Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 383: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 383:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 321: Thẩm án (2)

Trịnh Thị thường ngày khả năng cũng là một người mạnh mẽ, vẫn dương cao cổ, lớn tiếng nói: 'Ai nói ta không có chứng cứ? Đại nhân, dân phụ có một phong thư do kẻ gian đưa tới, bên trong nhắc tới việc phu quân ta nằm trong tay bọn họ, uy hiếp công công dân phụ không được nhiều lời, bằng không phu quân dân phụ sẽ bị bọn họ hại chết! Đại nhân, phong thư này có thể chứng minh công công quả thực bị người hiếp bức, vì vậy thay người gánh tội, thỉnh đại nhân minh tra!'
'Thư?' Phương Tranh cả kinh, thế nào còn có thứ này? Lý Bá Ngôn dường như chưa từng nhắc qua với hắn.
'Trình lên, bổn quan nhìn xem.'
Trịnh thị từ trong tay áo móc ra một phong thư màu vàng, một tay ôm hài tử, một tay đưa thư cho nha dịch.
Phương Tranh tiếp nhận thư, mở ra nhìn, thấy bên trong xác thực đúng như lời Trịnh thị đã nói, không khỏi vui mừng, người cổ đại vốn chưa từng xem trọng những thứ như thư từ là mấu chốt quan trọng trong việc phá án. Nhưng Phương Tranh đến từ kiếp trước, xem qua không ít vụ án suy lý và bắt giam tội phạm đều từ những lá thư trong ti vi, tuy rằng không phải lành nghề đối với việc phá án, nhưng hắn lại biết, một ngày tội phạm có lá thư giữ lại chữ viết rơi vào trong tay nhân viên điều tra, đối với việc phá án sẽ có bang trợ rất lớn, một phong thư nho nhỏ, thường thường có thể tìm ra rất nhiều chi tiết và đầu mối từ bên trong.
Quay đầu lại suy nghĩ chuyện Lý Bá Ngôn phạm tội, kỳ thực hắn cũng chỉ là một người đáng thương lẫn đáng trách, nếu như có thể nhờ vào phong thư tra ra người sau màn, cũng là một công lớn, ân, có lẽ có thể suy nghĩ cho hắn được toàn mạng, trước đó vài ngày Hàn Trúc cũng hàm súc mịt mờ ở trước mặt hắn cầu tình cho Lý Bá Ngôn, mong muốn hắn mở một mặt võng, như vậy có thể vừa lúc thuận nước giong thuyền cấp cho Hàn gia, nói không chừng Hàn gia cảm kích, sau này sẽ không bức hôn với hắn nữa.
Không tỏ chút phản ứng thu lá thư nhét vào lòng, Phương Tranh nghiêm mặt nói: 'Trịnh thị, công công của ngươi phạm tội tham ô đã định án, lật lại bản án thì không được, tội không thể tha, thế nhưng tình có thể thông cảm, nếu như có thể thuận lợi phá án và bắt giam kẻ gây án, bổn quan sẽ ở trước mặt hoàng thượng cầu tình cho công công của ngươi. Có thể có cơ hội tránh được tội chết cũng không chừng.'
Trịnh thị sắc mặt vui vẻ, lúc này hướng Phương Tranh dịu dàng bái xuống, nói: 'Đa tạ đại nhân cứu công công một mạng, phu quân nhà ta thân hãm trong tay kẻ gian, cũng thỉnh đại nhân vui lòng tương trợ, cho dân phụ được một nhà đoàn viên, dân phụ nguyện kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo đáp ân của đại nhân!'
Phương Tranh đang sắm vai thanh thiên đại lão gia đặc biệt đã ghiền, nghe vậy không khỏi tâm tình vô cùng sảng khoái, ha ha cười nói: 'Báo đáp thì không cần, hiện kim thì được!' 'A?' Mọi người vừa nghe được hai người một hỏi một đáp đến đây, vì sao vừa nói xong chuyện thì vị khâm sai đại nhân này liền thay đổi thành một người khác?
'Khái khái, không có ý tứ, thói quen thôi, các ngươi coi như không có nghe được đi.'
Đúng lúc này, hài tử trong lòng Trịnh thị bỗng nhiên khóc nháo lên, liên tục giãy dụa, trong miệng không ngừng khóc oa oa, Phương Tranh nhíu mày, bổn quan xử án như vậy, người lớn trong nhà ngươi đều chịu phục rồi, chẳng lẽ tiểu gia hỏa ngươi còn không phục?
Trịnh thị thấy hài tử khóc to, vội vàng ôm hài tử đi lách qua một góc, xoay người, cởi vạt áo bắt đầu cho hài tử bú.
Phương Tranh thấy thế trong lòng không khỏi ấm áp, hắn cũng là người sắp làm cha, tương lai cũng phải nhìn Trường Bình hoặc Nguyệt Nương cho con bú, loại thân tình giao lưu ấm áp này, chắc thiên hạ ai cũng chờ mong phải không?
Nhìn hài tử từ một khối nho nhỏ, dần dần trưởng thành như đại thụ che trời, ngày đêm mong ngóng hắn lớn lên, ngóng trông hắn thành người, kéo dài một đời huyết mạch và hi vọng, sinh sôi không thôi, thẳng đến khi chính mình già đi, mỉm cười nhắm mắt…
Phương Tranh bỗng nhiên nghĩ tình cảnh như vậy rất cảm động, viền mắt không khỏi phiếm hồng, tình cha chợt tràn ngập trong tim, trong lòng chợt nhộn nhạo rung động.
Đứng lên, Phương Tranh thoáng nghiêng đầu, nhìn Trịnh thị cho hài tử của nàng bú sữa, trên mặt không khỏi nổi lên dáng tươi cười ôn nhu, mà thôi, buông tha cho Lý Bá Ngôn, ba đời đồng đường, hài tử sẽ sống vui vẻ hơn, không cần gánh vác quốc thù gia hận trên lưng, không cần quá sớm nếm trải khổ sở nhân sinh, trong hoàn cảnh rộng mở vô ưu vô lự lớn lên, so với điều gì cũng tốt.
Hài tử xem ra không đủ nửa tuổi, nó đang nửa khép nửa mở mắt, tay chân hoa động không an phận, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, mọi nơi tìm kiếm núm vú, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận bú sữa có vẻ vô cùng khả ái.
Phương Tranh ghé vào một bên, càng xem trong lòng càng vui mừng. Nhi tử tương lai của ta, khẳng định càng suất hơn so với tiểu tử này.
Theo thái độ làm người, Phương Tranh thật có tự tin.
Hàm chứa nụ cười mỉm ấm áp, Phương Tranh vươn tay ra, làm một chuyện tình mà bất luận kẻ nào cũng không thể dự liệu trước.
Chỉ thấy hai tay hắn đưa tới, đè lại bộ ngực no đủ trong suốt như ngọc của Trịnh thị, sau đó hướng hài tử hắc hắc cười xấu xa nói: 'Ai, tiểu tử kia, gọi thúc thúc, không gọi không cho ăn…'
'A…'
'Ba!'
…..

Trên quan đạo phía tây bắc bờ Thái Hồ, gần trăm chiếc xe lừa đang tập tễnh mà đi, xe lừa di chuyển rất là cật lực, mỗi nơi xe lướt qua, lưu lại dấu vết rất sâu trên quan đạo. Cho nên có thể tưởng tượng vật chở trên xe nặng nề ra sao.
Năm ngàn Long Vũ quân đang chăm chú theo xe, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi trước.
Tiêu Hoài Viễn và Phùng Cừu Đao cũng ở trong đó.
Tiêu Hoài Viễn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: 'Phùng tướng quân, sắc trời dần tối, có nên tìm một chỗ nghỉ chân hay không? Tìm một nơi trống trải dựa vào núi để lập doanh, đi cả ngày, các tướng sĩ đều mệt mỏi.'
Phùng Cừu Đao gật đầu nói: 'Tiêu đại nhân nói không sai, phía trước không xa có ngọn núi, bổn tướng phái thám tử đi vào tìm hiểu, nếu không có gì khác thường, chúng ta đóng quân tại chân núi thôi.'
Tiêu Hoài Viễn cười nói: 'Phùng tướng quân cũng cẩn thận, không hổ là người mang binh.'
Phùng Cừu Đao nhàn nhạt cười cười: 'Các huynh đệ đều là ta mang ra, nên hoàn chỉnh nguyên lành mang về mới phải, hành quân chiến tranh vốn là nghề nghiệp chết người, có thể chết ít mấy người thì ít mấy người, mọi việc cẩn thận một chút sẽ không sai.'
Tiêu Hoài Viễn nhìn ra sau, cười nói: 'Chúng ta có thể đóng quân công khai, nhưng khổ cho Ôn đại nhân và huynh đệ Ảnh Tử phía sau, vùng hoang vu dã ngoại, bọn họ lại không thể đốt lửa, lại không được dựng trướng bồng, phủ phục trong bụi rậm, bị côn trùng tha hồ tàn phá, thật là bị tội lớn.'
Phùng Cừu Đao lắc đầu nói: 'Trước khi đi Phương đại nhân có dặn qua, mỗi người đều có công việc của mình, chúng ta ở ngoài sáng, Ôn đại nhân trong tối, đây là bộ hạ của Phương đại nhân, địch nhân nếu không đến thì thôi, nếu bọn họ đến cướp xe bạc, Ôn đại nhân và huynh đệ Ảnh Tử sẽ phát huy tác dụng, chuyến này nếu có thể thành công, Ôn đại nhân sẽ lập được công đầu.'
'Phùng tướng quân, ngươi nghĩ mưu kế của Phương đại nhân có thể thành công không? Trong lòng ta cảm thấy có điểm nguy hiểm.'
Phùng Cừu Đao cười nói: 'Nếu Phương đại nhân đã ra mưu kế này, tất có đạo lý của hắn, ta nghĩ bố trí như vậy thật không sai, nghênh ngang mà đi, người sau màn lại thiện mưu lược, ẩn giấu sâu vô cùng, Phương đại nhân không có cách nào dùng mưu lược để thắng, dùng một biện pháp thoạt nhìn như ngốc nghếch để buộc hắn đi ra, đây không phải là biện pháp, mà làm cho cơ mưu biến thành đổ vận khí, đem quyền chủ động chộp vào trong tay chúng ta, có thể rất nhanh sẽ chuyển bại thành thắng.'
Tiêu Hoài Viễn cười khổ nói: 'Nếu luận đổ vận khí, có thể trong thiên hạ, thật đúng là không ai là địch thủ của Phương đại nhân, hiện tại ta có thể dự liệu được, người sau màn rất nhanh sẽ hiểu được vị đắng.'
Phùng Cừu Đao ha ha cười, không nói gì.
Trong mắt Tiêu Hoài Viễn lại hiện lên vài phần ý cười, tạo thành cục diện hôm nay, lẽ nào thực sự đều nhờ vào vận khí hay sao?
Một con ngựa nhanh chóng hướng đội ngũ chạy tới, ngựa vừa dừng ổn, chỉ thấy người này liền nhảy xuống ngựa, quỳ một gối ngay trước mặt Phùng Cừu Đao, lớn tiếng nói: 'Bẩm tướng quân, phía trước không xa có núi, trên núi có một ngôi chùa, tên Quảng Phúc Tự, thuộc hạ đã đi điều tra qua, trong miếu đèn nhang không thịnh, tất cả đều là hòa thượng già yếu, khoảng chừng bảy tám người, cũng không nguy hiểm, đại quân có thể đi qua.'
Phùng Cừu Đao gật đầu, quay đầu quát lớn: 'Các huynh đệ, nhanh hơn vài bước, đêm nay chúng ta đóng quân dưới chân núi của Quảng Phúc Tự, mọi người khổ cực một ngày đêm, đêm nay thịt quản ăn no, nhưng không cho phép uống rượu!'
Các tướng sĩ vẻ mặt uể oải nghe vậy vui mừng, đều vui vẻ hô to, sau đó kéo mạnh xe lừa, bước nhanh về phía trước.
Sắc trời dần tối, bầu trời phảng phất bị bịt kín một bức màn hôi mông mông, vùng hoang vu yên tĩnh không tiếng động, phụ trợ cho bóng đêm càng thêm âm trầm.
Chẳng hiểu vì sao, Phùng Cừu Đao bỗng nhiên giật mình, một trận tình tự bất an thoáng chốc bao phủ toàn thân.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.