Tiêu Thu Phong tay cầm tư liệu, cẩn thận xem xét. Đây chính là do Vũ dùng quyền lợi đặc dụng của mình để tra tìm tất cả các tài liệu về Thiết Huyết Đoàn, tuy không được hoàn toàn đầy đủ nhưng từ đây vẫn có thể nhận thấy phạm vi thế lực của Thiết Huyệt Đoàn này giống như một vương quốc ngầm trên khu vực Đông Nam.
Chỉ biết đoàn trưởng của Thiết Huyết Đoàn này họ Trần, nghe nói là con cháu đời sau của Hồng Hoa Hội – Trần Gia Lạc, lưu truyền tới nay đã 300 năm. Rất nhiều phương thức cũ vẫn được tiếp tục sử dụng như 12 phân đường, 6 đại chiến tướng. Tất cả tạo thành một Thiết Huyết Đoàn thực lực cường đại. Các khu vực của bọn họ ở đây tạo thành một thể vây quanh lấy Đông Nam, cơ hồ mỗi thành phố đều có phân bộ của họ ở đó.
Tổng bộ được đặt tại Tô Châu, tất cả tư liệu của các thành viên đều trống rỗng, ngay cả trong kho hồ sơ của Long Tổ cũng không có ghi chép gì về bọn họ.
Thở dài một tiếng!
Hiện tại, ngoài Thần Binh chiến đội thì khát vọng lớn nhất của Tiêu Thu Phong chính là thông tin tình báo. Nếu trong tay hắn có một tổ chức tình báo lớn mạnh thì việc đối phó với Thiết Huyết Đoàn cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Nếu Phong muốn có tình báo, có người có thể giúp anh” Vũ nghe thấy vậy, nhẹ nhàng lên tiếng. Vì không muốn để lại bất cứ dấu vết gì nên Vũ cũng sửa đổi cách xưng hô, mà nó cũng chỉ là một danh hiệu nên nàng cũng không để ý, người nàng yêu mến còn sống đã là hạnh phúc lớn nhất của nàng rồi.
Tiêu Thu Phong vui vẻ, hỏi “Ai vậy?”
“Chị hai của Đông Nam – Phượng Hề!”
Đây là một phụ nữ mang trên mình đôi chút sắc thái truyền kỳ. Trải qua 3 cuộc hôn nhân, đến nay vẫn ở một mình. Trên người nàng, tựa hồ mang tất cả các tang thương trên đời.
Một phụ nữ bất hạnh, khiến người ta thấy thương cảm, nhưng tài phú nàng có được khiến cho rất nhiều gã đàn ông phải đỏ mắt.
Nàng có một thân phận – chủ nhân của Hoàng Kim Thủy Thành, nếu không có tư liệu của Vũ, Tiêu Thu Phong tuyệt đối không thể tưởng tượng được; một người thoạt nhìn như một phụ nữ bất hạnh lại là chủ nhân của cả một núi tiền.
Mà đây cũng chỉ là một lớp vỏ bọc bên ngoài mà thôi, thân phận thật của nàng là một siêu tình báo. Ngay cả cơ quan tình báo Hòa Kỳ cũng từng phải trả nàng 200.000 dollars đổi lấy một tin tức tình báo của nàng, có thể tưởng tượng được mạng lưới tình báo của nàng như thế nào.
Điều đó cũng không phải một nữ nhân bình thường có thể làm được
Ở Hoàng Kim Thủy Thành, có một tòa tiểu lâu rất yên tĩnh, bên ngoài ốp gạch hồng, được mọi người gọi là hồng lâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hồng lâu là một trong các cấm địa của Hoàng kim thủy thành, chẳng qua mọi người đều biết, bên trong hồng lâu chính là nơi ở của Phượng tỷ, còn có tứ đại yêu cơ dưới tay nàng.
Từng có lần một gã thiếu gia nhà giàu uống say xông thẳng vào hồng lâu, hôm sau người ta phát hiện được xác của hắn đang ở cống nước thải. Trông thật thê thảm, trước khi chết còn bị người ta biến thành thái giám. Chuyện này không có người báo án nên cũng không thể giải quyết.
Cho nên những nam nhân đi tìm của lạ đều biết, không được mời thì không nên bước vào hồng lâu. Bằng không nếu trở ra được thì cũng thành thái giám.
Tiêu Thu Phong bước vào Hoàng Kim Thủy Thành thì đã là 10pm. Lúc này chính là thời điểm náo nhiệt nhất.
Một kẻ khét tiếng chơi bời như hắn đương nhiên đã tới, hơn nữa cũng biết rõ vị trí của hồng lâu. Chỉ là hắn cũng giống như những người khác, không dám tới quá gần nơi này.
Lúc này hắn cũng không cần ai dẫn đi, ở trước mắt mọi người rảo bước tiến tới vùng cầm của hồng lâu. Mục đích của hắn chính là để mọi người nhìn thấy.
Bên tai lập tức truyền tới tiếng xì xào kinh ngạc: “A, người này dễ dàng tiến vào hồng lâu, chẳng lẽ đã được Phượng tỷ nhắm trúng?”
“Có lẽ vậy, bằng không có mười lá gan hắn cũng không dám”.
“Ồ, đây chẳng phải là phong lưu công tử một trong tứ đại công tử sao. Phượng tỷ lại thích loại người này?”
Mọi người thi nhau đoán già đoán non, nhưng Tiêu Thu Phong lại không hề có một tia dị động; tiêu sái bước vào hồng lâu.
Bên trong, một phụ nữ mái tóc đen dài để xõa đang ngồi trên thảm nhung, bên cạnh có bốn cô gái tuyệt sắc đang ân cần hầu hạ.
Tiêu Thu Phong trong đầu có ấn tượng về một người trong đó – Nàng ở hoàng kim thủy thành có được biết tới với biệt danh: Tây Thi công chúa.
Nhìn tới ba người còn lại, chắc chắn là 3 công chúa: Ngọc Hoàn, Điêu Thuyền, Chiêu Quân.
Xinh đẹp kiều diễm, thân thể căng đầy xuân ý, tất cả đều hấp dẫn động lòng người. Cũng giống như chủ nhân của họ; mỗi lời nói, cử chỉ của các nàng cũng đủ kích phát dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân.
“Tiêu công tử, dạo này anh có vẻ ít ghé qua” Người phụ nữ kia nhẹ nhàng khoát tay, tách khỏi bốn người kia. Vẻ mặt không có chút bất ngờ, giống như nàng đã sớm biết Tiêu Thu Phong sẽ tới.
Nhìn vẻ phong tư của nữ nhân này, Tiêu Thu Phong cũng không thể không thừa nhận, đây quả thực là một vưu vật, khiến cho mọi gã đàn ông nhìn thấy đếu dấy lên dục vọng muốn chiếm đoạt nàng.
Một vị công chúa bên cạnh nở nụ cười đầy ngọt ngào, nàng nói: “Nhưng Tiêu công tử dường như đã quên quy củ của hồng lâu, sợ rằng không được hay cho lắm”.
Tiêu Thu Phong từ từ bước lại, sau đó rất bình tĩnh ngồi xuống đối diện chủ nhân nơi này, căn bản không để ý tới ánh mắt của năm nữ nhân. Nếu ngay cả một chút áp lực đã có thể áp đảo hắn thì hắn cũng không phải Ảnh Tử.
“Tiểu thư Phượng Hề, tôi mạo muội tới gặp là có một vụ làm ăn muốn nói”.
Ngồi xuống bắt chéo chân, Tiêu Thu Phong còn tiện thể châm thuốc, tàn thuốc tùy ý rơi trên tấm thảm nhung phía dưới.
Thấy vậy, ánh mắt Phượng tỷ trở nên lạnh lẽo, ở thành phố này còn chưa có người dám ở trước mặt nàng hành động như vậy.
Nhưng, nàng cũng không phải phụ nữ bình thường, không hề tỏ thái độ, trên mặt vẫn giữ một nụ cười như trước. Ngược lại bốn vị công chúa thì có chút khó chịu nhưng lại không dám mở miệng. Các nàng có nhiều kinh nghiệm đương nhiên cảm nhận được nam nhân ở trước mặt có một loại áp lực không tầm thường, khiến cho các nàng không dám hành động lỗ mãng.
“Tiêu công tử thật không nể mặt ta, không biết có chuyện làm ăn gì khiến cho Tiêu công tử lại cho phép mình tùy ý xâm phạm vào cấm địa hồng lâu của ta?”
Mặc dù không phát tác, nhưng trên mặt sự tức giận cũng đã bộc lộ.
“Tôi muốn những thứ sau lưng cô, tất cả!” Người thông minh nói chuyện với nhau, cũng không cần nhiều lời. Có thể đem mạng lưới tình báo phát triển tới mọi ngóc ngách trên thế giới thì nữ nhân này đương nhiên không phải kẻ ngốc.
Phượng tỷ lúc này cũng thực sự giật mình, lập tức thu hồi vẻ mặt phóng đãng đầy mị hoặc, nét mặt bỗng trở thành vô cùng kiêu ngạo, lạnh lùng, ngồi trên sofa nhìn thẳng vào hai mắt của Tiêu Thu Phong, đánh giá hắn một lượt.
Người biết được thân phận của nàng cũng không nhiều, nhưng không phải là không tra ra được. Chẳng qua gã này khẩu khí quả là lớn, hắn dựa vào đâu?
“Tiêu công tử, khẩu vị cũng thật lớn”.
Tiêu Thu Phong cũng không thể hiện biểu tình gì, nhàn nhạt nói: “Cũng bình thường thôi, nếu cô biết tôi, thì cũng nên hiểu rằng, những thứ tôi nghĩ đến thì người khác cũng không dám nghĩ tới”.
Phượng tỷ nở nụ cười đầy hàm ý. Tứ đại công tử là những nhân vật thế nào, nàng đương nhiên biết. Mà ở trong tứ đại công tử thì kẻ xuẩn ngốc nhất, bình thường nhất, không có một chút lực lượng chính là người đang ở trước mặt nàng. Ngoài tiền hắn không có một cái gì.
“Khiến Tiêu công tử phải thất vọng rồi, trên thế giới rất nhiều người thích tiền, nhưng tiền thì tôi cũng không thiếu. Xem ra chuyện làm ăn này không được rồi”.
Tất cả đều đã nằm trong dự tính của Tiêu Thu Phong, nên hắn không hề tức giận, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Nghe nói hôm nay có đại nhân vật đặt bao cả nơi này, không biết nếu hắn chết thì tiểu thư Phượng Hề có bị phiền toái gì không?”
Nụ cười trên mặt Phượng tỷ bỗng ngưng bặt, lạnh lùng nói: “Tiêu công tử, một số việc cần phải tự lượng sức mình. Xin khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi muốn chết thì cũng đừng làm liên lụy đến người nhà”.
Nàng đương nhiên biết người kia là ai, cả khu Đông Nam này đều là thiên hạ của hắn, không kẻ nào dám xâm phạm. Nàng căn bản không tin, tên phong lưu công tử trước mắt này có thể làm được, nó không đơn giản như chơi đùa nữ nhân.
Một cô gái bước vào, mang theo biểu tình sợ hãi thủ thỉ vài câu bên tai Phượng tỷ, rồi ngay lập tức nàng liền bị quát đuổi ra ngoài.
Phượng tỷ thất thần ngồi xụi lơ trên sofa, mà Tiêu Thu Phong lại đứng lên.
“Công việc làm ăn lần này không được, tiểu thư Phượng Hề, hi vọng lần sau có cơ hội chúng ta có thể hợp tác”.
Hắn đã chuẩn bị rời đi.