Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 381: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 381:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 320: Cáo trạng khâm sai (2)

Khóc một hồi, nàng liền ngừng lại, dù sao cũng là nữ tử thông minh nhất Hàn gia, Hàn gia có thể lớn mạnh thành Giang Nam đệ nhất thế gia, nàng cũng ra mưu kế trong đó, sau khi tỉnh táo lại, nàng mới tóm tắt ra thái độ khác thường hôm nay của phụ thân.
'Cha, ngài cố ý đem nữ nhi gả cho tên lưu manh đó, có dụng ý khác sao?'
Lau lau nước mắt, Hàn Diệc Chân hít một hơi thật sâu, mở to con ngươi đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Trúc.
Hàn Trúc bị nữ nhi hỏi trúng tâm sự, không khỏi đỏ mặt, xấu hổ khái hai tiếng, che giấu nói: 'Chân nhi, vi phụ sao lại có dụng ý khác? Thật sự là mấy ngày nay con và Phương Tranh biểu hiện quá mức tối tăm, lão phu nhìn thấy, nhưng cũng vui vẻ đáp ứng, con có ý định, hắn lại hữu tình, cùng kết Tần Tấn, có gì không tốt?'
Hàn Diệc Chân cười lạnh nói: 'Cha, không phải nữ nhi bất kính, lý do ngài mượn cớ cũng quá giả tạo, lúc nào nữ nhi có biểu hiện là có ý tứ với hắn? Tên lưu manh kia nhiều lần nhục nhã khinh bạc con, nữ nhi vì đại cục Hàn gia, phải nén giận, không đối phó với hắn, sao xem vào trong mắt ngài, lại biến thành nữ nhi có ý định đối với hắn? Sớm biết như thế, ngày trước ta nên một đao giết hắn mới phải, giết một khâm sai đại thần, cùng lắm thì Hàn gia không đầu nhập vào triều đình, làm gì cũng có thể đặt chân tại Giang Nam!'
'Ngươi hồ đồ!' Nói đến Hàn gia đại nghiệp, Hàn Trúc nghiêm mặt trách mắng: 'Sau này đừng có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế nữa! Hàn gia đi con đường nào, lão phu đã nói rõ ràng với ngươi trước đây, từ xưa đến nay, triều đình và hoàng đế mới là chính thống được người trong thiên hạ cộng đồng nhận thức, Hàn gia đầu nhập vào triều đình, chính là thuận thời thuận thế, nếu ngươi giết khâm sai, bằng lực của Hàn gia, giống như hướng triều đình tuyên chiến, ngươi tự hỏi Hàn gia có khả năng chịu được một kích sấm sét của triều đình?'
Hòa hoãn giọng nói, Hàn Trúc nói tiếp: 'Phương Tranh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tính cách mặc dù táo bạo ngả ngớn, nhưng cũng được cho là người hữu tình hữu nghĩa. Lão phu quan sát lâu ngày, thấy lời nói và việc làm của hắn luôn mâu thuẫn. Đối với thê tử tìm mọi cách che chở sủng dung, nếu ngươi trở thành người nhà của hắn, tất sẽ suốt đời hạnh phúc, ngươi là nữ nhi duy nhất của lão phu, lão phu sao lại hại ngươi? Dịch cầu vô giới bảo, khó được hữu tình lang, Chân nhi, lão phu đã nói qua với ngươi rất nhiều lần, đừng có trông mặt mà bắt hình dong, mỗi người đều có ưu điểm và sở trường của họ, nếu ngươi vì tiểu nhân hiềm khích, liền sinh ra lòng bất công, hắn ở trong mắt ngươi, chỉ biết càng ngày càng tệ, kể từ đó, chẳng phải là bỏ đi một đoạn nhân duyên tốt đẹp?'
'Nhân duyên tốt đẹp?' Hàn Diệc Chân cười lạnh một tiếng: 'Nếu nhân duyên tốt đẹp của nữ nhi nằm tại đây, trên người tên vô sỉ đê tiện kia, nữ nhi không sống cũng được!'
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, kết hợp một phen nói vừa rồi của Hàn Trúc, Hàn Diệc Chân thông tuệ nhất thời liền hiểu rõ ý tứ bức hôn của phụ thân, sau khi suy nghĩ cẩn thận, gương mặt nàng trải rộng sương lạnh, giọng nói trở nên lãnh liệt: 'Cha, muốn nữ nhi gả cho Phương Tranh, sợ rằng không chỉ là vì danh tiếng của nữ nhi và Hàn gia đơn giản như vậy đi?'
Hàn Trúc ngẩn người, sau đó dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, không hổ là nữ tử thông tuệ nhất của Hàn gia, chỉ suy tư liền biết chuyện không tầm thường, đáng tiếc nàng thân là nữ tử, không thể kế thừa vị trí gia chủ của Hàn gia, thật sự là tổn thất lớn! 'Nga? Vậy con nói một chút, lão phu còn mục đích gì khác?' Hàn Trúc vuốt râu cười nói.
'Phương Tranh có chức danh thế tập quốc công, chính thất phu nhân trong nhà chính là hoàng muội ruột thịt của đương kim thánh thượng, hoàng thượng lúc còn long tiềm (ý nói là còn chưa lên ngôi), đã học cùng trường với Phương Tranh, hai người tâm đầu ý hợp, là bằng hữu cùng chung hoạn nạn thời áo vải, đến nay vẫn như thế. Hàn gia đầu nhập triều đình, căn cơ không ổn, nếu trong triều không có chỗ dựa cường đại vững chắc, Hàn gia sẽ gặp phải hoàn cảnh rơi vào tiến lui đều khó, cùng Phương Tranh kết hôn, vừa lúc có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, Phương Tranh quyền đại thế đại, là một trọng thần duy nhất trong triều được hoàng đế tuyệt đối tín nhiệm, còn có quan hệ họ hàng với hoàng gia. Hàn gia kết thông gia với Phương gia, ít nhất trong trăm năm tới, có thể bảo hộ gia tộc cực thịnh, cha, nữ nhi có nói sai hay không?'
Nhìn vẻ mặt cười nhạt và thương tâm của Hàn Diệc Chân, Hàn Trúc lắc đầu, đứng lên đi tới bên người nàng, đưa tay vuốt mái tóc nàng, giọng hàm thương tiếc nói: 'Chân nhi, con tâm tư kín đáo, thế thái nhân tình không hề đoán sai lầm, vi phụ cũng vừa mới nói không sai. Chỉ có cách này, để gia tộc bình an hưng thịnh, thân là thế gia tử nữ, thì phải làm tốt sự chuẩn bị hi sinh vì gia tộc, Hàn gia môn thâm hộ lớn, toàn tộc trên dưới hơn ngàn người, nếu có đi sai bước, liền có khả năng đao kiếm lên thân, cả nhà gặp nạn. Những điều này đều là tình hình thực tế.'
Dừng một chút, Hàn Trúc nói tiếp: 'Thế nhưng gia tộc có lớn, đều phải gắn bó nhờ thân tình, nếu lão phu cả chung thân hạnh phúc của nữ nhi cũng không quan tâm, chỉ cầu gia tộc lớn mạnh àm mất đi thân tình, gia tộc lãnh huyết vô tình như vậy, lại còn có ai có được lòng trung thành, còn có ai vì bảo toàn nó mà hi sinh chính mình? Chân nhi, đừng nghĩ lão phu quá lãnh khốc, dù là hiện nay thánh thượng có muốn nạp con làm phi, nếu con không muốn, Hàn gia tuy là liều mạng tạo phản, cũng sẽ không bắt con ra ngoài hi sinh, con trở về phòng tỉ mỉ ngẫm lại, nếu con đối với Phương Tranh vô ý, việc này lão phu sẽ không bao giờ nhắc nữa, thế nào?'
Hàn Diệc Chân mở to hai mắt nhìn phụ thân, không khỏi có chút vui mừng, nước mắt tràn đầy khuôn mặt, trong lòng phẫn nộ và tuyệt vọng, tức thì bị cảm động thay thế.
Nguyên lai Hàn gia cũng không lãnh huyết như trong tưởng tượng của nàng, dù sao mình vẫn là nữ nhi thương yêu của gia chủ, không phải lợi thế để đổi lấy lợi ích của gia tộc, được rồi, không uổng công nàng vì gia tộc vất vả cực nhọc nhiều năm, vì nó nỗ lực đúng là đáng giá.
Nhìn nữ nhi nhẹ nhàng đi xa, trong mắt Hàn Trúc hiện lên một đạo tinh quang, gương mặt tràn đầy nếp nhăn nhất thời lộ ra vài phần ý cười: 'Lão phu mặc dù già, nhưng một ít hí kịch trên sân khấu vẫn có xem. Thực sự vô ý sao? Ha hả, yêu hận thường thường chỉ cách một đường tơ, chỉ cần một cơ hội nho nhỏ, dù khi đó lão phu có phản đối cuộc hôn nhân này, chỉ sợ ngươi cũng cam tâm tình nguyện cùng hắn bỏ trốn.'
'Thùng thùng thùng thùng…'
Tiếng trống minh oan trước cửa nha môn tri phủ nặng nề vang lên, bởi nha môn tri phủ tu kiến đã lâu, có vẻ có chút rách nát, trống minh oan vừa đánh lên, bốn bức tường tại chính đường nha môn liền bắt đầu liên tục tuôn bụi bặm xuống, làm bọn nha dịch hoảng loạn chạy đi ra, đứng ngay giữa sân nha môn tiền sảnh, vẻ mặt kinh khủng nhìn bụi bặm bay tung khắp chính đường của nha môn, cùng nội đường cũng theo tiếng trống rung động không ngớt, phảng phất bảng hiệu Minh Kính Cao Huyền cũng tùy lúc bị rơi xuống đất.
'A! Phương đại nhân còn đang bên trong! Nhanh, mau mời Phương đại nhân đi ra!' Một gã đầu mục nhảy vọt lên.
Mọi người cả kinh, vội vàng chạy vào trong, còn chưa bước lên bậc thang của chính đường, liền nghe được một thanh âm hổn hển truyền đến: 'Đừng gõ đừng gõ! Ôi uy! Tổ tông, bổn quan nghe được, thăng đường lập tức còn không được sao? Còn gõ thì phòng ở liền sụp, ngươi biết ngươi phải bồi bao nhiêu tiền không?'
Nghe được thanh âm, mọi người thở dài một hơi, lúc này tiếng trống cũng ngừng lại.
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, vị khâm sai Phương đại nhân tạm thay chức tri phủ Tô Châu đang té chạy đi ra, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm phía trước, cả người sợ đến run rẩy.
Các nha dịch tay cầm phong chùy, theo trật tự thăng đường hàng ngày đứng thẳng, sau đó nghiêng gậy xuống đất: 'Uy…vũ!'
'Câm miệng câm miệng! Uy cái rắm vũ! Nhỏ giọng một chút đi, ai dám can đảm ồn ào, lôi ra ngoài đánh bằng roi!' Phương Tranh thấp giọng trách mắng, sau đó cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thấy thế nào cũng lo lắng. Nếu thăng đường phân nửa, phòng ở sụp xuống, lão tử xem như cực độ không may, có phải xem như hi sinh vì nhiệm vụ?
'Ba!' Kinh đường mộc vạn phần ôn nhu nhẹ nhàng đập lên đại án tại chính đường, có vẻ rất lo lắng, mọi người trong đường vốn muốn nghe một tiếng sấm, kết quả nghe được một tiếng phịch như đánh rắm, làm cả người không được tự nhiên.
'Ha hả, chỉ là hình thức, ý tứ một chút là được.' Phương Tranh nhìn mọi người cười cười: 'Tiền nhậm tri phủ đại nhân của các ngươi tham quá lợi hại, nha môn đều thành phòng có nguy cơ sụp đổ, cũng không đào ra một chút bạc tu hoãn một chút, thực sự là cực kỳ hỗn trướng.'
Sư gia cùng văn lại ghi chép ngồi bên dưới vội vàng bồi cười gật đầu, miệng đầy phụ họa.
'Ba!' Lần thứ hai ôn nhu vỗ vỗ kinh đường mộc, Phương Tranh nói nhỏ: 'Dẫn phạm nhân.'
Sư gia cả kinh, vội vàng sửa lại: 'Đại nhân, người đánh trống là nguyên cáo, là người cáo trạng, không phải phạm nhân.'
'Na, đưa nguyên cáo!'
'Uy…vũ…'
'Uy vũ cái rắm! Câm miệng câm miệng! Nhỏ tiếng một chút! Phòng ở sụp là chúng ta đều xong đời!' Phương Tranh vội vàng ngăn lại hành vi nguy hiểm của bọn nha dịch.
Không bao lâu, một nữ tử mặc quần áo trắng được nha dịch dẫn tới, bởi vì được Phương Tranh mãi dặn dò, nha dịch và sư gia còn có văn lại động tác đều rất nhẹ, nha dịch đưa nguyên cáo tiến đường bước đi rón ra rón rén, hai chân nhẹ nhàng, giống như phiêu dật yểu điệu cưỡi mây đạp gió, rất có vài phần hàm súc đạo cốt tiên phong, thuận gió thổi đi.
Phương Tranh đối với sự phối hợp của mọi người rất tán thưởng.
'Ai, nữ tử dưới đường, là ngươi cáo trạng sao?' Phương Tranh đưa tay lên bên mép nhỏ giọng đặt câu hỏi, giống như một đồng chí đang tiếp đón đảng ngầm.
Khuôn mặt nữ tử trong trẻo như lạnh lùng gầy gò, nguyên bản là một mỹ nhân, nhưng bởi quá mức gầy yếu tiều tụy, cả khuôn mặt không có chút huyết sắc, tái nhợt đến dọa người.
Trong lòng nàng còn ôm một hài tử chưa đầy một tuổi còn đang huơ tay chân, trong miệng chi nha, có vẻ rất là khả ái.
Nữ tử nghi hoặc nhìn các nha dịch đứng bốn phía không có chút tiếng động, còn có mệnh quan triều đình vẻ mặt đang cẩn thận, đối với việc bọn họ lặng yên không một tiếng động có chút không giải thích được.
Nghe được câu hỏi nhỏ của Phương Tranh, nữ tử không khỏi bi thiết một tiếng, hai chân nặng nề quỳ gối xuống chính đường.
'Phác thông!' Trần nhà lại bắt đầu rơi bụi.
Phương Tranh ngẩng đầu kinh hãi, còn chưa ngăn lại, nàng kia liền cất giọng, dùng nữ cao âm vang tận mây xanh hô to ra: 'Đại nhân! Dân phụ oan uổng! Dân phụ thay mặt công công cùng phu quân chẳng biết sinh tử, trạng cáo triều đình khâm sai đại thần Phương Tranh, dân phụ cáo hắn chẳng quản mạng người, chế tạo oan án, khiến dân phụ cửa nát nhà tan, cầu xin đại nhân vì dân phụ làm chủ a…'
Ba chữ cuối cùng, nữ tử hầu như khàn cả giọng rống ra.
Bụi bặm đổ ào ào đều rơi lên đại án của chính đường, Phương Tranh quá sợ hãi, không yên lòng gấp giọng nói: 'Đừng kêu, đừng kêu! Ta làm chủ cho ngươi, ôi! Bà cô à, đừng kêu! Còn kêu thì nhà sụp mất, ta làm chủ cho ngươi còn không được sao? Người đâu, đem triều đình đại thần Phương Tranh đem ra ngoài chém cho ta. Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, kết án, thối đường thối đường…'
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phương Tranh ôm đầu chạy nhanh ra chính đường, thân hình hóa thành một đạo khói đen, chớp mắt đã không thấy bóng.
Mọi người ngây ra một lát, một gã nha dịch kề sát vào sư gia cẩn thận nói: 'Bàng sư gia, nếu đại nhân hạ lệnh, ngài xem, có tính là nghi phạm lẩn trốn không?
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.