Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 357: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 357:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 306: Âm soa dương thác (2)

Phương Tranh liếc mắt nhìn Hàn Diệc Chân, cười nói: 'Hàn gia nguyện đưa tay tương trợ, đó là không thể tốt hơn, chẳng hay theo lời Hàn tiểu thư là giúp một tay, là chỉ về mặt nào?'
Hàn Diệc Chân lại nhìn Hàn Trúc, do dự một lát, yếu ớt thở dài, đôi mày thanh tú cau lại thật sâu, mở miệng nói: 'Phương đại nhân, vụ án nếu đại nhân tạm thời không có đầu mối, Hàn gia có thể giúp đại nhân tìm một chỗ đột phá.'
Vì gia tộc, nên bỏ vào giờ tý, thì phải bỏ ngay, so sánh với gần ngàn nhân mạng của Hàn gia trên dưới, giao tình nhiều năm của phụ thân cùng Lý thế thúc, có vẻ tái nhợt vô lực cỡ nào.
'Chỗ đột phá nào?'
'Tô Châu tri phủ…'
'Chân nhi! Câm miệng! Ngươi muốn bức lão phu làm người bất nghĩa sao?' Hàn Trúc giận dữ, vỗ bàn quát.
Hàn Diệc Chân không chút nào lùi bước nhìn chằm chằm Hàn Trúc, thản nhiên nói: 'Lẽ nào cha thật nhẫn tâm đem gần ngàn mạng người của Hàn gia trên dưới chôn cùng Lý thế thúc? Nhẫn tâm thấy Giang Nam Hàn gia từ nay về sau bị xóa tên trên đời?'
Hàn Trúc cả kinh, khuôn mặt nhất thời già nua hơn rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt trống rỗng.
Phương Tranh nhìn thấy một màn trước mắt, không khỏi cười nói: 'Hay cho tiết mục trung nghĩa không được lưỡng toàn, nhưng Hàn thế bá, ngài cũng không cần lo lắng đã phản bội bằng hữu, Lý Bá Ngôn thân là tri phủ Tô Châu, cùng Giang Nam lục phủ cấu kết vụ án thuế ngân, tuy là ngươi không nói, nhưng chúng ta ở kinh thành cũng đã biết, nói thật, lần này ta hạ Giang Nam lại tuyển chọn trạm thứ nhất tại Tô Châu, chính là vì muốn cùng vị Lý tri phủ này hảo hảo tâm sự.'
Cha con Hàn gia nghe vậy kinh hãi, không dám tin tưởng nhìn Phương Tranh, trong lòng cảm thấy một trận sợ hãi.
Nguyên tưởng rằng Phương Tranh hạ Giang Nam là do tân hoàng nảy lòng tham nên an bày, cũng không từng nghĩ qua trong kinh cũng đã sớm có chuẩn bị, dù chi tiết này cũng đã thăm dò thật rõ ràng.
Hàn Trúc cảm thấy có chút tâm lạnh, nói như thế, tính mạng tiền đồ của Lý Bá Ngôn thật khó khăn, nếu Phương Tranh đã có chuẩn bị mà đến, như vậy thả hay không thả Lý Bá Ngôn, thực sự chỉ phải xem vui buồn của vị khâm sai đại nhân này, thậm chí bao quát cả Hàn gia của hắn.
Phương Tranh cười tủm tỉm nhìn cha con Hàn gia đang lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, trong lòng có chút đắc ý.
'Triều đình không phải phế tài như trong sự tưởng tượng của các ngươi, khi hoàng thượng đã đặt quyết tâm muốn làm tốt một việc, phía sau chi trì hắn, đó chính là lực lượng của toàn bộ quốc gia, tra một vụ án nho nhỏ, tự nhiên không nói chơi. Trước đây sở dĩ có nhiều chuyện làm trên dưới không thể quán triệt chấp hành lại không nhanh chóng, chủ yếu là bởi vì trong triều gian thần nịnh thần quá nhiều, từ đó cản trở mưu lợi bất chính, làm việc kéo dài, độc chức, lại đòi tiền lì xì, lại là đánh cướp, đặc biệt có chút triều đình trọng thần, tay cầm quyền to nhưng chỉ biết đòi lấy chỗ tốt cho chính mình, trên không thể vì hoàng thượng phân ưu, dưới không thương cảm cho bách tính, lại tham bạc lại háo sắc, thật sự là cực phẩm tro tàn trong thiên hạ. Là tiên phong của đám bại hoại.'
Hàn Diệc Chân nhìn Phương Tranh nước bọt tung bay, dáng dấp đắc ý không dứt, không khỏi nhăn đôi mày thanh tú, hé miệng nói: 'Ta thế nào nghĩ ngươi đang nói chính ngươi?'
Phương Tranh cứng lại.
Một lát.
'Ai ai, không phải đang nói chuyện vụ án sao? Sao lại kéo tới triều đình? Không cho nói lảng sang chuyện khác, họp nên nghiêm túc!'
Hàn Diệc Chân khẽ hừ nhẹ một tiếng, chính ngươi kéo tới triều đình, quan hệ gì tới chúng ta? Vị khâm sai này không chút nói lý, thật không biết hắn làm sao lên tới địa vị cao như bây giờ được.
Hàn Trúc dừng một chút, mở miệng nói: 'Phương hiền chất đã có chuẩn bị, ngươi cũng biết phía sau vụ án còn có tin tức gì sâu hơn không?'
Phương Tranh nhíu nhíu mày: 'Tin tức? Tin tức gì? Có ý đồ gì sao? Có chân tướng sao?'
Hàn Trúc trầm giọng nói: 'Lý Bá Ngôn xác thực có dính líu tới vụ án, lão phu không dám giải vây cho hắn, nhưng Lý Bá Ngôn cũng bị người bức bách, bị người kèm hai bên, chỉ là bị buộc bất đắc dĩ.'
Phương Tranh nghe vậy tinh thần rung lên, ngày hôm nay nói nhiều lời vô ích như vậy, cuối cùng cũng nói đến chỗ hữu dụng. Trước khi hạ Giang Nam, hắn liền mơ hồ hoài nghi, phía sau vụ án tất có khúc mắc, Hàn gia gia chủ lão luyện thành thục, không có nắm chắc, sẽ không nói lung tung.
'Hắn bị ai bức bách?'
'Thật không biết được. Kỳ thực hiền chất điều tra sẽ gặp tình trạng giống nhau, tri phủ lục phủ bao quát Lý Bá Ngôn bên trong, đều liên quan tới trong đó, vụ án này đều có điểm giống nhau, đó chính là bóp méo sổ sách, lừa trên gạt dưới, hơn nữa theo lão phu suy đoán, tri phủ năm phủ còn lại, tao ngộ cũng như Lý Bá Ngôn, ở dưới tình huống không hề hay biết, quan ấn tư chương bị lấy trộm, đến nỗi trong nha môn xuất hiện sự thiếu hụt, sau đó mấy vị tri phủ vì muốn giữ quan chức, dưới tình thế cấp bách liền phải bóp méo sổ sách, bị người nắm lấy nhược điểm, cho nên chỉ đành mặc cho người bày bố, càng lún càng sâu.'
'Ý tứ của Hàn thế bá, vụ án là do một người đứng sau lưng thao túng tri phủ lục phủ?'
Hàn Trúc không dám xác định gật gật đầu. Lại lắc đầu, trầm ngâm một hồi cười khổ nói: 'Lão phu chỉ là gia chủ một nhà, vừa rồi nói, cũng chỉ là phán đoán của riêng lão phu, về phần có nói sai hay không, lão phu cũng không dám cam đoan, tất cả phải dựa vào hiền chất tự mình đi thăm dò sáng tỏ.'
Phương Tranh vuốt cằm trầm ngâm nói: 'Ai có bản lĩnh lớn như vậy, dám thao túng tri phủ lục phủ? Bọn họ đường đường là ngũ phẩm mệnh quan triều đình, không phải là dân chúng vô quyền vô thế.'
'Người ẩn giấu phía sau màn rất sâu, lão phu nghĩ, vụ án này không chỉ đơn giản là tham ô thuế ngân mà thôi.'
Phương Tranh nhìn Hàn Trúc nói: 'Hàn thế bá lại có cao kiến gì khác, có thể chỉ giáo tiểu chất?'
Hàn Trúc thấy thái độ khiêm cung của Phương Tranh cảm thấy rất hưởng thụ, nghe vậy vuốt râu, cười nói: 'Hiền chất không ngại ngẫm nghĩ sâu hơn, nếu dám thao túng tri phủ lục phủ, người này tất có thế lực khổng lồ tại Giang Nam, loại chuyện này người giang hồ ngang ngược làm không được, nếu hắn có thế lực lớn như vậy, lại tham ô nhiều bạc như vậy, hắn cần dùng làm gì? Sẽ phải có mưu đồ lớn hơn nữa, ha hả, có tài có thế, còn có chuyện gì là hắn không dám làm? Thậm chí bao quát…'
Hàn Trúc bỗng nhiên câm miệng không nói, chỉ cao thâm cười cười.
Phương Tranh sợ hãi cả kinh: 'Ý tứ của thế bá là nói, hắn muốn làm phản?'
Hàn Diệc Chân hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: 'Ngươi nói đi? Dùng loại thủ đoạn vô pháp vô thiên này mò nhiều bạc như vậy, thật không có khả năng chỉ là để cho hắn an hưởng lúc tuổi già chứ?'
Phương Tranh nhíu mày liếc mắt nhìn Hàn Diệc Chân, đồng dạng tức giận nói: 'Hay là hắn kiếm bạc là vì muốn mua sát thủ giết người không chừng.'
'Giết ai?'
'Giết lão bà có mồm mép độc địa của hắn.'
'Ngươi…ngươi…' Hàn Diệc Chân lại một lần nữa bị Phương Tranh thành công khơi mào lửa giận, phẫn nộ chỉ vào Phương Tranh, muốn mắng lại không biết nên làm sao mắng hắn.
Phương Tranh cười tủm tỉm nói tiếp: 'Lão bà nhà ta cũng thân thiết xưng ta là hỗn đản, nhưng ngươi không được gọi như thế.' 'Vì sao?' Hàn Diệc Chân cả giận nói. 'Hỗn đản', từ này thực sự rất thích hợp với tên hỗn đản trước mắt này.
'Bởi vì…đây là danh xưng chuyên dụng của lão bà nhà ta, ngoại trừ lão bà của ta, người ngoài không được tùy tiện gọi.'
'Ta cứ gọi đó, làm sao? Hỗn đản!'
Ở trước mặt Phương Tranh, sự lãnh tĩnh và lễ nghi trong dĩ vãng của Hàn Diệc Chân phảng phất hoàn toàn tiêu thất không gặp, chỉ còn đầy ngập lửa giận và đấu ý.
Phương Tranh liếc mắt nhìn nàng đầy tà khí, rất vô lễ quan sát thân thể của nàng một chút, sau đó bĩu môi nói: 'Lão bà của ta còn tùy tiện cho ta sờ, ngươi được không?'
Tên hỗn đản này thật có bản lĩnh khiến người tươi sống tức chết.
'Chịu chết đi!'
Sưu! Một kiện ám khí không biết tên phát sinh.
'Ta tránh! Hắc, không trúng!'
Trong thư phòng lại một trận gà bay chó sủa.
Một lát, thư phòng khôi phục lại bình tĩnh.
Gương mặt Hàn Trúc co quắp, hắn thật sâu nghĩ ngợi, thỉnh Phương Tranh đến thư phòng nói chuyện quả thực là sai lầm lớn trong ngày hôm nay, nếu như sửa lại nói ở tiền sảnh mới tốt nhất, dù sao những thứ đáng giá trong tiền sảnh đều đã bị Hàn Diệc Chân đập nát sạch sẽ, có thể cho đôi oan gia này tự do phát huy.
'Hiền chất.' Hàn Trúc thở dài một tiếng, nhanh hơn lời nói, nhanh nói xong chính sự liền tiễn khách, bằng không thư phòng của mình không biết sẽ bị hủy diệt thêm bao nhiêu bảo bối.
'Vụ án nhìn như giản đơn, kỳ thực hung hiểm, hiền chất vạn sự cẩn thận, hôm nay lão phu thỉnh hiền chất tới, là muốn cho ngươi thấy thái độ của Hàn gia, trong lúc hiền chất ở tại Giang Nam, nếu có gì cần, Hàn gia trên dưới tuyệt không chối từ, sẽ khuynh toàn tộc trợ giúp ngươi.'
Phương Tranh nghe vậy ngẩn người, có một nghi vấn luôn quanh quẩn trong đầu hắn thật lâu, suy nghĩ một chút, rốt cục hỏi ra miệng: 'Hàn thế bá, ta vẫn không rõ, vì sao Hàn gia lại để bụng đối với vụ án này như vậy? Nhưng còn khuynh lực trợ giúp ta? Tục ngữ nói, vô lợi không dậy nổi sóng…khái khái, quá trực tiếp, tục ngữ nói, thiên hạ không có buổi cơm trưa miễn phí, tiểu chất ngu dốt, vẫn không rõ dụng ý của Hàn gia là ở đâu.'
Dụng ý? Nếu ngươi không nghi ngờ Hàn gia có quan hệ tới vụ án, chúng ta có cần phải thiếp cái mông của ngươi không? Trong lòng cha con Hàn gia cùng nghĩ.
Hàn Diệc Chân nhịn không được hừ lạnh nói: 'Còn không phải là vì chứng minh Hàn gia chúng ta trong sạch.'
'A? Vì sao lời ấy?' Phương Tranh ngạc nhiên.
Chân mày Hàn Diệc Chân dựng thẳng, tức giận nói: 'Nếu không phải ngươi hoài nghi Hàn gia có quan hệ tới thuế án, chúng ta cần gì phải giúp ngươi?'
'A? Ta lúc nào nói hoài nghi Hàn gia vậy? Hàn tiểu thư, ngươi có bệnh sao?'
Hàn Diệc Chân cả giận nói: 'Ngươi mới có bệnh! Nếu ngươi không hoài nghi Hàn gia, vì sao cướp hàng hóa của Hàn gia chúng ta? Chẳng lẽ ngươi không phải hướng Hàn gia tới sao?'
'Phốc! Khái khái khái…' Phương Tranh bị chính nước bọt của mình làm sặc, khái tới mặt đỏ tận mang tai, thiếu chút nữa tắt thở.
Âm soa dương thác*, âm soa dương thác a…
Ps: Âm làm sai, thì dương chết người.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.