Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan
Chương 018: Đàm phán.
Lúc này, đám lưu manh dĩ nhiên xoa hai tay vào nhau, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Tiểu Măng Non.
Phương Tranh thấy thế trong lòng không khỏi trầm xuống, không nghĩ tới Tiểu Măng Non cư nhiên hành hung Cửu ca nghiêm trọng tới mức như vậy, hơn nữa, hắn còn đáp ứng xong việc, sẽ cho đám lưu manh kia hưởng thụ từ từ, đối mặt với mỹ nữ tuyệt sắc như thế, thử hỏi ai không động tâm?
Không nói bọn chúng, thay đổi là Phương Tranh thì hắn cũng không sai biệt bao nhiêu. Nếu viện binh không kịp tới, sợ rằng, hôm nay cả ba người đều không có chỗ gì tốt, Phương Tranh cùng Mập Mạp thì không tính, nhiều lắm cũng chỉ sứt đầu mẻ trán, tin tưởng đám lưu manh này không dám làm quá tới mức giết người.
Nhưng Tiểu Măng Non thì có thể gặp phiền toái, một cô nương yêu kiều rơi vào tay đám cầm thú này, sẽ gặp kết cục gì, không cần nghĩ cũng hiểu. Coi như Tiểu Măng Non am hiểu võ nghệ, nhưng một hổ không đấu được bầy lang a, huống chi, thoạt nhìn con cọp mẹ này cũng không có gì lợi hại.
Nghĩ đến đây Phương Tranh không khỏi thầm hận Tiểu Măng Non không biết suy nghĩ, coi chuyện ẩu đả chém giết này là chơi đùa sao?
Phương Tranh càng hận chính mình, ta làm sao lại ngu ngốc như vậy, ý chí kiên định một chút, cố gắng khuyên bảo Mập Mạp cùng nàng chờ thêm một chút, ngay khi viện binh tới, cùng nhau đánh giết qua đây. Vậy mà, không có căn cơ lại dám mang đao ra nghịch, cái này thì tốt rồi, phiền toái lớn. Cùng liếc nhìn Mập Mạp, biểu tình trên mặt hắn cũng rất ngưng trọng, xem ra Mập Mạp đã ý thức được tình huống không ổn.
Phương Tranh cùng Mập Mạp đều tính sai, ngay từ lúc đầu đã không coi đây là chuyện quan trọng, trong đầu chỉ nghĩ cùng đối phương to tiếng vài câu, việc này như vậy là xong.
Trên đường cái, tùy tiện va chạm có thể kết bao nhiêu thù oán, nhưng nếu bọn chúng đã kéo đến đây, Tiểu Măng Non này còn gây ra họa nhỏ sao? Lấy bản lĩnh của nàng, không gây ra phiền phức lớn, sẽ không xuất giá lấy chồng.
Hai người suy xét, tính kế thoát thân, không có lòng dạ nào để ý tới Tiểu Măng Non đang khiêu khích đám lưu manh tâm lý đã nhẫn nại tới cực hạn. 'Các ngươi là một đám hỗn đản, không phải nam nhân, tiểu thái giám trong cung còn khí khái hơn, các ngươi là một lũ cặn bã, chỉ giỏi đấu võ mồm, đám hỗn đản này sinh nhi tử….'
Mắng thật sảng khoái, nhưng thật ra, nha đầu kia lại đã quên, trước mắt mà nói, phía sau nàng thật sự không có thực lực gì ủng hộ cho dáng vẻ hung hăng bệ vệ của nàng.
Mập Mạp biểu tình càng thêm khó coi, ở đây toàn ngoại nhân, nên cũng ngại không ra lời ngăn cản. Tình cảnh đã như vậy, Phương Tranh còn nhỏ giọng châm ngòi:
'Công phu mồm mép của muội muội ngươi là học từ ai vậy? Sau này về nhà, ngươi phải giáo huấn nàng cho thật tốt, cô nương a, mắng quá độc ác, ta nghe không chịu nổi.'
Sự tình hôm nay, cũng nên cho nha đầu kia chịu một chút giáo huấn, tính khí đại cô nương õng ẹo, miệng cũng quá cay nghiệt, nguyên lúc đầu ấn tượng của Phương Tranh đối với nàng cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại lại có vài phần không thích.
Gia thế của Mập Mạp là thương nhân cũng tốt, quan lại người ta cũng tốt, theo lý thuyết thì giáo dưỡng đều không nên kém như vậy.
Mập Mạp mặt mày đen thui, cắn răng nói:
'Trong phủ toàn một đám thị vệ không có mắt… Ách, hộ vệ, đám hộ vệ chiêu mộ trước kia đều là người trong giang hồ, nha đầu theo chân bọn họ học qua vài năm công phu, không nghĩ đến, ngay cả công phu mồm mép cũng đại thành, sau này về nhà, nhất định ta sẽ nghiêm trị đám hộ vệ trong phủ.'
Tiểu Măng Non mắng một hồi thống khoái, đám lưu manh đối diện đều bị mất hứng, cả đám xắn tay áo, hai con ngươi trợn tròn lên, nhìn bộ dáng chuẩn bị động thủ. Phương Tranh thấy tình thế không ổn, khẩn trương quát to một tiếng:
'Dừng tay!'
Phía trước, Tiểu Măng Non vẫn còn đang mắng chửi thậm tệ, Phương Tranh hướng Mập Mạp liếc mắt một cái, Mập Mạp bước tới ra sức kéo nàng lui về, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nói:
'Ngươi câm miệng lại cho ta!'
Lúc này, Tiểu Măng Non mới dừng lại, ủy khuất bĩu môi. Phương Tranh ôm quyền hướng tới đối phương, nói:
'Cửu ca phải không? Trước hãy dừng tay, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, sau đó tái đấu cũng không muộn.'
Trước mắt, đành phải kéo dài thêm thời gian, chờ viện binh tới.
Cửu ca liếc mắt quan sát, hừ lạnh nói:
'Chuyện này là do nha đầu kia gây nên, muốn nói chuyện, cũng nên để cho tiểu nha đầu kia nói mới phải. Ngươi thì tính toán gì!'
Phương Tranh gượng cười nói:
'Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, không nên chấp nhặt cùng nàng, Cửu ca, dưới nắm tay có thể lập nhân, trên lưng ngựa có thể là đại nhân vật, điểm ấy độ lượng cũng không có chút gì sao?'
Đại khái, Cửu ca này chưa từng bao giờ nghe qua người khác khen ngợi mình là 'đại nhân vật', nghe vậy sắc mặt không khỏi hòa hoãn. Phương Tranh vừa nói vừa quan sát, nhanh chóng rèn sắt ngay khi còn nóng:
'Việc này gặp ai thì không nói, nhưng riêng Cửu ca là một người hiểu chuyện, cả đám người gây khó dễ với một tiểu nha đầu, truyền đi ra ngoài, thanh danh của Cửu ca sẽ gặp rất nhiều điều bất lợi, theo ngu ý của tại hạ, hay là chúng ta hòa giải cho thỏa đáng. Cửu ca, ngài nói thử một cách đi?' Cửu ca thanh âm căm hận nói:
'Hòa giải? Hòa giải như thế nào đây? Ngươi xem tiểu nha đầu kia đánh ta thành cái dạng gì? Rõ ràng là muốn lấy cái mạng già của ta a!'
Phương Tranh vẻ mặt đồng tình, chắp tay nói:
'Cửu ca, việc đã đến nước này, thôi thì cũng không nên nhiều lời, như vậy đi, ba người tại hạ mời Cửu ca cùng các huynh đệ tới Yêu Nguyệt Lâu đãi rượu bồi tội, mặt khác, Cửu ca bị nhiều thương tổn như thế này, tại hạ cũng không yên tâm, chúng ta tạ lỗi cho Cửu ca một chút tiền thuốc men, như thế nào?'
Cửu ca nghe vậy, cười lạnh nói:
'Bồi thường tiền sao? Ngươi có thể bồi thường được bao nhiêu tiền? Cửu ca ta đã bị tiểu nha đầu kia đạp đầu xuống đất, làm trò cười trước mặt các huynh đệ của ta, sau này làm sao ta có thể sống nơi đầu đường đây? Tưởng rằng bồi thường chút tiền thì có thể giải quyết được chuyện này sao?' Phương Tranh nhún vai, bất đắc dĩ nói:
'Vậy ngài nói xem, phải làm sao bây giờ?'
Phương đại thiếu gia ngoại trừ bạc, thật đúng là không còn vốn liếng gì khác, người ta không có hứng thú đối với bạc của hắn, chuyện này không biết nên giải quyết như thế nào cho phải? Cửu ca chỉ tay vào Tiểu Măng Non, nham hiểm nói:
'Ta chỉ muốn một mình nàng.'
Phương Tranh lắc đầu:
'Việc này không có khả năng, đổi điều kiện khác đi sao, ngoại trừ nàng ra, điều kiện gì đều có thể chấp nhận được.'
Tuy rằng không thích Tiểu Măng Non, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là muội muội của Mập Mạp, lại nói, coi như nàng là một cái nữ nhân không biết thức thời, nhưng Phương Tranh cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn nàng bị một đám lưu manh khi dễ. Thỉnh thoảng, Phương đại thiếu gia cũng rất hay có tinh thần trượng nghĩa. Cửu ca cười nhạo nói:
'Tiểu lão đệ, ta muốn nói rõ ràng với ngươi, đây cũng không phải là thương lượng, chỉ nói cho ngươi biết một tiếng. Bằng vào hai cái phế vật như các ngươi, có khả năng bảo vệ tiểu quỷ cái này sao? Ngươi lấy cái gì thương lượng với ta đây?'
Phương Tranh không khỏi cảm thấy chán ghét, như thế nào mà hỗn đản này luôn cường điệu ta cùng Mập Mạp là hai cái phế vật? Tuy rằng lũy thừa bạo lực của hai người không cao, nhưng cũng chưa chắc là kẻ ăn không ngồi rồi. Lại nói mặt khác, tính năng của đất không phải cũng có ba phần đều là rác rưởi hay sao? Thương lượng giằng co, Phương Tranh quay đầu lại cười khổ với Mập Mạp.
Lúc này, Tiểu Măng Non đã phát hiện tình huống có chút không ổn, tuy nhiên nàng cũng không tỏ ra sợ hãi, thấy song phương thương lượng không được, gân cổ lên, khinh thường nói:
'Các ngươi đều là một lũ cặn bã, đánh thì đánh, đem một lũ các ngươi giết hết cũng không phải không làm được, hừ! Biết lão nương là ai không? Dám động thủ cùng lão nương, cẩn thận ta tru di cửu tộc nhà các ngươi!'
Phương Tranh vỗ trán thở dài một hơi, tiểu bà nương này đúng là không biết trời cao đất dày, coi như ngươi có thể gọi thiên binh thần tướng tới thì như thế nào? Trước mắt, chúng ta vẫn là yếu thế hơn địch nhân, thiên binh thần tướng không đến kịp, phải nên ra vẻ đáng thương lúc còn vẻ đáng thương a, tiểu bà nương này làm sao lại không biết thức thời như vậy đây? Phương Tranh ghé vào bên tai Mập Mạp nói nhỏ:
'Uy, hộ vệ nhà ngươi khi nào mới có thể đến đây? Nếu bọn hắn không tới kịp, chúng ta có nên chạy trốn trước… Ách, có nên tính kế sách lui binh trước hay không? Quân tử báo thù, mười năm không muộn.'
Mập Mạp lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười khổ nói:
'Hẳn là bọn họ cũng sắp tới rồi, về phần chạy trốn, ai! Ngươi nghĩ rằng ta không muốn chạy trốn sao? Nhìn hình thể của ta như thế này…'
Nói xong, hắn suy sụp thở dài một hơi. Đồng thời, Phương Tranh cũng thở dài một hơi, như thế nào lại quên mất chuyện này, hình thể của Mập Mạp, nếu như chạy trốn, phỏng chừng vừa mới chạy vài bước, cũng đã muốn lấy cái mạng của hắn.
Tình thế trước mắt đúng là khó xử, tiến thoái lưỡng nan, nếu viện binh không tới, cơ bản có thể khẳng định, chắc chắn ba người bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn.
'Nếu không ngươi mang muội muội của ta chạy trước đi sao, ta ở lại đoạn hậu, phỏng chừng bọn lưu manh kia cũng không dám đem ta ra giết người diệt khẩu.'
Mập Mạp nói tiếp.
'Vậy không được, cùng đi, phải cùng đi, ai cũng không thiếu được.'
Thanh âm của Phương Tranh hiên ngang lẫm liệt, kiếp trước là một quai bảo bảo, đời này nhất định ta phải làm thanh niên nhiệt huyết một lần.
Quả thật, cảm giác hào hiệp trượng nghĩa này rất thích ý, Phương Tranh
chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết bốc lên đỉnh đầu, đồng thời một cỗ hạo nhiên chính khí dâng lên trong ***g ngực, ngang nhiên nhìn chằm chằm vào đám người Cử ca.
Phương đại thiếu gia bất ngờ biểu hiện, tựa như nhân cách của hắn đã tiếp cận tới cảnh giới thần….. Nếu như bắp chân không run run, biểu hiện lúc này của Phương Tranh cũng đủ làm cho các cô nương phải nhìn chăm chú a? Đáng tiếc, vị cô nương duy nhất ở đây, đang bề bộn chửi nhau cùng đám người Cửu ca, không có thời gian phản ứng đến hắn. Mập Mạp cảm kích nắm chặt tay Phương Tranh, nói:
'Hảo huynh đệ! Hoạn nạn mới biết được chân tình, ngươi yên tâm, sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, có nữ nhân cùng chơi!'
Cùng Phương Tranh tiếp xúc đã lâu, Mập Mạp cũng biết thêm được, một vài từ nóng… Có phúc cùng hưởng, nhất định bản thân ta sẽ không phản đối, tán gái a, mỗi người một phao mới là tốt, cùng nhau chung một phao sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, chẳng may lộn nhào thì phải làm sao đây? Phương Tranh còn chưa kịp đưa ra lời dị nghị, bên này, ánh mắt của Mập Mạp chợt phát ra một tia quang mang.