Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 317: Thâu hương (2)
Trong tiền sảnh tiểu lâu chỉ còn lại một mình Phương Tranh.
Phương Tranh ngẩng đầu, lén lút quan sát bốn phía một chút, xác định chung quanh không ai, lúc này mới nhấc lên vạt áo dài, giống như một kẻ trộm, rón ra rón rén hướng thang lầu đi đến.
Trộm xem mỹ nhân, theo hắn xem ra, là một chuyện rất bình thường, không thể không biết làm như vậy cũng không có ngại ngùng bại hoại đạo đức, nam nhân thưởng thức nữ nhân, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên hắn làm chuyện này thật lẽ thẳng khí hùng.
Nữ nhân không cho hắn xem thì làm sao bây giờ?
Không cho ta xem ta cũng vụng trộm xem. Nữ nhân mặc quần áo cho ai xem? Đương nhiên là cho nam nhân! Nữ nhân cởi quần áo cho ai xem? Đương nhiên cũng là nam nhân!
Phương Tranh vừa lúc là nam nhân trong nam nhân.
Thang lầu có chút nhỏ, tiểu lâu chiếm diện tích vốn không lớn, nhưng trang trí bên trong lại có vẻ phi thường hào hoa xa xỉ. Trang trí có khảo cứu, đều chọn tài liệu đẹp đẽ quý giá, dù tay vịn thang lầu đều dùng đàn mộc sở chế, mài thật phi thường trơn tuột thuận lợi. Bên trong tiểu lâu đều lộ ra đại khí của thế gia đại tộc, tiếc nuối chỉ là có vẻ quạnh quẽ một chút, cũng giống như tính cách chủ nhân, mơ hồ rồi lại mang theo vài phần hương khí son phấn nữ tử, vì vậy làm bầu không khí trong tiểu lâu có điểm mâu thuẫn.
Phương Tranh không lưu ý những điều này, hắn cũng không phải thợ lắp đặt, trang trí trong tiểu lâu chẳng có quan hệ đánh rắm gì tới hắn, hắn là đến thâu hương, ân, làm chuyện cao nhã, so với trộm túi tiền êm tai hơn phải không?
Đi lên thang lầu, hàng hiên lầu hai có một bức rèm che màu hồng nhạt, bức rèm do ngọc trai xuyên thành, dưới sự âm u của thang lầu, lóng lánh ra quang mang lóa mắt. Hàn gia quả nhiên đủ khí phái, không biết từ đâu kiếm ra những hạt ngọc trai màu hồng nhạt lóe sáng giống nhau như đúc. Phương Tranh nhẹ xốc lên rèm che, lắc mình đi vào, không phát sinh một chút thanh âm, loại sự tình thâu hương thiết ngọc, hắn đã làm được rất thành thạo.
Bên trong rèm che là hương khuê của Hàn Diệc Chân, dùng màu hồng nhạt làm cơ sở, nơi chốn lộ ra hương vị nữ tử, phân không rõ là hương son phấn hay mùi hương thiên nhiên của cơ thể. Khuê phòng có phong cách rất cổ xưa, trên bàn trang điểm bằng gỗ lim đặt một gương đồng cực lớn, trên bàn bày rải rác một ít trâm cài lược giắt bông tai đủ loại phụ tùng cho nữ nhân, bên cạnh bàn trang điểm là một chiếc giường gỗ lớn, màn màu hồng nhạt, trong mông lung mơ hồ nhìn thấy được màn trướng bằng gấm, vừa nghĩ đến là nơi mỹ nhân nghỉ ngơi, băng cơ ngọc cốt, giường chăn thoáng loạn, đó là phong tình thế nào, trái tim Phương Tranh không khỏi bắt đầu nhảy mạnh.
Giường lớn được che phủ bởi màn che màu hồng nhạt thật lớn, bên trong truyền đến thanh âm tấc tấc tác tác. Phương Tranh nhẹ nhàng cười dâm đãng, chà xát tay, như vậy Hàn Diệc Chân ngay bên trong, tay chân hắn không khỏi run run. Phương Tranh rón ra rón rén tiến lên, dùng động tác phi thường thong thả, cẩn thận xốc lên một góc màn che.
Chăm chú nhìn vào, nước miếng Phương Tranh bật người chảy ra.
Đẹp! Thật đẹp! Nữ nhân cởi y phục quả nhiên so với mặc vào đẹp hơn.
Trong màn che, Hàn Diệc Chân đưa lưng về phía Phương Tranh, chậm rãi cởi ra đai lưng, chiếc yếm cũng thấp thoáng, chiếc áo chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, da thịt trơn mượt, khi xiêm y hoàn toàn rời khỏi thân thể mềm mại của nàng, bờ lưng trắng noãn nõn nà liền hoàn toàn lõa lồ trong mắt hắn.
Quả nhiên là dung mạo tuyệt sắc, nhân gian được gặp mấy lần? Phương Tranh chảy nước miếng, hơi ngây ra nhìn chằm chằm thân thể mềm mại của Hàn Diệc Chân, chỉ cảm thấy huyết mạch cả người sôi sục, huyết khí chảy ngược, dù hô hấp cũng phảng phất dừng lại.
Hàn Diệc Chân hồn nhiên không cảm giác phía sau có một đôi mắt sắc mị mị đang nhìn nàng chằm chằm, đây là tiểu lâu của nàng, không phải người ngoài có khả năng tự tiện đi vào. Đây là nơi trú ẩn của nàng, tự nhiên sẽ không nghĩ tới có một tên hèn mọn rình coi cuồng đang nhân cơ hội rình xem lén.
Đưa tay cởi dây lưng, nàng cởi quần, cả người chỉ còn lại chiếc yếm thêu uyên ương giỡn nước cùng chiếc khố màu hồng nhạt. Thân thể của nàng thật hoàn mỹ, hoàn mỹ giống như một tòa tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ, ngực của nàng rất cao, thắt lưng rất nhỏ, mười tám tuổi, là lúc xuân sắc nhất, là tuổi tác rực rỡ, đứng trước gương đồng, nàng nhìn chính mình trong mông lung, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bàn tay nhịn không được thoa đôi cánh tay trơn mềm, ngây ra một lát, miệng khẽ hé ra, nhẹ giọng ngâm:
'Hiểu kính đãn sầu vân tấn cải
Dạ ngâm ứng giác nguyệt quang hàn
Bồng lai thử khứ vô đa lộ
Thanh điểu ân cần vị thám khan.'
Dịch:
'Sớm ngắm chạnh buồn mây tóc điểm
Đêm ngâm chợt cảm lạnh trăng tà.
Bồng lai đến đó khôn nhiều lối
Dò hỏi chim xanh hậu giúp mà.'
Giọng nói chưa dứt, gương mặt Hàn Diệc Chân chợt run lên, sau đó thần sắc khẽ biến, tựa hồ vì bản thân ngâm ra câu thơ khuê oán mà cảm thấy vô cùng xấu hổ, gương mặt tuyệt sắc nhất thời nổi lên màu hồng làm lòng người say mê, dưới phản quang của gương đồng, có vẻ đặc biệt mê người.
Thiếu nữ nhà ai không hoài xuân? Nàng đã mười tám tuổi, đang là tuổi tác mơ mộng về tình yêu nam nữ, vì sự phát triển của gia tộc mà làm lỡ tuổi hoa, đến nay vẫn là khuê nữ, mặc dù biểu hiện ra vẻ bình thản đối với việc kết hôn, nhưng dù sao nàng cũng là thiếu nữ trẻ tuổi, đối với ý trung nhân tương lai tất nhiên là chờ mong cùng tưởng tượng.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một nỗi buồn nhàn nhạt nổi lên đôi mày, giống như sương phủ núi xa. Nỗi sầu thật lặng lẽ, cũng không xóa đi được. Nhìn mình trong gương, Hàn Diệc Chân lộ ra vài phần cười khổ, lập tức sửa sang lại biểu tình, đưa tay về phía sau, liền muốn cởi dây yếm.
Tới, thời gian then chốt tới!
Hai mắt Phương Tranh bắn lửa hoa, gấp không thể chờ nhìn chằm chằm bàn tay trắng muốt đang mở dây yếm. Cởi! Nhanh cởi! Phải lộ ra trọn vẹn, không nên trần nửa người! Không nên dây dưa…
Hàn Diệc Chân cởi rất chậm, phong tình mỹ nhân cởi áo, lại chậm rãi hiển lộ.
Phương Tranh chăm chú nắm chặt tay, gấp đến độ khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, lúc này hắn căn bản không có tinh tế thưởng thức tâm tình mỹ nhân xin hãy cởi áo ra, bởi vì thời gian của hắn an bài rất chặt chẽ, dưới lầu nếu có người phát hiện vị khâm sai đại nhân đang ngồi ngay ngắn trong tiền sảnh không thấy nữa, rất khả năng sẽ sản sinh một ít liên tưởng không tốt, đặc biệt là lúc này Hàn gia tiểu thư đang thay y phục.
Nhưng chuyện nên phát sinh sớm muộn liền phát sinh.
Ngay khi Phương Tranh đang rình coi mỹ nhân cởi áo, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn: 'Di? Khâm sai đại nhân đi đâu rồi? Vừa rồi còn ở nơi này nha.'
Thanh âm trầm thấp của Hàn Trúc truyền đến: 'Có phải là đi ra ngoài không? Các ngươi phái người ra hoa viên tìm xem.'
Thanh âm nha hoàn có vẻ có chút do dự và kinh hoàng: 'Lão gia…tiểu thư đang thay y phục trên lầu, khâm sai đại nhân sẽ không…'
'A? Ngươi…đám nô tài các ngươi!' Hàn Trúc cũng luống cuống, ở chung thời gian hắn tự nhiên cũng biết vị khâm sai đại nhân này cũng không phải là chính nhân quân tử có mỹ nhân ngồi trong lòng mà không nổi loạn.
Rất nhanh, ngay thang lầu truyền đến tiếng bước chân thất thần, Hàn Trúc vừa đi lên vừa cao giọng hô: 'Chân nhi, Chân nhi, con ở trên lầu phải không?'
Phương Tranh nghe vậy quá sợ hãi, thảm rồi! Bị phát hiện rồi!
Hàn Diệc Chân nghe được thanh âm phụ thân, không khỏi hơi ngẩn người, vội vàng mặc quần áo vào, buộc xong đai lưng, sau đó nàng liền xoay người quay đầu lại.
Rất bất hạnh, nàng vừa lúc nhìn thấy màn che bị xốc lên một góc, Phương Tranh đang gấp rút tới đầu đầy mồ hôi, chạy loạn chung quanh.
Hàn Diệc Chân vừa nhìn thấy được Phương Tranh, không khỏi ngây ra một lúc, sau đó kinh hãi, môi khẽ nhếch: 'Nha!' Một tiếng thét kinh hãi, làm Phương Tranh càng thêm sợ hãi.
'Hư! Đừng kêu!' Một bước nhảy tới, Phương Tranh nhanh tay bưng kín môi anh đào của nàng, thần tình rất là hoảng loạn.
Hàn Diệc Chân trừng đôi mắt to mỹ lệ, trong hoảng loạn, đầu óc nhanh chóng chuyển động, dù sao cũng là nữ tử cơ trí thông tuệ, trong nháy mắt liền biết nguyên nhân Phương Tranh xuất hiện ở chỗ này, cũng hiểu rõ vừa rồi Phương Tranh đã nhìn thấy hết thân thể mình.
Ý thức được thân nữ nhi thuần khiết bị hắn nhìn thấy hết, dù Hàn Diệc Chân là một người lãnh tĩnh đa trí, lúc này cũng mất chủ trương, đôi mắt đẹp chớp mấy cái, viền mắt liền phiếm hồng, hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống, chậm rãi chảy tới mu bàn tay Phương Tranh.
'Ai nha! Nàng đừng khóc, cha nàng lập tức sẽ lên đây, chuyện này ta sẽ giải thích với nàng sau, nói chung ta là vô tội, hơn nữa chưa nhìn thấy gì cả.' Với lập trường của người hiện đại mà nói, Phương Tranh xác thực chưa nhìn thấy được gì, chí ít mấy bộ vị then chốt trên người nữ nhân hắn cũng vô duyên chưa thấy. Chỉ thấy được một bờ lưng trần trắng muốt, vậy thì cũng chưa tính là gì…
Chưa từng thấy gì?
Đôi mắt đẹp ẩn ướt nước mắt của Hàn Diệc Chân dần dần nheo lại, trong mắt hiện lại vài phần xấu hổ và giận dữ, theo tiếng bước chân của Hàn Trúc càng lúc càng gần, lại thêm cao giọng hô to làm nàng bỗng nhiên lãnh tĩnh xuống tới.
Không thể kêu! Nếu kêu thì danh tiết của nàng toàn bộ xong! Tương lai nàng còn phải lập gia đình, thân thuần khiết khi còn sống không thể bị hủy trong tay tên lưu manh này, không đáng.
Ngày khác sẽ tính toán sổ sách với hắn, hiện tại phải ứng phó được phụ thân trước đã.
'Chân nhi, vi phụ đi lên, con ở trên lầu một mình chứ?'
Nhanh chóng giật ra bàn tay che miệng mình, Hàn Diệc Chân chỉ vào cửa sổ, nhịn xuống lòng phẫn nộ đầy ngập, thấp giọng trách mắng: 'Nhanh, đừng làm cho cha ta thấy, nhảy ra!'
'Tốt!' Phương Tranh vui mừng, không chút do dự thả người nhảy lên, hai chân khom xuống, bảo trì tư thế xấu xí ngây người một chút, lập tức liền không hề nhúc nhích.
'Ta không nhảy! Muốn nhảy nàng nhảy!'
Nói giỡn sao, đây là lầu hai, cách mặt đất chừng mười thước, sẽ ngã chết người!
'Ngươi…' Hàn Diệc Chân thật sự giận dữ, rốt cục nhịn không được giơ tay lên, hung hăng vỗ vào mông Phương Tranh:
'Nhảy xuống cho ta!'
'Không! Không nhảy! Sẽ chết người đó!' Phương Tranh kinh hãi, hai tay chăm chú ôm cột gỗ, chết không buông tay.
'Nhảy!'
'Không nhảy! Nàng đây là mưu hại khâm sai!'
'Nhanh nhảy!' Hàn Diệc Chân hung hăng vỗ vào mông hắn.
'Cầu nàng đó, tha ta đi, tội ta không đáng chết a.' Phương Tranh đau khổ cầu xin.