Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 316: Đổ vận khí (2)
'Ý của ngươi là, dùng bạc dẫn hắn đi ra? Thế nhưng bao nhiêu bạc? Số lượng bạc nhỏ, hắn khẳng định chướng mắt.'
Phương Tranh thần bí cười nói: 'Có một đống bạc cực kỳ lớn, lớn cũng đủ làm cho hắn động tâm, mẹ nó! Ta còn nhịn không được muốn làm một chuyến.'
'Là loại bạc gì vậy?'
'Phía bắc Trường Giang có thuế xuân bảy tỉnh. Tổng cộng đến bốn trăm vạn lượng, do quan binh áp giải tống đến quốc khố kinh thành, hôm qua đi qua Tô Châu, ta đã cho dừng lại.'
'Cái gì? Phương…Phương huynh, ngươi…ngươi muốn cướp số bạc này? Cướp…quan thuế của triều đình? Ngươi…ngươi…ngươi không muốn sống nữa!' Thái Vương quá sợ hãi.
'Ai, lãnh tĩnh, lãnh tĩnh! Là chặn, không phải cướp! Chặn không giống cướp, ta chỉ là ngăn lại đống thuế ngân này, ở giai đoạn từ Tô Châu đến kinh thành, do khâm sai đại thần như ta phụ trách vận chuyển.'
'Ý của ngươi là, dùng đống thuế ngân này làm mồi dụ, dẫn người sau màn đi ra?'
'Không sai, không phải hắn luôn thiếu bạc sao? Ta đưa bạc đến trước mặt hắn, nhìn hắn có chịu ăn hay không.'
'Ngươi dự định làm sao đưa cho hắn? Lại làm sao dẫn hắn đi ra?'
'Từ Tô Châu đến kinh thành, có hai con đường. Một là quan đạo, do năm ngàn Long Vũ quân của Phùng Cừu Đao áp giải, hai là đường thủy, hạ lệnh phân phối lên hơn mười chiến thuyền lớn, từ Thái Hồ nhập Trường Giang, cuối cùng nhập sông Tần Hoài. Hai con đường, ta dự định toàn bộ đều dùng tới.'
'Ý tứ của ngươi, chẳng lẽ muốn phân bốn trăm vạn lượng thuế ngân thành hai phần, đường thủy phân nửa, đường quan đạo phân nửa?'
Phương Tranh thần bí cười nói: 'Không, chỉ có một con đường chuyên chở thuế ngân chân chính, một đường khác mai phục đao thương của quan binh.'
Thái Vương nhíu mày nói: 'Ý của ngươi là nhượng hắn đi tuyển?'
Phương Tranh gật đầu cười nói: 'Không sai. Không chỉ như thế, ta còn tăng thêm lợi thế, ta dự định thỉnh Hàn gia lấy thêm hai trăm vạn lượng bạc, đồng hành cùng thuế ngân, đối với bên ngoài thì nói áp tống bạc đi tới chi nhánh nơi kinh thành, bởi vậy, có tới sáu trăm vạn lượng bạc bày ra trước mặt người nọ, ngươi đoán đi, người nọ có thể bị kích động đến phát sốt hay không?'
Trong mắt Thái Vương nhanh chóng hiện lên một tia phức tạp, liếm liếm đôi môi khô, cười khổ nói: 'Quả nhiên rất làm kẻ khác động tâm.'
Phương Tranh cười nói: 'Suy bụng ta ra bụng người, thay đổi ta là hắn, khẳng định không chút do dự động thủ đoạt, người sau màn khẳng định có mưu đồ gây rối, từ xưa tới nay, người mưu đồ gây rối nếu không có tiền bạc chi trì, thì tuyệt không thành được đại sự, sáu trăm vạn lượng bạc, cũng đủ nuôi sống quân đội mười vạn người, chọn mua tinh thiết, chế tạo binh khí, tấm chắn và quân giới, tác dụng rất lớn, ta cũng không tin hắn không động tâm, chỉ cần hắn khẽ động tâm, vậy là dễ làm.'
Thái Vương trầm ngâm một hồi, nói: 'Ngươi không cảm thấy kế này có chút không thích hợp sao?'
'Có gì không thích hợp?'
'Ta thấy thế nào giống như ngươi đang cùng người nọ đánh bạc, tính ngẫu nhiên trong đó rất lớn, vạn nhất người sau màn thực sự lựa đúng con đường vận chuyển thuế ngân, cướp đi đống bạc kia, làm sao bây giờ?'
Phương Tranh cười nói: 'Ngươi cũng đã nhìn ra? Kỳ thực kế sách này của ta cũng không phải âm mưu, mà là dương mưu đường đường chính chính! Nói trắng ra là, ta đang đánh bạc!'
'A? Vì sao ngươi làm vậy? Đây chính là sáu trăm vạn lượng! Nếu bị cướp đi, ngươi làm sao hướng hoàng thượng báo cáo kết quả công tác?'
Phương Tranh thở dài, nói: 'Thái Vương ca ca, ngươi biết ta làm quan đã hai năm, từ một người yên lặng vô danh thiếu gia, biến thành quan lớn tay cầm quyền cao, trong đó vì hoàng thượng vì triều đình lập ra những công lao không lớn không nhỏ. Ta dựa vào chính là điều gì biết không?'
Thái Vương chần chờ một chút, nói: 'Bản lĩnh? Trí tuệ?'
Phương Tranh lắc đầu, bỗng nhiên cười hắc hắc: 'Bản lĩnh trí tuệ con mẹ nó! Kỳ thực ta chẳng có bản lĩnh gì, ta dựa vào chỉ có một thứ.'
'Là cái gì?'
'Vận khí!'
'Vận khí?' Thái Vương nghe vậy nhất thời dở khóc dở cười.
Phương Tranh phi thường chắc chắn cười nói: 'Không sai, ta hoàn toàn chỉ dựa vào vận khí. Hiến kế triều đình, thối lui đại quân Đột Quyết, ta chỉ là nói bậy, không nghĩ tới được triều đình tiếp thu. Phan thượng thư tạo phản, ta hỗn ra khỏi thành tìm viện binh, lúc mạng nguy hiểm một đường, hoàn toàn cũng là dựa vào vận khí sống sót, thái tử mưu phản soán vị, ta càng mơ hồ tiếp quản binh quyền của thành vệ quân, lại có người mật báo nói hoàng thượng có nguy hiểm, lúc này mới khẩn cấp điều binh. Giải được binh nguy của tiên hoàng, ngươi nói, từng chuyện từng chuyện, chuyện nào mà ta không nhờ vận khí mà hỗn tới được?'
Thái Vương nghe được hai mắt đăm đăm, ngây ra một lát, rốt cục cười khổ nói: 'Trước kia còn không nghĩ, nghe ngươi nói như thế, ta mới phát giác, ngươi quả nhiên là vận khí cực tốt.'
Phương Tranh đắc ý cười, đúng vậy. Lão tử rơi vào cống thoát nước lại xuyên qua, đây vốn là vận khí thật ly kỳ nhất trên đời.
Thái Vương lại nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bật cười nói: 'Ta thực sự rất khó tưởng tượng, danh chấn thiên hạ, Phương Tranh Phương đại nhân lập công vô số, không ngờ hoàn toàn là dựa vào vận khí mới đi tới ngày hôm nay, nếu bị người trong thiên hạ biết được, ai, hình tượng anh hùng trong sự cảm nhận của bọn họ khẳng định ở trong nháy mắt đổ nát.'
Phương Tranh chẳng hề để ý cười nói: 'Đổ nát thì đổ nát, liên quan gì ta? Đầu năm nay áp lực làm thần tượng rất lớn ngươi có biết hay không?'
Ánh mắt Thái Vương chớp động, trầm ngâm nói: 'Ta đại khái hiểu rõ ý tứ của ngươi, ngươi định ra kế sách này muốn dẫn dụ người sau màn đi ra, chẳng lẽ là nghĩ muốn cùng hắn đổ vận khí?'
Phương Tranh gật đầu cười nói: 'Không sai, so trí tuệ, so âm mưu quỷ kế, so bản lĩnh, mọi thứ ta không bằng hắn, sở trường duy nhất của ta chính là vận khí, chỉ có đổ vận khí, ta mới có thắng lợi như mong muốn, nếu không vụ án này cứ mãi kéo dài, sợ rằng sẽ có kịch biến. Tên kia khẳng định sắp có động tác lớn.'
Thái Vương cười nói: 'Kỳ thực ngươi cũng không phải hoàn toàn dựa vào vận khí, binh pháp nói: hư tức là thực, thực tức là hư, ngươi định ra kế sách này, vừa lúc hợp với đạo hư hư thực thực trong binh pháp, mặc dù không tính là cao minh, nhưng ít ra rất có hiệu quả.'
Phương Tranh vui mừng: 'Nga? Chủ ý này của ta hợp binh pháp? Hắc! Quả nhiên là vận khí.'
'Vậy ngươi dự định dùng con đường nào làm hư, con đường nào làm thật?' Thái Vương cười hỏi.
Phương Tranh giương mắt, phát hiện dáng tươi cười của Thái Vương có điểm vị đạo quỷ dị, cũng không quá để ý, nghe vậy nói: 'Quan đạo là thực, đường thủy là hư, ta nghĩ qua, thuế ngân sẽ từ quan đạo áp về kinh, còn đường thủy, hơn mười chiến thuyền lớn âm thầm mai phục quan binh, nếu người nọ thật sự đến cướp, không quản bọn họ là ai, tất cả đều rơi xuống nước biến thành con rùa, ha ha.'
'Nếu người sau màn không hiện thân ra? Ngươi bắt mấy tên tiểu lâu la có ích lợi gì?'
'Không hiện ra cũng không quan hệ, mấy ngàn quan binh hộ tống, người sau màn nếu muốn thuận lợi cướp đi số bạc kia, ít nhất phải đem tới một vạn người mới nắm chắc thắng lợi phải không? Người nọ thế lực tại Giang Nam có lớn, có mấy vạn người đủ cho hắn lăn qua lăn lại? Lần này…ít nhất có thể tiêu hao không ít thực lực của hắn, hoặc là có thể lộ ra được một ít dấu vết.'
Thái Vương cười cười, từ chối cho ý kiến.
'Ai, hôm nay chúng ta đến đây để làm chi chứ?' Nói nửa ngày, Phương Tranh bỗng nhiên nghĩ không thích hợp.
'Này…là đến dạo thanh lâu.' Thái Vương mặt mày đen thui.
Phương Tranh vỗ vỗ trán, cười nói: 'Ngươi gặp qua khách làng chơi thành thành thật thật ngồi uống trà kiểu này sao? Cô nương bên ngoài dám chắc đang cười chúng ta không giống nam nhân, hỏi người có thể có mấy sầu, ân, quả nhiên đúng với câu hai người thái giám cuống thanh lâu, ha ha.'
Vỗ vỗ tay, Phương Tranh lại lần nữa kêu vào hai vị cô nương, tiện tay kéo qua một người. Bắt đầu đặc biệt sỗ sàng lên, Thái Vương thấy Phương Tranh hào phóng như vậy, không khỏi cười khổ, vị cô nương bên cạnh hắn thức thời, vội vàng bắt đầu hầu hạ hắn uống rượu, trong lúc nhất thời khắp phòng đầy xuân, cười đùa không ngớt, lúc này mới có vài phần ý tứ hàm xúc khi đi dạo kỹ viện uống rượu hoa.
Hai người đang uống vui vẻ, bỗng nhiên dưới lầu truyền đến tiếng hô to: 'Phương đại nhân, Phương đại nhân ngươi ở đâu?'
Phương Tranh ngẩn người, nghĩ thanh âm có chút quen tai. Thái Vương tỉ mỉ lắng nghe, cười nói: 'Là Tiêu đại nhân, hắn tới tìm ngươi.'
Vừa nói Thái Vương vừa đứng lên, cô nương bên cạnh hắn tương đối hiểu chuyện, vội vàng mở cửa sương phòng cho hắn.
Tiêu Hoài Viễn đang tìm kiếm đến mồ hôi đầy đầu, thấy Phương Tranh và Thái Vương đang uống rượu hoa, không khỏi cười khổ nói: 'Các ngươi thật nhàn nhã tự tại.'
Thái Vương vỗ vỗ tay, đứng lên cười nói: 'Được rồi, Tiêu đại nhân tìm người tìm được tới Tàng Hương Viện, tất có công vụ quan trọng, ta không quấy rối các ngươi, đêm nay ánh trăng không tệ, ta đi tìm mấy nhã hữu, ngâm thơ một phen, không thể cô phụ đêm trăng thật đẹp, ha hả, cáo từ, cáo từ.'
Hai người chào từ biệt, lại do cô nương đưa ra ngoài, Phương Tranh tức giận trừng mắt liếc Tiêu Hoài Viễn: 'Ngươi chỉ thấy được ta thanh nhàn! Nói! Tìm ta để làm chi? Đừng nói với ta ngươi tới uống rượu hoa, tin hay không hiện tại ta đá ngươi ra bên ngoài?'
Tiêu Hoài Viễn cũng uống ngụm rượu, cũng không chú ý, chụp lấy đôi đũa của Thái Vương dùng qua, lại gắp vài miếng thức ăn, lúc này mới lau miệng lém lỉnh cười nói: 'Ta là đến bẩm báo đại nhân, những gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đại nhân ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ động thủ bắt kẻ trộm, hắc hắc, còn có, Hàn gia vừa đến khâm sai hành quán tìm ngươi đó.'