Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 385: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 385:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 322: Tập doanh (2)

'Có gì không thích hợp?' Dương Thành tay cầm trường thương, còn đang hướng đoàn xe lừa chạy tới, trong mắt một mảnh cuồng nhiệt.
'Dương đầu nhi, toàn bộ các doanh trướng đều là trống không! Không có một binh sĩ Long Vũ quân! Dường như đều biến mất!' Tướng lĩnh lau mồ hôi la lên.
'Cái gì?' Dương Thành ngạc nhiên dừng lại, một loại dự cảm bất tường dần dần mọc lên trong lòng hắn.
Hai mắt Dương Thành trở nên đỏ bừng, cắn răng, hắn không nói một lời hướng đoàn xe lừa chạy đi, mặc kệ thế nào, đống bạc này mới là mục tiêu cuối cùng của hành động lần này.
Xốc lên vải bố che phủ xe lừa, mỗi chiếc xe đều chứa hơn mười cái rương gỗ, nắp rương dán giấy niêm phong, giấy niêm phong còn có quan ấn của các tri phủ của phía bắc bảy tỉnh, đỏ rực hấp dẫn ánh mắt mọi người.
'Ha ha, ha ha ha, không sai, là nó, là nó!' Cố gắng đè xuống cảm giác bất tường càng lúc càng thịnh trong lòng, Dương Thành chăm chú nhìn những rương gỗ chứa bạc, hưng phấn ngửa mặt lên trời cười to.
Trường thương xuất thủ nhanh như thiểm điện, nhanh chóng phá vỡ chiếc khóa lớn ngay nắp rương.
Cái rương mở ra, tình cảnh bên trong làm mọi người thất kinh.
'Tảng đá? Sao lại là tảng đá?' Dương Thành giống như từ thiên đường rơi vào địa ngục, tê thanh hét lớn: 'Bạc đâu? Bạc đi đâu rồi?' Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe một thanh âm vang lên tại giữa không trung thê lương nổ tung, tiếng hét hò như nước thủy triều từ mặt đông doanh địa đánh tới.
'Dương đầu nhi, không tốt! Chúng ta trúng mai phục!' Một gã tướng lĩnh nhào tới lo sợ không yên hét lớn: 'Con mẹ nó đây căn bản là một cạm bẫy a.'
Dương Thành ngẩn ngơ, nhìn bóng người và đuốc sáng hơn trăm bước bên ngoài, bọn họ mặc quân phục màu xám của Long Vũ quân, đang cầm trường mâu và tấm chắn, đạp từng bước tiến chỉnh tề, đi tới hướng loạn quân. Trên mặt từng binh sĩ, phảng phất đều mang theo dáng tươi cười trào phúng, dáng tươi cười lạnh lùng, tràn ngập sát khí.
Giờ khắc này, tay chân Dương Thành bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, trái tim không ngừng chìm xuống phía dưới, cho đến gặp phải vực sâu không thấy đáy.
…..
'Nếu như còn có người cười, ta sẽ treo hắn lên điểm thiên đăng, cởi y phục mà điểm thiên đăng.' Phương Tranh ngẩng đầu nhìn trời, thì thào tự nói.
Vài tên quản sự Ảnh Tử vội vàng làm bộ mặt đoan chính, nghiêm trang làm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không nói bất động.
Cũng không lạ vì sao bọn họ âm thầm cười, trên mặt Phương Tranh còn in một dấu tát tay, đỏ rực đặc biệt bắt mắt, muốn không nhìn thấy cũng khó. Vô luận trên mặt ai hiện thêm năm đạo ngón tay mảnh khảnh, thì cũng luôn có vẻ rất đặc biệt.
Phương Tranh lo lắng thở dài, khuôn mặt tuấn tú ủy khuất như sắp khóc.
'Các ngươi nói, ta có dễ dàng không?'
'Không dễ dàng, không dễ dàng, đại nhân chịu ủy khuất.' Các quản sự Ảnh Tử vội vàng thoải mái nói.
'Đúng vậy, ta thật ủy khuất, ai!' Phương Tranh lo lắng thở dài, giọng nói u oán không gì sánh được: 'Ta là khâm sai triều đình, tước phong quốc công, bị một nữ tử bình dân tát một cái, thật sự là đại nghịch bất đạo.'
' Đại nhân bị khổ!' Trong lòng mọi người có chút không yên.
'Các ngươi nói một chút, tập cảnh…sai, tập kích khâm sai đại thần, nên phán bao nhiêu năm?'
'Đại nhân, ít nhất cũng phải chém đầu, với cảnh đại nhân chịu khổ sở mà xem…ít nhất…phải tịch thu tài sản rồi giết chết cả nhà.' Một quản sự Ảnh Tử thông minh nói.
'Đúng vậy! Ít nhất cũng phải chém đầu, nhưng đại nhân có lòng đại lượng, nói buông tha thì bỏ qua cho nàng ta, nàng ta không ít một sợi lông. Các ngươi nói một chút, lòng dạ bổn quan rộng lớn tới cảnh giới nào rồi?'

'Lòng dạ đại nhân cao ngất như núi, so với biển càng sâu. Nàng kia gặp được đại nhân, thật sự là tạo hóa! Đại nhân đúng là có lòng bồ tát!'
'Đúng đúng đúng, đại nhân có lòng bồ tát, nàng kia có thể bình yên vô sự, thật sự là tạo hóa của nàng.' Mọi người đều gật đầu phụ họa.
Phương Tranh được mọi người tâng bốc một lát thật thoải mái, tâm tình ấm ức rốt cục thoáng rộng rãi, trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười, dấu tát tay bắt mắt trên mặt khi cười chợt vặn vẹo biến hình, có vẻ phá lệ quỷ dị.
Ngày hôm qua chẳng biết bị phát thần kinh gì, lại đưa hai tay đè lên mao meo của nàng kia, Phương Tranh dám nhìn trời thề độc, lúc đó hắn thật không hề có ý xấu gì khác, thuần túy chỉ là nghĩ trêu chọc hài tử, đương nhiên, khả năng dùng phương thức sai rồi, mặc kệ nói như thế nào, cũng không thể đưa tay bóp lên địa phương kia, tuy rằng rất lớn rất mềm mại, nhưng bảo bối đó vốn không thuộc về hắn. Không chỉ không sờ được, dù là nhìn cũng không được nhìn.
Kết quả rất rõ ràng, Trịnh thị trong tình thế cấp bách nổi giận, không cần nghĩ ngợi quăng cho Phương Tranh một tát tay.
Trịnh thị ôm hài tử xấu hổ và giận dữ mà chạy, Phương Tranh đương nhiên không thể cùng nàng ta tính toán, kết quả là, hắn chỉ có thể sinh sôi bị một cái tát, đó là một nỗi oan ức, ngậm bồ hòn mà hắn phải ăn. Người ngọc ôm hài tử bỏ đi, hai tay hắn chỉ còn lại hương thơm của sữa mẹ.
Mở ra phong thư Trịnh thị dâng lên, Phương Tranh nghiêm mặt nói: 'Hôm nay gọi các ngươi tới, là muốn các ngươi nhìn thứ này, đây là người sau màn đưa cho Lý Bá Ngôn trước khi ta đến Tô Châu, một lá thư uy hiếp, trong thư nói rõ, không cho hướng khâm sai tiết lộ bất luận đầu mối gì về thuế án, bằng không bọn hắn sẽ giết con tin…ân, sát hại.'
Một gã quản sự Ảnh Tử tiếp nhận lá thư, dưới ánh nến nhìn kỹ, sau đó ngẩng đầu nghi hoặc nói: 'Đại nhân, ngài bảo thuộc hạ xem thứ này, dụng ý ra sao?'
'Tìm xem đầu mối, còn mục đích gì khác chứ, các ngươi có thể nhận vị trí quản sự trong Ảnh Tử, tất có bản lĩnh chính mình, đối với việc tra thám, có thể cho bổn quan một vài ý kiến.'
'Thế nhưng đại nhân, bằng vào một ít từ ngữ, thế nào tìm đầu mối?'
Phương Tranh thở dài, những người cổ đại còn ngu muội này, quả nhiên cái gì cũng đều không hiểu.
Phương Tran kiên nhẫn mở lá thư, chỉ vào chữ viết mặt trên giải thích: 'Nhìn, đây là chữ, đúng không? Chữ này là dùng mực để viết, đúng không? Mỗi người viết chữ đều có nét chữ riêng của mình, đúng không? Dùng từ có thể thô lỗ hoặc nhã nhặn, hành văn có phong cách riêng biệt khác nhau, tất cả mọi người nhìn ra được, đúng không?'
Ngẩng đầu, đón lấy gương mặt nghi hoặc của mọi người, Phương Tranh chậm rãi nói: 'Những điều này đều là dấu vết, rõ ràng xảy ra trước mặt các ngươi, chỉ còn chờ các ngươi đi phát hiện.'
'Loại giấy dùng viết lá thư này, rõ ràng rất đẹp đẽ quý giá, các ngươi lại tỉ mỉ xem xét, có phải ngửi được mùi thơm ngát hay không? Loại mùi thơm này có vị đạo gì? Người nào thích dùng nó? Nó sản xuất ở địa phương nào? Mực để viết cũng là Huy Tùng mặc rất quý báu, từ chữ viết xem ra, người này viết chữ rất đại khí, bút pháp cứng cáp. Nét chữ cứng cáp, phân minh là có học thức rất cao thâm. Hơn nữa các ngươi xem, từng chữ trên đó, nét bút cuối cùng, đều mơ hồ nghiêng qua một bên, hơn nữa từng chữ đều có vẻ trúc trắc, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ hắn dùng tay trái viết chữ, vì sao hắn phải dùng tay trái viết chữ? Bởi vì nếu hắn viết chữ bằng tay phải sẽ rất có khả năng bị người khác nhận ra, cho nên hắn chỉ có thể dùng tay trái viết, hoặc là hắn là người quen của chúng ta, hoặc là hắn là người quen mà Lý Bá Ngôn nhận thức…'
Nhìn thần sắc chợt hiểu của mọi người, Phương Tranh trầm giọng nói: 'Rất nhiều vụ án, đầu mối kỳ thực đều xảy ra trước mặt chúng ta. Chỉ là chúng ta không có năng lực phát hiện nó, kết quả tạo ra vô số oan án, hoặc vụ án chưa giải quyết. Kỳ thực vô luận là ai phạm vào vương pháp, làm ra việc thương thiên hại lý, đều sẽ bị người điều tra ra, thiên lý sáng tỏ, vương pháp vô tình. Dân gian có một câu tục ngữ: 'Người đang làm, trời đang nhìn', trừ phi mình đừng làm. Các ngươi xem, vừa rồi các ngươi không phải giống như đầu ruồi, không tìm ra manh mối? Nhưng hiện tại các ngươi đã hiểu ra, các ngươi có phải có cảm giác rộng mở trong sáng? Như vậy, người sau màn đối với sự tưởng tượng của các ngươi thần bí như vậy, cường đại như vậy, nhưng hắn đã để lại đầu mối cho chúng ta, những đầu mối này chính bản thân hắn lại không hề hay biết, điều này mà nói là cơ hội cho chúng ta.'
Dừng một chút, Phương Tranh tiếp tục nói: 'Hiện tại, các ngươi lập tức đi thăm dò, điều tra rõ tính chất loại giấy viết thư, mua ở nơi nào, người mua là ai, mực viết ở xứ sở nào xuất sản tiêu thụ. Nhìn ra được, giấy và mực đều rất quý báu, tính chất chú ý, đây không phải là người bình thường dùng nổi, người mua hẳn là rất dễ xác nhận. Mặt khác, thỉnh mấy vị thư pháp tiên sinh cao minh, đem toàn bộ bút tích của vương công đại thần trong kinh thành làm ra, từng cái so sánh, xem bút tích người nào tương tự với bút tích trong lá thư, dù hắn có dùng tay trái viết chữ, nhưng một người từ nhỏ đến lớn đều dùng cùng một nét chữ như nhau, dù cho hắn có dùng tay trái, khẳng định cũng không tự giác mang theo phong cách bản năng của hắn, hẳn là không khó so sánh. Ta có loại cảm giác, người sau màn này cách chúng ta cũng không xa, hay là hắn gần trong gang tấc, lại giấu ngay giữa chúng ta.'
Mọi người ầm ầm tuân mệnh.
Có thể từ trên phong thư phát hiện được nhiều đầu mối như vậy, mọi người đối với Phương Tranh thực sự bội phục đến sát đất, có thể từ tính chất của giấy viết thư, dùng loại mực nào mà tìm kiếm đầu mối, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy, cho nên lần này mọi người đối với Phương Tranh liên tục tán tụng, xác thực là thành tâm thành ý.
Phương Tranh chỉ cười, nguyên lai kiếp trước có chút phương pháp dùng thời cổ thật hữu dụng, làm người ta không nghĩ ra, đã chiếm được tiên cơ, hắn có loại dự cảm, người sau màn rất nhanh sẽ hiện thân.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.