Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 389: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 389:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 324: Tiễn biệt ngoại thành (2)

Phương Tranh ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên mọc lên một cỗ cảm giác quái dị, vị Thái Vương ca ca này hôm nay rất khác thường, một chút hỏi ta chuyện thiên hạ đại thế, một chút lại hỏi hoàng gia chính thống, cùng tính tình đạm nhiên vô tranh trước đây của hắn hoàn toàn không hợp, chẳng lẽ miệng hắn tuy không nói gì, nhưng khi Mập Mạp lên ngôi hoàng đế thì trong lòng hắn lại mang oán hận?
'Thái Vương ca ca, công bình hay không ta nói cũng không tính, chuyện này do tiên hoàng định đoạt, hôm nay tiên hoàng đi về cõi tiên, đại sự chỉ định do Vô Bệnh làm người thừa kế ngôi vị hoàng đế, ngươi ta đều là thần tử của tiên hoàng, dĩ nhiên vô điều kiện phục tùng ý chỉ của tiên hoàng mới phải, ngươi nói có đúng hay không?'
Trên mặt Thái Vương lộ ra dáng tươi cười trào phúng: 'Ông trời lập ra một quy củ, chẳng hay Phương huynh có nghe nói hay không? Đó chính là lập trưởng không lập ấu, lập đích không lập thứ, trước khi tiên hoàng băng hà, thái tử thân là trưởng tử lại khởi binh mưu phản. Tự nhiên phải phế truất, hoàng nhị tử Thọ Vương mưu đồ gây rối, đưa hắn lột bỏ vương tước, biếm làm thứ dân, tất nhiên là đúng. Thế nhưng vì sao tiên hoàng hết lần này tới lần khác nhảy qua hoàng tam tử như ta, lập tứ đệ Vô Bệnh làm thái tử? Chẳng lẽ tiên hoàng căn bản là không nhớ rõ hắn còn có một nhi tử như ta sao? Cổ nhân nói: trưởng ấu có thứ tự, đó là thuận theo ý trời. Cũng nên do hoàng tam tử như ta làm thái tử mới đúng, Phương huynh có thấy chấp nhận không?'
Phương Tranh cả kinh, sắc mặt bỗng nhiên trở nên xấu xí.
Lời nói này thật nặng nề, có hương vị đại nghịch bất đạo, không nghĩ tới lại được nói ra từ trong miệng người nho nhã như Thái Vương. Khác thường, quá khác thường, rốt cục Thái Vương muốn nói gì?
Ấn tượng của Phương Tranh đối với Thái Vương dĩ nhiên không tệ, nhưng giữa bằng hữu khi nói chuyện với nhau cũng phải có giới hạn, thường ngày Phương Tranh vốn làm người không có nguyên tắc, có cợt nhả, nhưng hắn cũng có điểm mấu chốt, Mập Mạp là do hắn hao hết khí lực đưa lên hoàng vị, danh chính ngôn thuận, thần dân đều phục tùng, cho tới bây giờ không người nghi vấn Mập Mạp là hoàng gia chính thống địa vị, hôm nay lời nói của Thái Vương, làm hắn có chút tức giận.
'Thái Vương điện hạ, lời nói của ngươi thật quá phận rồi.' Phương Tranh sầm mặt, lạnh lùng nói.
Thái Vương không chút nào sợ hãi nhìn thẳng Phương Tranh, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt toát ra thần sắc rất phức tạp, Phương Tranh xem không hiểu.
Hai người đối diện một lúc lâu, Thái Vương từ từ thở dài, tiêu điều vắng vẻ nói: 'Có lẽ là quá phận một chút, ta chỉ là có cảm xúc mà nói, hôm nay tứ đệ đã lên ngôi, hơn nữa những chuyện khác cũng không còn quan trọng, kỳ thực ta cũng chỉ là muốn tiết một ngụm oán khí trong lòng mà thôi, ta từ nhỏ nhu nhược, không thích tranh chấp, trong mắt phụ hoàng, trong mắt huynh đệ, ta là một người tài trí bình thường không có chí lớn. Bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng xem trọng ta, sau khi trưởng thành, ta vân du thiên hạ. Phụ hoàng càng chẳng quan tâm đối với ta, làm như chưa từng sinh ra ta. Nhi tử, ha hả, phong ta vương tước, cho ta nơi gởi gắm, sau đó tùy cho ta trôi theo dòng nước, do ta tự sinh tự diệt, tuy nói thân là hoàng tử, nhưng ngoại trừ thân phận vương tước, ta so với tội thần bị biếm đến lưu vong kia có hơn bao nhiêu, hôm nay phụ hoàng về cõi tiên, người đã qua đời, hôm nay cùng Phương huynh nói những lời này, rốt cục tiết ra được một chút tâm tình tích tụ nhiều năm, ha hả, Phương huynh chớ trách.'
Phương Tranh có chút lý giải cảm thụ của Thái Vương. Đại nội thâm cung cũng có rất nhiều cố sự, gặp tao ngộ như Thái Vương, mang lòng oán trách đối với hoàng gia cũng là nằm trong tình lý, tiết tiết oán khí cũng không còn cách nào.
Cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Thái Vương, Phương Tranh cười nói: 'Thái Vương ca ca nói quá lời, thế gian vốn là không có chuyện công bình tuyệt đối. Ta cùng với ngươi là bạn tốt, ở trước mặt ta nói một chút không sao. Nhưng sau này cũng đừng nên nói trước mặt người bên ngoài, ngươi cùng Vô Bệnh từ nhỏ tương giao thật dày, chớ để danh lợi ngoài thân, phá hủy tình huynh đệ giữa các ngươi.'
Gương mặt Thái Vương giãn ra nở nụ cười, cười rất hài lòng: 'Ta cùng với Phương huynh vừa gặp như quen lâu, cho nên mới nhẫn không được mà nói ra. Ta kiếp này chỉ nói một lần, về sau sẽ không bao giờ lặp lại nữa.'
Phương Tranh tán thưởng: 'Thái Vương huynh nhiều năm qua vân du thiên hạ, gửi gắm tình cảm vào non nước, ý chí tất nhiên là rộng rãi hơn người bình thường nhiều lắm.'
Đang khi nói chuyện, hai người đã đi trở về quan đạo.
Thái Vương phải đi. Giọng nói Phương Tranh trầm trọng: 'Lần này từ biệt, tương lai chẳng biết năm nào tháng nào gặp lại.'

'Khái, Phương huynh, những lời này ngươi vừa mới nói qua.'
Sắp bước lên xa liễn, Phương Tranh bỗng nhiên có thêm vài phần lưu luyến, kỳ thực Thái Vương rất tốt, trong hoàng tộc không có ai không ước mơ ngôi vị hoàng đế, vì tranh ngôi mà đầu rơi máu chảy, duy nhất Thái Vương là ngoại lệ. Hắn cùng Thái Vương từ khi quen biết tới bây giờ vẫn duy trì giao tình như quân tử, Thái Vương thích vân du, mà hắn, xong xuôi Giang Nam thuế án liền dự định từ quan, mang theo các lão bà tiêu diêu tự tại, câu nói kia chưa từng nói sai, hôm nay từ biệt, thực sự chẳng biết năm nào tháng nào gặp lại nữa. Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Tranh không khỏi có thêm vài phần sầu ý vô cớ.
'Thái Vương huynh, chờ một chút.' Phương Tranh gọi lại Thái Vương, chăm chú nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười nói: 'Hữu thi vân: thượng mã bất tróc tiên. Phản chiết dương liễu chi. Cổ nhân cao nhã, dĩ chiết liễu oa ly biệt, ngã dữ huynh dã toán thị chí giao, bất như do đệ vi huynh chiết liễu nhất chi. Dĩ phán nhĩ ngã tảo nhật tái tụ, như hà?' (ý đại khái là lên ngựa không dùng roi, vì cao nhã, người đành hái cành liễu thay thế, xem như ly biệt hẹn ngày gặp lại)
Thái Vương ngẩn người, trong mắt không khỏi nổi lên vài phần ấm áp, nhìn Phương Tranh gật đầu cười nói: 'Cũng tốt, ta du lịch thiên hạ, quen khắp bằng hữu, nhưng có thể nói bằng hữu có thể tâm sự cũng rất ít. Ngươi là một người trong đó, khi ly biệt hái cành liễu tặng ta, cũng chỉ có một mình ngươi, ta ghi nhớ trong lòng.'
Phương Tranh nhìn hắn cười cười, xoay người đi tới bên quan đạo, bên quan đạo trồng đầy dương liễu, tại ngày xuân nắng ấm, đang lộ lên những mầm xanh mơn mởn.
Phương Tranh nhìn một chút, tuyển một thân cây trong đó, nắm một cành mềm mại, sau đó hơi cố sức bẻ xuống…
Ân? Không bẻ được.
Lại dùng lực.
Lại không bẻ được.
Thái Vương và tùy tùng của hắn, còn có mấy trăm thị vệ đang đứng tại quan đạo dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, Phương Tranh có chút tức giận.
Tiếp tục bẻ, dùng sức bẻ, tiếp tục bẻ, quyền đấm cước đá, dùng răng cắn.
'Phương huynh, này…tâm ý tới là được, không cần nhất định phải bẻ liễu đâu.' Thái Vương mặt mày đen thui, mọi người bên cạnh mặt mày cũng đen thui.
'Không được!' Phương Tranh tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, cắn răng tiếp tục bẻ, hôm nay lão tử phải chơi với nó tới cùng!
Dương liễu rất có cốt khí, mặc cho Phương Tranh dùng hết sức lực bú sữa mẹ, vẫn là không chút sứt mẻ.
'Oa! Tức chết ta rồi!' Phương Tranh giận tím mặt, quay đầu, phát hiện bên cạnh có một cây liễu non mới nhú, nhỏ cỡ cánh tay.
Phương Tranh căm giận phun ra ngụm nước bọt, đi tới bên cây dương liễu nhỏ, ngồi chồm hổm, vận khí, kéo lên…
Phương Tranh thỏa mãn nở nụ cười, giơ cây dương liễu bằng hai tay giao cho Thái Vương: 'Cấp! Đi đường cẩn thận!'
Thái Vương hai mắt đăm đăm, hơi ngây ra nhìn cây dương liễu nhỏ thật thương cảm, thật lâu không nói một câu.
'Phương huynh, cái này, bẻ cành liễu, cùng nhổ cây liễu, ý tứ hoàn toàn không giống nhau nha.'
'Có cái gì không giống? Ngươi xem cây dương liễu này thật tốt, bên trên nhiều cành liễu như vậy, ngươi cầm lại, muốn bẻ thế nào thì cứ bẻ, lợi ích thực tế.'
Thái Vương dở khóc dở cười cẩn thận đưa cây liễu cho tùy tùng.
Phương Tranh hì hì cười, bỗng nhiên ôm chặt lấy Thái Vương khóc lớn lên: 'Ô ô Thái Vương ca ca, ta luyến tiếc ngươi nha. Ngươi phải bảo trọng thật tốt, lúc rảnh rỗi đến kinh thành thăm ta, ta muốn ăn mời uống rượu đi kỹ viện, tình hữu nghị giữa chúng ta lâu dài…'
Thái Vương động tình, mũi khụt khịt, mặt giãn ra cười nói: 'Nhất định, nếu ta quay về kinh, người thứ nhất thăm là ngươi, ngươi cũng nên bảo trọng, Phương huynh, tạm biệt!'
'Bái bai!'
Xa giá Thái Vương đi xa, Phương Tranh xoa xoa nước mũi, nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhìn xa giá tiêu thất trên quan đạo, Phương Tranh nặng nề thở dài, phất tay nói: 'Đi, quay về.'
Vừa đi trở về không bao xa, xa liễn Thái Vương đã quay lại.
Phương Tranh chột dạ quay đầu lại nhìn, vội vàng bảo thị vệ: 'Nhanh! Nhanh lên một chút.'
'Đại nhân, Thái Vương điện hạ dường như đã trở lại.'
'Ta biết, quan hệ cái rắm gì ngươi? Nhanh lên một chút đi, xem như không thấy được hắn, nhanh!'
Xa liễn Thái Vương rất nhanh liền dừng lại bên người Phương Tranh.
Gương mặt Thái Vương đen thui đi xuống xe, thấy Phương Tranh đang nhìn hắn cười hắc hắc không ngừng, Thái Vương trầm mặt xuống, nói: 'Ai, Phương huynh, quá phận rồi đó, mau trả lại cho ta.'
'Trả lại cho ngươi cái gì?'
'Ngươi còn giả vờ! Ngọc bội! Vừa rồi không lưu ý, lại bị ngươi mò đi một khối…'
'Ngọc bội gì? Ta chưa từng gặp qua, ngươi không phải là tìm lộn người?'
'Còn nói xạo, lần trước trong cung ngươi đã mò đi một khối, lần này lại bị ngươi mò đi một khối, ta nói ngươi không chịu được khi ta mang ngọc sao, cứ lấy mãi? Sao ngươi luôn muốn chiếm tiện nghi của ta nha?'
'Đừng nói khó nghe như vậy, vừa sờ vừa mò vừa chiếm tiện nghi, hai đại nam nhân có buồn nôn hay không?'
'Ta mặc kệ, đem ngọc bội trả lại cho ta, đó là ta phải lấy một ngàn lượng bạc để mua đó, rất quý.'
'Kỳ lạ! Cũng không biết ngươi đang nói gì, người đâu, trở về thành.'
'Trả lại cho ta!'
'Ta không có lấy!'
'Trả lại cho ta!'
'Ta thật đối với ngươi…'
'Ta đi nha môn cáo ngươi!'
'Xảo quá, thành Tô Châu hôm nay là ta tạm thay chức tri phủ, ha hả.'
'Ngươi…quá vô lại!'
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.