Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 347: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 347:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 301: Sơ lâm Cô Tô (2)

Hàn Diệc Chân nghe vậy, gương mặt tuyệt sắc xưa nay vốn luôn trầm tĩnh, bỗng nhiên lại đỏ mặt xấu hổ, hơi có chút tức giận liếc mắt nhìn phụ thân, cúi đầu yên lặng không nói.
Nhìn nữ nhi tuổi tác đã lớn, trong mắt Hàn Trúc lại thêm vài phần thương tiếc và sủng nịch, hòa nhã nói: 'Chân nhi, vì Hàn gia, những năm gần đây làm khổ con nhiều, hôm nay con đã mười chín tuổi, ở nhà bình thường khuê nữ từ lâu đã xuất giá, mà con vẫn chưa tìm được lương phối, những người đến cầu hôn không giàu cũng quý, nhưng con cũng không xem vào trong mắt, từ nhỏ con thông tuệ không gì sánh được, việc trong gia tộc đều do con quyết đoán, Hàn gia mới có thể phát triển đến hôm nay. Tác dụng của con thật trọng yếu, thế nhưng con chung quy cũng là thân nữ nhi, cuối cùng vẫn phải lập gia đình, vi phụ không thể vì gia tộc mà ràng buộc chuyện chung thân của con nữa.'
Gương mặt Hàn Diệc Chân đỏ bừng, sau một lúc lâu, nàng chậm rãi lắc đầu khẽ cười nói: 'Cha, tuổi tác nữ nhân càng lớn, ánh mắt cũng càng cao. Con cháu phú quý tầm thường làm sao lọt được vào trong mắt con? Cuộc đời này nếu không thể có được người mình yêu thương thật sự, nữ nhi nguyện cô độc một đời còn lại, cũng không nguyện chấp nhận gả cho ai, rơi vào một cuộc sống thê lương cả đời.'
Hàn Trúc không thể tránh được lắc đầu, chỉ nhìn Hàn Diệc Chân, thấy lời nàng nói thật nhỏ nhẹ, nhưng gương mặt chấp nhất lại kiên định, Hàn Trúc biết nữ nhi từ trước tới nay luôn có chủ kiến, hắn mấp máy môi, lại không nói ra một câu nào, không thể làm gì khác hơn là thở dài không nói.
Hàn Diệc Chân cũng không muốn nhắc lại chuyện này, vội vàng kéo về chuyện đang nói: 'Nói như thế, Hàn gia chúng ta và Phương gia là thế giao? Cha, lần này Phương Tranh làm khâm sai, chẳng biết có phải muốn tra vụ án rõ ràng minh bạch?'
Hàn Trúc nhíu mày nói: 'Khó nói, nghe nói Phương Tranh được hai đời đế vương vô cùng coi trọng, lại nhiều lần cứu giá lập công, không chỉ như vậy, người này hành vi quái dị, làm nhiều chuyện ngoài dự đoán người khác, không dấu vết có thể suy đoán tìm ra, cho nên còn trẻ tuổi đã thành quan lớn trong triều, càng được phong làm quốc công. Đây là chuyện chưa từng có từ khi Hoa triều khai quốc hơn trăm năm, người này có thể thăng lên địa vị cao như vậy, nói ra chắc cũng là có bản lĩnh.'
Hàn Diệc Chân lặng lẽ không nói gì, đôi mắt đẹp trong như nước mùa thu ngây người nhìn ra mưa xuân không ngừng bên ngoài, trong lòng thì thào nhớ kỹ tên Phương Tranh. Khóe miệng bỗng nhiên nổi lên vài phần tươi cười nghiền ngẫm, Giang Nam nhìn như bình tĩnh, kỳ thực sóng ngầm bắt đầu khởi động, không biết vị khâm sai đại nhân còn trẻ tuổi này, có thể làm Giang Nam biến thành rối loạn một đoàn hay không? Thực sự làm kẻ khác rất chờ mong.
Lúc này, một gã người hầu bỗng nhiên bước nhanh vào tiền sảnh, thi lễ bẩm: 'Lão gia, tiểu thư, Từ Châu phủ truyền đến tin tức, một nhóm dược liệu, vàng bạc và tơ lụa quý báu của Hàn gia từ kinh thành chuyển tới, tại gần Từ Châu phủ dưới chân Thanh Long sơn, đã bị sơn tặc đánh cướp.'
'Cái gì? Tặc tử phương nào, dám lớn mật như vậy? Dù hàng hóa của Hàn gia cũng dám cướp?' Hàn Trúc giận dữ, vỗ bàn bật lên.
'Đại ca của ta đâu? Hắn theo đội xe cùng đi, có sơ xuất gì không?' Hàn Diệc Chân gương mặt ngưng trọng nói.
'Đại công tử cũng không sao, đang trên đường hồi phủ.'
Cuối cùng Phương Tranh cũng cướp hàng hóa của Giang Nam Hàn gia.
Nếu không đánh cướp thì phải xin lỗi chính lương tâm của mình, số hàng hóa này thật sự quá mê người, dược liệu trân quý, vàng bạc và tơ lụa trị giá tới mấy vạn lượng bạc, đã đưa đến bên miệng của hắn, với tính tình của Phương đại thiếu gia, thế nào có khả năng không chịu nuốt vào? Từ trước tới nay hắn luôn là một người có ý chí không mạnh, nhất là không chịu nổi sự mê hoặc của kẻ khác đối với hắn.
Cho nên Phương Tranh đánh cướp thật yên tâm thoải mái, ông trời tống cho hắn một bút tiền của phi nghĩa, nếu hắn vì sợ thế lực của Giang Nam Hàn gia, mà đem lui trở lại, chẳng phải là phụ một phen ý tốt của ông trời? Sẽ bị trời phạt nha. Về phần Hàn gia biết được sẽ có phản ứng gì, Phương đại thiếu gia không xen vào, dù sao chỉ cần đánh chết hắn cũng không thừa nhận, Hàn gia cũng không có biện pháp làm gì được hắn. Lão tử đường đường khâm sai đại thần, lấy chút đồ của ngươi chính là để mắt ngươi, Hàn gia các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Ôn Sâm đối với quyết định của Phương Tranh cảm thấy thật đáng tiếc, Phương Tranh không sợ trời không sợ đất, nhưng Ôn Sâm thì dễ vỡ, yếu nhược hơn hắn. Nhìn từng xe hàng hóa bị dời lên ổ phỉ trên Thanh Long sơn, nhìn tiêu sư áp xe và vị công tử trẻ tuổi hữu lễ bị quan binh đánh tới mình đầy bụi đất, trái tim yếu đuối mẫn cảm của một trung niên như Ôn Sâm không khỏi treo lên cao.
'Đại nhân, lần này ngài hạ Giang Nam, rốt cục là muốn tra án hay phạm án?' Ôn Sâm nước mắt nước mũi, hậu quả đắc tội thế gia môn phiệt, chẳng lẽ vị Phương đại nhân này không rõ ràng sao?
Phương Tranh mở to đôi mắt hồn nhiên, ngơ ngác nhìn Ôn Sâm, thật lâu không nói một câu.
Hắn mê man.
La Nguyệt Nương đã có thai, mấy ngàn binh sĩ đóng quân mãi trên Thanh Long sơn cũng không thành vấn đề, mặc dù bọn lính đều biểu thị cam tâm tình nguyện ở mãi như thế, nhưng Phương Tranh vẫn nghĩ nên đi làm công việc cho rồi thì mới tốt, ít nhất nên làm việc đáng làm.
Vì vậy, mấy ngàn binh sĩ ở lại trên núi năm ngày, khâm sai đại nhân lười biếng hạ lệnh, ngay hôm đó khởi hành đi tới Giang Nam.
Nhưng hắn có chút nữ nhân tình trường, muốn mang La Nguyệt Nương theo bên người, nhưng La Nguyệt Nương mang thai, không tiện đi xa, vì suy nghĩ cho sức khỏe của nàng, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là để nàng ở lại trên núi, lại phái cao thủ trong Ảnh Tử ở lại bảo hộ, lần này Dương Thuận Đức công núi, đã đề tỉnh Phương Tranh, nữ nhân của mình đều là người cần được bảo vệ, không thể có chút sơ xuất, vấn đề an toàn càng nên xem trọng.
Vào đêm trước khi đi nửa đêm Phương Tranh mò vào khuê phòng của La Nguyệt Nương, ôm tinh thần hiến thân, dự định lại bị nàng lăng nhục một lần. Ai biết La Nguyệt Nương cũng không đáp ứng, một cước đá hắn ra khỏi cửa phòng, làm Phương Tranh có chút buồn bã.
Lúc y y tống biệt, tiểu khâm sai Phương đại nhân suất lĩnh năm ngàn binh sĩ, hạo hạo đãng đãng xuống núi, lao tới trạm thứ nhất chính là Tô Châu của Giang Nam.
Từ hướng bắc mà đi phải trải qua Thái Hồ, trải qua ba ngày hành quân chậm rãi, nghi trượng của khâm sai rốt cục đã tới ngoài thành Tô Châu.
Xa xa nhìn thấy thành tường cổ xưa của Tô Châu, trong lòng Phương Tranh thả một hơi khẩu khí. Cô Tô cổ xưa của thời hiện đại, từ ngàn năm trước đã có dáng dấp thế này sao? Dòng nước tú lệ từ trên núi chảy xuống, lâm viên trang nhã có giống như kiếp trước của hắn hay không, mây mù vờn quanh, phảng phất như cách một thế hệ.
Đồng la mở đường cờ xí phấp phới, võng lọng cùng lễ trượng kỳ phiên do thiên tử ngự ban đi trước đội ngũ, nghi trượng khâm sai hạo hạo đãng đãng, uy thế túc mục uy nghiêm, làm vô số bách tính đi đường bên ngoài thành ghé mắt né tránh, lòng mang kính nể.
'Đại nhân, tri phủ Tô Châu Lý Bá Ngôn, suất lĩnh quan viên trong thành, ở cửa thành nghênh tiếp đại nhân.' Ôn Sâm cung kính bẩm.
'Quá khách khí, điều này làm cho bổn quan thế nào không thấy xấu hổ?' Ngoài miệng Phương Tranh nói không có ý tứ, nhưng trên mặt không hề có chút biểu tình ngại ngùng, nhìn ra xa một hồi, thấy ngoài thành quả nhiên có một nhóm người di động, rậm rạp vô cùng, không khỏi nhíu mày nói: 'Nhiều người như vậy, thì phải làm sao bây giờ đây?'
Ôn Sâm không giải thích được nói: 'Đại nhân, tại sao phải làm sao bây giờ?'
'Như thế này nếu bọn họ ngay trước mặt nhiều người lại nhét tiền lì xì cho ta, ta thật là ngượng ngùng lắm.'
'Thu, hay không thu? Đó là một vấn đề.' Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, rất giãy dụa.
Nghi trượng đi tới cửa thành nhưng Phương Tranh còn chưa xuống ngựa, một đám quan viên phủ Tô Châu liền theo quan chức phẩm cấp xếp hàng, đồng loạt hướng Phương Tranh hành lễ.
'Hạ quan Tô Châu tri phủ Lý Bá Ngôn, bái kiến khâm sai đại nhân.' Lý Bá Ngôn đi phía trước một bước, hướng Phương Tranh thi lễ nói.
'Ha ha, Lý đại nhân khách khí, quá khách khí.' Phương Tranh vội vàng xuống ngựa, nâng Lý Bá Ngôn đứng dậy, cười đến dị thường hiền lành, làm người ta có cảm giác như làn gió mùa xuân.

Sau khi Lý Bá Ngôn đứng dậy, thầm liếc mắt quan sát Phương Tranh, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Sớm biết Phương Tranh là một niên thiếu thần tử còn rất trẻ tuổi, lại được hai đời đế vương coi trọng, cũng không nghĩ rằng người này lại còn trẻ đến như thế. Đây…đây rõ ràng chỉ là một mao đầu tiểu tử, rốt cục hắn có bản lĩnh gì, làm Phan thượng thư quyền khuynh vua dân cùng thái tử của một quốc gia đều thua trong tay của hắn?
Phương Tranh cũng đang âm thầm đánh giá Lý Bá Ngôn, lần này tri phủ của Giang Nam lục phủ âm thầm cấu kết, tham ô thuế ngân, tri phủ Tô Châu tự nhiên cũng ở trong vụ án, nhưng Lý Bá Ngôn này mày thanh mắt sáng, dáng dấp chính trực đại nghĩa, thấy thế nào cũng không giống người tham ô thuế ngân của quốc khố, cho nên nhìn người không thể nhìn tướng mạo, người đại gian, thường thường có gương mặt đại thiện, ngược lại cũng thế.
Nói như thế, bổn thiếu gia kỳ thực là một người rất thiện lương, người tốt? Kết luận này làm Phương Tranh rất không cam lòng.
Mang theo nghi hoặc sắc mặt Lý Bá Ngôn không thay đổi bắt đầu giới thiệu quan viên phủ Tô Châu cho Phương Tranh.
Phương Tranh mỉm cười chào qua toàn bộ, thấy các quan viên chỉ ân cần lấy lòng cười đón, nhưng tiền lì xì trong dự liệu, cử chỉ âm thầm đút lót lại không hề thấy, Phương đại nhân vốn đang có chủ ý phát tài cảm thấy nhất thời không vui.
Đám người này làm sao mà lên làm quan vậy? Một chút lòng thành cũng không có, thật không có lễ phép! Lão tử cần phải giảo cho quan trường Tô Châu lật ngược lên trời cho biết!
Kế tiếp, Phương Tranh giới thiệu Thái Vương và Tiêu Hoài Viễn cho các quan viên nhận thưc,s mọi người lại một phen dối trá khách sáo.
Thi lễ qua đi, đến phiên thế gia vọng tộc bên trong thành Tô Châu đều tiến lên hành lễ, Phương Tranh và Ôn Sâm vừa nghe có thế gia gia chủ đều tới đón tiếp mình, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, thần sắc hơi có chút chột dạ.
Tên Lý Bá Ngôn này có phải là hơi khách khí quá đáng không? Hảo hảo gọi thế gia vọng tộc tới luôn làm chi?
Sự tình nếu đến thì đành đến, thế nào tránh cũng tránh không được.
Khi Lý Bá Ngôn mặt mang mỉm cười, giới thiệu đến Giang Nam Hàn gia, sắc mặt Phương Tranh rốt cục thay đổi.
'Vị này chính là gia chủ Hàn gia Giang Nam, Hàn Trúc, vị công tử trẻ tuổi phía sau hắn, chính là trưởng tử Hàn Dật, ha hả, mới từ kinh thành trở về. Đã ngưỡng mộ oai nghi của khâm sai đại nhân đã lâu, đặc biệt đến bái kiến đại nhân.'
'Gặp qua khâm sai đại…di?' Hàn Dật vừa thi lễ, sau khi nhìn thấy rõ dáng dấp của Phương Tranh, không khỏi cực kỳ kinh ngạc.
Quay đầu nhìn thấy Ôn Sâm đứng bên cạnh Phương Tranh, Hàn Dật lại không khỏi 'di' thêm một tiếng, thần sắc càng thêm kinh ngạc.
'Là các ngươi!'
'Không phải chúng ta!' Phương Tranh và Ôn Sâm sắc mặt trắng nhợt, phi thường ăn ý cùng kêu lên phủ nhận.
'Vị đại nhân này rất quen mặt.' Hàn Dật vuốt cằm, lâm vào hồi ức.
'Gương mặt anh tuấn thoạt nhìn đều rất giống nhau.' Phương Tranh cười gượng.
'Mấy ngày trước đại nhân…'
'Mấy ngày trước mãi lo chạy đi, ân, ngựa không ngừng vó mà chạy.' Phương Tranh nhanh miệng ngăn cản lời hắn nói, trên trán toát mồ hôi.
'Những quan binh này…'
'Lương dân, hảo lương dân, cũng không tham dự đánh cướp!' Phương Tranh như đinh đóng cột.
'Đúng vậy, đúng vậy!' Ôn Sâm mạnh mẽ gật đầu phụ họa.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.