Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long – Chương 456: CHƯƠNG 456: BA ĐẠI CAO THỦ. – Botruyen

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 456: CHƯƠNG 456: BA ĐẠI CAO THỦ.

“Dưới kính cảm ứng, dù anh có chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng có thể tìm được anh”
Nghĩ đến những khổ sở, ủy khuất suốt tuần qua, Tử Dao không khỏi thầm hận người đàn ông Tinh Sát này. Sư phụ đã rót khí tức của hắn vào trong kính cảm ứng. Cho nên chỉ cần có kính cảm ứng, dù hắn chạy đến đâu, nàng cũng có thể tìm được vị trí.
“Tiểu thư, cô tìm lầm người rồi, tôi không biết cô” Long biết cô gái này có chút mơ hồ, thầm nghĩ với bộ dạng như lúc này không ai có thể nhận ra.

Trong mắt của Tử Dao lóe lên vẻ lạnh lẽo, lấy kính cảm ứng trong người ra, một đạo ánh sáng màu trắng từ trong mặt kính bắn ra, giống như một cơn gió. Vầng sáng này bao quanh Long, hình thành một cảnh tượng kỳ quái.
“Anh đừng mong gạt được tôi, kính cảm ứng sẽ không nói dối” Không cho phép Long nói dối, trường kiếm màu xanh của Tử Dao đã “keng” một tiếng, rút ra khỏi vỏ, chỉ về phía Long, sát khí bốc lên.

Long từ từ lui lại, một bên tìm đường thoát thân. Cô gái này thật sự không thể dùng lẽ thường mà giải thích. Giờ phút này người đến người đi, mọi người đều trơ mắt ra nhìn, nàng dĩ nhiên không hề cố kỵ, trông khá hung ác, thề muốn chém chết hắn.

Mấy cảnh sát vội vàng chạy tới, hét lên: “Dừng lại, dừng lại….” Nhưng đáng tiếc Tử Dao chỉ thấy bọn họ há mồm kêu loạn chứ không hiểu gì. Long nhân cơ hội này, quay đầu bỏ chạy.

Tử Dao đương nhiên đuổi theo, mấy cảnh sát thấy thế chỉ có thể rút súng ra bắt nàng dừng lại.

Trong trang viện gia tộc Lạc Cách, Tử Dao cũng biết loại vũ khí này có uy lực không bình thường, kiếm quang lóe lên, thân hình như điện hiện ra, súng trong tay ba cảnh sát bị chém thành hai mảnh, sợ đến độ trợn mắt há mồm.

Tử Dao hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến bọn họ. Mấy tên cảnh sát chỉ còn có thể rút bộ đàm gọi cứu viện. Rất nhanh bên bờ sông Thebes diễn ra vở kích mỹ nữ và cảnh sát đang cùng truy đuổi.

Long như một tên ăn mày không làm ai để ý đến. Nhưng Tử Dao lại khác, đi đến đâu làm rất nhiều người kinh hãi. Hai máy bay trực thăng được điều gấp tới, đuổi sát Tử Dao. Lần này chuyện lớn rồi, trên đời không ngờ xuất hiện nữ siêu nhân.

Xuyên qua dòng người đông đảo, Long nhảy vào trong một chiếc xe, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được Tử Dao đang đuổi sát theo sau. Phía sau nàng là hai máy bay trực thăng, đang chuẩn bị công kích. Lệnh ngăn cản như đàn gảy tai trâu, Tử Dao không hiểu. Mà dù cho nàng có hiểu cũng không để ý đến.

Đạn như mưa điên cuồng bắn xuống, đuổi theo mấy con phố, đám cảnh sát đã biết cô gái này không thèm để ý đến bọn họ, chỉ có thể sử dụng bạo lực.

Tử Dao nhìn Long vào xe rồi bỏ chạy, gấp đến độ muốn nhấc chân lên đuổi theo, nhưng lại bị cảnh sát ngăn cản. Trong lòng nàng rất tức giận, không chỗ phát tiết. Đột nhiên xoay người lại, cơn phẫn nộ trong lòng chuyển thành kiếm ý. Kiếm ý ngập trời, đạp chân vào cửa một ngôi nhà, nhanh như điện lao về phía máy bay trực thăng.

Không ai ngờ cô gái này lại có lực lượng lợi hại như vậy. Kiếm khí đó như làm cho không khí ngưng đọng lại, cánh quạt trực thăng như bị giữ chặt, phát ra tiếng “két két” Kiếm khí, lửa, kiếm từ trên không chém xuống, máy bay trực thăng bị chém thành hai đoạn.

Máy bay trực thăng như một con chim không đuôi, lảo đảo trong không trung, sau đó va vào một tòa nhà gần đó, lửa bay khắp nơi. Tử Dao cũng đã sớm mất đi tung tích.

Lại một chiếc xe vội vàng lướt qua, nàng đã ẩn thân vào trong đó, đuổi theo mục tiêu.

Long có thể chạy ít nhiều là nhờ đám cảnh sát này. Chỉ đáng tiếc ba người chết, sáu bị thương mà không thấy rõ ràng hình dạng của Tử Dao. Hơn nữa cục cảnh sát không thể không nghĩ biện pháp giải thích với dân chúng. Cơ quan quyền lực cao nhất của nước M, tổ dị năng đã tham gia điều tra. Đây đã không phải là chuyện mà cảnh sát có thể xử lý.

Long phía trước, Tử Dao phía sau. Phía sau hai người đã xuất hiện khá nhiều thành viên của tổ dị năng.

Dãy núi Para, là dãy núi lớn nhất nước M, nơi này đầy vực sâu, trăm dặm hoang vu. Long bị Tử Dao truy đuổi không đường để đi. Bây giờ hắn chỉ có thể đến đây mà ẩn thân.

Tử Dao cũng không tốt hơn là mấy. Tổ dị năng như bóng với hình đuổi theo nàng. Trong cơn tức giận, nàng đã chém chết sáu kẻ mạnh nhất. Nhưng những kẻ theo đuôi càng lúc càng nhiều, phối hợp với vũ khí tiên tiến làm cho nàng gặp rất nhiều phiền phức.

Ba ngày qua, nàng ngoại trừ uống nước thì chưa được ăn bất cứ thứ gì, thể lực giảm rất nhanh. Nhưng nghĩ đến Tinh Sát phía trước, nghĩ đến sứ mạng của mình làm nàng phải kiên trì. Nàng không thể làm sư phụ thất vọng.

Long cũng biết cô gái này có chiếc kính cảm ứng thần kỳ. Hắn trốn ở đâu cũng có thể bị tìm ra, cho nên không dám dừng lại. Nhưng trong lúc chạy trốn điên cuồng này, lệ khí trong cơ thể hắn càng lúc càng nặng, muốn phát tiết. Trước khi tiến vào nơi này, hắn đã cướp một siêu thị, đánh ba người ngăn cản hắn thành tàn phế.

Chuyện này nếu là trước kia hắn sẽ không bao giờ làm. Nhưng bây giờ càng lúc càng không khống chế được bản thân mình.

Lệ khí dâng lên, lực lượng trong cơ thể hắn càng thêm cường đại, chẳng qua lúc này hắn không có cơ hội để thử.

Thất Sát ở xa xã đã sớm nhận được tin tức. Đối thủ lớn nhất của hắn, Phá Quân đã ra tay, phái đồ đệ đi truy sát vũ khí hình người đã thức tỉnh. Lực lượng khổng lồ đó, hắn biết không thể gạt được người quen cũ. Ngoại trừ Phá Quân, tin rằng Tham Lang cũng cảm nhận được. Nhưng lão già đó lại không có chút động tĩnh gì. Lúc này không ai biết hắn rốt cuộc đang ở đâu?

Mỗi lần vũ khí hình người sử dụng lực lượng cơ thể, Thất Sát cũng có thểcảm nhận được. Chỉ cần cỗ ma lực cường đại đưa vào trong cơ thể Long bừng tỉnh, quá trình kinh lịch của vũ khí hình người sẽ bắt đầu. Hắnkhông ngăn cản là bởi vì làm cho thanh kiếm này trở nên sắc bén. Nếu dễ bị giết như vậy thì cũng không xứng làm vũ khí của hắn.

Long hơn hai mươi năm trước đã không tỉnh lại. Mà con trai của Long, chỉ trong vòng ba năm đã xúc động lực lượng phong ấn, Thất Sát không khỏi kinh ngạc.

Theo lực lượng bị phong ấn, không chỉ có lực lượng cường đại mà còn có ấn ký trong sinh mạng của hắn đã bị ném ở một góc nào đó trên thế giới, vào luân hồi. Thất Sát đã thử hơn mười người, nhưng chỉ mình Tiêu ThuPhong thức tỉnh, sẽ trở thành người có khả năng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Thất Sát không biết Tham Lang ở đâu, nhưng Phá Quân biết. Bởi vì lúc này Phá Quân đang uống rượu, mà Tham Lang đang cướp vò rượu.
“Phá La, lão không nên keo kiệt. Lão tử dù sao cũng là nửa sư phụ của Tử Dao, uống Thiên hoa lộ mà nó nấu cũng không có gì là quá đáng” Tham Lang, Phá Quân và Thất Sát, bọn họ là đối thủ, cũng là bạn. Quan hệ này, trên đời không ai có thể giải thích.

Mục tiêu của bọn họ chỉ có một đó chính là theo đuổi thiên đạo. Dù dùng võ nhập đạo hay dùng ma nhập đạo đều sẽ có điểm chung. Thiên đạo là mục tiêu cuối cùng của bọn họ, vượt qua sinh lão bệnh tử chính là tâm nguyện của người luyện võ.

So sánh với điều này, tất cả đều bị vứt bỏ.

Phá Quân không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Tử Dao đi lần này sợ là sẽ không thể về nhanh được. Rượu này ta phải giữ lại từ từ uống. Thổ tài chủ, nếu ngươi không có việc gì thì xin đừng đến đây, ta không chào đón ngươi”
Thổ tài chủ đương nhiên là Tham Lang. Mặc dù hắn ở giữa chính và tà, giết người vô số. Nhưng so với Phá Quân và Thất Sát thì hắn có vẻ nhân từ hơn nhiều. Hắn thích nhất chính là tiền. Thực ra rất lâu trước kia hắn đã thu thập được tài sản gần như chưa từng có.

Bất cứ nơi nào trên đời mà có tiền, chỉ cần hắn nhìn chúng đều sẽ bị cướp đi. Năm mươi năm trước có tin trong một ngôi Kim tự tháp ở Ai Cập có một viên dạ minh châu truyền từ hơn năm ngàn năm trước. Người này mấy ngày không ăn không ngủ, đi qua hàng ngàn cây số không ngờ lại phát hiện ra đó là đồ giả. Tức giận đi ra, giẫm đạp mười sáu ngôi Kim tự tháp.

Các quan chức Ai Cập giải thích là do địa chất thay đổi, Kim tự tháp tự nhiên bị sụt, không bao giờ dám nói thực nguyên nhân ra, sợ ảnh hưởng đến uy nghiêm của Ai Cập cổ đại.

Nhưng dù là như vậy, tài sản mà Tham Lang có cũng nhiều hơn bất cứ quốc gia nào. Dù sao hắn đến không hình, đi không bóng, không ai biết là hắn trộm.

Ngoại trừ bảo vật, rất ít thứ có thể làm hai mắt hắn sáng lên, Tử Dao là duy nhất.

Tham Lang quát: “Phá La nhà ngươi, tưởng Lão tử thích ngươi hả. Lão tử lo lắng cho Tử Dao. Ngươi có cảm thấy Tử Dao đang gặp chút phiền phức không?”
Phá Quân ngẩng đầu lên, rất lạnh nhạt nói: “Gì mà phiền phức, không phải giết mấy người rồi dẫn đến một cái đuôi, thế này mà cũng là phiền phức?”
Tham Lang không khách khí khinh bỉ nói: “Ta biết lão già nhà ngươi có suy tính gì. Ngươi bắt Tử Dao giúp ngươi giết vũ khí hình người, mà ngươi lại ở đây tiêu dao tự tại. Ngươi có còn là sư phụ của Tử Dao không? Nếu như ngươi không dám, Lão tử đi liều mạng cùng Thất Sát. Cùng lắm thì không cần Thần phổ, mọi người vỗ tay, ai sợ ai chứ”
Phá Quân tức giận trừng mắt nhìn Tham Lang, nói: “Ngươi muốn làm gì làm. Tử Dao có cơ duyên của nó, ngươi không được tùy tiện nhúng tay. Như vậy đối với nó cũng không phải chuyện tốt. Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng của nó, ta sẽ không ra tay”
“Vậy vũ khí hình người….”
“Đó là ý trời. Hắn giống Tử Dao đều sinh ra vì mệnh, có sinh có diệt, thiên đạo tuần hoàn. Có một số việc đã sớm được quyết định. Chúng ta chỉ nên thuận theo tự nhiên. Yên tâm, ta đã tính rồi, Tử Dao sẽ không có nguy hiểm gì, không sao đâu”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.