Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 352: Quyết đấu (2)
Sau khi Thái Vương hô to vài tiếng, nhân mã đang chém giết kịch liệt của hai bên bất tri bất giác ngừng lại. Tướng sĩ song phương giơ đao kiếm, lẳng lặng đứng thẳng bên ngoài biển lửa, thần sắc bọn họ kiên quyết, trên mặt chảy xuôi xuống mồ hôi và máu loãng, mặc dù đã ngừng chém giết, nhưng vẫn cảnh giác nhìn chăm chú vào từng cử động của tướng sĩ đối phương.
Gió nhẹ phất qua trước trận hai quân, hỗn loạn mùi vị máu tanh và bụi trần cường liệt, mấy ngàn người chia ra hai bên, cảnh giác mà thong thả thối lui về sau. Cấp cho giữa hai quân lưu ra một khối giải đất trống có phương viên hơn mười trượng, chiến trường kịch liệt tàn khốc lúc này một mảnh vắng vẻ, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn chăm chú vào chủ tướng của mình, lại tự giác nhường ra một con đường rộng, để chủ tướng bình tĩnh tiêu sái đi đến giải đất trống trước mặt hai quân để quyết chiến.
Phương Tranh thong dong không nổi, hắn sắp khóc, bị hoảng sợ.
Lão tử thường ngày đối với các ngươi không tệ, lúc này thế nào mỗi người đều mắt mở trừng trừng nhìn ta đi chịu chết? Kiếp trước đọc sách xem ti vi, Phương Tranh biết, trên chiến trường cổ đại, bất luận mỗi một vị chủ tướng quân đội đều có được vũ lực riêng mình, nếu ngay trước mặt tướng sĩ phe mình có thể chém rớt địch nhân xuống ngựa, đó tuyệt đối là một chuyện cực đại phấn chấn lòng binh sĩ, có tính quyết định dùng một trận định càn khôn. Nhưng theo Phương Tranh xem ra, chủ tướng song phương thời cổ đại quyết đấu, đó chính là tập tục xấu của chủ nghĩa phong kiến thời cổ đại, tuyệt đối là tập tục xấu!
Kéo bè kéo lũ đánh nhau thì cứ đánh nhau, đánh đông đảo đang vui tự nhiên đổi thành một mình đấu, đó quả thực là một việc làm không đàng hoàng!
Dưới ánh mắt chờ mong cường liệt của tướng sĩ phe mình, Phương Tranh phải kiên trì xuống ngựa, chậm rãi cẩn thận bước đi thong thả đến trước trận.
Hắn đi rất chậm, cùng lúc muốn tận lực kéo dài thời gian. Chờ Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch đưa viện quân đến, về phương diện khác, lúc này hai đùi hắn đang lâm bệnh sốt rét, muốn nhanh cũng không nhanh được.
Gió nhẹ phất qua trước trận, giải đất tràn ngập bụi mù dần dần chợt rõ ràng, một bóng người thon gầy đứng ngay trước trận của phản tặc, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Phương Tranh đang rất chậm chạp đi tới.
Phương Tranh khẽ híp mắt, nhìn lại chăm chú, người này chính là Thái Vương đã lâu không gặp. Lúc này thần tình Thái Vương băng lãnh, ánh mắt âm sâm, một thân áo giáp màu bạc tổn hại nhiều chỗ, có vẻ rất lạc phách chật vật, nhưng sát ý cường liệt trong ánh mắt hắn làm kẻ khác run như cầy sấy.
Lau mồ hôi lạnh, Phương Tranh ưỡn ngực, ngang nhiên đi tới trước trận, các tướng sĩ đều đang nhìn chăm chú vào hắn, làm hắn cũng không thể tiếp tục giả vờ thêm nữa.
'Thái Vương điện hạ, từ biệt dưới thành Dương Châu, không việc gì chứ?' Phương Tranh khởi lá gan miễn cưỡng cười nói.
'Hừ, Phương Tranh, ngươi là tên đê tiện tiểu nhân, ngoại trừ làm ra những âm mưu quỷ kế không dám gặp người thì còn làm được gì? Thiên thu đại nghiệp của bổn vương, đã sinh sôi bị ngươi phá hư hầu như không còn, Phương Tranh, tội ngươi đáng tru!'
Phương Tranh mất hứng nói: 'Thái Vương điện hạ, không ngờ ngươi mưu phản tác loạn còn lẽ thẳng khí hùng như thế? Ta phụng hoàng mệnh tiêu diệt phản loạn, thế nào giống như đã làm chuyện đuối lý vậy? Hoàng tộc các ngươi có phải đều không nói đạo lý như vậy không?'
'Thiên hạ này vốn là của ta! Ta đem cầm lại, có gì sai?' Thái Vương cả giận nói.
Phương Tranh nhún vai nói: 'Cái gì gọi là 'vốn là của ngươi'? Người trong thiên hạ nếu đều giống như ngươi không chịu nói lý, quốc gia triều đình còn không bị nhiễu loạn mỗi ngày? Trước trận hai quân, lại thảo luận vấn đề này, ngươi nghĩ có ý tứ sao? Thái Vương điện hạ, ngươi đã cùng đường mạt lộ, đầu hàng đi, ta tại trước mặt hoàng thượng bảo tính mạng của ngươi, ngươi có thể vẫn làm được tiêu dao vương gia cả một đời.'
Thái Vương cười lạnh nói: 'Ngươi dựa vào cái gì muốn ta đầu hàng? Chỉ bằng hơn một ngàn người của ngươi mà nghĩ muốn ta bó tay chịu trói? Hiện nay mà nói, binh lực của ta nhiều hơn ngươi, hẳn là ngươi hướng ta đầu hàng mới đúng.'
Trong lòng Phương Tranh cả kinh, nhưng nét mặt lại cười nói: 'Thái Vương điện hạ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta điều động đại quân triều đình vây bắt ngươi, chỉ dùng hơn một ngàn người sao?'
Nhấc tay chỉ khắp bốn phía, Phương Tranh cười nói: 'Ta hao hết tâm tư triệu tập đại quân, thầm nghĩ một lần là xong, lúc này ngươi đã bị ta vây quanh. Mặc kệ hướng phương nào chạy trốn, ngươi đều chạy không được, Thái Vương điện hạ, ngươi biết ta xưa nay rất sợ chết, nếu đánh mà không nắm chắc, ta hiện tại lại dám công khai đứng ngay trước mặt ngươi sao, dĩ nhiên là ta đã an bài xong từ lâu, không tin, ngươi cứ lĩnh quân cùng chúng ta hợp lại cá chết lưới rách thử xem.'
Phương Tranh nói xong lời này, mồ hôi lạnh ứa ra cả người, nếu như Thái Vương không mắc mưu, thì không thành kế xem như không thành công…
Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch chết tiệt vì sao còn chưa tới? Nếu không tới lão tử quả thật là liệt sĩ chết trận sa trường rồi, đến lúc đó nhà của ta có nhiều lão bà như vậy chẳng phải là mỗi người đều phải thủ tiết?
Thái Vương nghe vậy cũng kinh ngạc một chút, trải qua mấy lần giao phong tại Giang Nam, hắn cũng hiểu biết về Phương Tranh, biết rõ người này cũng không làm theo lẽ thường, định kế sách, ra chiêu số một chiêu so với một chiêu càng tổn hại, một chiêu so với một chiêu càng thiếu đạo đức, xưa nay hắn nhát như chuột, lại dẫn theo chỉ có hơn một ngàn người đánh cùng mình một trận, người này chẳng lẽ thực sự có âm mưu quỷ kế gì?
Cắn răng, Thái Vương tức giận nói: 'Nhiều lời vô ích, ngay trước mặt tướng sĩ hai quân, ngươi có dám cùng ta nhất quyết tử chiến? Ngươi dám không? Ngươi có lá gan này không?'
Trong lòng Phương Tranh than thở một tiếng, rốt cục đã tới, Thái Vương vẫn nhớ mãi không quên muốn đấu một mình với hắn, theo điều này thì giá trị vũ lực của hắn không thấp, ít nhất, đã dư đánh một mình mình.
Quay đầu lại nhìn ánh mắt chờ mong của các tướng sĩ, Phương Tranh biết lần này tránh không khỏi, hắn tốt xấu cũng là chủ tướng một phương, tướng địch năm lần bảy lượt khiêu chiến, nếu mình không ứng chiến, uy vọng trong quân đội hạ thấp không nói, đối với sĩ khí của phe mình tuyệt đối là một sự đả kích trầm trọng.
Hung hăng ngẩng đầu lên, Phương Tranh ngoan thanh nói: 'Có gì không dám, có chết thì ngửa mặt lên trời, nam tử hán, sợ ngươi cắn ta a?'
Lời Phương Tranh vừa nói ra, nhất thời được các tướng sĩ cùng kêu lên ủng hộ, trong lúc nhất thời sĩ khí như hồng, tình cảm quân lính đầy xúc động.
Thái Vương hai mắt sáng ngời, âm trầm nói: 'Đây chính là ngươi nói, ngươi chiến bại, ta sẽ không buông tha ngươi!'
Nói xong Thái Vương thương một tiếng rút ra bội kiếm, vẽ ra mấy đóa kiếm hoa liền phi thân bay lên.
'Chậm đã!' Mồ hôi lạnh của Phương Tranh cũng không hề dừng lại, thấy tư thế giơ kiếm của Thái Vương, Phương Tranh liền hiểu rõ, chút giá trị vũ lực đáng thương cảm của chính mình, tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của hắn, phỏng chừng chỉ một chiêu đã bị hắn đâm xuyên tim.
Thái Vương nghe vậy, thế bay không khỏi chậm lại, dừng thân nhìn Phương Tranh cười nhạt.
Phương Tranh xấu hổ ho khan, sau đó nghiêm trang nói: 'Ngươi ta rốt cục cũng là người lão luyện kinh nghiệm chiến trận sa trường, đối với vũ kỹ cũng có lĩnh ngộ. Từ lâu không câu nệ bất luận là hình thức gì, chính là thấy núi chính là núi, thấy nước chính là nước…cao thủ đạt được tới cảnh giới như chúng ta, không chỗ nào không thể thành binh, chiến mà không cần đánh…'
Ôn Sâm phía sau trận nghe được cả người ác hàn không ngớt, con mẹ nó hắn đang nói tiếng người sao? Kinh nghiệm chiến trận? Còn không câu nệ bất luận hình thức gì? Câu nói không biết xấu hổ như vậy cư nhiên còn có thể nói thật nghiêm trang, khó trách ngươi là thủ trưởng của ta, ta chỉ có thể làm thuộc hạ của ngươi…
Thái Vương tay cầm bội kiếm nhịn không được, nhíu mày nói: 'Rốt cục ngươi muốn nói cái gì?'
Phương Tranh chắp tay cười ngạo nghễ, nói: 'Rất đơn giản, chuyện lý luận suông gì đó, ngươi ta hôm nay ngại gì không tái hiện lần nữa, luận chiến bằng miệng đặc thù quyết đấu? Bất luận thắng thua, đều có thể truyền lưu thiên cổ, Thái Vương huynh có ý làm sao?'
'Luận chiến bằng miệng?' Thái Vương nghi hoặc nhíu nhíu mày.
'Luận chiến bằng miệng, dùng miệng xuất ra chiêu thức của chính mình, song phương có thể đấu nhau như quân tử, như vậy đánh một trận, mặc dù không có đao quang kiếm ảnh, nhưng cũng đủ để danh dương thiên cổ.'
Nói xong Phương Tranh chắp tay mà cười, dáng tươi cười tràn đầy tự tin, phong cách quý phái của một tuyệt thế cao thủ.
Tướng sĩ hai bên kinh ngạc nhìn nhau, luận chiến bằng miệng? Đó là biện pháp quỷ gì? Đó có thể gọi là quyết đấu sao?
Thần tình Thái Vương rất nhanh hiện lên vài phần do dự, quay đầu nhìn một chút bình nguyên vắng vẻ, bình nguyên im ắng, lúc này trời đã sáng choang. Bình nguyên mênh mông bát ngát, gió nhẹ phất qua bụi cỏ, phát sinh tiếng sàn sạt khe khẽ, Thái Vương nhướng mày lên, bình nguyên nhìn qua như bình tĩnh, nhưng hắn nghĩ thế nào lại có sát khí ám phục, làm hắn cảm thấy bất an nhất, là mấy vạn đại quân triều đình đi đâu rồi? Vì sao hắn phải luận chiến bằng miệng với ta? Chẳng lẽ hắn lại nghĩ ra chủ ý thiếu đạo đức gì?
Bất luận có phục binh hay không, đề nghị này của Phương Tranh thật làm kẻ khác động tâm, Thái Vương biết mình đang ở trong vòng vây của đại quân triều đình, nếu có thể thắng được trận quyết đấu này, đó là không thể tốt hơn, dù sao nếu tình thế sinh biến, chính mình còn có thể bảo trì thể lực sung túc chỉ huy quân lui về hướng bắc.
Lấy lại bình tĩnh, Thái Vương gật đầu ngoan lệ nói: 'Được, luận chiến liền luận chiến, nếu ai thua, ngay trước mặt tướng sĩ hai bên tự sát! Làm sao?'
Phương Tranh vui mừng, cũng không dám biểu lộ ra mặt, vẫn dáng dấp tiêu sái như cũ, phất vạt áo, thản nhiên nói: 'Như vậy rất tốt!'
Khách khí hướng Thái Vương đưa tay, Phương Tranh cười nói: 'Thái Vương là huynh trưởng của hoàng thượng, thân vương chí tôn, liền do ngươi công trước đi.'
Thái Vương lạnh lùng nói: 'Ngươi hãy nghe cho kỹ, bổn vương cầm kiếm bước tới ba bước, đâm thẳng ngực trái của ngươi.'
'Ta tránh! Ta tránh qua phải, ngươi đâm không trúng! Hắc hắc, ta không chỉ tránh, còn thuận tiện dùng chân đá vào bụng ngươi…'
'Hừ! Bổn vương sao lại mắc bẫy ngươi? Bổn vương hướng bên trái tránh khỏi chân ngươi, sau đó tay phải hoành kiếm đâm tới cổ bên trái của ngươi.'
'Oa! Ngươi hảo độc! Ta khom lưng cúi đầu, né qua một kiếm của ngươi, sau đó thuận thế dùng một chiêu hầu tử thâu đào, bắt tiểu đệ đệ của ngươi…'
'Ngươi…đê tiện vô sỉ! Bổn vương lui về phía sau mấy bước…'
'Ta vẫn bảo trì tư thế hầu tử thâu đào đi phía trước bắt…'
'Ta tiếp qua…'
'Ta lại chụp…'
Thái Vương bị chiêu hầu tử thâu đào của Phương Tranh làm giận sôi lên, tướng sĩ hai bên quan chiến đã ngáp dài, trận quyết đấu này đấu thành cái gì đây, sau không gọi là kỹ năng luyện miệng, thật là buồn chán. Còn không bằng tiếp tục hỗn chiến giết cho thống khoái.
Trước trận hai quân, 'quyết đấu' còn đang tiếp tục.
'Ta một mực thối lui.'
'Ta vẫn trảo..'
'Ngươi…ngươi có bệnh sao? Thế nào chỉ dùng hầu tử thâu đào? Có ý tứ hả?'
'Ngươi quản ta! Ta thích dùng chiêu gì là chuyện của ta, uy, ta muốn bắt tiểu đệ đệ của ngươi, ngươi còn lui sao? Không lui thì nhanh đổi chiêu!'
'Ta…ta không lùi nữa! Ta nhún hai chân, bay lên trời, trong tay hoành kiếm đâm vai trái ngươi.'
'Kháo! Xem lão tử là đầu gỗ a? Ngươi tưởng đâm là có thể đâm? Hừ! Ta tránh qua phải, đạp kiếm của ngươi ra, sau đó dùng chân phải đá ngươi.'
'Hừ! Thời gian ngươi ra chân ta đã rơi xuống đất, sẵn hạ bàn của ngươi mở rộng, ta đâm vào dưới âm huyệt của ngươi.'
'Hừ! Ta sợ ngươi? Ta…chậm đã! Âm huyệt là bộ vị nào?' Phương Tranh ngây ra một lúc, hỏi.
Thái Vương âm âm cười, hất cằm chỉ vào giữa đũng quần Phương Tranh.
Phương Tranh cả kinh, da đầu một trận tê dại, hai tay vô ý thức bưng kín đũng quần, xấu hổ mà ức nói: 'Ngươi…ngươi lại sử kiếm thống lão nhị của ta? Dâm tặc! Đồ lưu manh!'
Mọi người mặt mày đen thui!