một vị công công tới, mang theo thánh chỉ của hoàng thượng, thuộc hạ đưa hắn tới đây tuyên chỉ.'
Phương Tranh nghiêng đầu nhìn lại, thấy một người mặt trắng không râu, thân mặc phục sức thái giám, đang nhe răng trợn mắt xoa mông, xem ra là bị con ngựa dằn xóc không chịu nổi, thái giám nhìn thấy Phương Tranh, thần sắc vui vẻ, lập tức khởi khuôn mặt tươi cười nói: ' Quốc công đại nhân, hoàng thượng truyền ý chỉ, thỉnh đại nhân tiếp chỉ, ta còn phải chạy về kinh thành phục mệnh.'
Phương Tranh quét mắt nhìn mọi người một vòng, sau đó đi đầu quỳ trên mặt đất, Phùng Cừu Đao và Ôn Sâm đám người phía sau hắn cũng không dám chậm trễ, cũng vội vàng theo Phương Tranh quỳ xuống.
Thái giám ho khan một tiếng, sau đó từ trong lòng móc ra một cuộn vải vàng, chậm rãi mở ra, dùng thanh âm lanh lảnh đọc: ' Chiếu viết: Thái Vương mưu nghịch tác loạn, lòng muông dạ thú, quả thật Hoa triều họa lớn, gian tặc quốc gia! Nay Trung Quốc Công Phương Tranh phụng hoàng mệnh xuống Giang Nam trừ gian, hiệu quả to lớn, trẫm rất vui lòng, vì kế diệt cỏ tận gốc, trẫm phong Phương Tranh toàn quyền điều hành binh quyền toàn quốc, lại mệnh kinh thành tứ quân ngay hôm nay đến Giang Nam. Điều về dưới trướng nghe lệnh, tiễu trừ Thái Vương mưu loạn tận gốc, trẫm ở trong kinh chờ tin lành, khâm thử!'
Phương Tranh cao giọng xướng to: ' Thần, Phương Tranh, lĩnh chỉ tạ ơn, chậm đã! Kháo! Kinh thành tứ quân đi đến Giang Nam?'
Phương Tranh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn chằm chằm thái giám tuyên chỉ, trầm giọng nói: ' Đây thực sự là ý chỉ của hoàng thượng sao? Tứ quân bị điều đến Giang Nam?'
Phùng Cừu Đao, Ôn Sâm bọn họ đứng phía sau cũng ngây ra, tứ quân bảo vệ xung quanh kinh thành nếu đều bị điều đến Giang Nam, kinh thành làm sao bây giờ? Ai đi thủ kinh thành? Nhờ vào bọn nha dịch trong nha môn kinh thành cầm côn đi thủ thành sao? Nếu có người nhân cơ hội đục nước béo cò, huy binh đánh kinh thành thì làm sao bây giờ? Hoàng thượng hạ ý chỉ hồ đồ như vậy, chẳng lẽ điên rồi?
Thái giám truyền chỉ cười khổ nói: ' Phương đại nhân, đây đương nhiên là ý chỉ của hoàng thượng, ta chỉ là một nội thị, sao dám giả mạo thánh chỉ của vua?'
Phương Tranh nhíu mày nói: ' Không thích hợp, rất không thích hợp. Hoàng thượng vì sao hạ ý chỉ này? Thái Vương mưu loạn trên cơ bản đã dẹp loạn, Giang Nam căn bản không cần nhiều tướng sĩ như vậy nữa, hoàng thượng không phải là không biết chứ? Ai, vị công công này, ngươi thành thật nói cho ta biết, trong kinh thành xảy ra chuyện gì?'
Thái giám lắc đầu thở dài, há mồm định nói, liền nghe được phía sau lại có một con khoái mã chạy đến như bay.
Trong mấy lần hô hấp, kỵ mã đã đi tới trước mặt Phương Tranh, kỵ sĩ cũng mặc phục sức thái giám, hắn vừa xuống ngựa, liền hướng Phương Tranh ôm quyền, gấp giọng nói: ' Quốc công đại nhân, ta phụng ý chỉ thái hậu, thỉnh ngài lập tức chạy về kinh diện thánh, không được làm lỡ, chuyện Giang Nam tạm thời do Tiêu đại nhân xử lý.'
Nghe đạo ý chỉ, mọi người đều ngây ra, tất cả đều mở to hai mắt nhìn, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa hai vị thái giám truyền chỉ.
Một lúc lâu, Phương Tranh bỗng nhiên phát điên nói: ' Một người bảo ta tiếp tục bình định, một người bảo ta cấp tốc quay về kinh! Kháo! Không cần chơi người kiểu như thế chứ! Ta nên nghe ai đây?'
Mọi người đồng loạt lắc đầu, sau đó liền cùng nhìn Phương Tranh.
Hai đạo ý chỉ, ý tứ đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Hoàn toàn ngược nhau, thực sự làm khó Phương đại nhân rồi.